030 - 034 Đại học Tam Thanh
030
Sau khi Cao Vũ Lương rơi xuống, Lưu Tri Viễn như bị bấm nút tạm dừng, đứng yên không động đậy, nhìn chằm chằm vào dáng người xiêu vẹo bất động trên mặt đất. Những người khác vẫn còn hỗn loạn, Cố Giai Giai la hét, Tôn Vĩnh cũng la hét, Cao Cầu Tác đến gần kiểm tra xem Cao Vũ Lương chết hay chưa, Kỷ Kinh Chập kéo Uất Trì sang một bên hỏi y có bị thương không...
Uất Trì là người đứng gần Cao Vũ Lương nhất, cơ bản là nhìn thấy rõ ràng người đập xuống nền xi măng như thế nào, lúc bị Kỷ Kinh Chập đẩy đi đẩy lại vẫn còn mơ hồ, trước mắt hỗn loạn, đầu óc cũng hỗn loạn. Trong lúc hỗn loạn y vẫn nhớ nhìn lên trên lầu, thoáng thấy một bóng đen trên sân thượng, y cảm thấy hình như mình còn đối diện với cái bóng đó.
"Trì Trì, Trì Trì!"
Y cảm giác có ai đó đang vỗ mạnh vào mặt mình.
"Trì Trì!"
A, là Kỷ Kinh Chập.
Y gạt tay Kỷ Kinh Chập ra, lại nhìn lên sân thượng nhưng ở đó đã không còn ai nữa.
Chỗ đó cao quá, còn rất tối nữa, đèn đường bên cạnh thật là chói mắt...
Vừa rồi thật sự có người sao?
Kỷ Kinh Chập vẫn đang gọi y: "Trì Trì! Trì Trì!"
Uất Trì: "Nghe rồi, nghe rồi! Tôi đâu có điếc! Cậu phiền quá đó!"
Kỷ Kinh Chập lại hức hức hức ôm lấy Uất Trì, vùi mặt vào cổ y: "Tại người ta sợ á..."
Cao Cầu Tác vẫn đang ngồi xổm bên cạnh Cao Vũ Lương, quay đầu nói: "Chết rồi."
Tôn Vĩnh: "Nói thừa! Cổ gập xuống tới ngực kia kìa, không chết mới lạ đấy?"
Cố Giai Giai nghẹn ngào nói nhỏ: "Chúng ta... có nên... nhân cơ hội này chạy đi không..." Cô chỉ vào Lưu Tri Viễn đang bất động, "Hình như anh ấy không động đậy nữa..."
Uất Trì quan sát Lưu Tri Viễn một lúc, nói: "Không, chúng ta mang cậu ta theo."
Tôn Vĩnh: "Cái gì?!"
Cao Cầu Tác: "Mang theo kiểu gì?"
Kỷ Kinh Chập: "Tất nhiên là trói lại rồi."
Lúc mọi người trở lại phòng làm việc thì đã là bảy giờ mười lăm phút. Trên đường phải băng qua khu ký túc xá, tuy không gặp lại cảnh máu me như Cao Vũ Lương nhưng có nghe tiếng vật gì đó rơi xuống đất, ước chừng lại có thêm ít nhất ba vụ nhảy lầu xảy ra.
Uất Trì và Kỷ Kinh Chập thật sự trói Lưu Tri Viễn mang về.
Từ sau khi mang về, Lưu Tri Viễn như bị ngắt điện, phản ứng với thế giới bên ngoài thụt lùi về giai đoạn sơ cấp, chỉ biết đối đáp những câu hỏi cơ bản nhất. Uất Trì chỉ huy Kỷ Kinh Chập trói anh ta vào ghế, tiến hành đặt một loạt câu hỏi. Cuối cùng anh ta chỉ đáp lại câu hỏi "muốn uống nước không" của Cố Giai Giai bằng cách gật đầu.
Điều này khiến Uất Trì nhớ đến Hứa Bạch Thi và Lưu Cầm ở bệnh viện số hai, sau khi Hồ Thiên Kỳ biến mất trước mặt họ, họ cũng trở nên trì trệ như vậy.
Y ghi lại từ khóa "phản ứng" vào ghi chú điện thoại.
Bọn họ trói Lưu Tri Viễn vào ghế, Lưu Tri Viễn ngồi đó nhìn xung quanh một lúc, không lâu sau thì ngủ thiếp đi.
Mọi người ăn một chút lương khô, ngồi quây quần quanh bàn thí nghiệm, ban đầu là im lặng, một lúc sau, Cao Cầu Tác nói: "Giờ phải làm gì?"
Lại một khoảng im lặng, Tôn Vĩnh chà xát mặt, động tác không nhẹ.
"Cao Cầu Tác." Uất Trì hỏi, "Hôm qua Đặng Hoan rơi lúc mấy giờ?"
Cao Cầu Tác nhớ lại: "Hình như là... tám giờ, tám giờ hơn thì phải?"
Uất Trì nói: "Đi xem đi."
Theo kinh nghiệm ở bệnh viện số hai, đường trở về sẽ mở sau bảy giờ, còn ở nơi đó sẽ có những quái vật không thể chiến thắng sau bảy giờ, nhưng ở đây... hình như vẫn chưa xuất hiện những thứ như vậy?
Nếu nói quái vật là để ngăn cản người tìm đường trở về...
Vậy ở thế giới không có quái vật này, bọn họ có thể tìm kiếm vào ban đêm?
Uất Trì: "Đi xem Đặng Hoan chết thế nào."
Tôn Vĩnh nói: "Tôi không đi!"
Bọn họ không bật đèn, trong phòng rất tối, Uất Trì không nhìn thấy biểu cảm của Tôn Vĩnh nhưng có thể tưởng tượng đại khái.
Y nói: "Vậy cậu ở lại đây, tôi và Cao Cầu Tác đi xem."
Kỷ Kinh Chập: "Em cũng muốn đi."
Cuối cùng không thắng được Kỷ Kinh Chập, vẫn là ba người đi, để lại Tôn Vĩnh và Cố Giai Giai ở trong phòng trông chừng Lưu Tri Viễn.
Nửa tiếng sau, nhóm Uất Trì quay lại chỗ Đặng Hoan "rơi xuống". Kim đồng hồ sắp chỉ tới tám giờ, màn đêm đã buông, trời mờ mịt, chắc là sắp mưa.
Toà nhà ký túc xá màu xám tro lặng yên đứng đó, nhưng có lẽ do tác động tâm lý, cửa sổ phát ra ánh sáng trắng lại không khiến người ta cảm thấy ấm áp, con đường xi măng rộng rãi sạch sẽ cũng toát ra vẻ tĩnh lặng kỳ dị.
Cao Cầu Tác ôm lấy cánh tay mình: "Hơi lạnh."
Uất Trì nói: "Trời sắp mưa rồi."
Kỷ Kinh Chập không đầu không đuôi nói: "Ngày mưa, thích hợp để người chết."
Sau lưng Uất Trì nổi hết da gà, y quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Kỷ Kinh Chập mặt mày vui vẻ vô tâm vô phế, lập tức giận đến mức đánh hắn một cái: "Nói bậy bạ cái gì vậy hả?"
Kỷ Kinh Chập tỏ vẻ oan ức: "Em thấy mấy nhân vật đẹp trai trong tiểu thuyết đều nói vậy mà..."
Uất Trì: "Tiểu thuyết là tiểu thuyết."
Kỷ Kinh Chập gật đầu đầy gợi đòn: "Nhân vật đẹp trai là nhân vật đẹp trai."
Cao Cầu Tác dừng lại: "Tới rồi."
Anh ta nhớ rất rõ, vị trí Đặng Hoan rơi xuống là nền xi măng giữa phòng ký túc thứ ba và thứ tư, thậm chí ngay cả khe nứt nào cũng nhớ rõ.
Kỷ Kinh Chập nhìn xung quanh, chỉ vào một cái cây: "Chúng ta nấp sau cái cây đó đợi một lúc đi."
Ba người ngồi xổm chờ dưới tàng cây, chứng kiến thêm hai vụ nhảy lầu trên con đường này, không gần chỗ họ ngồi nhưng có thể nhìn thấy. Bọn họ còn nghe được âm thanh va đập với mặt đất ở những nơi không nhìn thấy, bịch bịch bốp bốp, kèm theo tiếng cơ thể con người vỡ vụn vô cùng kỳ dị sau khi cơ thể va chạm. Uất Trì cảm thấy mình nghe nhiều đến mức sắp chết lặng.
Cao Cầu Tác đột nhiên nói: "Thầy Kỷ."
Nghe thấy cách gọi kỳ lạ này, Uất Trì quay sang Cao Cầu Tác.
Kỷ Kinh Chập lại không để ý, đáp lại: "Gì vậy bốn mắt?"
Cao Cầu Tác hỏi: "Thầy học đại học nào?"
Kỷ Kinh Chập: "Herriot-Watt."
Cao Cầu Tác: "Thầy học ở Anh à?"
Kỷ Kinh Chập: "Anh."
Cao Cầu Tác: "Top mấy thế?"
Kỷ Kinh Chập: "Chưa lọt vào bảng xếp hạng."
"Ồ..." Cao Cầu Tác kéo dài giọng.
Uất Trì thầm nghĩ tên thần kinh này, chẳng lẽ nổi hứng thú muốn tìm hiểu con đường du học tương lai sao?
"Giỏi thật đấy." Cao Cầu Tác đẩy kính, ánh sáng trắng từ đèn đường phản chiếu vào kính của anh ta khiến Uất Trì lóa mắt. Cao Cầu Tác tiếp tục, "Trường Đại học Tam Thanh của chúng tôi ấy, giáo sư phải là tiến sĩ hải ngoại, còn tiến sĩ trong nước chỉ được làm trợ giảng; thạc sĩ phải đứng trong top 10% mới có thể ở lại trường làm cố vấn... Thầy mới tốt nghiệp đại học đã được trực tiếp làm giảng viên rồi, thật là giỏi."
"Đành chịu thôi." Kỷ Kinh Chập cười rất nghiêm túc, "Chuyên ngành oenology của chúng tôi cực kỳ thiếu nhân tài mà."
Cao Cầu Tác: "Chuyên ngành oenology của chúng tôi chỉ có một giảng viên là thầy thôi à?"
Kỷ Kinh Chập: "Hiện tại là vậy."
Cao Cầu Tác: "Nhưng tôi biết để thành lập một ngành ở trường tôi thì số lượng giảng viên thế này vẫn chưa đủ."
Kỷ Kinh Chập: "Thực ra chúng tôi còn một trưởng khoa nữa."
Cao Cầu Tác: "Là thầy giáo kia?"
Kỷ Kinh Chập: "Là thầy Bạch Việt Quang."
Cao Cầu Tác: "Thì ra là thầy Bạch... Má nó!" Cao Cầu Tác hét lên, sợ hãi ngồi phịch xuống đất.
Kỷ Kinh Chập: "Phản ứng vậy là sao? Giáo sư Bạch của chúng tôi không những hiền lành mà còn rất... Ấy ấy ấy ấy ——"
Uất Trì kéo tai hắn, để hắn quay mặt lại.
Chỗ họ đang theo dõi có một người nằm đó.
Đó là một người đàn ông đầu đinh, trên trán có hình xăm chữ cái. Cả cái đầu bị bẹp một phần ba, khiến hình xăm trông như một vết thương vỡ ra gớm ghiếc.
—— Là Đặng Hoan.
Anh ta mặc áo hoodie xanh đậm in logo Marvel, giày chơi bóng đỏ sậm, không phải bộ đồ mà anh ta mặc lúc chơi bài hôm nay.
Năm bước xung quanh anh ta toàn là máu, có một hướng lưu lại vết máu mờ nhạt hơn, còn có dấu chân máu dần dần biến mất, chắc là của Cao Cầu Tác để lại.
"Cậu ta... Cậu ta..." Cao Cầu Tác chỉ vào Đặng Hoan, ngón tay run lẩy bẩy.
Uất Trì bổ sung: "Cậu ta xuất hiện từ hư không."
Toàn thân biến dạng, không có tiếng động, không có dấu vết di chuyển, cứ thế đột nhiên xuất hiện ở chỗ anh ta chết hôm qua.
Cao Cầu Tác nói: "Cậu ta bây giờ... giống hệt như hôm qua."
Uất Trì vỗ vai Cao Cầu Tác: "Tôi đã nói rồi mà."
Hoàn toàn giống như tình huống ở bệnh viện số hai.
Uất Trì lại ghi vào ghi chú điện thoại những từ khóa "biến mất —— xuất hiện —— lặp lại".
Giọng của Cao Cầu Tác run rẩy: "Rốt cuộc chuyện này là sao? Luân hồi? Chúng ta bị mắc kẹt trong một ngày?"
Uất Trì: "Vẫn chưa biết."
Chợt, bỗng nhớ đến "một giờ bốn mươi chín" đông cứng ở bệnh viện số hai, nhưng dường như thế giới này không có tình trạng thời gian dừng lại. Y lấy điện thoại ra xem ——
Ngày 1 tháng 4
20:17
Dòng thời gian bình thường.
Nếu nói "một giờ bốn mươi chín" của bệnh viện số hai có thể phân biệt giữa người sống và người chết —— hoặc nên nói là người từng chết, người của thế giới khác, thế nào cũng được —— Vậy thế giới này thì sao.
Y hỏi: "Cao Cầu Tác, chiều qua cậu làm gì?"
Cao Cầu Tác quay đầu nhìn y, ánh mắt rất kỳ lạ.
Uất Trì cảm thấy một cơn ớn lạnh đến tê dại chạy dọc xương sống.
Y thấy rõ ràng, miệng của Cao Cầu Tác run lên, sau đó đứng bật dậy, lùi vài bước, rồi đột nhiên vắt chân lên cổ chạy như điên.
Uất Trì bị Cao Cầu Tác làm cho hoảng sợ, chưa kịp phản ứng thì Kỷ Kinh Chập đã như cơn gió lướt qua bên cạnh, vọt ra ngoài.
Cao Cầu Tác chạy hết tốc lực, bỗng cảm thấy gáy mình bị một bàn tay lạnh lẽo cứng rắn nắm lấy, bàn tay đó quá mạnh khiến anh ta có cảm giác mình như một con mèo bị nhấc lên. Cùng lúc đó, anh ta nghe được giọng nói của Kỷ Kinh Chập dán sát bên tai: "Sao lại chạy?"
Giọng Kỷ Kinh Chập vừa trầm vừa nặng, mặc dù bình thường hắn thích nói giọng nhí nhảnh trêu chọc, nhưng khi nói nghiêm túc lại mang cảm giác chèn ép nặng nề. Bị hắn kề sát nói một câu mà nửa người Cao Cầu Tác như bị tê liệt.
Uất Trì chạy chậm hơn một bước nhưng cũng đuổi kịp, thở hổn hển: "Cao Cầu Tác, cậu chạy cái gì mà chạy?"
Vẻ mặt Cao Cầu Tác đầy sợ hãi, trông như sắp ngất: "... Các, các người... là cái gì?"
Uất Trì ngẩn ra: "Cái gì là cái gì?"
"Cậu không nhớ chiều qua tôi làm gì? Chẳng phải tôi cùng cậu điểm danh ở sân tập sao?" Cao Cầu Tác vùng vẫy vài lần, không biết Kỷ Kinh Chập làm gì mà khống chế được anh ta. Cao Cầu Tác bị xách cổ như con chim cút, không dám chống đối Kỷ Kinh Chập, chỉ có thể chỉ vào mũi Uất Trì, hét lên: "Cậu không phải là Uất Trì! Cậu là ai?"
Uất Trì thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là hiểu lầm.
Y dở khóc dở cười: "Tôi vừa hỏi... không phải tôi không nhớ, tôi chỉ đang kiểm tra xem cậu có nhớ không..."
Cao Cầu Tác: "Không thể nào! Tôi không tin!"
Kỷ Kinh Chập: "Ai thèm quan tâm cậu có tin hay không?"
Uất Trì nghe họ cãi nhau một lúc, lại ghi vào ghi chú: "Thời gian/ký ức → phân biệt".
031
Ba người tiếp tục quan sát tình hình xung quanh. Khu ký túc xá như thể đã biến thành địa ngục. Sau chín giờ, số người nhảy lầu rõ ràng tăng lên. Qua quan sát, Uất Trì xác định những người này đều rơi xuống từ trên sân thượng chứ không phải từ tầng mà họ đang ở.
Ký túc xá có tổng cộng bảy tầng, sân thượng là tầng thứ tám. Trọng lượng hơn một trăm cân thịt và xương chỉ dừng lại trong không khí chưa đến hai giây, đã mang theo toàn bộ thành tựu, ký ức, tri thức của chủ nhân trong suốt hai mươi năm đâm sầm xuống nền xi măng thành một đống bầy nhầy.
Sau đó, ngày mai họ sẽ tỉnh lại.
... Nhưng người tỉnh lại là ai?
Sau mười giờ, tình hình càng tồi tệ hơn. Những cảnh tượng và âm thanh ấy gần như đã làm cho người ta chết lặng. Uất Trì đứng nấp sau dải cây xanh, nhìn những ngôi sao lẻ loi rơi xuống. Y có cảm giác như đứng bên bờ sông mà nhìn lửa cháy, như đang chơi một trò chơi điện tử thoải mái giết người, phóng hỏa, nhảy lầu, quá mức phi lý đến nỗi trở nên nực cười.
Kỷ Kinh Chập nói: "Hay là chúng ta vào xem thử đi?"
Cao Cầu Tác vốn đang đứng bó tay bó chân bên cạnh, nghe thấy vậy liền quay phắt lại nhìn Kỷ Kinh Chập như nhìn một con quái vật. Một lát sau, anh ta không nghe thấy câu trả lời của Uất Trì nên lại nhìn Uất Trì, chỉ thấy Uất Trì đang ngẩng đầu nhìn lên sân thượng của ký túc xá, như thể chuẩn bị hành động ngay lập tức. Cao Cầu Tác sợ đến mức không còn sợ Kỷ Kinh Chập tạo áp lực, vội vàng kéo lấy một cánh tay của Uất Trì: "Uất Trì! Bình tĩnh! Con quái vật này muốn giết chúng ta!"
Kỷ Kinh Chập lại nắm gáy Cao Cầu Tác xách lên: "Cậu nói chuyện cho cẩn thận."
Uất Trì tính toán trong lòng một chút —— hiển nhiên ký túc xá rất nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm... liệu có đáng để mạo hiểm không?
Uất Trì: "Thôi, trở về đi."
Trên đường về, họ gặp được Bành Tuệ —— cô bạn thân mà Cố Giai Giai đã nhắc đến. Cô lao ra từ cửa chính ký túc xá, đối diện trực tiếp với hai xác chết. Cô ta sợ đến mức ngồi phịch xuống đất nhưng vẫn cố gắng bịt kín miệng mình, không kêu ra tiếng.
Nhóm Uất Trì vừa đi qua một ngã rẽ, nhìn thấy cảnh này liền dẫn cô ta theo.
Khi trở về phòng học, Bành Tuệ vừa nhìn thấy Cố Giai Giai, nước mắt nước mũi liền tuôn ra ròng ròng. Hai người bạn thân ôm nhau khóc vì vui mừng —— suốt đường đi, Bành Tuệ rất thận trọng, không hề tin tưởng họ một chút nào.
Bây giờ thì tốt rồi, Bành Tuệ chịu phối hợp, bức màn che ký túc xá cuối cùng cũng bị vén lên một góc ——
Sau khi Bành Tuệ canh gác cả đêm cùng Cố Giai Giai, vừa mở mắt ra thì nhân vật chính Lưu Tri Viễn đã biến mất. Điều này làm Bành Tuệ hơi khó chịu —— bạn gái của cậu không có ở đây, suy nghĩ một chút là biết tôi đang giúp cô ấy gác đêm, vậy mà cậu dậy rồi cũng không thèm nói với tôi một tiếng.
Kết quả, sau khi Cố Giai Giai quay lại nghe tin Lưu Tri Viễn biến mất, trạng thái của cô ấy thay đổi rõ rệt, có thể nói là hồn bay phách lạc. Bành Tuệ rất lo cho cô bạn thân, đồng thời cũng có chút áy náy vì đã để lạc mất Lưu Tri Viễn, nên muốn đi cùng Cố Giai Giai tìm anh ta. Nhưng Cố Giai Giai lại kiên quyết yêu cầu cô về nghỉ ngơi, còn nhấn mạnh bảo cô đừng bật đèn.
Khi nói những lời này, vẻ mặt của Cố Giai Giai rất nghiêm túc khiến Bành Tuệ bị sốc, trong lòng mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn. Nhưng trên đường về ký túc xá, dù cô có quan sát kỹ đến đâu cũng không thấy điều gì khác thường. Tính cô vốn vô tư, nghĩ rằng chắc là chuyện riêng của cặp đôi người ta nên cũng không nghĩ nhiều.
Sau một đêm canh gác không được ngủ ngon, cô bỏ buổi học kiến thức chung hôm nay, ngủ thẳng tới tối. Lúc mơ màng tỉnh dậy, phát hiện phòng ký túc xá không có ai nhưng đèn lại sáng rực.
Lúc này cô chợt nhớ tới gương mặt nghiêm túc của Cố Giai Giai, nên vội vàng đi tắt đèn.
Nhưng tắt không được.
Trong lòng Uất Trì rét run: "Tắt không được?"
Bành Tuệ: "Đúng vậy, công tắc cứ như bị hàn lại, không tắt được."
"Sao lại thế được?" Kỷ Kinh Chập chen ngang, "Tôi bấm một cái là tắt ngay mà!"
Bành Tuệ: "Tôi không biết, tôi thì không tắt được."
Cô còn đang đứng đó suy nghĩ về công tắc đèn thì một người bạn cùng phòng, Tưởng Phương Viên quay về, thần kinh có vẻ không ổn, nói với cô rằng có người phát nổ ở quảng trường cổng Bắc. Nghe cứ như chuyện nghìn lẻ một đêm nhưng Tưởng Phương Viên lại nói như thật.
Một lát sau, hai người bạn cùng phòng khác là Tần Cần và Hà Thanh cũng quay về, Tưởng Phương Viên lại kể chuyện người phát nổ tung cho họ nghe. Tần Cần tỏ ra rất hứng thú, nhưng Hà Thanh lại như không nghe thấy gì, hoàn toàn không có phản ứng.
Bành Tuệ cứ cảm thấy có điều gì đó không đúng, nói vài câu qua loa với bạn cùng phòng rồi trèo lên giường.
Nằm trên giường, cô muốn lướt Weibo nhưng không có mạng, muốn gọi đồ ăn cũng không có mạng.
Cảm giác bất an càng lúc càng mạnh.
Cô cố gắng ngủ lại, lăn qua lộn lại mà không ngủ được, cứ nhắm mắt lại là thính giác lại càng nhạy bén. Cô có thể nghe thấy tiếng bước chân qua lại trên hành lang, ngày thường không để ý nhưng hôm nay cô cảm giác những tiếng bước chân này nhiều hơn... Hôm nay có hoạt động gì sao?
Không đúng, trường đang bị phong tỏa rồi, bất kỳ hoạt động nào cũng phải hoãn lại chứ...
Cô nghe thấy Hà Thanh gọi Tưởng Phương Viên ra ngoài, một lát sau chỉ thấy Hà Thanh trở lại. Tần Cần ở giường dưới hỏi Tưởng Phương Viên đâu? Hà Thanh nói Tưởng Phương Viên đang phơi chăn trên sân thượng, cần giúp đỡ.
Tần Cần lại hỏi, đã hơn mười giờ rồi, sao giờ này lại vác chăn đi phơi?
Hà Thanh đáp, ai mà biết, chắc ban ngày quên phơi. Đi thôi.
Bành Tuệ nghe thấy tiếng ghế của Tần Cần cọ xát với sàn phòng, chắc là cô ấy đã đứng dậy. Nhưng Bành Tuệ đột nhiên hoảng sợ, tim đập thùm thụp rất mạnh trong lồng ngực. Cô muốn gọi Tần Cần đừng đi, nhưng không biết làm sao, nỗi sợ hãi không hiểu từ đâu tràn ngập trong cô, cô co rúm trên giường, một chữ cũng không nói được.
Cô lại nghe thấy Hà Thanh nói, cần hai người, Bành Tuệ, cậu cũng đi đi.
Tính cách Bành Tuệ vô tư, quan hệ với mọi người rất tốt, quan hệ với Hà Thanh cũng vậy. Nhưng không hiểu sao, hôm nay khi nghe giọng Hà Thanh, cô cảm thấy sống lưng mình lạnh toát.
Cô muốn giả vờ ngủ nhưng không ngờ Hà Thanh trực tiếp thò tay kéo áo cô. Cô ngồi dậy, giả vờ như vừa tỉnh, hỏi có chuyện gì?
Hà Thanh nói, lên sân thượng giúp Tưởng Phương Viên phơi chăn.
Bành Tuệ muốn nói mình không đi, nhưng khi nhìn thấy gương mặt của Hà Thanh, cô bỗng đổi giọng, nói được, các cậu lên trước đi, mình đi vệ sinh, sẽ tới ngay.
Đợi Hà Thanh dẫn Tần Cần đi, cô lại chạy ngược xuống tầng. Vừa chạy ra khỏi cửa ký túc xá, đập vào mặt cô là xác chết vặn vẹo của Tưởng Phương Viên và Tần Cần.
Cô nói: "Bây giờ nghĩ lại, tôi ở tầng sáu, lúc chạy nhanh xuống có đi ngang qua rất nhiều người, có những người tôi quen... Rõ ràng họ ở tầng dưới, nhưng lại đi lên... Chuyện này cơ bản là không thể, mỗi tầng đều có nhà vệ sinh và máy giặt, bình thường người ở tầng dưới sẽ không lên tầng trên, có những người ở tầng thấp mãi đến lúc tốt nghiệp cũng chưa từng lên sân thượng chơi."
Mọi người nghe xong im lặng một lúc, chỉ có Lưu Tri Viễn đang ngủ ngáy khò khò.
Bành Tuệ chỉ vào Lưu Tri Viễn hỏi: "Sao lại trói cậu ta?"
Uất Trì đưa cho cô một cốc nước nóng, sắp xếp để Cố Giai Giai giải thích tình hình hiện tại cho cô, đồng thời tiếp tục sắp xếp những người khác đi rửa mặt. Sau khi mọi người chia nhóm rửa mặt xong, kiểm tra khóa cửa trước và sau một lần, chuẩn bị đi ngủ.
Bành Tuệ vừa nghe Cố Giai Giai kể đại khái một chút, vừa hoang mang vừa bối rối, đầu óc rối tung lên, hỏi: "Chúng ta cứ thế mà ngủ à?"
Uất Trì: "Nếu không thì sao?"
Bành Tuệ: "Tôi nghĩ sẽ có chuyện gì đó xảy ra..."
Kỷ Kinh Chập: "Ttốt nhất cô nên cầu nguyện không có gì xảy ra."
Bành Tuệ: "À..."
Uất Trì nhường ghế sa lông cho Cố Giai Giai và Bành Tuệ, còn mình thì ghép mấy chiếc ghế lại để ngủ.
Không lâu sau, y cảm thấy có gì đó động đậy sau lưng, quay đầu lại thì thấy Kỷ Kinh Chập đang lén lút bày một hàng ghế cạnh mình, ghép sát vào ghế của y.
Uất Trì: "Cậu đang làm cái gì đấy?"
Kỷ Kinh Chập: "Ngủ á."
Uất Trì: "Tại sao phải kê sát vào tôi?"
Kỷ Kinh Chập: "Em sợ."
Uất Trì: "Sao lúc chơi vui vẻ với Dương Khả không thấy cậu sợ?"
Có vẻ Kỷ Kinh Chập không nghĩ ra lý do gì để đáp, im lặng vài giây, hắn đột nhiên ôm chặt y rồi đè xuống, liến thoắng: "Suỵt suỵt suỵt suỵt, ngủ đi ngủ đi!"
Uất Trì lười để ý đến hắn, tự mình đi ngủ. Mắt vừa mới nhắm lại thì nghe Cố Giai Giai ở bên kia khẽ giới thiệu với Bành Tuệ: "Hai người họ là một cặp đó..."
Bành Tuệ: "Ồ..."
Y định nói với Cố Giai Giai không cần giải thích, nhưng vừa há miệng lại thấy không cần thiết, nên giả vờ không nghe thấy.
Nhưng sự việc không diễn ra như bọn họ mong đợi, đêm đó vẫn xảy ra chuyện.
Trước khi ngủ, Uất Trì bị Kỷ Kinh Chập ép phải kê đầu lên tay hắn. Nửa đêm cảm thấy cổ trống trải nên tỉnh dậy, thấy Kỷ Kinh Chập cũng thức dậy, đứng ở cửa nhìn ra ngoài.
Y bước tới hỏi nhỏ: "Có chuyện gì thế?"
Kỷ Kinh Chập: "Lại đến rồi."
"Cái gì?"
Kỷ Kinh Chập: "Anh nghe đi."
Đó là âm thanh của bước chân, giống như đêm qua, lúc nhanh lúc chậm, lúc liền lúc đứt, đế giày rất cứng, vang vọng khắp hành lang.
Kỷ Kinh Chập nói: "Em muốn đi xem."
Uất Trì nắm lấy cổ tay hắn: "Nguy hiểm lắm."
"Em nghe qua rồi, âm thanh từ trên xuống, giống như từ văn phòng hiệu trưởng." Kỷ Kinh Chập vỗ nhẹ tay Uất Trì, vừa dịu dàng vừa cứng rắn gỡ tay ra, cam đoan nói: "Em sẽ cẩn thận."
Uất Trì: "Vậy thì đi cùng nhau."
Trong bóng tối, Kỷ Kinh Chập im lặng một lúc rồi nói: "Vậy chúng ta đi cùng nhau."
Họ cẩn thận rời khỏi phòng, tiến về hướng phát ra tiếng bước chân. Quả nhiên tiếng bước chân từ tòa nhà hành chính trung tâm đi xuống, Uất Trì tinh mắt, vừa nhìn thấy bóng người liền kéo Kỷ Kinh Chập núp sau tường chờ đợi.
Từ hình dáng thì đó là một người đàn ông gầy, không cao, khoảng một mét bảy mấy, mặc đồ đen toàn thân. Uất Trì và Kỷ Kinh Chập theo dõi thêm một lúc nữa, đến một khúc quanh thì người đó đột ngột biến mất.
Tim Uất Trì đập mạnh, nghĩ rằng có khi nào người đó cũng đã chết?
Kỷ Kinh Chập chợt rẽ vào một lối đi bí mật khác: "Ở đó!"
Giữa đêm khuya, tòa nhà giảng dạy quá yên tĩnh, có lẽ người đó cũng nhận ra có người bám theo nên đột nhiên tăng tốc. Phút chốc, cả ba từ chế độ đi bộ —— theo dõi đã chuyển sang chế độ chạy như bay —— đuổi theo thật nhanh.
Kỷ Kinh Chập và Uất Trì thân cao chân dài, chẳng mấy chốc đã rút ngắn khoảng cách với bóng đen đó. Qua vài lần rẽ họ đã thấy được mặt người đó, nhưng người này đeo khẩu trang, không nhìn rõ mặt.
Cuộc truy đuổi đưa cả ba quay về tòa nhà sinh học.
Cao Cầu Tác thức dậy không thấy Uất Trì và Kỷ Kinh Chập đâu, anh ta đang mở hé cửa thì thấy một bóng đen cao gầy lao tới, Cao Cầu Tác hoảng hốt không kịp đóng cửa, lùi lại hét lớn: "Mẹ nó!"
Tiếng hét làm bóng đen giật mình, ngã sấp xuống đất, còn trượt một đoạn dài, vừa lúc trượt đến bên chân Cao Cầu Tác. Cao Cầu Tác hoảng hốt lùi lại tránh người nọ, lại hét thêm một tiếng: "Mẹ nó!"
Kỷ Kinh Chập lao lên khống chế người đó, Uất Trì thì kéo khẩu trang xuống, Nghe tiếng mở cửa, Tôn Vĩnh cũng đi tới, vừa thấy liền kêu lên: "Trưởng câu lạc bộ?"
032
Người này chính là Tào Sênh, trưởng câu lạc bộ "Ma Sói" của Đại học Tam Thanh. Do thường xuyên len lỏi, gây rối, đàn đúm trong các câu lạc bộ khác và lừa gạt tân sinh viên, nên danh tiếng của anh ta trong trường rất tệ.
Tào Sênh nhìn Tôn Vĩnh, theo phản xạ kéo ra một nụ cười đã giả tạo còn nhờn nhợt: "Hi."
Kỷ Kinh Chập lại ấn anh ta xuống, để mặt anh ta áp sát mặt đất: "Hi cái đầu cậu."
Uất Trì hỏi: "Cậu vào văn phòng hiệu trưởng làm gì?"
Tào Sênh đảo mắt nhìn Uất Trì: "Văn phòng hiệu trưởng nào? Tôi không có vào văn phòng hiệu trưởng!"
Uất Trì giả điếc: "Cậu đã lấy cái gì?"
Tào Sênh: "Cậu không hiểu tiếng người à? Tôi không có vào..."
Kỷ Kinh Chập đột nhiên đứng dậy, kéo Tào Sênh lên, ba bước thành hai đã đến bên cửa sổ trong phòng học. Trước tiên đập đầu Tào Sênh vào cửa sổ, trong khi anh ta còn choáng váng thì hắn mở cửa sổ, ép nửa người Tào Sênh ra ngoài.
Tào Sênh không hẳn là gầy yếu, dù sao cũng là một người đàn ông trưởng thành, nhưng bị Kỷ Kinh Chập xách trong tay thì lại hoàn toàn không có sức phản kháng. Hành động của Kỷ Kinh Chập vừa thô bạo vừa nhanh, đến khi cả người lơ lửng giữa không trung, Tào Sênh mới có cảm giác đây là sự thật.
Anh ta nghe thấy người đàn ông mang bộ mặt ác quỷ đó hạ thấp giọng nói vào tai mình: "Tốt nhất cậu nên hiểu rõ tình hình hiện tại."
Từ bụng trở xuống của anh ta run bần bật, nhưng vẫn cố gắng ương ngạnh đáp lại: "Cậu còn định giết tôi à?"
"Rõ ràng thế còn gì, không thấy sao?" Kỷ Kinh Chập nhìn anh ta với vẻ khó hiểu, như thể vừa nghe một câu chuyện buồn cười khó tin, "Cậu từ đây rơi xuống và "huỵch —— ", có ai đến đòi công lý cho cậu không?"
Anh ta nuốt nước bọt: "... Đại ca, cậu thả tôi xuống trước..."
Kỷ Kinh Chập: "Hỏi gì, đáp nấy, hiểu chưa?"
Tào Sênh gật đầu như gà mổ thóc: "Hiểu rồi."
Kỷ Kinh Chập vừa kéo anh ta lên ném xuống đất, đã thấy anh ta tè ra quần lồm cồm bò dậy, chạy về phía nhóm Uất Trì, chỉ vào Kỷ Kinh Chập nói: "Hắn muốn giết tôi!"
Trong lòng Kỷ Kinh Chập lập tức căng thẳng, theo phản xạ nhìn về phía Uất Trì nhưng không bắt gặp tầm mắt của y.
Uất Trì mặt không biểu cảm nhìn Tào Sênh, lạnh lùng nói: "À, thì sao?"
Kỷ Kinh Chập đột nhiên không thể kiềm chế được, nhếch mép cười.
Hắn đi tới, lại ấn vào gáy Tào Sênh, cảm nhận sự run rẩy vì sợ hãi dưới lòng bàn tay, nói: "Hỏi gì, đáp nấy, cần tôi nói lần nữa không?"
Mặt Tào Sênh trắng bệch: "Không cần..."
Uất Trì: "Cậu vào văn phòng hiệu trưởng, lấy cái gì?"
Tào Sênh nói: "Tôi chỉ lục lọi một chút, không lấy gì cả."
Kỷ Kinh Chập lại đá anh ta một cái, khiến anh ta hét lên thảm thiết.
Tào Sênh ho khan một lúc, Uất Trì chậm rãi nói: "Là một tờ giấy, đúng không?"
Tào Sênh vẫn giữ nguyên vẻ đau đớn khi bị Kỷ Kinh Chập đá, hoảng hốt nhìn y.
Uất Trì: "Viết gì trên đó?"
Tào Sênh há miệng không được, ngậm lại cũng không xong, cuối cùng dứt khoát cúi đầu, giữ im lặng một lúc. Uất Trì đột nhiên vỗ nhẹ mặt anh ta: "Không dám để người khác xem? Vậy chắc mang theo trên người nhỉ? Muốn bị lục soát không?"
Môi Tào Sênh co giật, cuối cùng lấy tờ giấy ra từ thắt lưng.
Trên giấy viết: "Tôi nhảy xuống từ tầng mười ba, nhìn thấy *****"
Cuối cùng là một chuỗi ký hiệu vô nghĩa.
Uất Trì lại vỗ mặt anh ta, lần này vỗ rất mạnh, chắc hẳn dùng sức không nhẹ.
Tào Sênh đau đến nỗi nhăn nhó, muốn hét lên, nhưng nhìn thấy ánh mắt đe dọa của Kỷ Kinh Chập bên cạnh thì công kích, lẩm bẩm: "Tôi đã đưa hết cho các cậu rồi, còn muốn gì nữa? Tôi cũng là nạn nhân, tôi không biết gì cả..."
Uất Trì không có kiên nhẫn, biểu cảm không thay đổi nhưng làm Tào Sênh run lên. Cuối cùng, Uất Trì cười nhẹ: "Cậu muốn bị đánh mới chịu nói phải không?"
Tào Sênh: "Tôi thật sự không biết gì cả!"
Uất Trì: "Cậu đã thay đổi từ nào?"
Tào Sênh lại run lên.
Uất Trì: "Muốn tôi nói ra không?"
Tào Sênh: "... Làm sao cậu biết?"
Kỷ Kinh Chập lại kéo Tào Sênh lên, đè xuống cửa sổ: "Cậu nói nhiều quá rồi."
Lần này Tào Sênh không còn run nữa, vùng vẫy nhìn Uất Trì: "Tôi nói rồi, cũng sẽ chết đúng không?"
Uất Trì không trả lời rõ ràng: "Còn tùy thuộc vào biểu hiện của cậu."
Tào Sênh: "Tôi muốn cậu đảm bảo, chỉ cần tôi nói ra, cậu tha cho tôi một mạng."
Kỷ Kinh Chập lại kéo anh ta ra ngoài thêm một chút: "Cậu nghĩ mình còn quyền đòi hỏi điều kiện?"
Cổ Tào Sênh đỏ bừng: "Nếu tôi chết, các cậu vĩnh viễn không bao giờ biết tôi đã thay đổi gì đâu! Dù sao cũng chết, còn không bằng tôi kéo thêm người chôn cùng..."
"Không phải là thay "·" thành "tầng" (楼) sao?" Uất Trì lại cười một tiếng, "Cái này có gì khó?"
Mặt Tào Sênh lập tức biến sắc, tái nhợt như tro tàn: "Cậu, rốt cuộc làm sao..."
Uất Trì liền chắc chắn mình đoán đúng.
Thật ra hiệu trưởng là người thuận tay trái, điều này có thể nhận ra khi quan sát những bức ảnh tốt nghiệp treo trong hành lang tòa nhà giảng dạy —— trong suốt tám năm giữ chức hiệu trưởng, ông luôn trao thưởng bằng tay trái. Nhưng cây bút máy không đậy nắp trong văn phòng hiệu trưởng lại đặt bên phải, điều này chứng tỏ người cuối cùng sử dụng bút rời khỏi bàn không phải là hiệu trưởng.
Kết hợp với từ "tầng" được sao chép lại bằng bút chì, có thể suy ra rằng từ "tầng" trong câu này đã bị sửa đổi, nhưng lại không có dấu vết chỉnh sửa, cho thấy từ gốc ban đầu chứa nét của chữ "tầng".
Vì vậy, câu đó là: "Tôi nhảy xuống từ mười ba (?), nhìn thấy *****"
Liên hệ với sự kiêng kỵ của hiệu trưởng đối với số 13, kết hợp suy luận từ ngữ cảnh: 13 ngày? 13 năm?
"Ngày" (天) và "năm" (年) đều không thể dùng từ "lầu" để sửa đổi trực tiếp, nhưng "·" thì có thể.
Cao Cầu Tác cầm tờ giấy, đọc to: "Tôi nhảy xuống từ mười ba giờ, nhìn thấy..."
Cố Giai Giai hỏi: "Cậu nhìn ra à?"
"Ā... Ā wù luò qīn..." (阿乌洛钦) Cao Cầu Tác đọc ra miệng những từ ngữ kỳ lạ, đẩy kính lên, đột nhiên quay lại tìm cặp sách, lục ra một cuốn sách mang từ thư viện, dùng đèn pin rọi vào bắt đầu lật nhanh, cuối cùng dừng ở một trang, đọc lại những từ lạ đó, nói: "Đây là một thuật ngữ chuyên ngành trong tôn giáo này, tương tự như khái niệm "nơi an nghỉ" của chúng ta."
Tôn Vĩnh: "Vậy nối lại là..."
Cao Cầu Tác: "Tôi nhảy xuống từ mười ba giờ, nhìn thấy "nơi an nghỉ"."
Bành Tuệ hỏi: "Có phải là lối ra không?"
Uất Trì: "Chắc là vậy."
Y lại nhìn về phía Tào Sênh bị Kỷ Kinh Chập ném lại vào góc tường, hỏi: "Cậu còn gì muốn nói không?"
Tào Sênh: "Thật ra tôi còn biết một số chuyện, chỉ cần các cậu không giết tôi..."
Uất Trì giơ tay ngắt lời, nói với Kỷ Kinh Chập: "Cậu ta không biết gì nữa đâu, làm đi."
Kỷ Kinh Chập: "OK!"
Ba giờ sáng, Uất Trì bị tiếng khóc của cô gái đánh thức, nhìn thấy Cố Giai Giai quỳ trước một cái ghế trống mà khóc.
Đó là cái ghế đã buộc Lưu Tri Viễn.
Anh ta biến mất vào thời điểm mình chết hôm qua.
Uất Trì đi đến vỗ vai Cố Giai Giai. Cố Giai Giai không phản ứng gì, vẫn khóc.
Tào Sênh bị trói trên cái ghế cạnh Lưu Tri Viễn thì sợ không ít, giãy giụa liên tục, nhưng vì bị nhét giẻ vào miệng, mặt đỏ bừng vì căng thẳng, cũng không náo loạn được gì.
Ngày hôm sau, Bành Tuệ ở lại chăm sóc Cố Giai Giai, Cao Cầu Tác cũng ở lại canh giữ Tào Sênh, còn ba người khác ra ngoài xác nhận lần cuối.
Về cơ bản, Uất Trì đã suy nghĩ rõ ràng về chốn tù ngục này —— cũng chính là cơ chế hoạt động của thế giới như thế này.
Trước tiên, sẽ xảy ra một tai nạn thảm khốc, chẳng hạn như cuộc đại thảm sát của nhân viên y tế, và lần này là sập nhà ăn.
Sau đó sẽ có một bầy quái vật tung hoành trong thế giới này. Trong bệnh viện số hai là nhân viên y tế, còn trong thế giới này là nhóm người chết đầu tiên như Dương Khả trong vụ sập nhà ăn —— những người này không biến mất dù đã đến thời điểm chết, mà tiếp tục lảng vảng trong trường dưới hình dạng và hành vi như con người. Khi đêm đến, đám người này lừa người sống khác lên sân thượng, đẩy xuống.
Và lối thoát trong thế giới này không phức tạp lắm, chỉ cần để ý và quan sát thật kỹ, luôn tuân thủ theo logic đó, thật ra không có trở ngại quá lớn —— giống như đường hầm chạy trốn mà các kiến trúc sư xây lăng mộ cổ để lại, chỉ cần tìm ra lối vào ẩn giấu đó là có thể lẻn ra ngoài.
Tim —— lịch kiểm tra phòng —— nhà xác —— bao gồm mật mã ổ khóa cuối cùng, đều là một chuỗi logic nhất quán, gợi ý liên kết trước sau.
Còn thế giới này là: Thời gian —— bật đèn —— nhảy lầu.
Trong bệnh viện số hai, chỉ cần nắm được thời gian kiểm tra phòng là có thể thoát, còn ở đây, bật đèn trong ký túc xá —— chính là điều kiện kích hoạt tử vong.
Còn bật đèn trong ký túc xá, rất có thể đại diện cho —— trong ký túc xá này đã có người chết.
Là ai?
Kỷ Kinh Chập luôn ở cùng với mình, còn Tôn Vĩnh và Cao Cầu Tác thì gặp được lúc đang điểm danh trên sân tập, vậy là ai? Là Cao Cầu Tác hay Tôn Vĩnh?
Rõ ràng phòng ký túc của bọn họ là phòng được chọn, may mà Kỷ Kinh Chập đã tắt đèn, người "chết" đó mới không thể hành động?
"Uất Trì..." Tôn Vĩnh đi bên cạnh càng lúc càng áp sát y, vừa rồi còn muốn ôm lấy cánh tay y nhưng bị Kỷ Kinh Chập ngăn lại, còn bị châm chọc một trận. Nhưng điều này không ngăn được nỗi sợ trong lòng Tôn Vĩnh, anh ta lại dựa gần vào Uất Trì, xác nhận: "Cậu chắc chắn đi qua góc này sẽ không có người chết chứ?"
Thông tin hiện tại cho thấy, có khả năng lối thoát sẽ mở vào lúc 13 giờ hôm nay, còn buổi sáng thì vẫn có thể tận dụng thời gian. Đây là lần thứ hai Uất Trì bước vào thế giới này, y hy vọng trong bi quan sẽ thu thập thêm chút thông tin để chuẩn bị cho lần xuất hiện bất ngờ tiếp theo, hoặc cũng không biết liệu có gặp lại thế giới ấy hay không.
Hiện tại họ đang chuẩn bị đi kiểm tra ký túc xá.
"Không đâu." Uất Trì nói, "Tôi đã nói rồi, ban ngày là thời gian an toàn..."
Vừa dứt lời, họ vừa rẽ qua góc đó, đã thấy một bóng đen chụp xuống đầu.
Uất Trì chỉ cảm thấy một lực kéo rất mạnh giật mình lại, sau đó là một trận trời đất quay cuồng —— Kỷ Kinh Chập ôm lấy y lăn sang một bên, nếu không y chắc chắn đã bị người rơi xuống đập cho tan xương nát thịt.
"Má nó, Uất Trì! Tôi tin cậu cái đị ——" Tôn Vĩnh đi bên ngoài y, vừa quẹo cua thì đi sau y một chút, có thể nói là ngay ranh giới sống chết, lập tức gào lên thảm thiết: "Thời gian an toàn bà nội cậu!"
Uất Trì không để ý đến anh ta, cúi xuống nhìn người chết suýt chút nữa đã lấy mạng mình —— áo sơ mi trắng phối với quần yếm xanh nhạt, giày thể thao trắng. Mặc dù úp mặt xuống đất nhưng cái kẹp tóc màu vàng kẹp trên tóc mái vẫn kiên cường làm tròn nhiệm vụ. Tuy không nhìn rõ mặt, nhưng nếu nhìn lối ăn mặc vừa bình thường vừa trẻ con này có thể đoán cô gái này còn khá nhỏ, chắc chưa đến năm hai.
——Tại sao?
——Tại sao ban ngày lại có người chết?
033
"Tào Sênh!!!"
Cố Giai Giai tỉnh dậy vì tiếng thét đầy giận dữ.
Việc Lưu Tri Viễn biến mất ngay trước mắt cô đã tác động mạnh đến cô hơn cô tưởng. Cô buộc phải thừa nhận những điều huyền bí siêu nhiên này đã xâm nhập vào cuộc sống của cô, vào tương lai của cô, và cướp đi người yêu của cô, tạo thành bóng ma to lớn. Cô không biết liệu bóng ma ấy có thể tan biến trong tương lai gần xa hay không.
Cô và Lưu Tri Viễn là thanh mai trúc mã, đã ở bên nhau được mười năm. Cô vẫn nhớ rõ cảnh anh ta kéo tóc cô khi còn học tiểu học.
Mười năm trước, cô đã sắp xếp đưa anh ta vào tương lai của mình. Mười năm sau, vẫn như vậy... Không, phải nói là cho đến hôm qua vẫn như vậy, nhưng khi chứng kiến cảnh anh ta biến mất không dấu vết một cách phi khoa học, dường như niềm tin đó đã lung lay trong phút chốc...
Liệu cô có khả năng chấp nhận ở bên một người không phải con người, sống cả đời với người đó không?
Những cảnh tượng của những năm tháng bên nhau hiện lên trong đầu cô như một cuộn phim tua đi tua lại: Cuộc sống gia đình của Lưu Tri Viễn không hạnh phúc, có một người cha nghiện rượu sinh tật, bạo lực sau khi uống say, cùng với một người mẹ yếu đuối bất lực. Lưu Tri Viễn lớn lên trong môi trường méo mó đó, luôn nghi ngờ về cuộc sống, tương lai, và ánh sáng, chỉ khi ở bên cô mới có được cảm giác bình yên.
Cô phát hiện ra vấn đề của anh ta vào năm thứ hai khi họ yêu nhau.
Anh ta phụ thuộc vào cô nhiều hơn mức bình thường, từng nhiều lần nhắc đến "không có em, anh không sống nổi".
Cô biết đây không phải là một mối quan hệ lành mạnh, cô cũng đã cố giải quyết hoặc giảm thiểu vấn đề này, nhưng cuối cùng đều thất bại. Cô không bỏ được anh ta, cũng không thể rời bỏ anh ta. Cuối cùng cô đồng ý làm "mẹ" của anh ta. Cả hai đều là những người khiếm khuyết, có quyền theo đuổi hạnh phúc. Chỉ cần không gây hại cho người khác, không ai có quyền can thiệp vào cuộc sống của họ...
Nhưng mọi kỷ niệm đều kết thúc trong sự kinh hoàng.
Khi cô đang đắm chìm trong tương lai mơ hồ, đáng sợ, tan tành này, cô nghe thấy tiếng hét giận dữ, rõ ràng và vang dội từ thế giới bên ngoài.
Cô nhìn theo tiếng hét, thấy một người lao vào từ cửa chính.
Đó là Uất Trì, một người bạn mới cô vừa quen, nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng lại toát lên cảm giác tin tưởng, khiến người khác cảm thấy an toàn.
Cô thấy Uất Trì lao đến bên cô, xốc một người đang ngồi bên cạnh cô. Người nọ vẫn còn bị trói trên ghế, khi Uất Trì kéo mạnh, ghế và sàn va chạm tạo ra thứ âm thanh chói tai.
Uất Trì đấm một cú vào mặt trái của người đó, cả người và ghế đều ngã nhào xuống đất.
Đây là lần đầu tiên cô thấy y tức giận như vậy.
Tào Sênh hoàn toàn mù mờ, sau khi tỉnh hồn thì bắt đầu vùng vẫy như cá chết, nhưng miệng còn bị nhét giẻ, không thể phát ra tiếng động nào.
Uất Trì rút miếng giẻ ra khỏi miệng anh ta.
Ngay khi vừa nói chuyện được, anh ta lập tức chửi bới: "Mày bị điên à? Tao đã nói hết những gì tao biết cho bọn mày rồi, còn muốn gì nữa?"
Uất Trì không nói một lời, lại đấm thêm hai cú.
Tào Sênh bị đánh đến choáng váng, nhổ ra một ngụm nước bọt lẫn máu: "Mày muốn gì?"
Uất Trì cúi xuống nhìn gã: "Hội nghị Trăng Non, đúng không?"
Nhóm Uất Trì tìm thấy thẻ học sinh trên người cô gái trẻ nhảy lầu, sau đó tra trong danh sách của dì quản lý ký túc xá để tìm phòng của cô ấy. Khi đi lên, họ gặp được bạn cùng phòng của cô.
Trên cửa phòng có dòng chữ "Câu lạc bộ Tu Tiên".
Đây là một phòng toàn các cô NEET, từ cách trang trí giường của mỗi người cũng có thể nhận ra: có người mê thế giới ảo, có người mê idol, có người mê game. Vì lịch sinh hoạt của mỗi người khác nhau nên phòng này gần như không bao giờ có đèn sáng.
Bằng một cách ảo diệu cách nào đó, có vẻ như phòng này đã thoát được một kiếp.
Cô gái nhảy lầu tên là Khưu Minh Nguyệt, giường của cô ấy treo rèm xanh đậm, kiểu bầu trời đầy sao. Trên kệ sách của cô có khá nhiều đồ kỳ lạ, toàn bộ phong cách trang trí có vẻ u ám và bí ẩn. Khi được hỏi về tình trạng của cô ấy, ba người bạn cùng phòng cho biết —— Khưu Minh Nguyệt là một cô gái cực kỳ hướng nội, suốt ngày chỉ thích mày mò mấy thứ thần bí như bài Tarot, bói toán... Cô ấy cũng thường xuyên tham gia hội gì đó gọi là "Hội nghị Trăng Non". Khưu Minh Nguyệt có một chị gái ở phòng khác, cô ấy thường hành động cùng chị gái, hầu như không giao lưu gì với bạn cùng phòng.
"Hội nghị Trăng Non?" Tôn Vĩnh là một người có quan hệ rộng, hầu hết các câu lạc bộ trong trường đều có mặt anh ta, hỏi: "Có phải hoạt động của câu lạc bộ Ma Sói không?"
"Hình như là thế," Bạn cùng phòng mê game trả lời, "Ai mà biết cô ấy đang làm gì? Hôm qua cô ấy cũng đi nữa."
"Hôm qua?" Uất Trì hỏi, "trường đã dừng hết mọi hoạt động rồi, đáng lẽ tất cả các câu lạc bộ cũng phải hoãn lại chứ."
"Ai mà biết? Câu lạc bộ đó phiền phức lắm."
Bạn cùng phòng mê anime nằm giường trên ném một con búp bê xuống, đúng lúc đập vào Tôn Vĩnh: "Các cậu nói xong chưa? Không thấy có người đang ngủ à?"
Ra khỏi cửa, Tôn Vĩnh hạ giọng nói với Uất Trì: "Bài Tarot và Ma Sói có liên quan gì nhau à?"
Uất Trì không nói gì, Tôn Vĩnh chú ý thấy sắc mặt y tái nhợt, vẻ mặt u ám như đang cố kiềm chế điều gì đó.
Kỷ Kinh Chập nói tiếp: "Có lẽ chỉ là không muốn ở trong phòng thôi."
Nhưng Uất Trì rất rõ chuyện gì đã xảy ra.
"Hội nghị Trăng Non của các người vừa tổ chức hôm qua đúng không?" Uất Trì nhìn Tào Sênh một cách lạnh lùng.
Trước đây y từng nghe Dương Khả phàn nàn về cái "câu lạc bộ Ma Sói" này —— y tự nhận không thân với Dương Khả lắm, nhưng dường như Dương Khả rất thích nói chuyện với y, thường xuyên đến tìm y dù không có chuyện gì. Uất Trì thì mải mê thí nghiệm, nghe tai này ra tai kia, nhưng dù gì cũng có nghe qua nên nhớ được một đoạn —— Cái tên Tào Sênh này, vào đại học thông qua kỳ thi tuyển sinh đại học và theo học chương trình liên thông cử nhân - tiến sĩ kéo dài tám năm*, trong thời gian đó gã nghỉ học một năm và lưu ban một năm, tổng cộng ở trường gần 10 năm. Dù trong giới sinh viên không có tiếng tốt, nhưng nhờ cách ăn nói dẻo quẹo và ngoại hình bóng bẩy, gã dễ dàng dụ được các cô gái trẻ thiếu kinh nghiệm trong cuộc sống, đặc biệt là những cô gái nội tâm, tướng mạo bình thường không có gì nổi bật.
Câu lạc bộ "Ma Sói" từng là một câu lạc bộ nổi bật trong trường, tổ chức nhiều hoạt động, Tào Sênh cũng chỉ là một thành viên bình thường trong đó. Nhưng không ai học trong trường "bền bỉ" như gã, tổng cộng bám trụ gần 10 năm, dù cho các đàn anh đàn chị có nổi bật ra sao cũng đều bị gã thay thế, cuối cùng chỉ còn mỗi gã nắm quyền câu lạc bộ. Người đã học ở trường một thời gian thì chẳng ai muốn dính líu đến gã, thậm chí chẳng muốn vạch trần gã. Gã còn vô liêm sỉ dùng cách này để dụ dỗ các tân sinh viên. Khi các sinh viên tỉnh ngộ rời đi, gã tiếp tục lừa các sinh viên khóa mới... Mỗi tuần đều tổ chức "Hội nghị Trăng Non", gã đã gần 30 tuổi, da mặt dày. Dưới bức màn trò chơi và bóng đêm, gã tỏ ra trải đời, nói chuyện hùng hồn trước mặt các sinh viên trẻ không có kinh nghiệm... Nhưng trên thực tế, trên đời này vẫn có nhiều cô gái thiếu kinh nghiệm sống bị gã lừa. Dương Khả nói, có thể xem câu lạc bộ gần như là "hậu cung" của Tào Sênh.
"Mày đưa mẩu giấy của mình cho họ xem." Uất Trì túm lấy cổ áo Tào Sênh, hỏi từng chữ một: "Mày để những đứa trẻ nhỏ hơn mày đọc thay mày?"
Tào Sênh cũng bị đánh đến nổi lửa, gân cổ lên cãi: "Tao chỉ nói cho mấy con nhỏ đó cách tự cứu bản thân!"
Uất Trì lại đấm một cú vào mặt gã: "Vậy sao mày không tự thử đi?"
Chị họ của Khưu Minh Nguyệt chính là Tưởng Phương Viên chung ký túc xá với Bành Tuệ, nhảy lầu chết lúc 10 giờ hơn tối hôm qua. Rất có thể Khưu Minh Nguyệt đã chứng kiến toàn bộ quá trình khi trên đường trở về từ "Hội nghị Trăng Non", hoặc chỉ thấy mỗi cái xác.
Hiện tại là ban ngày, trong phòng học không chỉ có bọn họ, còn có nhiều bạn học chung thầy của Uất Trì đến khá nhiều.
Lúc này Kỷ Kinh Chập cũng trở lại, Tôn Vĩnh theo sau, cả hai đứng ở cửa nhìn sang.
Lòng tự trọng yếu đuối của Tào Sênh bị số người càng lúc càng nhiều làm cho tổn thương, gã gào lên: "Mấy con nhỏ đó tự nguyện! Tao đéo có ép tụi nó!"
Vừa gào xong, gã cảm giác được ánh mắt của Uất Trì trầm xuống nặng nề khiến gã khó thở. Nhưng Uất Trì không nói gì, chỉ bất ngờ đấm vào bụng gã làm gã kiệt sức. Sau đó y tháo dây trói, kéo tay gã lôi ra ngoài.
Gã theo bản năng biết không được đi nhưng không thể thắng nổi sức mạnh của Uất Trì, chỉ có thể bị kéo đi. Gã vừa vùng vẫy vừa rên rỉ: "Rốt cuộc mày định làm gì?"
"Đi theo tôi." Uất Trì nói, không phải nói với Tào Sênh mà nói với tất cả mọi người.
Uất Trì xách Tào Sênh sải bước mà đi, suốt chặng đường không thở lấy một hơi, leo thẳng lên tháp chuông. Những người khác cũng lũ lượt theo sau, cuối cùng cũng lên đến tầng cao nhất, nơi có chiếc chuông đồng cổ kính.
Uất Trì trực tiếp kéo Tào Sênh đến bên lan can. Tào Sênh muốn chạy trốn nhưng Uất Trì đấm một phát khiến gã phải gập cả người.
Phần gối trở xuống của Tào Sênh đã lơ lửng bên ngoài, hoàn toàn dựa vào một cánh tay của Uất Trì đang xách gã. Tháp chuông cao ít nhất bốn mươi mét, chỉ cần Uất Trì buông tay, Tào Sênh sẽ rơi thẳng xuống, tan xương nát thịt.
Tào Sênh chỉ còn cách ôm bụng khóc lóc: "Mày điên rồi! Mày điên thật rồi! Giết người —— "
"Tao đang cứu mày đấy." Uất Trì nhìn vào điện thoại, "Còn hai phút nữa mọi chuyện sẽ kết thúc."
Bên cạnh bỗng có một bàn tay khác kéo vai kia của Tào Sênh, để gã không còn lơ lửng nguy hiểm như lúc nãy.
Uất Trì quay đầu, nhìn vào đôi mắt màu mật ong của Kỷ Kinh Chập.
"Uất Trì! Anh phải suy nghĩ kỹ!" Kỷ Kinh Chập nhìn thẳng vào y, đôi mắt ôn hòa và dịu dàng thường ngày giờ như ẩn chứa một cơn bão. "Nhỡ đâu anh sai thì sao?"
"Nếu sai thì cũng là thử lỗi thành công." Uất Trì nói, "Chúng ta sẽ loại bỏ được một giải pháp sai lầm."
"Nhưng như vậy cậu ta sẽ chết." Kỷ Kinh Chập nhấn mạnh.
"Thiếu một người như nó thì có làm sao?" Uất Trì đáp lại.
Kỷ Kinh Chập vẫn kiên định, không hề lùi bước trước ánh mắt sắc bén của Uất Trì: "Nhưng người đó không nên là cậu ta."
Uất Trì nhìn chằm chằm vào Kỷ Kinh Chập vài giây, rồi chợt bật cười: "Từ khi nào mà cậu trở nên đồng cảm như thế?"
Kỷ Kinh Chập nói lớn hơn: "Em không quan tâm cậu ta, người em quan tâm là anh!"
"Vậy thì cất sự quan tâm của cậu đi." Uất Trì quay mặt đi, "Tôi không cần."
Lúc này, chiếc chuông đồng đột nhiên phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc. Vì đứng quá gần, tất cả mọi người đều có cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình như muốn vỡ ra.
1 giờ chiều — tức 13 giờ đã đến.
Uất Trì đột ngột bước ngang qua, đẩy mạnh Kỷ Kinh Chập sang một bên. Theo lẽ tự nhiên, Kỷ Kinh Chập buông tay khỏi Tào Sênh.
Trong tiếng hét thảm thiết của Tào Sênh, ngay một khắc lúc Uất Trì chuẩn bị đẩy mạnh Tào Sênh ra ngoài, một tiếng cười trẻ con trong trẻo vang lên, tiếp theo là một đoạn nhạc nền vui tươi trong sáng — đây là đoạn nhạc mở đầu của đài phát thanh toàn trường.
Phát thanh viên với chất giọng hoạt bát như những hạt ngọc lăn nói: "Ngày mai là kỳ thi giữa kỳ, để có thành tích sáng chói, nhà trường mong muốn các bạn hãy cố gắng hết sức! Hy vọng tối nay các bạn sẽ bật hết tất cả đèn phòng, người xưa có câu dùi mài kinh sử, quên ngủ quên ăn, còn ngày nay chúng ta có thắp đèn chiến đấu, suốt sáng thâu đêm! Nhà trường sẽ quan sát ghi nhận, những con sâu lười không bật đèn sẽ bị trừng phạt đấy nhé!"
Bị lời nhắc nhở này làm gián đoạn, Uất Trì không đẩy Tào Sênh nữa.
Trên tháp chuông, tất cả mọi người đều im lặng một lúc lâu.
Tôn Vĩnh cười khô khan: "Trường mình có thi giữa kỳ hả?"
Cao Cầu Tác trả lời: "Lớp tiếng Anh của Ms.Dương có kỳ thi giữa kỳ."
*Chương trình liên thông cử nhân - tiến sĩ 8 năm: Đây là một chương trình đào tạo đặc biệt tại một số trường đại học ở Trung Quốc, nơi sinh viên có thể theo học liên thông từ cử nhân đến tiến sĩ trong một khoảng thời gian liên tục mà không cần phải trải qua các kỳ thi tuyển sinh riêng lẻ cho từng bậc học.
034
Uất Trì đột nhiên nhận ra điều gì đó.
—— Phát thanh, phát thanh cũng là một gợi ý.
Ban đầu, phát thanh thông báo rằng "Những bạn nào có đèn phòng sáng có thể trở về phòng ký túc xá", Nhưng thực tế, "đèn sáng" lại là điều kiện ẩn kích hoạt cái chết, điều này có nghĩa là phát thanh đã nói dối.
Có thể hiểu đơn giản là —— làm ngược lại lời phát thanh, phát thanh nói bật đèn thì tắt đèn; nếu hiểu theo góc độ bản chất, bản thân phát thanh là một gợi ý —— nghĩa là trong thế giới này, một số gợi ý cần phải hiểu ngược lại.
Bật đèn và tắt đèn bị đảo ngược, cho nên 13 và 1 giờ cũng có thể đảo ngược.
Trong một khắc, Kỷ Kinh Chập lập tức phản ứng kịp, hắn vòng qua Uất Trì, túm lấy cổ áo Tào Sênh lôi gã trở lại rồi ném vào góc của tháp đồng hồ.
Uất Trì để hắn làm hết mọi thứ mà không can thiệp, sau đó ngẩng đầu nhìn đèn.
Đỉnh của tháp đồng hồ là kiểu đỉnh nhọn thời La Mã cổ đại, bên trong đỉnh hình nón, ngay phía trên cái chuông đồng lớn có một chiếc đèn cảm ứng màu vàng sẽ sáng lên vào giờ cố định, cũng là lúc chuông vang.
Đèn này không sáng lắm, lại nằm bên trong tháp nhọn, rất ít người chú ý đến nó.
Uất Trì biết được điều này cũng là một sự tình cờ —— lần đó, thí nghiệm phản ứng của y thất bại hơn bốn trăm lần, tiến độ đề tài không tiến triển, tâm trạng gần như suy sụp. Vì thế để bình tĩnh lại, y đi bộ vòng quanh sân tập hơn hai mươi vòng. Đi mệt thì ngồi xuống khán đài, bắt đầu gọi điện thoại cho Kỷ Kinh Chập, sau khi gọi hàng chục cuộc không được, y đứng dậy đi tiếp. Khán đài đối diện trực tiếp với tháp đồng hồ, y vừa hút thuốc vừa nghe câu "Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được" lặp đi lặp lại bên tai, vừa nhìn chằm chằm vào tháp nhọn trông rất trang nghiêm trong đêm tối. Lúc này y tình cờ phát hiện chiếc đèn nhỏ sẽ sáng lên vào giờ cố định.
Hiện tại là ban ngày, không thể nhìn thấy rõ, nhưng đèn này chắc chắn sẽ sáng.
Uất Trì không nhìn Kỷ Kinh Chập, quay người rời đi.
Kỷ Kinh Chập kéo Tào Sênh còn đang ôm bụng rên rỉ đứng dậy, nói nhỏ "Tạm tha cho cậu một mạng", sau đó chạy theo Uất Trì.
Uất Trì không để ý đến Kỷ Kinh Chập, nhưng vẫn đối xử với người khác vẫn như bình thường, Cao Cầu Tác hỏi y chuyện gì, y không xác định được thân phận của Cao Cầu Tác nên không giải thích nhiều, chỉ nói đợi đến tối.
Uất Trì quay lại phòng thí nghiệm, ngồi xuống trước bàn thí nghiệm, không thèm nhìn Kỷ Kinh Chập.
Kỷ Kinh Chập lại trói Tào Sênh vào ghế, sau đó kéo một chiếc ghế đẩu ngồi bên cạnh Uất Trì. Lúc đầu tỏ ra tủi thân như một nàng dâu bị oan ức, thấy không có tác dụng lại bắt đầu ân cần hỏi han, lúc thì nói "Trì Trì, bánh quy này ngon quá, anh muốn thử không?", lúc thì hỏi " Trì Trì, lâu rồi anh chưa uống nước, để em rót nước cho anh nhé?". Độ mặt dày của hắn làm những người khác ngồi một bên thật sự không chịu nổi. Trước tình thế tệ hại này, Cố Giai Giai và Bành Tuệ không nhịn được phát ra một tràn tiếng cười khúc khích mà chỉ các cô mới hiểu được.
Uất Trì rất kiên định, suốt quá trình coi Kỷ Kinh Chập như không khí.
Ngay cả đàn em nhỏ tuổi nhất của Uất Trì cũng không nhìn nổi, sáp tới gần hóng hớt hỏi: "Đàn anh... Người này là ai vậy?"
Uất Trì: "Người lạ."
Kỷ Kinh Chập thở dài: "Không không không, không phải người lạ, anh biết em mà..."
Uất Trì coi hắn như không khí, thậm chí chữ "Cút" cũng chả buồn nói.
Nhóc đàn em hỏi tiếp: "Đàn anh... Thế người bị trói ở đó là ai thế?"
Tào Sênh nghe thấy có người nhắc đến mình, nhất thời như được giải phóng lập tức vùng vẫy, cổ nghẹn đến đỏ bừng, gân xanh nổi lên.
Kỷ Kinh Chập nhanh nhạy tiếp lời: "Tối qua uống rượu thua cược, chơi trò thật hay thách."
"Ồ~" Nhóc đàn em gật gù, lại nhìn Tào Sênh, tỏ vẻ đồng cảm, "Nhưng cái giẻ lau đó là giẻ lau thật, chà chà, cũng ác thật đấy."
Lúc này, từ đầu bên kia phòng thí nghiệm vang lên tiếng "Bùm ——" ngột ngạt nặng nề.
Có người hét lên: " Đỗ Tiệm Hành, ống nghiệm của cậu nổ rồi ——"
Nhóc đàn em bật dậy: "Chuyện gì vậy?" rồi vội vã chạy về, sau đó cuộc đối thoại chỉ nghe lờ mờ: "Cậu bật thông gió mức mấy?" "%¥#" "Nhiệt độ thì sao?" "......%¥" "Móa, cậu không lấy nắp ra à ——"
Đỗ Tiệm Hành kêu rên: "Trời ơi —— sao mình lại quên lấy nắp ra chứ —— giết tôi đi!"
Mọi người trong phòng thí nghiệm đều cười phá lên.
Kỷ Kinh Chập đang cười, đột nhiên nghe thấy bên tai lạnh lạnh: "Thật hay thách hả?"
Kỷ Kinh Chập không kịp phản ứng: "Hả?"
Uất Trì mặt không biến sắc: "Biết cách nói chuyện nhỉ?"
Trực giác nổi lên, Kỷ Kinh Chập ngay lập tức cảnh giác, biến thành chó shiba, cái đuôi lớn tưởng tượng vẫy cực mạnh: "Không có, chỉ khi ở trước mặt anh, em mới thấy mình thật vụng về, một câu cũng không nói được."
Ngồi phía sau, Cao Cầu Tác ngạc nhiên: "Hóa ra phải như vậy mới yêu nhau được."
Tôn Vĩnh: "Ọe ——"
"Anh à..." thấy Uất Trì chú ý đến mình, Kỷ Kinh Chập tiếp tục chơi chiêu độc, quyết không từ bỏ. Hắn dựa sát Uất Trì, đặt cằm lên vai y, cọ cọ làm bộ đáng thương, "Anh tha lỗi cho em nha?"
Uất Trì vẫn không để ý đến hắn.
Kỷ Kinh Chập bắt đầu uốn éo trên người y: "Tha lỗi đi mà —— anh tha lỗi cho người ta đi mà ——"
Uất Trì bị hắn cọ cọ phát bực, định mở miệng thì nhìn thấy cái đĩa cấy trước mặt đột nhiên có biến đổi.
Uất Trì: "Suỵt."
Tuy Kỷ Kinh Chập không cần mặt mũi, nhưng khả năng quan sát sắc mặt và lời nói rất tốt, ngay lập tức ngậm miệng.
Uất Trì cẩn thận kiểm tra các chỉ số của đĩa cấy —— hai ngày trước, tức là ngày Uất Trì đến tòa nhà giảng dạy ngành oenology để tìm Kỷ Kinh Chập, y bắt đầu thực hiện thí nghiệm này, do ảnh hưởng của các biến số, thời gian phản ứng khoảng 48 giờ, bây giờ đã gần đến lúc có kết quả.
Uất Trì nhìn mẫu thí nghiệm chuyển sang màu đỏ tía, y ghi lại các chỉ số, xác nhận hai lần.
Thành công rồi.
Đây là một đề tài có kết quả phản ứng hoàn toàn ngẫu nhiên, tổ hợp biến số có hơn một nghìn ba trăm loại, kết quả không liên quan đến kinh nghiệm hay năng lực, hoàn toàn dựa vào may mắn. May mắn thì có thể thành công ngay lần đầu, không may thì sẽ phải thử đến khi ra phương án cuối cùng mang tính khả thi nhất.
Đây là lần thí nghiệm thứ 84 của Uất Trì, thành công ở đây có thể nói là cực kỳ may mắn.
Thấy Uất Trì thực hiện một loạt thao tác phức tạp rồi thở phào nhẹ nhõm, có lẽ là đã hoàn thành, Kỷ Kinh Chập hạ thấp giọng hỏi: "Anh ơi, có chuyện vui gì hở?"
Uất Trì: "Có thể xem là vậy."
Kỷ Kinh Chập: "Vậy anh tha lỗi cho em nhé?"
Uất Trì nhướn mày nhìn hắn, bất đắc dĩ nói: "Ừ."
Kỷ Kinh Chập ôm y, nói: "Yeah!"
Bảy giờ tối, Uất Trì đến sân tập, phía sau là cái đuôi nhỏ tên Kỷ Kinh Chập.
Uất Trì đã nhìn rõ tình hình đèn sáng hôm nay —— là vừa đúng bảy giờ, đèn lập tức bật sáng, không phải do Dương Khả bật như Kỷ Kinh Chập nói.
Nhưng Uất Trì không muốn hỏi Kỷ Kinh Chập nữa.
Y lấy điện thoại ra, lướt lại ảnh chụp cửa sổ ký túc xá ngày hôm qua để so sánh, phát hiện toàn bộ một phần ba số đèn sáng hôm qua vẫn sáng, thậm chí còn có thêm khá nhiều đèn sáng mới, nhìn lướt qua thấy khoảng hai phần ba cửa sổ đều sáng đèn.
Kỷ Kinh Chập đứng phía sau lo lắng hỏi: "Trì Trì, anh lại phát hiện ra cái gì sao?"
"Không có." Uất Trì nói, "Quay về thôi."
Rạng sáng 12:40, Uất Trì dẫn mọi người lên tháp đồng hồ một lần nữa.
Trên đường đi có một đoạn đường gần khu ký túc xá chưa đến hai mươi mét, chỉ cách một hàng cây xanh, có thể nghe rõ tiếng "pong, pong, pong".
Tiếng động đó rất đặc biệt, khác hẳn tất cả các âm thanh rơi vỡ khác.
Mọi người cúi đầu bước nhanh qua khu vực đó, không ai nói gì.
Tào Sênh bị trói, ép buộc phải đi, do Tôn Vĩnh và Cao Cầu Tác kéo.
Kỷ Kinh Chập biết Uất Trì định làm gì, cũng không quấn lấy y nữa, im lặng đi theo.
12:58, Uất Trì kéo Tào Sênh đến cạnh lan can.
Mọi người đứng xung quanh giữ im lặng.
Năm mươi chín phút, Kỷ Kinh Chập đột nhiên lao tới, một tay kéo Tào Sênh xuống, tiếp đó một tiếng "Rầm" vang lên, đẩy gã vào cột tháp đồng hồ; một tay khác túm lấy cổ áo Uất Trì.
Kỷ Kinh Chập: "Uất Trì, đừng làm vậy."
"Tôi tin vào con đường này." Uất Trì nói, "Để nó xuống trước chỉ để đảm bảo không có sai sót."
"Em tin anh." Kỷ Kinh Chập nói, "Để em thay anh thử."
Uất Trì nhìn hắn một lúc, nói: "Cậu cũng biết tôi tuyệt đối không đồng ý."
Kỷ Kinh Chập chỉ về phía Tào Sênh: "Nhưng bây giờ anh định bắt gã thử!"
Uất Trì: "Nó và cậu không giống nhau."
Sâu trong cổ họng Kỷ Kinh Chập như chứa một ngọn lửa: "Vậy anh như thế này thì có khác gì gã?"
Uất Trì im lặng một lúc, nói: "Đúng là không khác." Rồi y nhìn vào mắt Kỷ Kinh Chập, "Nó hy sinh người khác để cứu những gì nó cho là quan trọng. Tôi cũng vậy."
"Em đã nói, em tin anh. Anh cũng nên tin vào bản thân đi chứ!" Kỷ Kinh Chập áp sát, gần như chạm mũi với y, "Để em thay anh thử."
Uất Trì cúi đầu, không nói gì.
Kỷ Kinh Chập lại chỉ ra sau, nói: "Vì một thứ như vậy, Uất Trì, không đáng."
Uất Trì đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt trong bóng tối như một giếng nước phản chiếu ánh trăng: "Tôi làm thế là vì nó?"
Kỷ Kinh Chập: "Em càng không muốn là vì em!"
Khoảnh khắc đó, biểu cảm của Kỷ Kinh Chập rất phức tạp, Uất Trì tin chắc mình chưa từng thấy biểu cảm đó trên khuôn mặt Kỷ Kinh Chập —— trong tâm trí y, dáng vẻ của Kỷ Kinh Chập vẫn luôn dừng lại ở hình ảnh chàng trai mười tám tuổi mùa hè năm ấy —— Còn bây giờ, tức giận, buồn bã, bất lực, đau khổ, đấu tranh, mơ mịt... Quá nhiều cảm xúc hòa lẫn trong một khoảnh khắc, không giống biểu cảm sẽ xuất hiện trên mặt Kỷ Kinh Chập, thậm chí không giống bất cứ biểu cảm nào có thể xuất hiện trên khuôn mặt của một người trẻ tuổi, bi ai, già giặn, như thể xáo trộn từ nhiều kiếp trước cùng hiện lên trong khoảnh khắc chớp nhoáng.
Y cảm thấy khóe mắt mình lóe lên, thấy một ánh sáng trắng lướt qua má trái của Kỷ Kinh Chập.
Mãi sau y mới biết, đó thực sự là một giọt nước mắt.
Chợt, tiếng chuông vang lên.
Một giờ đúng.
Uất Trì ngẩng đầu nhìn lên đỉnh tháp, đèn nhỏ đó không sáng.
Đúng là thế.
Hiệu trưởng là một tín đồ sùng đạo, nhưng đồng thời cũng là một đảng viên vinh quang —— ông ta không thể truyền giáo một cách công khai, chỉ có thể làm điều đó ở những chỗ nhỏ nhặt, ví như cái đèn nhỏ này.
Ở thế giới thực, rất có thể cái đèn này không sáng lúc 13 giờ, còn trong thế giới này 1 và 13 đã bị đảo ngược...
Nhưng có thể xác định, đây cũng là một gợi ý rõ ràng.
13 giờ bị đảo ngược —— đèn bị đảo ngược —— gợi ý từ tờ giấy —— tháp đồng hồ tắt đèn.
Đó là một kết quả rất chắc chắn.
"Tôi biết rồi." Uất Trì gật đầu, nhìn có vẻ như từ bỏ, hướng về phía sau Kỷ Kinh Chập ra hiệu, "Nhưng cái thứ kia hình như bị cậu đánh chết rồi."
Trong khoảnh khắc Kỷ Kinh Chập quay đầu nhìn Tào Sênh, hắn cảm thấy có một cơn gió lướt qua bên cạnh, rồi hắn nhận ra chuyện gì đang xảy ra, lao thẳng đến lan can để bắt lấy, nhưng chỉ chạm được vào vạt áo lạnh lẽo.
"Uất Trì!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro