Chương 5
Sanghyeok bị lạnh cả đêm ngày hôm sau liền bệnh. Cảm mạo, cổ họng đau gây sốt, nằm trên giường lớn nhà Moon Hyeonjoon không dậy nổi, ngay cả sức gọi điện thoại cũng không có.
Trái lại Moon Hyeonjoon vẻ mặt hồng hào, lúc tan làm về còn mua bát cháo trứng muối thịt cho Sanghyeok.
Sanghyeok ngồi trên giường ăn hết sạch, cảm thấy cuối cùng mình sống lại rồi. Trong tủ lạnh nhà Moon Hyeonjoon có hoa không có quả,, chẳng có nguyên liệu gì, cậu cho dù muốn làm đồ ăn cũng không cách nào ra tay, không chết vì bệnh thì cũng chết vì đói trước.
Moon Hyeonjoon chờ cậu ăn xong, đưa tay lên sờ trán: "Hình như hạ sốt rồi."
Giọng mũi của Sanghyeok nặng hơn so với bình thường, mơ hồ nói: "Sáng mai có rảnh không, tiện đưa tôi về nhà đi."
"Nhanh vậy? Bệnh của em còn chưa hết, sao không ở đây vài ngày nữa?"
"Tôi đã xin nghỉ hai ngày rồi, mai nếu không đi làm chỉ sợ đạo diễn sẽ giết tôi mất."
Moon Hyeonjoon cũng là người lấy công việc làm trọng, gật đầu: "Muốn đi cũng được, nhưng phải xem cơ thể em ngày mai sao đã, nếu Ok thì sáng theo tôi đến công ty kí hợp đồng."
"Hợp đồng gì?"
"Quên rồi sao?" Moon Hyeonjoon cười liếc mắt nhìn cậu: "Lần trước bảo em đi casting làm đại diện hãng thời trang, đã quyết định rồi."
Sanghyeok lúc này mới có ấn tượng.
Thật ra có nhớ hay không cũng không sao, Moon Hyeonjoon cho cậu cái gì, sẽ giúp cậu xử lí thỏa đáng. Gọi cậu đi casting cậu liền đi, bảo cậu đi kí hợp đồng, không có gì phải bận tâm cả.
Cho nên Sanghyeok cũng không hỏi nhiều, đêm nay ngủ sớm, sáng mai thức dậy, tinh thần tốt lên phân nửa, chỉ còn ho khan một chút.
Moon Hyeonjoon chưa yên tâm, bắt cậu mặc hai lần áo mới cho ra cửa.
Sáng Sanghyeok mới kí hợp đồng, chiều đến đoàn phim thì nhận được hoa hồng trắng Moon Hyeonjoon gửi tới, màu sắc không sặc sỡ lắm nên mọi người không chú ý, chỉ có Jung Jaehyun hữu ý vô ý nhìn mấy lần. Tối về nhà lại nhận được điện thoại của quản lí, nói là công việc của sáu tháng cuối năm đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi, có bộ phim võ hiệp của đạo diễn nổi tiếng, số lượng đầu tư nói ra khiến người ta cứng lưỡi, không cần nghĩ cũng biết nhất định ăn khách.
Sanghyeok vẫn là nam chính.
Từ lúc theo Moon Hyeonjoon, cậu không diễn nam phụ nữa. Diễn xuất của cậu tệ thế mà bộ nào cũng làm vai chính, ai là người xuất lực nhiều nhất, đương nhiên không cần nói cũng biết.
Sanghyeok nghịch nghịch di động, vừa định gọi cho người nào đó thì Moon Hyeonjoon đã gọi đến. Bên kia đầu dây vang lên tiếng nói dịu dàng, đầu tiên là hỏi thăm tình hình sức khỏe của cậu, sau đó là nhắc nhở phải uống thuốc đầy đủ đúng giờ, cuối cùng mới nói công việc của anh bận quá, đêm nay có thể trễ mới tới.
Đó chính là lời thoại để che giấu sự thật anh hôm nay – không tới.
Sanghyeok hiểu, tán gẫu với Moon Hyeonjoon vài câu rồi cúp máy, vào phòng bếp làm bữa tối đơn giản, ăn xong lên giường nằm.
Trước lúc bị Moon Hyeonjoon đánh thức, cậu ngủ rất sâu.
Khi tỉnh lại có chút choáng váng, bốn phía vẫn tối đen như thế, đưa tay ra với đồng hồ — hai giờ sáng. Lúc này đã muộn lắm rồi, nhà cậu lại không gần công ty, Moon Hyeonjoon trở về nhà của mình thì tiện đường hơn.
"Sao vậy? Đánh thức em à?" Moon Hyeonjoon cởi quần áo, chui vào chăn, đưa tay ôm lấy thắt lưng cậu: "Vẫn còn sớm, ngủ tiếp đi."
Sanghyeok thay đổi vị trí thoải mái, nói: "Trễ thế rồi cũng không cần đến."
Moon Hyeonjoon đưa tay lên vuốt mắt cậu, "Sao có thể để người bệnh lại một mình được? Mau ngủ đi."
Sanghyeok thấy buồn cười, không nghĩ rằng bệnh còn có phúc lợi như này, nhưng nhiệt độ quen thuộc làm cậu thật yên tâm, bất tri bất giác lại rơi vào giấc ngủ.
Mấy ngày sau, bệnh của Sanghyeok tái đi tái lại, tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng luôn ho khan. Moon Hyeonjoon mỗi ngày đều đến giám sát cậu uống thuốc, thỉnh thoảng lái xe đưa cậu đến trường quay.
Hôm nay là sinh nhật của một nữ diễn viên trong đoàn làm phim, quay xong mọi người đi ăn đêm. Sanghyeok chưa hết bệnh vốn không muốn đi nhưng không tiện nói thẳng, sợ bị đùa là đại minh tinh, nên đồng ý đi một lúc.
Tới nơi rồi liền thấy hối hận.
Tiếng nhạc khiến tai cậu đau nhức, không khí hỗn tạp làm cậu càng ho dữ dội, chết người ở chỗ trên hành lang gặp Moon Dohyun. Moon Dohyun ôm cô người mẫu chân dài tên Jiyeon, vẻ mặt lạnh lùng vẫn đẹp như trước, chẳng qua vừa thấy cậu liền thay đổi sắc mặt, hai mắt hung dữ trừng, dáng vẻ hận không thể lao lên cắn người.
Thật thú vị.
Sanghyeok nếu cổ họng tốt nhất định nhân cơ hội này đùa giỡn, tiếc là cơ thể không khỏe, đành phải gật đầu coi như chào hỏi.
Moon Dohyun hừ một tiếng, ngẩng đầu nghênh ngang bước đi, dáng vẻ kiêu ngạo một chút cũng không đổi.
Sanghyeok đi theo mọi người vào phòng đã thuê.
Trong phòng không khí đỡ hơn, vừa ngồi xuống đã có người hô cụng ly. Sanghyeok là nam chính, bị bắt ép uống vài ly, còn có người ầm ĩ nói cậu và nữ chính phải uống rượu giao bôi. Cậu trước khi đến đây đã uống thuốc cảm, giờ lại thêm cồn, cảm thấy choáng váng, đứng không vững.
Mọi người thấy sắc mặt cậu tái nhợt mới không đùa nữa. Cũng không biết ai gọi phục vụ đưa chai nước ấm lại đây, Sanghyeok dựa vào sopha uống nước, dạ dày cuối cùng cũng thoải mái một chút. Cậu trên đường vào WC cảm thấy đầu váng hơn, tính chào đoàn làm phim về trước, nhưng vừa vào phòng thuê thấy bên trong trống rỗng, không bóng người.
Sao lại thế này? Đều ra ngoài nhảy hết rồi ư?
Sanghyeok chầm chậm tới sopha, cảm thấy đầu óc mình trở nên kì quái, cứ lâng lâng không thể nào tập trung tinh thần. Loại cảm giác quái dị này cậu đã từng trải qua, dường như, dường như...
Sanghyeok liếc mắt nhìn cốc nước trống không trên bàn, lập tức nhớ lại. Đúng rồi, giống như uống phải thuốc gây ảo giác. Trò này ở nhiều quán đêm đều có, uống phải sẽ khiến cho người ta sinh ra ảo giác, chơi càng high, rất sảng khoái, nhưng sau khi chơi xong có khi đi mất nửa cái mạng.
Cậu ghét nhất bị chơi đùa kiểu này.
Gần đây đường làm quan mở rộng quá mức, khó trách có người không vừa mắt cậu, tìm cách để chỉnh cậu. Có thể trách ai được đây? Chỉ có thể mắng bản thân, sự cảnh giác thấp, không ngờ có người sẽ dùng mánh cũ như vậy.
Thật ra, mấy năm trước cậu cũng từng bị thế này.
Sanghyeok lấy lại bình tĩnh, cố gắng bình phục hô hấp, vừa cố ra ngoài vừa lấy di động ra để gọi, kết quả mở cửa liền đụng một người.
Người nọ đoạt điện thoại của cậu ném xuống đất, sau đó tiến vào, tiện tay khóa cửa. Sanghyeok nheo mắt, mất thật lớn sức mới nhìn rõ mặt người kia – gương mặt anh tuấn, động lòng người.
À, thì ra là Moon Dohyun. Thủ đoạn ngây thơ nhưng thật hợp với tính của cậu ta.
Sanghyeok bình thường còn có thể đi được, nhưng hiện tại khẳng định không thể đánh nổi cậu ta, cho nên cũng không làm mấy chuyện không thực tế, dựa vào tường, hỏi: "Những người khác đâu rồi?"
"Tôi thuê phòng VIP ở bên cạnh, so với phòng này vừa lớn vừa phô trương, tôi mời đồng nghiệp của anh qua ngồi một chút, rượu nước đều tính vào hóa đơn của tôi. Về phần anh... chỉ cần tìm ai đó nói một tiếng, bọn họ sẽ nghĩ anh đã về trước."
Sanghyeok gật đầu, cảm thấy chiêu này không tệ lắm, lấy thân phận Moon thiếu gia rất tự nhiên, đương nhiên nếu có người nội ứng ngoại hợp, khẳng định càng thành công.
Người kia là ai? Cậu chỉ cần động não một chút đầu óc lại bắt đầu mơ hồ.
Moon Dohyun tiến lên từng bước, đưa tay sờ mặt cậu, thấp giọng nói: "Nơi này cách âm rất tốt, không sợ bị người khác nghe thấy."
Sanghyeok cười rộ lên: "Moon thiếu gia không chơi đùa tôi được một lần thì không bỏ qua được sao?"
"Chơi một lần liền muốn chơi lần thứ hai, muốn xem anh có thể làm tôi sướng được không."
Khuôn mặt anh tuấn kia gần thêm chút, Sanghyeok nhịn không được thở vào mặt cậu ta: "Moon thiếu gia nếu khẳng định nằm dưới, tôi cam đoan cậu sẽ nghiện."
Moon Dohyun mở to hai mắt, cả giận: "Anh...!"
"Làm gì mà tức giận? Anh của cậu rất thích thế."
"Cái, cái gì?" Moon Dohyun thiếu chút nữa cắn phải lưỡi, "Chẳng lẽ anh tôi với anh... không thể nào..."
Sanghyeok cười mỉm ghé qua, nói tiếp: "Tôi vẫn cảm thấy rất lạ, vì cái gì cậu luôn đoạt người yêu của anh mình? Giờ có lẽ đã đoán được rồi, có phải cậu... yêu thầm anh ta?"
Mặt Moon Dohyun lập tức đỏ bừng, nói cũng ngắc ngứ, không kiềm chế được ẩn Sanghyeok, hét: "Anh thần kinh à!"
Sanghyeok vốn đứng chẳng vững, bị cậu ta đẩy, liền ngã xuống.
Cậu ngã không đau, nhưng vị trí ngã xuống thật trùng hợp, vừa tầm chiếc di động lúc trước bị Moon Dohyun ném, chỉ cần đưa tay liền có thể với được. Cậu giả vờ đau, chống tay đứng dậy, ngón tay từng chút di chuyển đến chiếc điện thoại.
Có không ít số có thể gọi. Cảnh sát, quản lí, hoặc là trợ lí. Ngoài ra trên di động của cậu còn cài phím gọi nhanh, trực tiếp gọi cho người kia.
Sanghyeok nhắm mắt, đè xuống phím di động.
Lúc này Moon Dohyun cũng tỉnh táo lại, sắc mặt hết sức khó coi, nhân chân đá cậu mấy cái, nghiến răng nghiến lợi: "Tôi hận nhất chính là Moon Hyeonjoon, thường anh ta thích gì, tôi đều phải diệt toàn bộ."
Dứt lời, khom lưng cởi khuy áo cậu.
Sanghyeok lặng lẽ đưa tay vào gầm ghế sopha, đồng thời đưa tay xoa cổ mình, giọng khàn khàn: "Nóng quá..."
Thuốc bắt đầu có tác dụng.
Trên trán cậu lấm tấm mồ hôi, ánh mắt một tầng nước mờ, sắc mặt so với bình thường trắng hơn chút, môi lại hồng lạ thường. Áo sơ mi bị cởi ra, nhũ hoa như ẩn như hiện, bởi vì run run mà dựng lên, tư thế câu nhân.
Moon Dohyun miệng khô lưỡi khô. Nhưng cậu ta còn nhớ rõ lần trước, không dám dựa vào Sanghyeok quá gần, chỉ tóm lấy cánh tay cậu, kéo người ấn lên sopha. Tiếp theo cởi cà vạt của mình, buộc hai tay Sanghyeok lên cao.
Sanghyeok cúi đầu kêu một tiếng, thân thể tiến vào trạng thái phấn khích, cho dù bị như vậy cũng có khoái cảm. Cậu thầm hít sâu một hơi, thật vất vả mới kéo suy nghĩ đang bay xa trở về, tập trung nhìn, Moon Dohyun từ ngăn kéo lấy ra một cái hộp, bên trong đều là đồ dùng trợ hứng tình dục.
Sanghyeok cảm thấy da đầu mình tê dại. Cậu không rành công nghệ như Moon Dohyun, không biết mấy trò này, ngay cả quyển hướng dẫn sử dụng cũng chưa từng nhìn qua.
"Moon thiếu gia" cậu thở hổn hển, giãy dụa nói: "Cậu không có sở thích đặc biệt gì chứ?"
Moon Dohyun lạnh lùng cười: "Trước kia không có, nhưng mà có thể thử trên người anh xem sao."
Ai nha, tiểu đại thiếu gia này vẻ mặt thật hung ác, rõ ràng là ghi hận trong lòng, cố ý phải đùa cậu. Không biết là ghi sổ lần trước vô lễ? Hay là ghi sổ sự yêu thầm lần này?
Sanghyeok thở dài, khóe miệng nhếch lên, không nề hà nói: "Lúc làm nhớ mang bcs."
Cả người cậu nóng lên, thần trí ngày càng mơ hồ, hình ảnh Moon Dohyun trước mắt lúc ẩn lúc hiện.
"Tôi biết anh dựa vào mặt kiếm cơm." Moon Dohyun đưa tay nắm cằm cậu, nói từng chữ: "Cho nên anh cứ yên tâm, tôi sẽ không làm bị thương khuôn mặt này đâu."
Còn những chỗ khác... khó mà nói được. Sanghyeok hiểu lời cậu ta, nhưng đã không còn hơi sức.
Cậu lại bắt đầu xuất hiện ảo giác. Thân thể nhẹ lâng lâng giống như nằm trên mây, ngọn đèn biến ảo tạo ra sắc màu mập mờ, cảnh tượng quen thuộc lẫn không quen thuộc đua nhau kéo tới, cả người giống như rơi vào giấc mơ kì quái.
Nam chính trong giấc mơ này là Moon Hyeonjoon. Không có gương mặt anh tuấn, không có giọng nói mê người, nhưng ánh mắt của anh lại rất dịu dàng.
Sanghyeok cảm thấy cơ thể lười biếng, nhịn không được cười với anh. Đáng tiếc Moon Hyeonjoon trong mơ tính tình không được tốt như thế, lấy đồ dùng tình thú chọc chọc tay cậun, hỏi: "Này, cái này phải dùng thế nào?"
Sanghyeok hơi hé miệng. Cái dương vật giả như thật kia liền nhét vào miệng cậu.
Sanghyeok bị sặc, không khỏi ho khan, nhưng vẫn híp mắt, thuận theo mà liếm dị vật ấy. Hai tay của cậu bị trói không thể động đậy, đành phải dựa vặn vẹo thân thể, điều chỉnh vị trí, nước bọt theo khóe miệng chảy ra, trước ngực dấp dính một mảng.
Trong mơ, hô hấp của Moon Hyeonjoon ấy trở nên dồn dập. Chỉ đợi trong chốc lát, liền thô lỗ lột quần Sanghyeok, dùng sức tách hai chân cậu ra, đem dương cụ giả đã được bôi trơn nhét vào cơ thể cậu.
"Ưm..."
Sanghyeok rên thành tiếng, đau đến mặt mũi trắng bệch, nhưng nháy mắt khoái cảm mãnh liệt ào đến, rất nhanh áp đi sự đau đớn kia. Cậu di chuyển lưng, ngẩng đầu thấp giọng nỉ non: "Mau, hôn tôi..."
Moon Hyeonjoon trong mơ dường như giật mình, lạnh lùng trừng cậu vài cái, đem dị vật kia cắm vào cơ thể cậu sâu hơn, ấn vào kéo ra.
"Á... đừng..."
Sanghyeok rốt cuộc không kìm nén được thanh âm của chính mình, cảm thấy đau đớn lại vui sướng, hai chân mở lớn run rẩy, gần như lên đỉnh.
"Rầm!"
Cố tình lúc này, cậu nghe thấy tiếng cửa phòng bị người đá văng ra. Bên tai ong ong, cảm giác âm thanh kia như đến từ một không gian khác, lúc đầu không để trong lòng, mãi đến khi "Moon Hyeonjoon" phía trên người cậu bị người ta đánh một cái, tiếp đá một cái, cậu mới phát hiện có điều không bình thường.
A? Xảy ra chuyện gì?
Sanghyeok giãy dụa dựa vào sopha suy nghĩ, nhưng cậu đã quên tay của mình không thể cử động, thiếu chút nữa chạm mặt xuống đất, may đúng lúc đó có người ôm lấy thắt lưng cậu.
"Cảm ơn."
Sanghyeok ngẩng đầu cười.
Đêm nay cậu cười đặc biệt nhiều, nhưng cười cười liền nhăn mày, vì trước mắt lại là một Moon Hyeonjoon. Lạ thật, cậu rõ ràng thấy Moon Hyeonjoon bị người ta đá ngã trên mặt đất, đến giờ còn nằm một góc không đứng dậy nổi, sao đột nhiên lại biến thành hai thế này?
Hơn nữa Moon Hyeonjoon mới tới này thật cổ quái, không tươi cười, ánh mắt sâu không thấy đáy, môi mỏng nhếch lên, giống như đang tận lực nén giận.
Nếu Moon Hyeonjoon tức giận, chắc là bộ dạng này. Nhưng mà Moon Hyeonjoon lịch thiệp làm sao có thể tức giận được chứ? Tuyệt đối là ảo giác của cậun.
Sanghyeok vẫn như cũ, tình nguyện hôn ảo giác này. Khi cậu nghiêng mặt hôn Moon Hyeonjoon, thấy người nằm trên mặt đất được hai vệ sĩ giúp đứng dậy, người đó vừa bị đánh hai má có chút sưng, đôi mắt hồng hồng, thờ phì phì trừng mình.
Sanghyeok "A" một tiếng, cuối cùng cũng nhận ra người đó là Moon Dohyun. Cậu tựa vào vai Moon Hyeonjoon cười: "Mắt em trai anh sưng hết lên rồi, giống như con thỏ con ý, ha ha ha... Moon tiểu bạch..."
Cậu biết mình ăn nói lung tung, nhưng chính bản thân cậu cũng không khống chế được hưng phấn.
Đôi mắt Moon Hyeonjoon thâm trầm, đem đầu cậu vùi vào ngực anh.
Sanghyeok lại cố gắng ngẩng lên, thấy một trong hai vệ sĩ đi tới hỏi: "Ông chủ, nhị thiếu gia làm thế nào bây giờ?"
Moon Hyeonjoon cuối cùng cười rộ lên.
Anh bình thường luôn cười mỉm, nhưng hôm nay dáng cười có chút khác lạ, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ, người nhìn thấy mà sợ hãi, nhẹ nhàng nói: "Đưa nó về nhà."
Moon Dohyun lấy lại tinh thần bắt đầu to tiêng. Nhưng thanh âm này rất nhanh bị ngăn cách ở ngoài cửa, cậu ta lúc trước nói rất đúng, phòng này thuê cách âm tốt hẳn.
Sanghyeok vì nghiệm chứng điều này, tiếp tục hôn lên mặt Moon Hyeonjoon.
Moon Hyeonjoon một bên ôm chặt thắt lưng Sanghyeok, một bên cởi bỏ cà vạt trói tay cậu, nhìn cổ tay hằn vết, trầm giọng: "Moon Dohyun từ nhỏ đã bị chiều hư, nhưng nó lần này rất quá phận, tôi sẽ dạy dỗ lại nó."
"Được được được, tùy anh muốn thế nào dạy em trai mình, nhưng mà trước đó, có thể trông nom tôi được không?" Tay Sanghyeok vừa được tự do, liền ôm chặt lấy Moon Hyeonjoon, ghé vào bên tai anh: "Còn có... ở dưới..."
Ánh mắt Moon Hyeonjoon đảo qua trên người Sanghyeok.
Tuy rằng chạy xông tới, cũng đã nghe thấy tiếng rên rỉ trong điện thoại, nhưng thấy Sanghyeok hai đùi trần trụi, trên người mặc mỗi áo sơ mi trắng, hạ thân cắm dương vâth giả, hai chân còn vương chấy dính nhầy, mặt còn đang nhăn nhó.
"Nó cho em dùng thuốc?"
"Ừ." Sanghyeok tỉnh đôi chút, miễn cưỡng đáp: "Nhưng mà anh tới rất nhanh."
"May mà em đi chung với đoàn làm phim, gọi một hai cuộc điện thoại là biết địa điểm." Về phần sau khi anh nhận được điện thoại, đi tìm người như thế nào, tới đây ra sao, Moon Hyeonjoon không đề cập, anh đưa tay vào giữa hai chân Sanghyeok, chậm rãi lấy dị vật tra tấn cậu ra.
Sanghyeok hít nhẹ một cái, tuy rằng được giải thoát, nhưng lại có cảm giác trống rỗng đang chậm lan truyền.
Dược tính vẫn chưa hết. Thân thể cậu vẫn đang khát cầu nhiệt độ cơ thể của một ai đó.
Moon Hyeonjoon cởi áo khoác lên người n.
Sanghyeok tự nhiên lấy áo quấn lấy người, nhiều năm qua đã thành thói quen. Lần đầu tiên gặp nhau, bộ dạng cậu còn thê thảm hơn so với bây giờ, bởi vì quá mức mạnh mẽ, trên người lúc nào cũng đầy vết thương cũ lẫn mới. Moon Hyeonjoon lúc ấy cũng cởi áo khoác ném cho cậu như thế này, dùng giọng điệu đầy dịu dàng như thế nói với cậu: "Em nên học cười như thế nào trước đã."
Sau đó, cậu thật sự học được, ở trên giường với Moon Hyeonjoon.
Rồi tiếp sau đó, cậu mới hiểu anh đối với ai cũng dịu dàng đa tình như vậy, mà cậu có vẻ như đã rơi xuống sâu lắm rồi.
Sanghyeok có chút hốt hoảng, bỗng nhiên không phân biệt nổi thời gian và không gian. Không biết có phải là tác dụng của thuốc không, cậu như trở về lúc hai mươi tuổi, động tác trúc trắc hôn lấy môi Moon Hyeonjoon, run rẩy nói: "Moon tổng, tối biết nên cười thế nào... tôi sẽ tuân thủ quy tắc của trò chơi, chỉ nói giao dịch không nói chuyện tình cảm..."
Sanghyeok vừa nói vừa cười. Cậu đã tập luyện nhiều lần trước gương, tuyệt đối không thể là nụ cười kinh khủng được.
Moon Hyeonjoon bình thường thích dáng vẻ thuận theo của Sanghyeok, nhưng giờ phút này nghe cậu lẩm bẩm như vậy, tay ở bên hông cậu bỗng nhiên cứng đờ, lập tức nắm lại mạnh hơn.
"Đủ rồi, đừng cười nữa." Anh gạt tóc trên trán Sanghyeok, nhẹ nhàng hôn lên giọt nước mắt kia, dịu dàng nói, "Chúng ta về nhà."
Sanghyeok không nhớ rõ mình về nhà của Moon Hyeonjoon như thế nào.
Dược tính đáng sợ trong cơ thể lại phát tác, cả người cậu khô nóng, không ngừng cọ lên cọ xuống trên người Moon Hyeonjoon, ngay cả đi đường đều nghiêng ngả, không biết nói bao nhiêu điều mê sảng. Cuối cùng còn ngã vật xuống chiếc giường lớn của Moon Hyeonjoon, nhìn trần nhà cười ngây ngốc.
Moon Hyeonjoon cơ thể nóng cháy che phủ lên người Sanghyeok.
Trước mắt Sanghyeok hiện lên đủ loại màu sắc, căn bản không thấy rõ vẻ mặt của anh, chỉ có thanh âm kia vẫn như khi mới gặp nhau, dịu dàng êm tai. Anh dịu dàng tiến vào thân thể cậu, hôn lên vết thương trên cổ tay cậu, sau đó ghé vào tai cậu thì thầm: "Sẽ không có lần sau."
Moon Hyeonjoon từ trước đến giờ nói được thì làm được. Ngữ khí nói chuyện càng mềm nhẹ thì càng thể hiện sự quyết tâm của anh.
Sanghyeok thất thần hét lên, nhịn không được cắn lên vai anh. Moon Hyeonjoon để mặc ý cậu cắn, một bên giữ lấy hai tay cậu, một bên động thắt lưng, liên tục cùng cậu hòa vào làm một.
Sanghyeok ôm chặt lưng anh đạt tới cao trào. Những gì tốt đẹp nhất dường như là cảnh trong mộng. Mà cái giá trong giấc mơ ấy là sau đó cậu nằm trên giường liền một tháng.
Đương nhiên, Sanghyeok không phải lần đầu uống loại thuốc này, biết tác dụng của nó tổn hại đến cơ thể ra sao, chẳng qua là bệnh một chút thôi nên cười trộm. Lần này Moon Hyeonjoon kiên quyết không cho cậu trở về nhà mình, không những giúp cậu xin nghỉ phép ở đoàn làm phim, còn tìm cho cậu vệ sĩ theo dõi gắt gao.
Sanghyeok vui mừng ăn uống không phải trả tiền, một tuần trôi qua, cơ thể hồi phục tốt hơn phân nửa.
Mà trong lúc này, Moon Hyeonjoon lúc nào cũng bận rộn công việc dường như rất rảnh, ngày nào cũng về sớm với cậu, thỉnh thoảng bận quá thì mang theo cả văn kiện về ngồi ở đầu giường lật xem.
Được rồi, Sanghyeok thừa nhận lần này cậu gặp nạn, quả thật mối quan hệ với Moon Hyeonjoon tốt lên không ít. Nếu như người đàn ông này không nơi nơi lưu tình, quyến rũ vô cùng, cậu sao có thể trở thành tình địch của Moon Dohyun? Làm đến thế này, dường như hơi quá.
Đáng tiếc, mỗi lần kháng nghị, Moon Hyeonjoon cũng chỉ hôn nhẹ trán cậu, nói: "Tại sao có thể mặc kệ bệnh nhân được chứ?"
Thật sự là hình tượng điển hình của tình nhân hoàn mỹ. Sanghyeok nghĩ đến đó, không khỏi nhìn thẳng Moon Hyeonjoon.
Tầm nhìn của cậu rất rõ ràng, Moon Hyeonjoon không thể không ngẩng đầu khỏi đống văn kiện, hỏi: "Nhìn gì?"
"Tôi suy nghĩ một vấn đề rất nghiêm túc."
"Hử?"
"Moon tổng đêm hôm đó có phải bị tôi ép khô hay không?" Nếu không sao một tuần nay không thấy ra ngoài tìm vui, hơn nữa lại chỉ đơn thuần ôm cậu ngủ?
Moon Hyeonjoon bật cười, kéo chăn đắp cho Sanghyeok: "Em trước hết dưỡng bệnh xong hãy nói."
Sanghyeok giả vờ khó xử, dáng vẻ phức tạp nói: "Chính là Moon lão gia không cần cơ thể em, em nên báo đáp ân cứu mạng của người thế nào đây?"
Moon Hyeonjoon cười không ngừng được, để văn kiện sang một bên, thật sự suy nghĩ nói: "Tôi đã lâu không nếm thức ăn em làm."
A? Đột nhiên đi đường nhà?
Moon Hyeonjoon vẫn rất thích tay nghề của Sanghyeok, nhưng anh không thích ép buộc, chỉ cần Sanghyeok không chủ động xuống bếp, anh cũng chưa bao giờ nhắc tới. Lần này thật sự khó mà thấy được.
Sanghyeok được kẻ sành ăn nuôi một tháng trời, người béo lên trông thấy, việc nhỏ ấy đương nhiên không từ chối, sảng khoái gật đầu: "Ok, anh trước tiên nhét đầy tủ lạnh đi rồi nói tiếp."
Hai ngày sau đó Moon Hyeonjoon nghỉ làm, sáng sớm lái xe đến siêu thị, theo đúng ý trên mặt chữ, nhét chật ních tủ lạnh ở nhà.
Sanghyeok thấy mà mí mắt giật giật.
Vừa nhìn là biết ông chủ Moon không xuống bếp bao giờ, hoàn toàn không biết kết hợp đồ ăn, mua toàn bộ những thứ mình thích, việc làm được triệt để đó là mua chật ních. Cậu lo lắng đôi chút về cơ thể của mình, tính toán làm mấy món đơn giản.
Moon Hyeonjoon cũng sợ cậu mệt, rất tích cực vào bếp hỗ trợ. Kết quả mới vòng được hai vòng, Sanghyeok sợ anh làm nổ nhà bếp, trực tiếp ném người ra ngoài.
Sanghyeok nghỉ đã lâu, tay có đôi chút ngượng, cũng may tay nghề không bị hụt, mấy món làm ra, màu sắc hương vị vẫn mê người như trước. Nhất là món thịt kho tàu, nhìn mà chỉ muốn ăn ngay lập tức, đến bản thân cậu cũng phải tặc lưỡi khen ngợi.
Đồ ăn dọn lên bàn, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, mất không ít thời gian.
Moon Hyeonjoon không biết đã chạy đi đằng nào, Sanghyeok tìm khắp nơi, cuối cùng ở thư phòng mới thấy anh. Nhưng anh không xem văn kiện mà đem vài quyển sách linh tinh cất vào một cái hòm.
Sanghyeok gõ cửa phòng: "Vội gì sao?"
"Không, chỉ là dọn dẹp lại chút đồ." Moon Hyeonjoon quay đầu cười với cậu: "Tôi ngửi thấy mùi thức ăn, bên này sắp xong rồi."
Sanghyeok gật đầu, đi vào liền nhìn thấy mấy quyển ghi và sách chép trong hòm. Cậu nhất thời đưa tay ra, tiện cầm lấy quyển sách trên cùng.
Ánh mắt Moon Hyeonjoon liếc qua, bỗng nhiên đưa tay nắm lấy tay cậu.
Sanghyeok giật mình, không biết là ý gì. Moon Hyeonjoon tiếp tục sửa soạn lại, như có như không nói một câu: "Em chuyển tới nhà tôi ở đi."
Anh không liếc đến Sanghyeok một cái, nhưng lại nắm lấy tay cậu thật nhanh, tránh không kịp.
Sanghyeok mờ mịt một chút, bỗng thấy khó xử. Thật ra cậu cũng không đồng ý với đề nghị này của Moon Hyeonjoon. Bây giờ chuyển đến, sau này còn phải chuyển đi, lúc đó khó tránh khỏi cảm giác xấu hổ. Mà cậu diễn không rành nhất đó là xấu hổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro