
Chương 16: Quyết Định Đối Đầu
Orm nằm cạnh Linh, lưng tựa vào thành giường, đôi mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà trong bóng tối. Sự im lặng trong phòng chỉ làm cho tâm trí cô thêm rối loạn. Dù đã xin lỗi và tỏ ra hối hận, Orm vẫn không thể xóa bỏ cảm giác bất an trong lòng. Những hình ảnh về người đàn ông đã đưa Linh về cứ ám ảnh cô, khiến Orm càng cảm thấy bản thân mất kiểm soát.
"Em có ngủ được không?" Giọng Linh bất chợt vang lên trong màn đêm, kéo Orm ra khỏi những suy nghĩ rối ren.
Orm giật mình một chút nhưng nhanh chóng đáp lại. "Không... Em xin lỗi vì đã khiến chị mệt mỏi."
Linh khẽ thở dài, dù cô vẫn đau đớn về thể xác và tâm hồn, nhưng sự quan tâm của Orm khiến cô có chút mềm lòng. Tuy vậy, lòng cô vẫn còn những khoảng trống chưa được lấp đầy. "Chúng ta không thể cứ mãi như thế này, Orm. Chị cần biết em có thật sự tin tưởng chị không, nếu không chúng ta sẽ mãi rơi vào vòng luẩn quẩn."
Orm im lặng. Cô biết Linh nói đúng, nhưng sự ghen tuông và nỗi lo mất mát là những cảm xúc mà cô không dễ dàng kiểm soát được. Tuy nhiên, cô cũng hiểu rằng nếu cứ tiếp tục như thế, cô có thể đánh mất Linh mãi mãi.
Cô hít một hơi sâu, rồi quay sang nhìn Linh trong bóng tối. "Em thật sự tin chị," Orm nói, giọng cô trầm và nghiêm túc. "Nhưng đôi khi em không thể kiểm soát được cảm giác sợ mất chị. Nó khiến em hành động như một kẻ điên, nhưng em sẽ cố gắng thay đổi, vì em yêu chị."
Linh khẽ mỉm cười, dù lòng vẫn còn chút tổn thương, nhưng cô cảm nhận được sự chân thành từ Orm. "Chị cũng yêu em, Orm," cô thì thầm. "Nhưng tình yêu không thể tồn tại nếu không có niềm tin. Em phải hứa với chị, dù có chuyện gì xảy ra, em sẽ không để những cảm xúc tiêu cực kiểm soát mình nữa."
Orm gật đầu, dù trong lòng cô vẫn còn cảm giác hoài nghi, nhưng cô quyết tâm không để nó ảnh hưởng đến mối quan hệ của mình và Linh. Cô biết rằng nếu không thay đổi, cô có thể mất Linh lần nữa. Và điều đó là thứ Orm không bao giờ muốn xảy ra.
Sáng hôm sau, khi ánh nắng nhè nhẹ chiếu qua cửa sổ, Linh đã cảm thấy khá hơn đôi chút. Vết thương trên tay đã được chăm sóc cẩn thận sau khi bác sĩ đến tối qua. Orm vẫn bên cạnh cô suốt cả đêm, không rời đi một phút nào. Dù những vết thương về mặt cảm xúc vẫn chưa hoàn toàn lành lặn, Linh cảm nhận được sự thay đổi trong ánh mắt của Orm.
Orm đưa mắt nhìn Linh đang cố gắng cử động, sự lo lắng trong cô không giảm đi chút nào. "Chị có cần gì không? Để em giúp chị." Orm nhẹ nhàng hỏi, nhưng giọng vẫn lộ rõ sự căng thẳng.
Linh lắc đầu, nở một nụ cười nhẹ. "Chị ổn hơn rồi, em đừng lo lắng quá."
Orm ngồi xuống cạnh giường, bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Linh. "Em vẫn muốn ở lại chăm sóc chị, ít nhất là đến khi chị hồi phục hoàn toàn." Cô ngừng lại một chút, rồi khẽ nói tiếp. "Em hứa sẽ không làm chị buồn thêm nữa."
Linh nhìn Orm, trong lòng cô dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả. Dù biết rằng hành trình phía trước còn nhiều khó khăn, nhưng với sự chân thành và cố gắng của Orm, cô tin rằng họ có thể vượt qua tất cả.
Ngày hôm đó, hai người dành cả buổi cùng nhau. Orm tạm gác công việc, ở bên chăm sóc Linh từng chút một. Cô làm mọi thứ để giúp Linh thoải mái, từ việc chuẩn bị bữa ăn đến những cử chỉ nhỏ nhặt như mang gối cho cô dựa lưng.
Càng trải qua nhiều thời gian bên nhau, Linh nhận ra Orm đã thay đổi. Cô không còn nhìn thấy sự lạnh lùng và cứng rắn trong ánh mắt của Orm như trước nữa, mà thay vào đó là một người phụ nữ dịu dàng, luôn đặt Linh lên hàng đầu. Điều này khiến trái tim Linh ấm áp, nhưng đồng thời cô cũng lo lắng về những mối đe dọa vẫn đang rình rập ngoài kia.
Dù vậy, có một điều mà Linh không thể nhận ra: Orm vẫn còn giữ lại những hoài nghi trong lòng. Dù cô không nói ra, nhưng ánh mắt của Orm mỗi khi nhắc đến người đàn ông đã đưa Linh về nhà vẫn luôn ẩn chứa một sự lo âu khó tả.
Orm ngồi bên cạnh Linh, đôi mắt dõi theo từng cử chỉ nhỏ của cô. Cả buổi sáng, Linh không nói gì về vết thương của mình, chỉ đơn giản bảo đó là một tai nạn nhỏ. Nhưng với Orm, mọi chuyện không thể đơn giản như thế.
"Chị vẫn chưa nói với em tại sao bị thương," Orm khẽ lên tiếng, cố nén lại nỗi lo lắng dâng lên trong lòng.
Linh nhìn Orm, cố gắng nở một nụ cười để xoa dịu. "Em đừng lo, chỉ là một tai nạn thôi, không có gì nghiêm trọng cả."
Orm không hài lòng với câu trả lời này. Cô biết Linh, biết khi nào Linh đang che giấu điều gì đó. Đôi mắt Orm trở nên sắc bén hơn, nhưng cô không muốn ép buộc Linh. Cô chỉ đơn giản gật đầu, rồi nhẹ nhàng nói: "Nếu chị không muốn nói bây giờ, em sẽ không ép. Nhưng chị biết đấy, em luôn ở đây để bảo vệ chị."
Linh không đáp lại, chỉ nhìn ra cửa sổ, nơi ánh sáng ban mai đang chiếu vào căn phòng. Trong lòng cô dâng lên một cảm giác lo lắng. Cô không muốn Orm phải chịu thêm bất kỳ tổn thương nào, nhất là liên quan đến mẹ của cô. Dù bà Koy có làm gì, bà vẫn là mẹ của Orm, và Linh không thể phá hủy mối quan hệ mẹ con đó.
Sau buổi sáng yên tĩnh, Orm rời khỏi căn hộ một lát để giải quyết công việc, nhưng trong lòng cô không yên. Cảm giác có điều gì đó bất thường khiến cô quyết định điều tra chuyện gì đã xảy ra với Linh. Cô bắt đầu từ việc liên hệ với vài người quen trong giới, tìm hiểu ai là người có khả năng liên quan đến vết thương của Linh.
Chẳng bao lâu, thông tin từ các nguồn của Orm dần lộ ra: chính mẹ cô, bà Koy, là người đã đứng sau cuộc ám sát Linh. Khi Orm nghe thấy điều này, một cơn giận dữ bùng lên trong lòng. Cô không thể tin rằng mẹ mình lại có thể đi xa đến mức này, cố ý hại chết người mà cô yêu.
Orm lập tức trở về nhà, đối diện với mẹ. Bà Koy ngồi trong phòng khách, vẻ mặt thản nhiên khi thấy con gái bước vào. Nhưng Orm không còn giữ được bình tĩnh như thường lệ.
"Mẹ," giọng Orm trầm lạnh, đôi mắt sắc bén, "có phải mẹ đã đứng sau chuyện Linh bị thương?"
Bà Koy chỉ im lặng trong vài giây trước khi đáp, khi ám sát Linh thất bại bà biết thế nào Orm cũng sẽ tới tính sổ, Koy trả lời với giọng điềm nhiên nhưng đầy kiên quyết: "Phải, mẹ đã làm điều đó. Mẹ không thể để con tiếp tục dính dáng đến cô ta, Orm. Cô ta sẽ kéo con vào vòng nguy hiểm."
Orm đứng im, không tin vào những gì mình vừa nghe. Mẹ của cô – người mà cô luôn kính trọng – lại có thể làm điều tàn nhẫn đến vậy. Cảm giác phản bội lẫn với cơn giận dữ tràn ngập trong lòng cô.
"Cô ấy không phải người kéo con vào nguy hiểm, mẹ ạ," Orm gằn giọng, đôi mắt cháy bỏng. "Chính mẹ đã làm điều đó! Con yêu Linh, và mẹ đã suýt giết chết người mà con yêu!"
Bà Koy giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, không chút hối hận. "Nếu cô ta rời xa con, tất cả những điều này sẽ không cần phải xảy ra."
Orm cảm thấy như trái tim mình bị bóp nghẹt. Sự lạnh lùng của mẹ khiến cô càng đau đớn hơn. Cô nhìn thẳng vào mắt bà, ánh mắt đầy thất vọng và phẫn nộ. "Nếu mẹ thực sự yêu thương con, mẹ sẽ không bao giờ làm hại người con yêu như thế."
Không đợi thêm câu trả lời, Orm quay lưng rời khỏi nhà. Trái tim cô giờ đây đã bị xé nát bởi sự phản bội của chính người thân. Cô biết mối quan hệ của mình với mẹ sẽ không bao giờ như trước nữa. Và cô chỉ còn một suy nghĩ trong đầu: làm sao để bảo vệ Linh khỏi tất cả những nguy hiểm đang rình rập.
---
Trở về căn hộ, Orm đứng trước cửa phòng, cố gắng kiềm chế cảm xúc. Cô không muốn để Linh thấy sự yếu đuối trong mình, nhưng nỗi đau từ cuộc đối đầu với mẹ vẫn còn đè nặng lên ngực. Cô mở cửa, bước vào, và thấy Linh đang ngồi đọc sách trên ghế sofa.
Linh ngẩng đầu lên nhìn Orm, và ngay lập tức nhận ra sự mệt mỏi trong ánh mắt của cô. "Em có chuyện gì à?"
Orm ngồi xuống cạnh Linh, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. "Chị... không cần che giấu em nữa. Em biết chuyện rồi."
Linh khựng lại, đôi mắt mở to. Cô nhìn vào Orm, trong lòng tràn ngập lo lắng. "Em... biết chuyện gì?"
"Em biết mẹ đã làm gì với chị." Orm nói, giọng cô trầm nhưng kiên quyết. "Và em đã đối diện với mẹ. Em sẽ không để bất kỳ ai làm hại chị nữa, kể cả mẹ."
Linh nhìn vào mắt Orm, cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt. Cô không muốn điều này xảy ra. "Orm, chị không muốn em phải đau khổ vì mẹ em. Mẹ của em chỉ muốn tốt cho em thôi."
"Đừng bao giờ nói vậy nữa, Linh," Orm ngắt lời, đôi mắt cháy bỏng lên vì tức giận và đau khổ. "Không có gì tốt khi bà cố gắng giết chị. Em sẽ không bao giờ tha thứ cho điều đó."
Sau khi nói ra những lời đó, Orm nhìn Linh với đôi mắt đỏ hoe, cả sự phẫn nộ và đau khổ đều rõ rệt. Linh im lặng, không biết phải nói gì, trong lòng cô tràn ngập cảm giác tội lỗi. Cô biết, dù bà Koy có làm gì, Orm sẽ vẫn cảm thấy đau đớn vì sự chia rẽ giữa mẹ và người mình yêu.
Orm nắm lấy tay Linh chặt hơn, như sợ rằng nếu buông ra, cô sẽ mất Linh mãi mãi. "Em đã quyết định rồi, Linh. Em sẽ không để ai làm tổn thương chị nữa. Em sẽ bảo vệ chị, cho dù người đó là mẹ em."
"Nhưng Orm, mẹ em là người quan trọng..." Linh nói khẽ, trong lòng tràn ngập lo lắng.
Orm nhìn thẳng vào mắt cô, giọng kiên định nhưng chất chứa nỗi đau: "Đúng, mẹ em rất quan trọng. Nhưng chị quan trọng hơn. Em không thể để chị chịu đau khổ thêm nữa, không thể để chị bị tổn thương vì bất cứ điều gì mà em có thể ngăn lại."
Cả hai chìm vào im lặng, sự căng thẳng bao trùm không khí. Linh cảm thấy áp lực đè nặng trên vai mình, cô biết Orm đang nghiêm túc. Nhưng cô cũng biết rằng từ bỏ người mẹ của mình là một quyết định quá tàn nhẫn với Orm. Linh thở dài, đặt tay lên mặt Orm, vuốt nhẹ. "Chị chỉ muốn em hạnh phúc, Orm. Chị không muốn vì chị mà em phải lựa chọn giữa tình yêu và gia đình."
Orm chậm rãi lắc đầu, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm. "Em đã chọn rồi, và em sẽ không hối hận." Cô kéo Linh vào lòng, ôm chặt lấy cô, như để trấn an cả hai khỏi những tổn thương đã qua.
---
Tối hôm đó, sau khi Linh đã thiếp đi, Orm ngồi một mình trên ghế, suy nghĩ về tất cả những gì đã xảy ra. Trong lòng cô vẫn còn nghi ngờ về mối liên hệ giữa Linh và Fluke, nhưng tình yêu dành cho Linh quá lớn khiến cô không dám chất vấn thêm. Cô sợ rằng nếu mở miệng, cô sẽ lại làm tổn thương Linh thêm một lần nữa.
Orm quyết định giữ những nghi ngờ đó trong lòng, và thay vào đó tập trung vào việc bảo vệ Linh. Dù có chuyện gì xảy ra, cô sẽ không để Linh bị tổn thương thêm nữa.
---
Ngày hôm sau, Orm bắt đầu điều tra sâu hơn về những người xung quanh cô, đặc biệt là Fluke. Cô muốn biết chính xác Fluke đang âm mưu gì, và liệu Linh có vô tình bị cuốn vào trò chơi quyền lực này hay không.
Orm bắt đầu sắp xếp những mối quan hệ, những người từng tiếp cận cô và những kẻ mà cô đã từng đối đầu. Và rồi, bức tranh dần hiện ra rõ hơn: Fluke chỉ giả danh nhà báo để âm thầm xây dựng thế lực đối đầu với cô, lén lút qua mặt cô trong nhiều năm.
Linh có biết điều này không? Orm không chắc. Nhưng cô biết một điều: nếu Fluke dám đụng vào Linh, anh ta sẽ phải trả giá.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro