Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

Moon Hyeonjoon báo nghỉ ở nhà vài ngày.

Anh không bị bệnh chỉ là lười biếng không muốn động. Đương nhiên cũng không tiếp tục xem phim Sanghyeok đóng, mà là lấy cái đĩa CD kia bỏ vào đầu đĩa, mở đi mở lại đoạn bày tỏ đầy thâm tình ấy của Sanghyeok.

Anh nghe cậu nói vô số lần tôi yêu em.

Nhưng mỗi khi Sanghyeok trên màn hình cười nhẹ nhàng nói mấy lời đó, Moon Hyeonjoon cảm thấy lồng ngực mình như bị người ta đâm, không phải là dạng tê tâm liệt phế gì, mà là một nhát đâm trúng tim, anh không thể không thừa nhận, không còn Sanghyeok làm bạn bên cạnh, anh có bao nhiêu không quen.

Lúc Ryu Minseok kết hôn, anh có thể giống như bạn bè bình thường mà chúc phúc, nhưng đổi lại là Sanghyeok thì không được. Hoặc là yêu cậu, hoặc là quên cậu, anh chỉ có hai con đường này.

Cho nên Moon Hyeonjoon quyết định tạm thời không gặp mặt Sanghyeok – ít nhất trước lúc nhận rõ ra tình cảm của mình thì anh sẽ không đi tìm Sanghyeok, anh phải tĩnh tâm, phải giải quyết thật tốt mối quan hệ này. Nhưng công việc vẫn phải tiếp tục.

Anh nghỉ tổng cộng có mấy ngày, sau khi kết thúc vẫn phải thớm đi làm, công việc vội vàng mãi mãi không xong, không hề giống kẻ khổ sở vì tình. Anh thậm chí còn bớt thời gian cùng ăn cơm với Moon Dohyun.

Bởi chuyện xấu đầu năm nên Moon Dohyun bị Moon lão gia bắt về nhà dạy dỗ một trận, thành thật hơn nửa năm. Gần đây quản lí cũng buông lỏng hơn, trong lòng lại bắt đầu ngứa ngáy, toàn tâm toàn ý muốn theo đuổi cô minh tinh kia. Vì muốn giúp cô gái đó nhận được hợp đồng quảng cáo còn cố ý chạy đến nhờ Moon Hyeonjoon.

Moon Hyeonjoon đối với đứa em cùng cha khác mẹ này không có chút cảm tình nhưng anh sắm vai người anh tốt thật sự hoàn mỹ, trừ lúc tức giận quá đấm Moon Dohyun một cái ngày ấy thì hầu như lúc nào cũng là hữu cầu tất ứng, cưng chiều cậu ta càng kiêu căng càng tốt.

Lần này cũng giống vậy, Moon Dohyun vừa nói mấy câu, Moon Hyeonjoon đồng ý, Đương nhiên cũng không quên chức trách của một người anh, nhắc nhở: "Cậu tuổi cũng không nhỏ nữa, lúc nào rảnh thì làm chút chuyện đứng đắn đi, đừng có suốt ngày chạy theo mấy cô mới nổi nữa. Đầu năm gây chuyện còn chưa đủ lớn sao?"

"Chỉ là chút chuyện thôi mà, có gì đâu chứ?" Nhắc tới chuyện này không thể tránh nhắc tới Sanghyeok, mà nhắc tới Sanghyeok, Moon Dohyun liền đỏ mặt tía tai: "Huống chi em với tên họ Lee kia cũng chả tốt đẹp gì, em chỉ muốn đùa anh ta một chút thôi. Đều là do Lili ghen tuông vớ vẩn, truyền thông vô căn cứ đào ra nhiều chuyện thế."

Đùa một chút, cái từ này nghe thật chói tai. Mắt Moon Hyeonjoon tối lại, đẩy ly nước qua nói: "Rửa miệng của cậu đi."

Có thể là do ngữ khí của anh quá mức cứng nhắc, Moon Dohyun sửng sốt hồi lâu mới định thần lại, nói: "Anh, em nhớ rõ lần trước anh cũng tức giận vì họ Lee kia, anh không phải thật lòng với anh ta đấy chứ? Không đúng, anh rõ ràng là đá anh ta rồi. Hơn nữa anh ta là đàn ông, nếu như ba biết thì... ha ha."

Moon Dohyun nhếch miệng, vui sướng khi người gặp họa.

Moon Hyeonjoon cũng cười, nụ cười ôn hòa thân thiết nhã nhặn vô hại, cười đến nỗi Moon Dohyun sợ hãi thì mới dùng ánh mắt thâm trầm nhìn cậu ta, giọng nói mềm nhẹ: "Vĩnh viễn đừng có ý gì với Sanghyeok."

Một câu nói thuận miệng như vậy lại khiến Moon Dohyun im mồm. Moon thiếu gia bình thường tuy kiêu ngạo nhưng đứng trước anh trai mình liền mất hết khí thế, chỉ dám oán thầm mấy câu trong lòng.

Moon Hyeonjoon vẫn vui vẻ trò chuyện như cũ. Nhưng bữa cơm này đã thay đổi hương vị, hai người ăn cảm thấy không ý nghĩa, rất nhanh liền tạm biệt.

Moon Hyeonjoon mấy ngày nay không nghĩ về Sanghyeok, nhưng bị Moon Dohyun nhắc khó tránh nhớ tới, đành phải đem cậu ra nghĩ ngợi một lúc.

Bên này còn chưa nghĩ xong, thì nhận được điện thoại của bệnh viện gọi tới. Là bệnh viện tư nhân lúc trước anh bị tai nạn xe, ở đây lưu lại danh tính để có khi còn gọi điện hỏi thăm người bệnh.

Bởi vậy nhận được điện thoại Moon Hyeonjoon không ngạc nhiên, nhưng ngoài ý muốn người đối phương muốn tìm lại là Sanghyeok. Anh sửng sốt một chút mới nhớ tới, tại nạn khi đó Sanghyeok vẫn ở nhà anh, lúc ấy ngoài trừ để lại số di động còn để lại điện thoại bàn nhà anh.

"Sanghyeok đã chuyển đi rồi, tìm cậu ấy có chuyện gì không?"

"Là thế này, cậu Lee mấy tháng nay không tới bệnh viện tái khám, mấy lần hẹn trị liệu trước đó cậu ấy cũng bỏ lỡ, hơn nữa chúng tôi không liên lạc được với cậu ấy."

Nghe được "bệnh viện" "tái khám", Moon Hyeonjoon hoảng hốt, vội hỏi: "À, cậu ấy đổi số di động rồi, tôi có thể giúp liên lạc."

Dừng một chút mới hỏi ra nghi hoặc trong lòng: "Cậu ấy bị bệnh gì? Sao lại phải đến bệnh viện trị liệu?"

"Xin hỏi anh là...?"

Moon Hyeonjoon sợ đối phương không chịu tiết lộ tình hình của Sanghyeok liền nói dối: "Tôi là người nhà của cậu ấy."

"Anh không biết sao? Cậu Lee vì gặp tai nạn xe nên bị thương." Giọng nữ bên kia ngọt ngào vang lên, từng chữ từng chữ đập vào tim Moon Hyeonjoon, "Tay phải của anh ấy vẫn chưa khỏi hẳn, cần trường kì trị liệu."

Moon Hyeonjoon không rõ mình cúp máy thế nào.

Anh dường như có hỏi một chút về tình hình tay của Sanghyeok, nhưng trong điện thoại sao có thể nói rõ? Cuối cùng đành cúp máy, sau đó anh ngơ ngác ngồi ở đầu giường, cảm thấy đầu óc trống rỗng, mãi lâu sau mới có thể đem một đống tin vừa nghe thấy tổng hợp lại.

Tay của Sanghyeok bị thương trong vụ tai nạn xe. Cái này anh đương nhiên biết, anh nhớ rõ là cánh tay phải bị gãy xương, bàn tay còn bị cành cây đâm qua. Vết thương của Sanghyeok chưa khỏi hẳn, cần trường kì trị liệu. Không, không thể nào!

Sau khi hôn mê tỉnh lại, anh đã cố tình đi hỏi về thương thế của Sanghyeok, báo cáo viết là vết thương nhẹ, ngay cả Sanghyeok cũng cười nói đừng lo. Ít nhất so sánh với Ryu Minseok thì vết thương ấy không tính nghiêm trọng. Sau đó khi Sanghyeok xuất viện cũng là tự anh đi đón về.

Chẳng qua bị thương ở tay phải... tay phải...Sanghyeok nấu bằng tay phải!

Moon Hyeonjoon nheo mắt, nanh ngồi bên giường, sau lưng chảy mồ hôi lạnh. Sanghyeok đã bao lâu không xuống bếp làm cơm? Anh thật sự không nhớ.

Tựa như... từ lúc xảy ra tai nạn.

Moon Hyeonjoon cố gắng nhớ lại một ít chi tiết, nhớ tới lúc nói chuyện với Sanghyeok, cậu ngẫu nhiên sẽ cầm lấy tay phải. Anh nghĩ đây có lẽ chỉ là động tác nhỏ, anh chưa từng thật sự suy nghĩ động tác ấy có ý ngĩa gì.

Moon Hyeonjoon cảm giác trong phòng ngột ngạt quá. Anh đi qua mở cửa sổ, muốn để bản thân bình tĩnh lại, nhưng không có hiệu quả. Trong lòng anh rối loạn, không thể không cầm lấy di động, bấm số của Sanghyeok.

Sanghyeok tắt máy.

Moon Hyeonjoon nhìn đồng hồ trên tường, phát hiện đã nửa đêm, anh chỉ có thể chờ đến ngày mai.

Đêm nay quả thực gian nan.

Moon Hyeonjoon ở trên giường lăn qua lộn lại, nghĩ đến Sanghyeok rất ít khi nhắc tới chuyện của bản thân, số lần nói không nhiều lắm, cậu chỉ nói mình đã từng có ước mơ gì. Cậu chịu nhiều đau khổ như vậy, nhiều oan ức như vậy nhưng vẫn kiên trì không thay đổi ước mơ.

Nếu Sanghyeok sau này không bao giờ... có thẻ nấu nướng được nữa... Moon Hyeonjoon không dám nghĩ tiếp.

Ngày hôm sau anh bị ác mộng làm tỉnh giấc, thức dậy lại không thể nhớ nổi cảnh trong mơ, chỉ biết bản thân gọi tên Sanghyeok. Anh vội vàng gọi điện cho Sanghyeok, không ngờ vẫn tắt máy, sau đó lại tìm người đại diện hỏi, mới biết bộ phim của Jeong Jihoon chuẩn bị khởi quay, Sanghyeok chắc đang ở studio, cho nên di động tắt.

Moon Hyeonjoon cuối cùng mới bình tĩnh, biết không nên đi quấy rầy công việc của Sanghyeok, cho nên trực tiếp lái xe đến nhà hàng của cậu. Anh tìm mọi người hỏi một lượt, đáp án giống nhau: từ khi tai nạn xe, Sanghyeok tuy có vào bếp nhưng không tự tay làm đồ ăn nữa.

Sự thật rõ ràng như vậy còn gì để nghi hoặc?

Là nên trách Sanghyeok che giấu quá tốt, cả chuyện này cũng không nói sao? Hay là trách anh một chút cũng không để ý tới Sanghyeok? Vì chữa bệnh cho Ryu Minseok, anh cố ý liên hệ với chuyên gia nước ngoài, mấy tháng liền cùng người ta xuất ngoại chữa bệnh. Nhưng còn Sanghyeok? Anh chỉ nghĩ vết thương của Sanghyeok đã khỏi, cũng không biết còn để lại di chứng. Anh thậm chí... một lần cũng không nhìn kĩ vết sẹo trong lòng bàn tay Sanghyeok.

Anh luôn hận Sanghyeok quá vô tình, cơ hội gì cũng không cho gã, dễ dàng rời khỏi nhà anh. Nhưng thực chất kẻ vô tình lại là anh.

Xế chiều hôm đó Moon Hyeonjoon đến bệnh viện.

Bác sĩ trưởng phụ trách bệnh tình của Sanghyeok là một người trung niên hơi mập, dáng vẻ vô cùng hòa ái. Moon Hyeonjoon vì để nghe tình huống thực tế về bệnh của Sanghyeok, không thể không lần nữa giả mạo làm người nhà, nói mình là anh họ của cậu. Bởi vì lúc trước xảy ra tai nạn, anh cùng Sanghyeok được đưa vào viện này, cho nên đối phương hoàn toàn không có lí do để hoài nghi.

Bác sĩ đưa ra bệnh án, rất có trách nhiệm giải thích từng chút về bệnh tình của Sanghyeok, tuy rằng có dùng vài từ chuyên môn, nhưng tổng kết lại chỉ có một ý đó là tay Sanghyeok bị thương không nghiêm trọng lắm nhưng bởi vì tổn thương tới vài dây thần kinh, muốn hoàn toàn khôi phục là không thể, chỉ có thể thông qua vật lí trị liệu tận lực đạt tới mức bệnh nhân vừa lòng.

Moon Hyeonjoon đã có chuẩn bị tâm lí nhưng sau khi nghe xong vẫn cảm thấy miệng đắng ngắt, truy vấn: "Thật sự không có cách nào?"

"Theo lí thuyết thì không thể chữa khỏi hoàn toàn." Bác sĩ đẩy mắt kính. "Thật ra người bệnh phục hồi như vậy là tốt rồi, những hoạt động cơ bản đời thường của tay phải đều đã khôi phục, bình thường không cần điều trị. Nhưng cậu Lee lại có chút đặc biệt, cậu ấy nói mình là đầu bếp, cậu ấy còn muốn..."

"Còn muốn cầm dao." Moon Hyeonjoon nói nốt câu còn lại, phát hiện giọng nói của mình khàn khàn xa lạ.

"Ừ, để đạt tới mức ấy thì có chút khó khăn, dù sao tay của cậu ấy cũng bị cành cây xuyên qua, còn phải khâu mấy mũi." Bác sĩ lắc đầu, cảm khái: "Xương tay phải đều gãy, còn muốn chắn cành cây, cho dù lúc đó là muốn cứu người thì làm vậy cũng quá là xằng bậy."

Cứu người?!

Chuyện tai nạn qua lâu như vậy rồi Moon Hyeonjoon lần đầu tiên mới nghe người ta nhắc tới từ này. Trái tim anh đập liên hồi, vội vàng hỏi: "Cái gì mà chặn cành cây? Cái gì mà cứu người? Sanghyeok lúc ấy cứu ai?"

Giọng điệu của anh quá mức kích động, bác sĩ nghe thấy mà ngẩn người, kì quái liếc mắt nhìn anh: "Tôi không ở hiện trường tai nạn, sao biết được mà nói? Vả lại thời gian lâu như vậy rồi, cũng có thể là tôi nhớ nhầm."

Dừng một chút, ông lại nhỏ giọng: "Tôi nhớ rõ bệnh nhân có nhắc đến chi tiết chắn cành cây này, nói là cậu ấy vì cứu một người rất quan trọng, vừa nói vừa cười nữa, không biết có phải là em họ của cậu không?"

Vừa nói vừa cười? Hình như mỗi lần anh đi thăm, Sanghyeok đều cười nói không sao?

Sanghyeok luôn đem những thứ quan trọng của mình cất sâu dưới đáy lòng. Cậu sao lại là kẻ không biết diễn chứ? Rõ ràng là diễn quá mức xuất sắc, xuất sắc đến nỗi có thể lừa gạt bất kể người nào.

Tim Moon Hyeonjoon đập thịch. Anh đem những lời bác sĩ và Sanghyeok móc nối với nhau, mơ hồ đoán ra có chuyện gì đó nhưng lại không dám nghĩ quá xa. Hai ngày nay anh đã bị nhiều thứ quấy nhiễu lắm rồi, chân muốn nhũn cả ra, dứng cũng không vững.

Vị bác sĩ rất có trách nhiệm, sau đó còn nói với anh về chuyện tay của Sanghyeok: "Để em họ cậu tiếp tục vật lí trị liệu đi, loại thương tổn này tuy mất thời gian cho dù không thể khỏi hẳn cũng có thể khôi phục lại tám chín phần."

Moon Hyeonjoon nói cảm ơn, lúc rời bệnh viện quả thực là thất hồn lạc phách.

Vụ tai nạn kia cũng là nút thắt của anh.

Lúc sự việc xảy ra anh không tận lực nhớ lại, hiện giờ không thể không nghĩ. Kì thật ở hiện trường người lái xe và Ryu Minseok là người bị thương nghiêm trọng nhất, vận khí của anh tốt hơn chút chỉ bị đập đầu hôn mê, sau đó là Sanghyeok bị thương tay phải, cuối cùng... Jung Jaehyun?

Moon Hyeonjoon lâu lắm không nhắc tới cái tên này, trong ấn tượng của anh ngay cả diện mạo cũng mơ hồ, nhưng cậu ta có thể là người biết chân tướng. Dù sao vẫn còn sớm, Moon Hyeonjoon tìm người hỏi địa chỉ của Jung Jaehyun, trực tiếp lái xe qua.

Jung Jaehyun gần đây quả thực nghèo túng.

Cậu ta bị vụ tai nạn kia liên lụy, biết được nhiều bí mật lắm, khó tránh bị chướng mắt, Moon Hyeonjoon không để cậu ta vào mắt nữa. Cậu ta cũng không phải là người có tiếng, chỉ là idol mới ra nghề, không thường xuất hiện trên TV thì nhanh chóng bị người ta lãng quên, chỉ có thể ở một vài show thực tế lộ mặt.

Jung Jaehyun ở một căn phòng không mới không cũ, tuy nhỏ nhưng gọn gàng sạch sẽ. Lúc cậu ta mở cửa trên người mặc bộ đồ thể thao, dù sao cũng trẻ tuổi, không mặc vest cũng thấy đẹp, hơn nữa trải qua sự việc kia, thì có vẻ trưởng thành hơn.

Jung Jaehyun thấy Moon Hyeonjoon, ngẩn người: "Moon tổng, sao anh lại tới đây?"

"Ừ, có một số việc muốn hỏi cậu một chút." Moon Hyeonjoon tới thật đột ngột, không giống anh chút nào, nhưng trong lòng anh rối tung, hoàn toàn không để ý tới điều này.

Anh chỉ cần một đáp án. Để khiến trái tim anh bình ổn lại hay là lại lún sâu hơn?

Cho nên sau khi vào nhà Jung Jaehyun, anh ngay cả lời khách sáo cũng không, đi thẳng vào vấn đề hỏi về vụ tai nạn năm ngoái.

Jung Jaehyun cúi đầu nhớ lại, nói: "Rất nhiều chuyện tôi không nhớ rõ."

"Không sao, nhớ bao nhiêu nói bấy nhiêu."

Jung Jaehyun là người thông minh, biết cái nào nên nói cái nào không. Cậu ta không hề nhắc tới tên Ryu Minseok, chỉ nói: "Ngày đó đã muộn rồi, tôi đang ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đột nhiên nghe uỳnh một cái, hình như là xe tông vào cây ven đường, sau đó liền thấy anh Sanghyeok bị văng lên người tôi."

Moon Hyeonjoon cũng nhớ rõ đoạn này, lúc ấy người ngồi ở vị trí phó lái là nguy hiểm nhất, mà anh lại ngồi ngay phía dưới đó, cho nên lập tức đẩy Sanghyeok qua một bên, sau hướng tới chỗ Ryu Minseok. Anh cũng nghe được tiếng ầm to, như là có gì đó đập phải, nhưng anh rất nhanh mất đi ý thức.

Anh không muốn nghe Jung Jaehyun dài dòng, hỏi trọng điểm: "Lúc tôi ngất đi, chuyện gì xảy ra?"

"Thân cây bị va phải đổ xuống làm méo xe, nhất là vị trí của Moon tổng và người kia, có nhánh cây..."

"Làm sao?"

"Có nhánh cây đâm đến, thiếu chút nữa đâm vào mắt Moon tổng, anh Sanghyeok lấy tay của mình chặn lại. Tay của anh ấy bị đâm xuyên qua, máu chảy nhiều lắm nhưng anh ấy nhất quyết không buông tay..." Jung Jaehyun nói tới đây, dường như nghĩ tới cảnh máu chảy đầm đìa ấy, không kìm được rùng mình.

Moon Hyeonjoon cảm thấy một sự đau đớn lan khắp toàn thân.

Anh vội vàng đè lại mi tâm của mình, hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó xe cứu thương tới."

"Bao lâu mới tới?"

"Đợi không lâu lắm."

Moon Hyeonjoon nhìn thẳng cậu ta.

Jung Jaehyun chột dạ, thành thật đáp: "Hôm đó có mưa, tai nạn lại ở chỗ hẻo lánh, phải chờ chừng hai mươi phút."

Moon Hyeonjoon không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng đó. Ở trong chiếc xe vặn vẹo biến dạng, Sanghyeok quên mình lao đến cứu anh.

Cành cây đâm xuyên qua tay cậu, máu từng giọt từng giọt rơi trên mặt người cậu yêu, mà cậu lại vừa mới biết được, trong lòng người ấy lại là một người người khác.

Cậu làm thế nào sống qua nổi hai mươi phút kia?

Mắt thấy tình yêu của mình bị xé nát chút một, ước mơ của cậu ngày một rời xa, chân tình của cậu moi ra nhưng lại bị người ta hung hăng dẫm nát dưới chân.


Moon Hyeonjoon ngồi trên sopha nhà Jung Jaehyun nửa tiếng. Jung Jaehyun thấy anh không nói lời nào cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể rót thêm trà cho gã.

Moon Hyeonjoon chậm rãi uống, sau đó đứng dậy, vẻ mặt ôn hòa nói: "Hôm nay thật sự làm phiền cậu."

"À... không đâu." Jung Jaehyun cũng đứng dậy hỏi: "Moon tổng muốn ở lại ăn cơm không?"

"Không cần." Moon Hyeonjoon vỗ vỗ vai cậu ta: "Có rảnh thì gọi điện cho người đại diện của cậu đi. Tôi nhớ cậu lâu lắm rồi không có việc gì mới, cả ngày rảnh rỗi ở nhà như vậy rất nhanh bị người ta lãng quên đấy."

Jung Jaehyun run rẩy mãi mới hiểu được ý của anh, ánh mắt lập tức sáng lên. Trên gương mặt trẻ tuổi là nụ cười ngọt ngào, quả động lòng người.

Nhưng Moon Hyeonjoon chỉ cảm thấy kì lạ, sao trước kia anh lại cho rằng cậu ta giống Sanghyeok chứ?Thật sự còn kém xa lắm.

Moon Hyeonjoon rời khỏi mới gỡ vẻ mặt tươi cười kia xuống, trở về xe. Sắc trời gần tối, anh đã bỏ lỡ thời gian ăn cơm, lại không cảm thấy đói, chỉ là không khống chế được mà nhớ người kia.

Có lẽ là nhớ đến đồ ăn người ấy làm.

Moon Hyeonjoon đến tận bây giờ mới hiểu được, thời điểm anh lơ đãng, đã đánh mất yêu thương sâu sắc của bản thân.

Anh trực tiếp lái xe đến nhà Sanghyeok.

Nhưng không lên gõ cửa, chỉ ngồi trong xe gọi điện cho Sanghyeok. Sanghyeok lúc này đã mở máy, tiếng chuông vang hai hồi mới có người bắt máy, rất đơn giản "Alo" một tiếng.

Giọng nói quen thuộc này khiến Moon Hyeonjoon bỗng không nói nên lời. Anh cách cửa kính xe nhìn lên dãy nhà, tìm kiếm cửa sổ nhà Sanghyeok.

Sanghyeok lại này vài tiếng, hỏi: "Tìm tôi có việc hả?"

Moon Hyeonjoon cuối cùng cũng tìm được cửa sổ phòng Sanghyeok, ánh đèn màu cam theo cửa sổ hắt ra, nhìn thật ấm áp thoải mái... như vậy mới có dáng vẻ của một ngôi nhà.

Anh đã từng có cơ hội. Chỉ thiếu chút nữa, có thể có tất cả.

Moon Hyeonjoon mệt mỏi tựa lưng vào ghế, đưa di động kề sát bên tai, lắng nghe âm thanh nói chuyện của Sanghyeok, bản thân lại chẳng thể mở miệng.

Sanghyeok dần an tĩnh lại, cũng không lên tiếng nữa. Trong điện thoại mơ hồ truyền đến tiếng hít thở.

Moon Hyeonjoon nhớ có một khoảng thời gian, Sanghyeok đi thành phố A quay ngoại cảnh, hai người mỗi ngày đều goi điện cho nhau. Anh luôn chờ Sanghyeok ngắt máy trước, mà Sanghyeok lại luyến tiếc không tắt, đại khái là cảm giác của yêu đương, ngay cả thời gian im lặng cũng trở nên thật ngọt ngào.

Moon Hyeonjoon như quay trở về thời điểm ấy, quả thực nghĩ cả đời cũng muốn được giống thế.

Nhưng Sanghyeok đột nhiên mở miệng: "Nếu không có việc gì tôi tắt máy trước."

Moon Hyeonjoon bị kéo về thực tại, vội vàng kêu: "Sanghyeok?"

"Sao?"

"Tôi hôm nay đến bệnh viện, bác sĩ nói lâu rồi em không đến trị liệu cho tay phải."

Sanghyeok "À" một tiếng, "Gần đây không có thời gian rảnh, không để ý quên mất."

"Tôi còn đi tìm Jung Jaehyun, hỏi cậu ấy về chuyện tai nạn, biết em vì cứu tôi nên mới bị thương. Vì sao em chưa từng nói?"

Sanghyeok bình tĩnh.

Cậu căn bản có thể nói "Không có cơ hội để nói" hoặc là "Nói ra cũng vô dụng", vô luận chế giễu thế nào Moon Hyeonjoon cũng có thể chấp nhận, nhưng cậu lại thoải mái: "Chỉ là trên tay có một vết sẹo thôi mà, không phải chuyện quan trọng, dù sao tay tôi vốn không đẹp."

Ở bên kia điện thoại Sanghyeok cúi đầu cười: "Ừ, ít nhất không đẹp bằng mắt anh."

Moon Hyeonjoon so với cậu kích động hơn: "Nhưng từ khi xảy ra tai nạn đến giờ, em không tự mình xuống bếp nữa, tay em có thể không bao giờ... có thể..."

Sanghyeok đánh gãy lời anh: "Anh nghe tin đó xong thì sao, trong lòng nghĩ thế nào? Áy náy? Cảm kích? Hay là cảm thấy ước mơ của tôi không thể thực hiện được nữa, cảm thấy đáng thương quá? Nếu là vậy thì không cần..."

"Sanghyeok..."

"Không bằng đoán xem bây giờ tôi nghĩ gì đi." Sanghyeok vẫn cười, dịu dàng nói: "Tôi lúc ấy trong đầu chỉ có một ý nghĩ, chính là cảm ơn trời đất, người tôi yêu bình an vô sự."

Cả người Moon Hyeonjoon chấn động, tay nắm chặt điện thoại.

Lúc Sanghyeok yêu sâu đậm, cậu đem tình cảm giấu sâu dưới đáy lòng, không cho ai biết. Hiện tại mọi chuyện đã qua, cậu ngược lại có thể thẳng tcậu mà nói ra miệng.

Sau đó thì nói ngủ ngon với Moon Hyeonjoon.

Moon Hyeonjoon nghe tiếng tút tút trong điện thoại, thấy ánh đèn trong phòng Sanghyeok tắt, cho dù có mở to mắt thế nào cũng không thể nhìn được nữa. Anh không gọi lại cho Sanghyeok, chỉ ngồi trong xe chốc lát rồi về nhà. Trong phòng lạnh tanh, giống như phòng khách sạn, một chút hơi ấm con người cũng không có, phòng bếp sửa chữa xa hoa cũng nhìn thấy rõ.

Đây là phòng trang trí lại nhiều nhất, Moon Hyeonjoon từng tưởng tượng dáng vẻ Sanghyeok ở bên trong nấu nướng ra sao, hiện tại cái gì anh cũng không nghĩ được nữa, cởi áo vest, xắn ống tay áo, hình như định làm gì đó ở bếp.

Anh vốn theo chủ nghĩa hoàn mỹ. Anh sắm vai đứa con ngoan, anh trai tốt ba mươi mấy năm. Nhưng anh ba lần bốn lượt vì Sanghyeok mà mất hết hình tượng.

Moon Hyeonjoon lúc đập cái này quăng cái kia, cảm thấy bình tĩnh hơn chút, hơn nữa trong phòng cách âm khá tốt, không bị phát ra thanh âm quá lớn. Anh khiến nhà bếp rối tung rối mù, sau đó vừa lòng đi ra ngoài mở TV.

Đến khi gương mặt Sanghyeok hiện trên màn hình, Moon Hyeonjoon lại không khống chế được.

Anh ngồi phịch xuống đống hỗn độn, trong tay cầm điều khiển, tua đi tua lại đoạn Sanghyeok nói yêu kia. Giống như chỉ cần thời gian dừng lại ở khoảnh khắc Sanghyeok đó nói yêu anh nhất.

Khi đó không có vụ tai nạn xe.

Khi đó chân tướng chưa bị vạch trần.

Khi đó... anh vẫn chưa đạp vỡ tình yêu và giấc mơ của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro