Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Oner - Em thơm thật đấy, Junnie-ah..

Sau khi kết thúc một ngày scrims cùng đội, tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc. Tôi liếc nhìn anh Doran, người vẫn còn ngồi yên tại chỗ, trông như đang chìm trong suy nghĩ.

"Hyung, anh xong chưa? Vì lịch trình của em có chút thay đổi, nên mình cùng về nhé." Tôi vừa nói vừa đeo túi lên vai.

Anh Doran có vẻ giật mình, gương mặt anh thoáng hiện vẻ áy náy. "À" Anh quay sang tôi với nụ cười gượng gạo. "Anh quên chưa nói với em, tối nay anh có hẹn với Viper rồi. Xin lỗi em, đáng lẽ anh phải nói sớm hơn."

Tôi cảm thấy lòng mình chùng xuống đôi chút."Ồ" Tôi cố không để lộ cảm xúc, nhưng giọng vẫn không giấu được vẻ thất vọng. "Hay để em đưa anh đến đó nhé?" Tôi đề nghị.

"Thật ra..." Anh liếc nhìn điện thoại, ngập ngừng. "Dohyeon đang đợi bên ngoài rồi."

"Đã đến rồi sao.." Tôi lẩm bẩm, kéo mạnh khóa túi, tiếng kéo khóa vang lên chói tai phản ánh đúng tâm trạng bực bội của tôi lúc này. Tôi cố mỉm cười nhưng chỉ nặn ra được một nụ cười gượng gạo. "Vậy chúc anh có một buổi tối vui vẻ."

Anh vội vã đi ra ngoài, chỉ kịp vẫy tay chào mọi người. Tôi cúi xuống thu dọn nốt số đồ còn lại. Tự cảm thấy sự căng thẳng trong phòng lúc này chẳng khác gì không khí giữa Minseok và Minhyung ban nãy.

"Junnie!" Minhyung cất tiếng, cố tỏ ra vui vẻ. "Đi ăn tối chung không? Có quán mới gần đây-"

"Không đi" Tôi cắt ngang, giọng cộc cằn hơn dự định. "Tao về nghỉ ngơi." Tôi từ chối dễ dàng nghe đây chỉ là một cái cớ, ngay cả với bản thân tôi.

Thoáng thấy Minhyung và anh Sanghyeok nhìn nhau đầy ẩn ý. Minhyung trề môi buồn bã, còn anh Sanghyeok vẫn giữ vẻ mặt khó đoán sau cặp kính, quan sát mọi thứ trong im lặng.

"Junnie này" Giọng anh Sanghyeok nhỏ nhẹ nhưng đủ để cả phòng nghe thấy, mang theo sự kết hợp quen thuộc giữa nghiêm túc và thấu hiểu. "Em biết Doran và Viper là đồng đội cũ mà đúng không? Họ muốn gặp nhau cũng là chuyện bình thường thôi." Lời nói của anh rất logic, nhưng càng logic lại càng khiến tôi khó chịu.

Tôi đang cất chuột dở thì khựng lại, tay chân bỗng trở nên vụng về. Đương nhiên là amh Sanghyeok sẽ nhìn ra - anh ấy lúc nào chẳng vậy.

"Em biết mà" Tôi đáp, cố giữ bình tĩnh dù trong lòng đầy bồn chồn. "Chỉ là khó khăn lắm em mới có một ngày nghỉ."

Minhyung bật ra tiếng "ồ" khẽ - chỉ một âm ngắn, nhưng cậu ấy lại kéo dài cả thước. Tôi thật sự chỉ muốn độn thổ ngay lúc này. "Tao cứ tưởng mày chỉ tốt bụng thôi, nhưng-"

"Minhyung à" Anh Sanghyeok khéo léo chen vào, là một đội trưởng anh biết khi nào cần chuyển hướng câu chuyện. "Giúp anh gửi cái này cho các HLV trước khi về nhé."

Nhưng muộn quá rồi. Cái cách Minhyung nhìn tôi, tôi đoán ra được cậu ấy có vẻ biết được rồi. Và cả cái ánh mắt của anh Sanghyeok nữa.

Tôi vội vàng chộp lấy túi và đi nhanh ra khỏi phòng, cố tình bỏ ngoài tai câu hỏi của Minhyung với anh Sanghyeok: "Hyung, anh có biết-?" Tiếng nói của họ cứ văng vẳng trong đầu tôi, khiến việc bỏ chạy càng thêm vô nghĩa.

Trên đường về, tôi ghé qua cửa hàng tiện lợi mua một số đồ ăn nhẹ, nhưng ăn xong chỉ thấy nặng bụng thôi. Về đến nhà, tôi lê từng bước chân mệt mỏi vào phòng tắm. Tắm xong tôi thay đồ theo vô thức rồi đổ người xuống sofa, đặt báo thức theo thói quen dù chẳng nghĩ mình sẽ ngủ được hay không.

Tôi nằm trên sofa, đầu óc như một cuộn phim, cứ tua đi tua lại cảnh anh Doran cười xin lỗi và nói anh Viper đang đợi bên ngoài. Mỗi lần nhớ lại là một lần tim tôi nhói một cái. Tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà, những cái bóng hắt từ TV như đang nhảy múa theo dòng suy nghĩ rối bời của tôi.

Tiếng chuông điện thoại làm tôi giật mình tỉnh giấc - 11:21PM. Màn hình hiện tên Minhyung, và tôi định không nghe máy, bởi vì hôm nay tôi không có tâm trạng để tán ngẫu. Nhưng có điều gì đó, có thể là trực giác, hoặc sự tò mò tức thời đã khiến tôi bắt máy.

"Junnie này" Giọng Minhyung vang lên, phấn khích đến mức khiến tôi càng thêm buồn bực. "Nghe này, tao vừa vô tình nghe được chuyện hay lắm"

Tôi bật dậy. "Chuyện gì?" Giọng tôi khàn đặc.

"Là như này, nãy tao đi ngang qua phòng Minseok thì nghe được cậu ấy nói chuyện điện thoại. Bữa tối của anh Doran và anh Viper á? Không phải chỉ có hai người họ đâu. Còn có những người khác nữa." Mỗi từ của cậu ấy khiến tôi thêm bồn chồn.

Tôi cảm thấy ruột gan như thắt lại, một cảm giác lạnh buốt lan trong ngực. "Ý mày là sao?"

"Kiểu như buổi họp mặt ấy. Minseok cũng được mời nên tao mới biết. Nhưng Minseok có vẻ không đi" Minhyung ngừng lại, giọng dịu xuống đầy thông cảm khiến tôi càng thêm khó chịu. "Tao nghĩ... mày nên biết chuyện này."

Tôi nắm chặt điện thoại. "Mày có nghe được là ai-"

"Xin lỗi, tao không nghe rõ chi tiết. Chỉ biết là không phải bữa tối đơn giản như chúng ta nghĩ đầu." Rồi cậu ấy cúp máy, để tôi một mình trong căn phòng tối om.

1:12 AM - Con số sáng chói trên màn hình điện thoại như đang hối thúc tôi. Tôi đã nằm đây, không tài nào ngủ được dù cơ thể đã mệt rã rời. Tôi cứ nghĩ đến đủ thứ chuyện, mỗi phút trôi qua càng khiến tôi thấy nặng nề hơn.

Tôi cầm điện thoại lên, nhìn chằm chằm vào tên "Anh Doran" trong danh bạ, ngón tay cái lưỡng lự không dám bấm vào. Nhưng biết nói gì đây? Anh đi đâu hả? Hay tại sao anh không nói cho em biết? Chúng tôi đâu phải là mối quan hệ đó..

Điện thoại sáng lên - 1:30 AM, làm tôi giật mình. Là tin nhắn của anh Doran, tim tôi đập nhanh.

"Thức à?"

Tôi nhìn chằm chằm vào hai từ đơn giản đó một lúc lâu, cố tìm hiểu ý nghĩa thật sự của nó trước khi trả lời: "Vâng?"

"Onr này... Em khó hiaur thật đó, anh không thể hiểu được em" *Này anh Lan ảnh xỉn nên ảnh lỗi typo nha mng*

Nhìn cách anh gõ chữ lộn xộn khiến tim tôi càng đập nhanh hơn, lo lắng trộn lẫn với một cảm xúc khó tả. "Hyung? Anh say rồi à?"

Không trả lời.

Tôi đợi vài phút, rồi từng giây trôi qua như cả thế kỷ, tôi thử gọi điện. Không ai nghe máy. Tôi gọi lần thứ hai - vẫn không có gì. Đến lần thứ ba, một giọng nói nửa quen nửa lạ vang lên, khiến cổ họng tôi như bị ai bóp nghẹt.

"Ai vậy?" Giọng tôi run run.

"Tôi là bạn của chủ điện thoại này." Giọng người lạ lạnh lùng.

"Vậy anh ấy đâu rồi?" Tôi cố giữ bình tĩnh nhưng không giấu được lo lắng trong giọng nói.

"Cậu ấy có vẻ say quá rồi, không nghe điện thoại được nữa. Mà cậu là ai?" Câu hỏi của người lạ có chút nghi ngờ.

Tôi ngập ngừng một chút rồi đành nói dối. "Tôi là bạn anh ấy. Anh ấy bảo nếu đi quá 1 giờ sáng thì tôi nên đến đón. Các anh đang ở đâu? Tôi sẽ đến đón anh ấy."

Nói dối sao mà dễ quá. Sau khi biết địa chỉ và số phòng, tôi vội vàng chộp lấy chìa khóa cùng điện thoại và ví tiền rồi lao xuống hầm lấy xe. Đường phố vắng tanh – 2:02 AM, khiến tôi càng có thời gian suy nghĩ về việc mình đang làm gì, tại sao làm vậy, và hy vọng anh sẽ không sao. Những ánh đèn đường mờ mờ như đang nhìn tôi lái xe đến một nơi mà có lẽ tôi chưa sẵn sàng đối mặt.

Khi tôi lao vào phòng VIP, tiếng nhạc sôi động lập tức im bặt. Tám đôi mắt quay về phía tôi, mỗi người một vẻ khác nhau trước sự xuất hiện bất ngờ của tôi. Trong số những khuôn mặt ngạc nhiên, anh Pyosik có vẻ bất ngờ nhất, gần như buồn cười nếu tôi đang không lo lắng thấp thỏm như này.

"Oner-ssi?" Anh Pyosik suýt làm đổ đồ uống, mắt mở tròn xoe. Anh ấy nhìn quanh phòng hoảng hốt, đặc biệt là về phía anh Viper, như không biết phải làm gì. "Sao Oner-ssi lại ở đây? Có ai mời à?" Vẻ mặt anh ấy chuyển từ bối rối sang ngỡ ngàng, càng lúc càng bồn chồn.

"Yể? Ồ.." Mắt anh Rascal sáng lên đầy thích thú, liên tục nhìn qua nhìn lại giữa tôi và anh Doran. "Giờ thì thú vị rồi đây..."

Anh Ruler, người đang đông cứng với ly nước nửa chừng trên đường đến miệng như tượng, đột nhiên bật dậy khỏi ghế như dưới ghế có lò xo.

"Khoan đã— Em là '🐯' à?" Anh ấy vừa nói vừa diễn tả con hổ. "Anh là người vừa trả lời điện thoại của em đấy. Vì em ấy không bắt máy, mà tên liên lạc dễ thương quá nên anh nghĩ—" Anh ấy dừng lại đột ngột, mặt đỏ lên như ớt khi nhận ra mình có thể đang nói quá nhiều. "Ý anh là, anh tưởng em là... người khác."

"Là sao vậy?" Zeka hỏi thận trọng như người đi trên dây, liếc nhìn qua lại giữa tôi và dáng vẻ gục ngã của anh Doran ở góc phòng như xem một trận tennis kịch tính, giọng nói đậm nét lo lắng như mật đắng.

"Yah, yah, khoan đã!" Anh Lehends bước tới như một con gấu mẹ, bản năng bảo vệ rõ ràng đang trỗi dậy. Dù thân hình nhỏ nhắn, nhưng anh ấy tự đặt mình như một lá chắn giữa tôi và nơi góc phòng của anh Doran.

"Làm sao chúng ta biết cậu ấy có thể xử lý được Hyeonjoonie? Em ấy khá say rồi, và chúng ta có trách nhiệm—" Anh ấy ngừng lại, rồi thêm vào với sự pha trộn giữa hoài niệm và lo lắng. "Mọi người biết Hyeonjoonie thế nào khi em ấy như thế này mà. Nhớ lần đó không, Pyosik?"

"Em nhớ chứ!" Anh Pyosik la lên đầy phấn chấn, rồi ngay lập tức tỉnh táo. "Đó chính xác là lý do tại sao chúng ta nên cẩn thận về—"

"Cậu ấy là bạn cùng phòng của Hyeonjoonie mà." Anh Viper ngắt lời nhẹ nhàng, giọng điềm tĩnh của anh ấy làm dịu đi bầu không khí căng thẳng.

Anh Lehends lắc đầu, vẫn giữ nguyên tư thế bảo vệ. "Đó càng là lý do để chúng ta cẩn thận hơn. Sống chung không có nghĩa là—" Anh ấy dừng lại, rồi nói tiếp với giọng cương quyết hơn. "Tối nay Hyeonjoonie là trách nhiệm của chúng ta. Chúng ta không thể chỉ—"

"Thôi, được rồi mà" Anh Viper nói với giọng dứt khoát, cuối cùng cũng kiểm soát được tình hình. Anh ấy quay sang tôi với nụ cười xin lỗi. "Cậu ấy ở đằng kia. Không say lắm đâu, chỉ là... kiểu hơi nhõng nhẽo chút. Đã như vậy được một tiếng hơn rồi."

Lông mày anh Rascal nhướn lên, vẻ mặt vừa thích thú vừa có chút giận dữ. "Oner-ssi, cậu có biết Hyeonjoonie như em trai của bọn này không? Nếu anh phát hiện cậu —" Lời đe dọa bỏ lửng, và tôi nhận ra hầu hết mọi người trong phòng này, ngoại trừ anh Chovy và anh Viper, đều đang say ở những mức độ khác nhau.

Trời đất! Họ nghĩ tôi là loại người gì vậy..Dù đúng là tôi có hơi..Nhưng họ sao lại nghĩ như vậy chứ?

Tôi cố giữ vẻ mặt bình thản dù đang bị mọi người quan sát kỹ lưỡng và đánh giá. Anh Chovy bắt gặp ánh mắt tôi trong giây lát trước khi nhìn đi, nhưng tôi thấy anh ấy khéo léo thúc cùi chỏ vào người anh Rascal ra hiệu im lặng.

"Anh không muốn về nhà với em đâu" Anh Doran lẩm bẩm từ góc phòng khi tôi tiến đến gần, quay mặt đi như đứa trẻ đang giận dỗi. Cử chỉ đó đáng lẽ không nên dễ thương đến vậy, nhưng không hiểu sao tôi lại thấy dễ thương.

"Đi nào" Tôi nói, cố giữ giọng bình tĩnh và nhẹ nhàng. "Muộn rồi, hyung."

"Thấy chưa? Cậu ấy từ chối kìa." Zeka lại bắt đầu, lo âu hiện rõ trong giọng nói.

"Mọi người" Anh Viper cắt ngang giọng nói đầy uy lực. "Hãy giúp Oner-ssi đưa cậu ấy ra xe thôi. Càng tranh luận thì chúng ta càng tốn thời gian thôi."

Anh Rascal cười toe toét, di chuyển tới với vẻ hào hứng như sắp được xem một màn kịch thú vị. "Ồ, anh chắc chắn muốn xem chuyện này diễn ra thế nào—"

"Hyung, anh ở lại đây" Anh Chovy nói, kéo người kia quay lại trong khi gật đầu với tôi như một cử chỉ thông cảm ngầm.

Khi anh Viper và anh Ruler – hai trong ba người tỉnh táo nhất, tiến tới giúp tôi đỡ anh Doran, tôi nghe thấy tiếng anh Rascal thì thầm, đủ to để khiến tôi nghe được: "Nhưng không ai tò mò tại sao Hyeonjoonie lưu tên cậu ta là—"

"Em nghĩ đó không phải việc của chúng ta" Anh Lehends nói, mặc dù anh ấy vẫn đang quan sát chúng tôi cẩn thận khi chúng tôi cố gắng đỡ anh Doran đứng dậy, như một người anh không thể ngừng lo lắng.

Anh Lehends theo sát nhóm chúng tôi, liên tục đưa ra chỉ dẫn: "Đỡ bên trái em ấy kìa" và "Cẩn thận bậc thang." Sự quan tâm của anh ấy hẳn sẽ rất đáng quý nếu nó không khiến tôi càng thêm lo lắng.

Phía sau chúng tôi, tôi nghe thấy anh Chovy đang kiểm soát tình hình một cách hiệu quả:

"Anh Pyosik, bỏ điện thoại xuống ngay."

"Anh Rascal, dù anh đang nghĩ đến việc đăng gì, đừng có mà làm."

"Anh Lehends, họ sẽ ổn thôi."

"Xin lỗi về chuyện này" Anh Viper nói nhỏ khi chúng tôi đến xe, giúp tôi đỡ anh Doran. Giọng anh ấy đủ nhỏ để chỉ mình tôi nghe thấy. "Họ có ý tốt, nhưng..."

"Cảm ơn anh. Em hiểu mà, hyung." Tôi thì thầm đáp lại, thực sự biết ơn sự giúp đỡ của anh ấy và anh Chovy trong tình huống khó xử này.

"Đừng lo về điều đó" Anh Viper trả lời với nụ cười thấu hiểu khiến tôi tự hỏi chính xác anh ấy hiểu được bao nhiêu. "Chỉ cần chăm sóc cậu ấy thôi. Và..." anh ấy dừng lại một chút, liếc nhìn về phía căn phòng nơi vẫn còn vọng ra tiếng trò chuyện. "Cảm ơn em vì đã đến"

Qua cánh cửa kính, tôi bắt gặp ánh mắt của anh Chovy khi anh ấy vẫn đang tích cực giữ những người khác ở bên trong. Anh ấy gật đầu nhẹ, một cử chỉ tuy đơn giản nhưng không hiểu sao lại mang nhiều ý nghĩa hơn cả ngàn lời nói.

Khi cuối cùng tôi thắt dây an toàn cho anh Doran xong, tôi nghe thấy giọng anh Ruler nói với anh Viper: "Chúng ta có nên nói với họ về việc Oner-ssi nghe có vẻ lo lắng như thế nào qua điện thoại không, hay là... Nhưng thật đấy, cái tên liên lạc dễ thương quá—" theo sau là âm thanh của anh Viper đang kiên quyết bắt anh ấy im lặng. Tai tôi nóng bừng khi nhớ lại.

"Anh sẽ xử lý bọn họ," Anh Viper quay ra sau, trấn an tôi lần cuối trước khi tôi đóng cửa xe, sự tự tin điềm tĩnh của anh ấy thật đáng mừng. "Lái xe an toàn nhé."

Nhìn anh Doran bướng bỉnh bên cạnh, người đang cố tỏ vẻ khó chịu ngay cả khi đang nửa tỉnh nửa ngủ. Tôi chỉ muốn đưa cả hai chúng tôi về nhà càng nhanh càng tốt thôi.

"Đầu anh đau quá" Anh rên rỉ nhẹ nhàng từ ghế phụ, di chuyển để tựa trán vào cửa sổ mát lạnh. Dù đang than phiền, nhưng có một chút tinh nghịch trong giọng điệu của anh ấy khiến tim tôi lỡ nhịp.

"Đó là điều sẽ xảy ra khi anh uống quá nhiều đấy, hyung" Tôi đáp lại, cố không để sự lo lắng lộ ra nhưng có lẽ không thành công lắm.

"Nhưng anh đâu có uống nhiều đâu?" Anh ấy quay sang tôi với vẻ mặt ngây thơ, nhưng đôi mắt hơi mất tập trung đã phản bội anh ấy. "Chỉ một chút thôi. Chừng này này." Anh ấy giơ ngón tay lên với một khoảng cách nhỏ xíu giữa chúng, rồi khúc khích cười về cử chỉ của chính mình, âm thanh vừa đáng yêu vừa khiến tôi lo lắng.

Tôi nắm chặt vô lăng hơn. "Một chút sẽ không khiến anh Ruler phải trả lời điện thoại giúp của anh đâu." Những lời này thốt ra gay gắt hơn tôi nghĩ.

"Ồ." Anh ấy dừng lại như thể vừa nhận ra điều gì đó, rồi rạng rỡ lên với kiểu yêu đời của người say mà hẳn sẽ rất đáng yêu nếu tôi không quá lo lắng. "Nhưng em đã đến đón anh mà! Như một hiệp sĩ vậy đó."

"Hyung." Giọng tôi vang lên như một lời cảnh báo.

"Junnie~" Anh ấy đáp lại.

Con mẹ nó. Phải bình tĩnh. PHẢI BÌNH TĨNH.

"Hyung! Chuyện này không có gì đáng để đùa cả." Tôi nhìn thấy một cửa hàng tiện lợi phía trước và bật xi-nhan để rẽ vào, những biển hiệu neon hắt bóng lên trên gương mặt anh ấy. "Anh đã có thể gọi cho em sớm hơn mà."

Vẻ tinh nghịch trong giọng nói của anh ấy biến mất. "Em giận à?" Câu hỏi của anh ấy treo nặng nề trong không khí, bỗng khiến chiếc xe cảm thấy chật chội hơn bao giờ.

"Em sẽ dừng xe một lát. Đợi ở đây." Tôi không trả lời câu hỏi của anh ấy.

Bên trong cửa hàng tiện lợi, tôi lấy một chai nước suối và một chai nước giải rượu, cố bình tĩnh lại dưới ánh đèn huỳnh quang gay gắt. Khi tôi quay lại, anh ấy đang co ro trong ghế, trông nhỏ bé hơn bình thường, như một đứa trẻ vừa nhận ra mình đã làm sai.

"Uống cái này đi" Tôi nói, mở cả hai chai cho anh ấy, động tác nhẹ nhàng. "Từ từ thôi."

Anh ấy cầm chai nước một cách cẩn thận, ngón tay chúng tôi chạm nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. "Cảm ơn em," anh ấy lẩm bẩm, len lén nhìn tôi qua hàng mi với vẻ không chắc chắn.

Không khác gì một con thỏ đầy đang e dè cả. Ngoan thật đấy.

Phần còn lại của chuyến đi về diễn ra trong im lặng, chứa đầy những lời chúng tôi không nói ra. Tôi có thể cảm nhận được anh ấy đang lén nhìn tôi, mỗi cái nhìn như một câu hỏi dè dặt, nhưng anh ấy không hề lên tiếng.

Không phải là tôi đang giận, là tôi đang lo lắng, nhưng việc giải thích điều đó lúc này cảm thấy quá phức tạp với một người đang có hơi men trong người.

Khi chúng tôi đến bãi đỗ xe, anh ấy không hề có ý định ra ngoài, ngồi đó với dáng vẻ cứng đầu và bướng bỉnh.

"Hyung, chúng ta cần lên nhà ngay." Giọng tôi nghe mệt mỏi ngay cả với chính mình.

"Không muốn đi" Anh ấy lẩm bẩm, một chút tinh nghịch quay trở lại trong giọng nói. "Em cõng anh được không, Junnie-ah?" Cách anh ấy gọi tên tôi khiến tim tôi đập nhanh hơn.

Tôi nên nói không. Não tôi đang hét lên là tôi nên nói không. Nhưng thay vào đó, tôi chỉ thở dài và bước ra ngoài, đi vòng sang phía anh ấy. Quay lưng về phía anh, "Nhanh lên." Sự đầu hàng trong giọng nói của tôi không thể che giấu.

Gương mặt anh ấy rạng rỡ hẳn lên như thể tôi vừa tặng món quà tuyệt vời nhất, vội vã trèo lên lưng tôi, vòng tay ôm quanh vai tôi với sự thoải mái quen thuộc. Người anh ấy nóng thật đấy, và tôi có thể cảm nhận được hơi thở của anh ấy phả vào cổ khi anh ấy ổn định tư thế, mỗi hơi thở ra đều khiến cơ thể tôi rùng mình, điều mà tôi cố gắng phớt lờ.

Anh ấy ậm ừ không rõ ràng, cọ cọ đầu vào cổ tôi. "Em thơm thật đấy, Junnie-ah..." Lời thì thầm của anh ấy nhẹ nhàng tan trong không khí.

"Còn anh đầy mùi soju và bia đấy." Tôi đáp lại, cố gắng giữ giọng không tán thành.

"Em vẫn còn giận à?" Anh ấy thì thầm gần tai tôi, giọng nói nhỏ nhẹ và không chắc chắn.

"Em không có giận" Cuối cùng tôi thừa nhận, điều chỉnh lại tay đang giữ lấy đùi anh ấy, cố gắng tập trung vào việc thực tế hơn là cảm giác gần gũi này. "Chỉ là... đừng làm vậy nữa. Ít nhất là nhắn tin cho em biết trước."

Anh ấy ậm ừ, tiếng rung lan nhẹ qua người cả hai. "Được thôi. Nhưng chỉ vì em hôm nay đã đến đón anh." Tôi có thể cảm nhận được nụ cười trong giọng nói của anh ấy.

"Junnie-ah," Anh ấy nói nhẹ nhàng khi chúng tôi đang đợi thang máy.

"Hm?"

"Không có gì." Từ ngữ treo lơ lửng giữa chúng tôi, chứa đầy những điều chưa được nói ra.

End chap 6.1

Trans: Nuinui

Beta: Daphne


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro