Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 2: Nếu biết phía trước là đau thương

Chương 2: Nếu biết phía trước là đau thương...

_”Ngồi đây chờ lát đi, đừng có đi lung tung đấy!”

Nữ thư ký mặc chiếc đầm ôm sát sang trọng, đầu tóc chỉn chủ còn mang theo hương thơm ngào ngạt, chẳng thể phân biệt được là hương pheromone hay là mùi nước hoa đắt tiền. Nét mặt lạnh lùng liếc một đường dọc từ trên xuống dưới bộ dạng nghèo đói luộm thuộm của Lee Sanghyeok, sau đó quay đi trợn trắng mắt tỏ vẻ chán ghét, không chút tình nguyện dẫn anh vào thang máy, rồi gằn giọng ra lệnh cho anh ngồi yên trong một căn phòng trà phía sau phòng họp lớn.

Sanghyeok là người lớn lên trong khu ổ chuột, cả đời cũng chưa từng nhìn thấy nơi nào sáng sủa xinh đẹp đến như vậy, ngay cả từng chiếc tách hay lớp da trên chiếc ghế anh ngồi đều quá mức xa hoa.

Lee Sanghyeok trước giờ rất ít có biểu cảm gì quá mức đặc sắc với những chuyện xảy ra xung quanh mình, nhưng kể từ lúc được dẫn vào đây cũng vì quá kinh ngạc mà cứng đơ cả người, mắt cứ luôn mở to hết nhìn trái lại nhìn phải, thậm chí ngồi cũng chỉ dám ngồi nửa cái mông trên ghế, lưng thì thẳng tắp đến đau nhức, hai tay nhỏ gầy guộc vì quá căng thẳng mà không ngừng xoắn suýt vào nhau

Đến khi cơn lo lắng qua đi thì Sanghyeok cũng chỉ có thể thẫn thờ ngồi đó chờ rất lâu, chờ lâu như vậy cuối cùng cũng chỉ chờ được cô gái thư ký lúc ban đầu anh gặp đến thông báo rằng Alpha kia thực sự quá bận rộn, căn bản không thể sắp xếp gặp được anh.

Hiện tại, bọn họ đã chuẩn bị sẵn xe bên ngoài, muốn đem anh đến bệnh viện làm một số xét nghiệm sức khỏe xem thử cơ thể Sanghyeok có đạt yêu cầu không, rồi mới quyết định tiếp

Sanghyeok có cảm giác cuộc sống hiện tại của bản thân thật khó nói, nói anh nông cạn chẳng thể có nhiều suy nghĩ về cuộc đời này cũng được, nhưng đúng thật là Sanghyeok đã quá lỡ cái tuổi có thể viển vông mơ mộng này kia rồi

Lo toan của một kẻ sắp sửa 30 vẫn chỉ luôn mưu sinh dưới tầng lớp thấp nhất trong xã hội, chỉ đơn giản như bữa cơm manh áo mà thôi. Sanghyeok đến từng tuổi này chỉ có thể lưu giữ trong lòng những xúc cảm vô vị nhất, chưa bao giờ có thứ gọi là sợ hãi đến tột độ hay là vui mừng đến nước mắt tuôn rơi, hay là xúc động hơn thế nữa cũng đã dần nhạt phai.

Lần gần nhất mà anh từ tận đáy lòng cảm thấy vui vẻ đã là chuyện của anh năm lên 10, được bố mua cho một miếng thịt quay khi ông trở về nhà trong đêm muộn, với món đồ ăn đầu tiên trong ngày Sanghyeok được cho ăn lại là thứ đồ đắt đỏ như vậy, nên anh khi ấy vô cùng vui mừng.

Và mãi cho đến bây giờ, xoay quanh cuộc sống nếu chẳng có những ngày bị chửi mắng, quỵt lương, chủ đánh và ti tỉ những xui xẻo bất công này thì cũng sẽ lại là những xui xẻo bất công khác, mà những hạng người như anh ngày ngày vẫn phải trải qua, đã trở nên quá đỗi bình thường.

Nhưng khi cảm giác được những hoa lệ quá mức tách biệt, như thể bọn người giàu có này cùng anh là khoảng cách của cả mấy triệu năm ánh sáng vậy, xa tít vô tận đến nằm mơ cũng chẳng thể mơ đến.

Bệnh viện tư nhân ưu việt, máy móc thiết bị và nhân viên phục vụ cứ như là khách sạn nhà hàng 5 sao, so với cái nơi bố anh đang điều trị thì như một ly nước đặt cạnh đại dương

Sanghyeok giống một tên khờ khạo, tuổi 30 mà anh theo bước chân nào của nữ thư ký cũng như là một đứa trẻ lên 3, ngắm bên này, ngó bên kia, rồi thẫn thờ cảm thán trong lòng, suýt mấy lần thì bị bỏ lạc tại nơi rộng lớn này. Đến lúc bị đem đi rút lấy 3 ống máu lớn, anh cũng chẳng có cảm giác đau đớn gì mà vẫn đắm chìm trong cái không gian lạ lẫm này.

_”30 tuổi rồi? Anh thật sự chỉ vượt qua kỳ phát tình bằng thuốc nhiều năm như vậy sao!? Chưa bao giờ cùng Alpha?!”-Vị bác sĩ với vẻ mặt có phần hơi nghiêm nghị, ngồi trước mặt Sanghyeok lên tiếng xác nhận lại những điều mà anh khai trong hồ sơ sức khỏe, giọng điệu có vẻ là không mấy tin tưởng những điều mà anh nói

_” Vâng..vâng ạ. Cháu…chưa từng cùng alpha”- Sanghyeok vì thái độ hỏi cung của bác sĩ mà đột nhiên dâng lên chút sợ hãi mông lung trong lòng. Không cùng alpha có vấn đề gì ư? Không lẽ đã phải cùng alpha thì mới đủ điều kiện mang thai!

_”Làm sao mà chịu đựng được chứ!? Thật vô lý! Anh đã nhận được kết quả xét nghiệm chưa? Anh thuộc dòng gen bao nhiêu?”

_”Dạ bọn họ nói cháu là dòng 399….Có…có làm sao không ạ?”-Sanghyeok rón rén mở miệng hỏi lại bác sĩ, khi ông ta vừa nghe thấy con số 399 liền ngẩng phắt đầu dậy nhìn anh, sau đó lại nhanh chóng lật lật tập tài liệu gì đó rất dày ở trên bàn

_”Giám đốc Moon là alpha dòng thuần….tỷ lệ hợp đôi tuyệt đối với…omega dòng..3..9..9…”-Bác sĩ Song chậm rãi đưa tay tháo gỡ cặp mắt kính đè nặng trên sống mũi xuống, có chút không tin đọc lại dòng chữ in đậm cuối tập tài liệu

Điều quan trọng ở đây, không phải việc tên omega nghèo hèn này có tỷ lệ kết đôi tuyệt đối với alpha xuất chúng, thiếu gia nhà họ Moon, Moon Hyunjoon. Mà vấn đề chính là, mẫu gen của đứa trẻ mà bọn họ cùng nhau giao kết sẽ là 99% trùng khớp với mã gen của đứa em trai cùng cha khác mẹ của Moon Hyunjoon, đang là bệnh nhi điều trị căn bệnh ung thư máu tại bệnh viện của bọn họ

Đứa trẻ này là kết tinh chính thống duy nhất của chủ tịch tập đoàn SKU, Moon Chae Won cùng vợ là phu nhân, ái nữ của tập đoàn truyền thông SElime, Park Ga Young.

Moon Hyunjoon là con riêng của ông cùng vợ trước là một người phụ nữ bình thường, nên sau khi Moon Chaewon thành công cùng chaebol đời thứ hai tập đoàn SElime kết hôn, thì Moon Hyunjoon nhiều năm sau mới được công bố với truyền thông. Chuyện của một gia đình tài phiệt, lắm tiền nhiều quyền không phải là thứ bọn họ có thể tùy tiện bàn tán.

Nhưng Moon Hyunjoon thật sự là một đứa trẻ tài giỏi, rất biết chọn cách lớn lên. 16 tuổi, sớm phân hóa thành một alpha trội, 18 tuổi tầm soát gen vào hàng phân loại hiếm, dòng 169, gen trội có khả năng điều soát gen thế hệ sau của dòng này, là mạnh nhất trong tất cả các dòng gen trội

Về việc bành trướng tài năng quá mức mạnh mẽ của Moon Hyunjoon, đương nhiên làm sao có thể làm hài lòng người nhà vợ của Moon Chaewon. Nên dù nhiều năm tìm kiếm con không thành thì Park Gayoung vẫn luôn không bỏ cuộc, nhiều người đã khuyên bà dùng cách thụ tinh trong ống nghiệm để có cho mình một đứa con. Nhưng thân là tiểu thư lớn lên trong danh gia vọng tộc, lòng tự tôn cao quý không cho phép bà để thua một người phụ nữ bình thường, như mẹ ruột của Moon Hyunjoon được!

Cuối cùng thì trời cao cũng không phụ người có lòng, Moon Hyunjoon 20 tuổi chính thức lên chức anh khi đứa em trai cách hắn 2 thập kỷ suôn sẻ ra đời.

Nhưng, vẫn cứ là chữ “nhưng” này cắt đứt tất cả mộng đẹp vừa chớm nở, đứa trẻ sinh ra không mấy khỏe mạnh, 5 tuổi thì đã bị chẩn đoán mắc ung thư máu.

Điều này đối với một gia tộc giàu có như tập đoàn SKU là điều thật khó chấp nhận, ròng rã 2 năm dài tìm kiếm tế bào gốc để có thể cấy tủy cho con trai mình của Moon Chaewon vẫn không có kết quả tốt đẹp gì, dù bao nhiêu tiền ông cũng bằng lòng bỏ ra

Cho đến khi bên phía bệnh viện ra thông báo em trai nhỏ cùng cha khác mẹ của Moon Hyunjoon, sắp bỏ lỡ thời gian vàng có thể chặn đựng căn bệnh quái ác này bằng việc cấy tủy từ tế bào gốc. Tất cả cũng là vì đứa trẻ này khả năng cao là mang dòng gen hiếm giống Moon Hyunjoon, nên mới thật sự khó khăn tìm ra người hiến tủy phù hợp như vậy!

Park Gayoung sao có thể chấp nhận việc đứa con cầu con khẩn của mình có thể chịu cảnh nghiệt ngã như thế, bà bắt đầu gây sức ép với Moon Chaewon, nảy sinh ý định ép Moon Hyunjoon hiến tủy cho em trai. Moon Chaewoon đương nhiên sẽ tuyệt đối không thể để chuyện này  xảy ra, đặc biệt là với việc Moon Hyunjoon vẫn luôn vững vàng thể hiện năng lực ngày một ưu tú!

Thế là sau mênh mông xuôi ngược suy tính, bản hợp đồng đẻ thuê mà cha con họ Moon âm thầm lên kế hoạch đã trôi dạt đến tay kẻ nghèo hèn, Lee Sanghyeok.

Đứa trẻ do anh ta đẻ ra không những bị bán đi, mà còn là một đứa trẻ đáng thương, ra đời với mục đích duy nhất là chiếc cuống rốn của trẻ sơ sinh, có thể nuôi tế bào gốc để cấy tủy cho đứa trẻ cao quý hơn kia.

Sớm muộn gì số phận của nó cũng sẽ là một vòng tròn bất hạnh không hồi kết, hệt như người đã sinh ra nó

Nhưng có là gì đi nữa, thì một âm mưu lớn như vậy! Cũng chỉ thu gọn vừa bằng một bản hợp đồng, thành công đóng lên dấu mộc đỏ đặt trước mặt Sanghyeok.

Omega, 30 tuổi đơn thuần suy nghĩ của một người nghèo rằng, tốt quá! Cuối cùng anh cũng đã được bọn họ thông qua. Tuần sau thôi, anh sẽ có số tiền đủ để lo cho bố, lo cho cuộc sống sau này

Dù "bán con" cũng chẳng phải loại việc vẻ vang gì, nhưng người từ bé đến lớn chẳng nhận được chút thiêng liêng nào của tình mẫu tử thì đến giờ phút này vẫn chẳng hay biết con đường phía trước đau đớn nhường nào. Mà vẫn cười ngây ngốc cầm theo tờ hợp đồng quý giá khó khăn lắm anh mới có được, mỉm cười nhìn dòng người tấp nập qua lại, suy nghĩ thật muốn mau mau đến thăm bố

Không biết hôm nay ông ấy sao rồi…


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro