Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

14H

Quảng Linh Linh rất ít khi làm chuyện như vậy.


Phần lớn thời gian nàng là người ở dưới hưởng thụ, gần giống như lúc ở viện spa cao cấp kiểu Thái. Nàng nằm trên giường làm đẹp mềm mại và thoải mái, trên mình chỉ có độc chiếc khăn lông thủ công trắng tinh.


Thiếu nữ nghèo khổ màu da ngăm đen, đôi mắt sáng sủa đẩy cửa bước vào, đối mặt với quý phụ cao cao tại thượng có chút ngại ngùng xấu hổ, không dám dùng lực quá lớn. Mà Quảng Linh Linh chỉ cần nằm thẳng thả lỏng toàn thân, xoang mũi thoải mái hít thở nhẹ nhàng.


Nhưng nếu thỉnh thoảng 'đổi vai' một chút, so với tưởng tượng quả nhiên thú vị hơn nhiều.


Thân thể xám ngắt của thỏ con mềm mại cực kỳ, cảm giác chạm vào đặc biệt thích thú, không như những Alpha đã phát dục trưởng thành, khắp toàn thân đều là cơ bắp chắc nịch. Bộ ngực nhỏ bé dễ dàng nắm giữ trong lòng bàn tay, nụ hoa hồng hào bị ngón tay đâm vào đùa giỡn một lúc, bắt đầu sưng lên dưới ánh mắt Quảng Linh Linh.


Tóc dài đổ xuống như thác vén lên một bên vai, lộ ra bờ lưng trắng nõn như ngọc và xương hồ điệp tinh xảo xinh đẹp tuyệt trần. Omega hơi nghiêng người, nàng điều chỉnh tư thế, tìm kiếm một vị trí dễ dàng phát lực.


Hình ảnh dương cụ màu đen bị miệng huyệt hồng hào của thiếu nữ ngậm chặt kích thích thần kinh Quảng Linh Linh, đặc biệt là phía trước còn một cái côn thịt hồng nhạt đang nhất trụ kình thiên trong không khí, vừa mâu thuẫn lại dâm mỹ, nhưng trùng hợp thay lại thỏa mãn dục vọng biến thái không muốn bị người biết của mỹ phụ trung niên.


Hai tay ấn eo Trần Mỹ Linh lại, mười ngón trói chặt nàng, vừa để ngừa người dưới thân lộn xộn chạy trốn, cũng để thuận tiện cố định thân thể của chính mình. Trước lúc bắt đầu động thân xuyên vào, Quảng Linh Linh liếc nhìn thiếu nữ mới vừa thành niên, đôi mắt nàng đỏ hồng, nhìn sang một bên, hai tay bị cùm chặt nắm lấy nhau như là thủ thế khẩn cầu.


Đột nhiên Quảng Linh Linh có chút không đành lòng, nàng mở còng tay lạnh lẽo đại diện cho sự giam cầm và bạo lực ra, ném bừa lên thảm. Đôi tay được phóng thích có chút bối rối quờ quạng giữa không trung, Quảng Linh Linh bắt lấy, đặt lên chính bộ ngực đầy đặn của mình.


Trần Mỹ Linh bất ngờ chớp mắt một cái, xúc cảm mềm mại trong lòng bàn tay tựa hồ cũng thoáng làm mềm nội tâm của nàng. Có điều theo sát phía sau lại là đau đớn xé rách và xót xa vi diệu ở hạ thân.


Nàng quay đầu, phu nhân hoa mỹ cao quý như hoa anh đào khép hờ nửa mắt, thân dưới đeo dương cụ không mấy thuần thục, chuyển động có chút cứng nhắc, xuyên qua Trần Mỹ Linh, thọc vào.


Dương cụ không hề có độ ấm ra vào trong thân thể Trần Mỹ Linh, buộc hành lang chật hẹp trúc trắc phải mở rộng, thích ứng. Trần Mỹ Linh khẽ cắn môi, bất kể là sinh lý hay tâm lý thì nàng cũng không quá thích loại cảm giác bị đâm thọc này, ngay cả khi hạ thể truyền đến nhọp nhẹp tiếng nước, cũng chỉ là tác dụng của gel bôi trơn mà thôi.


Nàng không thấy hưởng thụ chút nào, lại chẳng thể co ro uốn éo, chỉ có thể trơ gương mặt xinh đẹp ra, như là một con cá chết mặc người định đoạt, không thể phát ra một chút tiếng động nào.

Thế nhưng Quảng Linh Linh suốt một thời gian dài không rèn luyện thân thể, vừa mới chuyển động một lúc đã bắt đầu thở dốc hào hển. Trên khuôn mặt được bảo dưỡng hiện ra đỏ ửng động lòng người, bên trong đôi mắt kia đều là thủy quang vỡ vụn.




Đổi vai làm 'công' mà chính mình lại động tình trước, thực trạng này không quá thường gặp.


Rõ ràng dương cụ nàng đeo không phải là loại 'rồng hai đầu', nhưng khi thân thể đẩy về phía trước, âm đế mẫn cảm cũng sẽ đánh vào dưới đáy quần dương cụ giả. Giống như mài đậu hũ mà mài mình đến vô cùng mềm nhũn, phóng thích ra khoái cảm khi ma sát.


Mà tiếng nước nhọp nhẹp và cảnh tượng dâm mỹ trước mắt lại đang không ngừng kích thích thần kinh, chiêu đãi thị giác, thính giác và xúc giác của Quảng Linh Linh một bữa no nê thịnh soạn.



Nàng sắp không xong rồi, eo cử động càng ngày càng chậm, như là búp bê sắp dùng hết dây cót. Đến khi dương cụ hoàn toàn dừng lại trong người Trần Mỹ Linh, không còn nhúc nhích, mà người trên thân cũng ngã vào trong ngực nàng, khí tức bất ổn thở dốc hổn hển.



Kết thúc rồi sao?



Trần Mỹ Linh nghĩ, trong lòng nhất thời vỡ òa một chút vui sướng, không ngờ lại nhanh hơn nàng nghĩ, cũng không tới mức kinh khủng khó tả như nàng nghĩ. Nàng thở phào nhẹ nhõm, bỏ tay ra khỏi ngực phu nhân, nhưng vào lúc này, chẳng biết vì sao trong đầu lại vang lên hai chữ mà phu nhân đã từng nói với nàng.



"Ôm tôi."



Kiêu ngạo như vậy, lại hèn mọn như vậy.



Trần Mỹ Linh đột nhiên thấu hiểu phần nào, còn xen thêm vài phần đồng cảm. Có lẽ sự đồng cảm này trong mắt những người khác sẽ rất nực cười, thậm chí còn không hiểu tại sao, thế nhưng phu nhân ở trong mắt Trần Mỹ Linh cũng không rạng ngời như vẻ ngoài xinh đẹp của nàng.



Mà chỉ là một người khát vọng có bạn đồng hành, khát vọng có người tri âm tri kỷ.



Phụ nữ thật sự rất giỏi đồng cảm và tha thứ, không phải sao? Một Trần Mỹ Linh trước kia còn khiên cưỡng khi ôm ấp phu nhân, hiện giờ đang chầm chậm nhấc hai tay của mình, đặt lên eo Omega.



Nếu như thứ Quảng Linh Linh muốn ở nàng là tiền tài, là tình yêu, vậy thì Trần Mỹ Linh sẽ giấu kín nó trong ngực, bất luận là ai cũng sẽ không chịu giao ra.



Nhưng nếu chỉ cần một vòng tay, một cái ôm miễn phí.



Vậy thì Trần Mỹ Linh sẽ rất hào phóng cho đi.



Phu nhân nằm nhoài trên ngực nàng nghỉ ngơi hồi lâu, mới dùng âm điệu lười nhác hỏi nàng: "Em có người mình thích không?"



"Dạ không."



"Lúc đi học cũng không có sao?"



"Dạ."



"Tại sao?"



"Chị cảm thấy những người có cuộc sống khó khăn thiếu thốn sẽ suy xét đến thứ hư ảo như tình cảm sao ạ?" Trần Mỹ Linh cười khẽ, giọng trầm xuống, "Một quãng thời gian rất dài em chỉ có thể đến trước cửa hàng tiện lợi nhặt thực phẩm quá hạn về để lấp đầy bụng, đối với loại người như em mà nói, tình cảm là thứ xa xỉ, nó vĩnh viễn không thể cho em bánh mì hay là nhân dân tệ, càng không thể cho em cảm giác an toàn."



Quảng Linh Linh không nói lời nào.



Nàng chống người ngồi dậy, dương cụ nhẹ nhàng trượt ra từ bên trong miệng huyệt sưng đỏ, sau đó bị tháo khỏi eo. Cho rằng đã được giải thoát, Trần Mỹ Linh vừa định ngồi dậy, liền bị một ngón tay của phu nhân đè lên trán ngã trở lại.



Mái tóc dài màu xám, phủ kín chiếc gối đơn.



"Sẽ không còn những tháng ngày như vậy nữa." Quảng Linh Linh nói, bàn tay thon dài nắm chặt khúc thịt hồng hào đã bị lạnh nhạt hồi lâu, nàng ngồi phịch xuống, hành lang thịt sớm đã ướt át gần như chảy nước, xuôi theo khúc thịt, nhiễu lộp bộp xuống ga giường.



"Sau này chị sẽ thương em."



Cũng đáng thương như nhau, khiến người ta không nhịn được mà sinh lòng thương hại.


Chỉ có điều thứ Trần Mỹ Linh thiếu thốn không phải quan tâm hay bầu bạn, mà là tiền tài và vật chất sung túc.


Trùng hợp đối với phu nhân mà nói, tiền tài là thứ không bao giờ thiếu, cũng là thứ vô giá trị nhất với nàng.


Các nàng đồng bệnh tương liên, các nàng bù đắp cho nhau.


Dù xét ở góc độ nào mà nói, cũng là tương xứng.


Tay nàng xoa hai gò má Trần Mỹ Linh, ngữ khí ôn nhu, trong ánh mắt tràn đầy thương tiếc. Trần Mỹ Linh nhìn phu nhân, đột nhiên nhận ra mình ở trong lòng nàng cũng giống như vậy.


"Vâng ạ." Trần Mỹ Linh liếm liếm ngón tay phu nhân, cắn vào, nhẹ nhàng mút, liếm láp.


Thỏ con non nớt lại làm ra chuyện bất ngờ trêu người đến vậy.


Ánh mắt Quảng Linh Linh trở nên đen kịt, thâm thúy, giống như trêu mèo, ngón tay quấn quýt chọc lấy lưỡi nàng. Trần Mỹ Linh nâng mí mắt, phun ngón trỏ trong miệng ra, nghiêm túc nhìn nàng nói.


"Chỉ cần phu nhân đối tốt với em, em sẽ luôn ở bên cạnh phu nhân."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro