Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12

Bóng dáng Sanghyeok ngày càng xa, gió đêm thổi bay vạt áo hắn, báo hiệu mùa hè sắp qua.

Moon Hyeonjoon tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi chốc lát, cảm thấy nơi nào đó trong người đau nhói, nhưng lại không nói nổi làm sao mà đau. Anh nghĩ có lẽ do công việc gần đây bận quá, áp lực lớn từ các mối quan hệ, mấy tháng rồi không nghỉ ngơi hẳn hoi. Đúng vậy, mai sắp xếp cho bản thân ngày nghỉ, sau đó tìm chỗ nào đấy đi du lịch.

Giống như ngày đó chia tay, Sanghyeok không quay đầu đi thẳng ra cửa, anh ngày hôm sau liền mua vé máy bay ra nước ngoài. Không có gì phải sợ cả, chờ thêm mấy tháng trở về, mọi thứ đều có thể bình thường.

Anh cùng Sanghyeok tiếp tục làm bạn bè...Hừ, bạn bè chết tiệt!

Moon Hyeonjoon nắm chặt tay lái, khởi động xe. Lúc này xe phi như bay nhưng trong lòng anh lại rối bòng bòng, trong đêm tối, đột nhiên trở nên vô đích.

Mãi tới nửa đêm mới về ngủ.

Hôm sau đương nhiên không thực hiện kế hoạch nghỉ ngơi, ở lại công ty vài ngày làm việc, nhẫn nại nhẫn nại tiếp, nhẫn hết một tuần, cuối cùng chạng vạng hôm nào đó đến nhà hàng của Sanghyeok.

Anh lấy cớ là đến ăn cơm, tìm phục vụ hỏi mới biết Sanghyeok hôm nay không đến. Anh không biết là thất vọng hay nên thở phào, chỉ cảm thấy hôm nay rất nóng không muốn ăn uống, tùy tiện chọn vài món ăn qua loa.

Nhưng không còn chỗ tốt, xa xa thấy có người vẫy tay với anh.

"Park tiểu thư?" Moon Hyeonjoon lập tức bày ra vẻ mặt ôn hòa tươi cười, nhanh chóng đi qua: "Cô cũng tới đây ăn cơm sao?"

Park Hana ngồi góc cạnh cửa sổ sáng sủa, trên người mặc đồ công sở, hiên nhiên là vừa tan làm tới đây, cười nói: "Bạn trai tôi đêm nay tăng ca, nên hủy hẹn. Tôi vốn định tìm Sanghyeok, nhưng ai ngờ tên đó không ở đây."

Dừng một chút hỏi: "Moon tiên sinh thì sao?"

"Tôi cũng đi một mình."

Park Hana trước giờ vẫn thẳng thắn, lập tức nói: "Vậy có muốn ăn cùng tôi không? Vừa lúc có thể gọi nhiều đồ."

Vừa nói vừa đưa thực đơn qua.

"Tôi thật vinh hạnh." Moon Hyeonjoon đương nhiên sẽ không cự tuyệt lời mời của người đẹp, mỉm cười ngồi xuống đối diện cô.


Khẩu vị của hai người đều đại chúng, nên gọi mấy món nổi danh của nhà hàng.

Không lâu sau phục vụ bưng đồ tới. Bất kể là món ăn nguội hay nóng hương vị đều ngon, nhưng Moon Hyeonjoon và Park Hana đều nhất trí rằng, tay nghề của Sanghyeok vẫn là nhất.

"Đáng tiếc Sanghyeok chỉ làm ông chủ, gần đây không chịu nấu đồ cho tôi ăn."

Moon Hyeonjoon bỏ đũa lại, đắn đo: "Park tiểu thư, có thể hỏi cô một việc không?"

"Không vấn đề." Park Hana lắc đầu, thập phần thân thiện hỏi: "Sao vậy? Cần tôi cố vấn về vấn đề luật pháp à? Là li hôn? Hay vấn đề kinh doanh? Dựa vào quen biết của chúng ta, tôi có thể cho anh một cái giá ưu đãi."

"Tôi muốn hỏi một chút... cô cùng Sanghyeok quen nhau từ bao giờ?"

"A?" Park Hana hiển nhiên thất vọng đối với vấn đề này, "Sanghyeok không nói với anh sao? Chúng tôi là hàng xóm với nhau từ thật lâu trước kia, từ nhỏ đã ở chúng một tòa nhà, hồi đó còn cùng nhau thả diều, đi bắt nòng nọc, trốn học."

Moon Hyeonjoon tưởng tượng đôi chút, thấy may mắn Sanghyeok không thích phụ nữ, tiếp theo lại hỏi: "Cậu ấy trước kia là đứa trẻ như thế nào? Lúc nào cũng trầm mặc ít lời vậy sao?"

"Ừ, cậu ấy từ bé đã không thích nói chuyện, lúc người khác nô đùa ở bên ngoài thì cậu ấy lại một mình trốn trong phòng đọc sách. Sở thích nấu ăn này đã sớm có từ khi ấy, tôi nhớ lần đầu tiên ăn đồ ăn cậu ấy làm, là ở..."

Tính cách Park Hana trái ngược với Sanghyeok, đã mở miệng là thao thao bất tuyệt, Moon Hyeonjoon cũng im lặng nghe. Anh trước kia không quan tâm tới chuyện quá khứ của Sanghyeok, dù sao cũng chỉ là bạn giường, chỉ cần có thể ở trên giường đòi cậu niềm vui là đủ rồi. Nhưng hôm nay ngồi trong nhà hàng của Sanghyeok, trò truyện cùng một người phụ nữ không quen thuộc nói về chuyện của cậu.

Anh không biết mình trúng tà gì, dù chỉ là một việc nhỏ nhàm chán, một khi có liên quan tới Sanghyeok, anh nghe thật sự chăm chú.

"Sanghyeok làm việc gì cũng đều có kế hoạch, luôn xác định rõ mục tiêu, tôi còn nghĩ rằng cậu ấy nhất định trở thành đầu bếp, ai ngờ sau đó lại xảy ra việc kia..."

"Chuyện gì?"

"Ba cậu ấy buôn bán thua lỗ, thiếu một số tiền lớn. Từ đó tôi không gặp lại người nhà của cậu ấy nữa, nghe nói là chạy ra nước ngoài trốn nợ. Sanghyeok một mình ở lại muốn kiếm tiền trả nợ, ngày tháng ấy khẳng định rất vất vả. Nhưng Sanghyeok lại cậy mạnh, thay đổi địa chỉ, thay đổi điệt thoại, mãi đến khi tình hình khá hơn mới liên lạc lại với chúng tôi."

Moon Hyeonjoon mơ hồ biết giấc mộng của Sanghyeok không thành là bởi vì xảy ra chút biến cố, nhưng mãi đến bây giờ mới biết chân tướng, nghĩ cậu phải trải qua những đau khổ như vậy liền thở dài: "Cậu ấy tới bây giờ vẫn chưa từng nói qua chuyện này."

Park Hana gật đầu, "Tính cậu ậy là vậy, càng là chuyện quan trọng thì lại càng giấu diếm thật kĩ, không cho một ai biết."

Cô nghĩ nghĩ, lại nói: "Giống như trong ăn uống bình thường vậy, Sanghyeok nhìn có vẻ như không kén ăn, nhưng thật ra, cậu ấy luôn ăn những thứ mình không thích trước, cái gì thích sẽ để lại sau cùng."

"Thật sao?" Moon Hyeonjoon thường hẹn Sanghyeok ăn cơm, cũng không chú ý chi tiết nhỏ này.

"Không tin sao, lần sau anh cứ thử lấy đồ ăn còn lại trong đĩa của cậu ấy, nói ăn giúp cậu ấy, xem xem vẻ mặt của cậu ta ra sao."

Moon Hyeonjoon cảm thấy làm thế rất ngu ngốc, hỏi: "Park tiểu thư không phải đã từng làm như thế chứ?"

"Ha ha," Park Hana cười sảng khoái, "Tôi cũng chỉ cho cậu ấy bài học thôi. Yêu thích gì đó nếu không tốn sức nắm chắc, rất nhanh sẽ bị người khác đoạt mất."

Moon Hyeonjoon nghe xong những lời này cảm giác trong lòng xúc động, vừa định mở miệng nói thì thấy Park Hana nhìn ngoài cửa sổ kêu lên: "Sanghyeok về rồi."

Moon Hyeonjoon nhìn theo, thấy đèn đường ngoài cửa sổ sáng lóa, Sanghyeok mặc áo phông trắng đơn giản, bước xuống từ một chiếc xe rất đẹp, nói tạm biệt với Jeong Jihoon ở trong xe.


Yêu thương gì đó nếu không hao tổn sức nắm chặt, rất nhanh sẽ bị người khác cướp mất. Những lời này tự dưng hiện lên trong đầu.

Trong lòng Moon Hyeonjoon vừa động liền thấy cảm giác phiền não càng tăng thêm, không khỏi nhìn chăm chú hình ảnh ngoài cửa sổ kia, mất thật lớn sức lực mới duy trì nổi nụ cười.

Jeong Jihoon ở lại không lâu, cách cửa kính xe nói với Sanghyeok mấy câu, rồi bảo lái xe đi.

Sanghyeok đứng ở đó một lúc rồi mới đẩy cửa bước vào nhà hàng. Cậu quên không mang kính râm, bị vài cô nữ sinh nhận ra, nhiệt tình chạy lại xin chữ kí. Cậu đành phải trò chuyện mấy câu, kí tên chụp ảnh, sau đó đi vào phía trong.

Park Hana vựa thấy liền mở miệng oán giận: "Tiểu tử thối, sao trễ thế này mới về hả?"

Sanghyeok gật đầu chào Moon Hyeonjoon, rồi mới cười khổ nói: "Đại tiểu thư, tôi công việc bề bộn lắm, lần sau muốn tìm thì nhớ hẹn trước đi."

"Công việc bận à?" Moon Hyeonjoon liếc cậu, "Về chuyện kí hợp đồng phim, công ty sẽ tìm em nói chuyện mà."

"Cùng đạo diễn bồi dưỡng quan hệ, cũng coi như là một phần công việc đi?"

"Khó lắm mới thấy em để ý bộ phim nào."

Sanghyeok nghe ra mùi thuốc súng trong mấy lời này, nhưng vẫn bình tĩnh: "Ừ, bộ phim điện ảnh lần này rất ý nghĩa."

Là kịch bản thú vị? Hay là đạo diễn thú vị? Moon Hyeonjoon gắng chịu không hỏi.

Nhưng sắc mặt của anh khẳng định không dễ nhìn, cố tình Sanghyeok quan sát mặt người giỏi thế dường như không nhận ra, vừa cười với Park Hana vừa ngồi xuống bên cạnh nói: "Hôm nay tính phần thanh toán cho tôi."

"Đương nhiên là cậu mời." Park Hana rót li nước cho Sanghyeok, "Đừng cho rằng tôi không biết cậu đang làm việc hay hẹn hò, lúc trước gọi điện thoại cho cậu, cậu nói rõ ràng đang ở rạp phim!"

Sanghyeok tuy bị vạch trần nhưng tuyệt không xấu hổ, chỉ giả bộ bất đắc dĩ, luôn miệng: "Vâng vâng vâng, tôi ngày mai còn hẹn người ta leo núi cơ. Đại tiểu thư cô có muốn đi theo giám sát không?"

Lúc cậu nói những lời này, ngay cả khóe mắt cũng không thèm liếc sang bên cạnh.

Nhưng Moon Hyeonjoon không tự chủ được, thử tưởng tượng cảnh anh chạy tới theo dõi Sanghyeok hẹn hò, sau đó tỉnh lại, đáy lòng chửi mình điên rồi. Cái chuyện không phong độ không nhân cách như thế anh làm sao mà nghĩ ra được vậy?

Có thể là vẻ mặt của anh quá kì quái, ngay cả Park Hana cũng nhịn không được dõi theo, hỏi: "Moon tiên sinh, anh không sao chứ? Sao cứ chau mày mãi?"

"Không có gì." Moon Hyeonjoon vội vàng mỉm cười với cô: "Chỉ hơi mệt thôi."

Sanghyeok ở bên cạnh chậm rãi uống nước, nói: "Mệt thì về nghỉ sớm đi, cũng không sớm nữa rồi."— đây chính xác là quan tâm của bạn bè.

Rất khác với cách nói chuyện trước kia của Sanghyeok. Cậu lúc trước nếu thấy thế liền tìm mọi cách châm chọc, trào phúng anh lấy công việc làm cớ.

Moon Hyeonjoon ngược lại càng hoài niệm một Sanghyeok như thế. Anh thật sự cảm thấy mệt mỏi, nhưng ngồi im một chỗ không chịu động đậy.

Anh không biết mình hôm nay tại sao lại muốn tới đây, một mặt nghĩ làm thế nào để quên Sanghyeok, một mặt lại vội chạy tới muốn nhìn cậu. Lúc không gặp thì luôn nghĩ tới, xong rồi thì lại tự bực mình.

Moon Hyeonjoon luyến tiếc rời đi, Sanghyeok đứng lên trước, nói: "Tôi còn có chút việc dưới bếp, đi qua xem một chút, hai người chậm rãi nói chuyện."

Moon Hyeonjoon mắt thấy cậu đi lướt qua mình, trong đầu lại nhảy ra câu nói của Park Hana. Yêu thương gì đó... nếu không bỏ sức nắm chắc...Anh vội vàng muốn nắm lấy tay Sanghyeok.

Nhưng đầu ngón tay vừa chạm nhau, Sanghyeok liền thản nhiên tránh, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra cả, tiếp tục đi về phía trước.

Moon Hyeonjoon cảm thấy trong lòng trống rỗng, mờ mịt cúi đầu nhìn tay mình, không xác định được đồ của mình... có phải đã bị cướp đi mất rồi? Có lẽ sắc mặt của anh khó nhìn quá, Park Hana thúc giục anh về nghỉ ngơi.

Anh vốn dĩ còn muốn chờ Sanghyeok, đáng tiếc Sanghyeok trốn trong nhà bếp, không cách nào, anh đành lái xe về trước.


Trở về nhà cũng không quá muộn. Hòm thư dưới nhà có đồ gửi cho anh, Moon Hyeonjoon lấy ra đi vào thang máy ít người, dưới ánh đèn chiếu, chữ viết trên phong thư rất ngoáy, chỉ viết tên của anh cùng địa chỉ, không có viết tên người gửi.

Trong lòng anh đang nghĩ tới buổi hẹn của Sanghyeok và Jeong Jihoon, nghĩ một hồi liền thấy đau đầu, nên không thèm quản là ai gửi tới, mở cửa nhà mở phong thư.

Bên trong không có gì ngoài một đĩa CD. Dù sao cái này cũng không nổ được, Moon Hyeonjoon không nghĩ nhiều, tùy tay mở TV, đem đĩa CD nhét vào đầu đĩa, rồi ngồi xuống sopha.

Màn hình TV không có gì ngoài một hồi tiếng xào xạc.

Moon Hyeonjoon trong lòng đang nghĩ đến Sanghyeok.

Hình ảnh dần dần rõ ràng hơn, rừng trúc đẹp đẽ hiện ra. Moon Hyeonjoon vẫn nghĩ đến Sanghyeok.

Màn hình thay đổi, gương mặt xinh đẹp của Sanghyeok đột nhiên hiện ra trên TV. Moon Hyeonjoon ngẩn ngơ, rồi lại ngơ ngẩn.

Anh thấy Sanghyeok mặc một thân cổ trang, ở trong rừng trúc bay qua, dựa vào khinh công đuổi theo một cô gái cũng mặc cổ trang, từ phía sau ôm lấy người ấy.

Moon Hyeonjoon nhớ lại, nhớ ra anh từng ở studio xem cảnh này. Là bộ phim cổ trang năm ngoái Sanghyeok đóng, ngoại cảnh quay ở thành phố A, trên TV đang chiếu chính là cảnh cao trào trong bộ phim.

Anh biết tiếp theo sẽ thế nào.

Anh lúc trước nhìn thấy, chỉ cảm thấy ngực như bị đập một cái thật mạnh, hận không thể đem một Sanghyeok như vậy giấu đi, không để cho kẻ nào nhìn thấy. Cho nên anh bảo đạo diễn quay lại cảnh này, rồi cắt ghép cảnh cũ biên tập lại, anh tính sao lưu cho riêng mình.

Sau đó lại xảy ra vụ tai nạn xe đáng sợ kia, anh tựa đã quên mất, căn bản không nghĩ đạo diễn sẽ đem CD gửi lại. Càng không tưởng tượng được... anh không hề phòng bị mà xem một màn này.

Trên màn hình Sanghyeok lấy tay che mắt nữ diễn viên kia, vừa hôn môi nàng vừa chậm rãi ngẩng đầu.

Moon Hyeonjoon có chút thở không nổi. Anh vội vã tìm điều khiển, muốn tắt TV nhưng tay lại run rẩy, thiếu chút nữa làm đổ cốc nước trên bàn.

Sanghyeok như xuyên qua màn hình, nhìn thẳng anh, ánh mắt kia thâm tình chăm chú, giống như nhìn tình yêu chân thành nhất cuộc đời này. Moon Hyeonjoon không tránh nổi, ngồi trên sopha, trái tim run rẩy.

Sanghyeok mở miệng nói. Giọng nói trầm khàn, trong ánh mắt ngoan tuyệt lộ ra si tình.

Moon Hyeonjoon tựa như trong chớp mắt, Sanghyeok dữ tợn quyết tâm xé nát lồng ngực moi ra trái tim chảy máu đầm đìa. Giọt máu đọng trên đầu ngón tay, cậu lại nhìn thẳng màn hình mỉm cười, từng chữ từng chữ thổ lộ lòng mình.

Tôi yêu em.


"Thanh Ti" sắp công chiếu.

Sanghyeok mấy ngày nay bay tới bay lui giữa các thành phố, nơi nơi vội vàng tuyên truyền. Hợp đồng bộ phim mới bàn bạc cũng tạm ổn, chỉ còn chút chi tiết nhỏ cần hoàn tất, cho nên cậu ngày nào cũng đi từ sáng sớm, tối mịt mới về.

Tin tức của Moon Hyeonjoon linh thông, lúc chụp ảnh thì anh đã tới. mấy hôm không gặp anh vẫn tây trang giày da, phong độ ngời ngời, chẳng qua tinh thần kém một chút, thoạt trông như ngủ không đủ giấc.

Sanghyeok đứng trên lập trường là bạn bè quan tâm anh đôi chút.

Moon Hyeonjoon nói cảm ơn sau đó nói một câu không liên quan: "Đầu đĩa ờ nhà tôi hỏng rồi."

"Hả?"

"Cho nên tôi đổi một cái mới, gần đây xem không ít phim nhựa với phim truyền hình." Dứt lời, nói ra một loạt tên phim.

Sanghyeok nghe mà giật mình, cảm thấy mấy cái tên này rất quen.

Mãi sau mới nhớ ra, những phim Moon Hyeonjoon nhắc tới đều có cậu tham gia. Có mấy bộ lâu lắm rồi, ngay cả cậu cũng không nhớ rõ nội dung là gì, mình đóng vai gì, có khi chỉ là cameo. Không biết Moon Hyeonjoon tại sao lại kể cho cậu nghe?

Sanghyeok nghĩ nghĩ, cố ý tránh đề tài này: "Moon tổng công việc bận như vậy đừng thức khuya quá, nghỉ ngơi sớm tốt cho cơ thể."

"Tuy không ít kịch bản cẩu huyết nhàm chán, nhưng lúc này tìm được thật sự đáng giá." Moon Hyeonjoon cười, ánh mắt vẫn dừng trên người Sanghyeok, "Ít nhất có thể khiến tôi hiểu thêm về người kia."

"Diễn đều diễn rồi, không có giá trị tham khảo lắm."

"Nhưng lúc em diễn, khẳng định cũng sẽ bỏ tình cảm vào đó."

Sanghyeok nhất thời không biết nên nói sao.

Vừa lúc stylist bước vào, bảo cậu qua đổi trang phục, cậu nhân cơ hội chấm dứt chuyện này, xoay người vào phòng hóa trang.

Bởi vì phim mới là phim hiện đại, hóa trang không phiền toái như cổ trang, Sanghyeok chỉ cần chỉnh lại chút tóc, cắt tỉa chút mái, để lộ ra đôi mắt đen cùng cái trán cao, sau đó thay áo blouse trắng, đeo thêm gọng kính, cơ bản là xong.

Tạo hình tương đối đơn giản, nhưng hiệu quả rất cao.

Vốn một thân áo trắng đã hợp với khí chất lạnh lùng của Sanghyeok, nhất là cái kính kia, không những không che bớt vẻ mĩ mạo của cậu, ngược lại loại đẹp này càng trở nên thâm trầm nội liễm, như ngọc thạch trải qua mài giũa, nhìn thì trầm tĩnh nhưng lại ẩn ẩn lộ ra chút bén nhọn lạnh thấu xương.

Một đống đèn chiếu trên người cậu, khiến người ta không dời nổi mắt.

Mấy cô gái trẻ tuổi gào hét đẹp trai quá, ngay cả nhiếp ảnh gia cũng nhịn không được khen mấy câu, chỉ có Jeong Jihoon thờ ơ, khoanh tay đứng một bên, đơn giản giơ ngón tay cái với Sanghyeok.

Sanghyeok rất ăn ý quay qua cười với cậu ta một cái.

Moon Hyeonjoon thu hết một màn này vào mắt, trong lòng không biết là tư vị gì. Nhưng anh không thể không thừa nhận, Jeong Jihoon rất có mắt nhìn, tạo hình hiện tại của Sanghyeok, quả thực hợp với nhân vật trong kịch bản.


Sau khi chụp xong, Sanghyeok lại thay mấy bộ đồ khác, công việc tiến hành rất thuận lợi, nhưng đợi đến khi kết thúc, thì cũng xế chiều.

Moon Hyeonjoon đói bụng chờ bên cạnh, đợi Sanghyeok xong xuôi, bước tới nói: "Cùng nhau ăn trưa nhé."

"Ngại quá, chỉ sợ hôm nay tôi không có thời gian."

"Sao vậy? Tôi bây giờ tìm em ăn cơm cũng cần phải hẹn trước sao?"

Sanghyeok chưa kịp nói, Jeong Jihoon đã bước tới hỏi: "Còn bận à?"

"Không, thu dọn linh tinh xong là đi được rồi, khó có dịp mời được đạo diễn Jeong đi ăn cơm, đương nhiên tôi sẽ không thất hẹn." Sanghyeok nói xong, nhìn nhìn Moon Hyeonjoon: "Moon tổng anh nói có đúng không?"

Moon Hyeonjoon bị cậu làm nghẹn, thật không cách nào phản bác. Vì duy trì hình tượng, anh đành phải nuốt xuống cục nghẹn này, trơ mắt nhìn Sanghyeok cùng Jeong Jihoon đi ra ngoài.

Jeong Jihoon không lái xe. Dựa theo cách nói của cậu ta, hoặc là có xe đưa đón hoặc là dựa vào hai cái đùi. Dù sao thì cậu ta tuyệt đối không lái xe, đơn giản ngay cả bằng lái cũng thi không đỗ. Cho nên hôm nay mời ăn cơm, Sanghyeok đảm nhiệm chức vụ lái xe luôn.

Xe đi không bao lâu, hai người đều phát hiện có xe theo phía sau. Sanghyeok trừng hai mắt, làm bộ không thấy, Jeong Jihoon cũng thức thời không nói, cậu ta chỉ đề nghị một nhà hàng ở trung tâm phố.

Tới nơi, vừa ngồi xuống, Moon Hyeonjoon liền đẩy cửa vào. Anh không tiến tới chào hỏi, chỉ tìm một chỗ cách không xa lắm ngồi xuống, theo góc đó của anh vừa vặn có thể thấy được Sanghyeok.

Sanghyeok một lần cũng không quay đầu lại.

Nhưng thật ra Jeong Jihoon lúc đang dùng cơm có lơ đãng một câu: "Anh ta gọi đồ ăn giống anh."

Sanghyeok đương nhiên biết anh ta ở đây là ai, bởi vậy tay cầm đũa hơi run.

Jeong Jihoon không tiếp tục, chỉ nói: "Kế bên có triển lãm tranh, ăn cơm xong đi xem với tôi đi."

Sanghyeok có chút khó xử: "Thật ra con người của tôi không có tế bào nghệ thuật."

Jeong Jihoon hiếm khi cười rộ lên: "Cái này có nghệ thuật hay không không liên quan, đẹp chính là đẹp thôi."

Sanghyeok cũng không có bận gì nên gật đầu đồng ý.


Sau khi ăn xong vẫn là Sanghyeok lái xe, mà xe Moon Hyeonjoon vẫn bất khuất như cũ chạy theo. Sanghyeok hoài nghi người này liệu có phải giả mạo không, Moon Hyeonjoon vĩnh viễn không rảnh sao có thể làm ra chuyện khác thường đến thế?

Jeong Jihoon quay đầu nhìn mấy lần, lười biếng nói: "Xem ra có người tâm linh tương thông với chúng ta, cũng muốn đến xem triển lãm."

Sanghyeok không biết giải thích thế nào, cố gắng giải thích: "Tôi với Moon tổng có chút hiểu lầm... cho nên..."

"Tôi hiểu."

Jeong Jihoon ở trong cái vòng lẩn quẩn này lâu như vậy, còn cái gì không đoán được đây? Cậu ta không hiếu kì, chỉ cười nhẹ, mắt nhìn ra phong cảnh bên ngoài: "Trên đời này nhiều kẻ vậy lắm, lúc anh bị coi thường thì bọn họ lạnh lùng vô tình, chờ đến khi anh lạnh lùng tàn nhẫn rồi thì bọn họ lại trở nên không tự trọng."

Lời này thật có lí.

Nhưng càng nghe lại càng như một lời khuyên kinh nghiệm. Sanghyeok nhịn không được nhìn Jeong Jihoon, thấy vẻ mặt cậu ta như không có chuyện gì, thật sự đoán không ra rốt cuộc cậu ta là người tàn nhẫn hay ai mới là người tàn nhẫn?

Jeong Jihoon đối với bất cứ chuyện gì cũng thiếu chút hào hứng, chỉ ham thích làm điện ảnh cho nên đề tài này liền chấm dứt tại đây. Hai người sau đó không nói thêm gì, đi một lúc thì thấy khu triển lãm. Bởi vì không phải ngày lễ nên người đến xem không nhiều, những ngọn đèn đủ kiểu dáng chiếu ánh sáng vào mấy bức tranh có một loại cảm giác vắng lặng.

Sanghyeok im lặng đi về phía trước, từng bước từng bức từng bức đều xem, trong đó có một bức rất thích, sử dụng màu sắc tươi đẹp, rất hấp dẫn ánh nhìn.

Jeong Jihoon dừng trước một bức tranh phong cảnh thật lâu.

Bức tranh miêu tả cảnh trời nước tuyệt đẹp, phía xa tít biển là trời xanh không mây, đâu đó là hình dáng vách đá, dưới đó lại có một căn nhà rất lớn, có tia sáng màu cam lấp lóe. Bởi vì chỉ có vài nét bút nên không rõ ánh sáng này là thật hay giả.

Jeong Jihoon chăm chú nhìn bức tranh giống như bước vào trong bối cảnh đó rồi, dường như đang đắm chìm trong đoạn kí ức nào đó. Nếu không phải ở nơi công cộng, nói không chừng cậu ta sẽ rơi nước mắt.

Qua hồi lâu, cậu ta thu hồi cảm xúc, quay đầu cười với Sanghyeok: "Cảnh đẹp của thiên nhiên thật khiến người ta kính sợ."

Sanghyeok lập tức tỏ vẻ đồng ý. Trong lòng cậu lại nghĩ, sau bức tranh này chắc hẳn là một hồi chuyện xưa.

Nhưng Jeong Jihoon không hỏi chuyện của cậu thì cậu đương nhiên cũng sẽ không hỏi đến chuyện riêng của người ta, chỉ tiếp tục vừa đi vừa ngắm. Đi đến một góc hơi tối, ở lối rẽ bất chợt gặp Moon Hyeonjoon.

Moon Hyeonjoon như sợ cậu bỏ chạy, liền nắm lấy tay cậu, hạ giọng: "Chúng ta nói chuyện một lúc."

Anh bám riết không tha như vậy Sanghyeok muốn tránh cũng không nổi, huống chi cậu vốn không có ý cự tuyệt, tiện nói: "Tôi lát nữa còn phải đưa đạo diễn Jeong về, không bằng hẹn tối được không?"

"Chỉ sợ hai người xem triển lãm tranh xong rồi lại muốn đi ăn tối thôi."

Sanghyeok vừa nghe liền nở nụ cười: "Tôi chỉ đồng ý mời cậu ta một bữa cơm thôi, bữa tối này... Moon tổng vui lòng mua không?"

Cậu nói đùa thôi không ngờ Moon Hyeonjoon tưởng thật, nghiêm túc: "Có thể."

Sanghyeok ngạc nhiên: "Anh không cần về công ty làm à?"

"Tôi hôm nay tới xem em chụp ảnh đương nhiên đã sớm báo nghỉ."

Moon Hyeonjoon trả lời xong trực tiếp kéo Sanghyeok đi tìm Jeong Jihoon nói chuyện hẹn đi ăn tối.

Jeong Jihoon không hiểu bọn họ đang ầm ĩ cái gì, dù sao cậu ta cũng ăn uống không mất tiền rồi, đương nhiên không ý kiến. Ăn xong bữa tối, cậu ta bảo Sanghyeok không cần đưa về tự mình đi bộ.

Vì chuyện này mà thái độ của Moon Hyeonjoon đối với cậu ta tăng lên không ít, lập tức đem cậu ta cho lên cùng cấp bậc với Moon Dohyun luôn.


Đêm thu man mát. Moon Hyeonjoon kéo Sanghyeok đi dọc bờ sông, thấy cậu ăn mặc đơn bạc, thói quen cởi áo khoác lên người cậu.

Sanghyeok không nói gì, im lặng theo sát Moon Hyeonjoon, cũng không vội hỏi anh nói chuyện gì.

Hai người đi một vòng bờ sông lại một vòng, đều đang chờ đối phương mở lời trước, cuối cùng đêm khuya vắng người, Moon Hyeonjoon mới mở miệng nói một câu: "Quan hệ giữa em với Jeong Jihoon không tồi."

"Chỉ là cùng nhau ăn mấy bữa cơm, là bạn bè bình thường thôi."

"Tất cả mọi người là bạn bè?"

"Bạn bè là vị trí an toàn nhất, đảm bảo nhất, ai cũng không bị tổn thương, chẳng lẽ không được sao?"

Moon Hyeonjoon nhíu mày, nói: "Em sao lại dùng ngữ điệu này nói chuyện với tôi?"

"Bằng không thì nói thế nào? Chẳng nhẽ phải giống như nói với kim chủ à?" Sanghyeok cảm thấy buồn cười nói. "Phí cao lắm đấy."

Moon Hyeonjoon thần sắc khẽ biến, đột nhiên đưa tay kéo Sanghyeok vào lòng, cằm gác lên vai cậu, thấp giọng: "Chúng ta lúc đó không phải không có tình cảm."

"Hử?"

"Tôi từng nghĩ cứ như vậy với em cả đời."

"Ừ." Đáng tiếc chỉ là giấc mộng lừa mình dối người.

Sanghyeok nghĩ thế nhưng không nói ra.

Moon Hyeonjoon cứ ôm Sanghyeok, bởi vì luyến tiếc nhiệt độ cơ thể quen thuộc này, hỏi tiếp: "...có thể bắt đầu lại một lần nữa không?"

"Những lời này trước hết phải hỏi chính anh." Sanghyeok không giãy dụa, đưa tay chỉ vào lồng ngực anh, hỏi ngược lại, "Lòng của anh đã buông xuống được rồi ư? Cũng không hẳn là phải quên người kia nhưng ít ra cũng không thể do dự, dây dưa."

Moon Hyeonjoon há miệng lại không nói ra lời.

Sanghyeok sớm biết anh chỉ là nhất thời xúc động, không khỏi thở dài: "Nếu đáp án vẫn là không biết, vậy không cần bắt đầu, bởi vì lần này tôi sẽ không làm nam phụ nữa đâu."


Moon Hyeonjoon nháy mắt nhớ tới cảnh Sanghyeok nhìn thẳng ống kính nói tôi yêu em.

Cái dáng vẻ không đề phòng ấy, cái dáng vẻ moi cả trái tím mình ra trao người... chính vẻ mặt ấy đã nhiễu loạn trái tim anh, giống như có gì đó vướng trong lòng, gỡ mãi không ra, cảm giác khó chịu mơ hồ.

Nhưng hôm nay Sanghyeok nới tay anh, giãy ra khỏi lòng anh, giương mắt nhìn thẳng anh bình tĩnh lại có chút xót xa nói: "Làm sao bây giờ? Tôi đã bước về phía trước rồi mà anh vẫn còn ngẩn ngơ tại chỗ thế này."

Moon Hyeonjoon không hiểu ý của cậu.

Sanghyeok cũng không tính giải thích, chỉ cởi áo khoác trả lại Moon Hyeonjoon, dịu dàng: "Xem nhiều phim không tốt cho cơ thể đâu, anh nếu có thời gian thì về nhà nghỉ ngơi sớm đi."

Vẫn như cũ cậu xoay người bước đi trước.

Moon Hyeonjoon không nhớ rõ đây là lần thứ mấy nhìn thấy hình ảnh rời đi của Sanghyeok. Cậu là một kẻ sợ lạnh nhưng lại một mình đi giữa đêm thu gió lạnh như vậy, bóng dáng xa dần, đi tuyệt không quay đầu lại.

Trong đầu Moon Hyeonjoon vẫn còn dừng lại ở khoảnh khắc Sanghyeok nói câu tôi yêu em kia, mãi sau mới sực tỉnh. Anh kinh ngạc đứng nơi đó, sờ chiếc áo khoác còn dư lại chút hơi ấm, đột nhiên ý thức được, bản thân đương nhiên ngày nào đó có thể buông bỏ tình cảm với Ryu Minseok. Nhưng lúc đó, đã không còn người nào sẽ đứng im chờ đợi anh nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro