Chương 3: Những Ngày Đầu Ở Chung
Chương 3: Những Ngày Đầu Ở Chung
Cuộc sống ký túc xá cùng Doran không phải là điều Oner đã chuẩn bị tinh thần từ trước. Mỗi sáng, khi nó thức dậy để tập Taekwondo, Doran vẫn còn say giấc trong phòng bên. Đôi khi, khi Oner trở về sau buổi tập, Doran đã dậy và đang nhâm nhi tách cà phê trên ghế sofa, mắt lướt qua vài trang sách hoặc nghịch một đoạn nhạc trên đàn guitar.
Buổi sáng hôm nay cũng không khác. Oner lau mồ hôi, bước vào phòng khách và nhìn thấy Doran đang lơ đãng gõ nhẹ ngón tay lên bàn, như thể đang hình dung ra một giai điệu nào đó.
“Anh dậy lúc nào vậy?” Oner hỏi, rót một ly nước lạnh.
Doran nhún vai. “Khoảng một tiếng trước. Thường thì anh không ngủ nướng lâu.”
“Vậy sao hôm qua anh nói anh ngủ muộn?” Oner nhướng mày.
“Ngủ muộn không có nghĩa là ngủ nhiều.” Doran cười nhẹ, đặt tách cà phê xuống bàn. “Em đi tập về muộn hơn anh nghĩ.”
Oner ngồi xuống ghế, nhấp một ngụm nước. “Anh có hay chơi nhạc vào sáng sớm không?”
“Không, anh tránh làm phiền.” Doran nhún vai. “Nhưng nếu em muốn nghe thì anh có thể chơi.”
Oner lắc đầu. “Không cần. Em chỉ hỏi thôi.”
Doran cười khẽ, đứng dậy vươn vai. “Hôm nay em có tiết không?”
“Có. Chiều.”
“Vậy thì tốt.” Doran vươn vai. “Anh cũng có một chút việc sáng nay.”
---
Cuộc sống chung dần dần ổn định. Hai người không can thiệp quá nhiều vào không gian riêng của nhau, nhưng vẫn có những khoảnh khắc giao tiếp tự nhiên. Oner nhận ra Doran khá trầm tính, nhưng không phải kiểu xa cách. Anh thích âm nhạc, cà phê và thường đọc sách mỗi tối.
Một tối nọ, khi Oner đang làm bài tập trong phòng riêng, nó nghe thấy tiếng guitar vang lên nhẹ nhàng từ phòng bên cạnh. Tiếng đàn không quá lớn, đủ để len lỏi qua bức tường và tạo nên một bầu không khí thư giãn.
Oner đặt bút xuống, bước ra ngoài. Cửa phòng Doran mở hé, để lộ hình ảnh anh đang ngồi trên giường, tay gảy nhẹ dây đàn, ánh mắt chìm trong thế giới của riêng mình.
“Bài gì vậy?” Oner dựa vào khung cửa, hỏi.
Doran ngẩng đầu, thoáng ngạc nhiên vì Oner lên tiếng. “Một bài cũ anh từng sáng tác.”
Oner gật đầu. “Nghe hay đấy.”
Doran mỉm cười. “Muốn nghe rõ hơn không?”
Oner chần chừ một lát, rồi bước vào phòng. Doran dịch sang một bên, nhường chỗ trên giường, và bắt đầu chơi lại từ đầu. Giai điệu nhẹ nhàng, mang theo một chút hoài niệm, khiến Oner cảm thấy thư giãn một cách kỳ lạ.
Khi bài nhạc kết thúc, cả hai im lặng một lúc lâu.
“Anh định theo đuổi âm nhạc lâu dài chứ?” Oner hỏi.
Doran đặt đàn xuống. “Có thể. Nhưng hiện tại anh vẫn còn đang suy nghĩ.”
“Chắc là không dễ nhỉ?”
“Ừ.” Doran cười nhẹ. “Nhưng anh thích nó.”
Oner không nói gì thêm, nhưng nó có thể hiểu được. Ai cũng có một niềm đam mê riêng, và đôi khi con đường theo đuổi đam mê không hề đơn giản.
---
Những ngày tiếp theo, Oner dần quen với sự có mặt của Doran. Hai người tuy không nói chuyện quá nhiều, nhưng không khí giữa họ không còn gượng gạo. Đôi lúc, Doran sẽ hỏi Oner về Taekwondo, còn Oner thì đáp lại bằng cách hỏi về âm nhạc.
Tối hôm đó, khi Oner đang xem lại lịch học, Doran bước ra khỏi phòng với một tách trà nóng.
“Em có muốn ra ngoài một chút không?”
Oner nhìn lên. “Giờ á?”
“Ừ. Đi dạo thôi.”
Oner cân nhắc một lúc rồi gật đầu. “Được.”
Hai người rời ký túc xá, bước ra con đường yên tĩnh trong khuôn viên trường. Gió đêm mát lạnh, không khí có chút dễ chịu sau một ngày dài. Cả hai đi bộ chậm rãi, không ai nói gì nhiều, chỉ đơn giản là tận hưởng sự yên tĩnh của buổi tối.
Doran đút tay vào túi, nhìn lên bầu trời. “Anh nghĩ ở cùng em cũng không tệ lắm.”
Oner nhếch môi. “Vậy trước đó anh nghĩ thế nào?”
Doran cười khẽ. “Anh không biết. Nhưng bây giờ thì ổn.”
Oner im lặng một chút, rồi cũng bật cười. “Ừ, em cũng nghĩ vậy.”
Cuộc sống chung vẫn còn dài, nhưng ít nhất, đây là một khởi đầu không tồi.
Chương này tiếp tục phát triển mối quan hệ giữa Oner và Doran trong cuộc sống chung. Nếu cậu thấy cần điều chỉnh hoặc thêm thắt gì, cứ nói nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro