28H
Chỗ cao lạnh lẽo vô cùng, địa vị càng cao, quyền thế trong tay càng lớn, người có thể bình đẳng giao lưu tri tâm đương nhiên cũng sẽ càng ít.
Người ta tôn trọng bạn, kính nể bạn, luôn miệng cung kính nói chào phu nhân, thế nhưng bạn có thật sự khỏe không, cuộc sống cô đơn hay là náo nhiệt, vui vẻ hay là bất hạnh, những kẻ kia vốn chẳng thèm để ý.
Bọn họ chỉ quan tâm bản thân mình tháng này được bao nhiêu tiền lương, có thể lên chức hay không, rồi giá cả nhà đất tăng lên bao nhiêu, thị trường chứng khoán lên xuống thế nào.
Dù sao chỉ là quan hệ làm thuê, quan hệ đồng tiền.
Hứa Sanh và nàng cũng là quan hệ làm thuê, mỗi lần gặp chuyện trước tiên đều sẽ mở miệng xin nàng thứ này thứ nọ, không phải xin vai này thì cũng xin đại diện thương hiệu kia, là một kẻ tham tài không hơn không kém, thậm chí há mồm là muốn ngay một căn hộ ở giữa trung tâm thành phố.
Đương nhiên, luôn đòi hỏi một cách đúng lý hợp tình.
Và trên căn bản Quảng Linh Linh đều sẽ chiều theo cô ta, những thứ đó đối với nàng mà nói cũng chẳng tính là gì, có điều nàng rất ít khi nghe thấy Hứa Sanh nói cảm ơn, thường thì cô ta chỉ đến kề môi đỏ xinh đẹp hôn nàng một cái, hài lòng nở một nụ cười.
"Phu nhân thật tốt."
Bây giờ nghĩ lại trào phúng biết bao, nếu như nàng thật sự tốt như vậy thì tại sao Hứa Sanh có thể phản bội nàng, bỏ nàng mà đi.
Lúc nói câu kia, rốt cục trào phúng đến cỡ nào, lấy lệ đến cỡ nào, Quảng Linh Linh đã không còn muốn suy nghĩ thêm nữa.
Đã là quá khứ, nhớ đến cũng chỉ tự tìm phiền não, hà tất phải nhắc lại.
Đúng là trước kia nhóc con này cho nàng cảm giác cùng một loại như Hứa Sanh —— thấy tiền sáng mắt, thấy lợi quên nghĩa, vì lẽ đó ban đầu Quảng Linh Linh rất phòng bị, cũng không quá thân thiết với nàng.
Cũng khó trách nàng sẽ nghĩ như vậy, nguyện ý bán mình làm chim hoàng yến nào có ai là người tốt tâm tư đơn thuần. Hơn nữa Trần Mỹ Linh xuất thân từ khu dân nghèo, chưa từng nhận được hệ thống giáo dục hoàn chỉnh, trước kia còn đi đóng AV, Quảng Linh Linh không thể không lo lắng hơn một phần, phí chút thời gian, quan sát nàng thêm một chút.
Ngộ nhỡ là loại đẹp mã tham lam, phẩm tính không tốt, thì đã có cấp dưới xử lý giúp nàng, Quảng Linh Linh không đến nỗi tổn thất quá nhiều.
Nhưng không ngờ Trần Mỹ Linh lại trong sạch ngoài dự đoán, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Bên trong khu dân nghèo đa phần đều là thiếu niên thiếu nữ bất lương rượu chè hút chích, nhưng Trần Mỹ Linh lại không vướng phải một tệ nạn nào.
Ngoại trừ chấp nhận bán đứng thân thể mình với lý do duy nhất là để sinh tồn ở thế giới này.
Thỏ con, nhóc con.
Quảng Linh Linh lẳng lặng nhếch khóe môi, xoa cái lỗ tai nhỏ trắng hồng của thỏ con. Nàng cảm giác như mình đang nuôi một con thú cưng hình người, Trần Mỹ Linh cầm tinh con thỏ, hai chân thon dài cũng rất giống chân thỏ gầy gò mà mạnh mẽ. Lúc cắn môi dưới cũng lộ ra răng cửa trắng tinh, chúm chím ba cánh môi hệt như thỏ.
Về phương diện tính cách cũng rất giống, an tĩnh, bình thường sẽ không nói nhiều, hiền lành ngoan ngoãn, ăn cũng rất tạp không kén chọn gì, cực kỳ dễ nuôi.
Bạn đưa tay sờ nàng, nàng sẽ vô cùng hưởng thụ không nhúc nhích, ngoan ngoãn đợi bạn sờ xong. Sau đó chớp chớp đôi mắt nước tròn xoe, lẳng lặng nhìn mặt bạn.
"Thật sự không buồn ngủ sao?"
Quảng Linh Linh nhẹ giọng hỏi nàng, Trần Mỹ Linh lắc lắc đầu, sau khi nàng ăn cơm trưa ngủ thẳng luôn tới giờ, đêm hôm qua cũng ngủ rất lâu, hiện giờ thật sự không mệt mỏi chút nào.
"Chị ngủ đi ạ, em sẽ thật im lặng."
Dọc đường bay đến Quảng Linh Linh cũng đã nghỉ ngơi rồi, hơn nữa hiện giờ đã quá giờ ngủ trưa, nếu ngủ sẽ làm rối loạn đồng hồ sinh học của nàng.
"Nếu không ngủ, thì làm chút chuyện gì khác đi."
Trần Mỹ Linh ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng, tay phu nhân đã mò đến giữa hai chân nàng. Vén váy ngủ lên, thò bàn tay ấm áp vào, quen đường quen lối kéo quần lót thiếu nữ xuống.
Nắm trong tay cây gậy mềm như bông. Ngón tay cái ấn vào đỉnh đầu nấm, nơi này cứ như có một công tắc vô hình, chỉ cần bị nắm bị tuốt một lúc thì gần như chỉ hơn ba mươi giây là có thể từ gậy bông biến thành gậy sắt thiêu đỏ, bốc lên nhiệt khí hừng hực.
Trần Mỹ Linh khẽ hừ một tiếng, ánh mắt vô tội lại mơ màng, bên ngoài con ngươi mông lung một lớp sương mù. Chỉ nhìn khuôn mặt này, thật sự không thể tin được giới tính thứ hai của nhóc con này lại là Alpha, hoàn toàn không có cái vẻ cường thế dứt khoát, đường nét cường tráng rắn rỏi mà giới tính này nên có.
Nhưng cũng vì thế mà Quảng Linh Linh mới đặc biệt vừa ý nàng, từ trong biển người mênh mông lựa chọn Trần Mỹ Linh.
Nàng không cần một con chim hoàng yến mạnh mẽ hơn mình, như thế sẽ làm Quảng Linh Linh cảm thấy phản cảm và chán ghét. Nàng vẫn luôn thích Alpha ôn nhu, ngoan ngoãn, hiền lành, không có một chút lực sát thương nào.
Mèo thì không như thế, bởi vì móng tay của nó quá sắc bén, sẽ cào cấu hại người.
Thỏ thì tốt hơn, không có sự uy hiếp gì, nhiều nhất chỉ cuống lên, cắn bạn một cái mà thôi.
Quảng Linh Linh vươn mình ngồi trên Trần Mỹ Linh, hạ thể vừa vặn ngồi lên côn thịt nóng bỏng, nóng đến nỗi âm đế co rụt lại, thoải mái cực kỳ.
"Ưm..."
Nàng rên ra một tiếng hưởng thụ, nhích eo tới lui, đè ép, hai mảnh âm thần bị côn thịt đè tách ra, mỗi một tấc thịt mềm bên trong đều có thể cảm nhận được sự cứng rắn của Trần Mỹ Linh. Như thể bị nóng tan ra, dần dần có mật hoa tràn ra từ miệng huyệt, tưới lên bề mặt côn thịt.
Vừa ẩm ướt lại mềm mại trơn bóng, là xúc cảm tuyệt vời đến cực điểm.
Trần Mỹ Linh nhẹ nhàng thở dốc, nhìn phu nhân trên người đến hơi xuất thần, nàng đâu biết ánh mắt của mình chăm chú đến cỡ nào. Quảng Linh Linh cúi đầu, vén tóc dài trước người ra sau, nàng chậm rãi cúi người, nhìn ra mấy phần khát vọng và chờ mong trong mắt thỏ con.
Cưng muốn thứ này phải không?
Một nụ hôn rơi xuống trên môi nàng, mang theo hơi thở của phu nhân. Lần này là mùi thơm của cỏ xạ hương, hương bay trăm dặm. Lưỡi ra vào nhẹ nhàng đầy độc đoán, Trần Mỹ Linh chậm rãi nhấc tay nắm chặt eo phu nhân, nhắm mắt lại, hết sức chuyên tâm đáp lại nụ hôn này.
Trong lúc môi lưỡi quấn quýt lấy nhau, động tác cọ xát tiểu huyệt đã tạm ngừng. Quảng Linh Linh nhất tâm nhị dụng, vừa hôn môi vừa vịn côn thịt Trần Mỹ Linh, miệng huyệt nhắm ngay đầu nấm, chậm rãi ngồi xuống.
"A."
"Hưm..."
Hai tiếng rên nhẹ đồng thời vang lên, tiếng động và âm điệu tuy rằng khác nhau nhưng hàm nghĩa đằng sau lại giống nhau, đều là sung sướng và sung sướng.
Chóp mũi chạm vào nhau, Quảng Linh Linh xoa xoa gò má Trần Mỹ Linh, thỏa mãn buông tiếng thở dài.
"Haaa."
Nơi đó căng phồng, không còn một kẽ hở nào cần lấp đầy. Tư thế nữ thượng vị là tiến vào sâu nhất, đầu nấm đã đội hoa tâm, nhưng bên ngoài miệng huyệt vẫn còn mấy cm côn thịt chưa bị nuốt vào.
Nhưng không sao, Quảng Linh Linh hơi dùng sức cắn môi Trần Mỹ Linh. Hơi thở nóng rực của nàng phả lên mặt Trần Mỹ Linh làm thỏ con cảm thấy như đang ở trong hoa viên ngày xuân với muôn vàn hương hoa phả vào mặt.
Nàng giở mông lên, sau đó nhấp mạnh xuống, miệng huyệt theo đó phun côn thịt ra, rồi lại nuốt vào trong bụng càng nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro