Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

01.


Phòng tập luyện của T1 chưa bao giờ mang bầu không khí nặng nề đến thế. Tiếng lạch cạch từ bàn phím và âm thanh nhỏ từ đoạn phát lại trên màn hình của Sanghyeok là những âm thanh duy nhất phá vỡ sự im lặng ngột ngạt này.

Dù họ đã từng nếm trải nhiều thất bại trước đó, nhưng lần này lại đau đớn hơn nhiều. Sanghyeok ngồi bất động trước bàn làm việc, cơ thể như bị trận đấu đè ép đến mức không thể cử động nổi. Những ngón tay anh lơ lửng trên bàn phím, không nhúc nhích lấy một phân, như bị đông cứng lại sau trận đấu.

Nhưng đây không chỉ là thất bại khiến Sanghyeok cảm thấy trống rỗng, nó còn là điều to lớn hơn nhiều. Là gánh nặng của trách nhiệm, đè nặng trên vai nhắc nhở rằng anh đã làm mọi người thất vọng. Không chỉ đồng đội, mà cả người hâm mộ, cả đội tuyển, cả di sản mà anh đã dồn tâm huyết xây dựng suốt bao năm qua. Mọi cơ hội mà anh bỏ lỡ trong trận đấu lặp đi lặp lại trong tâm trí như một cuộn băng vô tận, với mỗi sai lầm lồng ngực anh càng bị siết chặt hơn. Anh không chỉ đang xem lại trận đấu mà còn đang xem lại sự thất bại của chính mình.

Phía bên kia căn phòng, Hyeonjun quan sát anh, dạ dày như bị thắt lại. Hắn đã từng thấy Sanghyeok như thế này trước đây, im lặng, khép kín, gánh vác trọng trách thất bại của cả đội lên vai mình, nhưng lần này có gì đó khác biệt. Nó nặng nề hơn. Dường như thất bại lần này đã xuyên qua lớp giáp của Sanghyeok, phơi bày một phần con người anh mà hắn hiếm khi thấy, yếu đuối và dễ tổn thương.

Hyeonjun luôn ngưỡng mộ Sanghyeok, không chỉ với tư cách là một tuyển thủ mà còn là một đội trưởng. Anh là chỗ dựa vững chắc của cả đội, người luôn có câu trả lời đúng, nước đi đúng, những lời khích lệ đúng lúc để kéo mọi người khỏi bờ vực. Nhưng đêm nay, Sanghyeok trông thật lạc lõng, sự tự tin thường ngày như thể đã biến mất.

Hyeonjun đứng dậy và bước về phía anh trong một khoảnh khắc bốc đồng. Hắn di chuyển một cách im lặng, như thể đang tiếp cận một mảnh thủy tinh dễ vỡ có thể tan nát bất cứ lúc nào. Hắn đứng phía sau Sanghyeok trong vài phút, dõi theo đoạn phát lại sáng rực trên màn hình. Chúng không ngừng soi xét từng lỗi sai và cơ hội bị bỏ lỡ, nhấn mạnh thất bại một cách tàn nhẫn trong từng chi tiết.

Hyeonjun đặt tay lên vai Sanghyeok, cảm nhận được sự căng cứng trong cơ bắp của anh. "Anh ơi." Hắn thì thầm, giọng nói thấp và thận trọng, "Nói chuyện với em đi."

Sanghyeok không đáp lại ngay. Mắt anh vẫn dán chặt vào màn hình với một biểu cảm khó đoán. Hyeonjun chờ đợi, tim đập mạnh trong lồng ngực, hi vọng Sanghyeok sẽ mở lòng, sẽ cho phép hắn được san sẻ một phần gánh nặng mà anh đang mang. Nhưng sự im lặng cứ kéo dài, nặng nề và ngột ngạt không dứt.

Cuối cùng, sau những phút giây như kéo dài vô tận, Sanghyeok hít một hơi thật sâu. Anh ngả người ra sau ghế, ánh mắt vẫn không rời khỏi màn hình. "Anh vẫn chưa làm đủ." Anh lẩm bẩm, giọng khàn đặc vì thất vọng và mệt mỏi. "Đội cần anh, nhưng anh đã làm họ thất vọng, và với cả em nữa."

Tim Hyeonjun nhói đau khi nghe những lời đó, từng từ đều đầy rẫy sự tự trách. Hắn quỳ xuống bên cạnh Sanghyeok, cố gắng nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng ánh mắt của Sanghyeok vẫn xa xăm, như thể anh không dám đối diện. "Sanghyeok hyung, anh không làm ai thất vọng cả, anh đã cố hết sức trong trận đấu rồi."

"Nhưng như thế vẫn chưa đủ, do anh không đủ giỏi, lẽ ra anh phải nhận ra những nước đi từ trước, lẽ ra anh phải đưa ra những quyết định tốt hơn. Anh là đội trưởng, anh đáng lẽ phải dẫn dắt đội, nhưng anh đã không làm được. Thất bại lần này là lỗi của anh."

Hyeonjun lắc đầu, hắn cảm thấy mình vừa bất lực vừa buồn bã. Bao nhiêu lần họ đã có cuộc trò chuyện này? Bao nhiêu lần Sanghyeok tự gánh cả thế giới lên vai mình, từ chối để bất kỳ ai khác san sẻ dù chỉ một phần?

"Anh không thể cứ tiếp tục tự trách mình như thế này đâu, anh không cần phải gánh vác tất cả một mình."

Cuối cùng, Sanghyeok cũng rời mắt khỏi màn hình, lần đầu tiên kể từ thất bại ấy mà nhìn thẳng vào Hyeonjun. Trong khoảnh khắc đó, Hyeonjun nhìn thấy tất cả, sự yếu đuối, sự nghi ngờ, nỗi sợ hãi đã tích tụ trong Sanghyeok bấy lâu. Hiếm khi Sanghyeok để ai thấy mặt này của mình, hiếm khi anh để người khác vượt qua những bức tường mà anh đã dựng lên. Nhưng tối nay, những bức tường đó dường như dần vỡ tan, và Hyeonjun có thể thấy rõ những vết nứt ấy.

"Anh là đội trưởng." Sanghyeok lặp lại, âm lượng chỉ vừa đủ nghe. "Nhiệm vụ của anh là dẫn dắt và đảm bảo chúng ta giành chiến thắng." Anh ngừng lại, mi mắt nặng trĩu. "Tối nay anh đã không làm được."

Hyeonjun vươn tay, siết chặt lấy tay Sanghyeok. "Anh không chỉ là đội trưởng của đội, Sanghyeok. Anh là lý do chúng em ở đây, là động lực khiến chúng em chiến đấu hết mình. Anh đã dẫn dắt chúng em bằng tất cả những gì anh có, và không ai trong chúng em mong anh phải hoàn hảo. Không phải em, không phải đội. Chúng ta thắng cùng nhau, thua cũng cùng nhau."

Mắt của Sanghyeok lóe lên sự do dự, anh siết chặt tay Hyeonjun hơn. "Nhưng anh..." Anh bắt đầu nói, giọng run rẩy như thể không thể diễn tả được những gì mình đang cảm nhận. Có quá nhiều điều anh muốn nói, quá nhiều thứ anh đã giấu kín trong lòng, nhưng những từ ngữ không tài nào có thể thoát ra.

"Anh không cần phải nói đâu, em biết chuyện này đau đớn với anh thế nào, em biết anh quan tâm đến mọi thứ ra sao. Nhưng anh không chỉ một mình, mọi người ở đây vì anh, em cũng ở đây vì anh."

Sự im lặng giữa họ trở nên nặng nề, chất chứa những cảm xúc không thể nói thành lời, những điều cả hai không thể thốt ra. Hyeonjun muốn nói với Sanghyeok rằng anh có ý nghĩa với hắn đến nhường nào, rằng hắn ngưỡng mộ anh không chỉ vì là một tuyển thủ, mà còn vì tư cách một con người. Hắn muốn nói rằng không sao cả nếu anh yếu đuối, không sao cả nếu anh mở lòng, để người khác quan tâm đến anh như cách anh quan tâm đến họ. Nhưng những lời đó dường như quá áp lực, quá khó diễn đạt, và thế là chúng vẫn bị giữ lại, lơ lửng trong khoảng cách nhỏ bé giữa họ.

Sanghyeok nuốt khan, cổ họng anh nghẹn lại bởi sức nặng của những cảm xúc đang dồn nén. "Anh ghét cảm giác này, cảm giác như anh không đủ giỏi, như anh đã làm mọi người thất vọng."

"Anh không hề." Hyeonjun đáp chắc nịch, tay vẫn nắm chặt tay Sanghyeok. "Anh không bao giờ khiến bọn em thất vọng, không phải khi anh đã dốc hết sức mình từng ngày như này."

Sanghyeok nhắm mắt lại, lắng nghe những lời nói của Hyeonjun. Sự hoài nghi vẫn luôn ở đó, gặm nhấm từng góc nhỏ trong tâm trí anh. Anh muốn tin Hyeonjun, muốn tin rằng mình đã làm đủ, rằng mình không thất bại, nhưng gánh nặng từ những kì vọng bản thân đặt ra khiến anh cảm thấy ngạt thở.

"Anh không biết phải làm sao để ngừng cảm thấy như thế này, anh không biết phải làm sao để buông bỏ."

Tim Hyeonjun lần nữa đau nhói khi nghe lời thổ lộ ấy, khi cảm nhận được sự yếu đuối và tổn thương rõ ràng trong giọng nói của Sanghyeok. Hắn ước gì mình có thể xóa đi nỗi đau, sự hoài nghi, và nỗi sợ đã ăn mòn Sanghyeok bấy lâu nay. Nhưng hắn biết rằng mình không thể, tất cả những gì hắn có thể làm là ở đây, ở bên cạnh anh, nhắc nhở anh rằng anh không hề đơn độc.

"Anh không cần phải buông bỏ ngay lập tức, chỉ cần từng bước một thôi, và khi nó trở nên quá nặng nề, em sẽ ở đây để cùng anh gánh lấy."

Sanghyeok mở mắt, bắt gặp ánh mắt của Hyeonjun. Lần đầu tiên trong đêm này, một tia hi vọng le lói trong đôi mắt anh. Anh không nói gì, nhưng ánh mắt đó đã thay cho tất cả. Anh chưa sẵn sàng để buông bỏ gánh nặng mình đang mang, nhưng anh cũng không từ chối sự hiện diện của Hyeonjun.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, ánh sáng dịu nhẹ từ màn hình máy tính hắt ra, kéo dài những bóng đổ trong căn phòng. Sự im lặng dần trở thành thứ gì đó êm dịu và bình yên trong sự giản dị của nó. Tuy nhiên dưới bề ngoài đó, sự căng thẳng trong lồng ngực của Sanghyeok vẫn dai dẳng, như một chiếc lò xo đang bị nén chặt, sẵn sàng gãy vỡ ngay lập tức dưới thứ áp lực kia. Dù những lời nói của Hyeonjun đã bắt đầu phá tan bức tường hoài nghi trong anh, Sanghyeok vẫn mang một cảm giác mình có trách nhiệm nặng nề, thứ anh đã gánh trên vai quá lâu đến mức không biết phải sống thế nào nếu thiếu nó.

Anh ngả lưng ra ghế, cảm nhận lớp vải lạnh áp vào lưng, tâm trí anh quay cuồng với những cảm xúc mâu thuẫn. Sự ấm áp từ bàn tay Hyeonjun đặt lên tay mình khiến anh cảm thấy vững vàng, như một cái neo giữa cơn sóng dữ dội của những suy nghĩ hỗn loạn. Nhưng vẫn còn điều gì đó chưa được nói ra giữa họ, một thứ cảm giác quá nặng nề để gọi thành tên. Đó không chỉ là áp lực trong vai trò đội trưởng, nó còn nhiều hơn thế.

Sanghyeok cảm thấy mình xa cách, gần như vô thực, với thế giới bên ngoài esports, ngoài những ánh đèn rực rỡ và tiếng hò reo của khán giả. Cuộc đời anh đã được định nghĩa bởi trò chơi, bởi vai trò của anh trong T1, bởi kì vọng của người hâm mộ trong suốt nhiều năm. Nhưng đâu đó trên hành trình ấy, anh đã đánh mất chính mình. Sanghyeok là ai nếu không có giải đấu? Không có những chiến thắng và thất bại? Anh có thể tồn tại mà không cần đến đội tuyển đã định hình cuộc sống của mình không?

Và rồi, anh có Hyeonjun.

Dù luôn gần gũi, mối quan hệ giữa Sanghyeok và Hyeonjun lại vượt xa mối liên kết giữa những người đồng đội. Hyeonjun luôn dường như hiểu được cảm xúc của Sanghyeok, ngay cả khi không dùng tới lời nói. Hắn có thể nhận ra khi Sanghyeok muốn một mình, khi nào anh lại cần sự kết nối trong những khoảnh khắc yên tĩnh. Hyeonjun tìm thấy những điều đó trong từng cử chỉ nhỏ nhặt, như cái chạm tay kéo dài, ánh mắt trao đổi trong các buổi họp đội, hay cách giọng nói của Hyeonjun dịu đi khi hắn trò chuyện với anh, như thể đang nói chuyện với một người mà mình muốn bảo vệ.

Điều đó khiến Sanghyeok sợ hãi.

Anh không quen với việc để lộ sự yếu đuối của mình, đặc biệt là trước một người như Hyeonjun, người luôn nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Sanghyeok đã xây dựng nên những bức tường xung quanh bản thân, xung quanh trái tim anh, để giữ những cảm xúc ấy cách xa. Nhưng khi anh đối với Hyeonjun, những bức tường đó không còn vững chắc nữa. Sanghyeok không chắc liệu anh đã sẵn sàng đối diện với những gì nằm phía bên kia chưa.

Hyeonjun cảm nhận được sự thay đổi trong tâm trạng của Sanghyeok, nhẹ nhàng lướt ngón tay cái qua mu bàn tay của anh. Hành động ấy nhỏ thôi, nhưng đủ để kéo Sanghyeok ra khỏi những suy nghĩ đang cuốn lấy anh.

"Anh ơi." Hyeonjun khẽ gọi, giọng hắn như một lời thì thầm trong căn phòng yên tĩnh, "Anh không cần phải nói gì ngay bây giờ. Chỉ cần... ở đây với em thôi, được không?"

Sanghyeok chớp mắt, ánh nhìn của anh dời xuống nơi hai bàn tay họ vẫn đan vào nhau. Sự ấm áp từ cái chạm của Hyeonjun thật vững vàng, không lay chuyển, nó giữ anh ở lại với thực tại theo cách mà chẳng điều gì khác có thể làm được. Chậm rãi, gần như không thấy được, Sanghyeok khẽ gật đầu.

Sự im lặng kéo dài, nhưng nó không hề khó chịu. Đó là sự im lặng đến từ sự thấu hiểu, một loại im lặng không cần phải lấp đầy bằng lời nói. Lần đầu tiên sau khoảng thời gian tưởng chừng như bất tận, Sanghyeok cho phép bản thân chỉ đơn giản là tồn tại trong khoảnh khắc ấy, không bị đè nặng bởi những kì vọng, không chịu áp lực phải trở nên hoàn hảo, không bị bóp nghẹt bởi cảm giác thất bại đang dày vò anh.

Sự hiện diện của Hyeonjun bên cạnh là đủ.

Những phút giây trôi qua, rồi thành hàng giờ, đoạn phát lại trận đấu vẫn tiếp tục lặp đi lặp lại, nhưng cả hai chẳng buồn để ý. Trận đấu giờ đây dường như đã thuộc về một thế giới khác. Ở đây, trong sự tĩnh lặng của phòng tập, chỉ có hai người họ, mắc kẹt trong mạng lưới của những cảm xúc không lời.

Cuối cùng, Hyeonjun phá vỡ sự im lặng, giọng hắn nhẹ như hơi thở. "Anh có biết là em luôn thích anh không?"

Tim Sanghyeok đập loạn nhịp trước lời thổ lộ bất chợt, anh khẽ quay đầu lại nhìn Hyeonjun. Biểu cảm của Hyeonjun phơi bày một sự mong manh mà trước đây anh chưa từng để ý, hệt như phản chiếu lại chính con người anh. Có vẻ như Hyeonjun cũng đang mang trong mình một gánh nặng chưa từng được nói ra, một điều ẩn giấu dưới lớp mặt nạ ấy.

"Anh cũng thích em." Sanghyeok đáp khẽ, mặc dù những lời nói ấy dường như không đủ để truyền tải hết mọi điều anh muốn nói. Nhưng biểu cảm của Hyeonjun dịu lại, một nụ cười nhẹ thoáng qua nơi khóe môi hắn.

"Anh luôn là người mà em ngưỡng mộ, không chỉ vì cách anh chơi hay cách anh dẫn dắt đội, mà là vì con người anh. Cách anh gánh vác mọi thứ, ngay cả khi có khó khăn. Cách anh không bỏ cuộc, bất chấp mọi trở ngại."

Ngực trái của Sanghyeok nhói lên trước những lời của Hyeonjun. Anh muốn phản bác, muốn hạ thấp những lời khen ấy và khẳng định rằng mình không mạnh mẽ hay đáng được kính trọng như Hyeonjun nghĩ. Nhưng trước khi anh kịp tìm ra lời nói, Hyeonjun đã nhẹ nhàng nâng tay mình lên, áp vào gương mặt anh.

Cái chạm ấy thật dịu dàng, như thể Hyeonjun sợ phá vỡ khoảnh khắc mong manh này. Sự ấm áp và mềm mại từ bàn tay hắn khiến hơi thở của Sanghyeok khựng lại, tạo thành một nút thắt cảm xúc nghẹn ứ nơi cổ họng.

"Anh không cần phải luôn mạnh mẽ." Hyeonjun thì thầm, ngón tay cái của hắn khẽ lướt qua gò má anh. "Không phải trước mặt em. Em nhìn thấy anh, em thấy tất cả những gì anh đang mang, và anh không cần phải gánh vác tất cả một mình."

Con tim của Sanghyeok như vỡ tan và lành lại cùng một lúc. Anh dành hầu hết thời gian để trở thành chỗ dựa cho mọi người, đến mức quên mất cảm giác được dựa vào ai đó, được mở lòng với ai đó. Giờ đây, với bàn tay ấm áp của Hyeonjun trên da, anh cảm nhận được những bức tường mà anh dựng lên quanh mình dần dà sập xuống.

Trong một khoảnh khắc, Sanghyeok để bản thân tưởng tượng về một thế giới nơi anh không cần phải hoàn hảo. Một thế giới nơi anh có thể yếu đuối, nơi anh có thể để ai đó nhìn thấy phần con người anh vốn sợ hãi, mệt mỏi và đầy hoài nghi. Một thế giới nơi anh không cần phải gánh vác tất cả một mình.

"Anh không biết phải làm thế nào, anh không biết làm sao để giải thoát bản thân khỏi cảm giác này."

Mắt Hyeonjun trở nên dịu dàng hơn, hắn nghiêng người lại gần anh, trán họ gần như chạm vào nhau. "Anh không cần phải làm ngay lập tức, chỉ cần từng chút một thôi. Và em sẽ ở đây, em sẽ ở bên anh, dõi theo anh từng bước một."

Sanghyeok nhắm mắt lại, để những lời nói đó thấm vào tâm trí mình. Anh cảm nhận được hơi thở ấm áp của Hyeonjun trên da, cảm nhận được nhịp đập đều đặn của trái tim hắn qua bàn tay vẫn đang nắm lấy tay anh. Đó là một lời hứa, một lời hứa mà Hyeonjun không cần dùng đến ngôn từ để nói ra. Sau một lúc lâu, Sanghyeok cảm thấy như mình có thể thở lại.

"Anh sợ lắm. Anh không muốn làm mọi người thất vọng, anh không muốn làm em thất vọng."

"Anh sẽ không như thế, anh không bao giờ có thể làm em thất vọng được. Anh đã cho em nhiều hơn những gì em từng dám mơ ước."

Đôi mắt Sanghyeok khẽ mở ra, khi anh nhìn vào Hyeonjun, anh chỉ thấy sự chân thành trong ánh mắt ấy. Điều đó khiến anh cảm thấy choáng ngợp, cách mà Hyeonjun nhìn anh, như thể anh là một thứ gì đó quý giá, một thứ đáng để trân trọng. Điều đó làm lồng ngực anh như bị thắt lại, vừa đau đớn vừa ấm áp một cách lạ thường.

Chậm rãi, thận trọng, Sanghyeok nghiêng người về phía trước, để trán anh chạm vào trán Hyeonjun. Cử chỉ đó nhỏ thôi, nhưng lại mang ý nghĩa to lớn. Đó là một sự chấp nhận không cần lời nói, một cách để nói rằng anh đã sẵn sàng. Sẵn sàng để Hyeonjun bước vào, dù chỉ là một chút.

Hyeonjun mỉm cười nhẹ nhàng, mắt nhắm lại khi sự im lặng bao trùm lấy cả hai một lần nữa. Không có gì phải vội vã, không cần phải lấp đầy khoảng trống bằng lời nói. Họ có cả thế giới trong tay.

Và lúc này đây, như vậy là đủ.

Thời gian dường như kéo dài trong sự yên tĩnh của phòng tập, từng giây trôi qua như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng về gánh nặng đã đè nặng lên Sanghyeok. Những đoạn phát lại từ lâu đã trở thành âm thanh mờ nhạt trong nền, chỉ còn lại tiếng lạch cạch của bàn phím và thỉnh thoảng là tiếng động khe khẽ khi các thành viên khác của đội ra vào, hoàn toàn không hay biết về khoảnh khắc thân mật đang diễn ra nơi góc phòng.

Sanghyeok và Hyeonjun ngồi sát nhau, trán họ vẫn chạm nhẹ vào nhau, hơi thở hòa quyện trong không gian hẹp giữa hai người. Đó là hành động thể hiện sự tin tưởng, sự yếu đuối, và sợi dây kết nối vô hình giữa họ. Mọi thứ xung quanh dường như mờ nhạt, chỉ còn lại hai người trong chiếc bong bóng yên tĩnh của riêng họ.

Sanghyeok cảm nhận được sự lo âu trong cơ thể mình bắt đầu giảm bớt. Hơi ấm từ sự hiện diện của Hyeonjun như một liều thuốc làm dịu những dây thần kinh căng thẳng của anh, nhắc nhở rằng anh không cần phải đối mặt với mọi thứ một mình. Nhưng dù vậy, cuộc đấu tranh để hòa giải cảm xúc của mình vẫn chưa kết thúc.

"Làm sao chúng ta đến được đây?" Sanghyeok khẽ nói, giọng anh nhỏ hơn cả tiếng thì thầm. "Tại sao anh lại thành ra thế này?"

Hyeonjun khẽ di chuyển, đưa tay lên nhẹ nhàng ôm lấy sau đầu Sanghyeok. Cử chỉ đó mang lại sự an ủi, kéo anh trở lại thực tại, nó cho Sanghyeok dũng khí để tiếp tục.

"Không quan trọng là chúng ta đã đến đây bằng cách nào, điều quan trọng là chúng ta sẽ làm gì từ giờ trở đi, là việc chúng ta ở đây vì nhau."

Sanghyeok gật đầu, dù anh không chắc mình thật sự tin vào những lời đó. Tâm trí anh vẫn luôn mù mờ với những hoài nghi và tự trách. Anh luôn là người nâng đỡ người khác, là trụ cột vững chắc cho tất cả. Việc cần đến sự giúp đỡ tương tự từ ai đó khác là một điều lạ lẫm, đến mức khó chịu đối với anh.

"Anh luôn phải là người giữ mọi thứ gắn kết, anh phải là người mạnh mẽ, người luôn có câu trả lời, người đưa ra những quyết định đúng đắn. Nhưng lúc này đây, anh cảm thấy như mình đang dần vỡ tan."

Những ngón tay của Hyeonjun nhẹ nhàng vẽ những đường an ủi trên lưng Sanghyeok, như một lời trấn an. "Thỉnh thoảng như vậy cũng không sao, nó không có nghĩa là anh yếu đuối, nó chỉ có nghĩa là anh cũng là một con người. Và là con người thì có giới hạn."

Cổ họng Sanghyeok thắt lại, anh cố kìm nén những giọt nước mắt đang chực rơi. Anh đã quen với việc là người trao đi sự an ủi, là nguồn sức mạnh và khích lệ cho mọi người. Ý nghĩ về việc để lộ sự yếu đuối, cần đến sự an ủi từ người khác, giống như một sự phản bội với mọi nỗ lực anh đã bỏ ra.

"Việc anh cho phép bản thân là con người, đó là điều đáng tự hào. Anh đã gánh vác quá nhiều suốt bao lâu nay, đã đến lúc để người khác cùng chia sẻ gánh nặng đó."

Những lời nói ấy một lần nữa thấm sâu vào trái tim Sanghyeok, anh cảm nhận một tia hy vọng lóe lên, điều anh đã không cảm thấy từ rất lâu. Hi vọng rằng, có lẽ, chỉ có lẽ thôi, anh không cần phải hoàn hảo mọi lúc. Hi vọng rằng anh có thể dựa vào người khác, có thể cho phép mình yếu đuối mà vẫn được trân trọng, vẫn được yêu thương.

Cánh cửa phòng tập lặng lẽ mở ra, tiếng thì thầm vang lên khi một số thành viên trong đội bước vào. Họ đi quanh phòng, sự hiện diện của họ như một lời nhắc nhở về thế giới bên ngoài cái kén mà Sanghyeok và Hyeonjun đã tạo ra. Nhưng lúc này, thế giới bên ngoài dường như xa xôi, cứ như không liên quan đến họ.

Hyeonjun liếc nhìn qua vai anh hướng về phía đám đông, rồi quay lại với Sanghyeok, mỉm cười trấn an. "Họ cũng lo lắng cho anh như em vậy." Hắn nói khẽ. "Nhưng anh không cần phải đối mặt với mọi thứ một mình. Anh có mọi người, anh có em."

Sanghyeok nhìn Hyeonjun, mắt anh tìm kiếm sự thật trong lời nói của hắn. Trong khoảnh khắc đó, anh nhận ra sự quan tâm sâu sắc của Hyeonjun, sự đáng tin luôn sẵn sàng có mặt, dù trước đây anh chưa hoàn toàn nhận thức được điều đó.

"Cảm ơn em, anh không biết làm sao để diễn tả hết điều này có ý nghĩa với anh như thế nào."

"Anh không cần phải làm vậy, anh chỉ cần biết là em ở đây. Anh không phải đối mặt với mọi chuyện một mình."

Họ vẫn ngồi gần nhau, chia sẻ sự an ủi từ sự hiện diện của nhau khi thời gian trôi qua. Màn phát lại của trận đấu vẫn tiếp tục, nhưng giờ đây nó không còn là trọng tâm của sự chú ý nữa. Thay vào đó là sự trấn an trong im lặng, là lời hứa sẽ giúp đỡ không nói ra thành lời, chúng đã lấp đầy không gian giữa họ.

Khi các thành viên trong đội từ từ tụ tập lại, bầu không khí trong phòng bắt đầu thay đổi. Có cảm giác về tình đồng đội, về sự đoàn kết, về sự quyết tâm. Họ có thể đã thua trận, nhưng họ không mất đi nhau, đó chính là một chiến thắng.

Khi buổi tối trôi qua và mọi người chuẩn bị ra về, Hyeonjun siết nhẹ vai Sanghyeok một lần nữa trước khi họ tạm biệt. "Chúng ta sẽ vượt qua điều này," Hắn nhẹ nhàng nói. "Cùng nhau."

Sanghyeok gật đầu, một nụ cười nhỏ nhưng chân thành xuất hiện nơi khóe môi. "Cùng nhau."

Khi anh bước ra khỏi phòng tập, bị bao quanh bởi những âm thanh bình yên của thành phố và sự an ủi từ mọi người, Sanghyeok cảm thấy một tia sáng le lói trong tương lai. Đó không phải là sự chắc chắn, nhưng đó là một sự khởi đầu. Và đôi khi, đó là tất cả những gì anh cần.

Những ngày tiếp theo cảm giác như một cơn lốc. Các buổi tập lại bắt đầu, nhưng tâm trạng trong phòng tập đã thay đổi. Cái thất bại trước đó vẫn còn đó, như một cái bóng nhẹ nhàng đè lên nỗ lực của họ, nhưng đã có một dòng chảy mới của sự đoàn kết. Dường như, mối liên kết được tạo ra trong khoảnh khắc tĩnh lặng giữa Sanghyeok và Hyeonjun đã tạo động lực cho mọi người.

Sanghyeok trở nên ít nói một cách bất thường, thường xuyên suy nghĩ về sự yếu đuối mà anh đã chia sẻ với Hyeonjun. Cuộc gặp gỡ đó vừa khiến anh bối rối vừa làm anh nhẹ nhõm. Thật kì lạ khi anh cho phép mình phụ thuộc vào người khác và thừa nhận mình cần sự giúp đỡ. Khi anh quan sát Hyeonjun và mọi người, anh nhận ra rằng những thử thách và chiến thắng chung của họ đã tạo ra một sợi dây kết nối quan trọng hơn bất kỳ chiến thắng hay thất bại cá nhân nào.

Trong các buổi tập, Hyeonjun luôn đặc biệt chú ý đến anh, luôn gần gũi với anh bằng một lời động viên hoặc một cái vỗ nhẹ vào lưng. Sự hiện diện của hắn là một lời nhắc nhở liên tục về sự hỗ trợ tinh thần, Sanghyeok cảm thấy mình mở lòng hơn trong những buổi tập, chia sẻ suy nghĩ và lo lắng của mình theo những cách mà anh chưa từng làm trước đây.

Sau một buổi scrim căng thẳng vào một buổi chiều, cả đội tụ tập tại khu vực phòng chờ. Cuộc trò chuyện vui vẻ, tràn ngập tiếng cười và những lời trêu đùa nghịch ngợm, tuy nhiên Sanghyeok nhận thấy một điều gì đó đặc biệt khác. Cả đội có vẻ gần gũi hơn, không chỉ trong chiến thuật mà còn trong sự thấu hiểu lẫn nhau.

Sanghyeok ngồi xuống bên cạnh Hyeonjun, người đang mải mê xem gì đó trên điện thoại. Trong giây lát, cả hai chỉ ngồi im lặng bên nhau, trọng lượng của những sự kiện gần đây như treo nhẹ giữa họ.

"Anh im lặng hơn bình thường đấy," Hyeonjun nói, liếc mắt lên khỏi điện thoại. "Mọi chuyện vẫn ổn chứ?"

Sanghyeok hít một hơi thật sâu, sắp xếp lại suy nghĩ. "Anh đã suy nghĩ nhiều về những gì em nói. Về việc là con người và không phải lúc nào cũng cần phải mạnh mẽ."

Ánh mắt Hyeonjun dịu lại, hắn đặt điện thoại sang một bên. "Vậy sao?"

"Thật khó để chấp nhận," Sanghyeok thừa nhận, giọng có chút bực bội. "Anh luôn cảm thấy mình phải là người mà mọi người có thể dựa vào."

"Anh đã làm rất tốt điều đó." Hyeonjun mỉm cười. "Anh cũng có thể dựa vào người khác mà."

Sanghyeok gật đầu, mặc dù vẫn cảm giác như những lời đó nằm ngoài tầm hiểu biết của mình. "Anh đang cố gắng. Chỉ là... khó lắm."

"Chuyện gì đáng làm thì thường khó khăn, nhưng anh chỉ có một mình, anh có một đội tuyển luôn quan tâm đến mình, và anh có em."

Ánh mắt của Sanghyeok chợt dịu lại khi nhìn vào Hyeonjun. "Cảm ơn em, vì tất cả mọi thứ."

Hyeonjun khẽ cười, một nụ cười nhỏ nhưng chân thành, truyền tải nhiều hơn những lời có thể nói. "Anh không cần cảm ơn em, em ở đây vì em muốn thế. Vì em quan tâm đến anh."

Cuộc trò chuyện của họ bị gián đoạn khi một vài thành viên trong đội đến. Họ thảo luận về trận đấu sắp tới và đưa ra các chiến lược để tận dụng các lợi thế có thể. Cảm giác đoàn kết cơ bản hiện rõ, thể hiện sức mạnh xuất phát từ sự hỗ trợ lẫn nhau.

Tối hôm đó, sau khi cả đội đã về nhà, Sanghyeok và Hyeonjun vẫn ở lại, hoàn thành một số công đoạn chuẩn bị cuối cùng.

Khi họ thu dọn đồ đạc, Hyeonjun liếc nhìn Sanghyeok, vẻ mặt trầm tư. "Anh biết đấy, không chỉ là việc mạnh mẽ hay hoàn hảo. Đó là việc thật lòng với bản thân, là việc ở bên nhau, ngay cả khi mọi thứ khó khăn."

"Em nói đúng, anh đã quá tập trung vào việc trở thành một đội trưởng hoàn hảo mà quên mất việc là một con người có ý nghĩa gì."

"Anh đã bắt đầu hiểu rồi, anh rất biết ơn em vì đã giúp đỡ anh trong những ngày này."

Mắt của Hyeonjun sáng lên. "Sanghyeok hyung, em sẽ luôn có mặt mỗi khi anh cần."

Trong những ngày tiếp theo, đội tiếp tục nỗ lực, sự gắn kết giữa họ ngày càng mạnh mẽ với mỗi buổi tập và trận đấu. Thất bại mà họ đã trải qua vẫn là một phần trong câu chuyện của họ, nhưng giờ nó không còn là khoảnh khắc quyết định nữa. Thay vào đó, nó đã trở thành một chất xúc tác cho sự trưởng thành, một lời nhắc nhở về tầm quan trọng của sự giúp đỡ, cả khi cho đi và nhận lại.

Sanghyeok trở nên nhạy bén hơn với nhu cầu của đồng đội, thể hiện niềm sẵn sàng lớn hơn trong việc chia sẻ những thử thách của bản thân và tìm kiếm sự trợ giúp khi cần thiết. Hyeonjun luôn là chỗ dựa vững chắc, đưa ra những lời động viên, những cử chỉ an ủi, hay chỉ đơn giản là những khoảnh khắc im lặng bên nhau.

Cùng nhau, họ đối mặt với những thử thách phía trước, biết rằng họ không phải đối mặt với chúng một mình. Hành trình vẫn còn dài, nhưng với mỗi bước đi, họ đang học cách điều hướng sự phức tạp của cảm xúc, vai trò và các mối quan hệ với một sự hiểu biết và kết nối sâu sắc hơn.

Khi chuẩn bị cho trận đấu sắp tới, Sanghyeok cảm thấy một niềm tin mãnh liệt, biết rằng dù kết quả có như thế nào, thì họ vẫn sẽ đối mặt với nó cùng nhau. Điều đó đã là một chiến thắng xứng đáng rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro