Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Rào.

Sanghyeok ngâm người trong nước lạnh đã lâu, khi trồi lên cảm thấy từng trận choáng váng, ngay cả tiếng hô "cắt" của đạo diễn cũng trở nên xa xôi dị thường, mơ hồ nghe không rõ.

Trợ lí mới Kim Geonwoo đưa cái khăn lông lớn qua, vừa quấn lấy thân thể ướt sũng của cậu rồi hưng phấn reo lên: "Anh Sanghyeok, đạo diễn Shin nói cảnh này xong rồi."

Thanh âm kia quá mức vang dội, khiến người ta đau tai.

Sanghyeok liếc mắt, nhẹ "Ừ" một tiếng, mang theo chút giọng mũi. Cậu sớm đã ướt nhẹp, bọt nước theo hai má trắng nõn rơi xuống, theo ánh đèn chụp chiếu vào, gương mặt trong suốt như sáng lên, đẹp đến rung động lòng người.

Kì thực, tướng mạo Sanghyeok cũng không nữ khí, nhưng đôi mắt to đen, mũi thẳng, ngũ quan tinh xảo hợp cùng một chỗ, chỉ có thể dùng từ xinh đẹp để hình dung.

Sắc đẹp trước mặt, ai lại không yêu thích?

Ngay cả đạo diễn cũng quên mất diễn xuất tệ của cậu lúc trước, vội gọi người kéo cậu từ trong nước lên, động viên mấy câu đúng mực.

Sanghyeok trước sau trầm mặc ít lời, xác định phần diễn của mình hôm nay đã kết thúc, chào hỏi đạo diễn, quấn khăn lông về phòng nghỉ.

Kim Geonwoo vội vàng đi theo, nói không ngừng nghỉ: "Anh Sanghyeok, sắc mặt đạo diễn Shin vừa rồi thật khó coi, em còn tưởng ông ấy sẽ nổi giận cơ... nhưng mà anh ngâm mình trong nước lâu như vậy sẽ không bị bệnh chứ? Trở về tốt nhất là ngâm nước ấm, nếu không..."

Sanghyeok cũng không để ý tới tiếng ầm ĩ của cậu ta, chậm rãi thay đồ, vừa lau tóc vừa dọn đồ, còn thuận tay cầm lấy tờ tạp chí giải trí trên bàn xem mấy lần.

Tạp chí bây giờ vì lượng tiêu thụ, ngày càng thái quá, kì trước còn có tin nam minh tinh nào đó có con riêng học trung học, kì này lại là nữ minh tinh liên tiếp lên hình, bị truy đuổi liên tục, hư hư thực thực việc có phải là tình nhân mới của lãnh đạo cấp cao trong công ty giải trí. Miêu tả sinh động, lại thêm bức ảnh mờ ảo, cứ như thật vậy.

Tình nhân mới?

Sanghyeok nheo mắt, vội thả tay ném tạp chí về chỗ cũ, nói với Kim Geonwoo: "Tôi lát nữa có việc, phải đi trước, mình cậu về công ty."

"Vâng, vâng, vâng."

Kim Geonwoo tuy rằng dài dòng, nhưng cũng may rất nghe lời, vẫn lẽo đẽo theo sau Sanghyeok.

Lúc đi tới cửa, Sanghyeok đột nhiên dừng bước.

Kim Geonwoo thiếu chút nữa va phải lưng cậu, vội hỏi: "Anh Sanghyeok, sao vậy?"

"Điện thoại... quên ở phòng nghỉ." Chỉ là vài cái tin đồn trên tạp chí ấy vậy lại khiến cậu phân tâm.

Điện thoại của nghệ sĩ tuyệt không thể để linh tinh, không đợi Sanghyeok ra lệnh, Kim Geonwoo liền xung phong nhận việc: "Em đi lấy!"

Nói chưa dứt lời đã quay người chạy mất.

Tới nơi, thấy cánh cửa phòng nghỉ khép hờ, bên trong truyền ra tiếng nói chuyện. Thanh âm có nữ có nam, Kim Geonwoo nhận ra trong đó có giọng của diễn viên phụ trong phim, là nữ diễn viên lúc nãy diễn cùng Sanghyeok, làm Sanghyeok phải quay lại hơn 10.

"... còn nói đại minh tinh cái gì, không nghĩ tới diễn xuất tệ như vậy, cũng may đạo diễn Shin tu dưỡng tốt, không có lật bàn."

"Ha ha, cô không biết anh ta nỏi danh là bình hoa sao? Cho dù là nhân vật nào, diễn xuất đều là một giọng điệu, người ta là có kim chủ chống lưng, phim nào chả làm diễn viên chính."

"Chẳng qua là có khuôn mặt đẹp mà thôi."

"Xì, cô sao biết không phải là công phu trên giường của anh ta tốt?"

Tiếp đó là một tràng cười.

Tuy rằng không chỉ tên nói họ, nhưng đứa ngốc cũng hiểu là đang nói ai.

Kim Geonwoo tuổi còn nhỏ, thời gian làm trợ lí lại ngắn, chưa từng gặp qua chuyện như này, nhất thời đứng ngây giữa cửa, không biết tiến lui ra sao. Đang lúc tay chân luống cuống, bỗng có một bàn tay lướt qua bờ vai cậu, nhẹ đẩy cánh cửa phòng nghỉ ra.

Đám người bên trong đứng hình, tiếng cười liền ngưng bặt.

Sanghyeok ôm tay đứng cạnh cửa, tóc vẫn ẩm ướt: "Điện thoại đâu?"

Kim Geonwoo ngơ ngác: "Còn, còn chưa lấy."

Sanghyeok gật đầu, không nhìn biểu tình xấu hổ của mọi người, lập tức đi vào cầm lấy điện thoại của mình, sau đó nhìn khắp bốn phía, gương mặt anh tuấn hiện lên nét cười: "Không quấy rầy, các vị tiếp tục."

Dứt lời, thoải mái kéo Kim Geonwoo rời đi.

Phong độ tốt không chê vào đâu được.

Kim Geonwoo mãi lâu sau mới lại lại tinh thần, lo sợ hỏi: "Anh Sanghyeok, anh, anh không giận sao?"

"Giận cái gì?" Sanghyeok suy nghĩ, như chợt nhớ tới cái gì, nói: "Ý cậu là đoạn bọn họ bảo tôi công phu trên giường tốt ấy hả? Ừ, tôi cũng thấy dùng từ đơn giản quá, ít nhất nên thêm hai ba từ miêu tả nữa."

"..."

Kim Geonwoo nhất thời không biết nói gì, mắt thấy thần sắc Sanghyeok vẫn như thường, thật sự không biết cái này có tính là cười lạnh không, vâng vâng rồi không dám lên tiếng nữa.

Sanghyeok hôm nay không lái xe, đứng ở cửa lớn gọi điện, không lâu sau, có một chiếc xe màu đen che rèm chậm rãi vòng từ cổng vào. Xe dừng, lái xe đi xuống mở cánh cửa phía sau.

Sanghyeok hướng Kim Geonwoo vẫy tay, khom người ngồi vào xe.

Kim Geonwoo cuối cùng cũng nhận ra vị ngồi trong xe là đại lão bản của công ty, theo góc nhìn của cậu, chỉ thấy một người đàn ông ngôi bên trong xe. Người nọ mặc tây trang, cà vạt, áo mũ chỉnh tề, khuôn mặt trong bóng tối có chút mơ hồ, nhưng ngón tay thon dài hữu lực, nắm chặt lấy tay trái Sanghyeok.

Sanghyeok cũng không giãy ra.

Ngược lại, cậu nhếch nhếch khóe miệng, giống tình nhân dịu dàng nhất, ngọt ngào nhất, chậm rãi cười rộ lên.

"Rầm!"

Cửa đóng lại, xe nghênh ngang mà đi.

Kim Geonwoo âm thầm tặc lưỡi, nghĩ, mấy người ở phòng nghỉ nói cũng không sai.

Kĩ năng diễn tệ thì có liên quan gì chứ?

Chỉ cần bên ngoài diễn thấy vui vẻ, thế là đủ.

Sanghyeok lạnh lùng đang mỉm cười.

Cậu ung dung ngồi trong xe, khóe miệng nhếch lên với độ cong đã tập luyện vô số lần trước gương, tuyệt đối hoàn mỹ. Để giành lấy niềm vui nơi kim chủ, đương nhiên phải tận tâm tận lực diễn cho tốt cái vai bình hoa.

Moon Hyeonjoon quả nhiên hài lòng hết sức.

"Tóc sao lại ướt vậy?" Ngón tay thon dài xẹt qua thái dương Sanghyeok, nhẹ nhàng gảy lỏn tóc đen, giọng nói trầm thấp, mội loại khí tức triền miên.

Sanghyeok thả lỏng thân thể, phối hợp nhắm mắt lại: "Mới vừa chụp xong phân cảnh tự sát ở phòng tắm."

"Mệt à? Tôi đưa em về nhà."

"Không cần, khó có được ngày anh rảnh."

"Tôi ngày mai nghỉ." Moon Hyeonjoon cúi đầu cười, ghé vào bên tai Sanghyeok nói, "Đêm nay có thể cùng em nghiêm túc cả đêm."

Sanghyeok mở to mắt nhìn anh, hỏi: "Moon tổng không phải thức khuya dậy sớm sự lý công việc nữa sao?"

"Mới từ nước ngoài về, vẫn bị lệch múi giờ."

Sanghyeok lập tức nhớ tới ảnh chụp trên tờ tạp chí kia.

Có người giống ư? Hay là anh học được thuật phân thân rồi? Nhưng mà Sanghyeok cũng không nói thẳng ra, khéo léo cười một cái.

Moon Hyeonjoon tự nhiên ôm lấy thắt lưng cậu, trước tiên bảo tài xế quay đầu xe, sau đó gọi điện thoại hủy hẹn ở nhà hàng đã đặt trước, cúi đầu hỏi cậu chiều muốn ăn gì.

Ài, người đàn ông này chính là ôn nhu chăm sóc như thế, rõ ràng anh tiêu tiền bao dưỡng tình nhân, thế mà lại còn làm được việc khéo như thế, cẩn thận như thế, làm cho người ta không thể nói một câu không tốt.

Hơn nữa đối với từng nhân tình đều rất hào phóng.

Hào phóng khiến người ta nghiến răng.

Sanghyeok tựa vào ngực Moon Hyeonjoon, không nói gì, nghĩ nghĩ, thật sự có chút buồn ngủ.

Phân diễn của cậu hôm nay không nhiều, nhưng cùng một màn mà diễn tới diễn lui hơn 10 lần, lại là ngâm trong nước lạnh, quả thật giày vò lắm. Cho nên bên này kim chủ còn đang nói ngon ngọt thì bên kia cậu đã ngáp liên tục, mơ màng chìm vào giấc mộng.

Trong mơ lại là cảnh diễn.

Một câu thoại rất đơn giản, không biết làm sao mà không nhớ nổi, đạo diễn tức giận muốn chết, hung hăng ném kịch bản vào mặt Sanghyeok.

Ba!

Tim Sanghyeok thót lại, tỉnh dậy mới phát hiện xe sớm đã dừng lại, cảnh sắc ngoài trời đã tối, không phân rõ thời gian. Cậu nhớ lại chuyện lúc nãy, không xong không xong rồi, cái này dễ bị hỏng chiêu bài lắm, vừa ngẩng đầu vừa lúc đối mặt với Moon Hyeonjoon.

Khuôn mặt này không tính là câu dẫn người, chỉ là ngũ quan đoan chính, khi cười rộ lên, khóe mắt có chút nếp nhăn, bộ dạng rất ôn hòa.

Người nào đó mới từ ác mộng tỉnh lại, lại bởi vì ngâm mình trong nước lạnh đến run rẩy thực dễ dàng bị ánh mắt này mê hoặc.

Sanghyeok đột nhiên rất muốn chạm lên mắt Moon Hyeonjoon.

Cậu bình thường rất có chừng mực, tuyệt đối sẽ không làm càn như thế này, nhưng hiện tại có thể lừa mình dối người, giả vờ nửa mê nửa tình mà vươn tay.

Moon Hyeonjoon ngồi bên cạnh Sanghyeok đã mấy tiếng, cánh tay bị đè đến tê dại, vẫn rất kiên nhẫn mặc cho ngón tay lành lạnh của câuh sờ lên mắt, hỏi: "Bữa tối muốn ăn gì?"

Sanghyeok hổi một đằng trả lời một nẻo: "Nửa tháng."

Mặc kệ vội vàng thật hay giả, xuất ngoại thật hay giả, bọn họ không gặp mặt suốt nửa tháng, đây là sự thật.

Ánh mắt Moon Hyeonjoon lập tức trở nên thâm thúy, cắn lên cổ tay tuyết trắng của Sanghyeok. Vừa mới bắt đầu còn dùng sức, sau lại thả lỏng, chậm rãi liếm chỗ anh vừa mới để lại dấu răng, vẻ mặt tràn ngập hứng thú.

Sanghyeok cảm nhận được tay vừa tê vừa ngứa, ngay cả đau đớn cũng biến thành khoái cảm, nghênh đón nụ hôn của Moon Hyeonjoon.

Trong xe không gian quá mức nhỏ hẹp, ngược lại làm cho hai người gần sát nhau hơn, giống như dã thú vì dục vọng nguyên thủy, không kiêng nể gì mà dây dưa.

Sanghyeok bị đặt lên ghế da, chân uốn một góc mất tự nhiên, thừa nhận một lần lại một lần va chạm của Moon Hyeonjoon. Hạ thân truyền đến cảm giác quá mãnh liệt, làm cho cậu không kìm nén nổi tiếng thở dốc, nhớ tới cảm giác ở dưới nước, nặng nề di chuyển, hít thở không thông. Quang cảnh lần lượt điên đảo thay đổi, cậu bướng bỉnh vươn tay chạm lên mắt người nọ, sau đó cam tâm tình nguyện trầm luân.

Bọn họ ở trong xe vui vẻ xong trở lại nhà Sanghyeok làm thêm lần nữa.

Lần này là Sanghyeok chủ động, dùng phương thức Moon Hyeonjoon yêu thích nhất, phóng đãng cưỡi trên người anh, vừa vặn vẹo thắt lưng vừa đùa giỡn thân thể mình, thời điểm cao trào hét lên thật to ---- muốn bao nhiêu vô sỉ có bây nhiêu vô sỉ.

Xong việc, Moon Hyeonjoon cảm thấy mĩ mãn nằm trên giường thở: "Sao thế? Em hôm nay hình như rất hoang dã."

Sanghyeok cười hỏi lại: "Ông chủ lớn không thích sao?"

Câu trả lời của Moon Hyeonjoon là hôn, hôn đến nỗi thân thể hai người lại nóng lên, Sanghyeok không chút để ý nói một câu: "Nghe nói gần đây tôi thất sủng."

"Nghe nói?" Ánh mắt Moon Hyeonjoon ngừng lại, biểu tình không chút sơ hở: "Nghe ai nói?"

Sanghyeok nhẹ nhàng nói ra tên nữ diễn viên nào đó.

Moon Hyeonjoon không khỏi bật cười: "Tạp chí lá cải mà em cũng tin à? Tôi cùng Anna dùng cơm với nhau vài lần, nhưng hoàn toàn là vì công việc."

"Nói vậy, cô ấy không phải là tình nhân mới của anh?"

Moon Hyeonjoon đáp lại rất thành thục: "Hiện tại trong lòng tôi, chỉ có em."

Không thừa nhận cũng không phủ nhận, lưu lại một khoảng không đen tối, mặc người tưởng tượng.

Đây là tác phong trước sau như một của anh, Sanghyeok trong lòng hiểu, hỏi một câu này là đủ rồi, nhiều hơn nữa chính là vượt quá giới hạn. Vô luận Moon Hyeonjoon nuôi hai tình nhân hay hai mươi tình nhân thì với cậu đều tốt, chẳng liên hệ gì cả.

Câyh cũng là được bao dưỡng đấy thôi.

Ông chủ khẳng khái hào phóng, khiến cậu danh lợi song thu, vì thế cậu nên nhớ thân phận của mình. Khi nào nên cười thì cười, lúc nào cần giả ngu thì giả ngu.

Sanghyeok càng nghĩ càng buồn cười, nhịn không được cười thành tiếng.

Moon Hyeonjoon nhẹ nhàng vuốt ve cái lưng ẩm ướt mồ hôi của câuh, hỏi: "Bộ phim em đang quay kia sắp công chiếu nhỉ? Sau đó có công việc gì nữa không?"

"Một bộ phim cổ trang, tôi diễn sát thủ mặt lạnh." Không cần nhiều biểu tình lắm, cho nên rất thích hợp với cậu.

"Ryu Minseok gần đây có kế hoạch quay phim điện ảnh mới, tôi xem qua kịch bản rồi, rất ý nghĩa, tuy rằng không đủ thương mại, nhưng nói không chừng có thể giành giải, em có muốn thử một chút không?"

Sanghyeok không chút nghĩ ngợi: "Không diễn."

"Khẩu khí lớn vậy?" Moon Hyeonjoon không những không giận, ngược lại còn thích cậu có chút tùy hứng: "Vì cậu ta lần trước mắng em giống đầu gỗ, nên tức à?"

Kì quái, cậu giống bạo quân sao?

Làm sao mà mỗi người đều nghĩ cậu hở cái liền tức giận.

"Đạo diễn Ryu ăn ngay nói thật, tôi làm sao tức giận được? Hơn nữa tôi chỉ diễn vai chính, anh cảm thấy đạo diễn Ryu sẽ đồng ý sao?"

Moon Hyeonjoon nhớ lại bộ dạng nổi trận lôi đình lần trước của Ryu Minseok, nghĩ thầm, thật sự không thể, liền nói: "Quên đi, ngủ nào."

Dứt lời, kéo chăn đắp qua hai người, lại cố tình dém chăn cho Sanghyeok.

Sanghyeok chiều hôm sau mới có việc, nhưng nãy ở trong xe đã ngủ, hiện giờ làm sao cũng không ngủ được , ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã gần 3h rồi. Cậu im lặng nằm trên giường, mở to mắt nghe động tĩnh bên cạnh, đánh giá Moon Hyeonjoon ngủ rồi, mới đứng dậy mặc quần áo, đến phòng khách rót nước uống.

"Brừ...."

Lúc về phòng, tiếng điện thoại vang lên, ngay cả đám quần áo ném xuống đất cũng hơi hơi chấn động.

Sanghyeok sợ nhất nửa đêm nghe điện thoại, trên cơ bản là chẳng có chuyện gì tốt, nhưng vẫn khom lưng, sờ soạng một hồi trong đống quần áo, cuối cùng cũng cầm được điện thoại của Moon Hyeonjoon.

Trên đó hiện lên hai chữ Anna.

Không phải tình nhân mới, thì ai nửa đêm có thể gọi điện tới được đây... hồng nhan tri kỉ? Vừa nhìn liền thấy hơn 10 cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là tên cô ta.

Sanghyeok cảm thấy đầu có chút đau. Cậu liếc mắt nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, lẳng lặng chờ ánh sáng trên điện thoại tối đi, sau đó đem đống quần áo từng cái từng cái chồng lên, làm như không có việc gì nhét điện thoại vào, xốc chăn lên lần nữa nằm xuống bên người Moon Hyeonjoon.

Moon Hyeonjoon bị mùi thức ăn làm cho tỉnh dậy.

Vị trí bên cạnh sớm đã trống không, anh nhìn sắc trời đã sáng, cuối cùng nhớ mình tối qua quên chưa ăn cơm. Lấy quần áo bên giường mặc vào, rửa mặt chải đầu đến phòng khách không thấy thức ăn Sanghyeok gọi mang tới, lại nghe thấy tiếng vang bận rộn trong phòng bếp.

Moon Hyeonjoon đi đến cạnh cửa đứng lại, nhìn bóng dáng Sanghyeok đi tới đi lui, thoáng có chút kinh ngạc.

Sanghyeok không dễ dàng vào bếp.

Sanghyeok từ nhỏ lập chí phải làm đầu bếp, trù nghệ so với diễn xuất không biết tốt hơn nhiều không, nhưng sau giấc mơ không thành, không bao giờ thấy câuh xuống bếp nữa. Theo như cậu nói thì là lười, nhưng cũng có thể lí giải lài vì sợ thấy cảnh thương tình.

Trù nghệ của cậu để phí đã lâu, nhưng tay vẫn cứ thuần thục như thế, không tốn nhiều công sức, liền làm ra một bàn đồ ăn. Đều là chút đồ ăn thông thường, màu sắc hương vị không cần phải nói, quan trọng nhất là một bát nước mì màu xanh kia. Nước dùng là lấy canh gà hầm, thêm chút chân giò hun khói, tỏa ra mùi hành thơm lừng. Gắp một đũa, không thấy một cọng mì nào, chỉ thấy hành xanh biếc được ngắt đầu bỏ đuôi, cắn một miếng, mới phát hiện mì được nhồi trong cọng hành, ăn xong lưu lại vị trong miệng, dư vị vô cùng.

Moon Hyeonjoon ngồi xuống gắp thêm mấy đũa, cảm thấy ngon lắm, không khỏi hỏi: "Hôm nay làm thế nào vậy?"

Sanghyeok cũng cầm đũa lên, "Lần trước nếm thử nhớ mãi không quên, rồi tự mình làm, vừa lúc để anh giúp tôi nếm thử xem hương vị ra sao."

Lần trước theo Moon Hyeonjoon ra ngoài du lịch, đến một cửa hàng gọi món này, Moon Hyeonjoon lúc ấy cảm thấy rất ngon, một bữa cơm mà khen tận hai lần.

Chỉ một chi tiết nhỏ như vậy, cậu nhớ thật rõ.

Moon Hyeonjoon giật mình nói: "Hương vị quả thật rất ngon, chỉ sợ tốn thời gian."

Một bát mì vô cùng đơn giản nhưng nước dùng tươi ngon, mì cũng là từng sợi từng sợi nhét vào hành, vừa hao tâm lại tốn lực, cho thấy phải rất công phu.

Sanghyeok mang theo giọng mũi "Ừ" một tiếng, nửa điểm thanh sắc cũng không lộ.

Lấy lòng ông chủ thật không dễ dàng, vừa không thể nịnh nọt, lại không thể chậm trễ, không tốn tâm tư sao được? Quả thực so với ở trường quay bị ăn mắng còn mệt hơn. Cậu làm cứ làm, từng chút một, ít nhiều cũng coi là tôn trọng nghề nghiệp.

Cũng may Moon Hyeonjoon nể tình, đem bát mì ăn sạch, lại còn tiếc hận nói: "Tiếc là ít có cơ hội thưởng thức tay nghề của em."

Sanghyeok ngẩng đầu mỉm cười, không mở miệng nói chuyện, chợt nghe tiếng chuông điện thoại vang.

Moon Hyeonjoon vừa rồi tiện tay để điện thoại ở bên cạnh bàn, vừa quay đầu là nhìn thấy tên vị tiểu thư kia.

Sanghyeok liếc cũng không liếc, làm như không nghe thấy, một tay vẫn cầm đôi đũa, tay kia lướt qua mặt bàn, nhẹ nhàng vô cùng chạm lên mu bàn tay Moon Hyeonjoon. Cậu duy trì nụ cười bên miệng, nháy nháy mắt: "Tuyệt chiêu nếu thường thể hiện, sẽ không còn thú vị nữa."

Moon Hyeonjoon suy nghĩ một chút hàm ý trong câu nói, nghiền ngẫm nhìn cậu vài lần rồi cười rộ lên.

Lại là một cuộc gọi nhỡ.

Ánh sáng trên màn hình điện thoại tắt, Moon Hyeonjoon lật ngược nắm lấy tay Sanghyeok, giọng điệu dịu dàng không thể bắt bẻ: ," chiều em đi diễn ở đâu? Tôi đưa em đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro