045 - 049 Thư viện thành phố
045
Trước khi trời sáng, cơn mưa nhỏ dần, ánh nắng ban mai màu xanh trắng lóe lên giữa chân trời.
Uất Viễn lặng lẽ lẻn vào khu vực gửi đồ.
Cậu ta và mẹ con Trương Đình Vân trốn trong phòng chứa đồ sinh suốt đêm qua, đến hơn sáu giờ sáng, cậu ta quyết định thử tìm kiếm thức ăn lần nữa.
Cậu ta đã đói đến mức ngực ép vào lưng, hơn nữa cậu ta vẫn luôn ghi nhớ câu "ba ngày không ăn cơm bảy ngày không uống nước sẽ chết" trong đầu, mặc dù không hẳn là sẽ chết thật, nhưng thể lực chắc chắn sẽ giảm sút, chạy trốn cũng thành vấn đề, đến lúc đó còn nguy hiểm hơn bây giờ. Vì vậy giờ cậu ta thà mạo hiểm, ít ra còn có thể chết no.
Sau một hồi suy nghĩ kỹ lưỡng, cậu ta nhận thấy xuất phát vào giờ này là tốt nhất —— bảo vệ tuần tra ban đêm đang lơ là, bảo vệ trực ca ngày còn chưa đến.
Anh trai cậu ta nói không được phá hoại cơ sở vật chất của thư viện —— cậu ta thừa nhận phải tin lời anh trai, nhưng không thể mù quáng tin hoàn toàn, phải lý giải một cách sáng tạo —— nếu không phá hoại, cậu ta có thể chết đói.
Hơn nữa, khi cậu ta vừa nghĩ đến cô bé Văn Văn con gái của Trương Đình Vân với đôi mắt to ướt đẫm, dáng vẻ đáng thương khóc vì đói bụng, cậu ta liền cảm thấy mình là một người đàn ông trưởng thành, có sứ mệnh vinh quang là đút no con non cùng loài.
Cậu ta đến khu vực gửi đồ, trên đường đi không gặp phải điều gì bất trắc, bước chân dẫm lên sàn nhà bóng loáng phát ra tiếng động nhẹ, cậu ta mừng thầm vì mình không đi giày đế cứng nên không gây ra tiếng động quá lớn.
Cậu ta đi vòng qua một bảo vệ đang ngủ gật, đầu gục xuống đến tận bụng, quẹo qua khúc quanh cuối cùng, tiến vào phòng gửi đồ.
Cậu ta đi vòng qua ba chiếc tủ nơi họ cất đồ, khiếp sợ phát hiện rằng tất cả các ngăn tủ đối diện đều bị mở ra.
Có người đã đến đây tìm đồ ăn trước cậu ta sao?
Cậu ta đang suy nghĩ thì đột nhiên cảm thấy mắt cá chân lạnh toát, phản ứng đầu tiên của cậu ta là đáng lẽ nên nghe lời ông nội, không nên mặc quần chín phân.
Có một bàn tay thò ra từ ngăn tủ phía dưới cùng, nắm lấy mắt cá chân cậu ta.
Cậu ta lập tức cắn đầu lưỡi mới miễn cưỡng không hét lên vì sợ.
Ngăn tủ rộng bốn mươi cao tám mươi, không thể chứa được một người trưởng thành!
Nhưng bàn tay nắm lấy cậu ta, rõ ràng là tay của một người đàn ông trưởng thành.
Bên trong ngăn tủ là cái gì? Không phải giống như trong thang máy, là một đống tay chân chứ?
Cậu ta muốn chạy, nhưng lý trí còn sót lại nhắc nhở rằng ở cửa có một bảo vệ đang ngủ gật, tuyệt đối không được gây ra tiếng động lớn.
Bây giờ phải làm sao?
Cậu ta thử rút chân ra nhưng không thành công, bàn tay đó nắm chân cậu ta rất chặt.
"Giúp... giúp tôi..." Thứ đó phát ra giọng nói yếu ớt từ trong ngăn tủ, hơi thở mong manh, "Giúp tôi với, bạn ơi..."
Uất Viễn suýt khóc: "Tôi giúp cậu thì ai giúp tôi đây bạn ơi..."
---
Uất Trì thức dậy, chỉ cần nhìn trần nhà là biết thời gian không còn sớm, y hơi nghiêng đầu, thấy đường cong xương hàm góc cạnh của Kỷ Kinh Chập. Kỷ Kinh Chập đang ngồi xếp bằng đọc sách bên cạnh y.
Y ngồi dậy, hỏi: "Sao không gọi tôi dậy đổi ca?"
Kỷ Kinh Chập: "Thấy anh ngủ ngon, với lại em cũng không buồn ngủ."
Uất Trì: "Vậy ban ngày cậu ngủ một chút đi."
Kỷ Kinh Chập: "Được."
Uất Trì lấy điện thoại ra xem giờ, đã bảy giờ mười lăm. Y nhìn quanh không thấy Phương Thanh Đế và Đường Mộc Hoa đâu: "Hai người bọn họ?"
Kỷ Kinh Chập nói: "Em thấy đã bảy giờ rồi, nên để hai người họ đi rửa mặt."
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Đường Mộc Hoa đỡ Phương Thanh Đế quay lại. Ông lão ngạc nhiên nói: "Thật như lời các cậu nói, những xác chết đó đã biến mất rồi."
Kỷ Kinh Chập: "Đúng vậy, một lát nữa hai người có thể thấy những người đó vuiver đi qua đi lại trước mắt."
Ông lão gật gù tự lẩm bẩm: "Thú vị, thú vị."
Uất Trì: "Nếu mọi người đều đã thức, chúng ta cùng ngồi lại suy nghĩ một chút."
Mọi người ngồi vây lại, bắt đầu thảo luận. Đường Mộc Hoa tuổi còn trẻ, tư duy cũng khá linh hoạt: "Tầng nào cũng có đúng không? Sách, đèn, cây cảnh, và... phòng vệ sinh!" Cô dừng một chút, "Chẳng lẽ phải đi qua cống thoát nước..."
Uất Trì nhìn Kỷ Kinh Chập, nói: "Tôi thấy hai người có chung tiếng nói đấy."
Phương Thanh Đế lại nói: "Không đúng, tầng sáu không có phòng vệ sinh."
Đường Mộc Hoa: "Gì cơ?"
Uất Trì cũng ngạc nhiên: "Tại sao?"
Phương Thanh Đế: "Tầng sáu là phòng trưng bày, sách ở đó hoặc là cổ hoặc là quý, không được mượn ra ngoài, chỉ có thể đọc tại chỗ. Để bảo vệ những cuốn sách này, tầng sáu không có nhà vệ sinh, cũng không có phòng uống nước, muốn giải quyết chỉ có thể xuống tầng dưới."
Uất Trì: "Ra là vậy..."
Đường Mộc Hoa: "Vậy còn sách thì sao? Có khi nào mỗi tầng đều có một cuốn sách giống nhau, mở ra một trang bất kỳ, chạm vào một dòng nào đó là có thể qua cửa?"
Kỷ Kinh Chập nhìn cô: "Cô biết nhiều thật đấy."
Đường Mộc Hoa cười hì hì: "Tôi dọc nhiều tiểu thuyết thôi."
Uất Trì nhìn đống giá sách tầng tầng lớp lớp, trên đó có vô số sách, nếu thực sự như lời Đường Mộc Hoa nói... thì tìm đến năm nào tháng nào mới xong?
Trong tiềm thức, y có cảm giác không đúng lắm, hướng đi này không đúng, dựa vào kinh nghiệm hai lần trước, việc phá giải vấn đề lối ra của thế giới này không phải bằng cách suy luận phức tạp hay sàng lọc dữ liệu khổng lồ, mà nên tìm ra một tuyến logic có thể tự bo tròn kín kẽ.
Thảo luận thêm một lúc, Uất Trì cảm thấy có người chạm vào vai mình, nghiêng đầu, bên má vừa lúc chạm vào thứ gì đó có lông xù.
Là Kỷ Kinh Chập đang ngủ gật.
Này thì cậy mạnh.
Uất Trì định đánh thức Kỷ Kinh Chập, bảo hắn ghép vài cái ghế để ngủ cho thoải mái, nhưng khi tay đưa ra, y lại đổi hướng, nhẹ nhàng đỡ đầu hắn trên vai mình.
Trong tư thế này, Uất Trì chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể thấy trán, lông mi và một phần chóp mũi của Kỷ Kinh Chập gần trong gang tấc.
Kỷ Kinh Chập hồi nhỏ rất gầy yếu, vừa trắng trẻo vừa ngoan ngoãn, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vô cùng, đẹp như con gái. Sau này chiều cao của hắn vượt qua Uất Trì, nhưng quá trình này Uất Trì chứng kiến ngày này qua tháng nọ nên cũng không thấy có gì khác lạ, trong lòng vẫn nghĩ đứa trẻ này rất yếu đuối và cần được bảo vệ. Nhưng sau năm năm xa cách, lần này Kỷ Kinh Chập trở về, thậm chí còn cao hơn, mạnh mẽ hơn, và da cũng sẫm hơn, đẹp như nắm tuyết trở thành màu lúa mì, khí chất toàn thân đều thay đổi đến long trời lỡ đất, như thể khác hoàn toàn với hình ảnh yếu đuối cần được bảo vệ trong ký ức của Uất Trì.
Nhưng kề gần thế này, thấy lông mi của hắn khẽ động và một phần chóp mũi, thời gian như quay ngược trở lại, từ góc độ này vẫn thấy được vẻ đẹp của thiếu niên ngày ấy.
Đường Mộc Hoa đang nói chuyện, dần dần cũng không nói nữa.
Phương Thanh Đế cười một tiếng: "Hai cậu quan hệ tốt nhỉ!"
"Chúng tôi cùng nhau lớn lên." Uất Trì nhẹ giọng nói, lại nhìn Kỷ Kinh Chập, "Chúng tôi là anh em."
Kỷ Kinh Chập ngủ đến trưa mới dậy, ngủ rất ngon, dưới cổ lót áo khoác của Uất Trì làm gối, trên đó có mùi của Uất Trì.
Hắn mất vài giây để tỉnh táo lại, sau đó nhìn thấy trên giá sách trước mặt có một dải vải trắng, trên đó có một bông hoa đen, hình dạng giống hoa giấy.
Hắn ngồi dậy, thấy được không dưới năm dải vải như thế dán trên giá sách trước mặt.
Hắn tiếp tục nhìn xung quanh, các giá sách khác cũng có những thứ này, không dễ thấy, nhưng nếu nhìn kỹ thì cũng không khó tìm, sắp xếp có quy luật, khá thưa thớt. Ở một nơi xa hơn, còn có một nhân viên đang tiếp tục dán những dải vải này, cách một khoảng lại đặt dưới sách, thậm chí dưới chậu cây cảnh cũng có.
Thư viện trở lại trạng thái rất bình thường, có không ít người ngồi ở khu vực đọc sách, cũng có nhiều người qua lại tìm sách.
"Cậu dậy rồi à?" Phương Thanh Đế lắc lắc ung dung đi tới, Đường Mộc Hoa theo sau.
Kỷ Kinh Chập hỏi: "Uất Trì đâu?"
Phương Thanh Đế: "Cậu ấy đi tìm manh mối, chúng tôi hẹn nhau lúc mười hai giờ... chắc cũng sắp về rồi."
Kỷ Kinh Chập chỉ vào những dải vải này hỏi: "Mấy cái này là gì?"
"Không biết." Đường Mộc Hoa nói, "Hôm nay nhân viên họ vừa đến làm đã bắt đầu đặt những thứ này rồi, tôi vừa đến phòng đọc bên khu đông xem một chút, cũng có."
Kỷ Kinh Chập đứng dậy: "Không biết thì đi hỏi đi."
"Đừng..." Đường Mộc Hoa sợ hãi nhìn bóng lưng nhân viên còn đang dán dải vải, "Hôm qua cậu trai đó..."
Kỷ Kinh Chập đã đi về phía nhân viên kia.
"Cảm phiền, cái này là gì vậy?"
Thủ thư đã đổi ca, không phải là người phụ nữ mập mạp hôm qua đâm thủng cổ họng kiến trúc sư, mà là một người đàn ông mặc áo sơ mi ca-rô. Người đàn ông này khá cao, chỉ thấp hơn Kỷ Kinh Chập một chút, mặt vuông, mũi cao, tướng mạo rất nghiêm chỉnh, nhưng con ngươi có vẻ hơi lớn quá, làm cho tròng trắng ít đi, Đường Mộc Hoa đứng nhìn từ ba hàng giá sách vẫn thấy sợ, thấy Kỷ Kinh Chập vỗ vai anh ta nói chuyện, tim cũng nhảy lên cổ họng.
Thủ thư lại rất ôn hòa, không như Đường Mộc Hoa tưởng tượng sẽ đột nhiên bùng lên đại khai sát giới, nói: "Đây là để chuẩn bị cho ngài quản lý."
Trong lòng Đường Mộc Hoa lập tức lạnh đi một nửa.
Rèn luyện nghề nghiệp hàng ngày giúp Đường Mộc Hoa có độ nhạy cảm nhất định với các tài liệu văn bản, đặc biệt là tiểu sử con người. Dù không thường xuyên đến thư viện thành phố, nhưng cô vẫn nhớ mang máng bức ảnh chân dung của ngài quản lý treo ở trung tâm đại sảnh từ lần làm thẻ mượn sách lúc trước —— Ông ta là một anh hùng dân tộc, trong thời kỳ kháng Nhật đã bảo tồn được ngọn lửa văn hóa của địa phương, liều chết bảo vệ mười ba chiến sĩ Hồng quân, về sau gia nhập Quân đội Giải phóng, tiếc là hy sinh anh dũng trước đêm giải phóng.
Cô nắm lấy tay áo Phương Thanh Đế, cảm thấy tay mình run rẩy: "Ông, ông Phương... Thế gian này thực sự có ma sao?"
Phương Thanh Đế liếc nhìn cô, vẻ mặt đầy nghi hoặc: "Cô đã gặp những chuyện này rồi mà còn sợ ma sao?"
Thủ thư tiếp tục nói với Kỷ Kinh Chập: "Ngài quản lý rất yêu thích thư viện này, ngày mười lăm hàng tháng đều trở về."
Đường Mộc Hoa cảm thấy mình như sắp ngất xỉu ngay tại chỗ.
Lúc này, có người vỗ vai cô từ phía sau.
Cô chưa kịp thở thì đã nghe thấy tiếng Uất Trì: "Hai người đang làm gì vậy?"
Đường Mộc Hoa: "Anh vỗ vai tôi làm gì? Anh không biết làm người ta sợ có thể gây chết người hả?"
Uất Trì đầy thắc mắc: "Giữa ban ngày ban mặt, cô sợ cái gì?"
Đường Mộc Hoa: "Nếu anh nghe được những gì thủ thư kia vừa nói, xem anh có thể đứng nói chuyện mà không chết khiếp như thế không!"
Uất Trì nhìn theo hướng tay cô chỉ, thấy Kỷ Kinh Chập và thủ thư, bèn hỏi: "Họ đang nói gì vậy?"
Đường Mộc Hoa: "Anh tự hỏi anh ta đi."
Lúc này Kỷ Kinh Chập đã trò chuyện xong với thủ thư, còn đùa cợt làm động tác "hẹn gặp lại" với thủ thư rồi quay lại. Thấy Uất Trì, hắn cười tươi rói: "Trì Trì! Anh về rồi!"
Uất Trì: "Hỏi được gì không?"
"Họ nói ngài quản lý vào ngày mười lăm mỗi tháng đều trở về, không phải lúc nào cũng long trọng như thế này, lần này vì trùng với "rằm tháng Bảy" nên làm trang trọng hơn." Kỷ Kinh Chập suy nghĩ một chút rồi nói thêm, "Họ còn nói ngài quản lý thích hoa giấy, thường tự ví mình với hoa giấy..."
Đường Mộc Hoa luôn quan sát Uất Trì: "Tại sao anh không sợ chút nào thế?"
Uất Trì: "Tôi đã hỏi bên ngoài rồi."
046
Đường Mộc Hoa run lẩy bẩy hỏi: "Bây giờ ý anh là, tối nay sẽ có ma đến phải không?"
Mọi người ngồi lại với nhau thảo luận, Phương Thanh Đế lấy nửa cái bánh bao cất giấu ra chia cho mọi người.
Kỷ Kinh Triết ăn một miếng hết ngay, không giữ hình tượng gì cả, nhai nhồm nhoàm: "Chắc là vậy."
Đường Mộc Hoa lại quay sang Phương Thanh Đế, nước mắt ngắn dài hỏi lần thứ mười: "Ông Phương... trên đời này thật sự có ma hả?"
Phương Thanh Đế liếc cô, chẳng buồn trả lời.
"Thay vì bàn xem có ma hay không, chi bằng bàn xem ma sẽ xuất hiện trong "thế giới này" dưới hình thức gì." Uất Trì nói, "Cần biết rằng, thế giới này đã nằm ngoài kiến thức thông thường của con người."
Kỷ Kinh Chập thấy cô gái khóc thảm thương, an ủi: "Nói cách khác, thế giới này có "ma" không có nghĩa là thế giới thật cũng có ma, đừng sợ."
Lúc này Phương Thanh Đế ung dung nói: "Ma đương nhiên là có."
Đường Mộc Hoa giật mình lại run lên.
Uất Trì không biết làm sao: "Ông Phương..."
Kỷ Kinh Chập hỏi: "Vậy ma hành động theo logic gì? Có còn tuân theo quy tắc của người sống không?"
"Dương gian có quy tắc của dương gian, âm phủ tất có quy tắc của âm phủ." Phương Thanh Đế nói, "Hành động của ma quỷ không theo logic, mà theo nhân quả —— vì sao mà chết? Chết ở đâu? Vì sao không đi? Làm sao mới có thể đi? Có nhân mới có quả, không làm việc trái lương tâm, không sợ ma gõ cửa."
Kỷ Kinh Chập lại hỏi: "Vậy dưới đó có quy tắc gì?"
Phương Thanh Đế nhìn hắn như nhìn kẻ thần kinh: "Lão phu chưa xuống dưới, sao biết được quy tắc dưới đó?"
Kỷ Kinh Chập: "Nói nhiều như vậy hóa ra đều vô ích à."
Uất Trì đánh nhẹ hắn một cái.
Đường Mộc Hoa nói: "Có khi nào... chúng ta phải giải đố, thực hiện nguyện vọng của lão quản lý không?"
Uất Trì nhìn cô, thầm nghĩ quả nhiên đọc không ít tiểu thuyết.
Nhưng Phương Thanh Đế lắc đầu: "Oan có đầu, nợ có chủ, lôi kéo nhiều người không liên quan như thế này vào, không phải hành động của ma quỷ."
Mọi người im lặng một lúc, Kỷ Kinh Chập nói: "Thế tối nay làm gì đây?"
Uất Trì thử cố gắng kết nối những chuyện trong thế giới này với hai thế giới trước đó, nhưng vẫn rất mơ hồ. Giờ không đâu lại xuất hiện thêm chuyện ma quỷ, thật sự chẳng hiểu mô tê gì, đành coi ngựa chết chữa thành ngựa sống: "Tôi nghĩ, chúng ta vẫn nên suy nghĩ về tính logic."
Kỷ Kinh Chập nói: "Trường học lần đó theo logic nào?"
Uất Trì bị hỏi khó.
Kỷ Kinh Chập lại hỏi: "Bệnh viện thì sao?"
Đây thực ra cũng là điều Uất Trì chưa hiểu rõ —— mục đích.
—— Mục đích của "thế giới" này là gì?
—— Hoặc nói, nếu có bàn tay nào đứng sau thế giới này, thì mục đích của hắn (cô / nó) là gì?
Ở bệnh viện, hay ở trường học, "thế giới" này dường như chẳng có mục đích gì cả. Nếu cố nói thì chỉ là giết người, nhưng cũng chẳng quan tâm giết sạch hay chưa, mất bao lâu. Mà những người đã chết, trong thực tế vẫn sống khỏe mạnh.
Thời gian qua, Uất Trì đã đọc rất nhiều tài liệu, bao gồm tâm lý học, vật lý học, triết học, thậm chí rất nhiều tiểu thuyết kinh dị vô hạn lưu, nhưng vẫn không có manh mối gì.
Thế giới này không công bố "nhiệm vụ", không có "hướng đi", không có "mục tiêu", khiến người ta như ruồi không đầu. Hai lần trước y tìm được nhà xác và tháp chuông để thoát ra, nói ra thì giống như tìm được lỗ hổng nào đó của firewall, hoặc chạy ra từ đường thoát hiểm do kiến trúc sư để lại, chứ không phải giải mã được bí mật, không phát hiện ra oan khuất, không có bất cứ thông tin gì về kẻ chủ mưu.
—— Vậy thế giới này rốt cuộc là gì?
—— Từ đâu mà đến?
—— Muốn làm gì?
—— Logic là gì?
"Uất Trì."
Y bị ai đó gọi sực tỉnh, ngẩng lên vừa lúc đối diện với ánh mắt của Kỷ Kinh Chập, trong khoảnh khắc đó, y cảm thấy đôi mắt ấy rất bi thương.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, cảm giác ấy biến mất, Kỷ Kinh Chập đáng thương nhìn y: "Trì Trì, chúng ta phải làm sao đây?"
Chẳng làm sao cả. Y thầm nghĩ. Nhưng chỉ nghĩ thôi.
Y đối diện ánh mắt hi vọng của ba người, khẽ thở dài, nói: "Chúng ta chia nhau ra tìm hiểu lịch sử của thư viện này và tiểu sử của ngài quản lý, có lẽ sẽ có manh mối gì về "thứ mà tầng nào cũng có", sáu giờ gặp lại ở đây, rồi thảo luận tiếp."
Trong lòng y cảm thấy cách làm này không hiệu quả lắm, nhưng giờ cũng chẳng còn cách nào khác, dù sao vẫn hơn là đứng yên không làm gì chờ chết.
---
Uất Viễn sau một ngày một đêm không thu hoạch được gì ngoài ba người sống, đang bó tay bó chân, chán nản ngồi ở tầng một —— nơi hôm qua cậu ta nhận thêm được một tờ giấy —— hy vọng nhận được chỉ thị mới từ anh trai.
Hơn bốn giờ, đầu bị gõ cái bóc, đúng là chờ được rồi.
Cậu ta nhặt cục giấy lên, ngẩng đầu nhìn anh trai, thấy anh trai vẫn còn cúi đầu viết gì đó.
Cậu ta mở tờ giấy ra, trên đó viết: Tối nay sẽ có ma đến.
Uất Viễn chẳng hiểu gì, lại ngẩng đầu, vừa lúc cục giấy thứ hai đập thẳng vào mặt.
Mở ra xem, lại viết: Tự cầu phúc.
Được rồi, đúng là anh ruột.
...
Uất Viễn giờ hối hận lắm, rất hối hận.
Cậu ta thu mình trong góc, nghe tiếng bước chân định mệnh từng bước từng bước đến gần.
Cậu ta cảm thấy chưa bao giờ kề cận cái chết đến vậy —— cũng có thể nói là vết sẹo lành quên đau, dù rằng đứng trong nhà xác đánh sáp lá cà với y tá lần trước cũng suýt chết —— nhưng lần này cảm giác thật sự quá rõ ràng.
Cậu ta không thở nổi.
Nỗi sợ hãi khủng khiếp chiếm lấy cậu ta, cổ họng, khí quản, phổi, cơ bắp và cơ thể, tất cả đều đình công. Cậu ta không thể hít không khí vào phổi, cũng không thể di chuyển, tiếng tim đập điếc tai nhức óc, như thể sắp nổ tan tành. trong giây tiếp theo.
Khi thứ đó xuất hiện, tất cả đèn đã tắt hết.
Uất Viễn không biết đó là thứ gì.
Cậu ta nhớ đến Trương Thành Công —— người cậu ta nhặt được trong tủ sáng nay. Tên đó vốn là dân tiếp thị trâu bò, không ngờ lại là sinh viên tốt nghiệp từ một trường dạy múa, xương cốt đặc biệt, thiên tài trời sinh, khả năng dẻo dai có thể nói là "Súc Cốt Công" trong truyền thuyết, nếu không đã không chen vào được cái tủ đó. Dù vậy, cái tủ cũng quá nhỏ, khiến "người tài" này mắc kẹt bên trong, nếu không nhờ Uất Viễn tình cờ đi ngang qua chắc giờ đã lạnh ngắt, chết trong tư thế kỳ dị có thể lên thẳng đài phát thanh siêu nhiên.
Sau khi "vị huynh đài" này được cứu ra thì chỉ còn nửa cái mạng, tinh thần hoang mang, nằm bẹp trên đất bằng cả nửa ngày, đến chiều mới hồi hồn, ngồi dậy bắt đầu khóc, nói mình gặp ma.
Trương Đình Vân bịt tai con gái, không vui nhìn gã, Uất Viễn cũng thấy kỳ lạ: "Cái đó mà cần ông nói à? Hôm qua lúc mấy cái xác đi ra, tôi thấy ông tổ chức quản lý mọi người rất hăng hái mà?"
"Không, không giống." Trương Thành Công ngắc ngứ mãi, không nói được lý do, lại sụp đổ, "Thật sự không giống mà!"
Uất Viễn bây giờ coi như hiểu cái "không giống" đó là như thế nào.
Giống như "chết êm ái" và "Ngũ mã phân thây" đều là chết, nhưng cảm giác của người ta khác nhau một trời một vực. Tương tự, nỗi sợ với các loại "ma" khác nhau cũng sẽ khác nhau.
Trương Thành Công nói, hôm qua gã tận mắt thấy "ma". "Ma" đó không có tiếng động, không một tiếng bước chân, nhưng gã vẫn tỉnh táo nhận ra "nó" đã đến.
"Như là... một kiểu số mệnh đáng sợ." Có lẽ do tiếp thị nhiều, Trương Thành Công nói chuyện có chút hoa mỹ, "Cậu ý thức rõ ràng "nó" đã đến, mang theo cái chết đến..."
Uất Viễn: "Không phải ông vẫn sống tốt đó sao?"
"... " Trương Thành Công bị chặn họng, lại bắt đầu khóc, "Cậu bây giờ chỉ đứng nói mà không biết... Nếu cậu ở đó, chắc chắn, chắc chắn không thể nói ra những lời này... Nếu, nếu là lúc bình thường, tôi không thể nào chui vào được cái tủ đó... Lúc đó... Tôi thật sự quá sợ hãi, chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui vào! Đến khi tỉnh táo lại đã cuộn ngườinằm trong tủ, chỉ thấy, thấy chân của "nó"..."
Uất Viễn: "Chân như thế nào?"
Trương Thành Công: "Tối quá không nhìn rõ..."
Uất Viễn: ""Nó" làm gì?"
Trương Thành Công nghĩ một lúc: "... Mở tủ?"
Uất Viễn: "Một con ma lợi hại như vậy, chạy từ xa đến chỗ để đồ, chỉ để mở tủ?"
Trương Thành Công: "Không chỉ một cái đâu? Nó mở cả hàng!" Nói xong lại bắt đầu khóc, con gái của Trương Đình Vân đưa cho gã một tờ giấy vệ sinh, còn khuyên "Chú phải dũng cảm lên."
Uất Viễn nghĩ thầm người này thật kém cỏi, đồng thời cũng ngầm tính toán: Mở tủ đó có khi là người tài, hôm nay mình có thể thử đi gặp người nọ, nhờ người đó chỉ cho mình kỹ năng mở tủ, không thì kiếm mấy gói đồ ăn vặt ăn đỡ cũng được, sắp đói chết mất rồi.
Giờ cậu ta thật sự, thật sự hối hận.
Rõ ràng anh trai đã cảnh báo tối nay có ma đến, vậy mà cậu ta vẫn ra ngoài làm loạn.
"Cha ơi..." Cậu ta ôm chặt lấy mình, bắt đầu cầu nguyện.
Cậu ta biết, thứ đó càng lúc càng gần.
"Nó" không phát ra tiếng động nào, nhưng cậu ta biết, càng lúc càng gần.
"Nó" như mang theo một luồng gió, còn có cái lạnh thấu xương của tử thần, đi đến đâu, nơi đó chìm trong bóng tối.
Uất Viễn vốn ngồi xổm trong góc, vị trí đó được chọn rất khéo, có thể nhìn thấy ảnh phản chiếu trên cửa sổ xuyên qua nhiều hàng tủ, nếu có ai đến có thể nhìn thấy.
Nhưng khi thứ đó thực sự đến, cậu ta không thể cử động, ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Cậu ta nhìn chòng chọc vào hình phản chiếu trên cửa sổ —— thực ra không có bóng gì cả, đó rõ ràng chỉ là một cục bóng tối —— nhưng cậu ta có cảm giác, cậu ta và thứ đó đối mặt nhau.
Tim cậu ta đau nhói, sắp nổ tung.
Nhưng không có gì xảy ra, thứ đó từ chối ánh nhìn thoáng qua đó, mà tự mình đi đến trước một dãy tủ, hình như "nó" đưa "tay" quét một cái, cả dãy tủ bật mở.
Uất Viễn không dám nhìn, hoặc có lẽ vì thiếu oxy nên trước mắt tối sầm, cậu ta không biết thời gian trôi qua bao lâu, đến khi gần như cho rằng mình đã chết, bỗng nhiên cơ thể thả lỏng một chút, lúc này cậu ta mới có cảm giác mình vẫn có cơ thể.
Cảm giác kinh khủng đè nặng cậu ta đột ngột biến mất.
Cậu ta thở hổn hển trở lại, không khí lại chui vào cổ họng cậu ta, xuống phổi, chảy trong máu, mang theo cảm giác đau nhói tê dại và hơi thở sự sống.
Cậu ta thở dốc thêm vài phút, thở liên tục mãi không ra hơi, may mà là người học y, biết đây là tình trạng thở quá mức, vội xử lý cho mình, mới coi như sống lại lành lặn.
Đèn trong thư viện sáng trở lại, dù là chế độ ban đêm, không quá sáng, nhưng Uất Viễn vẫn cảm thấy an ủi, như thể vừa đi một chuyến xuống địa ngục, cuối cùng cũng trở về nhân gian.
Cậu ta bò dậy, vận động cơ bắp cứng nhắc, mạnh dạn tiến lại gần dãy tủ vừa mở, quan sát —— biết đâu con ma này là manh mối gì để giải mã thế giới này thì sao?
Trong tủ là đủ loại túi xách mà độc giả gửi ở đây, cậu ta lần lượt nhìn qua, không có gì đặc biệt, đến ngăn cuối cùng, cậu ta phát hiện một thứ bao bì sặc sỡ.
Cho đến bây giờ, cậu ta vẫn tin vào trực giác lạnh sống lưng trong khoảnh khắc đó —— "nó" nhất định đã nhìn thấy cậu ta.
Nhưng "nó" chẳng làm gì cả, còn để lại cho cậu ta... một gói khoai tây chiên?
047
Uất Viễn mang gói khoai tây chiên lén lút lẻn ra khỏi khu vực lưu trữ đồ.
Vừa bước vào sảnh, cậu ta thấy một bóng nhỏ nghiêng ngả đi ra từ thang máy, giống như Văn Văn, con gái của Trương Đình Vân.
Văn Văn năm nay mới bốn tuổi, nói chuyện còn chưa rõ, không biết Trương Đình Vân đang làm gì mà lại để con tự chạy ra ngoài.
"Văn Văn..." Uất Viễn tiến gần, khẽ gọi, "Văn Văn."
Bóng dáng lắc lư của cô bé dừng một chút, giống như quay người đối diện với cậu ta, phát ra tiếng nói rất nhỏ: "Chú, chú ơi..."
Uất Viễn cảm thấy mắt mình như bị hoa lên, lờ mờ thấy ba cái lỗ trên mặt cô bé.
Hai mắt và miệng, trống rỗng.
Cậu ta chớp chớp mắt, ảo giác đó liền biến mất, cô bé vẫn là một bóng đen nho nhỏ.
Cậu ta cách cô bé càng lúc càng gần, tim đập cũng đập nhanh không kiềm chế được.
Khoảnh khắc ảo giác vừa rồi dường như vẫn còn lưu lại trên võng mạc của cậu ta. Uất Viễn lắc đầu, muốn xua đi hình ảnh đó.
Chợt, cậu ta ngửi thấy một mùi khét.
Cậu ta dừng lại, nheo mắt quan sát kỹ tình hình —— ánh đèn yếu ớt, cô bé đứng phía trước đợi cậu ta, thấy cậu ta mãi không động đậy, lại gọi một tiếng: "Chú ơi..."
Tiếng gọi rất kỳ quái, vừa thấp vừa nhỏ, khác với giọng nói bình thường của cô bé, như thể gió rít qua cổ họng.
Cậu ta lại bước về phía trước, cô bé cũng loạng chà loạng choạng bước tới gần cậu ta.
Khi hai người chỉ còn cách nhau chưa đầy mười mét, cuối cùng Uất Viễn nhận ra có điều gì đó không đúng ——
Thang máy nằm giữa sảnh và phòng đọc, đèn bật ban đêm chiếu sáng cả sảnh và phòng đọc, ánh sáng ở sảnh mạnh hơn, còn thang máy thì không có. Vậy trên lý thuyết mà nói, bây giờ cô bé đối diện với sảnh, chính diện nhận ánh sáng, không thể là một mặt cắt đen kịt như vậy.
Uất Viễn nhớ cô bé mặc một chiếc váy màu vàng tươi, nhưng bây giờ trên người cô bé không có màu sắc gì, giống như một tờ giấy cắt đen thui.
Khi họ đã cách rất gần, cuối cùng cậu ta cũng thấy rõ ba cái lỗ đen trên mặt cô bé.
"Má nó." Cậu ta quay người bỏ chạy.
"Chú ơi!" Cô bé bắt đầu đuổi theo, chạy được hai bước thì ngã xuống đất.
Uất Viễn chạy như bay đến phía bên kia của sảnh, quay đầu nhìn lại, không thấy ai đuổi theo, lại nhìn xung quanh, thấy một bóng đen nho nhỏ ở khu vực giao giữa thang máy và sảnh.
Uất Viễn nghĩ đến hình ảnh cô bé gọi cậu ta tiếng "chú ơi" một cách đầy ngọt ngào —— khi mới tìm thấy mẹ cô bé là Trương Đình Vân và cô bé, cô bé sợ đến mức không dám nói gì. Sau đó, có lẽ vì Trương Đình Vân tin rằng cậu ta là người tốt, lại là một người đàn ông mạnh mẽ, nên Văn Văn mới gọi cậu ta là chú.
Rõ ràng mới một giây trước còn sợ chết khiếp, nhưng cô bé vẫn là một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời, dù còn sợ nhưng khi bị mẹ đẩy nhẹ, cô bé vẫn rụt rè gọi y một tiếng chú.
Không phải chưa ai gọi cậu ta là chú, lần đầu tiên khi qua đường bị gọi như vậy, cậu ta tức điên lên, vì trong lòng cậu ta vẫn là một thanh niên đầy nhiệt huyết... Nhưng chưa ai gọi cậu ta như vậy trong tình cảnh tuyệt vọng tối tăm không thấy ánh mặt trời, khi nỗi sợ hãi và cơn đói đan xen, cô bé mở to đôi mắt long lanh, nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt non nớt, run rẩy gọi cậu ta một tiếng "chú", khiến mũi cậu ta cay xè, làm lòng tự tôn của một người đàn ông trưởng thành bỗng dưng trỗi dậy.
Cậu ta đứng tại chỗ quan sát một lúc, cuối cùng lấy hết can đảm bước trở lại bên cạnh bóng đen đó.
Đó thực sự là một cái bóng "đen", không có ánh sáng nào có thể chiếu sáng được cô bé, vì màu đen sẽ hấp thụ mọi nguồn sáng, không bao giờ được chiếu sáng.
Cô bé mới bốn tuổi, gọi cậu ta là chú, đã là một xác chết nhỏ cháy xém. Cô bé bị đốt cháy từ trong ra ngoài.
Sinh mạng nhỏ bé, bị cháy đen hoàn toàn.
Cậu ta chạy về phòng dọn dẹp nơi họ ẩn náu.
Chiều nay Uất Trì đã viết lại rõ ràng việc "Ngài quản lý" sẽ đến, và cũng nói rõ mình chưa nghĩ được cách gì. Uất Viễn tự mình đưa ra suy luận, cho rằng nếu ngài quản lý muốn trở lại xem thư viện yêu quý của mình, có lẽ sẽ muốn xem kỹ phòng đọc rộng lớn và những cuốn sách trong đó, chứ không phải kiểm tra gạch trong nhà vệ sinh có sạch không, nên cuối cùng cậu ta vẫn chọn ẩn náu trong phòng dọn dẹp.
Cậu ta đẩy cửa phòng dọn dẹp, đối diện chính là một xác chết đen cháy vặn vẹo.
Là phụ nữ. Là Trương Đình Vân.
Sau đó cậu ta lại tìm thấy Trương Thành Công phía sau cây lau nhà trong góc, thằng đó cuộn tròn với tư thế vặn vẹo quái dị không kém gì lúc trong tủ. Cả người gã uốn cong, nhồi nhét phía sau cây lau nhà, mặt lộ ra từ giữa hai chân, tay cũng quấn vào nhau trong tư thế người thường không thể làm được, tứ chi và đầu như bị tháo rời rồi chen chúc bên trong cơ thể. Cảnh tượng khủng khiếp không kém gì xác chết cháy. Uất Viễn mất một lúc không thể phân biệt được gã còn sống hay chết.
Cho đến khi thứ đó phát ra một tiếng thở khò khè, cậu ta mới luống cuống kéo người ra.
Uất Viễn hỏi: "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"
Trương Thành Công không động đậy, vẫn là dáng vẻ bất tỉnh nhân sự như lúc mới được cứu ra khỏi tủ, Uất Viễn thấy vậy càng tức giận, đẩy gã một cái, gầm lên bên tai: "Trương Thành Công! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải gặp ma rồi không?"
Trương Thành Công chậm rãi quay đầu nhìn cậu ta, ánh mắt từ sợ hãi chết lặng dần chuyển sang điên cuồng, còn lóe lên chút ánh sáng, gật đầu thật mạnh.
"Là gì?" Uất Viễn hỏi, "Có phải là thứ ông thấy hôm qua không? Một đám đen đen đó?"
"Không, không phải!" Trương Thành Công hoàn toàn sụp đổ, hoảng hốt nói, "Là, là... màu xanh."
Uất Viễn không ngờ: "Màu xanh?"
Trương Thành Công tiếp tục: "Hắn vào... không mở cửa, trực tiếp đi vào... từ dưới đất chui lên... Trương Đình Vân bảo vệ Văn Văn... mở cửa... cô ấy chết rồi... Văn Văn chạy ra ngoài... sau đó đèn tắt ngúm... con ma đó biến mất."
Uất Viễn: "Ông đang làm gì?"
Trương Thành Công: "Hả?"
Uất Viễn: "Lúc đó ông đang làm gì?!"
Trương Thành Công: "Lúc đó tôi sợ quá... chỉ muốn tìm cái hố nào trốn..."
Uất Viễn: "Nhưng ông là đàn ông đấy!"
"Đàn ông?" Trương Thành Công mở to đôi mắt đầy tơ máu, trợn lên như muốn lồi ra khỏi hốc mắt, khuôn mặt căng thẳng như bức tranh "Tiếng thét" của Munch, "Lúc đó, đàn ông thì có ích gì? Nếu mày ở đây, không phải cũng chết không còn một mảnh sao? Mày chẳng qua là may mắn thôi! Tỏ vẻ anh hùng cái đéo gì!"
"Mẹ nó." Uất Viễn chửi một tiếng, nghĩ một lúc, lại chửi tiếng nữa.
Cậu ta biết Trương Thành Công nói không sai.
Trong lòng cậu ta uất nghẹn, bạo lực xé mở gói khoai tây chiên vừa mang về, bắt đầu ăn. Trương Thành Công từ bên cạnh chen vào, nói: "Cho tao ăn miếng."
không để ý, cứ tức giận mà nhét vào miệng.
Trương Thành Công nghiêng người tới cướp: "Cho tao ăn!"
Uất Viễn liền đánh nhau với gã, Trương Thành Công nhìn ngoài ba mươi, dù không cao bằng Uất Viễn nhưng tinh ranh hơn, đánh nhau với Uất Viễn lại chẳng được gì, cả hai lưỡng bại câu thương, lại còn làm rách gói khoai tây chiên, khoai tây rơi vãi khắp nơi.
Uất Viễn nghẹn giọng chửi: "Mày lúc nãy còn co quắp hèn hạ trốn trong góc, sao giờ đánh người lại có sức thế?"
Trương Thành Công bỏ ngoài tai, cúi xuống đất nhặt khoai tây chiên ăn, vừa ăn vừa nói: "Tao phải sống."
Uất Viễn cảm thấy một luồng khí chèn ngang ngực bụng, nghẹn ở cổ họng, đói cũng không cảm nhận được nữa, chỉ thấy buồn nôn. Cậu ta nhìn gã đàn ông tình cờ gặp trong lúc gian nan, bây giờ đang bò trên đất như một con chó. Cậu ta như sực tỉnh, chợt nhận ra hiện tại mình cũng không khác gì gã.
Cậu ta ngồi xổm xuống, ôm lấy mình, kìm nén tiếng khóc nức nở.
...
Lão quản lý xuất hiện bất ngờ.
Xế chiều hôm nay, Uất Trì đã nghiên cứu kỹ bản vẽ mặt phẳng thư viện để lên kế hoạch tìm đường thoát. Y nghĩ rằng "Ngài quản lý" sẽ xuất hiện như thế nào, có thể từ cửa chính đi vào, bước lên từng tầng, hoặc từ trên trời rơi xuống, đi từ tầng sáu, nơi lưu trữ các quyển sách quý, xuống dưới. Bọn họ đang ở tầng bốn, chắc chắn không phải điểm tiếp xúc đầu tiên. Đến lúc đó, quan sát kỹ lộ trình di chuyển của con ma, sau đó tránh nó không phải không có khả năng.
Nhưng y đã sai, không nên dùng logic của con người để phán đoán ma quỷ.
"Lão" trực tiếp trồi lên từ dưới đất.
"Lão" hoàn toàn là một thực thể, dáng vẻ không khác gì lão quản lý khi còn sống, mặc áo dài của phần tử trí thức vào những năm 30, trong phạm vi xung quanh tầm năm mét có một vòng sáng xanh lam, đẩy một xe đẩy rỉ sét, trên xe có dán một tấm bảng tròn với chữ cái "E" trên đó.
Để tránh bị tiêu diệt toàn bộ, theo thiết kế của Uất Trì, bốn người bọn họ chia ra núp trong phòng đọc —— Uất Trì ở vị trí 8 giờ của cửa chính, giữa cửa chính và cửa sau, thuận tiện quan sát cả hai cửa để ra chỉ thị. Đường Mộc Hoa ở vị trí 5 giờ rưỡi của cửa chính, thuận lợi quan sát hành lang bên ngoài cửa chính, vừakhông trực diện với cửa vừa dễ dàng chạy trốn, kẹp giữa Uất Trì và Phương Thanh Đế, nếu xảy ra chuyện có thể nhờ cả hai bên hỗ trợ. Phương Thanh Đế ở vị trí 5 giờ của cửa chính, hơi xa hơn nhưng dễ quan sát cửa sổ. Kỷ Kinh Chập lại ở góc xa hơn một chút, có thể quan sát hai đầu hành lang chính. Tình trạng thể lực của họ khác nhau, khoảng cách thời gian chạy đến cửa chính cơ bản tương đương, chỉ cần một hiệu lệnh là có thể cùng chạy ra ngoài.
Kết quả là lão quản lý lại trồi lên ngay dưới chân.
Vị trí đó gần quầy phục vụ đối diện cửa chính, cách Đường Mộc Hoa chưa đến mười mét.
"Lão" đẩy xe đi vào giữa các kệ sách, lúc tới bên các kệ sách, lão chạm vào mảnh vải trắng dưới sách, mặt lộ vẻ say mê.
Uất Trì nheo mắt, cẩn thận tiến gần thêm một chút để nhìn rõ hơn, nhưng tay trượt một phát, suýt nữa ngã xuống, cảm giác buồn nôn lập tức dâng lên trong lòng.
Y chạm phải một đoạn xương sườn kinh tởm.
Y nhận ra những người chết hôm qua lại chết lần nữa.
Y cố nén cơn buồn nôn và ý muốn trốn chạy, từ từ lùi lại một chút, không dám phát ra tiếng động, nhưng kết quả lại đạp phải một khúc chân đứt lìa, bên cạnh còn quấn một đoạn ruột.
Bỗng một tiếng thét chói tai vang lên, vừa cao vút lại vô cùng thê lương.
Là giọng của phụ nữ, là Đường Mộc Hoa.
Uất Trì lập tức quên hết đống chân tay cụt xung quanh, tiến đến khe hở giữa các kệ sách để nhìn, nhưng thấy "Ngài quản lý" không làm gì cả, chỉ đang đi dạo nhàn nhã lật xem sách, "Lão" đi từ từ, cách Đường Mộc Hoa càng lúc càng gần, đến khi cô rơi vào phạm vi bao phủ của vòng sáng xanh lam, cô tự bốc cháy.
Nếu một người đang sống sờ sờ bị đốt, quá trình chết kéo dài khoảng hơn mười phút. Đường Mộc Hoa lăn lộn điên cuồng trên đất, tiếng thét thảm thiết tràn ngập phòng đọc hơn nữa còn kéo dài không ngớt, khiến thái dương của Uất Trì giật dữ dội. Y cắn vào cổ tay mình nhưng lại nếm phải vết máu mới vừa dính phải, y tức khắc nhả ra vì buồn nôn.
Nhưng "Ngài quản lý" làm như không nghe thấy, vẫn tiếp tục bước đi một cách tự nhiên.
Hướng đó càng lúc càng gần Phương Thanh Đế.
Uất Trì bỗng cảm thấy lưng mình bị chạm nhẹ.
Y rùng mình sợ hãi, tự nhủ rằng đó là ảo giác.
Một lúc sau, đầu y bị đập —— "bịch" một tiếng, giống như bị trái bóng rổ đập trúng, nhưng thứ đập y còn cứng và nặng hơn, khiến y choáng váng một chút.
Thứ đó lăn vài vòng trên đất, đen đỏ lẫn lộn.
Uất Trì lắc đầu nhìn lại, nhận ra đó là một cái đầu người.
Y quay lại nhìn, thấy một bàn tay đứt lìa vừa chạm vào lưng mình.
Y tiếp tục nhìn về phía cửa sau, trợn mắt thấy đủ loại bộ phận cơ thể người lục tục xuất hiện ở nơi đó.
Y hiểu ra, đó là tác phẩm của đám bảo vệ hôm qua.
Bóng đêm sẽ tái hiện lại khoảnh khắc những người đó chết ngày hôm qua, bọn họ chết khi bị phân thây trên không, cho nên bây giờ họ xuất hiện như những mảnh ghép rơi lả tả giữa không trung.
Uất Trì nghĩ một lát, rồi nhặt một cái đầu người, ném về phía bóng lưng "Ngài quản lý".
Coi như trả thù vì ngọn lửa xanh kia vậy.
048
Cái đầu người vẽ một đường cong đẹp mắt trong không trung, đập vào "Ngài quản lý", sau đó xuyên qua.
Thực ra, ngay cả khi Uất Trì không ném chiếc đầu này, âm thanh ở đây cũng đã như thiên nữ tán hoa, có thể không lớn được sao? Cái đầu này chỉ lăn xa hơn một chút, có lẽ có thể lừa được con ma kia không phải do ai ném, mà là vấn đề còn sót lại từ đêm qua chăng?
Uất Trì chỉ muốn thu hút sự chú ý của "ngài quản lý" chứ không phải muốn chết.
Bước chân của "ngài quản lý" dừng lại, đứng yên vài giây, từ từ quay người lại.
Hành động quay người của "lão" rất từ tốn, như một đoạn phim quay chậm, hơn nữa còn là cảnh đặc tả, khiến Uất Trì như bị mê hoặc, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào "lão", thậm chí có thể thấy rõ từng phần khuôn mặt của "lão" lộ ra —— trước tiên là đôi tai lớn rũ xuống giống như Phật, xương hàm hơi vuông, gò má cao ngất, khóe mắt, sống mũi hẹp, một nốt ruồi bên cạnh sống mũi...
Nhưng ngay giây tiếp theo, quay chậm biến thành quay nhanh, "lão" ngay lập tức hoàn thành việc quay người, cả cơ thể cùng xoay, toàn thân thẳng đứng, vai hơi sụp xuống, đứng ngay ngắn, đối diện chuẩn xác với Uất Trì.
Thực ra, khoảng cách giữa họ vượt quá ba mươi mét, cộng thêm ánh sáng lờ mờ trong phòng, Uất Trì còn trốn sau các kệ sách tầng tầng lớp lớp chỉ lộ ra nửa khuôn mặt. nhưng ánh mắt của "ngài quản lý" lại bắt được ánh mắt của y với tốc độ ánh sáng. Ngay khi vừa đối mặt với nó, Uất Trì cảm thấy như đầu bị kim châm, vừa ngắn vừa nhọn.
Cơn đau này cắt đứt cảm giác bị mê hoặc vừa rồi, Uất Trì tỉnh táo lại, ngay sau đó không ngừng kêu khổ, đáng lẽ y không nên nhìn "lão". Rõ ràng kế hoạch của y là thu hút con ma đến đây, còn mình thì trốn trong đống xác giả chết, nói không chừng có thể thoát được một kiếp.
Giờ thì hỏng bét rồi.
Con ma đã nhìn thấy y.
Y đứng dậy chuẩn bị chạy, nhưng không ngờ, con ma kia không đuổi theo bằng chân.
"Ngài quản lý" bước một bước về phía trước, chìm xuống đất, rồi ngay lập tức xuất hiện từ dưới chân Uất Trì, quay lưng lại với y, vòng ánh sáng xanh lam chỉ cách mũi chân y chưa đến mười centimet.
Sau đó diễn lại trò cũ —— Uất Trì cảm thấy mình lại bị mê hoặc, ánh mắt không thể rời khỏi bóng lưng của con ma, cơ thể cũng không thể di chuyển dù chỉ một chút, chỉ có thể trơ mắt nhìn chằm chằm "lão" từ từ xoay người...
Tai lớn.
Xương hàm.
Gò má.
Khóe mắt.
Sống mũi.
Nốt ruồi...
Uất Trì lại cảm nhận được nỗi kinh hoàng tận cùng, như nhìn thấy gương mặt tái xanh của Chu Nghênh Xuân từ từ nở nụ cười.
"Lão" quay lại ——
Uất Trì chỉ cảm thấy một lực lớn đẩy mình sang bên cạnh.
Bóng tối bao trùm tất cả.
Có một lúc, Uất Trì cảm thấy mình mất hết cả 5 giác quan, như đến một thế giới chân không, tất cả đều là màu đen.
Màu đen này không chỉ trênnghĩa thị giác, mà bao gồm mọi nghĩa —— năm giác quan, thời gian, không gian. Là một loại "trống rỗng" hoàn toàn, như thể tất cả không tồn tại, có lẽ là "Uất Trì" không tồn tại, như khi thế giới còn chưa ra đời, như khi mình còn trong tử cung mẹ.
Qua một thời gian rất lâu, giác quan mới bắt đầu trở lại, Uất Trì cảm nhận được bàn tay che miệng mũi mình, sau đó là cánh tay ghìm chặt eo mình, một lúc sau y nhận ra Kỷ Kinh Chập đang ôm mình, y ngửi thấy mùi của Kỷ Kinh Chập.
Bóng tối không còn là bóng tối như y cảm thấy vừa rồi, có ánh sáng lóe lên ở góc tầm nhìn.
Y nghe thấy tiếng tim đập, có cả của mình và của Kỷ Kinh Chập, hai nhịp tim đan xen nhau lộn xộn, chứng tỏ sinh mạng vẫn còn tồn tại.
Kỷ Kinh Chập không biết từ đâu tìm được một tấm vải đen, cuộn cả hai người dưới tấm vải, Uất Trì nhẹ nhàng nâng mép vải đen lên, nhìn thấy chân của "ngài quản lý".
Y kinh ngạc, vô thức động đậy một chút, bị Kỷ Kinh Chập ôm chặt hơn.
Tia sáng lóe lên là từ đống xác ở cửa sau, đang bị ngọn lửa xanh lam đốt cháy, nó cách Uất Trì và Kỷ Kinh Chập không đến năm mét, nhưng Uất Trì không cảm nhận được nhiệt độ của ngọn lửa, sách cũng không bị cháy.
"Ngài quản lý" không phát hiện ra họ, lại đẩy xe đi dạo quanh một lúc, rồi rời đi.
Tiếng bánh xe lăn dần dần xa, lần này "lão" không chìm xuống đất.
Uất Trì cảm thấy lồng ngực mình bị nhịp tim đập dữ dội đến đau đớn, cơ bắp căng cứng như đá, một lúc lâu vẫn chưa thể cử động. Y thực sự không dám động đậy, cứ nằm nghiêng như vậy, lưng tựa vào ngực Kỷ Kinh Chập.
"Mẹ kiếp." Khi nhịp tim dần trở lại bình thường, y nói nhỏ, "Sợ chết đi được."
Kỷ Kinh Chập cũng nhỏ giọng đáp: "Mẹ kiếp, em cũng vậy."
Hai người nằm như vậy một lúc, Uất Trì cảm thấy khá hơn, chuẩn bị đứng dậy.
"Đừng động!" Kỷ Kinh Chập càng nghiêm khắc ấn y vào ngực, nói: "Anh đừng cử động! Phòng ngừa bất trắc, đừng gây ra tiếng động trên sàn, đừng lên tiếng, để ngày mai hãy nói."
Uất Trì thực sự không dám động đậy, suy nghĩ một lát, có lẽ Đường Mộc Hoa đã không còn, Phương Thanh Đế không biết ra sao: "Ông Phương..."
Kỷ Kinh Chập nói: "Em vừa nói với ông ấy, để ông ấy nằm ngủ ở đó."
Uất Trì suy nghĩ thêm một lát, thả lỏng, quyết định không nghĩ nữa: "Hy vọng ông ấy không ngáy."
Kỷ Kinh Chập cười khẽ.
Uất Trì không kìm được, lại nâng tấm vải đen lên nhìn ra ngoài, chỉ thấy đống xác nằm ở cửa sau vốn đã lộn xộn giờ còn bị đốt. Tâm trạng y lại nhộn nhạo.
Cánh tay của Kỷ Kinh Chập từ phía sau vươn qua, che lại khe hở nhỏ bé đó, đồng thời cánh tay đang bị đè dưới người Uất Trì nâng lên, lật người y lại, đôi thành tư thế mặt đối mặt. Uất Trì nằm thấp hơn một chút, chóp mũi vừa lúc chạm vào trái cổ của Kỷ Kinh Chập.
Bóng tối yên tĩnh.
Uất Trì lại nghe thấy tiếng tim đập. Của Kỷ Kinh Chập, và của chính mình.
Rõ ràng vẫn đen như vừa rồi, rõ ràng tư thế của hai người không thay đổi, rõ ràng nhịp tim cũng không có gì khác biệt... nhưng có điều gì đó khác lạ.
Uất Trì cảm thấy một dòng nhiệt nóng chảy ra từ buồng tim đập nhanh của mình, từ từ tràn ngập toàn bộ nội tạng, để lại cảm giác tê ngứa.
Cảm giác này vừa lạ vừa quen, lạ lẫm đến mức như từ hơn một nghìn tám trăm đêm trước —— gần như là chuyện của kiếp trước. Nhưng lại quen thuộc như gặp lại người xưa, vì chỉ có một lần trải nghiệm đó là khắc sâu trong tâm trí.
Đó là năm năm trước, năm cuối cấp ba, mùa đông.
Y vừa nhận được thông báo nhập học của Đại học Bách Khoa, điểm thi thử của Kỷ Kinh Chập vẫn thấp tè, tiếng Anh 31 điểm.
Sau bữa tối y sang tìm Kỷ Kinh Chập ở sát vách, mặc dù hắn làm bộ làm tịch, nhưng y vẫn dễ dàng phát hiện dấu hiệu bất thường ở Kỷ Kinh Chập.
Y muốn cười: "Cậu giận gì vậy?"
Kỷ Kinh Chập: "Không có."
Y càng muốn cười: "Nước mũi vẫn đang chảy ròng ròng kia kìa, còn nói không có."
Kỷ Kinh Chập lau mũi, biết mình bị lừa, liền ào tới bắt y: "Anh lại lừa em!"
Y đứng lên định chạy nhưng bị Kỷ Kinh Chập túm lại, cả hai đùa giỡn một hồi, rồi Kỷ Kinh Chập bắt được đè y xuống giường. Hai người cười phá lên, Kỷ Kinh Chập cười đến mức không chịu nổi, lăn sang một bên nằm song song kế bên y, tiếp tục cười.
Sau khi cười xong một trận là khoảnh khắc im lặng. Một lát sau, Uất Trì hỏi: "Tại sao tức giận?"
Kỷ Kinh Chập vẫn trả lời câu đó: "Em không tức giận."
"Vậy tôi hỏi lại." Y dừng một chút, "Tại sao lại buồn?"
Kỷ Kinh Chập không nói gì.
"Vì không làm bài tốt à?"
Kỷ Kinh Chập vẫn không nói chuyện.
"Không làm bài được thì thôi, tôi đâu có trông chờ cậu thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại." Uất Trì quay đầu nhìn khuôn mặt trẻ măng của Kỷ Kinh Chập —— đây là cậu nhóc lớn lên cùng y, mất cha mẹ khi mới 15 tuổi, trải qua số phận nghiệt ngã nhưng không vì vậy mà thay đổi, vẫn lương thiện, chính trực, vô tư, vui vẻ. Dù thành tích học tập làm người ta đau đầu nhưng lại là cậu nhóc được tất cả mọi người cũng yêu quý. Bây giờ hắn đã cao hơn y... Y bỗng sinh ra cảm giác như "con nhà mình đã trưởng thành", an ủi: "Trước đây cậu cũng không để ý đến những chuyện này mà. Không sao đâu, vui vẻ là được."
Kỷ Kinh Chập không nhìn y, vẫn nhìn lên đèn trần. Không nói gì.
Y cũng quay mặt lại, nhìn lên chiếc đèn trần.
Đó là một chiếc đèn chùm đơn giản, ánh sáng màu cam, bên trong chụp đèn mờ có xác con thiêu thân. Y bỗng cảm thấy buồn cho những con bọ nhỏ đó, tưởng tượng ra suy nghĩ của chúng vào thời khắc lao vào ánh đèn ấy.
"Anh." Cuối cùng Kỷ Kinh Chập cũng mở miệng, chất giọng trầm và ấm áp khiến y hơi ngạc nhiên, ngạc nhiên vì cậu nhóc bên cạnh mình đã lớn như vậy rồi, "Có phải chúng ta sẽ tách ra không?"
Y chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Nên nói là chưa từng đối diện với vấn đề này.
Họ đang học lớp 12, sắp bước vào giai đoạn mới của cuộc đời. Y còn vừa nhận được giấy báo trúng tuyển của Đại học Bách Khoa Bắc Kinh.
Đối với y, đây không phải là sự lựa chọn khó khăn. Từ trước đến giờ y luôn có ít tham vọng, không có khát vọng đối với thứ gọi là "Công thành danh toại", cũng không có chấp niệm gì. Chu Nghênh Xuân và Uất Nhân Kiệt cũng không yêu cầu gì khác ở y. Nếu Kỷ Kinh Chập không muốn y đi, y cũng có thể ở lại, Đại học Tam Thanh cũng không tệ.
Y nói: "Không đâu, tôi không đi."
"Không được." Kỷ Kinh Chập đấm vào bụng y một cái, y không kịp đề phòng, nhảy bật lên, "Sau này anh không được vào trường nào kém hơn Bách Khoa."
Y bật cười: "Vậy chỉ có Thanh Hoa Bắc Đại thôi?"
Kỷ Kinh Chập nói: "Vậy thì là Thanh Hoa Bắc Đại."
Y véo tai Kỷ Kinh Chập: "Vậy cậu không tức giận nữa chứ?"
Kỷ Kinh Chập: "Em không tức giận!"
Y cười: "Được rồi, được rồi, không tức giận."
Lại là một khoảng im lặng kéo dài vài phút.
"Anh." Kỷ Kinh Chập bỗng gọi một tiếng, tiếng gọi này làm nửa vành tai Uất Trì tê rần.
Y nghiêng mặt sang nhìn hắn.
"Em không muốn anh ở lại đây vì em." Kỷ Kinh Chập khẽ nhắm mắt, hàng lông mi dài còn dày của hắn tạo thành một bóng mờ trong hốc mắt. Giọng hắn khàn khàn, như nói mớ, "Nhưng em lại không thể đuổi kịp anh."
Cứ như vậy, y nhìn chằm chằm vào một bên mặt của Kỷ Kinh Chập, trong một khoảnh khắc nào đó, mặt y bỗng "phừng" một chút đỏ bừng lên, cùng lúc đó còn nghe thấy tim mình đập thình thịch như tiếng trống.
Đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất, Uất Trì nhận ra cảm xúc xao động của mình. Cảm thấy toàn bộ cơ thể mình như bị dòng nước ấm áp nhấn chìm, còn trái tim như một chiếc chuông chìm dưới đáy hồ, những cú đánh mạnh mẽ đầy uy lực bị dòng nước làm tan biến, hóa thành những rung động mơ hồ —— nhưng toàn bộ mặt nước cũng đang rung động.
Uất Trì bắt đầu để ý, nhìn thẳng vào mối quan hệ của mình với cậu nhóc bên cạnh, muốn hiểu rõ cảm giác đó từ đâu mà đến. Y bắt đầu suy nghĩ về tương lai, suy nghĩ về cuộc sống, suy nghĩ về hạnh phúc.
Nhưng không đợi đến lúc Uất Trì suy nghĩ rõ ràng —— chưa đến mùa xuân —— Kỷ Kinh Chập đã biến mất.
Năm năm sau, sau cú sốc Kỷ Kinh Chập biến mất như tan biến vào hư không, trong một thư viện kinh khủng không thuộc về thế giới này, trên sàn nhà lạnh lẽo, giữa mùi thối rữa, mùi cháy khét và mùi máu của xác chết vờn quanh, cảm giác đó lại một lần nữa xuất hiện như âm hồn bất tán, bùng lên trong cơ thể y như ngọn lửa cháy lan.
Y vừa hoang mang, vừa cảm nhận được sự nguy hiểm không rõ nguyên do, liền tìm chuyện để nói: "Cái áo choàng đen này cậu tìm ở đâu vậy?"
"Cái gì mà áo choàng đen, đây chỉ là áo nhựa bọc xe máy thôi." Kỷ Kinh Chập nói, "Trong cái góc em đứng, dưới bàn có một cái cặp táp, có lẽ do nhân viên để lại."
Khi Uất Trì sắp xếp Kỷ Kinh Chập đứng ở đó, tất nhiên y đã quan sát kỹ từng chi tiết, nhưng không nhớ có thấy cái cặp nào.
Kỷ Kinh Chập bỗng nhiên nói: "Uất Trì, em muốn hôn anh."
Tim Uất Trì đột ngột ngưng đập, yên tĩnh trong một cái chớp mắt, rồi lại đập mạnh.
Có thể bước qua ranh giới đó không?
Có lẽ y nên như thường ngày mắng Kỷ Kinh Chập một câu đồ điên, bảo hắn nghiêm chỉnh một chút, bên ngoài toàn xác chết đấy.
Nhưng cuối cùng y không nói gì, giả vờ ngủ.
Cũng không lâu lắm, Uất Trì cảm nhận được Kỷ Kinh Chập cúi xuống hôn lên đỉnh đầu mình.
---
Tác giả có điều muốn nói:
Yêu đương chút nào
049
Đám cưới rất hoành tráng.
Sảnh khách sạn sang trọng, có ít nhất năm mươi bàn khách mời, tiếng nói chuyện và âm nhạc ồn ào náo nhiệt, cậu ta thấy cha mình ngồi ở hàng ghế đầu tiên, ông già cười rất tươi.
Cha cậu ta lúc còn trẻ bôn ba khắp miền Nam, đến khi cậu ta học cấp hai mới quay về. Tuổi thơ của cậu ta ít có sự tham gia của cha, không thân thiết với ông cũng là điều hiển nhiên.
Không phải cậu ta không khao khát tình phụ tử mà những đứa trẻ khác đều có, khi còn trẻ cũng từng nổi loạn, không học hành tử tế, đánh nhau hút thuốc, kết bè kéo phái, nhưng thực ra trong lòng có một chút kỳ vọng: lỡ đâu cha nghe về những tội lỗi của mình, quyết định quay về dạy dỗ mình thì sao? Đến lúc đó học hành tử tế vài ngày, với sự thông minh của mình, theo kịp không phải chuyện khó.
Nhưng kết quả là cha không vì thế mà quay về, chuyện học hành của cậu ta cũng không theo kịp.
Có lẽ vì cha đã chịu đủ đắng cay ở bên ngoài, sau khi quay về cũng không yêu cầu gì lớn ở cậu ta, chỉ cần sống tốt, không phạm tội là được.
Nhưng tất nhiên cậu ta biết, cha vẫn không hài lòng với mình, có chút tiếc nuối vì con không thành tài. Nhưng có lẽ vì cảm giác tội lỗi do vắng mặt trong tuổi thơ của cậu ta, nên không muốn biểu lộ ra trước mặt.
Nhưng giữa cha và con luôn có một sự gắn kết, tất nhiên cậu ta cảm nhận được.
Cậu ta thực sự không có chí hướng, chưa bao giờ làm cha vui lòng.
Nhưng hôm nay, cha rất vui, cậu ta nhìn ra được.
"Bây giờ, xin hãy trao nhẫn."
Cậu ta nhận lệnh từ người dẫn chương trình, trao nhẫn với cô dâu.
"Bây giờ, anh có thể hôn cô dâu."
Dưới kia, vài trăm người đang reo hò, cậu ta liếc nhìn cha mình, ông già cũng đang hò hét.
Cậu ta ôm cô dâu —— chiếc váy cưới được thiết kế thực sự rất sáng tạo, giống như việc phủ khăn đỏ thời xưa, chiếc váy cưới kiểu phương Tây màu trắng này cũng che mặt.
Không sợ nhận nhầm người sao?
... Chết tiệt, hình như cậu ta thật sự không nhớ cô dâu của mình là ai.
Giữa ánh sáng chói lóa, cậu ta ôm hôn cô dâu, tiếng ồn ào của đám đông như muốn lật tung cả bầu trời.
Trong lòng cậu ta đầy tò mò và ham muốn khám phá —— rốt cuộc mình kết hôn với ai vậy?
Các nghi thức tiếp theo rất phức tạp, đến khi cậu ta sực tỉnh đã đứng dưới sân khấu, cha cậu ta đang phát biểu: "Tôi, Uất Nhân Long, không phải là một người cha đủ tốt, rời nhà nhiều năm, bôn ba một mình, để vợ con ở nhà, may mắn có vợ Như Ngọc, nuôi dưỡng con trai tôi đến ngày hôm nay, để nó bước vào lễ đường..."
Cậu ta nghe mà ngán ngẩm, trong lòng không chút gợn sóng.
Cậu ta cố gắng vượt qua, nhưng tình thương đã bỏ lỡ không thể nào bù đắp được. Cậu ta nhìn khuôn mặt già nua của cha, nghĩ rằng lẽ ra mình sẽ cảm thấy xót xa nhưng chỉ có sự chết lặng. Tuổi thơ, những khoảnh khắc bất lực nhất, dũng cảm nhất, không một chút liên quan gì đến người đàn ông này.
Cậu ta lại nhìn quanh dưới sân khấu, cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Cậu ta hỏi người bên cạnh: "Anh tôi đâu?"
Người bên cạnh trả lời câu gì đó, cậu ta không nghe rõ, hỏi lại: "Anh tôi đâu?"
Người bên cạnh lại nói điều gì đó, cậu ta nghe rõ nhưng lại như không nghe rõ, chỉ thấy miệng người đó mở ra rồi đóng lại. Trong lòng cậu ta bỗng nhiên hoảng loạn, túm lấy cổ áo người đó, hét lớn: "Anh tôi đâu? Anh tôi đâu? Tôi kết hôn mà sao anh ấy không đến!"
Sau lưng vang lên tiếng quát nghiêm khắc khiển trách: "Uất Viễn! Con đang làm gì thế hả?"
Cậu ta quay lại, thấy cha mình đứng sau lưng, khuôn mặt nghiêm nghị: "Hôm nay, con có thể nghiêm túc một chút không?"
Tim của cậu ta vẫn đập dữ dội, lại hỏi cha: "Anh con đâu?"
Gương mặt già nua tối sầm, biểu cảm nghi hoặc: "Anh nào?"
"Uất Trì đó!" Cậu ta hoảng hốt toát mồ hôi lạnh, "Anh trai con, Uất Trì đâu? Sao anh ấy không đến?"
Biểu cảm của mọi người cũng rất kỳ quái.
Xung quanh cậu ta đã có một vòng người vây lại, cậu ta không nhìn rõ mặt họ nhưng lại có thể thấy biểu cảm của họ.
Cậu ta muốn túm lấy từng người mà hỏi: "Anh tôi đâu?" và cậu ta thực sự đã làm thế, nhưng chưa hỏi được hai người đã bị người ta giữ lại, cha cậu ta đứng giữa, mặt tái xanh: "Rốt cuộc con đang nói cái gì vậy?"
Nhưng dáng vẻ của cậu ta còn kinh hoàng và đau đớn hơn cha, lồng ngực mỏng manh như muốn vỡ tung, gần như khóc lên: "Anh tôi đâu?!"
—— Anh trai tôi đâu rồi?
Khoảnh khắc tiếp theo, cậu ta đứng trong hành lang bệnh viện, trước mặt là cửa phòng phẫu thuật.
Cậu ta bỗng nhớ lại những việc trải qua ở bệnh viện thành phố số hai, khi đó cậu ta trốn trong tủ quần áo ở phòng thay đồ, nghe thấy tiếng mở cửa cách mình càng lúc càng gần, nghĩ mình chết chắc rồi, may mắn thay người mở cửa là thím của cậu ta...
Cửa phòng phẫu thuật mở ra, thím của cậu ta bước ra, tay còn dính máu, khuôn mặt rất điềm đạm nói: "Là con gái!"
Cậu ta không biết chuyện gì xảy ra, rồi có người đẩy cậu ta vào phòng phẫu thuật, cậu ta bị đẩy đến phát bực, chuẩn bị quay lại mắng mới phát hiện người đẩy mình là cha mẹ. Nghe họ nói một lúc cậu ta mới hiểu, người vừa sinh xong trong phòng phẫu thuật là vợ cậu ta, còn đứa trẻ mới sinh ra là con gái mình.
Cậu ta lại bị đẩy vào trong, lúc đi ngang qua thím của mình, cậu ta hỏi: "Anh tôi đâu?"
Thím của cậu ta rất bối rối: "Anh trai nào?"
Tim cậu ta lại bắt đầu đập nhanh: "Con trai của thím, Uất Trì đó!"
Thím của cậu ta cười gượng: "Thím chưa kết hôn mà."
Lòng cậu ta chùng xuống, bị đẩy vào phòng phẫu thuật, con gái cậu ta nằm trong vũng máu ngủ say, cậu ta nhìn khuôn mặt con gái, trong lòng dâng lên một cảm giác quái dị.
Vợ nằm trên giường bệnh đang nói chuyện với cậu ta, cậu ta ậm ừ vài tiếng, quay lại nhìn cô, khuôn mặt cô lại bị che khuất bởi cái mông to của cha cậu ta.
Chớp mắt, con gái đã lớn.
Cả nhà ba người đi bộ trên con đường trồng đầy cây bạch quả vào cuối thu, lá vàng rực rỡ rụng đầy đất.
Con gái đi trước, tóc buộc thành hai bím, mặc chiếc váy nhỏ màu vàng rực, ánh nắng mùa thu chiếu lên người cô bé, rất ấm áp.
Cậu ta nắm tay vợ đi theo, vừa nói chuyện với vợ vừa để ý đến cô bé đi trước, sợ cô bé ngã.
Đang nghĩ vậy thì cô bé ngã thật.
Cậu ta vội vàng chạy tới cúi xuống đỡ cô bé, con gái quay lại, trên mặt có ba cái lỗ đen.
Cô bé khóc: "Ba ơi, đau quá."
Đây rõ ràng chính là Văn Văn!
Cậu ta sợ đến ngồi bệt xuống đất, trơ mắt nhìn cô bé ở trước mặt tan thành một đám bột đen, bị gió cuốn đi.
Trong cơn hoảng loạn, cậu ta ngước nhìn người phụ nữ bên cạnh —— người này mặc chiếc áo sơ mi xanh lục nhạt phối với áo khoác màu be. Tuy nhiên, khuôn mặt lộ ra từ cổ áo lại chỉ là một mảng cháy đen không rõ ràng.
Trương Đình Vân.
Một chút sức lực còn lại của Uất Viễny bị rút sạch. Cậu ta giật mình tỉnh dậy, suýt chút nữa tự làm mình nghẹt thở.
Một bàn tay vừa lạnh vừa cứng còn bốc mùi hôi thối thò qua bịt miệng cậu ta, làm cậu ta càng thêm buồn nôn.
Vừa quay lại liền thấy gương mặt sắp tan vỡ của Trương Thành Công: "Suỵt! Suỵt! Bên ngoài có tiếng động..."
Cậu ta gạt tay Trương Thành Công ra, vẻ mặt khó chịu đứng dậy, lấy điện thoại ra xem. Đồng hồ chỉ 9:37 sáng, đã quá 7 giờ từ lâu.
Cậu ta cử động cơ bắp cứng ngắc vì nằm ngủ trên mặt đất lạnh hai đêm liền, rồi nhìn Trương Thành Công trước khi mở cửa bước ra ngoài.
"Ê!" Trương Thành Công ở phía sau cố kéo cậu ta lại nhưng không thành, sau một hồi do dự, cũng bước theo cậu ta ra ngoài.
Ban ngày, thư viện trông rất bình thường, cửa sổ sáng sủa sạch sẽ, mọi người đi lại tấp nập.
Uất Viễn nhìn ánh sáng mặt trời phản chiếu lên sàn nhà sáng loáng đến mức có thể soi gương, nhưng cậu ta lại cảm thấy sự phẫn nộ không thể kiềm chế trong lòng như đang muốn đâm xuyên ra ngoài.
—— Thế giới phi lý này rốt cuộc muốn gì?
—— rốt cuộc ai là người đứng sau tất cả chuyện này?
—— Rốt cuộc muốn làm cái gì?
Mẹ.
"Trời ơi! Uất Viễn! Uất Viễn!"
Cánh tay của Uất Viễn bỗng bị ai đó kéo lại. Trương Thành Công cúi gập người, gần như quỳ xuống đất, nắm chặt tay áo cậu ta, giọng nói run rẩy đến mức làm người nghe cảm thấy khó chịu.
Cậu ta cố gắng giằng tay ra nhưng không thành công, bực bội hỏi: "Ông làm cái gì vậy?"
Trương Thành Công chỉ về một hướng, mắt trợn tròn muốn rớt ra ngoài: "Trương, Trương, Trương Đình Vân..."
Uất Viễn theo hướng tay của gã chỉ nhìn qua, lập tức thấy Trương Đình Vân đang nắm tay Văn Văn đi về phía thang máy.
Uất Viễn theo bản năng bước về phía hai mẹ con, đi được nửa chừng thì bị Trương Thành Công kéo lại: "Cậu làm gì vậy! Họ chết rồi mà!"
Uất Viễn mạnh mẽ rút tay ra: "Không liên quan đến ông."
Cậu ta tiếp tục đi về phía hai người kia, lý trí và nguyên do trong đầu cậu ta lẫn lộn như một mớ bòng bong, cậu ta không còn đủ sức để suy nghĩ nhiều nữa. Hình ảnh duy nhất còn lại trong đầu cậu ta chính là cảnh Văn Văn dang hai tay chạy về phía cậu ta hồi tối hôm qua. Cô bé vừa mất mẹ, bản thân cũng bị thiêu thành một cục tro nho nhỏ, cầu cứu cậu ta trong khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, nhưng cậu ta lại quay đầu bỏ chạy.
Rồi cô bé té ngã xuống đất, cơ thể tan thành những hạt bụi màu đen rơi tán loạn tại chỗ.
Hiện tại, hai người bọn họ có lẽ giống với ba học sinh cấp ba trong bệnh viện, là người của "thế giới bình thường", cũng không nhớ những chuyện kinh khủng đó nữa.
Thực ra cậu ta cũng không biết mình muốn đi qua đó làm gì, cậu ta chỉ là... như thường lệ hành động bộc phát mà thôi.
Không suy nghĩ nhiều, không quan tâm hậu quả, chỉ muốn làm như vậy, thì cứ làm vậy.
Trương Đình Vân và Văn Văn đã vào thang máy.
Bước chân của cậu ta nhanh hơn.
Cửa thang máy từ từ khép lại.
Cậu ta bắt đầu chạy.
Trương Thành Công từ phía sau nhào tới, trực tiếp ôm lấy eo cậu ta: "Uất Viễn! Đó là thang máy! Thang máy đó! Cậu điên rồi hả!"
Tiếng la hét của gã thu hút ánh mắt của những người xung quanh.
Uất Viễn dừng lại.
Cửa thang máy đã gần như đóng kín lại từ từ mở ra.
Trương Đình Vân ấn nút mở cửa, nhìn Vệ Viễn với ánh mắt thân thiện.
Cô bé Văn Văn thì lại rất tự nhiên vẫy vẫy tay với cậu ta: "Chú ơi! Nhanh lên nào!"
===
Uất Trì không ngủ say, trong đầu vẫn còn căng như sợi dây cung, mơ hồ nghe thấy tiếng bánh xe đẩy, y giật mình thức dậy, nhận ra âm thanh đó không phải từ trong mơ mà đến từ hiện thực.
Chẳng lẽ là "Ngài quản lý" quay trở lại?
Y và Kỷ Kinh Chập vẫn duy trì tư thế tối qua, mặt đối mặt ôm nhau bị bọc trong một tấm vải đen. Y thúc Kỷ Kinh Chập vài cái làm hắn tỉnh dậy, lúc này tiếng bánh xe đẩy dừng lại, ngừng ngay bên cạnh họ.
Tim y đập thình thịch, sắp nhảy tới cổ rồi.
Ngay sau đó y nghe thấy một giọng nói già nua: "Không được ngủ ở đây."
Mông của y còn bị cái gì đó thúc vài cái.
Uất Trì nhất thời có chút mơ hồ, không biết làm thế nào, Kỷ Kinh Chập chợt vén tấm vải ngồi dậy, giọng điệu hơi nịnh nọt nói: "Biết rồi, biết rồi, phiền ông quá, chúng tôi sẽ đi ngay, đi ngay đây." Sau đó kéo y: "Nhanh lên nào Uất Tiểu Trư, rời giường thôi, chúng ta không được cản trở công việc của người ta!"
Uất Trì theo hắn đi ra, lúc này một thân đầy mồ hôi lạnh mới dám nhô ra.
Trời đã sáng.
Người lúc nãy là nhân viên vệ sinh buổi sáng, không ai muốn trải nghiệm hậu quả khi cản trở công việc của bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro