
6. Orm cứ trêu chị hoài!
Kim Nam gỡ ống nghe ra, giật mình vì khuôn mặt như mất sổ gạo của Ling Ling Kwong đang kề sát mặt mình.
"Hơ?"
"Anh Nam, Orm bao giờ mới khỏe lại ạ?"
Giọng nói mười phần hết tám phần lo lắng, hai phần còn lại thì là lo lắng sốt vó.
Orm Kornnaphat dưới sự chăm sóc nghiêm ngặt cả tận tình của Ling Ling Kwong, ăn cháo uống thuốc rất đúng giờ, song bệnh tình vẫn không thuyên giảm mà còn nặng hơn, tới hôm nay thì đến mở miệng nói cũng không thể nói nổi nữa. Tình hình dịch bệnh ngoài kia chưa được gọi là ổn, cô cũng không thích mùi thuốc khử trùng nồng nặc của bệnh viện, vì vậy nhất định không chịu đi nằm viện. Ling Ling Kwong đành chạy đến nhà Kim Nam, đập cửa lôi ông anh đến khám lại cho cái người bướng bỉnh kia.
"Cảm mạo thôi. Đề kháng yếu nên mới dai dẳng vậy. Anh kê đơn thuốc khác, uống đầy đủ, hai ba ngày sau sẽ khỏi."
Kim Nam đẩy đầu đứa nhỏ đang nhìn mình không chớp mắt ra, đi về nhà kê thuốc. Ling Ling Kwong đứng dậy đi theo, qua bên nhà anh lấy thuốc về. Anh Nam bận rộn công việc, để anh chạy qua đưa thì kỳ lắm.
...
Ling Ling Kwong bón cho Orm Kornnaphat chút cháo nóng, đưa liều thuốc mới cho cô uống. Quan sát thấy thuốc đã ngấm, nét mặt cô không còn khó chịu như trước và mồ hôi bắt đầu thoát ra mới thở phào nhẹ nhõm.
"Orm, Orm có mệt lắm không?"
Ling Ling Kwong đau lòng, dịu dàng hỏi người đang nằm trên giường. Tay chị nắm chặt lấy tay cô, đầu dụi dụi vào vai Orm Kornnaphat.
"Ling lên đây nằm với em."
Ling Ling Kwong ngoan ngoãn trèo lên, giở chăn, chui tọt vào trong nhưng không dám cử động mạnh, cũng không dám ôm lấy Orm Kornnaphat, sợ đụng phải lại làm đau cơ thể đang mệt mỏi của cô. Orm Kornnaphat chậm rãi trở người, nằm nghiêng đối diện với chị, vươn tay ra, ý bảo chị xích lại gần một chút. Đôi mắt hổ phách tinh tường thường thấy giờ nhiễm một tầng mờ đục, mơ màng. Ling Ling Kwong mềm lòng, như con cún nhỏ lăn vào lòng người yêu ôm chặt lấy, cố truyền một chút khỏe mạnh sang cho cô.
"Khỏe hơn một chút rồi này."
Orm Kornnaphat cười yếu ớt, xoa xoa đỉnh đầu đáng yêu của chị. Mọi khi đều là cô yêu thương chăm sóc chị, nhưng mấy hôm nay đều là phải dựa vào chị cả. Nhìn Ling Ling Kwong cả ngày chạy đi chạy lại trong nhà, lo cho mình từng li từng tí, đến cả giấc ngủ cũng không được trọn vẹn, cô cảm động vô cùng, nhưng nói ra lại sợ chị trêu nên cứ giữ mãi trong lòng.
"Cảm ơn Ling."
Orm Kornnaphat thủ thỉ, giọng nhỏ đến nỗi Ling Ling Kwong chẳng nghe thấy rõ. Chị tò mò ngước lên, nhướng mày.
"Orm nói gì đấy?"
Orm Kornnaphat như con mèo lười nhác, dùng ánh mắt mơ mơ màng màng nhìn chị, bỗng nhiên muốn làm nũng.
"Thôi, chị không nghe thì thôi."
"Ơ kìa?"
Ling Ling Kwong ngơ ngác nhìn người đang nhắm mắt bĩu môi tỏ ra hờn dỗi, chị thấy quen quen. Đúng rồi, giống chị khi chị đòi cô mua bim bim khoai tây, mua bánh mì ngọt mà cô không cho.
Người ta bảo, những người yêu nhau thường giống nhau. Chị giống Orm cái gì còn chưa biết, nhưng Orm bắt đầu học mấy thói xấu của chị mất rồi.
Ling Ling Kwong phì cười, hôn lên cằm cô một cái, muốn xoa dịu con mèo lười đang bệnh. Lâu lâu Orm Kornnaphat mới thế này mà, thôi thì cưng chiều người ta một chút.
...
Orm Kornnaphat ăn cháo chị nấu, uống thuốc Kim Nam kê đơn lại, ngủ một giấc tỉnh dậy, cơn cảm sốt cũng vơi đi một nửa. Cô bảo là vì mấy hôm trước ăn cháo ngoài nên không hết bệnh, hôm nay ăn cháo chị nấu mới khỏe lại đấy.
Ling Ling Kwong nghe xong, khịt mũi, hất mặt, tự hào ơi là tự hào.
Qua hai ngày sau Orm Kornnaphat đã có thể rời khỏi giường, đi lại trong nhà cho lại người, vận động cơ thể một chút. Ling Ling Kwong ở trong bếp, vừa xem hướng dẫn của Mae Koy gửi sang vừa nấu một nồi súp thịt gà rau củ, Orm Kornnaphat mấy hôm trước ăn cháo thịt hay cháo hải sản đều nôn ra, nên chỉ có thể ăn cháo trắng.
Orm Kornnaphat hôm nay thoát khỏi ác mộng ăn cháo, mừng muốn rớt nước mắt.
Cô đi theo mùi thơm nức mũi vào bếp, ôm lấy chị từ đằng sau, tựa cằm vào vai trần nhỏ đang không được chiếc áo thun rộng quá cỡ che chắn, âu yếm nhìn chị đang tập trung đánh nhau với nồi súp sôi ùng ục.
"Ăn được không vậy Ling?"
Ling Ling Kwong hừ lạnh, ghét bỏ cấu vào mu bàn tay cô một cái.
"Em là ai, Ling không biết. Em đi ra đi."
"Thật không biết?"
Đến lượt Orm Kornnaphat hừ lạnh, mặc dù sức lực chỉ mới hồi có ba bốn phần thôi, nhưng nhiêu đó cũng đủ để bế bổng chị lên, dọa chị một trận mất hồn.
"Tại Orm cứ trêu chị hoài!"
Ling Ling Kwong giãy nảy, nồi súp của chị còn chưa có nấu xong.
"Không những biết trêu chị, mà còn biết đè chị nữa."
Cô nói bằng giọng điệu hay dụ dỗ chị, cắn vào gáy chị một cái, hơi thở còn nóng hổi phả vào vết cắn khiến Ling Ling Kwong ngứa ngáy cả người, vùng vằng muốn thoát ra nhưng vòng tay Orm Kornnaphat lại chặt thêm.
Cái gì mà vừa mới ốm dậy?
Điêu!
Nồi súp đang để lửa lớn sắp tràn ra ngoài, Orm Kornnaphat vẫn giữ chặt Ling Ling Kwong sát bên người mình, đứng cách bếp một khoảng khá xa. Ling Ling Kwong vội vã muốn với tới tắt bếp, nhưng đồ nổi máu lưu manh phía sau không chịu thả người.
"Orm!"
Súp đã tràn ra ngoài một chút, Ling Ling Kwong bực mình, đập liên tục lên vai cô, Orm Kornnaphat không hề hấn gì, tiếp tục ở sau cổ chị mà mút mát.
"Orm-Korn-na-phat!"
Ling Ling Kwong thật sự nổi giận, quay lại trừng cô, ánh mắt như có hai chiếc dao găm sẵn sàng phóng. Cô ưa thích nhất dáng vẻ như con cún nhỏ xù lông kêu cả tên thật của cô ra này của chị, chọc giận thành công, nhếch môi cười, bế chị tới tắt nồi súp.
Sau đó, ôm Ling Ling Kwong đi thẳng vào phòng.
"Muốn gọi tên em thì lên giường gọi, Ling nhé."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro