Chương 17
Sanghyeok vốn còn muốn xem thương thế của Moon Hyeonjoon, nghe được câu kia trong đầu nhất thời trống rỗng, sức lực trong người như bị rút hết, lập tức ngã xuống đất.
Moon Hyeonjoon lắp bắp kinh hãi, vội vàng kêu: "Sanghyeok?"
Sanghyeok cảm thấy trái tim mình như vỡ tan, tình nguyện dán mặt lên mặt đất lạnh lẽo, nhất định không ngẩng đầu.
Moon Hyeonjoon thở hổn hển, cố hết sức vươn tay, muốn xoay mặt cậu lại. Nhưng Sanghyeok bất động, hướng anh khoát tay.
Moon Hyeonjoon âm thầm buồn cười, thuận thế bắt lấy cái tay kia, cùng những ngón tay khẽ run của Sanghyeok giao nhau.
Hai kẻ trên người mang vết thương, mặt mũi bầm dập thật buồn cười.
Thật ra Moon Hyeonjoon nói xong câu kia liền hối hận. Anh từng nghĩ tới rất nhiều lần, thổ lộ với người trong lòng thế nào, nhất định phải trong một không khí tốt, một không gian thật đẹp, dù không có hoa có rượu có nến, thì ít nhất cũng không phải dưới tính huống mặt sưng như cái đầu heo.
Nhưng nhìn phản ứng của Sanghyeok, anh lại thấy không sao, chỉ cần tâm ý hai người tương thông, chật vật thế nào cũng ngọt ngào.
Moon Hyeonjoon đang nghĩ làm thế nào để Sanghyeok quay đầu lại, chợt nghe bên tai vang lên âm thanh cổ quái. Anh theo tiếng vang nhìn qua, thấy một chiếc xe lảo đảo chạy vào bãi đỗ, nhanh như chớp vòng cua. Mắt thấy phía trước là bức tường lái xe mới đột nhiên phanh gấp, sau đó nghe tiếng "Két", xe cách bức tường chừng mấy cm thì dừng lại, tiếng phanh xe bén nhọn đâm thẳng vào tai thật đau.
Sanghyeok đương nhiên cũng nghe được tiếng này, cậu cảnh giác, trong lòng duy nhất một ý nghĩ, phải bảo vệ Moon Hyeonjoon.
Không nghĩ tới cửa xe vừa mở, từ trong xe bước ra là Jeong Jihoon.
Jeong Jihoon liếc mắt thấy dáng vẻ bị thương của hai người không khỏi nhíu mày, nói: "Vẫn là tới chậm một bước."
Sau đó mở cửa xe phía sau, bước đến phía bọn họ, đỡ lấy một cánh tay của Sanghyeok: "Mau lên xe, tôi đưa mấy người tới bệnh viện."
Sanghyeok "Ừ", quay đầu nói với Moon Hyeonjoon: "Đi được không? Có muốn tôi qua cõng không?"
Moon Hyeonjoon được nhiên không chịu, dưới sự giúp đỡ của Sanghyeok, miễn cưỡng đứng lên.
Vừa động thì phát hiện vết thương của Moon Hyeonjoon nặng hơn Sanghyeok một chút, ít nhất Sanghyeok còn có thể đi lại, mà chân anh vừa chạm xuống đất, toàn thân đau đớn, không biết có phải bị gãy xương rồi không.
May mắn bên cạnh còn có Jeong Jihoon, ba người mất không ít sức cuối cùng ngồi vào được xe.
Jeong Jihoon ngồi vào chỗ của mình, ngay cả dây an toàn cũng không thắt, nhấn chân ga, xe lại nổi điên xông ra ngoài.
Sanghyeok ngồi trong xe xóc nảy cẩn thận xem xét vết thương của Moon Hyeonjoon, xác định anh chỉ bị thương ngoài da mới thoáng thả lỏng: "Hiện tại có thể nói cho tôi biết, anh gặp phải phiền toái gì không?"
Dừng một chút, liếc mắt tới Jeong Jihoon, lại hỏi: "Có liên quan tới Jeong Jihoon đúng không?"
Moon Hyeonjoon không những vết thương đau, ngay cả đầu cũng đau, không biết mở miệng thế nào.
Nhưng Jeong Jihoon đã lên tiếng: "Vẫn để tôi giải thích đi."
Cậu ta nói tất cả đều liên quan tới mình, đơn giản nói ra đoạn thời gian trước xảy ra scandal, người nào ở Jeong gia hiểu lầm cậu ta và Sanghyeok có quan hệ, cho nên sử dụng chút thủ đoạn hèn hạ, tìm mọi chuyện xấu của Sanghyeok năm đó lôi ra. sau vì Moon Hyeonjoon cướp lại ảnh gốc cùng người nào đó kết thù, vậy nên rước lấy trận "dạy dỗ" ngày hôm nay.
Sanghyeok tuy rằng nghe đại khái nhưng có thể đoán được Moon Hyeonjoon trong đó bỏ ra bao nhiêu công sức, cũng rất mạo hiểm, không khỏi nắm chặt lấy tay anh.
Khóe miệng Moon Hyeonjoon bị thương, nhưng vẫn cười với Sanghyeok.
Sanghyeok đau lòng, nhìn anh một lát đột nhiên nhớ ra một việc hỏi: "Đạo diễn Jeong, tôi nhớ rõ cậu không lái xe mà?"
"Ừ, chỉ là chưa bao giờ lái mà thôi." Jeong Jihoon không quay đầu, tùy ý đáp: "Nhưng sau đó phát hiện ra đơn giản lắm."
Khó trách xe chạy một đường đầy bão táp, căn bản không thèm để ý luật giao thông.
Sanghyeok nghe mà hết hồn, tưởng tượng ra đều thấy sợ, tay nắm chặt tay Moon Hyeonjoon, miệng kêu to: "Dừng xe."
Jeong Jihoon nhíu mày, quả thật nhấn phanh, nhưng không phải bởi vì Sanghyeok hét lên, mà là phía sau có mấy chiếc xe đuổi theo, rất có kĩ xảo ngăn cản, khiến cậu ta không thể không dừng xe.
Xe đuổi theo thuần một màu đen, ở giữa là chiếc xe hiện đại nhất, mơ hồ có thể thấy đuọc lái xe chính là tên mặt sẹo ban nãy. Phía sau cũng có một người, nhưng bởi vì bị cửa kính che mất không rõ tướng mạo người ngồi trong.
Jeong Jihoon đập còi, quay cửa kính xuống lạnh lùng nói: "Nhường đường!"
Mấy chiếc xe không hề di chuyển.
Nhưng tên mặt sẹo đi xuống, cung kính nói với Jeong Jihoon: "Tiểu thiếu gia, ngài ở bên ngoài vui đùa đủ rồi, cũng nên trở về thôi."
Hắn sờ sờ cái mũi cười hì hì: "Ngài cũng biết tính đại ca đó, nếu để đại ca giận thì không xong đâu."
Jeong Jihoon trầm mặc nhìn phía trước, hai tay nắm chặt vô lăng đến trắng bệch, trên mu bàn tay xuất hiện gân xanh. Sau đó cậu ta thả lỏng bàn tay, vẻ mặt bình tĩnh xuống xe, nói với người trong xe: "Có chuyện gì tìm tới tôi ấy đừng làm phiền bạn tôi."
Người bên trong xe nở nụ cười, ngắn gọn phun ra hai chữ: "Lên xe."
Thanh âm không tính là nghiêm khắc, nhưng ngữ khí bá đạo cực điểm, khiến người ta không dám làm trái.
Jeong Jihoon quay đầu ném chìa khóa xe cho Sanghyeok: "Hai người đi bệnh viện trước đi, hôm nào tôi sẽ qua nhận lỗi."
Sau đó cậu ta sửa sang lại áo, mang theo vẻ mặt kiêu ngạo lạnh lùng, đi qua mở cánh cửa sau ngồi vào.
Mặt sẹo thấy thế vội vàng chui vào ghế lái. Chiếc xe chuyển động mấy chiếc khác cũng đi theo, chốc lát liền không thấy bóng dáng. Bởi vì đã tối muộn, lại trên đường nhỏ vắng vẻ, nên không gây ra động tĩnh lớn.
Sanghyeok cầm lấy chìa khóa Jeong Jihoon ném sang, hỏi: "Jeong Jihoon không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Dù sao cũng là chú của cậu ta, cùng lắm là bị đánh như chúng ta thôi."
Sanghyeok gật đầu, thầm nghĩ người kia vì Jeong Jihoon mà làm tất cả. Tình trạng của cậu bây giờ đương nhiên không dám tự mình lái xe, cuối cùng gọi điện cho cứu thương.
Trên mặt Moon Hyeonjoon có không ít vết bầm, thật sự không được đẹp lắm. Anh tuy nằm trên cáng, nhưng nhớ mãi không quên truyện lúc trước, kéo tay Sanghyeok: "Không khí hôm nay quá tệ, chờ tôi dưỡng thương cho tốt sẽ nói lại câu kia."
Sanghyeok rõ ràng biết anh ám chỉ câu gì, nói: "Anh xác định... có thể bước về phía trước rồi à?"
Moon Hyeonjoon căn bản không cần trả lời vấn đề này, anh chỉ dịu dàng cười, nắm lấy tay Sanghyeok, nhẹ nhàng hôn lên vết sẹo trong lòng bàn tay.
Sanghyeok chấn động, đôi con ngươi đen láy, hít sâu một hơi, cuối cùng vươn tay, như ý nguyện mà vuốt ve mắt Moon Hyeonjoon. Gương mặt này cho dù có mang theo vết thương cũng vẫn rực rõ lóa mắt như vậy, cười nói: "Vậy anh chuẩn bị tâm lí cho thật tốt, tôi muốn bắt đầu theo đuổi anh."
Đó là một đôi tay thon dài trắng nõn.
Các khớp rõ ràng, ngón tay như ngọc, cho dù lòng bàn tay có vết sẹo xấu xí cũng không mảy may ảnh hưởng. Đôi tay ấy giờ phút nhẹ nhàng mơn trớn cánh hồng kiều diễm, làm cho hồng lại càng thêm hồng, trắng lại càng thêm trắng, thật vô cùng động lòng người.
Moon Hyeonjoon không lòng dạ nào thưởng thức cảnh đẹp ấy, cười khổ: "Lúc nào cũng phải tặng anh hoa hồng như vậy sao?"
Sanghyeok tỉ mỉ cắm mấy bông hồng vào bình hoa cạnh giường bệnh: "Sao vậy? Anh không thích à? Mai đổi thành hoa tulip vậy."
"Hôm qua em đem tới rồi."
"Bách hợp thì sao?"
"Hôm trước nữa rồi."
"Thế xương rồng?"
"..."
Sanghyeok thấy Moon Hyeonjoon không ý kiến liền đứng dậy đi rửa táo, sau khi rửa xong thì cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, vừa gọt vỏ táo vừa nói chuyện với anh.
Hôm đó khi xe cứu thương chở hai người vào viện, kiểm tra thì Sanghyeok chỉ bị thương ngoài da, Moon Hyeonjoon cũng không bị thương nghiêm trọng, nhưng xương chân bị nứt, có lẽ là do ngã cầu thang gây nên, chắc phải cỡ hai tháng mới liền, cho nên chỉ có thể nằm viện.
Vừa lúc Jeong Jihoon bận xử lí việc riêng, bên quay phim được nghỉ một tuần, Sanghyeok nhân cơ hội này ở lại trong bệnh viện chăm sóc anh.
Sanghyeok và Moon Hyeonjoon quen nhau đã lâu, nên sớm biết rõ thích ghét của anh, nên bất luận là ngày ba bữa cơm hay tạp trí giải buồn, mọi thứ đều rất vừa lòng Moon Hyeonjoon.
Duy nhất không được hoàn mỹ, chắc là cái gọi "theo đuổi" của Sanghyeok.
Moon Hyeonjoon tới tận bây giờ chưa bao giờ bị người ta theo đuổi, nên có chút không tiêu.
Nghĩ đến đây, Sanghyeok vừa lúc gọt xong vỏ táo, cắt thành từng miếng đưa tới. Vị táo ngọt thanh, ăn vào đúng là mỹ vị. Đương nhiên, nếu như tay nghề của Sanghyeok không tốt đến thế, không gọt vỏ táo không bị đứt, lại đừng có tỉa táo thành hoa đưa cho anh... thì rất tốt.
Moon Hyeonjoon thật sự dở khóc dở cười, nhưng lại tiếc không muốn Sanghyeok thất vọng, đành phải ngoan ngoãn nhận.
Không cách nào, ai bảo Sanghyeok nhà anh là nam diễn viên giỏi nhất chứ?
Moon Hyeonjoon sợ người nhà lo lắng nên không báo tin mình bị tai nạn, nhưng người nên biết thì đã biết, không lâu sau, Moon Junsik cùng Moon Dohyun trước sau đến thăm anh.
Sanghyeok lần này thật khéo léo lễ phép, tận lực nhìn không chớp mắt, biểu hiện ngoài Moon Hyeonjoon ra thì không có hứng thú với bất kì người nào.
Moon Junsik cũng không ở lại lâu lắm, chỉ ngồi nói chút chuyện rồi khách sáo vài ba câu nên chú ý dưỡng thương thì rời đi. Moon Dohyun thì ở lại bên cạnh anh trai khá lâu, nhưng cơ bản là gần đây cậu ta được lão gia tử sủng ái, ám chỉ Moon Junsik đã thất vọng với Moon Hyeonjoon lắm rồi, có ý bảo với mọi người muốn đề bạt cậu ta làm người nối nghiệp.
Moon Hyeonjoon nghe xong chỉ cười không nói.
Sanghyeok lại đi rửa táo, nhưng lần này không gọt vỏ, mà trực tiếp cắt thành từng miếng nhỏ, ở trên tỉa vài đường, nghịch ra hình con thỏ nhỏ thì đặt vào bàn.
Moon Hyeonjoon nhớ tới biệt danh mà cậu đặt cho Moon Dohyun, hiểu ý cười, ăn đến khoái trá.
Moon Dohyun không những không đạt được mục đích diễu võ dương oai ngược lại thiếu chút nữa bị bọn họ ngọt ngào làm cho mù mắt, cuối cùng tức giận ra về, lúc đi còn cố ý đóng rầm cửa.
Cửa phòng đóng Sanghyeok liền cười ngã xuống giường, nói: "Tiểu bạch thỏ nhà anh vẫn đáng yêu thế."
Moon Hyeonjoon lập tức nhắc nhở: "Măc kệ đáng yêu thế nào, em chỉ có thể đứng từ xa nhìn."
"Vâng vâng vâng." Sanghyeok cười rũ ra giường không đứng dậy nổi, ngẩng đầu nhìn về phía Moon Hyeonjoon, "Nhưng anh xin nghỉ bệnh, mấy tuần liền không đi làm, chỉ sợ thật sự sẽ ảnh hưởng lớn."
"Nếu ba anh thật lòng muốn để cho Moon Dohyun thì dù anh có đến công ty hay không như nhau cả."
"Lỡ như..."
"Cùng lắm thì thất nghiệp." Moon Hyeonjoon nếu dám cùng Moon Junsik đối đầu đương nhiên cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lí, "Thật ra tự mình gây dựng sự nghiệp cũng không có gì không ổn, chỉ là vừa mới bắt đầu thì sẽ vất vả một chút."
Nói thì nghe đơn giản nhưng thực hiện lại không dễ dàng. Moon Hyeonjoon xuất thân phú quý, cơm áo không lo, giờ vì ai mới chịu đau khổ thế này, tất nhiên không cần nói cũng biết.
Ánh mắt Sanghyeok trở nên mềm dịu, chậm rãi đứng dậy vòng qua hôn lên môi anh nói: "Không sao, em vẫn dư sức nuôi."
Moon Hyeonjoon nghe thấy cười to.
Cười xong đưa tay ôm lấy thắt lưng Sanghyeok, kìm lòng không được mà cắn lên môi cậu, không ngừng làm nụ hôn sâu hơn.
Hai người mặc dù tâm ý liên thông nhưng bởi vì Moon Hyeonjoon bị thương phải nằm viện nên hầu như không có thân mật lắm. Nên nụ hôn như thế này khó tránh khỏi càng cọ càng ra lửa, rất khó dứt.
Sanghyeok cảm thấy miệng khô lưỡi khô, đôi tay bắt đầu không thành thật, nhẹ nhàng lướt trên lưng Moon Hyeonjoon, như có như không trêu chọc anh.
Moon Hyeonjoon có chút không kiềm chế được, thở dốc: "Sanghyeok, đây là bệnh viện."
"Nếu là phòng bệnh riêng, cách âm hẳn không tồi nhỉ?"
"Anh hiện là người bệnh đấy."
"Anh chỉ bị thương ở chân, có phải bị thương ở chỗ kia đâu." Dừng một chút, cố ý bày ra vẻ mặt ngạc nhiên, hỏi: "Không phải thật sự bị thương chứ? Không được, em phải lập tức kiểm tra."
Nói xong, tay phải thuận thế sờ xuống dưới.
Moon Hyeonjoon vừa nhìn liền biết cậu giả vờ, nói kiểm tra là giả, có mà nhân tiện chiếm tiện nghi của anh thì có. Vì thế túm lấy tay Sanghyeok, không nề hà thở dài: "Hạ lưu."
sung sướng được."
Sanghyeok nghe vậy chống trả: "Em không hạ lưu thì làm sao anh
Moon Hyeonjoon thật sự không đáp lại được.
Tật xấu của Sanghyeok vẫn vậy, lúc trước khi hai người còn thuộc dạng quan hệ bao dưỡng, cậu ở trên giường so với kim chủ còn tích cực hơn. Moon Hyeonjoon trước thì cảm thấy mới mẻ, bây giờ nhớ lại, người nào đó chắc có âm mưu từ sẵn rồi.
Nhưng cũng có lợi. Tương lai nếu bọn họ cãi vã, anh chỉ cần nói một câu "Sau này đừng mơ tưởng leo lên giường của anh", là có thể đâm trúng tử huyệt của Sanghyeok.
Moon Hyeonjoon ngẫm nghĩ, cảm thấy buồn cười, vừa cởi đồ của Sanghyeok vừa nói: "Đây dù sao cũng là bệnh viện, cho dù cách âm tốt em cũng đừng có kêu lớn quá."
Này là ngầm đồng ý cậu giở trò lưu manh ư.
Sanghyeok nghe xong để thể hiện quyết tâm của mình, lập tức lấy miệng che miệng Moon Hyeonjoon.
Thời tiết đã chuyển ấm, hai người lại dây dưa hôn nhau, trên người rất nhanh nóng bừng. Đợi đến lúc quần áo cởi gần hết, Sanghyeok kéo chăn trùm lên, cúi người chui vào trong.
Moon Hyeonjoon hít sâu, nhìn trong chăn nhấp nhô, đáy mắt nhiễm một tầng sắc dục. Không lâu sau, giọng anh khàn khàn, khó khăn kiềm chết gọi: "Sanghyeok!"
Sanghyeok từ trong chăn ló ra, liếm môi nháy mắt với Moon Hyeonjoon: "Em đã kiểm tra, nơi đó của anh sinh long hoạt hổ, không bị thương."
Moon Hyeonjoon bị cậu khơi mào, đưa tay kéo người vào trong lòng: "Vậy em còn không tiếp tục?"
Sanghyeok lại cố tình chậm lại.
Chậm rãi liếm ngón tay, chậm rãi bôi trơn, chậm chậm... khiến Moon Hyeonjoon muốn trực tiếp đè cậu ra. Cậu dang hai chân, chủ động ngồi lên trên Moon Hyeonjoon để cho vật cứng đã kiểm tra đủ tiêu chuẩn kia từng chút tiến vào bên trong.
Tuy rằng đã bôi trơn nhưng nơi đó lâu không bị xâm nhập, trở nên nhỏ hẹp lại chặt chẽ, Sanghyeok nhất thời chịu không nổi kích thích như vậy, kêu lên: "A..."
Cậu chỉ kêu một tiếng, lập tức lấy tay che miệng mình, khó nhịn đưa đẩy thắt lưng, khiến Moon Hyeonjoon càng vào sâu trong cơ thể cậu hơn.
Thống khổ cùng vui sướng không ngừng luân phiên.
Sanghyeok mạnh mẽ đong đưa thắt lưng, đôi mắt khép hờ, trên trán toát ra mồ hôi.
Moon Hyeonjoon hôn lên thái dương cậu, vừa luật động bên trong vừa kéo tay Sanghyeok xuống, nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo trong lòng bàn tay ấy.
Phía sau Sanghyeok đặc biệt mẫn cảm, thân thể không khỏi run lên, khàn khàn nói: "Đừng..."
Moon Hyeonjoon nhất quyết không buông tha, không những không buông tay cậu ngược lại còn liếm lung tung.
Sanghyeok duy trì không được, thất thần mở to hai mắt, lưng căng cứng một chút rồi ngã vào lòng Moon Hyeonjoon.
Bộ phận kia của hai người vẫn liền nhau nóng như lửa đốt.
Moon Hyeonjoon cảm thấy một trận rung động, hôn tay phải Sanghyeok, tay anh đặt giữ lấy thắt lưng Sanghyeok ra vào mấy cái, rất nhanh ở trong cơ thể Sanghyeok đạt tới cao trào.
Sanghyeok nghỉ một lúc mới hồi phục, xoa thắt lưng đứng lên: "Em dọn dẹp giường."
Moon Hyeonjoon ôm cậu không cho đi: "Ngủ với anh một lúc đi."
Sanghyeok lại lần nữa nằm xuống, mơ mơ màng màng cắn vai Moon Hyeonjoon: "Tỉnh ngủ thì lại làm một lần nữa à?"
Moon Hyeonjoon không lên tiếng.
Nhưng trán Sanghyeok bị anh gõ một cái, nhỏ giọng kêu rên: "Có gì cứ việc nói thẳng, làm gì mà giận chứ?"
Moon Hyeonjoon không biết nên tức hay cười, kéo chăn đắp lên cơ thẻ đầm đìa mồ hôi của hai người, nói: "Ngủ!"
Sanghyeok lúc này mới thành thật ngủ cả một buổi chiều.
Sau cái ngày cậu đem Moon Hyeonjoon ăn sạch, Jeong Jihoon tựa như không việc gì xuất hiện.
Jeong Jihoon mang một giỏ hoa quả tới thăm bệnh, thuận tiện thông báo với Sanghyeok phim bắt đầu quay tiếp. Chỉ nhìn vẻ mặt lãnh đạm của cậu ta thật đúng là đoán không ra đã từng xảy ra chuyện gì, cũng không biết cậu ta thu phục chú mình thế nào hay là chú cậu ta thu phục cậu ta nữa.
Sanghyeok mặc dù quan hệ với Jeong Jihoon không tồi, nhưng cũng không có cách hỏi đến chuyện riêng tư của cậu ta, chỉ quan tâm một chút tới thân thể cậu ta.
Jeong Jihoon nhìn ra ngoài cửa sổ, cười lạnh: "Tôi thật tình nguyện có ai đó đánh mình."
Sau không nói gì thêm, chỉ hỏi đến vết thương của Moon Hyeonjoon rồi cùng Sanghyeok nói một chút chuyện công việc.
Ngày hôm sau Sanghyeok trở về đoàn làm phim.
Cũng may Jeong Jihoon biết cậu phải chăm sóc người bệnh, nên cố tình chậm tiến độ quay phim, để cậu có chút thời gian chạy hai nơi. Thân thể Moon Hyeonjoon hồi phục rất nhanh, hai tuần sau thì xuất viện.
Ngày xuất viện, Sanghyeok cố ý đến đón anh, chạy qua chạy lại làm thủ tục, nhìn trời vẫn còn sớm Moon Hyeonjoon liền giục cậu đi kiểm tra tay phải.
Lúc trước Sanghyeok vẫn tiếp nhận trị liệu nhưng gần đây Moon Hyeonjoon nhập viện nên đành bỏ qua vụ này. Moon Hyeonjoon đặc biệt để bụng tới chuyện tay phải của cậu, Sanghyeok nghĩ muốn nhàn hạ cũng không được, đành phải để Moon Hyeonjoon chờ trong phòng khám, mình thì đi làm kiểm tra.
Bác sĩ trưởng vẫn là người trung niên dễ gần kia, sau khi kết thúc kiểm tra vừa viết bệnh án vừa nói với Sanghyeok: "Tay phải cậu tốt hơn rồi, không còn gì đáng ngại nữa, chỉ cần định kì tới khám thôi. Đương nhiên không có khả năng hồi phục hoàn toàn nhưng cơ bản, các chức năng đều khôi phục, đối với cuộc sống bình thường hàng ngày không ảnh hưởng gì."
Bác sĩ dừng một chút, liếc mắt nhìn ghi chép cũ trên bệnh án, hỏi: "Cậu lúc trước vẫn rất phối hợp điều trị, sao lại có một thời gian không đến thế? Mỗi lần đều hẹn trước thời gian rồi lại bỏ qua, thậm chí còn thay cả số điện thoại..."
Sanghyeok mặt không đỏ, hơi không hụt, ngay cả mắt cũng không chớp, bình tĩnh đáp: "Công việc bận quá ạ, không tìm được thời gian rảnh."
Bác sĩ xuyên qua đôi kính dày nhìn cậu: "Người trẻ tuổi xây dựng sự nghiệp là tốt nhưng phải chú ý sức khỏe, phải nhớ rõ định kì đến kiểm tra."
Sanghyeok đồng ý, thủy chung mỉm cười.
Tình yêu và sự nghiệp giống nhau, trước khi đạt được kết quả thì cần phải trả giá. Cũng không thể không chịu cố gắng chờ người khác đến giao trái tim cho mình, phải không?
Nhưng cố gắng cũng phải tìm đúng phương pháp. Khi nào thì nên theo đuổi mãnh liệt khi nào thì nên lấy lùi để tiến, đều phải tiêu hao tâm tư. Cho dù trong tay cầm bài đẹp, cũng phải chờ thời cơ thích hợp mới đánh ra.
Sanghyeok xoa nhẹ tay phải, vừa ra khỏi phòng khám liền thấy Moon Hyeonjoon cúi đầu ngồi bên kia, đang chuyên tâm xử lí công việc trên máy tính. Cậu đi qua nhìn mấy lần, cười nói: "Vết thương vừa khỏi, sao đã vội làm việc rồi?"
"Nghỉ ngơi lâu quá, không tranh thủ không được." Moon Hyeonjoon mặc dù nói vậy nhưng vừa thấy Sanghyeok đi ra liền đóng máy tính lại, hỏi: "Tay em thế nào?"
"Khôi phục rất tốt, không còn gì đáng ngại nữa."
Sanghyeok chọn ý chính trong lời bác sĩ nói lại lần nữa, vừa nói vừa cùng Moon Hyeonjoon ra bệnh viện cùng anh về nhà.
Moon Hyeonjoon còn nhớ bữa tối hôm đó bị lỡ, nên cố níu Sanghyeok ở lại nhà anh ăn cơm. Sanghyeok đành đồng ý, nhưng lo lắng về cơ thể của Moon Hyeonjoon nên chỉ để anh làm món trứng tráng đơn giản.
May là vậy, Moon Hyeonjoon cho cà chua hay rau hẹ vào trứng đều do dự thật lâu, cuối cùng quyết định dùng rau hẹ tráng trứng, dùng cà chua nấu canh, cuối cùng cũng nấu ra được một bữa tối đơn giản.
Sanghyeok cười không nói, trên đường đi dừng lại mua đồ ăn, lần này gió êm sóng lặng thuận lợi về tới nhà Moon Hyeonjoon.
Cửa vừa mở Sanghyeok thấy ngay phòng bếp được Moon Hyeonjoon sửa lại.
Khác biệt với phong cách châu Âu hoành tráng lần trước, lần này trang trí đơn giản, tuy không rực rỡ nhưng nhìn rất hữu dụng, có loại cảm giác của gia đình.
Sanghyeok còn nhớ rõ lúc trước mình rời nơi này ra sao.
Cậu quay đầu lại lần cuối, cậu bước xuống cầu thang này... nhưng mà, lúc nào nên giả ngu thì giả ngu, lúc nào nên quên thì quên, cho nên cậu không nhắc lại chuyện đã qua, đi qua sờ vào đồ làm bếp hỏi: "Anh bình thường ở đây nấu ăn à?"
"Sao vậy? Không thích hợp à?"
"Ừ... không tưởng tượng nổi."
"Vậy hôm nay để em chứng kiến tận mắt nhé."
Moon Hyeonjoon nằm trên giường bệnh lâu, vậy nên muốn hoạt động gân cốt, nhìn thấy thời gian không còn sớm, liền xắn tay áo, tỉ mỉ xếp nguyên liệu ra, sau đó tìm khăn lau, trình tự làm việc rất tỉ mỉ cẩn thận, quả thực giống như làm việc lúc bình thường.
Ngay cả rau hẹ tráng trứng cùng canh cà chua đơn giản như thế anh cũng phải lấy sách ra nghiên cứu một lần.
Sanghyeok khoanh tay đứng ở cửa, càng nhìn càng thấy thú vị, nhịn không được mà bật cười.
Moon Hyeonjoon vốn khẩn trương, nghe cậu cười tay chân cuống lên, không biết phải thái rau trước hay là đập trứng trước. Anh nghĩ nghĩ sau đó đẩy Sanghyeok ra ngoài, nói: "Em ra phòng khách ngồi xem TV đi."
"Hả? Không muốn em hướng dẫn à?"
"Lúc nào cần sẽ gọi em."
Moon Hyeonjoon đề phòng, còn cẩn thận đóng cửa bếp lại.
Sanghyeok cách cửa kính cười ha ha, cười xong mới ra phòng khách ngồi, tự rót cho mình cốc nước. Cậu đoán Moon Hyeonjoon làm món trứng kia cũng phải nửa tiếng, cho nên nhàn nhã lấy điều khiển bật TV, đồng thời đánh giá một chút bày trí trong phòng.
Trừ phòng bếp, những nơi khác dường như không thay đổi, phòng khách có thêm một bộ đầu đĩa mới, trên đầu máy còn đặt một bao thư.
Sanghyeok lấy qua nhìn, theo bao thư tìm thấy một cái đĩa CD, nhét vào đầu máy, đưa tay ấn nút phát.
Ở TV, một loạt tiếng sàn sạt vang lên, sau đó là cảnh rừng trúc hiện ra, rồi đến Sanghyeok mặc cổ trang chạy vụt tới —- đây là bộ phim cổ trang lần trước cậu đến thành phố A quay, trong CD chỉ có một trích đoạn ngắn, cậu đang ôm nữ diễn viên dịu dàng mà thổ lộ, mắt nhìn thẳng ống kính nói ra câu tôi yêu em động lòng.
Tay phải của Sanghyeok không tự giác nắm chặt.
Trên TV nhà Moon Hyeonjoon nhìn thấy cảnh này, cậu tuyệt đối không ngạc nhiên, chỉ nhắm chặt mắt, cúi đầu nhìn phong thư bọc cái đĩa ấy.
Trên bì thư chỉ viết tên và địa chỉ người nhận, không có tên người gửi, hơn nữa chữ viết ngoáy, quả thực giống như dùng tay trái mà viết.
Sanghyeok nhìn chằm chằm, bỗng khẽ nhếch khóe miệng, khẽ lẩm nhẩm một bài hát. Cậu gác chân lên ghế sofa, vừa thưởng thức hình ảnh của mình phóng to trên màn hình vừa xé đi cái phong thư kia, tùy tay ném vào thùng rác.
Moon Hyeonjoon trong phòng bếp gọi: "Đại minh tinh, mau tới giúp anh nếm thử."
Sanghyeok làm như không có việc gì phủi tay, đứng dậy tắt TV, bước vào phòng bếp.
Mùi rau hẹ lẩn quẩn.
Moon Hyeonjoon đang bận rộn lấy xẻng đảo đảo, vẻ mặt nghiêm túc giống như đang giải quyết mấy văn kiện ở công ty.
Trong lòng Sanghyeok khẽ động, từ phía sau ôm lấy thắt lưng anh, chậm rãi chạm mặt vào.
Moon Hyeonjoon bất ngờ không kịp đề phòng, tay cầm gia vị run lên, nhất thời cả muôi muối rơi hết vào nồi.
"Xong rồi, cho nhiều muối quá!"
"Không sao, chỉ cần là đồ anh làm, em đều thích ăn."
Câu này của cậu tuyệt đối là thật, nhưng Moon Hyeonjoon vẫn tiếc nuối, giận dỗi nói: "Còn nói là đầu bếp lớn, sao lại khiến anh phiền thêm thế này?"
Sanghyeok cười không lên tiếng.
Cậu đặt cằm lên vai Moon Hyeonjoon, híp mắt nhìn anh xoay sở với đống đồ ăn.
Ngoài cửa sổ, nắng dần tắt, ánh chiều hắt vào, trứng trong nồi nhìn có chút mơ hồ, nhưng mùi vị tràn vào mũi lại rất mê người.
Loại hạnh phúc bình thường như này, lại rất khó cầu.
Sanghyeok kiềm chế trái tim đang đập loạn của mình, cánh tay ôm bên hông Moon Hyeonjoon siết chặt hơn.
Cậu xác định mục tiêu rõ ràng, ý chí kiên định.
Cậu thật cẩn thận, nhẫn nại mười phần.
Cậu không sợ thất bại bao nhiêu lần, cũng không để ý bị ngã nhiều hay không, chỉ biết nhất định sẽ nắm chắc người này trong tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro