Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Thuỷ Triều (H)

Sau cuộc gặp gỡ đầy đau đớn, Orm rời thành phố nhỏ nơi Linh đang sống, mang theo nỗi đau như vết thương không bao giờ lành. Trên đường trở về Hong Kong, Orm ngồi trong xe với những suy nghĩ mông lung, ký ức về Linh và những lời nói đau lòng cứ ám ảnh cô.

Từng khoảnh khắc bên Linh như một cuộn phim chầm chậm quay trở lại trong tâm trí Orm. Từ ngày Linh đăng quang hoa hậu, nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của của Linh, trái tim Orm đã biết rằng cô sẽ không thể thoát khỏi sức hút mãnh liệt của người con gái ấy. Nhưng giờ đây, sau bao nhiêu thăng trầm, Orm lại thấy mình hoàn toàn bất lực trước những cảm xúc của chính mình.

Orm nhớ lại những ngày tháng Linh còn ở bên cô. Những khoảnh khắc cả hai bên nhau, dù ngắn ngủi nhưng đầy sự ràng buộc tình cảm. Cô đã luôn giữ Linh bên mình bằng sự kiểm soát, bằng tính chiếm hữu, và có lẽ cả sự tàn nhẫn.

Về đến Hong Kong, Orm lao đầu vào công việc, cố gắng quên đi mọi thứ liên quan đến Linh. Nhưng không gì có thể lấp đầy khoảng trống trong lòng cô. Orm nhận ra, cuộc đời cô bây giờ không còn ý nghĩa khi không có Linh. Cô đã mất đi người mà mình yêu thương nhất, người mà cô đã dốc lòng bảo vệ khỏi những âm mưu trong thế giới showbiz đầy rẫy những cạm bẫy.

Sau khi bình tâm lại, Orm vẫn không tin rằng Linh không hề yêu mình, cô bắt đầu tìm hiểu về những điều đã xảy ra khi Linh rời đi. Cô không thể hiểu nổi tại sao Linh lại phủ nhận tình cảm của mình một cách tàn nhẫn như vậy. Và rồi, qua những lời nhắc nhở từ Susie, người quản lý của Linh mà Orm đã sắp đặt từ lâu, cô nhận ra có điều gì đó không đúng.

Trong một lần nói chuyện với Susie, Orm vô tình nghe được rằng mẹ cô đã đến gặp Linh trước khi Linh rời bỏ cô. Điều này khiến Orm bắt đầu nghi ngờ về lý do thực sự đằng sau sự ra đi của Linh.

Orm quyết định gặp Koy để đối chất. Trong lòng cô dâng lên một cơn giận dữ khi nghĩ đến việc mẹ mình đã can thiệp vào mối quan hệ của cô với Linh. Tại nhà riêng của mẹ, Orm thẳng thắn đối mặt với bà.

"Mẹ đã nói gì với chị ấy?" Orm hỏi, ánh mắt đầy sự nghi hoặc.

Koy im lặng trong giây lát trước khi thở dài. "Mẹ chỉ muốn tốt cho con, Orm. Linh không thuộc về thế giới này. Cô ta không đủ mạnh mẽ để đối mặt với những hiểm nguy mà con đang phải đương đầu."

Orm gắt lên: "Mẹ không có quyền quyết định thay con! Mẹ đã làm gì để khiến chị ấy phải rời bỏ con?"

Koy nhìn con gái mình, đôi mắt bà trĩu nặng sự lo lắng và mệt mỏi. "Mẹ đã nói cho Linh biết tất cả những gì con đang đối mặt, những hiểm nguy mà Dew và những kẻ khác đang gây ra. Mẹ chỉ muốn bảo vệ con. Mẹ đã yêu cầu cô ta rời xa con để con có thể thoát khỏi cuộc sống đầy rủi ro này."

Nghe đến đây, Orm cảm thấy tim mình như vỡ vụn. Cô không biết phải làm gì với sự thật này. Từng lời nói của Koy như hàng trăm nhát dao đâm vào tim cô. Linh đã rời bỏ cô không phải vì không yêu cô, mà vì muốn bảo vệ cô.

---

Trở về căn hộ của mình, Orm ngồi thẫn thờ bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời đêm. Bây giờ cô đã biết sự thật, nhưng điều đó cũng không thể xóa nhòa đi nỗi đau mà cô và Linh đã trải qua. Cô nghĩ về Linh, người đã hy sinh tình yêu của mình vì cô, người đã chọn cách lừa dối để cô có thể được an toàn.

Orm cầm điện thoại lên, mở lại tin nhắn cuối cùng mà Linh đã gửi cho cô trước khi rời đi. Từng dòng chữ hiện lên trước mắt cô, nhói lòng hơn bao giờ hết: "Chị không thể chấp nhận em, cũng không thể tha thứ cho em vì những gì đã xảy ra. Chị không muốn gặp lại em nữa."

Orm biết rằng đây chỉ là vỏ bọc mà Linh tạo ra, một vỏ bọc để bảo vệ Orm khỏi những mối đe dọa trong thế giới của Dew. Nhưng cô cũng hiểu rằng, Linh đã rời đi không chỉ vì cô, mà còn vì chính mình. Linh cần tìm lại bản thân sau những đau khổ mà cô đã phải chịu đựng.

---

Ngày hôm sau, Orm ngồi trong phòng làm việc, trước mặt là những bản hợp đồng và giấy tờ liên quan đến công ty của Dew. Cô đã từng ra điều kiện với Dew, nhưng giờ đây cô nhận ra rằng tất cả những giao dịch ấy đều vô nghĩa nếu không có Linh bên cạnh. Dew không còn là mối nguy lớn nhất trong cuộc đời Orm – mà chính là việc cô để mất đi người mà mình yêu thương nhất.

Orm quyết định rằng cô sẽ không để Linh rời xa mình mãi mãi. Cô đã từng sai lầm khi để mẹ mình quyết định thay cuộc đời cô. Lần này, cô sẽ tự mình đối mặt với mọi thứ, kể cả Dew, để có thể mang Linh trở lại.
Đã đến lúc cô phải giành lại Linh, không chỉ bằng quyền lực và địa vị, mà bằng chính tình yêu chân thành của mình. Orm hiểu rằng Linh đã rời bỏ cô vì sự an toàn của mình, nhưng cũng chính Linh đã hy sinh quá nhiều cho cô rồi. Cô không thể để Linh tiếp tục chịu đựng sự cô đơn, xa cách như vậy.

---

Ngày hôm đó, Orm gọi điện cho Dew, người từng là đối tác và kẻ đứng sau các âm mưu trong thế giới showbiz. Dew là người phụ nữ quyền lực, nhưng cũng đầy toan tính, luôn đẩy Orm vào những cuộc chiến không lối thoát. Giờ đây, Orm không còn muốn là một con cờ trong tay Dew nữa. Cô phải tự giải quyết mọi chuyện để có thể thoát khỏi thế giới đó và giữ lấy Linh.

"Dew, chúng ta cần nói chuyện," Orm cất lời với giọng điềm tĩnh nhưng ẩn chứa sự quyết tâm.

Ở đầu dây bên kia, Dew có chút ngạc nhiên. "Orm, tôi không ngờ cô lại chủ động tìm đến tôi. Đã lâu rồi nhỉ? Chuyện gì khiến cô bỗng dưng thay đổi như vậy?"

Orm siết chặt điện thoại, đôi mắt sắc bén. "Tôi đã làm mọi thứ bà yêu cầu. Giờ là lúc kết thúc mọi chuyện giữa chúng ta. Tôi muốn ra khỏi cuộc chơi này."

Dew bật cười, giọng cười của bà đầy mỉa mai. "Cô nghĩ mọi chuyện dễ dàng như vậy sao? Con đã dấn thân vào đây, không dễ gì có thể thoát ra. Nhưng tôi thích cái sự liều lĩnh này của cô, Orm ạ. Nó làm tôi nhớ lại ngày tôi cũng giống cô, muốn kiểm soát mọi thứ. Nhưng điều đó không thể. Cô đã quá mạo hiểm khi đặt cược cả sự nghiệp và cuộc đời vào cô gái ấy."

Orm nhíu mày. "Bà sai rồi. Đây không phải là sự nghiệp hay quyền lực nữa. Đây là tình yêu của tôi. Và tôi sẽ làm bất cứ điều gì để giành lại Linh, dù phải đối mặt với bà."

Dew im lặng một lúc lâu. Có lẽ bà không ngờ Orm lại thay đổi nhiều đến vậy. Bà hiểu rằng, nếu Orm quyết tâm từ bỏ mọi thứ để bảo vệ Linh, thì chính bà cũng sẽ mất đi một con cờ quan trọng trong trò chơi của mình. Dew không muốn điều đó, nhưng bà cũng không thể ngăn cản được trái tim đầy quyết tâm của Orm.

---

Một tuần sau, Orm quyết định đến thành phố nhỏ nơi Linh đang sống. Cô không thông báo trước, cũng không mang theo bất kỳ kỳ vọng nào rằng Linh sẽ chào đón mình.

Tại đó, Orm dừng lại trước cánh cổng ngôi trường mầm non, nơi Linh làm việc. Cô nhìn từ xa, lặng lẽ quan sát Linh đang hướng dẫn lũ trẻ chơi đùa. Hình ảnh ấy làm trái tim Orm đau nhói, bởi đó là cuộc sống mà Linh đã chọn, và cô không thể là một phần của nó.

Linh đứng trước lớp học của mình, mỉm cười khi nhìn những đứa trẻ ngây thơ chạy nhảy. Nhưng trong lòng cô, vẫn còn đó một khoảng trống không bao giờ lấp đầy. Cô nhớ về Orm, nhớ về những ngày tháng đầy tình yêu nhưng cũng đầy đau khổ.

Dù cô đã rời bỏ tất cả, Linh vẫn không thể quên được Orm. Nhưng cô biết rằng, vì sự an toàn của Orm, cô không thể quay lại.

Thời gian trôi qua, mỗi ngày đối với Linh đều là một chuỗi ngày bình lặng nhưng cũng đầy sự trống trải. Dù đã cố gắng quên đi Orm, cô không thể ngăn mình nghĩ về cô gái trẻ ấy, người đã thay đổi cuộc đời cô từ lần đầu họ gặp nhau. Trái tim Linh từng bị giằng xé bởi tình yêu và sự đau khổ, giờ đây lại càng nặng nề hơn khi cô buộc phải sống trong sự dằn vặt vì lời hứa với mẹ Orm.

Khi Linh ngẩng đầu lên sau vài phút thất thần, cô bắt gặp ánh nhìn chăm chú của Orm. Cả hai đứng im, khoảng cách giữa họ như hàng trăm mét, nhưng sự căng thẳng và cảm xúc lại dồn nén giữa không trung. Linh không thể ngăn mình nhìn lấy Orm. Cô biết rằng, từ sâu thẳm trái tim, mình chưa từng ngừng yêu Orm.

Orm tiến lại gần, đôi mắt đầy sự quyết tâm và chân thành. "Chị...," Orm nói, giọng nghẹn ngào, "Chị đã nói dối em, phải không? Chị chưa bao giờ ngừng yêu em, chỉ vì mẹ em ép buộc chị rời xa em."

Linh siết chặt bàn tay, sự đau đớn trong tim không thể che giấu được nữa. "Đúng vậy," cô thừa nhận, giọng nói vỡ vụn. "Chị đã rời xa em vì lời hứa với mẹ em. Nhưng bây giờ mình không thể quay lại được nữa rồi. Chị đã quá mệt mỏi với những gì đã xảy ra giữa chúng ta. Em hãy quay về sống cuộc sống mà em đáng có."

Orm bước đến, nắm lấy tay Linh, đôi mắt đầy sự thành khẩn. "Chị không cần phải mệt mỏi nữa. Em sẽ rời bỏ tất cả mọi thứ, kể cả Dew và thế giới đó, chỉ để được ở bên chị. Hãy tin em lần này, hãy cho chúng ta một cơ hội nữa."

Linh ngập ngừng, ánh mắt rưng rưng. Cô muốn tin Orm, nhưng nỗi sợ hãi về những hiểm nguy mà Orm đang phải đối mặt vẫn còn đó. Nhưng nhìn vào đôi mắt ấy, cô biết rằng tình yêu của Orm chưa bao giờ thay đổi. Và cô cũng vậy.

Cuối cùng, Linh rút tay khỏi Orm, nhưng không phải vì từ chối. Cô cần thời gian để suy nghĩ, cô không biết có nên ích kỷ để Orm từ bỏ tất cả và sống bên cô, hay sẽ buông tay để Orm trở về nơi Orm thuộc về.

Orm nhìn Linh, biết rằng cuộc gặp gỡ này chưa phải là kết thúc. Nhưng ít nhất, cô đã nói ra những gì cô cảm nhận và cho Linh thấy sự chân thành của mình. Cô sẵn sàng chờ đợi, dù phải mất bao nhiêu thời gian đi chăng nữa.

Cả Orm và Linh đều lặng lẽ rời khỏi trường mầm non, mang theo những suy nghĩ và tình cảm phức tạp. Linh không thể phủ nhận những rung động của mình đối với Orm, nhưng sự đấu tranh giữa lý trí và con tim khiến cô do dự. Orm đã làm rất nhiều để chứng minh tình yêu của mình, nhưng liệu cô có thể vượt qua quá khứ đau khổ và sợ hãi để đón nhận lại người con gái ấy?

Tối hôm đó, Linh về nhà với tâm trạng mơ hồ, đầy bối rối. Linh ngồi lặng lẽ trên giường, nhìn ra cửa sổ với ánh mắt xa xăm. Linh nghĩ về những kỷ niệm của cô với Orm và những gì cả hai đã trải qua. Không lâu sau, một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

Linh đứng dậy, mở cửa. Orm đứng đó với vẻ mặt trầm lặng nhưng kiên quyết. Không cần lời nào, cả hai đều hiểu rằng đây là khoảnh khắc quyết định, là nơi mà mọi mâu thuẫn và khoảng cách giữa họ sẽ được hóa giải hoặc chia cắt mãi mãi.

Linh bước sang một bên để Orm vào nhà. Cô đóng cửa lại, cảm nhận không khí trong căn phòng như trở nên nặng nề hơn. Orm nhìn thẳng vào Linh, đôi mắt sâu thẳm chứa đựng cả sự dằn vặt lẫn yêu thương. "Em... không thể rời khỏi nơi này mà không nghe câu trả lời từ chị," Orm lên tiếng, giọng khàn đặc.

Linh ngồi xuống, tay siết chặt ly nước trên bàn, mắt cô nhìn xuống sàn nhà. "Orm... Chị đã suy nghĩ rất nhiều... về tất cả mọi chuyện." Cô ngừng lại, cố gắng tìm từ ngữ để diễn tả những cảm xúc phức tạp bên trong mình. "Chị không thể phủ nhận rằng chị vẫn còn tình cảm với em. Chị đã cố gắng quên em, nhưng trái tim chị không làm được điều đó."

Orm bước lại gần, ngồi xuống đối diện Linh, mắt cô không rời khỏi Linh dù chỉ một giây. "Em sẵn sàng thay đổi tất cả vì chị. Em sẽ từ bỏ thế giới cũ, từ bỏ Dew, tất cả... chỉ để ở bên chị."

Linh nhìn thẳng vào Orm, cảm nhận được sự thành thật trong từng lời nói của cô. "Nhưng... những chuyện xảy ra trước đây, em đã làm tổn thương chị. Đêm hôm đó..." Giọng Linh khẽ run lên khi nhắc lại ký ức đau đớn đó.

Orm chạm nhẹ vào tay Linh, giọng đầy hối lỗi. "Em biết... em đã sai. Chị không bao giờ đáng phải chịu đựng điều đó. Nhưng em xin chị hãy cho em một cơ hội, một cơ hội để sửa sai và yêu chị theo cách đúng đắn."

Linh im lặng, cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay Orm, nhịp đập trong tim cô ngày càng trở nên rõ ràng. Cuối cùng, sau một khoảng lặng dài, cô khẽ gật đầu.

Orm không thể tin vào mắt mình. Cô đã chờ đợi khoảnh khắc này quá lâu. Không thể kiềm chế thêm nữa, Orm nhẹ nhàng kéo Linh vào lòng, ôm chặt cô trong vòng tay. Linh cũng không còn chống cự, cô dựa vào Orm, cảm nhận sự an toàn và yêu thương từ người con gái mà cô từng cố gắng rời xa.

---

Tối hôm đó, Orm và Linh ngồi cạnh nhau trong căn nhà nhỏ. Họ không nói quá nhiều, chỉ trao đổi những ánh nhìn đầy tình cảm, những cử chỉ nhẹ nhàng mà chỉ những người yêu nhau thật lòng mới hiểu được.

Dần dần, không gian giữa họ trở nên gần gũi hơn. Linh cảm nhận được sự chân thành của Orm và trái tim cô bắt đầu mở cửa một lần nữa. Orm cúi xuống hôn nhẹ lên trán Linh, một nụ hôn dịu dàng nhưng chứa đựng tất cả tình cảm mà cô đã giữ kín suốt bao nhiêu năm qua.

Nụ hôn dần trở nên mãnh liệt hơn, và cả hai không còn có thể che giấu được sự khao khát dành cho nhau. Họ cùng nhau chìm đắm trong những cảm xúc mà bấy lâu nay đã bị kiềm nén. Linh để Orm dẫn dắt cô qua từng nụ hôn, từng cái chạm tay, từng cái ôm siết chặt, như thể họ sợ rằng sẽ đánh mất nhau một lần nữa.

Orm đưa tay vào bên trong váy ngủ của Linh. Linh nhắm mắt lại bắt lấy ngón tay lộn xộn của Orm, nghe cô gái nhỏ nói lời yêu thương chân tình thật lòng với mình, toàn thân phát nhiệt như đang ở trong lò lửa. Orm cắn nhẹ vành tai Linh "Chị không biết được em nhớ chị đến mức nào đâu, từ đây đến đây." Orm trở tay nắm lấy ngón tay Linh, từ thắt lưng trèo về phía đỉnh núi, đầu ngón tay mơn trớn, khiến Linh run rấy cả người.

Orm dùng đầu ngón tay chạm vào nhụy đỏ trên ngọn đồi kia.

"Đừng mà..." Linh xoay người lại đôi mắt mờ sương nhìn Orm, nắm cổ tay Orm. Orm lại dời tay xuống mở ra cảnh đẹp vô hạn từ trong váy ngủ, kiều diễm mờ mịt giữa hai người.

Da thịt toàn thân Ling nóng hổi, truyền từ ngón tay đến cổ tay Orm, theo mạch máu chảy xuôi toàn thân, nhóm lên từng ngọn lửa dục vọng trong lòng nhau.

"Linh, tối nay em sẽ thật dịu dàng." Nói rồi Orm nhấc người cúi xuống áp lên thân thể Linh, hôn từ giữa đôi lông mày đến hai mắt, khiến Linh nằm bên dưới đỏ ửng, tựa như hào quang phía chân trời. Linh hít thở dồn dập, run rấy từng cơn, Orm ngậm lấy cánh môi Linh, lưỡi thăm dò tiến vào liếm láp hàm răng, lại dùng sức tìm kiếm vào bên trong lôi kéo quấn quýt mút lấy, không hề cho đối phương một chút xíu cơ hội nghỉ ngơi nào. Linh dùng tay vuốt lên mái tóc dài của Orm, nhẹ nhàng vén sợi tóc rủ xuống sườn mặt ra phía sau, thuận thế vắt lên vai Orm, tinh tế trượt xuống dưới qua lớp quần áo, tay vẽ lên từng vòng tròn trước ngực, cuối cùng hai tay ôm lấy người thiếu nữ.

"Đừng... Chầm chậm thôi..." Linh hít thở thật sâu bên sườn mặt, nét quyến rũ nở rộ, gợi cảm mê người không nói nên lời. Cô gái đáng ghét này giống như sắp hôn mình đến mức gần như muốn không hít thở nổi nữa rồi.

Orm buông tha cho đôi môi của Linh, từ sườn mặt liếm láp đến cổ, lưu lại từng mảng hơi nước ướt át, thấm vào da thịt Linh, từng cơn ngứa ngáy lan khắp toàn thân. Hít thở càng thêm gấp gáp, ngay cả mí mắt cũng bị ngọn lửa ham muốn nung đỏ. Để mặc thiếu nữ trên người mình tùy ý hôn loạn xạ.

"Linh, em hôn một chút là ổn thôi, đừng nóng vội." Tay Orm kéo lấy tay Linh khiêu khích kéo lên váy ngủ của cô, đồng thời hôn lên trái cây quyến rũ như ẩn như hiện trong sắc sương mù qua lớp áo kia.

"Orm, đừng..." âm thanh mê hoặc của Linh kêu dừng, cong chân áp sát da thịt mềm nhẵn của Orm, một lớp mồ hôi mỏng trong lòng bàn tay thấm ướt ngón tay Orm, cảm giác ngượng ngùng chưa từng có từ từ thấm đẫm trong Linh.

Orm chẳng những không dừng lại, lại mút lấy trái cây đã đơm hoa kết quả dựng đứng lên kia qua lớp áo. Linh khẽ run lên muốn chạy trốn, nhưng đỉnh núi kia bị ngậm vào miệng chưa từng buông ra chút nào. Linh một tay xoa lên sườn mặt Orm, kéo cô lên trước mắt, nhìn môi lưỡi ướt át kia của Orm, nũng nịu nói một tiếng: "Đau." Nói xong chủ động hôn Orm, để môi lưỡi cọ xát che giấu thần sắc mơ màng của mình.

Động tác dưới tay Orm trở nên vội vàng, vừa hôn vừa cởi bỏ váy ngủ của Linh. Orm nhấc người bộ mặt si mê nhìn Linh bên dưới mình, da thịt trắng nõn tinh tế, đỉnh núi căng tràn, trái cây bên trong nhụy đỏ kiều diềm ướt át, toàn thân hiện ra ánh sáng dịu dàng trắng muốt. Mỗi một tấc da thịt đều giống như có sinh mạng của riêng mình đang hít thở ra vào cảm xúc quyến luyến giờ phút này.

Tay Orm xoa nắn vòng eo mảnh khảnh của Linh, cả đầu vùi vào đỉnh núi mút liếm khẽ cắn, đầu lưỡi ấn vào chà xát quả táo tàu thơm giòn kia, trong chốc lát hương thơm lan tỏa tứ bề. Một tay xoa lên quả còn lại nhẹ nhàng nhào nặn ra đủ loại hình dáng, nhụy hoa kia tan rã nơi đầu ngón tay, trái cây căng tràn triên miên hôn lấy đầu ngón tay.

"Orm... nhẹ thôi." Linh bị Orm hôn tỉ mỉ, từng đợt khoái cảm ập đến, cảm giác như mình sắp muốn ngạt thở nữa rồi, toàn bộ thân thể giống như bị đuối nước đang chìm xuống, bụng dưới nóng rực, lại ôm lấy Orm, thân thế không khỏi nhấc lên, càng vừa vặn đưa chỗ kiều diễm kia vào trong miệng Orm.

"Linh Linh ... sao em lại mê muội chị đến vậy chứ?"

Orm hôn hai quả non mềm rất lâu, mới không nỡ dời xuống dưới. Từ ngọn đồi đến thung lũng lòng sông, một đường mưa thu rả rích.

"Orm, chị nóng quá..." Linh cảm giác toàn thân khô nóng không chịu nổi, tựa như sắp phát nổ.

Orm cởi bỏ tầng sương mù cuối cùng kia đi, nhìn thấy rừng cây dáng vẻ thướt tha tản ra mầm non, mờ mịt huyền ảo mở ra đóa hoa xinh đẹp, nhụy hoa lúc đóng lúc mở, dịch hoa róc rách chảy ra từ bên trong khe hẹp nõn nà kia. Cả trái tim Orm như tan ra. Cô vuốt ve đùi của Linh động tình không thôi, ngón tay không khỏi hơi dùng sức, lưu lại từng vết hằn đỏ.

"Orm, đừng nhìn..." Linh ngượng ngùng muốn khép chân lại. Ngay cả giọng nói cũng mang theo tiếng khóc run rẩy.

Nhưng thiếu nữ quỳ gối giữa hai chân, như bị ma nhập giống chú chim thẹn thùng nhập hồn vào mổ lấy dòng nước thơm ngọt kia, vị thơm ngọt trơn nhẵn, một ngụm không đủ, Orm lại mê mẩn mổ một ngụm, đến cuối cùng toàn bộ cánh môi áp chặt vào mổ lấy mút lấy từng giọt tinh hoa của Linh.

"Orm... mau dừng lại." Vô số khoái cảm và cảm giác xấu hố tập kích toàn thân Linh, ngứa ngáy tán loạn tra tấn thể xác tinh thần cô. Nhưng bất kể nàng thế nào hiện tại cũng nói không nên lời hi vọng trong lòng, chỉ có thể kêu Orm từng tiếng, hi vọng nàng dừng kiếu tra tấn này lại.

Orm nâng cơ thể lên, cánh môi trơn ướt lại hôn lấy Linh, như sắp hút sạch dưỡng khí trong người Linh mới mút cắn một cái rời đi.

Linh nếm được mùi hương đặc thù kia, toàn bộ khuôn mặt kiều diễm ướt át. Xấu hổ lại muốn đưa tay trốn khỏi ánh mắt ấm nóng của Orm, lại trông thấy khuôn mặt thiếu nữ tuyệt đẹp này trước mắt dát lên một lớp ánh sáng nhu hòa mông lung dưới ánh đèn và dục vọng, sống mũi cao thẳng phủ từng lớp hơi nước mờ mịt, sắc mặt ửng đỏ, môi đỏ nóng ướt thở ra hít vào mùi hương thơm ngọt, Linh không khỏi nhìn mà nhộn nhạo tâm thần, như sắp chết đuối. Đưa tay ôm thiếu nữ vào lòng.

"Linh, em muốn chị được vui sướng." Orm lại vùi vào cổ Linh nũng nịu nói. Ngón tay nhẹ nhàng đẩy ra những chiếc lá non kia, nhẹ nhàng thăm dò vào bên trong, đã chạm phải lớp mây mù mỏng manh kia, bèn không dám động đậy thêm, chỉ lo đột nhiên đến thăm làm hỏng cảnh đẹp như vậy.

"Muốn chị..." Linh chưa từng nghĩ rằng Orm sẽ tình cảm dịu dàng như vậy, giờ phút này bớt đi nét kiêu căng, lạnh lùng như thường ngày, thêm vào sự ngọt ngào giữa tình nhân. Linh kéo lấy ngón tay đang nóng lên của Orm tiến vào từng chút một.

Hai chữ dịu dàng ám muội của Linh khiến sắc mặt Orm đỏ lên trong nháy mắt, nhẹ nhàng hôn lên trán đang chảy ra hơi nước của Linh, lúc này ngón tay mới lại thăm dò vào bên trong một chút, sau đó thoáng dùng sức đi vào tầng mây.

"Um... đau..." Linh rên lên một tiếng, thậm chí ngón chân đều cong lên, cuối cùng là sóng nước tuôn ra nơi khóe mắt.

"Linh, ngoan không khóc, em hôn mà." Orm thăm dò thân dưới, liếm láp phiến lá non kia, tay còn lại vuốt ve bắp đùi Linh, lại đổi thành lòng bàn tay chà xát từng vòng, nhìn thấy cánh hoa dưới phiến lá nở rộ một lần nữa, mới động đậy ngón tay chôn giấu bên trong đã lâu mà không dám tiến lên.

Vùng biển kia từ từ cuộn sóng, từng đám bọt sóng vỗ vào ngón tay, khiến Orm lái vào cập bến bên bờ biển. Nơi bến bờ, giọng Linh yêu kiều run loạn lên trong gió.

"Chậm thôi... a... nhẹ..." Tiếng rên khóc xin tha chân thực kia của Linh. Từng lớp sóng như muốn nhấn chìm nàng xuống đáy biển xé toạc.

Orm lại nhìn Linh với ánh mắt nóng bỏng, mái tóc dài mướt mồ hôi dính vào gò má cô, Orm hôn lên vén tóc ra, hôn rồi lại hôn thật sâu lên gương mặt động tình, chiếc cổ nõn mềm của Linh.

"Linh, em vẫn còn muốn chị, chị là của em."

Từng cơn sóng nối tiếp nhau càng lúc càng lớn, trong gió biến chạm vào bầu trời đêm tĩnh mịch, đột nhiên một ngôi sao từ trên không xẹt qua, rơi vào cơn sóng, kích thích lên lại một lớp chấn động, mở tứ tán một trận co rút thấm thấu vào toàn thân Linh. Cô dường như đã chết dưới đáy biển, lại sống lại, một lần nữa sống lại trong sự dịu dàng.

Orm nhìn Linh ngủ thiếp đi, trong lòng càng thêm dịu dàng yêu chiều. Hôn rồi lại hôn khắp da thịt Linh để làm dịu đi ngọn lửa vẫn thiêu đốt như cũ trong mình.

Sau đó, ôm lấy Linh ngủ mê mệt mơ màng vào phòng tắm cọ rửa thân thể, nhìn Linh vết tích đầy người, thành kính hôn rồi lại hôn lên giữa đôi lông mày của cô.

Đêm đó, Linh và Orm đã chính thức bước qua ranh giới của tình yêu. Họ trải qua một đêm đầy cảm xúc, nơi mà cả hai không còn giữ lại bất kỳ khoảng cách hay ngăn cách nào. Tất cả những tổn thương và hiểu lầm dường như tan biến trong từng cái ôm, từng cái vuốt ve.

Căn phòng nhỏ giờ đây không còn là nơi của sự trống vắng nữa, mà trở thành không gian ngập tràn tình yêu và sự kết nối. Linh nằm trong vòng tay Orm, cảm nhận hơi ấm từ người con gái trẻ hơn mình nhưng lại mang đến cho cô sự an toàn và bình yên mà cô chưa từng có.

---

Sáng hôm sau, khi ánh nắng nhẹ nhàng len lỏi qua tấm rèm cửa, Linh tỉnh dậy, nhìn Orm đang nằm bên cạnh mình. Cô mỉm cười, cảm nhận hạnh phúc trong từng khoảnh khắc nhỏ nhoi này. Họ đã trải qua quá nhiều sóng gió, nhưng cuối cùng cả hai cũng đã tìm được nhau.

Orm mở mắt, bắt gặp ánh nhìn của Linh. Cô mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên trán Linh. "Chào buổi sáng, chị."

Linh khẽ cười đáp lại, cảm nhận trái tim mình đang đập những nhịp hạnh phúc đầu tiên sau bao nhiêu năm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro