Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4 - Cơn mưa nhỏ trong lòng Choi Hyeonjun

"Anh thích kiểu như thế này sao?"

Trong đầu hoàn toàn trống rỗng, Choi Hyeonjun trong chốc lát nghẹn lời.
Câu này đối với anh mà nói, sức sát thương quá mạnh, bởi vì... nói thẳng ra, cậu thực sự thấy cũng không tệ.

Không biết nên đáp lại thế nào, nhưng vì lo lắng nếu im lặng sẽ khiến câu chuyện bị trôi đi, khi trong lòng đang vô cùng sốt ruột, Moon Hyeonjoon lại đúng lúc đổi giọng:

"Thật ra càng khiêu gợi hơn thì phần bên dưới cũng không cần mặc."

"Nhưng phần bên dưới của em hơi yếu, nên em đã mặc quần để chụp."

Trong lòng Choi Doran sụp đổ như một con sóc đang kêu thét, tại sao người này có thể thoải mái nói ra những chủ đề hỏng bét như vậy chứ?

Cậu cắn răng đáp lại:

"Vậy thì chẳng bằng cùng nhau đi tắm hơi đi."

"Tắm hơi rất tốt mà, anh có tự tin với phần dưới của mình không?"

Phát ngôn động trời của Moon Hyeonjoon lại đẩy bầu không khí lên cao trào căng thẳng hơn nữa.

Nếu dùng "lái xe" để so sánh cho câu chuyện hiện tại, e rằng không chỉ là đang lái xe, mà là đang lái... máy bay.

Đúng lúc này, trong tai nghe, Lee Minhyeong – kẻ chỉ thích xem náo nhiệt – lại hạ lệnh trả lời:

"Anh đương nhiên tự tin với phần bên dưới của mình."

"...Aish, điên rồi sao?"

Choi Hyeonjun nóng lên, theo phản xạ buột miệng nói ra.

Sau khi nghe thấy tiếng cười sảng khoái của Moon Hyeonjoon, anh đành buông xuôi mà cùng cười theo.

Đến đoạn sau của chủ đề, con sóc đang nóng bừng bắt đầu hoài nghi nhân sinh, thì ra phần này dài như vậy sao?

Anh bóp mạnh bắp đùi mình, cơn đau là cách duy nhất anh nghĩ ra để giữ tỉnh táo.

Nhờ ý chí cắn răng chống đỡ, anh trả lời theo bản năng; trong lúc đó, Choi Hyeonjoon càng nghĩ càng bất mãn, trong lòng lén mắng Minhyeong đã đào cho anh cái hố, ngoài mặt thì ác liệt quăng bẫy trả lại.

Cứ thế, dựa vào sức chịu đựng kinh người, anh đã gắng gượng xong cả buổi.

Vì vậy, khi đứng lên, cùng Lee Minhyeong và Moon Hyeonjoon – người rõ ràng tâm trạng rất tốt – bước ra tập hợp, quay đoạn kết, Choi Hyeonjun cảm thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

Ba người đứng cạnh nhau.

Trong quá trình đó, Moon Hyeonjoon liếc nhìn chiều cao của Lee Minhyeong và Choi Hyeonjun, rồi nhận ra một sự thật tàn nhẫn là: hình như chiều cao của mình là thấp nhất ở đây.

Người mới đến – Doran-hyung... không, Hyeonjun-hyung lại còn cao hơn cả Minhyeong.

Tâm trạng Moon Hyeonjoon lập tức từ toả nắng chuyển sang u ám.

Nhưng rất nhanh, cậu lại ngửi thấy một mùi hương lạ lẫm nhưng nồng đậm, mùi nho đang toả hương dày đặc bao quanh đây.

"Là tin tức tố...? Sao mùi lại đậm như vậy?"

Lee Minhyeong dường như cũng phát hiện, cậu – đang đứng giữa hai HJ – thoáng hoảng, quay đầu dùng ánh mắt ra hiệu cho Moon Hyeonjoon ở lại để hiểu tình hình.

Vừa kết thúc quay, nhân viên đang bận rộn thu dọn máy móc, Choi Hyeonjun cảm thấy đôi chân mình có chút phù phiếm, dùng chút sức lực còn lại dịch cơ thể mềm nhũn trở lại chiếc ghế vừa ngồi nghỉ.

Nhân viên bên cạnh cũng nhận ra dị thường, hai người dẫn đầu nhanh chóng bàn bạc đối sách, yêu cầu Alpha và Omega có mặt rời khỏi hiện trường, chỉ để lại Beta xử lý. Sau đó có một người tự nguyện đi lấy thuốc ức chế, lao nhanh ra khỏi phòng nghỉ.

"Hyung? Hyeonjun-hyung? Anh... còn ổn không?"

Trên đỉnh đầu truyền đến giọng lo lắng của Lee Minhyeong.

Choi Hyeonjun vốn cúi đầu, sau khi nghe thấy giọng nói liền choáng váng ngẩng lên, đối diện ánh mắt nóng rực lo lắng của hai đàn em Alpha.

"Không ổn lắm..."

Lúc này, viền mắt Choi Hyeonjun đã ngần ngận nước, hai má đỏ bừng, tầm nhìn có chút tán loạn.

Moon Hyeonjun do dự vươn tay, Lee Minhyeong khẽ gật đầu với anh, anh lập tức đặt bàn tay lên sau gáy Choi Hyeonjun, định xác nhận tình trạng.

"Hức..." Choi Hyeonjun hít mạnh một hơi.

Cho dù đã dán miếng dán ức chế, nhưng không thể che giấu mùi tin tức tố Alpha đã tràn ngập khắp phòng nghỉ, Moon Hyeonjoon cảm nhận rõ rằng tuyến thể bên dưới đang nóng đến mức nào.

Cậu cố gắng thả lỏng động tác, nhẹ nhàng xoa nắn phần gáy đang phát nhiệt, khiến người đáng thương đang chịu rối loạn tin tức tố cảm thấy dễ chịu hơn.

"Tin tức tố của Hyeonjun-hyung sao lại đậm vâyh nhỉ, có phải kỳ mẫn cảm đến rồi không?"

Lee Minhyeong nhẫn nhịn sự bài xích và khó chịu bẩm sinh, ân cần ngồi xổm xuống, để ánh mắt có thể ngang với Choi Hyeonjun.

"Không rõ, kỳ mẫn cảm... còn vài ngày nữa mới đến..."

"Có lẽ là đến sớm."

Moon Hyeonjoon trầm ngâm một thoáng rồi khẽ nói, kiên nhẫn tiếp tục động tác dưới tay:

"Đợi Doran... à, Hyeonjun-hyung ổn một chút rồi, rồi hãy hỏi xem đã xảy ra chuyện gì."

Lee Minhyeong ngẩng đầu, bốn mắt chạm nhau với Moon Hyeonjoon.

Nói thật, họ đều không nghĩ tới Hyeonjun-hyung vừa mới đến không bao lâu, đã xảy ra rối loạn tin tức tố, thậm chí kỳ mẫn cảm còn đến sớm.

Đồng thời khó mà tưởng tượng ý chí của Hyeonjun-hyung mạnh mẽ đến mức nào.

Nếu trong lúc quay đã có dấu hiệu phát tác, nhưng Hyeonjun-hyung vẫn tiếp tục nói chuyện bình thường, thậm chí gắng gượng đến khi kết thúc ghi hình, mà chưa từng nói ra tình trạng không tốt của mình.

"Hai đứa... là Alpha, sẽ không... bị anh ảnh hưởng chứ?"

"...Ha, bản thân đã khó chịu đến vậy, mà còn lo cho tụi em được à."

Moon Hyeonjoon cau mày, trong lòng thầm nói:
"Đồ ngốc Hyeonjun-hyung này."

"Trước hết, khụ, em không sao hết. Thể chất em rất đặc biệt, sẽ không bài xích tin tức tố của Alpha khác, nên Hyeonjun-hyung đừng lo."

"Với em thì đúng là sẽ hơi khó chịu, nhưng việc đảm bảo tình trạng cơ thể của Hyeonjun-hyung khôi phục bình thường mới là chuyện quan trọng nhất."

Moon Hyeonjoon và Lee Minhyeong một trước một sau phối hợp trả lời.
Đúng lúc đó, nhân viên đi lấy thuốc ức chế cũng đổ mồ hôi chạy về.

"Đây là liều dùng một tuần, tất cả đều dành cho tuyển thủ Doran cả."

"Cảm ơn, hiện tại em muốn... về ký túc xá trước."

Giọng nói mềm yếu vang lên, không còn chút sức lực.

"Joonie, mày có thể đưa Hyeonjun-hyung về ký túc không? Tao hình như cũng sắp đến giới hạn rồi, không thể tiếp tục ở lại đây lâu được nữa."

Sắc mặt Lee Minhyeong lúc này cũng không tốt, cậu áy náy hỏi.

Moon Hyeonjoon liền không do dự đồng ý:

"Thế thì đi về nghỉ trước đi, tao có thể cõng anh ấy về."

Nói xong, Moon Hyeonjoon xắn tay áo, đỡ Choi Hyeonjun đang gục trên bàn đứng lên, để cơ thể anh dựa vào lưng mình.

Sau đó vòng tay dưới hông, đỡ lấy đôi chân thon dài, khẽ nhấc, liền nhẹ nhàng cõng được người anh lớn 182cm này.

Choi Hyeonjun vì bất ngờ bị bế lên mất thăng bằng, theo phản xạ ôm chặt cổ Moon Hyeonjoon.

Xác nhận mọi thứ ổn thỏa, Moon Hyeonjoon quay đầu nhìn Lee Minhyeong đang cầm thuốc.

"Dù sao cũng phải về ký túc, tao sẽ mang thuốc đến phòng Hyeonjun-hyung trước."

Cậu vẫy vẫy hộp thuốc trong tay, sải bước rời khỏi phòng nghỉ.

Trên lưng Moon Hyeonjoon, Choi Hyeonjun yếu ớt kháng nghị:

"...Đặt anh xuống, anh có thể tự đi mà."

"Anh cảm thấy hơi ngại... thật đấy."

"Dù gì anh cũng lớn rồi, cõng anh sẽ rất nặng, phiền em lắm."

Tất cả những lời phản kháng yếu ớt này, cậu đều làm như không nghe thấy.

Nhân viên bên cạnh chu đáo khoác nhẹ áo ngoài lên đầu Choi Hyeonjun, Moon Hyeonjoon dịu dàng gật đầu cảm ơn mọi người, rồi bước trên con đường trở về ký túc xá.

"...Hyeonjun, cảm ơn em."

Trong nhịp bước vững vàng đều đặn, vang lên giọng nói khàn khàn, hơi nghẹn vì bị áo che.

"Không cần cảm ơn, cũng vừa hay em  đang cần về ký túc."

Choi Hyeonjun cứ thế yên lặng dựa vào vai Moon Hyeonjoon.

Cậu cuối cùng đã hiểu, cái mùi dễ chịu cứ xuất hiện mỗi lần ở gần Moon Hyeonjoon, rốt cuộc là gì.

"Thì ra đó là tin tức tố của Hyeonjoon."

Ban đầu cậu tưởng mùi dâu tây thơm ngọt ấy là từ một Omega.

Bởi vì nếu là Alpha, lẽ ra phải giống lúc ngửi thấy mùi mật ong của Minhyeong, sẽ có phản ứng bài xích sinh lý.

Nhưng không hiểu sao, cậu lại không hề bài xích mùi của Hyeonjoon, ngược lại còn thấy rất dễ chịu.

Theo bản năng, Choi Hyeonjun chậm rãi nghiêng đến sau gáy Moon Hyeonjoon, cũng dán miếng che, hít khẽ một hơi, rồi dừng lại.

Hành động ấy kỳ lạ mang đến cho anh một cảm giác an tâm như trút bỏ gánh nặng.

Khiến tất cả những áp lực, sụp đổ, đau khổ, tuyệt vọng trong giai đoạn trước đó, hóa thành đôi mắt đỏ hoe ngập nước, hóa thành dòng lệ đang trực chờ tràn ra.

"Aish."

Choi Hyeonjun thầm chửi một tiếng, cố hít mũi mạnh để kìm cơn xót xa, nhưng nước mắt một khi đã chảy thì khó mà ngừng lại.

Những hạt đậu lớn nhỏ nối tiếp rơi xuống, tụ lại trên thấu kính, thành từng vũng nước nhỏ.

Anh hạ thấp tiếng nức nở, vụng về nghiêng đầu vào phía áo khoác, cố không để nước mắt làm ướt áo của Moon Hyeonjoon.

Nhưng Moon Hyeonjun nghe rõ mồn một.

Cậu hiểu nỗi lo ấy, cũng biết thời khắc yếu đuối nhất luôn không muốn để ai thấy.

Huống chi, bản thân cậu chỉ là một đồng đội mới quen chưa lâu.

Vì thế, Moon Hyeonjoon giả vờ như không biết gì, dùng sự dịu dàng thuộc về riêng cậu, tiếp nhận cơn mưa rơi muộn trong lòng Choi Hyeonjun

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro