Chương 4
Ở một bản doanh nọ.
Saniwa ngước lên nhìn đồng hồ đầy lo lắng. Hôm nay phu quân và các con của nàng về thật trễ nha, đã qua giờ cơm tối hai tiếng rồi vẫn chưa thấy đâu. Chẳng có lẽ ngày ấy đã đến?
Không chỉ nàng mà các toudan khác cũng đang rất hoang mang sợ hãi, nhất là Ichigo và Mitsutada.
"Chủ nhân à, nhất định Shinano đã xảy ra chuyện, bằng không nó đã về từ lâu rồi!" Ichigo run rẩy túm áo Saniwa cầu xin "Mau đi tìm đội 1 đi..."
"Tôi không thể yên tâm thả Tsuru ra ngoài qua đêm được, chủ nhân ngài mau báo cảnh sát có người mất tích đi!" Mitsutada mặt mũi tái xanh.
"Nhanh tìm đội 1 về đi Mẹ, nếu không chi phí đền bù cho mấy trò nghịch ngu của Tsurumaru sẽ cao hơn mái nhà cho xem!" Hakata mếu máo khóc.
"..."
Đội 1 giờ ra sao không quan trọng, quan trọng là thần thái. Saniwa mặt không biểu cảm, vô cùng bình tĩnh nói
"Mẹ sẽ kiểm tra tọa độ của đội 1, mấy đứa đội 2 đội 3 mau sắm sửa đao trang đầy đủ, bảo Hakata đưa cho koban gói ghém cẩn thận đặng bồi thường thiệt hại nếu có. Còn nữa, chuẩn bị sa bàn cho mẹ, để bói xem có nguy hiểm gì không rồi hẵng đi."
"Không cần xem bói đâu ạ, tụi tôi đi luôn cho nhanh!" Ichigo vừa cuống cuồng tròng giáp vai lên người vừa nói.
"Thế lỡ tụi bây gặp đội 4 trên đường đi thì tính sao?"
"... Tôi nghĩ lại rồi, ngài cứ xem một quẻ đi ạ."
Mikazuki, Yagen và Yasusada đều đang ở đội 4, trước khi đi có dặn mọi người ở nhà nhớ chăm sóc người yêu của bọn họ cẩn thận, xảy ra chuyện gì thì "rớt đầu mà chết đi". Không cần nói cũng biết nếu để bọn họ biết được chuyện đội 1 mất tích khi đi xuất chinh thì hậu quả khủng khiếp thế nào.
___________________________________
Nửa đêm canh ba gà gáy ở một âm dương liêu nọ.
"Cha, bao giờ chúng ta mới được về nhà? Con nhớ Mẹ quá..." Shinano rúc đầu trong chăn, buồn buồn nói vọng ra "Mấy vị tỷ tỷ ở đây chẳng ai ngực mềm như Mẹ hết, cũng không có anh em của con ngủ chung..."
"Mẹ các con có lẽ cũng phát hiện ra chúng ta không về nhà đúng giờ rồi, chắc nàng ấy đang lo lắm." Kogarasumaru thở dài "Hy vọng có thể trở về càng sớm càng tốt."
"Cha không thích ở đây sao?" Kashuu tò mò hỏi "Con thấy vui mà."
"Chỗ này không có bạn tốt Yasusada của cậu đâu, vui gì mà vui." Tsurumaru nhàn nhạt nói. Không có Mikazuki thì ở đâu cũng vậy thôi, chẳng có gì thú vị cả.
"Công nhận... Khoan, anh có thấy anh em nhà Genji đâu không?" Kashuu giật mình nhổm dậy ngó quanh "Lại trôi đến xó xỉnh nào rồi!"
"Ngủ cũng không được ngủ cho ra hồn, đến là khổ."
"Mau đi tìm tụi nó!"
Thật ra anh en Genji cũng không đi đâu xa cả, phòng của Tỳ Mộc chỉ cách phòng dành cho khách có hai dãy nhà thôi.
Hai anh em làm gì trong phòng Tỳ Mộc giờ này? Thì làm chuyện ấy chứ gì nữa.
"Ahahaha không ngờ mẫu thân ngươi lại phản ứng như vậy, nàng ta thật thú vị!" Tỳ Mộc cười vang "Nếu là Seimei nhà ta có khi đã bị hù ngất xỉu rồi!"
"Ta nào có hay Mẹ lại không sợ ma chứ." Hizamaru cười méo xệch "Nếu biết trước sẽ bị bẻ gãy tay thì ta chắc chắn sẽ không nghe lời Tsurumaru đi nhát ma Mẹ đâu."
"Gia gia chúng ta một vị là quỷ thần, một vị là thần thú, Mẹ ta từ nhỏ đã ăn linh hồn người chết lớn lên, ngươi bảo làm sao nàng có thể sợ ma chứ?" Higekiri lắc đầu cười.
"Hẳn nàng ta phải mạnh lắm mới có thể chế ngự hơn một trăm huynh đệ các ngươi! Muốn khiêu chiến một trận thật đấy!"
"Đừng làm thế, Mẹ ta không ngại ăn thịt yêu quái đâu."
"Ai sợ chứ, cứ đánh một trận cho thỏa thích thôi! Nào, nếm thử rượu hoa đào ta ủ đi!"
Kogarasumaru vừa mở cửa phòng ra đã thấy ba con ma men say khướt đang không ngừng lảm nhảm đủ thứ chuyện trên trời dưới bể, chai lọ ly dĩa vứt lăn lóc trên sàn, mùi rượu gay gắt xộc thẳng vào phổi.
"Giỏi lắm, dám lẻn đi uống rượu cơ đấy!" Ngài nghiến răng "Phải dạy lại mấy đứa thôi. Kashuu, cầm bản thể của chúng ra đây!"
Sáng hôm sau.
Huỳnh Thảo ngày thường nhu mì hiền lành là vậy nhưng khi nổi giận thì vô cùng hung hãn. Nàng tóm cổ áo Higekiri, gằn giọng nói từng từ
"Tại sao tên khốn nhà ngươi đêm qua lại tới phòng Tỳ Mộc rủ hắn uống rượu, còn chuốc say như vậy? Ngươi có ý đồ gì hả?"
"Huỳnh Thảo, là ta mời hắn uống..." Tỳ Mộc ở một bên thanh minh.
"Ngươi đừng có mà bênh hắn!" Nàng quay lại quát "Ta còn chưa hỏi tới ngươi đâu, ngoan ngoãn ngồi im đấy! Có ai đời đêm hôm khuya khoắt còn rủ đàn ông đã có chủ vào phòng uống rượu đến say khướt như thế không?"
... Được rồi, Tỳ Mộc sẽ ngoan ngoãn ngồi nghe đại tỷ mắng cho một trận lên bờ xuống ruộng mà không mở miệng ra cãi lại câu nào hết, ai bảo cậu là em trai nhỏ của các nàng cơ.
"Tỳ Mộc Đồng Tử, ta có chuyện cần nói với ngươi."
Tuyết Nữ từ đằng sau bước tới vỗ vỗ vai Tỳ Mộc, ý bảo cậu quay lại nói chuyện. Cậu đen mặt, từ từ xoay người đối diện với Tuyết Nữ, còn có Tam Vĩ Hồ, Cô Cô, Huy Dạ Cơ, Thanh Hành Đăng, Tiêu Đồ... cùng rất nhiều nữ thức thần khác ngồi bên cạnh nàng.
Tuyết Nữ lên tiếng là đang báo hiệu cho một bản ca trù dài vô cùng tận, hay còn gọi là "ma âm khoan tai", không cần gắn ngự chí mạng cũng lên đến năm, đôi khi là sáu con số.
"Ngươi phải biết bản thân mình quan trọng thế nào đối với Seimei đại nhân và âm dương liêu này chứ, ngươi cũng biết chúng ta yêu thương ngươi nhiều như thế nào. Ấy vậy mà ngươi lại để cho hai gã đàn ông xa lạ có cơ hội làm hại mình, có biết các tỷ tỷ ở đây đau lòng lắm không? Đệ đệ mình hết mực thương yêu trân trọng nay lại dễ dàng rơi vào tay kẻ khác, thử hỏi có nữ tử nào chịu nổi chứ? Đêm hôm qua nếu ngài Kogarasumaru không kịp thời ngăn cản thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa..."
Tỳ Mộc rất muốn nói rằng ba thằng đàn ông thì có gì mà nguy hiểm, hai tên kia cũng đâu có mang theo kiếm bản thể, nếu bị bọn họ tấn công chẳng lẽ cậu lại không đủ sức đánh trả ư? Có uống say cũng đâu yếu đuối đến mức đó!
"Ngươi có đang nghe ta nói không đấy?"
Tuyết Nữ lạnh giọng làm Tỳ Mộc toát mồ hôi hột. Bởi vậy mới nói Tỳ Mộc cậu đây không phải chỉ là em trai nhỏ của mình Huỳnh Thảo mà là cục vàng của tất cả các tỷ muội trong liêu, cứ nhìn số lượng nữ thức thần đang giảng đạo và nghe những gì các nàng nói là biết liền à.
"..."
Dạ Xoa mới sáng ngày ra đã phải nhìn cảnh các mẹ các chị dạy dỗ con gái mới lớn, không khỏi cảm thấy tội nghiệp thay cho Tỳ Mộc. Ngẫm lại mới thấy việc bản thân bị các nữ thức thần kỳ thị rồi bị gọi là " phô dâm", "nhân phẩm thiếu hụt" này nọ, kể ra còn may mắn chán so với "Tỳ Tỳ" kia.
"Dạ Xoa này, ngươi nói xem Tỳ Mộc và lão Thôn liệu có kịp tiến đến với nhau trước khi hắn bị giảng đạo đến chết hay không?" Bát Nhã níu áo y hỏi.
"Ta nghĩ trước khi đến đám cưới tên đó chúng ta phải đi đám tang hai cái tai của Tỳ Mộc đã. Hắn ngồi đó nghe mắng hơn một canh giờ rồi, có vẻ còn ngồi lâu hơn nữa cơ."
Trong khi các tỷ muội ngồi giáo huấn Tỳ Mộc thì Hồng Diệp lại được mọi người vô cùng tin tưởng giao cho nhiệm vụ giám sát sâu rượu Tửu Thôn. Việc của nàng là kể cho hắn nghe chuyện hôm qua và quan sát phản ứng của hắn, chỉ cần hắn lộ ra một chút biểu cảm ghen tuông là lập tức báo cáo lại.
"Ngươi biết không, đêm qua tên hàng xóm mới tới nhà chúng ta, cái tên đã từng chém cụt tay Tỳ Mộc ấy, hắn uống say trong phòng cậu ta, còn suýt chút nữa giở trò đồi bại nữa chứ." Nàng khéo léo dò hỏi "Ngươi bảo tên đó có khốn nạn không?"
"Giở trò với Tỳ Mộc?" Tửu Thôn khé nhíu mày.
Hồng Diệp thấy vậy không khỏi mừng thầm trong lòng, cuối cùng cũng có phản ứng rồi, ta cứ tưởng ngươi không thích Tỳ Mộc nữa cơ! Tên khốn ngu si bại não nhà ngươi, mau buông tha ta và đáp lại tình cảm của cậu ấy đi, ta không có thích ngươi mà ngươi cũng chẳng thật tâm thích ta, đm mau nhận ra đi tên đần này! Ai cũng biết hai ngươi thích nhau mà!
Ai ngờ Tửu Thôn lại cười nói "Nàng đừng bận tâm làm gì, Tỳ Mộc rất mạnh, hắn cũng không thích bị đè đầu cưỡi cổ, kiểu gì cũng phản kháng lại thôi. Ta cũng không tin hắn sẽ để kẻ khác cường bạo mình đâu, hơn nữa quỷ tướng quân của bổn đại gia đâu có thích nam nhân."
... Đồ sâu rượu nhà ngươi là nữ tử hay sao mà dám phát ngôn câu đó hả? Ngươi dám nói Tỳ Mộc ngu ngốc? Ta lại thấy so với hắn thì ngươi còn ngu hơn trăm lần ngàn lần vạn lần!
Hồng Diệp ngẩng lên nhìn trời ngăn cho nước mắt không rơi. Ông trời ơi, vì cớ gì ông lại tặng cho ta một cái đuôi vừa ngu ngốc vừa đáng ghét như tên sâu rượu này chứ???
"Thu hoạch ngày hôm nay là Tỳ Mộc thật vô phúc khi thích tên Tửu Thôn ngu đần này! Còn nữa, ta hết chịu nổi hắn rồi, ai đó giúp ta gỡ cái đuôi này ra được không???"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro