Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Nếu đã diễn xong, cậu còn nhớ gì nữa? Sanghyeok không nói thêm, lễ phép hỏi han vết thương của Moon Hyeonjoon, sau đó quay về phòng bệnh của mình.

Bị thương có thể trách ai được? Có trách thì phải trách ậu. Là cậu không đủ thông minh, không đủ mạnh mẽ, mới có thể để người khác có cơ hội lừa gạt, nhảy vào một cái hố rất sâu, sau này có gặp phải cái bẫy nào cũng sẽ không ngã thê thảm như vậy nữa.

Cho nên Sanghyeok nghiêm túc nghĩ, mấy ngày sau này phải yên ổn dưỡng thương.

Kim Geonwoo mỗi ngày bận rộn, nhưng chăm sóc cậu rất chu đáo, tùy thời cung tin tức giải trí cho cậu tiêu khiển, tránh nằm viện nhàm chán.

Tay Sanghyeok lành rất nhanh, tháo băng vải, lòng bàn tay lưu lại vết sẹo, nhìn kĩ giống hình trái tim. Sanghyeok cảm thấy buồn cười, nhưng ngay cả sức lực để cười cũng không có.

Thân thể Moon Hyeonjoon hồi phục cũng nhanh, không lâu sau thì ra viện, nhưng mỗi ngày vẫn vào bệnh viện. Mặc kệ anh phần lớn là ngồi bên giường ai, ít nhất mỗi lần đến đều thăm Sanghyeok, các loại thuốc bổ không ngừng đưa tới, vẫn duy trì hình tượng tình nhân hoàn hảo.

Sanghyeok không từ chối chăm sóc của anh, hai người như trước trò chuyện, chỉ là ai cũng hiểu không đề cập tới vấn đề mẫn cảm kia.


Hôm đó xuất viện, Moon Hyeonjoon tới đón cậu.

Có thể là di chứng của tai nạn, Moon Hyeonjoon đi thật chậm, dừng đèn đỏ, anh quay đầu hỏi: "Tối đi đâu ăn cơm?"

"Không cần" Sanghyeok lười biếng nhìn phía trước: "Về nhà của anh trước đi, tôi có chút đồ muốn thu dọn."

Sắc mặt Moon Hyeonjoon khẽ biến.

Vừa lúc đèn xanh sáng, anh liền nắm chặt tay lái, nhấn ga đi về phía trước.

Về đến nhà đã là chạng vạng.

Đại đa số đồ của Sanghyeok là Moon Hyeonjoon mua cho, đò của cậu không có bao nhiêu, sửa soạn mười mấy phút đã xong. Nhưng cậu cố ý đảo một vòng trong thư phòng. Đống giấy tờ sách vở trong cái hòm vẫn để trong góc, Moon Hyeonjoon sớm đã phân ra nhưng không hạ quyết tâm vứt được. Thật giống như cậu, nghĩ lòng mình đã dọn dẹp sạch sẽ lắm rồi, thật ra một nơi nào đó vẫn chưa bỏ đi được.

Sanghyeok tìm một lúc, phát hiện Moon Hyeonjoon thật sự có viết thư tình, chữ viết rất đẹp, hành văn cũng hay. Bởi vì là vấn đề cá nhân, cậu không nhìn nhiều, tiếp theo mở một quyển sổ, bên trong toàn bộ là ảnh chụp của anh cùng Ryu Minseok, từ lúc còn là học sinh đến khi bước chân vào xã hội, dung mạo Moon Hyeonjoon từ ngây ngô dần dần trở nên trưởng thành, chỉ có ánh mắt dịu dàng thủy chung không đổi.

Còn có nụ cười của anh.

Khi anh nhìn chăm chú Ryu Minseok, rất khác so với nụ cười nhạt trên mặt anh lúc bình thường, nụ cười kia rất vui vẻ. Nếu sớm nhìn thấy Moon Hyeonjoon như này, cậu còn có thể bất chấp tất cả mà yêu anh không?

Sanghyeok không trả lời được. Cậu cảm thấy lòng mình quặn đau, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên ánh mắt mỉm cười của Moon Hyeonjoon.

Đợi đến khi ra khỏi phòng, Sanghyeok đã điều chỉnh tốt tâm tình của mình, ngồi đối diện với Moon Hyeonjoon, nói: "Moon tổng, tôi nghĩ mình nên đi thôi."

Moon Hyeonjoon hiểu lời này có nghĩa gì, vội vàng tiến lên, ôm lấy Sanghyeok.

"Chẳng lẽ không thể không đi được sao?"

"Tôi cho tới giờ vẫn chưa nói đến chuyện dọn đến." Nếu cậu chưa từng nói ra câu tôi yêu anh kia, thì có lẽ còn có thể cùng Moon Hyeonjoon giả vờ ân ái, nhưng bây giờ? Cho dù có là ảnh đế cũng diễn không xong vai này.

Moon Hyeonjoon vẫn ôm Sanghyeok, ghé vào bên tai cậu thì thầm: "Em xem phòng ở đã trang trí xong rồi, chỉ cần chúng ta quên vụ tai nạn kia đi, là có thể giống trước đây."

Sanghyeok không giãy dụa, giọng điệu bình tĩnh: "Có nhớ là anh còn thiếu tôi một câu nói không? Giờ anh nói được không?"

Tay Moon Hyeonjoon ở bên hông Sanghyeok chợt cứng ngắc.

Kẻ theo chủ nghĩa hoàn mỹ này khó có lúc thất thố như vậy, vùi đầu vào cổ Sanghyeok: "Chỉ thiếu một chút nữa thôi."

Anh cũng từng cố gắng, nhưng dùng phương thức sai lầm, cuối cùng vẫn không thành. Giờ thì coi như vực sâu vạn trượng.

Tay Sanghyeok mơ hồ đau, chậm rãi gỡ bỏ tay Moon Hyeonjoon ra.

Anh ôm rất chặt nhưng quyết tâm của Sanghyeok càng kiên định hơn, ánh mắt Moon Hyeonjoon ảm đạm, nhìn cái ôm trống rỗng của mình, thở dài: "Em chờ tôi một chút."

Anh xoay người vào phòng, lấy từ trong tủ ra một cái áo khoác dài, run run khoác lên người Sanghyeok: "Sắp vào đông rồi, hai ngày nữa có thể có tuyết."

Sanghyeok thuận theo, mặc áo.

Moon Hyeonjoon cúi người, cẩn thận cài từng khuy áo từ dưới lên, cuối cùng vuốt vuốt bả vai Sanghyeok, bỏ thẻ vào túi áo cậu: "Mật mã là sinh nhật em."

A, ngay cả phí chia tay cũng chuẩn bị rồi.

Có thể thấy anh tuy nghĩ muốn giữ Sanghyeok nhưng biết nhất định sẽ thất bại. Anh làm việc chính là như vậy, bao giờ cũng chừa cho mình đường lui, vĩnh viễn để bản thân ở nơi an toàn nhất.

Anh chưa bao giờ dám vì tình yêu mà mạo hiểm.

Sanghyeok hiểu rất rõ Moon Hyeonjoon. Cậu biết anh ra tay hào phòng, con số trong tài khoản kia nhất định khiến hắn hài lòng. Nếu không chiếm được người thôi thì lấy ít tiền, cũng không thể để người và tiền đều mất đúng không?

Sanghyeok nhớ trước kia có quay một bộ phim, nữ chính khi bị bỏ rơi, khóc lóc thảm thiết kêu, tôi yêu anh thật lòng, tôi đem cả thanh xuân cho anh... thật buồn cười, chẳng lẽ cô moi tim ra thật sao? Chẳng lẽ moi phổi ra? Còn thanh xuân, bất luận có gặp người này hay không thì thời gian cũng vẫn sẽ trôi đi.

Cho nên cậu thật sảng khoái nhận lấy cái thẻ kia, híp mắt nhìn Moon Hyeonjoon nói: "Cảm ơn anh, nhiều năm như vậy làm bạn với tôi."


Không biết có phải là bị cậu đoạt thoại không, sắc mặt Moon Hyeonjoon trở nên khá khó coi.

Sanghyeok cầm lấy đồ đạc của mình, xoay người rời đi, ra đến cửa chợt dừng lại, quay đầu liếc nhìn một cái.

Moon Hyeonjoon vẫn đứng chỗ cũ nhìn cậu, thật thích hợp diễn tình thánh. Phòng bếp đã trang trí xong rồi, dựa theo yêu cầu của Moon Hyeonjoon, dụng cụ làm bếp châu Âu, hào nhoáng. Sanghyeok nhịn xuống ước muốn ở lại đây nấu nướng, biến cả căn phòng này ngập tràn dẫu mỡ.

Đồng thời cũng bao gồm cả hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc này đã không còn quan hệ với cậu nữa rồi.

Sanghyeok nhẹ nhàng rời đi. Nhà của Moon Hyeonjoon ở tầng 18, cậu không đi bằng thang máy mà đi bộ từng tầng từng tầng, tựa như đi qua năm tháng tươi đẹp của mình.


Thất tình thì thất tình, nhưng công việc vẫn phải tiếp tục.

Bộ phim cổ trang Sanghyeok tham gia sắp đóng máy, vụ tai nạn kia làm cậu chậm trễ một chút, sau đó cậu đi bổ sung coi như hoàn thành nhiệm vụ.

Bởi vì gần cuối năm, các lễ trao giải lớn nuối đuôi nhau, Sanghyeok tuy vô duyên với giải thưởng nhưng thường xuyên bị mời đi cho đủ quân số. Ngoài ra cậu là diễn viên chính trong bộ phim cũng phải cùng đoàn làm phim đi truyên truyền, rồi còn bớt chút thời gian chụp ảnh bìa cho mấy tờ tạp chí và quảng cáo, có lúc vội đến nỗi không có thời gian ăn cơm, miễn nói đến chuyện nhớ nhung ai đó.

Cứ như vậy một tháng trôi qua, tối đó khi Sanghyeok tham dự một lễ trao giải, ngoài ý muốn gặp phải Moon Dohyun.

Từ vụ bỏ thuốc, Moon Dohyun vẫn mai danh ẩn tích, đoán chừng là bị Moon Hyeonjoon dạy dỗ, chịu không ít đau khổ. Bỏi vậy cậu ta xuất hiện lúc này so với trước kia càng kiêu ngạo hơn, ôm bạn gái người mẫu đi đường cằm hướng lên tận trời, Sanghyeok thật lo lắng cậu ta có khi nào ngã.

Đương nhiên cậu ta vừa thấy Sanghyeok, lập tức trừng to mắt, ánh mắt sắc bén tưởng đâu phóng dao chết người.

Sanghyeok cảm thấy rất thú vị, cho dù lúc sau bị Moon Dohyun chặn trong phòng rửa tay, cậu vẫn tủm tỉm cười, vừa rửa tay vừa chào hỏi: "Moon thiếu gia, đã lâu không gặp."

Moon Dohyun đối với cậu thù mới hận cũ, sắc mặt âm trầm nhìn hắn, há mồm nói một câu: "Anh tôi hai ngày trước ra nước ngoài rồi."

Sanghyeok "A" một tiếng, bừng hiểu, khó trách tiểu bạch thỏ này được thả ra.

Moon Dohyun sau đó tiếp lời: "Ryu Minseok tuy rằng tỉnh, nhưng còn chút di chứng, anh tôi dẫn anh ấy ra nước ngoài tìm chuyên gia tiến hành trị liệu."

Tay Sanghyeok run rẩy. Dòng nước lạnh lẽo chảy qua tay, vết sẹo hơi hơi đau.

Sanghyeok hoài nghi mình cũng có di chứng, cậu đưa tay tắt vòi nước, ngẩng đầu nhìn bản thân mình đang cười trong gương, thực bình tĩnh nói: "Vậy thì tốt, hi vọng đạo diễn Ryu sớm ngày bình phục."

Moon Dohyun hiển nhiên không biết bí mật của Moon Hyeonjoon, khinh thường: "Nghe nói anh bị anh tôi đá?"

"Đồn đại gì cậu cũng tin à? Thật ra là tôi đá anh ta?"

"Cái gì?"

"Moon tổng thái độ làm người quá nhỏ nhen, tôi tính toán tìm chỗ dựa vững chắc hơn."

Vẻ mặt Moon Dohyun dịu đi, nói: "Coi như anh có mắt, trong cái vòng luẩn quẩn này, không có hậu thuẫn là không được."

"Đáng tiếc ông chủ mới khó tìm, phải có tiền có thế, đối với công việc của tôi phải giúp đỡ được, ví dụ như..." Sanghyeok tiến tới gần Moon Dohyun, tầm mắt đảo qua trên khuôn mặt cậu ta.

Moon Dohyun đắc ý nhướng mày.

Sanghyeok tiếp: "Ví dụ như ba cậu."

Moon Dohyun ngẩn ngơ.

"Moon thiếu gia nếu có thể giới thiệu ba cậu cho tôi, tôi nhất định cảm ơn."

Sắc mặt Moon Dohyun xanh mét, tức giận chửi ầm lên.

"Anh thông đồng với anh tôi không tính, bây giờ còn muốn trêu vào ba tôi, anh anh anh..." Tiểu bạch thỏ chính là tiểu bạch thỏ, ngay cả mắng chửi người còn lắp bắp.

Sanghyeok thực cảm ơn cậu ta đã mang đến cho cậu lạc thú, tiếc hận lắc đầu: "Moon thiếu gia không muốn thì thôi, làm gì lại tức giận đến vậy?"

Sau đó cậu lau khô tay, không để ý Moon Dohyun đang vắt óc suy nghĩ từ thô tục, bước ra ngoài.

Trời về đêm, gió thổi mang theo chút lạnh buốt.

Mấy hôm nay lác đác tuyết rơi, nhưng Sanghyeok chỉ mặc vest, vì hình tượng đẹp nhất, cậu đành phải phong độ không cần ấm.

Cậu không nghĩ lại mấy lời Moon Dohyun nói. Xoa xoa bàn tay phải, tận lực quên đi độ ấm của người kia khi đem áo khoác lên người cậu.


Sau đó là liên tục làm việc.

Vì bộ phim điện ảnh sắp chiếu, bay tới bay lui mấy thành phố để tuyên truyền, Đây là bộ pim thần tượng tuổi trẻ, Sanghyeok diễn nam chính anh tuấn nhiều tiền, nữ chính xuất thân nghèo khó, tính cách đơn thuần, hai người ban đầu là oan gia, lâu ngày sinh chuyện, dần dần yêu nhau, nội dung phim cẩu huyết nhàm chán, nhưng mục tiêu thị trường lại không tồi, chiếu đợt lễ tình nhân, lúc ấy cậu có khi hấp dẫn được một đống tiểu tình nhân.

Sanghyeok không đi xem hôm chiếu đầu tiên, hai ngày sau mới mua vé, đeo kính râm cầm bỏng ngồi lẫn với đám người trong rạp. Đến rạp xem phim đều là mấy đôi yêu nhau, cậu một mình một góc sáng sủa có chút không thích hợp.

Nhưng cậu xem vẫn thật chăm chú.

Không chút nào tự kỉ chứ thực ra mặt cậu trên màn hình phóng to rất đẹp. Chỉ là diễn xuất quá kém, ánh mắt cứng ngắc, ngữ khí lãnh đạm, nói mấy lời tâm tình đều không chút cảm xúc, thật sự là mười năm vẫn như lần đầu, diễn đi diễn lại vẫn là cậu. Bộ phim rất nhanh đến cao trào, cậu hôn nữ chính nói anh yêu em, dáng vẻ si tình không tự nhiên muốn chết.

Sanghyeok không ngừng ném bỏng vào miệng, nhìn gương mặt anh tuấn bình hoa kia, cười đến nỗi chảy cả nước mắt.

Cậu đời này chỉ diễn tốt được một vở kịch. Đó chính là giả vờ không yêu người kia.


Qua năm mới, Sanghyeok bắt đầu diễn phim mới.

Là phim điện ảnh cổ trang của đại chế tác, có cái tiêu đề sầu triền miên, đó là "Thanh ti". Lúc đầu bàn bạc là có hai nam chính, Sanghyeok vào vai một danh môn công tử phong độ, một người là nam diễn viên mới vào nghề đóng vai tiểu tử mới bước chân vào giang hồ, hai người đồng thời yêu nữ nhân phe phản diện, sau đó là một loạt âm mưu tranh đấu, tình nghĩa gút mắc... Không ngờ kịch bản sửa đến sửa đi đến khi chính thức khởi động máy, phần diễn của Sanghyeok giảm đi rất nhiều, nam chính trên danh nghĩa thực tế biến thành nam phụ chính.

Điều này không phải quan trọng, mấu chốt ở chỗ danh môn công tử này còn vì nữ chính bị hủy dung, trên mặt lưu lại một vết sẹo dài, trở nên khốn cùng chán nản, nghèo túng không chịu nổi, cuối cùng vì nữ chính mà tặng cả tính mạng. Quý công tử áo trắng trong thuyền thuyết giờ chỉ còn là kí ức, cộng thêm thời gian cậu xuất hiện không quá năm phút, đa số thời điểm là mang khuôn mặt bị hủy dung diễn.

Đối với Sanghyeok mà nói thật không dễ dàng.

Dù sao cậu có thể nổi tiếng, phân nửa là dựa vào ngoại hình tuấn mĩ, bây giờ che mất mặt cậu, càng nhấn mạnh thêm vào kĩ xuất diễn thậm tệ của cậu. Hơn nữa người xem đã quen vẻ mặt anh tuấn của cậu qua màn ảnh, giờ đột nhiên trên mặt có vết sẹo thế này sợ nhiều người không nhận ra. Cho nên nhiều thần tượng như cậu bình thường không dễ chuyển tạo hình, bởi vì quá mức mạo hiểm.

Nhưng hợp đồng đã kí rồi, cậu còn cách nào đây? Cũng không thể đem kịch bản ném vào mặt đạo diễn?

Nếu cậu còn theo Moon Hyeonjoon, đương nhiên sẽ không gặp chuyện thế này, nhưng hiện tại, chỗ dựa vững chắc đã không còn, chỉ có thể nhẫn nại.

Tin tức bộ phim mới của Sanghyeok vừa ra, trên mạng lập tức nổi lên sóng gió. Trong ảnh cậu mặc một bộ quần áo cũ, ôm một thanh kiếm cùn, vẻ mặt lãnh đạm không chịu nổi, trên mặt có vết sẹo hết sức chói mắt. Lúc trước đoàn làm phim đã sớm tung ra một số ảnh công tử áo trắng tay cầm sáo ngọc, hai hình ảnh này để cùng một chỗ, đối lập càng rõ.

Fan vì thế chia thành hai phái, ở trên mạng làm cho long trời lở đất. Có người cho rằng tạo hình như vậy quá ghê người, nhất quyết không đồng ý, cũng có người cho rằng Sanghyeok không còn trẻ nữa, là thời điểm nên chuyển hướng, tỏ vẻ nên duy trì như thế này... Tóm lại phim còn chưa chiếu đã hấp dẫn không ít người.

Đợi đến khi quay phim mới gọi là chịu tội.

Tạo hình hủy dung kia của Sanghyeok chỉ là hóa trang vài tiếng, có khi hóa trang xong nhưng phần diễn của cậu lại bị xếp sau cùng, đợi đến nửa đêm mới có thể kết thúc. Trên mặt cả ngày dán vết sẹo giả, đến tối da liền mẩn đỏ, hôm sau lại phải tiếp tục. Hơn nữa nhân vật của cậu số phận thật oan trái, động bất động liền bị đánh tới hộc máu, mỗi lần diễn đều không thoải mái. Cậu đã không còn khuôn mặt đẹp đẽ để chống đỡ, muốn làm bình hoa cũng không nổi, luôn bị đạo diễn mắng đến thối đầu.

Sanghyeok diễn vài ngày, phát giác, khẳng định có người không vừa mắt cố ý chỉnh cậu.

Trì độn như Kim Geonwoo cũng phát hiện không bình thường, lúc ăn cơm trưa cậu ta lặng lẽ tiến tới thì thầm bên tai cậu: "Anh Sanghyeok, anh gần đây có phải đắc tội với ai không?"

Sanghyeok giật mình.

Kim Geonwoo lại tiếp tục: "Moon tổng hai tháng này không ở công ty, em nghe nói rất nhiều quyết định đều là em trai của anh ấy."

Sanghyeok không hề kinh ngạc với tin này.

Thủ đoạn chỉnh người ngây thơ như vậy, cũng chỉ có Moon tiểu bạch mới làm.

Cậu thấy dáng vẻ lo lắng của Kim Geonwoo, nhịn không được đưa tay véo cái má tròn tròn: "Chuyện cũng không có gì, không cần quan tâm. Cậu mấy tháng nay vất vả rồi, tháng sau tăng lương cho cậu."

Kim Geonwoo vẻ mặt mờ mịt: "Tiền lương là công ty phát mà."

Sanghyeok buồn cười: "Tôi không thể tự bỏ tiền túi thưởng cho cậu sao?"

Kim Geonwoo lúc này mới hoan hô.

Sanghyeok mỉm cười, cảm thấy trong cuộc sống vẫn còn rất nhiều điều nhỏ nhặt vui vẻ.


Bọn họ hôm nay mới nhắc tới Moon Dohyun, mấy ngày sau Moon thiếu gia liền nghênh ngang tới trường quay. Cậu ta đá cô người mẫu kia rồi, gần đây đang mạnh mẽ theo đuổi nữ chính trong đoàn làm phim Yoo Jimin. Yoo Jimin hiện giờ là bông hoa nhỏ đang lên, bề ngoài xinh đẹp, giọng nói ngọt ngào, quan trọng là đối nhân xử thế, nhân duyên khá tốt, nơi nơi đều có người giúp đỡ, diễn gì thuận lợi cái đó.

Về điểm này Moon Dohyun theo đuổi cô chỉ sợ con đường phía trước còn dài lắm.

Moon Dohyun có lẽ đem mấy lời Sanghyeok vui đùa ngày đó tưởng thật, nhìn thấy cậu là thấy sợ hãi trong lòng, sợ cậu thật sự đi quyến rũ cha mình, ở trước mặt Sanghyeok không dám trêu chọc. Nhưng lại hận đến nghiến răng cho nên cố tình lượn tới lượn lui trước mặt Sanghyeok, dáng vẻ lão tử đang chỉnh cái tính kiêu ngạo của mi đó.

Sanghyeok phát hiện Moon Dohyun thật sự là vật điều tiết tâm tình, cho dù có quay vất vả thế nào, thấy Moon thiếu gia đều có thể vui vẻ trở lại.

Hôm nay Moon Dohyun đến trường quay lại xảy ra chút sự cố, giá gỗ đạo cụ đổ xuống, thiếu chút nữa đè lên người cậu ta. Sanghyeok lúc ấy ở bên cạnh, thuận tay đẩy ra, tuy rằng khiến cậu ta lảo đảo mấy bước suýt ngã nhưng ít ra trên khuôn mặt đẹp đẽ kia không bị thương.

Moon Dohyun ngây dại, mãi mới lấy lại tinh thần, hoảng hốt nhìn về phía Sanghyeok. Nhưng cậu ta không nói lời cảm ơn, ngược lại tức giận đến đỏ mặt, mắng Sanghyeok xen vào việc của người khác. Cậu ta vốn đến hẹn Yoo Jimin đi ăn cơm, cuối cùng ngay cả nói cũng chưa được, giận đùng đùng bỏ đi.

Sanghyeok bị cậu ta làm cho không hiểu ra sao.


Chuyện buồn cười còn ở phía sau, suốt hai ngày Moon Dohyun không xuất hiện, ngày thứ ba, bạn gái trước kia của cậu ta vẻ mặt tức giận lao tới trường quay. Sanghyeok nhớ rõ cô nàng này gọi là LiLi, chân dài thắt lưng nhỏ, khuôn mặt tinh xảo. Nhưng cô nàng lần này tóc tai bù xù, ánh mắt sưng đỏ, mặt không trang điểm.

Một cô gái còn có thể vì chuyện gì mà thất thố? Hơn phân nửa là tranh giành tình nhân.

Sanghyeok nghĩ cô tới tìm Yoo Jimin, những người khác trong đoàn làm phim cũng đoán thế ai ngờ cô ấy đừng lại ngay trước mặt Sanghyeok, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thì ra là anh!"

Sanghyeok nhất thời không kịp phản ứng.

Đối phương khoanh tay đánh giá cậu: "Moon Dohyun nói đúng, diện mạo này đúng là mê hoặc người,"

Sanghyeok bấy giớ mới ý thức được cô nàng này có thể tìm sai người, vừa định giải thích, bạn gái cũ của Moon Dohyun lại tiếp tục: "Anh nghĩ Moon Dohyun sẽ thích đàn ông thật sao? Anh ta chẳng qua vui đùa với anh chút thôi."

"Tiểu thư..."

"Anh ta hiện tại đá tôi, về sau cũng sẽ đá anh thôi! Anh có gì đặc biệt hơn người chứ? Chẳng qua là có khuôn mặt đẹp!"

Sanghyeok vừa vặn đang diễn trước khi bị hủy dung, một thân áo trắng quả thật rất đẹp, bản thân cậu đối với tạo hình này cũng thật vừa lòng, gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, có đầu thai lại thì đây vẫn là sự thật."

Đây dường như là thái độ đổ thêm dầu vào lửa.

Cô nàng kia lập tức cao giọng: "Anh... không biết xấu hổ!"

Ba. Một tiếng giòn tan, Sanghyeok ăn một cái tát.

Một kinh nghiệm mới mẻ như vậy, cậu ngẩn ngơ. Thật ra cái tát này cũng không dùng sức mấy, nhưng da của cậu so với người khác trắng hơn, trên mặt rất nhanh hiện lên dấu ngón tay, hơn nữa bên mặt cũng hơi sưng.

Sanghyeok gì cũng chưa nói. Cậu chỉ nhíu mày,chầm chậm xoay người, đưa tay với vào trong túi đồ. Đoàn làm phim bị dọa, nghĩ cậu muốn lấy hung khí ra liền vội vàng tới khuyên can.

Buồn cười, cậu sao lại ra tay với phụ nữ chứ? Huống chi đánh người tay mình cũng đau, một chút lợi cũng không thấy.

Sanghyeok tìm, cuối cùng lấy một tấm danh thiếp từ trong ví, nhẹ nhàng đưa cho cô người mẫu kia, nói: "Tổn hại danh dự thêm bao lực, vấn đề tiền bồi thường, cô đi tìm luật sư của tôi nói chuyện đi."


Một màn này bị người có ý đồ chụp được, hôm sau lên báo luôn.

Ảnh chút có chút mờ, nhưng tiêu đề lại rất khơi gợi — Tình nhân? Tình địch? Lao thẳng vào trường quay chửi mắng!

Cái dấu chấm than cuối câu kia nhìn thật ghê người, nếu không cẩn thận nhìn, thật khiến người ta giật mình. Trên báo không đề cập tới Moon Dohyun, chỉ ám chỉ đời sống cá nhân của Sanghyeok không biết kiềm chế, cả trai lẫn gái đều qua lại.

Nếu là Moon Hyeonjoon, khẳng định không bên truyền thông nào phát tin này, hiện tại... hiện tại đương nhiên không giống.

Sanghyeok cảm thấy mình thật sự oan uổng, ngay cả một sợi tóc của Moon tiểu bạch còn chưa chạm qua, lại phải chịu cái hư danh này.

Chuyện xấu đăng báo không quá hai ngày, Sanghyeok liền nhận được điện thoại của bạn tốt: "Đại minh tinh, tôi đem danh thiếp của mình cho cậu, không phải để cậu cho người linh tinh!"

Giọng nữ trong trẻo tức giận.

Sanghyeok lúc ấy đang ngồi trên sopha xem TV, vội vàng bỏ điện thoại ra xa một chút: "Luật sư Park,chú ý hình tượng chuyên nghiệp của cậu."

Park Hana ở bên kia điện loại lầm bầm: "Nói, bồi thường tôi sao hả?"

"Quảng cáo miễn phí cho cậu không tốt sao? Tôi còn chưa thu phí tuyên truyền đâu nhé."

"LEE SANGHYEOK!"

Sanghyeok cười đủ mới hắng giọng, nghiêm túc nói: "Tối thứ tư được không? Tôi mời cậu ăn."

"Trước kia lúc nào cũng không hẹn được cậu, gần đây sao rảnh thế?"

Sanghyeok bình tĩnh: "Công việc sắp xếp không dày đặc."

Công việc lúc năm mới kia đa số là Moon Hyeonjoon sắp xếp cho cậu từ trước, giờ trừ bộ phim đang quay, trên cơ bản đã hoàn thành, người đại diện lâu rồi cũng không gọi điện cho cậu, ước chừng về sau cậu ngày càng nhàn.

Sanghyeok một bên suy nghĩ, một bên nói địa chỉ nhà hàng cao cấp.


Nhà hàng kia nằm ở trên con đường trung tâm phố sầm uất, tên rất văn nhã, trang hoàng cũng coi như phong cách, quan trọng đồ ăn tinh xảo lại có sáng tạo, ngày nào cũng đông khách, nếu không hẹn trước tối rất khó kiếm được chỗ ngồi.

Tối thứ tư, khi Park Hana tới chỗ hẹn, Sanghyeok đã ở trong phòng tầng hai, đeo kính râm ngắm cảnh ngoài cửa sổ.

"Đại minh tinh đến nơi náo nhiệt như này không vấn đề gì sao? Có thể bị fan phát hiện không?" Park Hana cố ý trêu chọc cậu, mở thực đơn: "Cậu hôm nay mời khác, tôi không khách khí."

Sanghyeok tháo kính râm xuống, cười: "Không sao, cứ việc gọi đồ cậu thích."

Tính Park Hana trước giờ ngay thẳng, giờ thành người có tiếng, vẫn dáng vẻ hấp tấp, quả nhiên không khách khí gọi một bàn đầy đồ ăn.

Sanghyeok là người không có bạn bè nhiều lắm, cô là một trong những người bạn tốt khó có được. Hai người tùy ý nói chút chuyện cuộc sống gần đây, đương nhiên cũng nhắc tới sự kiện xấu hổ kia, Sanghyeok dùng hai chữ hiểu lầm để nói, Park Hana cũng không hỏi tiếp.

Ăn được một nửa, Sanghyeok gõ gõ tay lên mặt bàn, đột nhiên hỏi: "Cậu thấy thức ăn nhà hàng này làm thế nào?"

"Không tồi, ăn ngon lắm. À, vẫn kém thủ nghệ của cậu."

"Có muốn thấy đầu bếp trưởng của nhà hàng này không?"

"Á?" Park Hana ngẩn người: "Không cần."

Sanghyeok tiếp tục hỏi: "Thế có muốn thấy ông chủ của nơi này không?"

Park Hana cảm thấy khó hiểu, vừa ngẩng đầu thấy Sanghyeok tay chống cằm, cười như không cười nhìn cô. Cô cũng không phải ngốc, lập tức hiểu, chỉ tay vào Sanghyeok nói: "Tên thối này, cậu...!"

Sanghyeok sợ cô ấy nghẹn, vội rót chén nước.

Park Hana đá cậu một cái dưới gầm bàn: "Đây là nhà hàng cậu mở hả? Khi nào thế?"

"Vẫn luôn tích tiền, tiền đủ rồi thì mở." Trong cái vòng luẩn quẩn kia, hôm nay không biết ngày mai, đương nhiên phải tìm mấy con đường khác mà đi.

Park Hana nghĩ cậu không coi mình là bạn thân: "Sao không nói sớm cho tôi biết?"

Sanghyeok lấy đũa gắp rau, mỉm cười: "Nhà hàng buôn bán vào quỹ đạo mới dám mời cậu tới, nếu nơi này lạnh tanh, lèo tèo vài người tới ăn, không phải tôi mất mặt sao."

Cậu chưa bao giờ là kẻ thích sĩ diện, nhưng lại là người có chủ kiến, biết mình phải làm cái gì, hạ quyết tâm sẽ kiên trì đến cùng, ai cũng không cản được.

"Quên đi, quên đi, dù sao tính cậu thế rồi." Park Hana hiểu cậu rất rõ, khoát tay: "Trước kia rõ ràng muốn làm đầu bếp, sau này không nói tiếng nào lại đi đóng phim, còn bất tri bất giác trở thành đại minh tinh, bản lĩnh quá."

Sanghyeok không kể mấy chuyện phức tạp, chỉ sơ sơ nói: "Vận khí tốt ấy mà."

"Đúng rồi, nợ của nhà cậu..."

"Mấy năm trước đã trả hết rồi."

"Vậy thì tốt." Park Hana cầm li rượu kính hắn: "Tóm lại, chúc mừng cậu lên làm ông chủ."

Sanghyeok cùng cô chạm li: "Rất nhiều nghệ sĩ đều lấy tiền gửi ngân hàng đi đầu tư, như tôi không phải là giỏi gì cả."

"Với người khác mà nói có lẽ không đáng nhắc tới, nhưng đối với cậu thì bất đồng, tôi biết đây là ước mơ từ nhỏ của cậu. À đúng rồi, còn phải chúc mừng ước mơ của cậu thành sự thật nữa chứ."

Sanghyeok nói cảm ơn, uống cạn li rượu. Cậu không giống bình thường lộ ra tươi cười, chỉ là híp mắt — đây mới là vẻ mặt khi cậu vui vẻ.

Park Hana đảo mắt: "Chúng ta thân như vậy, có thể cho tôi thẻ VIP không?"

Sanghyeok đương nhiên OK, nói tiếp: "Còn có chuyện phiền cậu."

"Ừ? Chuyện gì?"

"Tôi tính mở chi nhánh, địa điểm đã chọn xong, tài chính cũng đủ, nhưng còn một số vấn đề cần cậu cố vấn, không biết cậu có đồng ý giúp không?"

"Phí tôi thu cao lắm đấy."

"Về phương diện này nhất định khiến cậu vừa lòng."

Sanghyeok nói vậy Park Hana còn lí do gì để cự tuyệt đây? Cô vừa ăn vừa nhìn Sanghyeok mấy lần, hỏi: "Sau này có nên đổi gọi cậu là ông chủ Lee không?"

"Ừ." Sanghyeok đáp một tiếng dài, quay đầu cười rộ lên: "Coi như dễ nghe."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro