Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14

Bảy giờ ba mươi phút sáng, Moon Hyeonjoon thắt xong cà vạt.

Anh mặc bộ vest sẫm màu, tóc vuốt một sợi cũng không rối, vẻ mặt tự nhiên đi qua nhà bếp đã sửa sang, đẩy cửa ra ngoài. Công ty không xa, tuy đi sớm vẫn bị kẹt xe một đoạn, nhưng chưa đến tám rưỡi anh đã ngồi trong văn phòng của mình rồi.

Sáng nay có một cuộc họp của nhân viên cấp cao. Moon Hyeonjoon sửa sang lại tài liệu trong tay, trước lúc họp tìm thư kí xác nhận lịch trình ngày hôm nay một lần nữa, xác định chiều ba giờ sẽ có thời gian rảnh.

Thư kí mặc dù bị anh hỏi nhưng vẫn giữ nguyên được sự chuyên nghiệp tiêu chuẩn, còn trả lời rất tốt: "Vâng, nửa tháng trước đã sắp xếp cho ngài rồi, bất kể là họp hay tiệc gì đó đều từ chối, tuyệt đối không phát sinh tình huống ngoài ý muốn."

Dừng một chút, sự hiếu kì trong lòng dâng lên, rất không chuyên nghiệp mà thì thầm hỏi: "Không biết là cuộc hẹn gì quan trọng vậy ạ?"

"Không phải hẹn." Moon Hyeonjoon không tức giận, cười cười: "Nhưng quả thật rất quan trọng."

Sau đó không giải thích nữa, lấy văn kiện trên bàn đi về phòng họp.

Cuộc họp kéo dài hơn anh nghĩ.

Lúc thật sự rảnh thì đã quá trưa. Moon Hyeonjoon sợ lại bị kẹt xe, ngay cả cơm trưa cũng không ăn, đi ngang qua siêu thị chạy vào mua bánh mì rồi trực tiếp lái xe tới bệnh viện.


Đến nơi, Sanghyeok đã sớm chờ trong phòng khám.

Cậu đeo chiếc kính râm thật to, quần áo mặc đơn giản, tay cầm di động chơi game, vừa thấy Moon Hyeonjoon liền ngẩn ngơ, hỏi: "Sao anh lại đến đây?"

Moon Hyeonjoon đi qua ngồi bên cạnh, hỏi ngược lại: "Tôi không thể đến sao?"

Sanghyeok đang bận rộn trong giai đoạn quay phim, hôm qua mới từ nơi quay ngoại cảnh trở về, ngáp liên tục: "Anh đã giúp tôi hẹn lịch tái khám rồi, không cần phải đặc biệt đến nữa."

"Không theo em, tôi sợ em lại quên."

Sanghyeok nghe thế cười rộ lên: "Gần đây không bận à? Sắp cuối năm rồi, hiện giờ phải là lúc công ty bận nhất chứ?"

"Công việc bận rộn chỉ là cái cớ, một người nếu muốn có thời gian rảnh sao lại không tìm được chứ?" Hai tay Moon Hyeonjoon đan vào nhau, rất tự nhiên nói: "Chỉ là việc ấy hay người nào đó có đáng giá để phí phạm thời gian không thôi."

Sanghyeok nghe xong sửng sốt nhíu mày: "Rốt cuộc anh cũng thừa nhận trước kia lấy công việc làm lí do? Lạ thật, hôm nay sao lại thành thật thế?"

Moon Hyeonjoon nhìn thẳng cậu, hòa nhã nói: "Tôi đột nhiên phát hiện, nói thật lòng mình thì ra không đáng sợ đến thế."

Những lời này khá đủ thành ý.

Sanghyeok lo nghĩ, muốn nói gì đó, đáng tiếc y tá vừa lúc gọi cậu vào. Cậu đành tháo mắt kính vẫy tay với Moon Hyeonjoon, đứng dậy đi vào phòng khám.

Lúc Sanghyeok trị liệu, Moon Hyeonjoon ăn bánh mì anh tiện mua trên đường, im lặng chờ bên ngoài. Trước kia anh bối rối luống cuống có lẽ là vì sợ mất đi Sanghyeok.

Hiện tại anh không sợ nữa. Bởi vì anh lặng lẽ đem Sanghyeok giấu vào một góc sâu nhất, an toàn nhất trong lòng, ai cũng không đoạt mất được.


Thời gian trôi thật mau, thoáng cái đã thấy Sanghyeok xoa xoa tay phải đi ra, Moon Hyeonjoon vội vàng sắp xếp đồ đạc đỡ cậu. Anh dù sao hai ngày nữa sẽ đến bệnh viện nên không hỏi Sanghyeok tình huống cụ thể, chỉ nói: "Trị liệu lần sau tôi cũng đã hẹn trước rồi, vừa lúc em không có cảnh quay, đến lúc đó gọi điện cho em."

Sanghyeok cảm giác áp lực thật lớn, Moon Hyeonjoon đối với lịch trình của cậu rõ như lòng bàn tay, còn cậu thì không biết lúc nào Moon Hyeonjoon bận rộn. Vì thế vừa đi vừa nói chuyện: "Thật ra nếu muốn cảm ơn mấy lời nói của tôi thì trực tiếp trả thù lao là được, tôi không ngại đâu, đừng phiền phức như này."

"Ừ." Moon Hyeonjoon đồng ý quan điểm với cậu: "Nếu chỉ là cảm kích dùng tiền có thể giải quyết."

Tầm mắt anh dừng trên người Sanghyeok, thanh âm thấp chỉ đủ mình anh nghe thấy: "Nhưng có một số chuyện, chỉ có thể dùng thật tâm để đổi."

"Cái gì?" Sanghyeok không nghe rõ.

Moon Hyeonjoon nhân tiện nói: "Buổi tối cùng ăn cơm nhé?"

"Vẫn là để hôm khác đi, hôm nay không được rồi, tôi muốn về ngủ sớm."

"Được, tôi đưa em về."

Moon Hyeonjoon săn sóc đưa người về đến tận cửa nhà, nhìn Sanghyeok lên tầng lại đứng nhìn một lúc mới lái xe đi. Anh quay về công ty xử lí công việc mãi đến tối mịt mới về.

Anh không ăn cơm tối cũng không gọi đồ bên ngoài, anh mở tủ lạnh, lục tung đống nguyên liệu tìm mấy thứ, mang một đống rồi đứng trong bếp nghiên cứu thực đơn. Sau đó rửa sạch tay, xắn tay áo, cầm dao, dáng vẻ như chuẩn bị ra trận... gây sức ép với nồi niêu bát đũa.

Đây là thói quen mới gần đây của anh, mặc kệ công việc bận thế nào, cơm tối nhất định phải tự tay làm.

Chỉ có điều, Moon Hyeonjoon phát hiện, nấu nướng cũng cần phải có thiên phú, như anh trên phương diện này hoàn toàn không có chút tế bào, rõ ràng đã làm theo từng bước như trong sách viết, muối dấm đều cho vô cùng chính xác, nhưng cuối cùng thành phẩm ngay cả bản thân anh cũng không thể nuốt nổi.

Đương nhiên, đêm nay lại thất bại. Moon Hyeonjoon cố gắng ăn hết đống đồ mình nấu, có chút nản lòng.

Dựa theo tiến độ này, năm nào tháng nào mới tự tay nấu đồ ăn được? Mình anh tùy tiện ăn còn chẳng nổi, không thể để Sanghyeok bị ngộ độc được đúng không?

Anh vừa nghĩ vừa thở dài, ăn được một nửa thì buông đũa, với lấy di động bên cạnh, gọi điện cho bạn cũ: "Này, là tôi... ừ, giúp tôi đăng kí lớp học nấu ăn cấp tốc đi, càng nhanh càng tốt... không có gì, không liên quan đến chương trình mỹ thực đâu, mà là..."

Nửa câu sau nói ra thật mất mặt, nhưng nghĩ đến, Moon Hyeonjoon lại kìm lòng không được, nhẹ giọng: "Chỉ là... tôi muốn học thôi."

Anh không biết làm thế nào để nấu ra một bàn đồ ăn ngon. Càng không biết phải yêu một người thế nào.

Nhưng anh có thể chậm rãi học. Lúc anh yêu Ryu Minseok chưa bao giờ dám nói ra tình cảm của mình, anh luôn sợ bị tổn thương, anh luôn lưu lại đường lui cho bản thân. Anh không biết, tình yêu là phải mạo hiểm. Có thể phía trước là vực sâu vạn trượng. Nhưng anh nếu yêu ai đó thật lòng, sẽ vì người ta bước một bước này.


Buổi tối hôm Moon Hyeonjoon bước ra từ phòng bếp rối tinh ấy, anh biết con đường kia khúc khuỷu, chắc chắn sẽ vấp ngã không ít, nhưng anh đã thừa nhận tình cảm đối với Sanghyeok, và cũng toàn tâm toàn ý tiến về phía trước.

Anh đăng kí lớp học nấu ăn cấp tốc quả nhiên hiệu quả, bớt chút thời gian đi mấy bữa, tay nghề tuy không đột nhiên tốt hẳn nhưng dưới sự hướng dẫn của giáo viên, mấy món rau xào đơn giản làm ra cuối cùng cũng có thể nuốt.

Moon Hyeonjoon không dám mơ tưởng gì cao trên phương diện này, anh chỉ chuyên tâm học một món củ cải hầm xương, ngày nào về nhà cũng luyện, lúc mới bắt đầu thì luống cuống nhưng về sau lại càng quen thuộc, cứ thế nửa tháng, cảm thấy có thể mang thành phẩm đi gặp Sanghyeok.

Bởi vì gần cuối năm, chuyện lớn nhỏ ở công ty không ngừng, Moon Hyeonjoon vất vả lắm mới dành ra được chút thời gian buổi chiều, chạy tới chỗ quay phim của Sanghyeok.

Sanghyeok gần đây cũng không rảnh, bộ phim tiến vào giai đoạn quan trọng, Jeong Jihoon không tìm thấy cảm giác, quay đi quay lại vẫn không vừa lòng. Cậu ta chưa bao giờ ném kịch bản, vẫn giữ thái độ lạnh lùng, chỉ có một lần bàn về nội dung kịch bản với Sanghyeok, một lần bảo cậu sửa lại, hoàn toàn mặc kệ bao nhiêu lãng phí về nhân lực và vật lực.

Sanghyeok coi như hiểu Jeong thiếu nổi tiếng vì điều gì, diễn viên hợp tác cùng cậu ta, cho dù có bình hoa tới cỡ nào, cũng có thể được cậu ta cọ ra chút diễn xuất.

Lúc Moon Hyeonjoon tới, Sanghyeok đang ở phòng nghỉ xem lời thoại, vừa ngẩng đầu thì thấy trước mắt có một cái túi.

"Giúp tôi nếm thử." Moon Hyeonjoon mỉm cười đưa đồ qua.

Sanghyeok thuận tay nhận lấy, mở túi lấy ra bình giữ nhiệt, mở nắp thấy canh xương hầm nóng hổi liền hỏi: "Có ý gì?"

Moon Hyeonjoon tìm lí do cậu sẽ không từ chối: "Đang có tiết mục mới, liên quan chút tới mỹ thực, muốn nghe ý kiến của em."

"Tiết mục về đồ ăn không phải chỉ cần giả vờ thôi sao? Chẳng lẽ còn phải nếm thử?"

"Vì đảm bảo tính chân thật nên sắp xếp người xem ăn thử."

Sanghyeok nghĩ cũng thấy có lý, múc một thìa canh, kết quả vừa cho vào miệng, cậu đứng hình một giây.

Moon Hyeonjoon ở bên cạnh hỏi: "Vì thế nào?"

Sanghyeok nếm thêm vài thìa, quay đầu liếc Moon Hyeonjoon: "Canh này ai làm thế?"

"Tạm thời giữ bí mật, em chỉ cần cung cấp ý kiến thôi."

Moon Hyeonjoon đã nói vậy, Sanghyeok đương nhiên không khách khí, vừa ăn vừa nói: "Xương chặt quá to, củ cải hầm quá nhừ, gừng cũng cho quá nhiều... lên sóng mà cho người xem ăn thử cái canh này, cam đoan tỉ suất sẽ giảm. Ừ, là cái tỉ suất người xem thấp nhất luôn."

Moon Hyeonjoon nghe thấy cười rộ lên, lấy máy tính ra ghi lại những lời cậu nói, còn hỏi thêm mấy thứ, ai không biết còn tưởng đâu anh đang nghiên cứu cho tiết mục mỹ thực thật.


Thời gian nghỉ trưa trôi mau. Moon Hyeonjoon sợ quấy rầy công việc của Sanghyeok, không ở lại quá lâu, cùng cậu nói linh tinh mấy câu rồi ra về. Trước khi đi còn không quên dặn: "Hôm nay thật sự cảm ơn em, mấy hôm nữa còn muốn phiền em thử tiếp."

Sanghyeok đưa anh ra tới cửa, lơ đãng nói: "Đồ ăn thật sự rất khó nuốt."

"Ừ."

"Anh nhất định là làm y chang công thức, ngay cả cho muối cũng đều chuẩn xác phải không?"

Moon Hyeonjoon lắp bắp kinh ngạc: "Sao em biết?"

Nói ra rồi mới phát hiện mình sập bẫy.

Sanghyeok nhẫn cười: "Muốn thể hiện, lần sau nhớ dán thêm mấy cái băng dán cá nhân trên tay ấy, như thế hiệu quả hơn."

Moon Hyeonjoon bị trêu chọc, nhưng không tức giận, chỉ mỉm cười. Đợi đến lần sau mang đồ ăn tới, trên ngón tay anh quả thật có thêm băng dán cá nhân.

Sanghyeok thiếu chút cười muốn tắc thở, nhịn mãi mới được, ăn thử món thịt kho tàu Moon Hyeonjoon vất vả làm, sau đó nghiêm túc cho ý kiến.

Moon Hyeonjoon đồng thời không để lọt một từ, ghi lại vào máy, vừa gõ vừa nói: "Năm nay sắp qua rồi."

Đúng vậy, năm nay hình như trôi qua thật nhanh.

"Ngày 31 công ty có tiệc cuối năm, em có đi hay không?"

"À, có nghe người đại diện nói." Sanghyeok nghĩ tới thời gian biểu của mình, hỏi lại: "Có thể xin phép không?"

"Em có thể, nhưng tôi thì không." Lúc Moon Hyeonjoon nói những lời này, ánh mắt nhìn chằm chằm Sanghyeok, ý là, muốn cùng cậu trải qua ngày cuối năm.

Sanghyeok sao có thể không rõ ý tứ của anh? Nhưng không trực tiếp trả lời, chỉ nhìn nhìn ngón tay Moon Hyeonjoon, hỏi: "Vết thương kia là thật hay giả?"

Moon Hyeonjoon nhếch mép, sảng khoái đáp: "Giả đấy."

Sanghyeok ngược lại không tin, đưa tay nắm lấy tay anh.

Moon Hyeonjoon lật tay, giữ chặt tay Sanghyeok, nhẹ nhàng vuốt vết sẹo xấu xí trong lòng bàn tay.

Tay phải Sanghyeok run rẩy. Moon Hyeonjoon lại càng nắm chặt, cúi đầu nhìn kĩ vết sẹo, dùng ánh mắt cẩn thận miêu tả lại hình dạng của nó, giống như miêu tả lại trái tim của Sanghyeok, thấp giọng nói: "Tôi cũng không phải muốn thể hiện gì hết."

"Hả?"

"Cho dù mùi vị không ngon, tôi cũng muốn để em thử đồ ăn tôi nấu, chỉ là vậy thôi."

Anh chỉ là muốn để Sanghyeok nhìn trái tim anh. Sanghyeok có đón nhận không là một chuyện, mà anh có làm hay không lại là chuyện khác.

Sanghyeok cũng hiểu được đạo lí này cho nên vẫn chưa oán hận Moon Hyeonjoon tra tấn dạ dày cậu, chỉ chậm rãi rút tay về, nói: "Tiệc mừng thì để xem tình hình đi, dành ra được thời gian thì tôi đi."

Có những lời này là đủ rồi.


Vài ngày sau Moon Hyeonjoon không nhắc lại chuyện kia nữa, một phần là vì bận công việc, cũng không muốn Sanghyeok khó xử, chỉ ngày nào cũng nhắn tin, nhắc cậu nhớ mặc thêm quần áo.

Đảo mắt tới ngày ba mươi mốt. Công ty tổ chức tiệc mừng rất lớn, có không ít nhân vật nổi tiếng đến, hơn nữa còn có một số có quan hệ hợp tác, trong đại sảnh khách sạn ăn uống linh đình, rất náo nhiệt.

Moon Hyeonjoon thân là người tổ chức, các chi tiết nhỏ nhặt đều phải để ý tới, cười chào hỏi nhiều tới nỗi cứng cả miệng. Lại còn bị mời rượu, đi tới đi lui hết cả buổi tối mới có thời gian nghỉ chút xíu. Rảnh thì anh liền tìm hình bóng Sanghyeok xung quanh, đáng tiếc nhìn thấy Moon Dohyun như con khổng tước kiêu ngạo, cũng nhìn thấy Jung Jaehyun vì nhận được công việc mới mà mặt mày rạng rỡ, nhưng lại không chờ được Sanghyeok đến.

Moon Hyeonjoon không yên lòng, thường thường nhìn ra bên ngoài cửa. Anh một người tự do trong bữa tiệc náo nhiệt này, nhiều ít có chút vắng lặng cô đơn, nhớ lại câu trả lời ngày đó của Sanghyeok, nhịn không được nhắn tin cho cậu.

Sanghyeok vẫn chưa trở về, mãi đến mười hai giờ kém năm mới gọi điện tới. Bên kia điện thoại ầm ĩ, cho nên tiếng của Sanghyeok có chút mơ hồ: "Ngại quá, tôi hình như... không kịp."

Moon Hyeonjoon lặng đi một chút, nói không tiếc nuối là giả, nhưng vẫn cười nói: "Không sao, dù gì chỉ là hình thức thôi, bỏ lỡ năm nay, còn có năm sau mà."

Sanghyeok "Ừ" một tiếng: "Đều do đạo diễn Jeong không chịu thả người, ngày thế này mà còn muốn chạy đi quay cảnh hoàng hôn, mãi đến giờ mới kết thúc công việc, về thì lại kẹt xe..."

"Vậy em hiện tại đang ở nhà à? Hay đang đi trên đường?"

Sanghyeok im lặng trong chốc lát, nói: "Tôi ở dưới cửa tầng khách sạn."

"Cái gì?"

"Nhưng mà thang máy có vấn đề, vẫn dừng ở tầng mười. Tôi nhớ không lầm thì tiệc đặt ở đại sảnh tầng hai mươi nhỉ? Ước chừng không kịp rồi."

Moon Hyeonjoon nghe tới đó, cảm thấy ngực đập một trận dồn dập, lập tức hô: "Em ở đâu đứng yên đó, đừng nhúc nhích, tôi lập tức tới."

"Hả?" Sanghyeok giật mình: "Anh không phải muốn chạy thang bộ chứ? Tầng hai mươi đấy."


Lúc này cách năm mới chỉ còn ba phút, ngọn đèn trong đại sảnh chợt tắt, tiếng la hét chói tai.

Câu trả lời của Moon Hyeonjoon bị thanh âm này che lấp, chờ Sanghyeok nghe được giọng của anh đã có thể nghe được bước chân dồn dập chạy trên cầu thang.

Hành lang ánh sáng mờ ảo, Moon Hyeonjoon vội vàng, không ngẩng đầu xem mình chạy đến tầng mấy rồi, chỉ biết chạy mãi xuống dưới, một lòng muốn gặp Sanghyeok. Không biết đến tầng bao nhiêu, bên ngoài vang lên tiếng chuông mười hai giờ, sau đó nghe thấy giọng mũi của Sanghyeok kề sát bên tai: "Năm mới vui vẻ."

Moon Hyeonjoon bỗng dưng dừng bước.

Trời đêm rực rỡ ánh pháo hoa, hành lang u tối bỗng chốc mang nhiều màu sắc sáng chói, Sanghyeok đứng cách anh mấy bước, nắm chặt di động cười với anh, đôi mắt đồng dạng phát ra ánh sáng.

Moon Hyeonjoon đột nhiên nói không nên lời, mắt thấy Sanghyeok bước trên tiếng pháo hoa giống như bước từng bước vào trong tim anh. Mãi đến khi mười hai tiếng chuông đánh xong, anh mới hồi phục tinh thần, mở miệng hỏi: "Chúng ta đi lên hay đi xuống?"

"Nghỉ một chút đi, chạy có chút mệt." Sanghyeok vừa nói vừa cúp máy, ngồi lên bậc cầu thang.

Moon Hyeonjoon liền ngồi bên cạnh cậu: "Không biết là tầng nào?"

"Quên đếm." Sanghyeok ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: "Nhưng phải đi đúng đường thì cuối cùng mới gặp nhau được."


Pháo hoa vẫn tiếp tục được bắn. Xuyên qua cửa sổ có thể thấy như những ngôi sao trên bầu trời đêm.

Bọn họ một người tầng trên một người tầng dưới. Chỉ có thể dựa vào bước chân của chính mình, đi qua nhiều bậc thang, đi qua nhiều tối tăm mới có thể đổi lấy thời khắc gặp nhau này.

Là một chuyện rất đơn giản. Nhưng Moon Hyeonjoon nghĩ tới đây, cảm thấy tâm can rung động.

Đợi cho tiếng vang bên ngoài dần chìm xuống, Sanghyeok mới quay đầu lại cười: "Vừa rồi lúc tôi bước vào khách sạn, thấy tiểu bạch thỏ nhà anh ôm một cô gái lên xe. Cậu ta ăn mặc hôm nay không tồi.

Ban đầu Moon Hyeonjoon không hiểu tiểu bạch thỏ là ai, nghe đến cái từ cuối cùng kia mới bừng tỉnh, thật không biết nên khóc hay cười: "Em sao suốt ngày nghĩ đến em trai tôi thế?"

Sanghyeok hỏi lại: "Cậu ta vì sao cứ thấy tôi là chạy trốn?"

"Nó dù sao cũng lớn rồi, biết suy nghĩ hơn chút, biết ai có thể trêu vào, ai không nên trêu."

"Không phải là do bị anh trai dạy dỗ à?"

Moon Hyeonjoon lúc này không trả lời cậu, đổi đề tài: "Muốn ngồi đây chút nữa à?"

Sanghyeok vội xua tay: "Chờ chụp được cảnh hoàng hôn mệt chết được."

"Tôi đưa em về sớm chút nhé."

"Không cần lên trên chào hỏi sao?"

"Không sao, đã quá mười hai giờ rồi, cũng nên tan thôi."

"Lúc anh xuống sao lại nghe thấy tiếng la hét thế?"

Moon Hyeonjoon cười rộ lên: "Ừ theo thông lệ hàng năm, trước mười hai giờ thì tắt đèn."

"À, tôi nhớ rồi, sau đó có thể nhân cơ hội thâu hương thiết ngọc, muốn hôn ai thì hôn..." Sanghyeok thật mệt, nói xong dựa vào bên tường chìm vào giấc ngủ.

Moon Hyeonjoon mỉm cười, luyến tiếc đánh thức cậu, cởi áo khoác của mình, nhẹ nhàng đắp lên người cậu. Sau một hồi do dự, lại gần bên cạnh Sanghyeok, ở trên môi cậu khẽ chạm.

"Năm mới vui vẻ."


Sanghyeok không nhớ rõ đêm đó mình về nhà thế nào. Lúc tỉnh dậy đã thấy nằm trên chiếc giường mềm mại ở nhà, mà áo vest của Moon Hyeonjoon cậu vẫn đang ôm chặt, nhăn nhúm. Cậu nhìn ra cửa sổ, đoán chừng đã gần trưa, nhưng lại lười nhác, càng ôm chặt chiếc áo kia, tiếp tục ngủ.

Mãi đến khi tiếng chuông cửa vang lên, Sanghyeok mới tung chăn ra, qua quýt mặc đồ ra mở cửa.

Ngoài cửa là Moon Hyeonjoon đã thay bộ đồ khác, vẫn là dáng vẻ áo mũ chỉnh tề ấy, dí cái bình giữ nhiệt quen thuộc vào tay cậu, nói: "Tôi đoán em không ăn trưa, cho nên ra ngoài mua mang tới."

Sanghyeok rất tự nhiên nhận lấy: "Vào ăn cùng không?"

"Không, tôi còn phải về công ty làm việc."

"Bận vậy à? Hôm nay cũng không nghỉ?"

"Ừ, tranh thủ làm xong thời gian này, Tết âm lịch thì có nhiều thời gian chút."

Moon Hyeonjoon chưa nói Tết âm lịch có kế hoạch gì, Sanghyeok cũng không hỏi, chỉ nói: "Áo vest của anh tôi làm nhăn hết rồi, chiều đem đi giặt hai hôm nữa đem trả anh sau."

"Ok."

Chào tạm biệt Moon Hyeonjoon, Sanghyeok quay người lại cầm chiếc áo kia khoác lên người, sau đó mở nắp bình giữ nhiệt, chậm rãi dùng bữa trưa.


Thời gian nhàn rỗi thế này chỉ ngắn ngủn có một ngày mà thôi. Ngày hôm sau cậu bị Jeong Jihoon gọi về trường quay tiếp tục gây sức ép. Một cảnh quay đi quay lại vài lần, Jeong thiếu gia khủng hoảng đến khủng hoảng đi, cảm thấy không hài lòng, cuối cùng để mọi người kết thúc công việc, còn mình thì kéo Sanghyeok ra ngoài đi dạo. Cậu ta không bắt Sanghyeok lái xe, chỉ kéo ra ngoài bắt xe bus, đi từ đầu bến tới cuối bến, lang thang khắp cả thành phố.

Ánh nắng mùa đông xuyên qua cửa sổ chiếu lên người, khiến con người ta buồn ngủ ghê gớm. Jeong Jihoon một câu về phim cũng không nhắc tới, thuận miệng: "Đừng nghĩ mình phải diễn tốt ra sao, chỉ cần nhìn thế giới ra sao trong mắt anh thôi."

Sanghyeok không lên tiếng, nheo mắt im lặng nhìn ánh trời chiều bên ngoài cửa sổ xe dần tắt.

Mấy hôm sau quay, đột nhiên thuận lợi rất nhiều.

Jeong Jihoon tâm tình tốt, tuy rằng không thể hiện trên mặt nhưng lời nói so với bình thường dịu đi một chút. Giữa trưa Sanghyeok ngồi ở phòng nghỉ ăn bánh Moon Hyeonjoon đưa tới, cậu ta đi qua đi lại mấy lần, nói: "Nhìn không ra người nào đó còn biết lấy lòng nhỉ."

Sanghyeok cười cười: "Đáng tiếc còn thiếu chút lửa."

"Thế mà anh ăn như thể ngon lắm ấy?"

Sanghyeok gắp một miếng bánh đưa qua, hỏi: "Có muốn ăn thử không?"

Jeong Jihoon không khách khí, há mồm cắn, nhưng mà vừa cho vào miệng, vẻ mặt liền biến đổi. Vất vả nuốt xuống, liền vội tìm nước uống, vừa ho vừa nói: "Đây là bánh gì thế? Sao lại có mùi rượu?"

"Chắc là lúc ướp thịt cho nhiều rượu quá, đến khi hấp lên thì bị lẫn mùi." Sanghyeok như cũ gắp một miếng cho vào miệng "Chắc là tính làm bánh nhân rượu? Ừ, có sáng tạo."

Jeong Jihoon mắt thấy cậu thản nhiên, ăn sạch hộp bánh, trên mặt khó có được lộ vẻ bôi phục, nói: "Tôi cuối cùng cũng hiểu cái gì là chân tình."

Sanghyeok không đáp, chậm rãi ăn miếng bánh cuối cùng, sau đó lấy di dộng ra, nghiêm túc viết mấy lời nhận xét, gửi cho Moon Hyeonjoon.


Không đến năm phút sau chuông điện thoại vang lên.

Sanghyeok cho rằng Moon Hyeonjoon gọi tới, bắt máy cười "Alo" một tiếng, không ngờ là một tiếng xa lạ từ đầu bên kia truyền tới: "Xin hỏi có phải cậu Lee Sanghyeok không?"

Sanghyeok ban đầu bắt máy không nhìn số điện thoại, lúc này cũng lười nhìn lại, đáp: "Vâng, là tôi."

"Ngại quá, mạo muội quấy rầy, tôi là thư kí của Moon tiên sinh. Ông chủ của chúng tôi muốn hẹn cậu gặp mặt, không biết cậu Lee có thời gian?"

Sanghyeok run sợ trong chốc lát, hỏi lại: "Là vị Moon tiên sinh nào?"

Tiếng nói xa lạ bên kia nói ra một cái tên cũng không xa lạ.

Sanghyeok sớm đoán ra được vị Moon tiên sinh này không phải là Moon Hyeonjoon, nhưng thật sự nghe được hai chữ Moon Junsik vẫn thật kinh ngạc, mãi sau mới nói được: "Đương nhiên là có thời gian."

Cậu nghĩ tới lịch làm việc gần đây rồi hẹn thời gian với vị thư kí kia, cúp máy, cầm lấy di động hồi lâu.


Moon Hyeonjoon cũng thật mau trả lời tin nhắn, trước tiên là khiêm tốn tiếp thu ý kiến, biểu thị sau này sẽ cố gắng hơn, sau đó lại hỏi cậu lần sau muốn ăn món gì.

Sanghyeok trả lời là thịt kho cà, không hề nhắc tới chuyện vị Moon tiên sinh kia. Cậu trước kia theo Moon Hyeonjoon nhiều năm, cho đến bây giờ cũng chưa bao giờ thấy vị này ra mặt, giờ cùng anh làm bạn bè, sao người ta ngược lại muốn gặp cậu?

Là bởi vì Moon Hyeonjoon chăm chỉ ghé qua studio ư?

Hay là do Moon Dohyun chạy về mách lẻo?

Tóm lại, khẳng định không phải là vì công việc.

Sanghyeok vòng vo qua lại, đại khái đoán được Moon Junsik hẹn gặp cậu là vì lí do gì. Trước Moon Hyeonjoon chỉ tùy tiện vui đùa thì không sao, nhưng nếu thật sự muốn cùng một người đàn ông sống chung, Moon lão gia làm sao có thể ngồi yên?

Chỉ không biết ông ấy giở thủ đoạn gì ra? Là cưỡng bức? Hay là lợi dụ? Thật đau đầu, tình tiết cũ thế, bây giờ ngay cả tiểu thuyết cũng không thèm viết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro