Oner -Đợi chờ một câu trả lời từ đối phương.
1. Về cách xưng hô, sau khi trao đổi thì tụi mình quyết định thay đổi một tí.
Vd: Hyung sẽ thay đổi thành Anh
Câu: "X hyung, hyung có muốn ăn gì không?" -> "Anh X, anh có muốn ăn gì không?"
"Để em chở hyung về." -> "Để em chở anh về"
"Hay là hyung đưa Sanghyeok hyung về đi?" -> "Hay là anh đưa anh Sanghyeok về đi"
"Hyung" có thể sẽ được dùng khi nhân vật làm nũng hay muốn thu hút sự chú ý của người kia nha mọi người. "Hyung, hyung nghĩ sao về em?" -> "Hyung, anh nghĩ sao về em?"
Giống cách mấy truyện dùng từ "GeGe" bên Trung á.
Dịch từ bản Eng ra tụi mình có hơi rối khi dịch "you", "I", nên bữa giờ mọi người đọc sẽ thấy sao mà lúc "hyung", lúc "anh". Điều này mình cũng để ý thấy nhưng mà để tránh cho việc sau này phải sửa lại thì mình tranh thủ lúc truyện chưa ra nhiều thì mình sửa luôn nha. Các chap trước mình sẽ sửa lại sau khi có thời gian.
2. Về ktx của họ. Vì ban đầu mình có diễn tả rằng nó khá giống với căn hộ, nên thay vì "họ bước về phía phòng ktx" thì mình sẽ đổi thành "họ bước về phía căn hộ" nha.
Cảm ơn mọi người nhiều, chúc mọi người có một ngày - buổi tối tốt lành.
_______________
Chúng tôi di chuyển qua những con phố đêm, tiếng động cơ xe tạo nên một giai điệu trầm trầm. Bên ghế phụ, anh Doran đã đắp chiếc áo mà anh cho tôi mượn trước đó lên người.
"Có thể vì có anh nên anh Sanghyeok mới kêu thêm món mới." Tôi nói, phá vỡ sự im lặng dễ chịu. "Đặc biệt là mấy món ăn kèm. Ăn ngon miệng thật."
Anh bật cười, âm thanh ấm áp lan tỏa trong không gian yên tĩnh giữa chúng tôi. "Ừ, em gần như càn quét hết kimchi mấy lần luôn. Anh chưa thấy ai ăn nhanh đến thế bao giờ."
"Này, anh cũng đâu khá hơn với mấy món tráng miệng đâu" Tôi vội biện hộ.
"Ừm, đúng thế" anh nói, giọng nhỏ dần. "Có lẽ lần sau nên thử những món khác nữa. Bàn bên cạnh chúng ta gọi món gì đó trông có vẻ ngon lắm."
Tôi gật đầu, tay cầm vô lăng cẩn thận chuyển làn. "Này, anh có biết tiệm Waffle mới gần trụ sở DRX không? Em nghe nói họ vừa khai trương."
Tôi quay sang như chờ đợi câu trả lời từ anh, chỉ để thấy anh đã ngủ thiếp đi từ bao giờ. Ánh đèn đường thoáng chiếu qua, làm nổi bật đường nét gương mặt anh - Một dáng vẻ bình yên mà tôi hiếm khi thấy được, cùng với mái tóc rối bời khi anh tựa vào cửa sổ, hơi thở nhẹ nhàng, khoác trên mình chiếc áo còn vương lại chút mùi hương của chúng tôi.
Thay vì đến bãi đậu, tôi lái vào một điểm dừng xe đầy yên tĩnh gần tòa nhà của chúng tôi. Trong tiếng động cơ rì rầm, tôi cho phép bản thân nhìn anh lâu hơn một chút.
Thật sự không công bằng khi anh có thể yên giấc như này, trong khi trái tim của tôi...lại không yên như thế.
"Trước đây, anh luôn lơ em trong các giải đấu." Tôi thì thầm trong không gian tĩnh lặng. "Giờ xem này, người ta ngủ quên trên xe em rồi." Lời nói vô tình mang theo chút mỉa mai mà chính bản thân cũng không ngờ tới.
Điện thoại tôi chợt sáng lên, có lẽ là tin nhắn thông báo của anh Chovy vì đã hoàn thành nhiệm vụ tự giao là đưa anh Sanghyeok về nhà, nhưng tôi không buồn để ý đến nó.
Cho đến khi điện thoại lại sáng lên lần thứ ba, tôi với lấy nó chỉ để ngăn ánh sáng thông báo làm sáng cả xe. Thì mới thấy tin nhắn trong nhóm chat của chúng tôi - ba tin nhắn được gửi sát nhau:
1:21 AM
Chovy: Em đã về nhà an toàn.
Chovy: Chúc cả nhà ngủ ngon.
1:21 AM
Faker: Vừa về đến, mọi người ngủ ngon.
Tôi nhíu mày nhìn thời gian gửi tin. Khoan đã. Từ từ. Nếu anh Chovy đang đưa anh Sanghyeok về nhà, thì làm sao cả hai lại...?
Tiếng sột soạt nhẹ kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Bên cạnh tôi, anh Doran đang dần tỉnh giấc. Tóc anh hơi rối ở chỗ mà anh tựa vào cửa sổ, và vẫn còn chút ngái ngủ trong giọng nói khi anh hỏi "Sao chúng ta không di chuyển vậy?"
"Ai đó đã ngủ thiếp đi" Tôi giải thích nhẹ nhàng, nhìn anh ngồi thẳng dậy trên ghế, kéo áo khoác sát người hơn. "Em nghĩ mình nên đợi đến khi người ấy tỉnh dậy."
"Vậy sao chúng ta đậu ở đây thay vì ở bãi đỗ xe?" Anh hỏi, đảo mắt nhìn xung quanh với vẻ tỉnh táo hơn. Cách anh nói như thể đã hiểu được điều gì đó, khiến tai tôi nóng bừng lên. Dưới ánh đèn đường, nụ cười nhẹ nơi khóe môi anh hiện rõ, và rồi tôi thú nhận là chưa bao giờ tôi thấy vô lăng xe lại thú vị đến thế.
"Em chỉ..." Tôi bắt đầu giải thích, hắng giọng. "Không muốn đánh thức anh vì mở máy xe ở hầm sẽ rất ồn." Một câu trả lời không hẳn là nói dối, nhưng cũng không hoàn toàn là sự thật.
"Ừm. Anh hiểu rồi, Oner." Nụ cười nhỏ thoáng qua trên môi anh cho thấy anh nhìn thấu tôi, nhưng anh không gặng hỏi thêm.
Cơ mà "Oner"? Còn không phải "Oner-ssi" nữa? Chết tiệt, tôi muốn phát điên lên mất..
Anh duỗi người một cách uể oải, chiếc áo thun hơi tốc lên. "Nhưng có vẻ không tệ như anh nghĩ. Việc anh có thể ngủ quên bên cạnh em như thế này. Mọi thứ luôn căng thẳng khi chúng ta luôn đối đầu nhau trong các giải đấu đúng không?"
Sự thẳng thắn trong giọng nói của anh khiến tôi bất ngờ. Tôi khởi động lại xe, tập trung vào việc lái thay vì nghĩ về những gì anh vừa nói. Quãng đường ngắn đến bãi đỗ xe thật yên ắng, nhưng đó là kiểu im lặng thoải mái như một cuộc trò chuyện thầm lặng, chỉ thỉnh thoảng bị phá vỡ bởi tiếng động cơ rì rầm và những chỉ dẫn khẽ khàng của anh khi anh thấy chỗ trống.
Sau khi đỗ xe, chúng tôi đi về phía thang máy cùng với những cái chạm vai thoáng qua. Đêm khuya dường như làm mọi thứ trở nên dịu dàng hơn, khiến từng khoảnh khắc bỗng trở nên thân mật đến lạ thường. Khi thang máy đến tầng trệt, cửa mở ra và chúng tôi thấy Minhyung và Minseok, và trong tay Minseok là... gấu bông? Không phải một con - mà là hai con giống hệt nhau.
Tôi định lên tiếng, thì nhận cú húc nhẹ từ khuỷu tay anh Doran vào người ra hiệu tôi im lặng. Một khoảnh khắc ngượng ngùng khi tất cả chúng tôi đứng nhìn nhau chằm chằm. Minseok trông như muốn giấu chúng ra sau lưng nhưng không làm được vì chúng tôi đều thấy cả rồi.
Anh Doran phá tan bầu không khí căng thẳng bằng một nụ cười thoải mái, bước sang một bên để nhường chỗ. "Đi chợ đêm à?" Anh hỏi một cách thản nhiên, như thể bắt gặp hai game thủ chuyên nghiệp với hai con gấu bông giống nhau vào giờ này là điều hiển nhiên nhất trên đời.
"Vâng, có một chợ đêm gần đây" Minseok bình thản đáp, nhưng tay cậu không tự chủ được mà siết chặt hai con gấu hơn một chút. Cậu bước vào trước, vừa vô ý vừa không chắn trước Minhyung. "Minhyung thấy có gian hàng sắp đóng cửa, nên chúng em đã mua được với giá rất tốt."
Tôi nhận thấy Minhyung đang giấu một nụ cười nhỏ sau tay, tai đỏ hồng rõ rệt. Thang máy giờ có vẻ chật hơn với bốn người chúng tôi bên trong, không khí tràn ngập những câu hỏi mà không ai can đảm thốt ra.
"Chúng dễ thương đấy" Anh Doran nhận xét, trong khi Minhyung với người qua Minseok để bấm tầng 5. "Nhìn rất giống Minhyung, không phải sao?"
Giọng anh cẩn thận giữ vẻ trung lập, nhưng tôi bắt được ánh mắt thích thú của anh liếc về phía tôi.
Minseok có vẻ thư giãn hơn một chút trước thái độ tự nhiên của anh, dù vẫn giữ tư thế bảo vệ bạn mình. "Minhyung chọn chúng đấy" cậu nói, giọng cậu ấy rõ ràng dịu đi khi nhắc đến cái tên Minhyung. Rồi, như thể chợt nhận ra điều gì, cậu nhanh chóng thêm vào, "Chúng là hai con cuối cùng. Nên chủ gian hàng mới tặng luôn con còn lại."
Thang máy dần đến tầng 5, Minseok như thói quen, cậu kéo zipper áo khoác xuống và Minhyung không chút do dự đưa tay chỉnh lại, vô tình chạm vào tay Minseok trong lúc đó.
"Chúc anh ngủ ngon. Mày cũng thế nhé, Junnie." Minhyung nói trước khi cửa thang máy mở ra ở tầng 5, giọng cậu ấm áp với niềm hạnh phúc không thể nhầm lẫn, phá vỡ sự im lặng lần đầu tiên kể từ khi chúng tôi gặp họ. Minseok quay lại gật đầu chào tạm biệt anh Doran khi cửa dần đóng lại.
Ngay khi chỉ còn hai người, tôi nhận thấy anh Doran đang nhìn xuống chân mình, một chút ửng hồng ở má lan dần đến cổ anh. Sự im lặng giờ đây có cảm giác khác - chất chứa điều gì đó không nói ra, pha lẫn chút ngại ngùng.
Thang máy tiếp tục đi lên tầng 12, và tôi mới nhận thấy chúng tôi đứng gần nhau thế nào, cách mà đêm khuya khiến mọi thứ cảm giác thân mật hơn là thật đó.
Anh liếc nhìn tôi qua hàng mi, rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác khi bắt gặp tôi cũng đang quan sát anh. Vành tai anh giờ đã hồng lên, giống như đôi tai đỏ ửng của Minhyung lúc nãy vậy.
Thang máy dừng lại ở tầng của chúng tôi, và trong im lặng, hai người cùng bước về phía căn hộ. Khi vào trong, tôi hướng về phía phòng tắm. "Anh tắm trước đi. Còn nhiều khăn mới trong tủ phòng em. Nếu anh cần thêm thì cứ lấy."
"Cảm ơn em" Anh gật đầu nói nhỏ, rồi nhanh chóng vào phòng lấy quần áo trước khi biến mất sau cánh cửa phòng tắm.
Căn hộ yên tĩnh chỉ vang vọng tiếng nước chảy nhẹ nhàng từ phòng tắm. Tôi mở Netflix, đăng nhập vào tài khoản của mình, nghĩ rằng có thể anh sẽ muốn xem gì đó phòng trường hợp anh không còn buồn ngủ sau giấc ngủ ngắn trên xe.
Tiếng cửa phòng tắm mở khiến tôi theo phản xạ mà ngước đầu lên.
Anh xuất hiện trong chiếc áo thun trắng tay dài đã bắt đầu thấm ướt từ mái tóc còn đẫm nước của anh - cùng với chiếc quần đùi không quá ngắn cũng không quá dài, vừa vặn để lộ ra đôi chân thon dài ẩn chút sắc hồng nhạt ở đầu gối. Một giọt nước đơn độc chảy dọc xuống cổ anh rồi biến mất dưới cổ áo, và tôi phải tự nhắc mình phải hít thở đều đặn. Và có điều gì đó khó giải thích về suy nghĩa của tôi khi thấy anh như thế này trong nơi mà từng được gọi là "không gian riêng" của tôi.
"Đến lượt em rồi đấy" anh nói, một tay đưa lên vuốt ngược mái tóc ướt, khiến một giọt nước khác lại chảy xuống cổ.
"Vâng." Tôi cố gắng đáp lại, chộp lấy đồ của mình và đi về phía phòng tắm, cố giữ bình tĩnh mặc cho tim đập loạn xạ. Và một cái gì đó không nên xảy ra ở phần thân dưới của mình.
Dòng nước ấm chảy ra từ vòi sen giúp đầu óc tôi tỉnh táo hơn đôi chút, dù vẫn không thể xóa được hình ảnh anh trong chiếc áo trắng ấy. Bước ra khỏi phòng tắm, tay vẫn đang lau khô mái tóc ướt, trên người chỉ có mỗi chiếc quần dài, tôi chợt nhận ra đêm nay không còn là một đêm bình thường như những ngày trước nữa..
Anh đang ngồi trên ghế sofa, mải mê lướt qua các mục trên Netflix. Khi tôi xuất hiện, ánh mắt anh dừng lại ở tôi và khựng lại hai mắt hơi mở to rồi vội nhìn đi chỗ khác, nhưng rồi lại như thể không kìm được mà nhìn về phía tôi lần nữa.
"Em- ừm" Tôi lắp bắp, chợt cảm thấy ngượng ngùng. "Thường thì em không..."
"Không sao đâu!" Anh Doran nhanh chóng chen vào, giọng anh cao hơn bình thường một chút. Giờ anh đã tập trung hoàn toàn vào màn hình TV, nhưng tai anh đã chuyển sang một màu đỏ rõ rệt. "Không sao, em nên... thoải mái."
Tôi ngồi xuống đầu bên kia của ghế sofa, cực kì ý thức về khoảng cách giữa chúng tôi. Dù anh vẫn nhìn luôn giữ sự tập trung vào TV, nhưng những ngón tay không ngừng nghịch chiếc điều khiển từ xa đã vô tình tố cáo sự bồn chồn, lo lắng trong lòng anh.
"Anh tìm thấy gì hay không?" Tôi hỏi.
"Có lẽ... cái này?" anh nói, quay sang nhìn tôi trước khi nhanh chóng quay lại nhìn màn hình. Giọng anh nhỏ đến mức chỉ vừa đủ nghe.
Căn phòng như ngưng đọng bởi những cảm xúc mà có lẽ cả hai khó mà hiểu được. Ai cũng giả vờ tập trung vào việc chọn phim, trong khi vô cùng ý thức về khoảng cách giữa chúng tôi - vừa thấy quá gần gũi, vừa cảm thấy chưa đủ gần.
Tôi giả vờ tập trung vào bộ phim trước mặt, nhưng sự chú ý của tôi cứ vô thức hướng về phía anh, người đang co đầu gối lại ngồi ở đầu bên kia của ghế sofa, cẩn trọng giữ khoảng cách đến kỳ lạ. Thật khác so với lúc anh ngủ thiếp đi trong xe tôi, hoàn toàn thư thái và không chút phòng bị.
"Hyung này" Tôi lên tiếng, giọng nhẹ nhàng mang chút khẩn thiết. Tôi với tay bấm tạm dừng bộ phim mà dù sao chúng tôi cũng chẳng thực sự xem. "Chúng ta nói chuyện được không?"
Anh quay sang nhìn tôi, giật mình vì giọng điệu nghiêm túc của tôi. Ngay cả lúc này, tôi vẫn thấy được cách anh vô thức xê dịch, tạo thêm khoảng cách giữa chúng tôi.
"Em không hiểu tại sao bây giờ anh lại cư xử thế này, nhưng trước đó, không phải anh đã luôn ghét em sao?" Câu hỏi lơ lửng trong không khí, đợi chờ một câu trả lời từ đối phương.
End chap 4
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro