Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3. Sắp xếp di nguyện cuối cùng thế này.

Tiếng mưa lộp độp ngoài cửa kính, từng cơn gió rít qua khe cửa, mang theo hơi lạnh thấm vào không gian tĩnh mịch của thư phòng. Ánh đèn bàn vàng vọt hắt lên gương mặt của Ling, soi rõ những đường nét mệt mỏi dù cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh như mọi ngày.

Trước mặt cô là một chồng giấy tờ được sắp xếp ngay ngắn—bảng kê khai tài sản, hồ sơ đầu tư, danh mục cổ phiếu, quyền sở hữu bất động sản, tất cả đều được ghi chép cẩn thận. Đôi mắt Ling lướt qua từng con số, từng điều khoản một cách tỉ mỉ, như thể đang muốn đảm bảo không có bất kỳ sai sót nào.

Ngón tay cô dừng lại trên một tài liệu có tên Kornnaphat Sethratanapong. Một bất động sản đứng tên chung. Một khoản đầu tư cô đã âm thầm chuyển sang tên em từ lâu. Miết ngón tay lên cái tên ấy, Ling Ling Kwong khẽ thở ra, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, không biết là chua xót hay nhẹ nhõm.

Cô đã hẹn luật sư vào chiều nay. Mọi thứ phải được sắp xếp đâu ra đấy, để đến khi cô không còn ở đây nữa, em sẽ không phải bận tâm đến bất cứ điều gì.

Tất cả những thứ cô có, tất cả những gì cô có thể để lại, đều phải dành cho em. 

Còn về phần gia đình, ba mẹ và em trai, tiền mặt sẽ tốt hơn là những thứ cần phải đầu tư theo thị trường. 

Orm Kornnaphat... sáng nay đã bị cô lừa đi làm từ sớm.

Ling không muốn em biết, không muốn em phát hiện ra điều gì khác thường. Vì nếu để em biết, chắc chắn sẽ không bao giờ chịu rời khỏi cô dù chỉ một giây.

Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đầu ngón tay siết chặt mép giấy.

"Vậy thì... cứ để chị ích kỷ thêm một chút nữa thôi."

Sau cả một đêm không ngủ tối qua, Ling Ling Kwong dành trọn thời gian để ngắm nhìn người trong lòng. Orm Kornnaphat ngủ say, hơi thở đều đều phả nhè nhẹ lên mái tóc cô, gương mặt bình yên đến mức khiến cô gần như quên mất những giông bão trong lòng mình.

Ling siết nhẹ vòng tay, cuộn mình trong lồng ngực ấm áp của em, cảm nhận nhịp tim chậm rãi mà vững vàng. Ngón tay cô khẽ di trên từng đường nét trên gương mặt em—hàng chân mày thanh tú, sống mũi cao, đôi môi hơi mím lại như đang mơ thấy điều gì đó.

Cô tự hỏi, sau này khi cô không còn ở bên cạnh nữa, liệu em có còn ngủ ngon thế này không?

Nỗi đau trong lồng ngực cuộn trào, nhưng Ling chậm rãi hít một hơi sâu, cố gắng giữ mình thật bình tĩnh. Cô không phải đứa trẻ nữa, cũng không phải kiểu người ủy mị đắm chìm vào đau khổ. Đã đến lúc cô phải sắp xếp lại mọi thứ.

Cuộc đời cô vẫn luôn gọn gàng và có kế hoạch, ngay cả trong chuyện này cũng không thể ngoại lệ.

Vì vậy, ngay lúc này, cô phải bắt đầu chuẩn bị.

Chuẩn bị cho một tương lai mà cô không còn bên em nữa.

Nhưng dù có tuyệt vọng đến mức nào, Ling Ling Kwong vẫn không cho phép bản thân buông xuôi.

Cô không nói với ai, lặng lẽ liên hệ với các chuyên gia từ nước ngoài, tìm kiếm những cái tên giỏi nhất trong lĩnh vực của họ. Mỗi lần nhận được phản hồi, cô lại cân nhắc, so sánh từng phương án điều trị, từng cơ hội dù mong manh nhất.

Cuộc hẹn với bác sĩ đã được lên lịch. Những hồ sơ bệnh án, kết quả xét nghiệm, tất cả đều được gửi đi trong im lặng.

Orm Kornnaphat không thể biết.

Không thể biết rằng, giữa những lần lừa em đi làm, lừa em ngủ thật sâu để chị có thời gian sắp xếp lại mọi thứ, Ling vẫn cố gắng tìm kiếm một tia hy vọng.

Bởi vì... dù đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất, cô vẫn không thể ngừng khao khát được ở lại bên em lâu hơn một chút.

Dù chỉ một chút thôi... cũng đủ để cô tham lam níu giữ.

Chị sẽ đánh đổi mọi thứ, chỉ để bên em thêm một chút nữa.

Là một người có tâm trí mạnh mẽ và kiên định, Ling Ling Kwong chưa bao giờ cho phép bản thân bị cảm xúc chi phối quá lâu.

Tâm trí chị ra lệnh cho nội tâm và cơ thể, buộc chúng phải phục tùng.

Cơ thể mệt mỏi đến đâu, chị vẫn duy trì một tác phong chỉn chu. Những cơn đau dù có dữ dội thế nào, chị vẫn có thể giữ vững nụ cười bình thản. Khi cảm xúc trỗi dậy, khi nỗi sợ hãi và tuyệt vọng muốn kéo chị chìm xuống, tâm trí lạnh lùng của chị sẽ ngay lập tức dập tắt chúng.

Không có chỗ cho sự yếu đuối.

Không có chỗ cho sự chần chừ.

Chị không cho phép bản thân lung lay, không cho phép mình trở thành gánh nặng. Những lời phàn nàn của cơ thể, những phản kháng của nội tâm, tất cả đều bị chị phớt lờ.

Chị vẫn còn nhiều việc phải làm.

Vẫn chưa thể dừng lại.

Nhưng đôi khi, dù có kiên định đến đâu, lòng chị vẫn chùng xuống.

Như người bị ngạt thở giữa biển khơi, vùng vẫy tìm lấy một tia hy vọng giữa những con sóng xô bủa.

Như kẻ đi lạc giữa sa mạc, tuyệt vọng tìm kiếm một giọt nước giữa cái nắng cháy da, chỉ sợ rằng đến cuối cùng, thứ chạm đến đầu lưỡi chỉ là một ảo ảnh.

Những đêm khuya, khi tất cả đã chìm vào tĩnh lặng, khi em đã ngủ say để chị không phải tỏ ra mạnh mẽ, những cơn mệt mỏi mới có cơ hội xâm chiếm. Nỗi đau trong lồng ngực trở nên rõ ràng hơn, những suy nghĩ vốn bị chị áp chế lại len lỏi trỗi dậy.

Chị đã thực sự làm đúng chưa?

Chị có đang ích kỷ quá không?

Nhưng mà... ngoài cách này, chị còn có thể làm gì khác?

Orm, nếu như.. Nếu như mà chị không có cách nào cùng em nhìn thấy vùng biển trời mà em đã từng ao ước? 

Không có cách nào để ngăn bản thân mơ về một tương lai được cùng với em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro