6. Ai yêu em chính là kiếp nạn của họ
Kwong Tổng nghiến răng nghiến lợi nhìn Orm Kornnaphat đang dẩu cái mông bò lên xe, đứa nhóc bướng bỉnh này, là chuyên đến chọc giận nàng sao?
Còn chưa tới khách sạn, Orm Kornnaphat đã co quắp nhìn Kwong Tổng lại nhìn ngoài cửa sổ, Kwong Tổng híp mắt nhìn nàng, suy đoán nàng lại đang có chủ ý quỷ quái gì.
Xe dừng lại, Orm Kornnaphat có chút khẩn trương nói với Kwong Tổng: "Ngài về trước đi, tôi muốn đi bộ."
Kwong Tổng ôm cánh tay nhìn nàng: "Giờ này lại đi bộ? Cho sói ăn sao?"
.....
"Rốt cuộc là chuyện gì?" Kwong Tổng bễ nghễ nhìn Orm Kornnaphat, lẽ nào nàng còn có ước hẹn? Orm Kornnaphat nhìn xung quanh một chút, thần bí phất phất tay với nàng: "Qua đây xem, chính là ở bên kia."
"Là cái gì?" Kwong Tổng theo bước chân của Orm Kornnaphat đi đến bên hông khách sạn, đến chỗ, nàng kinh ngạc mở to hai mắt.
"Em làm sao phát hiện?"
Nhìn thấy một con mèo hoang mới sinh không bao lâu, còn có mèo mẹ, Kwong Tổng vô cùng kinh ngạc, nếu như nàng nhớ không lầm, Orm Kornnaphat cùng nàng mới đến vào buổi sáng. Orm Kornnaphat ngồi xổm xuống bắt đầu đào móc trong túi: "Thật ra lúc chúng ta xuống xe thì em đã phát hiện." Nói xong, nàng từ trong túi lấy ra một túi chân giò hun khói, nàng cẩn thận tỉ mỉ mở túi giấy đặt đến trước mặt con mèo hoang, ngay sau đó, Orm Kornnaphat cẩn cẩn dực dực lui về phía sau vài bước, không quấy rối mèo hoang ăn uống.
"Cái này lại mua lúc nào?" Kwong Tổng nhìn chân giò hun khói trong tay nàng, Orm Kornnaphat mỉm cười: "Tôi tùy thân mang theo."
"Cho động vật lưu lạc?"
"Ân."
"Em còn rất thiện lương."
Lời này của Kwong Tổng trái lại là lời thật lòng, Orm Kornnaphat bĩu môi: "Vậy cũng không phải, chỉ là mỗi lần thấy những mèo hoang chó hoang này lại cảm thấy nhân sinh không có gì to tát, vô cùng thỏa mãn rồi, coi như là thừa thụ áp lực lớn, không thích người lãnh đạo trực tiếp, cuộc sống gian nan nhưng thấy dáng vẻ thống khổ của bọn nó còn có cái gì phải oán giận, tối thiểu tôi cơm áo không lo không phải sao? Quả thực quá hạnh phúc rồi."
Orm Kornnaphat trong mắt dấy lên ngọn lửa, Kwong Tổng gật đầu nhìn nàng, hỏi: "Thừa thụ áp lực lớn, không thích người lãnh đạo trực tiếp, cuộc sống gian nan? Đây là đang ám chỉ tôi?"
Orm Kornnaphat khái một tiếng: "Quá lạnh, chúng tôi trở về đi." Nàng đã phát hiện, Kwong Tổng quả thực rất xấu xa, từ sau khi nàng nói cái gì cũng phải trực tiếp một ít, Kwong Tổng thật sự không coi nàng là người ngoài, nói chuyện một chút cũng không ôn nhu.
Vào phòng, Kwong Tổng có chứng ưa sạch nên phải đi tắm, Orm Kornnaphat âm thầm lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.
Điện thoại rất nhanh đã chuyển được, bên kia giọng nói của nữ nhân có chút mềm mại, tựa hồ vừa mới ngủ. Orm Kornnaphat nhỏ giọng nói: "Xin lỗi a, dì mẹ nhỏ, đánh thức dì rồi."
"Không có việc gì, con làm sao vậy nha?" Bên kia điện thoại giọng nói ôn nhu, phi thường dễ nghe.
Orm Kornnaphat bĩu môi: "Dì mẹ nhỏ, con gặp phải một tổng giám đốc đặc biệt cường thế."
"Tổng giám đốc?"
"Đúng vậy. Nàng không thích con, lại còn đem con đặt ở bên cạnh nàng làm trợ lý, đây là vì sao a?"
"Con chờ một chút a." Dì mẹ nhỏ của Orm Kornnaphat nói một câu, Orm Kornnaphat nắm điện thoại di động kiên trì chờ đợi, chợt nghe thấy bên kia điện thoại dì mẹ nhỏ dùng giọng nói vô cùng hả hê nói: "Ai, Fahlada, Orm gặp một nữ tổng tài, tương ái tương sát, phỏng chừng bị mê hoặc rồi, ha ha."
Giọng nói của dì nhỏ Orm Kornnaphat: "Bại hoại nhà em, hài lòng như vậy làm gì? Xuỵt — nói nhỏ một chút."
Orm Kornnaphat yên lặng cúp điện thoại, nàng đã biết, dì nhỏ cùng dì mẹ nhỏ đôi cẩu nữ nữ này rất không đáng tin.
Cũng may không khủng khiếp như Orm Kornnaphat tưởng tượng, Kwong Tổng tựa hồ rất mệt mỏi, tắm rửa xong thổi tóc xong liền ngủ, Orm Kornnaphat cũng dùng tốc độ ánh sáng tắm rửa sạch sẽ chui vào ổ chăn. Vài phút sau, nàng ngủ đến nước bọt chảy ròng.
Kwong Tổng vẫn không ngủ, nàng lật qua lật lại suy nghĩ, lại bị tiếng thở như heo nhỏ của Orm Kornnaphat khiến cho tâm phiền ý loạn, đến cuối cùng nàng quấn chăn đơn xuống giường ngồi trên ban công.
Cho nên, lúc Orm Kornnaphat ngồi dậy liền thấy được cảnh tượng như vậy.
Ánh trăng chiếu vào trên người Kwong Tổng, chân của nàng cứ vô thức bày ra tư thế câu người, phiếm lấy sáng bóng khiến người ta thèm nhỏ dãi, tóc mất trật tự, ngực lộ ra tảng lớn da thịt tuyết trắng, còn có xương quai xanh khêu gợi.
Orm Kornnaphat ngơ ngác nhìn Kwong Tổng, hỏi: "Ngài, ngài không mệt mỏi sao?"
Kwong Tổng nhìn nàng một cái, lắc đầu. Orm Kornnaphat nhìn viền mắt ửng đỏ của nàng, nhẹ nhàng thở dài.
Mặc dù có một chút đau lòng Kwong Tổng, nhưng Orm Kornnaphat vẫn lựa chọn đi WC trước, sau đó nàng rót hai ly sữa nóng cho Kwong Tổng và bản thân.
Kwong Tổng nhìn sữa lắc đầu, nàng cũng không thích.
Orm Kornnaphat nhỏ giọng nói: "Giờ này nếu như tôi uống cà phê có thể sẽ hưng phấn nhảy một khúc Giang Nam Style, chị muốn xem sao?"
Kwong Tổng: "....."
"Thức đêm không tốt đối với nữ nhân nga, nhất là nữ nhân có tuổi, da mỏng, quần thâm mắt và vân vân không nói chơi nhưng uống một ly sữa bảo đảm chị sẽ thần thanh khí sảng, chính yếu chính là sữa trắng da dưỡng ngực nha."
Kwong Tổng cứng nhắc tiếp nhận sữa Orm Kornnaphat đưa đến, ánh mắt làm như vô thức nhìn lướt qua ngực của nàng, khóe môi kéo ra một nụ cười ý vị thâm trường.
Orm Kornnaphat lập tức đỏ mặt.
Kwong Tổng dường như yên tĩnh chăm chú nhìn bên ngoài xuất thần, Orm Kornnaphat cũng liền im lặng cùng nàng.
Khoảng chừng nửa giờ, Kwong Tổng có chút băn khoăn: "Em đi ngủ đi, đừng ở chỗ này cùng tôi nữa."
Orm Kornnaphat cười lắc đầu: "Không có việc gì, Kwong Tổng, tôi có một công năng đặc dị chính là có thể ngồi xem phim trong đầu."
Kwong Tổng: "... Vậy em tiếp tục xem đi."
Qua hơn nữa ngày, Orm Kornnaphat nhỏ giọng hỏi: "Kwong Tổng, có phải chị lại đang suy nghĩ đến Linda hay không."
Kwong Tổng mím môi, gục đầu xuống: "Em không hiểu."
Orm Kornnaphat thở dài: "Thật ra tôi cũng hiểu một chút, lúc đại học mông lung từng có hảo cảm với một người."
Nữ nhân rốt cuộc là động vật nhiều chuyện trời sinh.
Lời nói của Orm Kornnaphat khiến Kwong Tổng ngẩng đầu lên.
Orm Kornnaphat tiếp tục nói: "Nàng rất đẹp, tôi cũng rất đẹp, tôi vẫn cảm thấy chúng tôi rất xứng đôi. Nhưng khi bọn tôi cùng một chỗ lại rất xấu hổ a, không có gì để nói, về sau cũng không có gì nữa."
Kwong Tổng nghe xong cười nhạo, đây mà xem là hảo cảm cái gì.
Orm Kornnaphat bĩu môi: "Tôi biết chuyện này so ra kém xa tình cảm kinh thiên động địa của các chị, nhưng tôi cuối cùng cảm thấy người đôi khi nhiệt tình quá mệt mỏi chính là không thể tùy tâm, hài lòng thì cùng một chỗ, không vui thì phân ly, cùng một chỗ thì chịu trách nhiệm, ra đi thì xem như xong."
Kwong Tổng nhìn nàng: "Em trái lại khoáng đạt, ai yêu em chính là kiếp nạn của họ."
Orm Kornnaphat bắt đầu thổi phồng: "Kiếp nạn thì có nhiều kiếp nạn rồi, đại học tôi học âm nhạc, tôi vừa hát thì không ít nam sinh rơi vào kiếp nạn, hơn nữa tre già măng mọc từng đám kiếp nạn nhảy xuống sông, muốn cản cũng cản không được."
"Nga?" Kwong Tổng nhìn vẻ mặt say sưa của nàng muốn cười: "Em là học âm nhạc? Am hiểu phong cách âm nhạc nào? Nhạc lưu hành sao?"
Orm Kornnaphat lập tức trả lời: "Nhạc dân tộc."
Kwong Tổng trầm mặc một hồi lâu, nàng nhìn Orm Kornnaphat hỏi: "Em đang đùa tôi sao?" hát nhạc dân tộc câu người nhảy vào bể tình? Orm Kornnaphat rốt cuộc đem chỉ số thông minh của nàng nghĩ đến có bao nhiêu thấp!
Orm Kornnaphat có chút kích động, nàng đứng lên: "Ai đùa em, không tin tôi hát cho chị nghe!"
Orm Kornnaphat thanh thanh tiếng nói, nàng ngăn tay, eo nhỏ xoay một cái, trong nháy mắt có phong phạm dân tộc: "Nhấc khăn voan của em lên, đến để cho tôi tới nhìn mị hoặc của em, hắc hắc hắc! hàng mi của em vừa dài vừa dày dường như trăng rằm sáng trên cây, hàng mi của em vừa dài vừa dày, hắc hắc hắc!" Nàng vừa hát vừa nháy đôi mắt, nếu như trong tay cầm một chuỗi thịt dê nướng thì sẽ thành rao hàng rồi.
....!!!!
Kwong Tổng mở lớn miệng cả người cứng lại rồi, nàng khiếp sợ nhìn nữ nhân mặc áo ngủ tự cười tự vui vẻ xoay đến điên cuồng trước mắt, nếu không phải phía sau lưng có cây cột để dựa vào, nàng phải từ trên ban công ngã xuống đất rồi đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro