Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Oner - Mình làm bạn nhé, hyung?

"Gì cơ? Không, anh-" Anh Doran nói rồi chợt im bặt. Dưới ánh sáng mờ ảo, tôi thấy rõ anh đang loay hoay với từng câu chữ, những ngón tay vô thức mân mê gấu áo - một thói quen khi căng thẳng mà tôi đã để ý.

"Vậy tại sao những năm qua, anh luôn tránh mặt em?" Câu hỏi nghe gay gắt hơn tôi định, như thể mọi tức giận tích tụ bấy lâu cuối cùng cũng vỡ oà. Tôi thấy anh khẽ giật mình, và dù đang giận nhưng thấy anh như vậy, trong lòng tôi vẫn thắt lại đau đớn.

"Không phải vậy đâu, chỉ là... anh..." Anh hít một hơi thật sâu, run rẩy, đôi tay đan vào nhau. "Anh vô thức e dè khi phải đối diện em, Hyeonjoon. Em luôn thân thiết với mọi người, nhưng lại hoàn toàn khác khi ở gần anh. Mọi thứ thay đổi hoàn toàn mỗi khi anh xuất hiện."

Hyeonjoon? Chết tiệt. Lại chơi lá bài này. Nhưng e dè ư? Với tôi sao? Bấy lâu tôi cứ cho rằng anh ấy chỉ đơn thuần lạnh nhạt, nhưng dạo gần đây, nhìn cách anh ấy luôn rụt rè và căng thẳng bên cạnh tôi, tôi đã nghĩ lại.

"Hyung, em nghĩ chúng ta đã hiểu lầm nhau rồi." Tôi dịch người lại gần hơn, nhận thấy người anh ấy khẽ căng lại nhưng không tránh đi. "Anh còn nhớ trận ranked đầu tiên anh chơi với em và Minseok không?"

"Nhớ" Anh khẽ đáp, ánh mắt vẫn hướng xuống.

Hàm tôi nghiến chặt khi nhớ lại. "Sau trận đó, em đã cố gắng ngỏ lời kết bạn với anh không biết bao nhiêu lần. Anh chẳng trả lời, và rồi..." Nỗi đau của việc bị từ chối ngày hôm ấy như vẫn còn nguyên vẹn. "Anh bắt đầu lảng tránh em."

Anh ấy bất ngờ ngẩng đầu lên, mắt mở to. "Anh không nghe thấy chuyện em muốn kết bạn... Anh thực sự không hề biết."

Sự im lặng bao trùm lấy cả hai, nặng trĩu những năm tháng hiểu lầm.

"Anh... suốt thời gian qua..." Giọng anh run rẩy. "Anh chẳng hề hay biết gì cả. Rồi em bắt đầu tránh mặt anh, và anh cứ nghĩ... em chê anh chơi tệ—"

"Hyung, tại sao em lại nghĩ như vậy chứ.." Tôi nhẹ nhàng cắt ngang, cảm thấy khó chịu khi nhìn anh buồn bã như vậy. Cơn giận trong tôi đã tan biến từ lúc nào, thay vào đó là khao khát được xóa đi khoảng cách giữa hai người.

Nước mắt đã chực trào nơi khoé mắt anh, và tôi phải nắm chặt tay bản thân để không chạm vào anh.

"Em không muốn những hiểu lầm này kéo dài nữa. Giờ anh đã là đồng đội của em rồi, chúng ta nên bắt đầu lại từ đầu. Mình làm bạn nhé, hyung?"

"Ừm." anh khẽ đáp, má ửng hồng nhẹ khi môi anh cong lên thành nụ cười nhẹ, có lẽ là nụ cười chân thành nhất của hôm nay.

"Muộn rồi" Tôi nhẹ nhàng lên tiếng, nhìn đôi mắt còn đỏ của anh. "Mình đi ngủ thôi"

Anh gật đầu đứng dậy. Trong một khoảnh khắc, chúng tôi chỉ đứng nhìn nhau, không ai biết phải kết thúc cuộc trò chuyện này như thế nào.

"Chúc ngủ ngon." Anh nở một nụ cười nhỏ, vẫn có còn chút e dè, trước khi quay người về phòng.

"Chúc ngủ ngon" Tôi khẽ đáp lại khi bóng anh khuất dần trong hành lang tối.

Trở về phòng, tôi không tài nào chợp mắt được. Đầu tôi cứ quẩn quanh với những chuyện gần đây. Đội hình cảm giác khác hẳn từ khi top laner cũ rời đi. Không chỉ đơn thuần là mất đi một đồng đội - tất cả dường như đã thay đổi hoàn toàn.

Bữa ăn Haidilao hôm nay... Anh Sanghyeok và anh Chovy họ rất kỳ lạ. Và chắc chắn có điều gì đó không bình thường giữa Minhyung và Minseok. Nhưng nếu đó là chuyện quan trọng, họ sẽ tự nói cho tôi biết khi họ đã sẵn sàng. Chúng tôi đã trải qua quá nhiều chuyện để tôi có thể nghi ngờ họ.

Tôi trở mình, kéo chăn sát vào người hơn. Bóng tối giờ đây nhẹ nhàng hơn, khi biết mọi chuyện với anh Doran cuối cùng cũng giải quyết xong. Dù có chuyện gì đang xảy ra với những người khác... tôi có thể đợi. Họ là đồng đội - là gia đình của tôi. Tôi tin tưởng họ.

Giấc ngủ đến dễ dàng hơn với suy nghĩ đó, và lần đầu tiên sau rất lâu, những giấc mơ của tôi trông thật bình yên.

(2 tuần sau)

Đã hai tuần trôi qua kể từ khi chúng tôi trở thành bạn, và thời gian trôi nhanh hơn tôi tưởng. Chúng tôi mỗi ngày đều cùng nhau đi làm, đi ăn, còn đi về...Thú thật là dạo gần đây, tôi có chút bận nên không thể đưa anh về được.

Dù không có lịch tập buổi sáng, tôi vẫn thức dậy sớm hơn thường lệ - 11:30 AM. Cơ thể tôi còn nặng trĩu sau những buổi scrim dài dẵng, nhưng tôi không khỏi tự hỏi liệu anh Doran đã ăn sáng chưa.

Phòng khách yên ắng khi tôi bước ra. Một tô trái cây lớn được cắt khéo léo đặt trên quầy bếp - táo, dưa hấu và lê được xếp đặt tỉ mỉ. Bên cạnh có một mảnh giấy nhỏ: "Anh đi dạo một tí. Sẽ về sớm thôi. – HJ."

Tôi vẫn đang bận ngắm nghía đĩa trái cây thì nghe tiếng chìa khóa xoay trong ổ. Anh Doran bước vào, trông tươi tỉnh trong bộ đồ thường ngày, trán còn lấm tấm mồ hôi.

"Em dậy sớm thế?" Anh nói, vẻ ngạc nhiên pha lẫn vui mừng.

"À... vâng" Tôi chỉ về phía đĩa trái cây. "Anh mua mấy thứ này trong lúc đi dạo?"

Anh gật đầu, với lấy mấy cái nĩa từ trong bếp. "Có một cô bán trái cây tươi gần tòa nhà mình. Anh nghĩ..." Anh ngừng lại, má hơi ửng hồng, "đôi khi ăn gì đó healthy trước bữa trưa cũng tốt."

Trước khi tôi kịp với lấy nĩa, anh đã gắp một miếng lê và đưa về phía tôi. Cử chỉ thân mật tự nhiên ấy khiến tim tôi đập loạn nhịp.

"Ăn thử xem ngọt không?" Giọng anh dịu dàng, đầy sự ân cần.

Tôi nghiêng người về phía trước, mở miệng nhận miếng trái cây. Nó chín mọng và ngọt vừa phải, khiến tôi không thể không mỉm cười trước sự chu đáo của anh.

"Mình nên đến trụ sở sớm thôi" Anh nói, tay đã đang chuẩn bị một miếng khác. "Hay lát nữa ăn trưa ở Tbap nhé? Anh vẫn chưa đến đó ăn lần nào."

Lái xe đến trụ sở thường mất hai mươi phút. Anh Doran khăng khăng là phải mang theo tô trái cây còn lại, giờ đang được đặt cẩn thận trên đùi anh. Trong chiếc áo phông trắng đơn giản, anh bật sẵn playlist yêu thích, những giai điệu nhẹ nhàng thoát ra từ loa xe.

"Há miệng nào" Anh bất chợt lên tiếng, đưa một miếng táo về phía tôi.

Tôi liếc nhìn anh, rồi vội quay lại tập trung vào đường. "Em đang lái xe mà."

"Chính vì thế nên anh mới đút cho em đấy" anh đáp với dáng vẻ ung dung, dù tôi nghe ra được sự không chắc chắn trong giọng nói, như thể anh đang dò dẫm ranh giới mới. Khi tôi còn đang do dự, anh nhẹ nhàng thêm, "Em không muốn thì thôi vậy."

Tại đèn đỏ, tôi nhận miếng trái cây từ anh. Tay anh lướt nhẹ gần mặt tôi, những cử động hết sức cẩn thận và có chủ đích. Điều này kéo dài khi tôi lái xe qua các con phố Seoul - Anh đưa từng miếng nhỏ, đôi khi ngón tay anh chạm nhẹ vào môi tôi. Mỗi lần như thế, anh lại khẽ cựa mình trên ghế, làm tô trái cây nghiêng theo từng chuyển động.

"Ah, cẩn thận—" Anh vội cảnh báo khi một chiếc taxi cắt ngang đầu xe. Tôi phanh gấp, và tay anh vô tình chạm vào má tôi trước khi anh rụt lại. Tô trái cây chao đảo trong người khiến anh nhanh chóng giữ lại. Cú chạm thoáng qua vừa nãy, đã để lại một cảm giác ấm áp kỳ lạ, và dù tai anh đỏ ửng, cả hai chúng tôi đều tuyệt nhiên không đề cập đến nó.

Anh loay hoay sắp xếp lại trái cây trên đùi, lén nhìn tôi khi nghĩ tôi đang tập trung lái xe. Ánh nắng sớm mai chiếu rọi những cử động bồn chồn của anh, khiến chúng không thể nào qua được mắt tôi.

Trước khi tôi kịp phá vỡ sự im lặng, anh đã đưa ra một miếng khác. "Này, ăn thử dưa đi. Em nên ăn nhiều vào. Em vẫn còn đang lớn mà."

Tôi cười khẩy "Em đâu có nhỏ thế đâu."

"Nào" Anh khăng khăng, tay đưa miếng dưa sang cho tôi, kiên nhẫn đợi đèn đỏ tiếp theo. Ánh nắng chiếu lên gương mặt anh, làm nổi bật vẻ kiên định dịu dàng.

Khi tôi nhận miếng dưa, ngón tay anh vẫn lưu lại gần mặt tôi. "Em có..." Anh nói, rồi e dè lau đi chút nước ở khóe miệng tôi. Cử chỉ ấy khiến cả hai bất ngờ, và anh nhanh chóng rụt tay về, tập trung nhìn vào tô trái cây, hai tai đỏ bừng.

Bài hát chuyển sang một giai điệu chậm rãi hơn, và tôi nghe thấy anh khẽ ngân nga theo, giọng lẫn trong tiếng động cơ xe. Đó là một khía cạnh mới của anh - một anh Doran hơi ngượng ngùng nhưng chu đáo.

"Có thể tăng âm lượng lên nếu muốn" tôi đề nghị, khẽ gật đầu về phía dàn âm thanh.

Anh trông có vẻ ngạc nhiên nhưng vui mừng, tay với tới nút điều chỉnh. "Em thích bài này à?"

"Cũng không tệ" tôi thừa nhận, thoáng thấy nụ cười rạng rỡ của anh. Cách cả gương mặt anh bừng sáng lên chỉ vì một lời nhận xét đơn giản khiến một cảm giác ấm áp dâng lên trong lồng ngực tôi.

Gần đến trụ sở T1, anh đưa ra miếng cuối cùng. "Đây là miếng táo ngon nhất" Anh giải thích nhẹ nhàng. Khi tôi nghiêng người nhận lấy, không còn vẻ lúng túng như trước, như thể chúng tôi đã quen với mối quan hệ mới này. Cử chỉ của anh giờ tự nhiên hơn, tự tin hơn.

Tại T-Bap, chúng tôi đã bỏ lỡ giờ cao điểm trưa. Mùi thơm quen thuộc của cá nướng và cơm nóng chào đón chúng tôi. Người đầu bếp, người đã quá quen với tất cả thành viên T1, tươi tỉnh khi thấy chúng tôi đến, nụ cười ấm áp và thân thiện.

"Ah, Oner-ah! Và..." anh đầu bếp ngừng lại, mắt sáng lên khi nhận ra anh Doran đứng kế tôi. "Top laner mới của chúng ta! Chào mừng, chào mừng. Em thích lươn đúng không nhỉ?"

Anh Doran lịch sự gật đầu, hơi cúi người. "Vâng" Anh xác nhận, và tôi nhận thấy vẻ ngại ngùng thường ngày của anh tan biến khi nhắc đến món ăn yêu thích.

"Vậy thì em phải thử món đặc biệt hôm nay - cơm lươn nướng. Chúng có thể giúp duy trì năng lượng trong lúc tập luyện" Anh đầu bếp nhiệt tình gợi ý. Mắt anh Doran sáng lên ngay lập tức, như một đứa trẻ được dẫn vào cửa hàng kẹo vậy.

Dễ thương thật đấy.

"Thực ra, em rất thích cơm lươn ạ" Anh Doran thừa nhận, và anh đầu bếp rạng rỡ, rõ ràng anh đã nhận ra một người đồng điệu về ẩm thực.

"Vậy em nhất định phải thử món này! Oner-ah, em cũng dùng chứ?"

Tôi gật đầu, âm thầm quan sát anh Doran thả lỏng trong không gian thoải mái này. Chúng tôi ngồi ở một góc yên tĩnh, và anh chọn ngồi cạnh tôi thay vì đối diện - đủ gần để thỉnh thoảng khuỷu tay chạm nhau. Sự hiện diện của anh giờ đây mang một cảm giác khác. Thân thuộc và gần gũi hơn.

Đồ ăn được mang ra, và anh Doran khó kiềm chế sự phấn khích, nhìn miếng lươn được nướng hoàn hảo với ánh mắt háo hức không giấu được. Các đầu bếp đã làm rất công phu – thịt lươn bóng mượt với nước sốt, được bày trí tinh tế trên tô cơm nóng hổi, hương thơm quyến rũ tỏa ra khiến ai cũng phải phát thèm.

"Trông ngon quá" Anh Doran khẽ lẩm bẩm, rồi liếc nhìn đĩa của tôi. Không chút do dự, anh gắp miếng ngon nhất từ đĩa của mình. "Này, em thử miếng này trước đi."

"Anh không cần phải—"

"Anh muốn thế mà" Anh khăng khăng, đưa đũa gần hơn. "Em đã để anh đút trái cây cả buổi sáng rồi. Đây là món anh thích nhất đó - anh muốn em thử phần ngon nhất." Sự chân thành trong giọng nói của anh làm tôi không thể từ chối.

Tôi nhận miếng lươn bằng muỗng, và hương vị thật sự rất rất ngon - lươn mềm, được nêm nếm hoàn hảo tan trong miệng.

"Ngon đúng không?" Anh háo hức hỏi, ánh mắt lấp lánh chờ đợi phản ứng của tôi.

Trong suốt bữa ăn, anh không ngừng chia sẻ những miếng ngon nhất, tạo ra những kết hợp tinh tế với các món ăn kèm. "Thử với kimchi này xem" hoặc "Nước sốt này rất hợp với nó" Sự nhiệt tình của anh thật dễ lây lan, và tôi thấy mình không kìm được nụ cười trước những lời giải thích hào hứng của anh.

"Anh thật sự rành về cơm lươn nhỉ" Tôi nhận xét, thấy thú vị trước sự say mê của anh. Cách đôi mắt anh cong lên khi cười khiến tim tôi như xao động một cách kỳ lạ.

Tai anh ửng hồng nhẹ. "Ah... Anh..Nó là món yêu thích của anh từ..." anh ngừng lại, và tôi hiểu anh đang nghĩ về đội tuyển cũ của mình.

"Vậy, giờ anh đã biết chỗ ăn cơm lươn ngon nhất ở khu này rồi" Tôi nói nhẹ nhàng, nhìn nét mặt anh dần sáng lên.

"Có lẽ chúng ta nên đến đây ăn thường xuyên hơn thay vì ăn ngoài" Anh đề nghị, sau đó nhanh chóng thêm vào, "Khi cả hai đều rảnh, tất nhiên rồi."

"Được thôi" Tôi đồng ý, và được đáp lại bằng một trong những nụ cười ấm áp nhất của anh.

Khi chúng tôi ăn xong, tôi nhận thấy anh đã ăn sạch đĩa của mình - một dấu hiệu đáng mừng, xét việc các tuyển thủ thường gặp khó khăn với việc ăn uống trong giai đoạn chuyển nhượng. Anh bắt gặp ánh mắt quan sát của tôi và cười ngượng ngùng.

"Nó thực sự rất ngon" anh giải thích nhỏ nhẹ, rồi liếc nhìn miếng cuối cùng trên đĩa của tôi. "Em có định ăn miếng đó không?"

Thay vì trả lời, tôi gắp miếng đó và đưa cho anh, bắt chước cử chỉ chu đáo trước đó của anh. Sự ngạc nhiên hiện rõ trên gương mặt anh, nhưng anh nhận lấy với một nụ cười dịu dàng.

"Này, hai đứa trông có vẻ thân thiết hơn rồi nhỉ" Anh đầu bếp nhận xét khi dọn đĩa của chúng tôi, khiến cả hai đột nhiên rất tập trung vào ly nước của mình.

"Đồ ăn rất ngon ạ" Anh Doran nhanh chóng nói, đứng dậy. "Cảm ơn mọi người nhiều lắm."

Sau khi dùng bữa ở T-Bap, chúng tôi cùng nhau đi về phòng scrim, ánh chiều ấm áp phía sau lưng. Sự im lặng thoải mái từ bữa trưa vẫn còn đó giữa chúng tôi, chỉ có tiếng bước chân nhịp nhàng và thỉnh thoảng vai khẽ chạm vai.

Tuy nhiên, ngay khi bước vào phòng scrim, bầu không khí lạnh lẽo ập đến. Minseok hôm nay trông rất khác thường, im lặng cả buổi, những câu trả lời ngắn gọn và xa cách mỗi khi Minhyung cố gắng bắt chuyện.

Minhyung liên tục ném những cái nhìn bối rối, gần như tổn thương về phía người bạn của mình, rõ ràng không hiểu mình đã làm điều gì sai. "Minseok-ah, về chiến thuật—" cậu thăm dò cẩn thận, giọng nhẹ nhàng như sợ làm vỡ một thứ gì đó mong manh.

"Cứ chơi theo ý cậu đi" Minseok cắt ngang, ánh mắt dán chặt vào màn hình như thể cậu đang xem một bộ phim đầy kịch tính. Giọng nói tuy mang một tia sắc lạnh, nhưng tôi nhận thấy đôi tay cậu hơi run trên bàn phím.

"Tập trung vào trận đấu đi" Anh Sanghyeok xen vào với giọng điệu quyền lực thường thấy. Mặc dù vẻ ngoài lạnh lùng, tôi có thể thấy anh đã nhận ra sự căng thẳng bất thường giữa cặp đôi.

Trận đầu tiên thật đau đớn khi phải xem. Sự ăn ý của họ, không còn ăn ý nữa - Minhyung lao vào giao tranh chỉ để thấy Minseok lùi lại, trong khi Minseok khởi đầu những pha giao tranh mà không còn sự tin tưởng thường có vào phản ứng của Minhyung. Như thể đang xem một điệu nhảy được dàn dựng hoàn hảo đổ vỡ, từng bước một vỡ vụn.

"Chúng ta có thể dive ở level 6" Minhyung đề xuất đầy hy vọng, giọng nói chứa đựng sự khẩn khoản không giấu được.

Câu trả lời của Minseok cắt như băng. "Không quan tâm. Đang roam mid."

"Ở lại bot đi" Anh Sanghyeok ra lệnh, cuối cùng cũng dành toàn bộ sự chú ý cho cặp đôi đường dưới. "Chúng ta cần gây áp lực ở đó."

Trong trận thứ hai, khoảng cách của họ chỉ càng rộng ra như một vết nứt không thể hàn gắn. Minhyung thực hiện một pha xử lý xuất sắc, kiểu mà thường khiến Minseok nở nụ cười tự hào và thốt lên những lời khen ngợi ấm áp.

"Cậu thấy không, Minseok-ah?" Giọng Minhyung mang theo một chút tuyệt vọng không giấu nổi, vẫn kiên trì tìm kiếm sự công nhận từ người bạn của mình.

"Thấy rồi" Hai từ được thốt ra với sự lạnh nhạt đến nỗi ngay cả nụ cười nhẹ thường trực của anh Sanghyeok cũng nhạt dần thành cau mày lo lắng.

Căng thẳng tích tụ sau mỗi pha giao tranh thất bại, mỗi cơ hội bỏ lỡ như thêm một viên gạch trong bức tường vô hình đang dần dựng lên giữa họ. Sự thất vọng của Minhyung thể hiện qua những pha xử lý ngày càng hung hăng, trong khi Minseok càng lúc càng thu mình vào vỏ bọc lạnh lùng. Ngay cả những mệnh lệnh điềm đạm của anh Sanghyeok cũng không thể cứu vãng qua vực thẳm đang ngày càng rộng ra giữa bộ đôi đường dưới của chúng tôi.

"Giữa chúng ta có chuyện gì sao?" Cuối cùng Minhyung cũng lên tiếng trong giờ nghỉ, giọng nói nhỏ đến mức khó nghe thấy, nặng trĩu sự bất an và tổn thương.

"Không có gì cả" Minseok đáp lại, từng âm tiết đều sắc lẹm như băng giá.

Các trận scrim tiếp tục trong "điệu nhảy" đau đớn này – anh Sanghyeok duy trì sự lãnh đạo điềm tĩnh như mỏ neo giữa đại dương. Minhyung tuyệt vọng cố gắng vượt qua khoảng cách giữa người, trong khi Minseok đáp lại bằng bức tường không thể xuyên thủng. Lối chơi của họ vẫn đúng về mặt kỹ thuật, nhưng thiếu đi linh hồn - thứ phản ứng hoá học đặc biệt khiến đường dưới của T1 trở nên huyền thoại, giờ chỉ còn le lói như ngọn nến trước gió biển.

"Em cần hít thở không khí" Ghế của Minseok cọ vào sàn khi cậu đột ngột đứng dậy, âm thanh chói tai xé toạc bầu không khí căng thẳng. Anh Doran là người đi theo cậu ra ngoài, để lại Minhyung nhìn chằm chằm vào màn hình với đôi vai nặng trĩu như mang cả thế giới.

"Mày ổn chứ?" tôi hỏi nhẹ nhàng, cố bắt ánh mắt cậu ấy.

"Tao ổn, đừng lo. Tao sẽ nói chuyện với cậu ấy sau" Minhyung đáp, cố gắng mỉm cười nhưng nụ cười còn không chạm tới đôi mắt buồn ấy.

Khi anh Doran trở lại mười lăm phút sau, có sự thay đổi nhẹ trong thái độ của anh. Một nụ cười gần như mãn nguyện thoáng hiện trên môi, như thể anh vừa giải được một câu đố phức tạp. Tôi không kìm được tò mò.

Trong suốt thời gian này, anh Sanghyeok vẫn là chính mình, có vẻ như đang mải mê với điện thoại. Nhưng hôm nay có gì đó khác lạ. Tôi bắt gặp anh lâu lâu lại cười nhẹ khi nhìn vào màn hình - không phải nụ cười khó hiểu thường thấy, mà có điều gì đó dịu dàng hơn, chân thành hơn. Nó tinh tế đến mức ai cũng sẽ bỏ lỡ nếu không để ý, nhưng sau nhiều năm bên nhau, những thay đổi nhỏ này không thể không trượt vào mắt tôi.

"Có chuyện gì với Minseok vậy?" Tôi hỏi anh Doran khi anh quay về ghế, anh chỉ lắc đầu, nụ cười bí ẩn đó vẫn còn.

"Không có gì đâu" Cách anh nói gợi ý rằng nó không hề đơn giản - nhưng tôi đã biết anh Doran đủ lâu để tin vào phán đoán của anh. Nếu anh không muốn nói, tôi sẽ không ép.

Chúng tôi chuyển sang chơi SoloQ, không khí căng thẳng trước đó vẫn còn nhưng bằng cách nào đó đã biến thành điều gì đó dịu nhẹ hơn, như những sóng sau cơn bão. Sự lạnh nhạt của Minseok đã tan đi một chút, dù cậu vẫn chưa hoàn toàn trở lại với tâm trạng như thường với Minhyung. Cả năm chúng tôi rơi vào nhịp điệu quen thuộc của những trận game thông thường cho đến khi đến giờ về nhà, chỉ thỉnh thoảng có những tiếng ping và bình luận liên quan đến trận đấu phá vỡ sự yên lặng thoải mái.

Khi chúng tôi thu dọn đồ đạc, tôi bắt gặp ánh mắt của anh Doran. Anh vẫn giữ vẻ mặt như thể đã hiểu được mọi chuyện, và không hiểu sao điều đó khiến tôi cảm thấy cơn bão đang ấp ủ giữa bộ đôi đường dưới của chúng tôi có thể sẽ sớm qua đi. Có điều gì đó đáng tin cậy trong sự tự tin thầm lặng của anh, như thể anh có thể nhìn thấy bầu trời quang đãng phía trước trong khi những người còn lại chỉ thấy mây đen vần vũ.

End Chapter 5

Trans: Kim Linh - Nuinui

Beta: Daphne

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro