Bánh
Lần đầu viết kiểu này sẽ không thể tránh được nhiều sai sót về ngôn từ,chính tả,hoặc có thể kh hay,kh phù hợp với mọi người NHƯNG mong mọi người hãy văn minh,lịch sự đóng góp ý kiến sẽ rất có cảm tình với người khác đó ạ :333 .Mình sẽ cố gắng tiếp thu và sửa chữa.
__________________________________
Ngày bé,thấy người khác ăn chiếc bánh kem tôi thèm thuồng,họ ăn trong nước mắt ,trong đau khổ, trong bất lực.
Tôi thấy thật nực cười việc ăn chiếc bánh ngọt ngào,thơm ngon liệu sẽ khiến họ hạnh phúc hay có thể giải toả được nỗi buồn sâu thẳm như cách uống rượu để rãi bày cảm xúc?
Tôi đã thực sự suy nghĩ nhưng điều đó thật không quan trọng bởi chiếc bánh ấy mới là thứ đáng để tôi quan tâm.Chiếc bánh phủ đầy kem tươi, thêm vài lát dâu tây thật ngon miệng,cắn một miếng cũng sẽ khiến con người t say mê nghĩ thôi cũng đủ vui sướng làm sao.Cũng bởi ai mà cưỡng lại được sự thèm muốn, rời được đôi mắt khỏi nó chứ.
Nhưng khi lớn tôi đã thực sự được nến mùi chiếc bánh, được cảm nhận cái cảm giác cô gái hôm ấy tôi thấy.
Tôi vui vẻ xách chiếc bánh kem trở về định tạo một bất ngờ cho người thương. Khi gặp em tôi bồn chồn không dấu nổi sự lo lắng, hạnh phúc.Lo lắng liệu em có thích chiếc bánh,có quở trách tôi phung phí tiền bạc,hay không thích hương vị này.Hạnh phúc cũng bởi: được dùng đồng tiền vất vả làm ra mua quà tặng em, em sẽ vui sướng niềm nở,ôm lấy tôi vào lòng.
Đời đâu như mơ luôn muốn chêu đùa cảm xúc của con người ta. Mọi viễn tưởng hạnh phúc tôi nghĩ ra đều đã bị dập tắt hoàn toàn. Đau khổ biết bao khi người thương rời bỏ không một lý do,đau thương biết bao khi họ quay lưng không một cái nhìn,buồn bã biết bao khi tôi biết sự thật.Sự bất lực đã tràn trề !
Để có được chiếc bánh duy nhất trong tiệm người bạn yêu quý đã nhường lại tôi ,dù tội lỗi nhưng biết sao được,hay là việc chạy xe cả chục phút để tìm bánh cho em trong đêm rét buốt dù những hạt bụi đã bay đầy mắt và những giờ làm mất tập trung chỉ để nghĩ em thích bánh vị gì,nên tạo bất ngờ ra sao.
Cũng thật buồn nhưng biết sao chiếc bánh vất vả để có được,tưởng chừng như
sẽ là minh chứng cho sự hạnh phúc thì giờ đây nó lại đang bên cạnh người cô đơn,lạc lõng.Tôi thực sự đã thưởng thức được hương vị ngày nhỏ mong ước lại tại sao lại rơi nước mắt?
Chiếc bánh tinh sảo,ngọt ngào nhưng trong vị giác,cảm xúc của tôi thật đắng chát.Bánh ngon nước mắt tôi cứ chảy.
Có phải do tôi đã đạt được ước muốn thủa ấy? Hay người thương rời bỏ?Hay tôi chỉ đang tiếc cho công sức của mình? Hay là sự níu kéo không thành? Tôi không biết nữa.
Nhưng tôi chắc rằng phần đời còn lại tôi sẽ không muốn nếm mùi vị này.
Đau quá tim tôi cứ nhói,rát quá tôi cứ chùi nước mắt.Nhanh đi cơn gió rét như muốn nuốt trôi tôi rồi.
Vài năm sau tôi gặp em trong tiệm bánh nhỏ,thấy em đang chỉ bảo học viên cách làm ra những túi kem ngon,trông em chăm chú chưa kìa. Bánh em làm ngon thật vẫn hương vị ấy thứ hương vị mà ngày nào em cũng bắt tôi ăn hết khi những ngày ế khách=)))).Tôi sợ quá rồi nhìn lại thằng con chỉ mới tròn 1 tuổi,rồi nhìn dĩa bánh trên bàn chắc nó cũng ngán quá
Nghĩ lại ngày đó không hiểu sao tôi lại nhớ nhầm sinh nhật em với sinh nhật người yêu cũ nữa. Thật nhục nhã........
Xinh yêu ơi hãy hạnh phúc em nhé!
Nước mắt em cũng rơi nhưng tôi nào hay biết
Tôi đã trách nhầm em trong đêm đông giá lạnh
__________-------________-------_______
Lần đầu viết kiểu này sẽ không thể tránh được nhiều sai sót về ngôn từ,chính tả,hoặc có thể kh hay,kh phù hợp với mọi người NHƯNG mong mọi người hãy văn minh,lịch sự đóng góp ý kiến sẽ rất có cảm tình với người khác đó ạ :333 .Mình sẽ cố gắng tiếp thu và sửa chữa
❤️❤️❤️❤️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro