Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Sanghyeok nhẹ ngã xuống giường.

Moon Hyeonjoon lười động, lấy tay chọc chọc cậu hỏi: "Sao vậy?"

Sanghyeok vùi đầu trong chăn không chịu ngẩng lên, mãi lâu sau mới thở dài, nửa thật nửa giả bảo: "Xong rồi, xong rồi, tim bị bắn trúng rồi."

Moon Hyeonjoon còn tưởng cậu nói đùa, đưa tay ôm lấy, mới phát hiện thân thể Sanghyeok run run.

"Sao thế? Lạnh à?"

Sanghyeok luôn miệng nói không lạnh, khóe miệng hơi nhếch lên, xoay người đặt Moon Hyeonjoon ở dưới, ngón tay xoay tròn trước ngực anh, nhỏ giọng nói: "Tôi đang định lấy thân báo đáp."

Sanghyeok ở trên giường luôn luôn tích cực, có khi thật không rõ ràng ai mới là người được bao dưỡng. Nhưng Moon Hyeonjoon cũng đang nhớ nhung thân thể cậu, đương nhiên không từ chối nhiệt tình này. Bọn họ ở trên chiếc giường đơn nhỏ hẹp của khách sạn mà chiến đấu.

Sau khi kết thúc mồ hôi ướt đẫm, nằm trong chăn không ai động đậy.

Tim Sanghyeok còn chưa trở về bình thường, sờ chút liền đập thình thịch, cậu đành mặc kệ, kéo cánh tay Moon Hyeonjoon qua cọ cọ, hỏi: "Anh ở phòng nào?"

"Tôi không thuê phòng."

"Hả? Vậy tối anh ngủ đâu?"

Moon Hyeonjoon chuẩn bị ngủ, mơ mơ màng màng đáp: "Thì là nằm trên giường của em thôi."

"Ở khách sạn ra ra vào vào đều là người của đoàn làm phim, anh không sợ bị người ta phát hiện ra à?" Lời đồn trước giờ không phải ít, nhỡ đâu thật sự bị truyền ra chuyện xấu gì đó, vậy thì nguy rồi.

Moon Hyeonjoon hôn một cái lên mặt cậu: "Vậy em giấu tôi kĩ vào, đừng để ai thấy."

Anh hôm nay vừa xong công việc liền lái xe tới đây, thật sự mệt lắm, không lâu liền ôm Sanghyeok chìm vào giấc ngủ.

Sanghyeok ngược lại không ngủ được.


Ở trong phòng giấu một người lớn thật không dễ, cậu vì đề phòng mọi người phát hiện, hôm sau cố ý rời phòng sớm, trước khi Kim Geonwoo qua tìm cậu. Ban ngày ở trường quay cũng mất hồn mất vía, nghĩ tới Moon Hyeonjoon vẫn còn trong phòng, bị NG liên tục.

Ngay cả Kim Geonwoo cũng phát hiện cậu không bình thường, nhân lúc nghỉ trưa liền đi qua nói với cậu: "Anh Sanghyeok, anh hôm nay có chuyện gì đặc biệt tốt à."

Sanghyeok lúc ấy đang uống nước, thiếu chút nữa sặc.

Buổi chiều nhận được tin nhắn của Moon Hyeonjoon, đơn giản là các món anh muốn ăn tối nay. Nơi này không có điều kiện để xuống bếp, Sanghyeok sau khi kết thúc công việc liền mua chút đồ bên ngoài mang về, mở cửa phòng liền thấy Moon Hyeonjoon nhàn nhã nằm trên giường xem TV. Anh nói vì Sanghyeok mà đến, thật sự làm gì cũng không làm, cả ngày ngốc trong phòng, ngay cả rừng trúc đẹp thế cũng không liếc mắt lấy một cái.

Vài ngày tiếp theo đều như vậy.

Sanghyeok giống như trở về ngày xưa, gạt cha mẹ nuôi thú cưng trong phòng, cẩn thận sợ bị phát hiện, rồi lại không áp chế được chút ngọt ngào trong lòng. Nếu đây là cảnh trong mơ, vậy thì cậu bằng lòng không tỉnh dậy.

Hai ngày sau, bởi vì quay thuận lợi, Sanghyeok trở về sớm hơn so với bình thường, từ xa thấy Moon Hyeonjoon đứng bên ngoài khách sạn, cùng một chỗ với anh còn có một người quen cũ — Ryu Minseok.

Sanghyeok tuy rằng cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng vẫn theo lẽ thường đi lên chào hỏi.

Ryu Minseok từ trước tới giờ có chút sợ Sanghyeok, chỉ nói qua vài câu liền vội vàng tạm biệt.

Sanghyeok liếc mắt thấy trên ngón áp út của anh ta có một chiếc nhẫn, về phòng liền hỏi Moon Hyeonjoon: "Đạo diễn Ryu sao ở thành phố A vậy?"

"Cậu ta đến chụp ảnh tuyên truyền, tôi vừa lúc gặp liền đứng tán gẫu mấy câu."

"Anh ta đã đính hôn rồi à?" Nhớ rõ tiệc chúc mừng lần trước bên tay trái Ryu Minseok còn chưa có vật đó.

"Ừ" Moon Hyeonjoon gần đây đặc biệt dính Sanghyeok, vừa nói vừa ôm: "Cụ thể thế nào, tối mai em hỏi cậu ta đi."

"Tối mai?"

"Tôi hẹn cậu ta đi ăn cơm."

"Các anh bạn học ôn chuyện, tôi đi làm gì?"

Moon Hyeonjoon vén tóc Sanghyeok, trái nhìn phải nhìn, nhìn thế nào cũng không chán, cười: "Sao có thể thiếu nam chính giỏi nhất được?"

Sanghyeok ngẩn người, cuối cùng cũng hiểu ý của anh. Thì ra Moon Hyeonjoon vẫn nhớ, phải kiếm bằng được vai nam chính trong phim của Ryu Minseok cho cậu.

"Cũng không phải không làm diễn viên trong phim của Ryu Minseok thì không được."

"Tôi nói rồi, phim điện ảnh lần này có thể kiếm được giải thưởng." Giọng Moon Hyeonjoon chắc chắn.

Nhưng, tài năng của Ryu Minseok rõ như ban ngày, trước đó không lâu đoạt được giải thưởng ở nước ngoài, kịch bản lần này nếu như lời anh nói, quả thật rất có khả năng. Sanghyeok đóng nam chính nhiều như vậy, nhân khí tuyệt không tồi, chỉ kém là chưa có giải thưởng thôi.

Quan trọng nhất là, Moon Hyeonjoon nói cậu có thể giành giải, thế thì không cần lo lắng lắm.

Nhưng...

"Yêu cầu của đạo diễn Ryu cao như vậy, có thể đồng ý cho tôi làm nam chính sao?" Lần trước thiếu chút làm hỏng phim của anh ta, khiến cho Ryu Minseok giờ thấy cậu ở đâu liền chạy trốn.

"Không sao, tôi uy hiếp cậu ta rồi, nếu không cho em diễn, thì đừng nghĩ kiếm nhà tài trợ." Moon Hyeonjoon nhíu mày, một bộ dáng hôn quân đam mê sắc đẹp.

Sanghyeok bị chọc cười ha ha.

Cậu Biết Moon Hyeonjoon khẳng định có biện pháp của chính mình, cho nên cũng không hỏi nữa, cười xong bước đến giường đọc kịch bản. Ngày mai cậu có cảnh quay, lời nói và biểu cảm rất quan trọng, là cảnh cao trào của phim, cho nên thừa dịp còn sớm muốn tự mình nghiên cứu.

Moon Hyeonjoon cũng dựa vào xem, nhìn nhìn liền ho khan hai cái, nghiêm trang nói: "Lee đại minh tinh, ngày mai em có cảnh hôn kìa."

"Thì sao?" Sanghyeok nghe xong nở nụ cười: "Moon tổng muốn đến trường quay giám sát không?"

Moon Hyeonjoon đúng thật có lo lắng chút: "Mai rồi tính."

Sau đó đưa tay chỉ vào kịch bản: "Em đọc một đoạn cho tôi nghe đi."

Sanghyeok thấy anh tâm huyết dâng trào, không suy nghĩ gì máy móc đọc. Cậu chẳng những diễn không biểu tình, đọc kịch cũng thế, chẳng có nhịp điệu gì hết, mãi khi nhìn thấy ba chữ chói mắt kia mới dừng lại.

Tôi yêu em.

Đây là lời thổ lộ của nam chính với với nữ chính.

Giấy trắng, chữ viết rất rõ, tuyệt đối không phải cậu hoa mắt.

Sanghyeok không xác định được có phải là Moon Hyeonjoon cố ý hay không, ngảng đầu liền thấy anh cười như không cười nhìn mình, hỏi: "Làm sao vậy? Đại minh tinh cũng có lúc ăn phải ốc sao?"

Có chút không thật.

Moon Hyeonjoon có thật lòng muốn nghe cậu nói câu kia, hay chỉ là muốn đùa một chút?

Sanghyeok đoán không ra tâm tư của Moon Hyeonjoon, đắn đo không biết nên trả lời thế nào, cuối cùng ném kịch bản qua một bên, nói: "Ăn cơm đi."

Moon Hyeonjoon không chút dị nghị.


Biểu hiện của hai người rất bình thường, sau khi ăn cơm tối thì xem TV một chút, sau đó đắp chăn ôm nhau ngủ.

Nhưng Sanghyeok ngủ không yên. Cậu biết Moon Hyeonjoon cũng không ngủ, nghĩ đi nghĩ lại, trở mình, nhắm mắt hỏi: "Anh thật sự muốn nghe tôi đọc thoại sao?"

Moon Hyeonjoon đáp khéo léo: "Lúc nào cũng được, không phải rồi cũng nói ư."

Ý là, sớm hay muộn, thế nào cũng nghe được cậu nói câu kia.

Sanghyeok không hình dung nổi cảm giác trong lòng, giống như có gì đó rục rịch chui ra. Giống trước đây ăn loại đường đủ màu sắc, rất ngọt, ngọt đến đắng miệng, vẫn không muốn dừng lại, nhịn không được hết một viên lại tới một viên cho vào miệng.

Cậu hít sâu một hơi, cuối cùng nói: "Ngày mai đến xem tôi quay đi."

Moon Hyeonjoon "Ừ" một tiếng, bàn tay ấm áp xoa tóc Sanghyeok, nhẹ nhàng thay cậu dém góc chăn.

Hôm sau hai người một trước một sau bước ra cửa.

Sanghyeok cùng người của đoàn làm phim đến trường quay, nửa tiếng sau, Moon Hyeonjoon mới lái xe đến thăm đoàn. Anh tránh trong phòng Sanghyeok mấy ngày, cũng không biết có bị ai phát hiện không, tóm lại tất cả mọi người đều hiểu, thấy anh cũng không đặc biệt kinh ngạc, quen biết thì ra tiếp đón vài câu, không quen thì tiếp tục công việc của mình.

Nhưng Jung Jaehyun từ xa đã chạy tới, chớp cặp mắt to, rụt rè gọi một tiếng "Moon tổng". Cậu ta gần đây trưởng thành hơn rất nhiều, vẻ khờ dại ngọt ngào thêm chút khí chất u buồn, khiến người ta nhìn thích hơn.

Moon Hyeonjoon thoáng nhíu mày. Nhưng phong độ của anh thật sự rất tốt, không cố ý lạnh nhạt với Jung Jaehyun, cũng không có biểu hiện quá mức thân thiết, chỉ tùy ý mấy câu cho có lệ, giống như từ trước tới giờ chưa từng quen biết, chỉ là sự ảo tưởng của người ngoài mà thôi.

Sạch sẽ lưu loát như vậy, Sanghyeok nhìn đến nỗi muốn vỗ tay khen.

Nhưng tay còn chưa kịp vỗ đã bị đạo diễn gọi đi.

Cảnh diễn hôm nay tương đối quan trọng, nam chính và nữ chính vì thân phận mà cãi nhau kịch liệt, nữ chính tức giận bỏ đi, nam chính đuổi theo sau không kiềm nén được tâm tư của mình, cuối cùng thổ lộ, có thể nói là một lần bùng nổ tình cảm.

Đạo diễn sợ Sanghyeok diễn không tốt cảnh này, dặn dò riêng cậu mấy câu.


Vừa lúc thời tiết hôm nay không tồi, gió thổi nhẹ rừng trúc, sắc cảnh đẹp vô cùng. Hai diễn viên hóa trang đứng ở đó cũng đẹp đôi, nam lạnh lùng anh tuấn, nữ thanh tú dịu dàng, thật có hương vị cổ xưa. Dựa theo kịch bản, nữ chính cùng Sanghyeok to tiếng một trận, vừa khóc vừa xoay người bỏ chạy, Sanghyeok đuổi theo ôm chặt lấy nàng, hôn một trận rồi nói ra câu mấu chốt là anh yêu em.

Thời điểm dựng cảnh hết sức thuận lợi, chỉ đợi người chạy vào khung hình, Sanghyeok cũng không diễn theo kịch bản. Cậu quả thật đuổi theo, nhưng là từ phía sau ôm lấy nữ chính, lấy tay che mắt không cho nàng quay đầu lại.

Những người khác đều lắp bắp kinh hãi.

Chỉ có Sanghyeok vẻ mặt tự nhiên, tiếp tục diễn phần của mình. Cậu đứng ở vị trí đặc biệt, là do tỉ mỉ chọn lựa mới được, vừa lúc đối diện với Moon Hyeonjoon xa xa. Cậu giống như diễn bình thường, một bên yêu thương hôn nữ chính, một bên hé mở mắt, chậm rãi nhìn Moon Hyeonjoon, ánh mắt thâm tình chuyên chú, giống như thể hiện, cuộc đời này, tình cảm này là chân thành.

Sau đó cậu mở miệng.

Tiếng nói trầm thấp khàn khàn, trong tia ngoan tuyệt lộ ra ánh mắt si tình, tựa như kẻ lãnh khốc vô tình nháy mắt bị moi hết tim gan, từng chữ từng chữ nói: "Tôi, yêu, em."

Moon Hyeonjoon hoàn toàn cứng người nơi đó.

Ngực anh như bị người ta hung hăng đập một cái, trừ bỏ giọng nói của Sanghyeok thì cái gì cũng không nghe được. Đến khi hình ảnh Sanghyeok biến mất khỏi tầm mắt,anh mới phục hồi tinh thần, phát hiện đã diễn sắp xong rồi.

Đạo diễn bên cạnh đang xem lại cảnh, do dự không biết có nên quay lại hay không. Tuy rằng Sanghyeok hoàn toàn không diễn theo kịch bản, nhưng vai diễn của cậu vốn là sát thủ lạnh lùng, tính cách bá đạo không tự nhiên, khi thổ lộ cố ý không nhìn nữ chính, thật ra rất phù hợp với tính cách nhân vật. Khó nhất chính là biểu hiện của Sanghyeok vừa nãy, cho dù bảo bản thân cậu diễn lại một lần, cũng chưa chắc bắt được cảm xúc này.

Đang nghĩ ngợi, chợt nghe thấy Moon Hyeonjoon nhẹ nhàng nói một câu: "Quay lại đi."

"Hả? Cái gì?"

Moon Hyeonjoon như cũ nhìn nơi Sanghyeok đứng ban nãy, bên môi lộ ra ý cười, nhẹ giọng nhưng không để người khác cự tuyệt, lặp lại: "Đem đoạn vừa quay kia cắt, dựa theo kịch bản quay lại đi."

Moon Hyeonjoon là ông chủ đầu tư, không thể đắc tội thì tận lực đừng đắc tội. Huống chi đạo diễn vốn đã do dự, nên lập tức quyết định, gọi nhân viên công tác chuẩn bị quay lại.

Sanghyeok lúc này đang ngồi bên ghế nghỉ ngơi, Moon Hyeonjoon liền mỉm cười bước qua, nói với cậu quyết định của đạo diễn.

"Ừm." Sanghyeok cũng không ngoài ý muốn, trộm hỏi Moon Hyeonjoon: "Tôi vừa nãy diễn không tốt à?"

"Rất phấn khích." Moon Hyeonjoon nhìn chăm chú Sanghyeok, trong ánh mắt dấy lên nồng nhiệt, liều mạng khắc chế ý xúc động muốn hôn cậu: "Đoạn này tôi tính cất riêng, cho nên không thể chiếu trên TV được."

Sanghyeok lập tức nở nụ cười: "Phí bản quyền cao lắm đấy."

"Không sao, em trước nói cho tôi cái giá." Moon Hyeonjoon đè vai Sanghyeok, dáng vẻ giúp cậu phủi bụi, tiến gần đến tai cậu, hạ giọng: "Đêm nay, sau khi về, tôi cũng đọc thoại cho em nghe. Em muốn nghe bao nhiêu lần, tôi liền đọc bấy nhiêu lần."

Sanghyeok ngưng thở, rồi đột nhiên ngồi ngay ngắn.

Moon Hyeonjoon hướng cậu cười một cái, động tác cẩn thận vuốt nếp nhăn trên quần áo cậu, sau đó làm như không có việc gì xoay người rời đi.

Mãi lâu sau, Sanghyeok mới lần nữa dựa lưng vào ghế. Cậu ổn định lại trái tim đang đập điên loạn, ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, dùng kịch bản che khuất khuôn mặt mình.

Giờ phút này biểu tình trên khuôn mặt cậu, không muốn chia sẻ với bất cứ ai.


Cách buổi tối còn mấy tiếng.

Sanghyeok cảm thấy ban ngày thật rối loạn. Đầu tiên là diễn lại cảnh kia lần nữa, lần này cậu không làm ra điều gì khác lạ nữa, quy củ theo kịch bản mà diễn, không quá xuất sắc nhưng cũng không tồi, đạo diễn phất tay coi như qua. Tiếp theo là cảnh đánh nhau, ở trong rừng trúc bay tới bay lui, tuy rằng rất đẹp trai nhưng diễn không thoải mái, Moon Hyeonjoon ở bên cạnh nhìn không chớp mắt.

Thật vất vả mới kết thúc công việc, buổi tối còn một bữa tiệc đang chờ.

Người tiêu tiền mời khách là Moon Hyeonjoon, cho nên địa điểm ăn cơm cũng là do anh chọn, trên đoạn đường trung tâm thành phố có nhà hàng lớn, thức ăn ra sao chưa tính, nhưng trang trí tuyệt đối xa hoa.

Ryu Minseok có việc tới muộn một chút. Không biết có phải là do anh ta sợ Sanghyeok hay không, mà mấy tiểu trợ lí cũng dẫn tới, đều là mấy chàng trai cô gái trẻ tuổi, ở trên mâm cơm ầm ĩ vô cùng, không bao lâu đã làm nóng không khí.

Sanghyeok nhớ tới câu chuyện nói đêm trước với Moon Hyeonjoon, liền hỏi thăm anh ta chuyện nhẫn đính hôn, Ryu Minseok là người tùy tính ấy thế mà nhắc tới chuyện này lại đỏ mặt ấp úng.

Là cô gái bên cạnh cậu bất ngờ nói: "Đạo diễn Ryu cầu hôn ở đêm tiệc chúc mừng đó!"

"Đúng vậy, nhiều người chờ anh phát biểu cảm tưởng, anh lại thần không biết quỷ không hay chạy ra ngoài, lặng lẽ đem chuyện chung thân đại sự của mình ra quyết định."

"Trước thì cẩn thận, sau không hé lấy một tiếng, đạo diễn Ryu thật sự gian giảo quá."

"Phạt rượu, phạt rượu!"

Vài người trẻ tuổi ồn ào, một li lại một lí bắt Ryu Minseok phải uống.

Ryu Minseok ngửa đầu uống cạn, không hề ngại ngùng, một hơi uống cạn ba chén, khiến mọi người trầm trồ khen ngợi.

Chỉ có Moon Hyeonjoon không lên tiếng, từ đầu tới cuối đều vội vàng gắp thức ăn cho Sanghyeok, ngay cả mắt cũng không nâng lên chút nào. Mãi đến khi Ryu Minseok có vẻ say anh mới giúp cản vài chén rượu.

Sanghyeok nghe bọn họ nói chuyện đêm chúc mừng mới nhớ hôm đó quả thật Ryu Minseok có biến mất một lúc ngắn, thì ra là chạy ra ngoài cầu hôn bạn gái. Cẩn thận nghĩ lại, đó không phải là buổi tối cậu cùng Moon Hyeonjoon ra biển hóng gió đấy sao? Cũng là đêm đó, mối quan hệ giữa hai người bọn họ dần phát sinh thay đổi.

Nói như vậy, hôm ấy là ngày lành rồi.

Tâm trạng cậu tốt, chỉ vì chút chuyện nhỏ nhoi cũng vui.

Moon Hyeonjoon rót trà cho Sanghyeok, thấy cậu cười, nhịn không được hỏi: "Đang nghĩ gì thế?"

Sanghyeok khoát tay: "Đang đoán xem đạo diễn Ryu cầu hôn thế nào ấy mà."

"Cầu hôn còn có gì mới hơn nào? Không phải là quỳ một gối xuống lấy nhẫn ra sao? À, nhưng mà Ryu Minseok so với người khác ngốc hơn chút, lúc quỳ xuống tí nữa thì ngã bổ xuống đất."

Sanghyeok không nghĩ anh ta sẽ ngốc vậy, bật cười: "Nói cứ như anh tận mắt trông thấy vậy."

Con ngươi Moon Hyeonjoon tối lại, không tiếp tục đề tài này nữa, chỉ mỉm cười: "Đơi lát nữa Ryu Minseok quá chén, em có thể nói chuyện đóng phim với cậu ta."

Trong lòng Sanghyeok không được tự nhiên, cảm thấy nụ cười của anh có chút kì lạ, nhưng không thể nói được lạ chỗ nào. Huống hồ sau đó lại có vài chi tiết vụn vặt xen vào, cậu không để ý chuyện này nữa.

Ryu Minseok tranh thủ đi WC, khi trở về mang theo một người không ai ngờ tới – Jung Jaehyun bị mưa ướt đẫm người.

Theo cách nói của Jung Jaehyun, cậu ta cùng người bạn trong đoàn làm phim hẹn ăn cơm ở bên cạnh, nhưng đến nơi lại không tìm thấy người, di động vừa lúc hết pin, ở trong hành lang bối rối thì gặp Ryu Minseok. Ryu Minseok vì có quan hệ với Moon Hyeonjoon, trước kia đã gặp qua vài lần, xem như có chút giao tình, không thể bỏ mặc cậu ta bộ dạng ướt sũng đến tội nghiệp, liền kéo vào đây.

Lí do này trừ Ryu Minseok, đoán chắc chả ai tin.

Sanghyeok đoán lúc cậu cùng Moon Hyeonjoon ở trường quay nói chuyện bị tiểu hồ ly này nghe được, nên cậu ta mới đuổi tới đây. Kể mà nói, Jung Jaehyun có thể tìm được chỗ này lại còn nhẫn nại chờ ngoài cửa lâu đến thế, coi như có chút tâm tư. Cậu vì vậy đưa tay ra đón Jung Jaehyun đến ngồi bên cạnh mình, còn cởi áo khoác ra đưa tới. Dù sao cậu không cởi thì Moon Hyeonjoon khẳng định sẽ cởi, còn vui mừng vì làm người tốt.

Jung Jaehyun ngồi vào chỗ sau đó kiếm cớ nói chuyện với Moon Hyeonjoon.

Moon Hyeonjoon ậm ừ, ở dưới bàn nắm lấy tay Sanghyeok, cố ý gãi gãi lòng bàn tay cậu.

Sanghyeok đành phải cố nhịn cười.

Bên kia Ryu Minseok bị chuốc thêm vài chén, rượu ngấm, quả nhiên nói chuyện khá hơn, Moon Hyeonjoon trêu chọc anh ta liền vỗ ngực cam đoan để Sanghyeok làm nam chính. Thậm chí còn đi tới vỗ vai Sanghyeok, nhẹ nhàng nói với cậu: "Sanghyeok à, nhân phẩm của cậu tất nhiên tôi không phản đối, nhưng diễn xuất thì rất, rất..."

"Rất tệ?"

"Khà khà, tôi vốn sống chết không chịu để cậu làm nam chính, nhưng cái tên Moon Hyeonjoon này cứ năn nỉ tôi mãi, tôi liền mềm lòng đồng ý."

"Moon tổng xin anh thế nào?"

"Cậu ta nói không để cậu đoạt được giải thưởng, cậu ta ngủ không yên."

Sanghyeok nghe vậy cười ha ha.

Ryu Minseok đè thấp âm thanh tiếp tục: "Cậu đừng thấy bình thường Moon Hyeonjoon lăng nhăng, thật ra cậu ta ngây thơ lắm, còn viết thư tình nữa đấy. Tôi trước kia theo đuổi nữ sinh, toàn là cậu ta giúp tôi viết thư, hôm nào bảo cậu ta viết cho cậu một bức đi."

Moon Hyeonjoon nghe đến đây vội vàng kéo Sanghyeok về: "Đừng nghe cậu ta nói bậy."

Sanghyeok uống chút rượu, có chút say, giật giật cà vạt của anh hỏi: "Anh có viết cho tôi không hả?"

Moon Hyeonjoon dở khóc dở cười, thở dài: "Viết, viết, viết."

Dáng vẻ ngoan ngoãn phục tùng.

Sanghyeok cảm thấy không lúc nào ngọt ngào hơn lúc này, cho dù nhìn mặt Jung Jaehyun cũng muốn cười.


Bữa cơm này ăn rất lâu, lúc rời đi đã là đêm khuya, ngoài trời còn lất phất mưa. Bởi vì uống rượu nên không thể lái xe, Moon Hyeonjoon gọi hai xe taxi. Jung Jaehyun dùng chút thủ đoạn, chen lên xe bọn họ, Ryu Minseok đành phải ngồi lên chỗ phó lái.

Sanghyeok ngồi giữa ở ghế dưới, một bên là Moon Hyeonjoon, một bên là Jung Jaehyun, cũng xem như hưởng thụ, nhưng thái dương cậu vẫn giật giật, cảm thấy trong lòng không yên.

Là bởi vì mọi việc phát triển thuận lợi quá sao?

Cảm giác không thật.

Moon Hyeonjoon thấy Sanghyeok ấn đầu, liền đưa tay giúp cậu xoa, hỏi: "Làm sao thế? Không thoải mái à?"

Sanghyeok muốn ngủ tựa đầu vào lòng anh, mơ màng đáp: "Muốn về thật nhanh."

"Gấp lắm à?" Moon Hyeonjoon cúi đầu, mượn bóng tối hôn lên tóc cậu: "Nhưng câu nói kia phải giữ lại lên giường mới nói được."

Sanghyeok bắt mình nhắm mắt lại.

Xe đi ngày càng nhanh, tim cậu đập cũng ngày càng nhanh. Như là mong đợi điều gì đó, chỉ cần chờ thêm một chút, chỉ cần duỗi tay ra là có thể chạm tới.

Mong ước quá mức tốt đẹp nên khi xảy ra tai nạn, Sanghyeok còn nghĩ mình đang nằm mơ.


Bởi vì trời mưa, xe rẽ ngoặt thì bị đường trơn, trật hướng về gốc cây đại thụ ven đường. Cây bị đâm thẳng, nhánh cây ầm ầm đổ xuống, nện trên mui xe.

Lái xe đúng lúc đánh tay lái, kết quả người ngồi ghế phó lái bị đâm nghiêm trọng nhất. Moon Hyeonjoon ngồi thẳng phía sau ghế phó lái, vội vàng đẩy Sanghyeok ra, Sanghyeok văng về phía Jung Jaehyun, hai người bị đau rên lên.

Sau đó bọn họ nghe được âm thanh Moon Hyeonjoon la lên.

"Ryu Minseok!"

Tiếng hét đau thắt tim gan, Sanghyeok cả đời này cũng chưa từng nghe qua.

Nháy mắt cậu tỉnh táo lại.

Từ trước tới giờ cảm thấy có chỗ không thích hợp, từ trước tới giờ cậu xem nhẹ vài chi tiết vụn vặt, giờ khắc này, mới chính xác sắp xếp lại. Bữa tiệc mừng hôm đó Moon Hyeonjoon sắc mặt tái nhợt, thư phòng bị dọn dẹp lại, với lí do anh đột nhiên tới thành phố A... tất cả đều có liên quan tới một người.

Mà người đó không phải Sanghyeok.

Sanghyeok nhìn đáy mắt Jung Jaehyun lộ ra vẻ kinh dị, cậu biết vẻ mặt mình khẳng định cũng giống thế. Ô tô bị đè thay đổi hình dạng, Moon Hyeonjoon chiến đấu quên mình lao về phía Ryu Minseok.

Nói một nghìn lần anh yêu em cũng không ý nghĩa gì.

Chỉ có sống chết trước mắt mới biết được ai thật lòng.


Sanghyeok mơ một giấc mơ thật dài.

Mơ thấy một việc lúc cậu còn trẻ. Khi đó thật khờ dại, đơn thuần đến gần như không hiểu gì, người khác nói gì cậu đều ngốc nghếch tin là thật, nghĩ bước vào giới giải trí có thể kiếm được tiền liền không nghĩ ngợi một bước mà vào... sau đó chính là long trời lở đất.

Kí hợp đồng mới hối hận, nhưng đã kí rồi thì không thoát được, huống chi cậu thật sự cần tiền.

Trước kia, cậu toàn tâm toàn ý muốn làm đầu bếp, cậu căn bản không biết diễn xuất thì phải diễn thế nào. Cậu hở chút là bị mắng, cậu không nhớ được kịch bản, cậu... Tính tình cậu lại quật cường, không hiểu thế nào là chịu thua, yếu thế, cho nên trên người lúc nào cũng có vết thương.

Còn nhớ rõ gian nan nhất là khoảng thời gian đó, ban ngày cậu ở trường quay, buổi tối còn phải làm việc khác, mỗi sáng mua hai cái bánh bao, ăn vỏ ngoài bánh, tối dùng nhân bánh ăn với cơm. Trưa đoàn phim cung cấp bữa trưa, suốt mấy tháng đều là một loại chua ngọt.

Nước sâu như thế, lửa nóng như thế, chỉ có một người vươn tay với cậu.

Cậu mãi không quên được đầu ngón tay ấy truyền đến tia ấm áp. Cậu trước giờ là một kẻ yếu đuối, chỉ vì đã lỡ yêu Moon Hyeonjoon nên mới dần trở nên mạnh mẽ hơn.

Cậu kiên định với mục tiêu của mình.

Cậu kiên nhẫn thập phần.

Cậu vất vả đi đến bước này, chỉ cần duỗi tay ra, có thể nắm chặt được thứ mình đã chờ đợi từ lâu.

Sanghyeok run rẩy vươn tay, lại chợt thấy lòng bàn tay truyền đến một trận đau nhức.

Sau đó cậu liền tỉnh giấc. Cậu phát hiện mình đang mặc chiếc áo bệnh nhân rộng thùng thình, nằm trong phòng bệnh trắng muốt, tay phải quấn kín băng vải, tay trái đang cắm ống truyền nước.

Kí ức khi bị tai nạn hiện lên trước mắt.

Sanghyeok hoảng hốt hồi lâu mới chậm rãi phục hồi tinh thần. Tay phải của cậu bị thương, ngay cả nắm chặt cũng không có sức, cậu biết giấc mơ của cậu đã kết thúc... hoàn toàn.


Sau đó, Kim Geonwoo tới chăm sóc cho cậu, Sanghyeok mới biết không lâu sau khi tai nạn, bọn họ nhập viện ở thành phố A— là người của Moon gia an bài, bệnh viện tốt nhất, phòng bệnh tốt nhất.

Tai nạn kia tuy rằng đáng sợ, cũng may tất cả mọi người còn sống: Ryu Minseok bị thương nặng nhất, nhưng đã qua cơn nguy hiểm, hiện đang nằm trong phòng truyền nước. Vị trí của Jung Jaehyun cách khá xa, nên chỉ bị xây xát một chút, não chấn động nhẹ. Cánh tay phải của Sanghyeok bị gãy, bó thạch cao dày, bàn tay bị nhánh cây đâm thủng, phải khâu mất mấy mũi. Moon Hyeonjoon hầu như bị bầm tím cả người, nghe nói lúc cứu anh ra, trên đầu toàn máu, rất đáng sợ.

Sanghyeok nghe đến đó, thở phào. Chờ thân thể cậu tốt lên một chút, trước đi thăm Ryu Minseok còn đang hôn mê. Trong phòng bệnh im lặng, một người phụ nữ dịu dàng lặng yên ngồi bên giường, trên tay đeo một chiếc nhẫn giống của Ryu Minseok.

Đây hẳn là vị hôn thê trong truyền thuyết.

Sanghyeok cảm thấy thật may mắn, vụ tai nạn này không tạo thành tiếc nuối không thể cứu vãn, cậu không đi vào quấy rầy, xoay người đến phòng bên cạnh xem Moon Hyeonjoon.

Trên đầu Moon Hyeonjoon quấn băng trông rất mới mẻ, Sanghyeok đứng ở ngoài nhịn không được cười ra tiếng. Moon Hyeonjoon không thể xuống giường đi lại, anh ngồi dậy, hướng cậu vẫy tay.

Sanghyeok tiêu sái bước vào.

Ngày mùa thu ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ, ánh vàng ấm áp hắt lên giường, không khí ấm áp mà bình thản.

Moon Hyeonjoon nhìn tay phải Sanghyeok hỏi: "Đau không?"

Sanghyeok lập tức lắc đầu: "Bị thương không nặng bằng anh."

"Vụ tai nạn này đã lên báo, nhưng không có thông tin thừa nào, em cứ việc yên tâm, không ảnh hưởng đến hình tượng của em đâu."

Sanghyeok không quan tâm đến vấn đề này lắm, cậu quan tâm là một việc khác. Công lực giả vờ cười của cậu lại cao lên một tầng nữa, lúc này mà cũng có thể cười được: "Tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?"

Moon Hyeonjoon sớm đã chuẩn bị việc bị cậu hỏi, dịu dàng nói: "Đương nhiên."

"Bữa tiệc chúc mừng hôm đó, anh ra ngoài nghe điện, đúng lúc thấy Ryu Minseok cầu hôn bạn gái phải không?"

"Ừ, tôi cũng không đoán được lại trùng hợp thế."

"Anh đêm đó tâm tình không tốt, là vì chuyện này?"

Moon Hyeonjoon không trả lời ngay, chỉ nói: "Các nguyên nhân khác cũng có."

"Anh ở thư phòng dọn dẹp lại sách... bên trong đều là ảnh chụp cùng Ryu Minseok?"

"Bọn tôi từ trung học đã quen, ảnh chụp chung rất nhiều."

"Vậy anh ta có biết..." Sanghyeok dừng một chút, tiếp tục gian nan nói: "Tâm ý của anh sao?"

"Ryu Minseok chỉ yêu phụ nữ." Moon Hyeonjoon cũng trả lời không dễ dàng.

Sanghyeok gật đầu, cảm thấy nội dung so với vở kịch cậu đoán cũng không khác lắm. Thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư, một lặng lẽ thầm mến, một không hề phát hiện. Khó trách Moon Hyeonjoon chỉ tiêu tiền mua bạn giường, cho tới giờ cũng không thấy anh trả giá tình cảm, anh không phải không tin vào tình yêu, mà là không thể nói ra tình yêu say đắm bí mật trong lòng.

Nhìn như với ai cũng đa tình, thực chất là vô tình.

Sanghyeok còn lại nghi hoặc cuối cùng chưa được giải đáp, cậu thoáng do dự, cuối cùng cũng hỏi ra miệng: "Anh ngày đó đột nhiên đến đây, thật sự là đến gặp tôi ư?"

Hay là... vì Ryu Minseok?

Moon Hyeonjoon im một lúc.

Qua thật lâu, lâu đến mức Sanghyeok nghĩ anh sẽ không trả lời, anh mới ngẩng lên nhìn Sanghyeok, giọng điệu dịu dàng lại đầy phiền muộn: "Tôi cũng không phải là không nói thật."

Sanghyeok gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Đương nhiên ai cũng không phải người xấu. Moon Hyeonjoon có lí do gì để lừa gạt tình cảm của cậu? Anh chẳng qua là vừa thất tình, chịu không nổi cảm giác đau khổ này mới nhanh chóng tìm người lấp đầy chỗ trống, cho nên, đem dịu dàng tràn đầy chuyển lên người cậu mà thôi. Chẳng qua cậu yêu nhanh quá, ngược lại thành ảo ảnh, chớp mắt liền hóa thành mây khói.

Bên cạnh Moon Hyeonjoon có nhiều người như thế, vì sao cố tình chọn Sanghyeok? Là vì cậu đặc biệt ngu, là cậu đặc biệt ngốc, hay là bởi vì anh đặc biệt yêu cậu?

Sanghyeok suy nghĩ nhưng không hỏi.

Nói đến đây là đủ rồi, tiếp tục truy vấn, chỉ khiến hai bên khó xử hơn.

Sanghyeok cẩn thận xẻ mở biểu hiện giả dối của Moon Hyeonjoon, đưa tay chạm vào tim anh. Cậu không hề biết rằng trái tim kia đã chứa đựng một người khác.

Sanghyeok cứ nghĩ bản thân là nam chính, kết quả, ngay cả nam phụ cũng chẳng phải, chỉ là một kẻ qua đường nào đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro