Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

025 - 029 Đại học Tam Thanh

025

Trên đường đi, Uất Trì giúp bọn họ biết rõ cấu trúc tòa nhà dạy học, để khi có vấn đề gì xảy ra còn có thể chia ra chạy.

Phòng làm việc của Uất Trì nằm ở tầng bốn, là một phòng thí nghiệm rộng rãi, có hai cửa ra vào phía trước và phía sau. Giữa căn phòng có hơn mười chiếc bàn thí nghiệm được sắp xếp gọn gàng, trên đó bày đầy dụng cụ thí nghiệm. Gần cửa sổ có một chiếc sa lông, phía sau cửa sau có một chiếc giường gấp, phía sau cửa trước có một cái tủ lạnh mini, bia và ếch chết đặt chung một chỗ, vô cùng kỳ quặc.

Tôn Vĩnh vội vàng đi bật đèn theo bản năng, bàn tay lần mò trong bóng tối chừng vài phút chợt bị ai đó nắm lấy. Cái tay bắt lấy anh ta vừa lạnh vừa cứng như một chiếc kẹp sắt, anh ta lập tức cảm thấy da đầu mình lạnh toát.

Cái tay đó nhanh chóng buông anh ta ra, ngay sau đó anh ta nghe được giọng của Kỷ Kinh Chập: "Đừng bật đèn."

Lúc này Tôn Vĩnh mới thở phào nhưng vẫn chưa hết sợ, trái tim trong lồng ngực đập mạnh hơn, hỏi: "Tại sao?"

Kỷ Kinh Chập nói: "Tôi thấy Dương Khả đi bật đèn trong ký túc xá, tôi nghĩ việc đó không phải dấu hiệu tốt lành gì, vì thế tôi đã đi tắt đèn ở kí túc xá của chúng ta."

Cao Cầu Tác nói: "Hóa ra đèn phòng ký túc xá của chúng ta là do cậu tắt à?"

Kỷ Kinh Chập nói: "Phải. Sao thế?"

"Không có gì." Cao Cầu Tác nói, "Tôi đã nói tôi không nhìn lầm mà."

Tôn Vĩnh nắm chặt cổ tay cứng ngắc, lẩm bẩm: "Phòng tối hù thế này, sao cậu thấy tôi định bật đèn..."

Kỷ Kinh Chập không nghe rõ: "Cậu nói gì?"

Tôn Vĩnh: "Không có gì, khen mắt câu tinh thôi."

Trong lúc họ nói chuyện, Uất Trì đã dựng xong giường gấp, bắt đầu sắp xếp: "Tôn Vĩnh, Cao Cầu Tác, hai cậu ngủ giường đi."

Tôn Vĩnh: "Được, thế còn các cậu?"

Uất Trì: "Hai chúng tôi ngủ ghế sa lông."

Kỷ Kinh Chập đi theo Uất Trì tới bên cạnh ghế sa lông gần cửa sổ, vừa muốn nói chuyện thì nghe được Tôn Vĩnh đang thúc giục Cao Cầu Tác cả người đầy máu nhanh nhanh đi tắm.

Uất Trì nói: "Từ bây giờ, chúng ta làm gì đi đâu cũng phải có ít nhất hai người trở lên, đừng để đối phương rời khỏi tầm mắt."

Sau đó Tôn Vĩnh và Cao Cầu Tác cùng đi rửa mặt. Lúc bọn họ ra cửa, Kỷ Kinh Chập còn dặn dò thêm một lần: "Đừng bật đèn."

Hai người đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Uất Trì và Kỷ Kinh Chập. Uất Trì ngồi xuống ghế sa lông, Kỷ Kinh Chập ngồi bên cạnh y.

Nhờ ô nhiễm ánh sáng ban tặng mà bầu trời đêm không tối hoàn toàn. Mượn chút ánh sáng đó, Uất Trì có thể thấy rõ khuôn mặt của Kỷ Kinh Chập. Đường nét cơ thể của Kỷ Kinh Chập vô cùng sắc nét, cơ thể hắn bị thứ ánh sáng ấy chia cắt thành hai mảnh, một nửa cơ thể bị bóng tối bao phủ, nửa còn lại trông vc rõ ràng.

Uất Trì nghĩ mình nên sợ mới phải, nhưng dù thế nào cũng không sợ được.

Kỷ Kinh Chập nhìn y một lúc, đột nhiên giơ tay, nhẹ nhàng vuốt ve một bên má của y bằng mu bàn tay, nói: "Trì Trì, anh mệt lắm rồi, nghỉ ngơi đi."

Uất Trì gật đầu, bảo Kỷ Kinh Chập nằm bên trong.

Phải nói rằng, hai nhà Uất Trì và Kỷ Kinh Chập thật đúng là có duyên phận. Không chỉ là hàng xóm từ năm ba tuổi, mà hai đứa nhóc còn gặp nhau lúc về quê trong kỳ nghỉ hè của nhà trẻ —— bà nội của Uất Trì và ông nội của Kỷ Kinh Chập lở cùng một thôn. Thế là hai đứa trẻ đi học cùng nhau, tan học về cùng nhau, ngay cả kỳ nghỉ hè về quê tránh nóng cũng chung một chỗ. Ông nội của Kỷ Kinh Chập chuẩn bị một chiếc giường lớn đủ cho một đứa nhóc ba tuổi lăn lộn thoải mái, nhưng Kỷ Kinh Chập không chịu ngủ, cứ muốn chen chúc với Uất Trì trên chiếc giường ván gỗ chưa đến một mét. Lúc ngủ thì không chịu yên, thường xuyên lăn lộn rồi rớt xuống giường, hành hạ bé Uất Trì đến mức tập thành thói quen nắm tay hắn trong lúc ngủ, bắt hắn nằm ngủ giữa mình và vách tường.

Sau này Kỷ Kinh Chập chậm lớn, vẫn luôn nhỏ hơn Uất Trì vài vòng. Nên khi ngủ cùng nhau, Uất Trì luôn phải nằm bên ngoài.

Nhưng lần này Kỷ Kinh Chập lại không chịu: "Anh ngủ bên trong đi."

Uất Trì vừa vì thói quen vừa vì chút lý trí còn sót lại —— Kỷ Kinh Chập bây giờ vẫn là Kỷ Kinh Chập, nhưng khó mà đảm bảo rằng sẽ không biến thành quái vật như Chu Nghênh Xuân —— ngủ bên ngoài chưa chắc chạy thoát, nhưng ngủ bên trong thì chắc chắn không thể chạy thoát. Vì vậy Uất Trì kiên quyết muốn ngủ bên ngoài.

Kỷ Kinh Chập không cãi lại được, chỉ có thể nằm nghiêng bên trong, muốn dán cả người vào lưng ghế sa lông thành một chiếc bánh kẹp, nhường cho Uất Trì không gian rộng hơn.

Lúc này Tôn Vĩnh và Cao Cầu Tác vừa tắm rửa xong quay lại. Hai người đó không bước tới gần, nhưng không biết nhìn thấy rõ bằng cách nào, chỉ nghe Tôn Vĩnh nhỏ giọng cười: "Ô, làm xiếc à?"-

Uất Trì: "Câm miệng, cút đi ngủ đi."

Cao Cầu Tác nằm thẳng băng trên giường, lẩm bẩm: "Nhiệm vụ hôm nay của mình chưa hoàn thành, ngủ trước ba tiếng, mai dậy sớm ba tiếng." Chưa đến ba phút đã nghe tiếng hít thở đều đều của anh ta.

Uất Trì cho rằng mình sẽ khó ngủ, nhưng không ngờ mới một lúc đã bắt đầu mơ màng.

Đang trong cơn buồn ngủ, y chợt cảm giác chóp mũi mình đụng phải một lồng ngực ấm áp —— Kỷ Kinh Chập vốn luôn nín thở căng mình nép vào lưng ghế sa lông, giờ hắn thật sự không kìm được nữa, mềm nhũn trượt xuống —— cùng lúc đó một cánh tay mạnh mẽ vòng qua eo y, kéo y vào trong khiến cả khuôn mặt dựa sát vào lồng ngực ấy.

Uất Trì nghe Kỷ Kinh Chập lẩm bẩm: "Ngủ thế này nguy hiểm quá, mông còn hổng bên ngoài, ngủ sao được mà ngủ."

Uất Trì cảm giác mình bị Kỷ Kinh Chập bao bọc hoàn toàn, từ cơ thể đến mùi hương. Y bị buộc phải tỉnh táo hơn một chút, những vấn đề vẫn luôn muốn hỏi nhưng không dám nói liên tục hiện lên trong đầu y: Đèn do cậu tắt, ai đã bật nó lên?

Nhưng lần này, y vẫn không hỏi.

Uất Trì giả vờ ngủ, trở mình để lưng dán vào ngực Kỷ Kinh Chập, tay Kỷ Kinh Chập vòng qua bụng y.

Khi Uất Trì thức dậy, bên ngoài cửa sổ vẫn đen như mực, tiếng ngáy khò khò của Tôn Vĩnh và tiếng nghiến răng của Cao Cầu Tác vang lên từng hồi. Uất Trì sững sờ vài giây, lập tức tỉnh táo. Y nhận ra mình đang nằm một mình trên ghế sa lông, Kỷ Kinh Chập thì không còn ở đó.

Uất Trì ngồi dậy, một thứ gì đó trượt xuống khỏi người, đó là áo khoác của Kỷ Kinh Chập. Sau đó, y nhìn thấy có một người đứng ở cửa. Đó là một bóng đen cao lớn, sống lưng thẳng tắp, đứng trước cửa, nhìn ra ngoài qua ô cửa kính.

Là Kỷ Kinh Chập.

Uất Trì do dự một chút rồi bò dậy, chầm chậm tiến lại gần Kỷ Kinh Chập. Đến khi đứng phía sau Kỷ Kinh Chập, y lại do dự. Uất Trì không biết phải làm gì, như thể gặp phải vấn đề Schrödinger*, không biết khi Kỷ Kinh Chập quay người lại thì khuôn mặt của hắn sẽ trông như thế nào.

*Hay còn gọi là Con mèo của Schrödinger là một thí nghiệm tưởng tượng, đôi khi được gọi là nghịch lý do nhà vật lý học người Ireland gốc Áo Erwin Schrödinger nghĩ ra vào năm 1935. Thí nghiệm đưa ra giả thuyết về một con mèo có thể vừa sống vừa chết, theo cách hiểu của vật lý là trạng thái chồng chất lượng tử. Hiện tượng này xảy ra khi đối tượng thí nghiệm được liên kết với sự kiện hạt hạ nguyên tử ngẫu nhiên có thể xảy ra hoặc không.

Kết quả là Kỷ Kinh Chập quay lại trước, thấy có người đứng sau lưng, hắn giật mình nhảy lùi một bước. Khi nhận ra là Uất Trì, hắn nói nhỏ: " Trì Trì, sao anh lại đứng đây? Anh muốn hù chết em hả?"

Uất Trì: "Cậu đứng đây làm gì?"

"Suỵt." Kỷ Kinh Chập nói, "Anh nghe đi."

Hai người đều im lặng, âm thanh trong hành lang trở nên rõ ràng hơn.

Đó là tiếng bước chân.

Lúc nhanh lúc chậm, lúc ngắt lúc nối, giống như âm thanh phát ra từ giày đế cứng, vang vọng trong hành lang trống trãi.

Uất Trì: "Cái gì vậy?"

Kỷ Kinh Chập: "Em không biết. Em nghe được một lúc rồi, hình như từ trên đi xuống."

Hai người tiếp tục dán tai vào cửa nghe thêm hơn hai mươi phút nữa, tiếng bước chân dừng lại. Họ lại ngồi xổm trước cửa thêm một lúc, không nghe thấy gì khác, Kỷ Kinh Chập mới nói đi ngủ thôi.

Uất Trì hỏi hắn thế này mà còn ngủ được à?

Kỷ Kinh Chập lại nói không ngủ thì làm gì?

Quay lại nằm trên ghế sa lông, Kỷ Kinh Chập dang tay: "Trì Trì, tới đây ngủ đi."

Uất Trì đá hắn một cái, kéo vài chiếc ghế ghép lại, nằm lên đó ngủ một mình.

Sáng sớm, Uất Trì vừa thức dậy đã nghe Tôn Vĩnh chế giễu: "Sao lại tách ra ngủ thế này?"

Uất Trì lật người ngồi dậy: "Cậu có thể ngậm cái mồm của mình được không?"

Y lấy điện thoại ra xem, 6:58.

Cao Cầu Tác ngồi nghiêm chỉnh trước bàn thí nghiệm, đang học từ vựng, nhín chút thời gian nói: "Tin xấu, hôm nay vẫn chưa có mạng."

"Hơn nữa hôm nay là ngày Cá tháng Tư." Tôn Vĩnh nói, "Khi các sinh viên khác thức dậy nhìn thấy xác chết dưới ký túc xá, có lẽ cả đời sẽ không bao giờ chào đón ngày này nữa, thảm thật đấy. Amen."

Cao Cầu Tác: "Tôn Vĩnh, tôi đã nói với cậu nhiều lần rồi, tín ngưỡng của cậu vừa hỗn tạp vừa không nghiêm túc. Tốt nhất đừng nói ra những từ mà cậu không hiểu."

"Còn cậu thì nghiêm túc chắc?" Tôn Vĩnh chế giễu lại, "Cậu nghiêm túc mà hôm qua khóc lóc tìm Uất Trì? Chỉ mỗi một Đặng Hoan mà đã phá hủy hoàn toàn tín ngưỡng hai mươi mấy năm của cậu, hả?"

"Phản đối! Tôi không bị phá hủy!" Cao Cầu Tác nói, "Tôi chỉ thừa nhận rằng chuyện phát sinh hôm qua có điểm phi lý, nhưng "Mọi lời giải đều có thể chờ xác định", đây không phải là lý do để tôi phủ định cách hiểu thế giới mà tôi đã thiết lập! Hơn nữa, tôi không có khóc."

Tôn Vĩnh: "Được được được, tôi không cãi nổi cậu!"

Kỷ Kinh Chập đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài nói: "Các cậu, nghe đi."

Mọi người im lặng, nghe tiếng chuông từ tháp đồng hồ. Uất Trì nhìn đồng hồ, bảy giờ đúng. Nhưng hôm nay chuông báo thức của bọn họ không hề reo.

Uất Trì đứng bên cửa sổ quan sát khuôn viên trường —— bảy giờ sáng, trường học sáng sủa và yên tĩnh, chim chóc bắt đầu thức dậy, có thể thấy lác đác những người chăm chỉ —— ví dụ như Cao Cầu Tác —— cầm quyển từ điển nhỏ vừa tản bộ vừa học thuộc. Trong sân thể thao cũng bắt đầu có người chạy bộ buổi sáng.

Y đứng bên cửa sổ quan sát khoảng năm phút, rồi nói: "Chúng ta đi ăn sáng thôi."

Giờ bày bán đồ ăn sáng của nhà ăn trường học là từ bảy giờ đến chín giờ, họ đến nhà ăn lúc bảy giờ mười lăm nhưng nhà ăn chưa mở cửa.

Tôn Vĩnh nói: "Tôi còn đang phân vân không biết có nên đánh liều xông vào nhà ăn hay không... hóa ra là chưa mở cửa."

Uất Trì: "Vậy đến tiệm tạp hóa đi."

Tiệm tạp hóa cũng chưa mở cửa.

Tôn Vĩnh: "Làm sao bây giờ? Tối qua chúng ta chưa ăn gì hết, giờ chẳng lẽ tiếp tục nhịn đói?"

Uất Trì: "... Đó chỉ là vấn đề nhỏ nhất."

Tôn Vĩnh không hiểu: "Là sao?"

Cao Cầu Tác nói: "Điều đó có nghĩa là nhân viên nhà trường vẫn chưa vào trường."

Uất Trì: "Không giống tình huống lần trước tôi gặp phải, lần này chúng ta không biết nguy hiểm đến từ đâu."

"Dù sao thì cũng phải chuẩn bị thức ăn trước đã." Kỷ Kinh Chập nói, "Vào thôi."

Trong khi những người khác nói chuyện, Kỷ Kinh Chập đứng trước tiệm tạp hóa nghịch ổ khóa. Đây là khóa sắt kiểu cũ mở bằng chìa khóa, hiện giờ nó đang nằm trong tay Kỷ Kinh Chập bị hắn thảy lên thảy xuống.

Tôn Vĩnh: "Bro giỏi thật đấy, cậu còn biết cạy khóa nữa hả?"

Kỷ Kinh Chập: "Bất đắc dĩ thôi."

Cao Cầu Tác lại nói: "Camera an ninh thì sao? Trộm cắp sẽ bị đuổi học đấy."

Uất Trì chẳng buồn cãi nữa: "Thế cậu đứng đây chờ, bọn tôi vào lấy đồ."

Đồ bọn họ mang theo chủ yếu là nước suối và bánh mì, Tôn Vĩnh còn muốn mang theo cả túi quà lớn, bị Uất Trì đá một cái. Bọn họ mang đồ về tòa nhà dạy học, giấu dưới chỗ ngồi của Uất Trì.

Chợt Tôn Vĩnh muốn đi vệ sinh, Cao Cầu Tác từ chối đi cùng anh ta nên Kỷ Kinh Chập đi cùng.

Uất Trì ngồi dưới mặt bàn kiểm tra đồ, Cao Cầu Tác bỗng đến gần đưa cho y một thứ, đó là một ổ khóa, Uất Trì thấy rất quen.

Cao Cầu Tác nói: "Lúc rời đi, Kỷ Kinh Chập đã treo nó trên quầy bán đồ ăn vặt nhưng không bấm khóa nên tôi tiện tay lấy luôn."

Uất Trì: "Giờ thì cậu không còn sợ bị đuổi học vì tôi trộm cắp à?"

Vẻ mặt Cao Cầu Tác rất nghiêm túc: "Cậu nhìn đi."

Lúc này Uất Trì mới cẩn thận nhìn ổ khóa, y lập tức chấn động.

Chỉ thấy trên thân khóa bằng đồng thau có một vết nứt nhỏ, ổ khóa không thể đóng lại, lúc lắc lắc còn nghe được tiếng va đập lách cách bên trong.

Cao Cầu Tác nói: "Tôi đã quan sát một lượt, kết cấu bên trong ổ khóa bị phá hỏng... nhưng lúc đó Kỷ Kinh Chập không hề dùng bất cứ dụng cụ nào."

Đột nhiên cửa bị đẩy ra, Tôn Vĩnh hốt hoảng xông vào, suýt nữa ngã sấp mặt. Kỷ Kinh Chập theo sát phía sau anh ta.

"Cao Cầu Tác! Thực ra Đặng Hoan chưa chết!" Tôn Vĩnh chưa tỉnh hồn, vô cùng kích động, "Tôi nhìn thấy cậu ta!"

Uất Trì không biểu lộ cảm xúc, nhét ổ khóa vào túi, đứng dậy cùng Cao Cầu Tác.

Cao Cầu Tác: "Không thể nào! Chắc chắn là cậu ấy!"

Tôn Vĩnh: "Vậy đây chính là tiết mục ngày Cá tháng Tư thật sao?"

026

Cao Cầu Tác dẫn đường, mọi người đi đến nơi Đặng Hoan "rơi" xuống hôm qua: Đường rộng rãi, sạch sẽ, không có một chút dấu vết.

Ngay cả Cao Cầu Tác, người luôn tự tin vào trí nhớ của mình, cũng không khỏi nghi ngờ bản thân. Anh ta đi lòng vòng xung quanh vài lần, nhưng vẫn không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào.

Cao Cầu Tác nói: " Không thể nào! Tôi nhớ rất rõ, cậu ấy rơi giữa phòng ký túc số 3 và số 4 của tòa nhà số 13! Trước 13 tuổi, tôi có khả năng gặp qua là không quên được! Bây giờ tuy trí nhớ của tôi có suy giảm chút ít, nhưng với trí thông minh và khả năng ghi nhớ tức thời của mình, tôi không thể nào nhớ nhầm một cảnh tượng đơn giản như vậy được!"

Tôn Vĩnh: "Bịa đi, cứ tiếp tục bịa đi."

Cao Cầu Tác: "Tôi bịa cái gì?"

"Bình tĩnh chút đi." Uất Trì đứng giữa hai người, ngăn lại, "Tôn Vĩnh, cậu nghĩ Cao Cầu Tác là kiểu người sẽ đùa giỡn vào ngày Cá tháng Tư à?"

Biểu cảm của Tôn Vĩnh rất đáng sợ, mắt trợn to, các ngũ quan còn lại trên khuôn mặt rất nghiêm túc, nhưng lông mi và khóe môi lại run rẩy. Uất Trì đã từng thấy biểu cảm này trên mặt Trương Vũ Phàm, y cảm thấy tim mình đập "thịch" một cái, không ngờ người ngày thường tự cho rằng trời sập thì lấy làm chăn như Tôn Vĩnh lại sợ đến mức này, đúng là không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài.

Tôn Vĩnh cố gắng trấn tĩnh lại, nói: "Không, bây giờ có hai lựa chọn: hoặc tin rằng người chết sống lại, hoặc tin rằng Cao Cầu Tác đang đùa? Cậu chọn cái nào?"

Uất Trì nhìn Cao Cầu Tác rồi nói: "Người chết sống lại."

Tôn Vĩnh tức giận đến căng hết cơ mặt: "Cậu đang bị cảm xúc chi phối phán đoán!"

"Tôn Vĩnh, tôi hiểu cậu, cậu cảm thấy chuyện bây giờ rất hoang đường, hơn nữa cả ngày hôm nay cũng thật sự rất hoang đường, chính xác hơn là tôi cảm thấy hoang đường." Uất Trì nói, "Nhưng tôi có thể đảm bảo, với tư cách đạo đức của mình, đây không phải là một trò đùa. Tôi đã kể với cậu, trong chuyện tôi gặp phải lần trước, thế giới đó, ngày và đêm phân định rất rõ ràng, rất có thể ban ngày là thời gian an toàn. Bây giờ chỉ mới qua một đêm, ít nhất cậu hãy kiên trì đến tối nay đi chứ?"

Khóe miệng Tôn Vĩnh giật một cái môi, cuối cùng nói: "Được, Uất Trì, tôi tin cậu lần này."

Uất Trì chuyển đề tài, hỏi Cao Cầu Tác: "Cậu có thể kể chi tiết tình hình hôm qua không?"

Cao Cầu Tác bắt đầu nhớ lại.

Không thể phủ nhận, hôm qua anh ta thực sự bị lời của Uất Trì làm cho có chút hoang mang, trên đường về ký túc xá, anh ta vẫn luôn cảm thấy có thứ gì đó sau lưng. Cao Cầu Tác biết sự sợ hãi là bản năng của con người, anh ta thừa nhận mình cũng bị ảnh hưởng bởi bản năng này nên hơi muốn chạy nhanh về phòng, nhưng vẫn chọn cách đối đầu với bản năng ấy. Cao Cầu Tác duy trì bước đi bình thường, trong lòng đọc thầm bài văn [Điếu Cổ Chiến Trường Văn*] của Lý Hoa, đồng thời điều động toàn bộ các giác quan khiến chúng trở nên vô cùng nhạy bén.

Cao Cầu Tác đi ngang qua lối ra phòng tắm, đi qua văn phòng hậu cần của sinh viên đã đóng cửa, đi qua thùng rác, rẽ một góc, thấy cây đỗ quyên được đặt trên bệ cửa sổ của căn phòng đầu tiên trong dãy ký túc do cô quản lý ký túc trồng lại nở thêm một bông hoa. Anh ta đi tiếp, nhìn thấy chiếc xe máy màu cam bên trái đầy bụi, chiếc xe này đã đỗ ở đây từ rất lâu rồi —— ít nhất là hai tuần thì phải? Bên phải có thể nhìn thấy bệ cửa sổ của phòng ký túc thứ hai trong dãy này, trên đó có đặt một con pepe the frog, lần trước nhìn thấy nó vẫn đang đối diện với đường phố, giờ lại quay mặt vào tường như đang suy ngẫm. Bệ cửa sổ phòng thứ ba... ừm, chưa từng đặt thứ gì, hôm nay cũng không có, chỉ là nhiều bụi hơn...

Lúc này, có một thứ gần như sượt qua mũi Cao Cầu Tác rồi đập xuống đất, phát ra tiếng va chạm vừa lớn vừa nặng, rồi chất lỏng bắn tung tóe khắp người anh ta...

"Tôi đứng ở đây, còn cậu ấy rơi ngay chỗ này." Cao Cầu Tác đứng trên nền bê tông giữa hai phòng ký túc xá thứ ba và thứ tư, chỉ vào khe nứt dưới chân, nói: "Đầu của Đặng Hoan cắm xuống đất, rơi ngay trước mặt tôi."

Anh ta nhận ra mặt của Đặng Hoan rất nhanh —— Đặng Hoan và Tôn Vĩnh đều học ở Học viện Thương mại liên kết trong và ngoài nước, nói thẳng ra là trường dành cho những thiếu gia nhà giàu bỏ tiền vào để "cà" ra cái bằng rồi chuẩn bị ra nước ngoài, chỉ toàn một đám la cà ăn chơi không coi quy tắc trường học ra gì. Đặng Hoan là một trong những trường hợp điển hình, cạo đầu đinh, có hình xăm chữ cái trên trán —— mặc dù cả cái đầu bị đập bẹp mất một phần ba nhưng Cao Cầu Tác vẫn dễ dàng nhận ra hình xăm đó.

Bất kể thế nào, Cao Cầu Tác cũng không tài nào nhớ nổi bài [Điếu Cổ Chiến Trường Văn] được nữa, đầu óc anh ta trống rỗng, há miệng muốn hét lên nhưng không thể phát ra âm thanh. Cao Cầu Tác điên cuồng bỏ chạy, vừa chạy vừa cố gắng gọi điện báo cảnh sát nhưng không có mạng cũng không có tín hiệu. Anh ta cảm nhận được nỗi sợ khủng khiếp ập đến, chúng lan tràn khắp cơ thể, khi chạy mới cảm thấy đỡ hơn một chút. Anh ta hoàn toàn khuất phục trước nỗi sợ của mình, hơn nữa còn nhận ra sự yếu ớt của nhân tính và lý trí...

"Nhưng điều này rõ ràng là không thể." Kỷ Kinh Chập ngồi xổm bên cạnh Cao Cầu Tác, xem xét miếng đất mà anh ta chỉ vào, "Với tình trạng máu bắn lên người cậu hôm qua, chắc chắn Đặng Hoan phải rơi từ tầng cao xuống, động năng tại khoảnh khắc tiếp đất lớn, tuyệt đối không có khả năng không để lại dấu vết. Đây chỉ là nền bê tông bình thường."

Tôn Vĩnh hùa theo: "Chính xác!"

Cao Cầu Tác sốt sắng nói: "Cho nên tôi cũng không biết chuyện này là sao nữa!"

Nhưng với Uất Trì, những chuyện này chỉ làm cho thế giới kinh dị mà y đã trải qua lần trước càng đến gần hơn mà thôi —— dù sao y đã từng tận mắt chứng kiến hành lang bệnh viện đầy xác chết trở lại sạch sẽ như ban đầu vào ngày hôm sau.

Uất Trì hỏi Tôn Vĩnh: "Cậu thấy tình hình Đặng Hoan sáng nay như thế nào?"

Tôn Vĩnh nói: "Cậu ấy chào hỏi bình thường thôi, còn rủ tôi trưa nay lên sân thượng đánh bài Bridge nữa."

Uất Trì nói: "Cậu có thể đi."

Tôn Vĩnh: "Gì cơ?"

Uất Trì: "Tôi suy đoán, ban ngày có lẽ là an toàn, cậu chỉ cần về trước bảy giờ tối là được."

Tôn Vĩnh suy nghĩ một chút, rồi nói: "Không! Tôi sẽ đi cùng các cậu để xem các cậu đang làm trò quái quỷ gì!"

Mọi người lại đi vòng quanh sân trường, xác định không có giáo viên hay nhân viên nào xuất hiện.

Uất Trì nghĩ đến chìa khóa để giải quyết vấn đề ở bệnh viện thành phố số hai là khoa tim mạch và nhà xác, có khả năng rất lớn ở đây cũng tương tự như vậy. Bọn họ tập trung quan sát những nhà ăn khác chưa sập nhưng tất cả đều không mở cửa, mọi người cũng không dám vào vì sợ sập tiếp. Nhà ăn của trường là do công ty bên ngoài thầu, tạm thời không thể tìm được thêm thông tin gì.

Cuối cùng, họ quyết định đến văn phòng hiệu trưởng xem thử.

Đại học Tam Thanh là một trường đại học chuyên về khoa học kỹ thuật, khu giảng dạy chính và khu hành chính gộp làm một, tổng thể tráng lệ nghiêm trang, hầu hết các viện nghiên cứu kỹ thuật và khoa học vật lý cơ bản đều nằm trong đó. Tòa nhà sinh học nơi Uất Trì đang học nằm ở phía đông của tòa nhà chính, còn văn phòng hiệu trưởng nằm ở khu hành chính trung tâm.

Văn phòng hiệu trưởng nằm trên tầng 16, tầng cao nhất, mọi người phải leo bộ lên. Kỷ Kinh Chập leo nhanh nhất, khi Uất Trì và những người khác đến văn phòng hiệu trưởng, Kỷ Kinh Chập đã mở cửa rồi.

Khi Uất Trì vào cửa lập tức đặt sự chú ý lên khóa cửa, lần này không phát hiện dấu vết hư hỏng nào.

Văn phòng hiệu trưởng trông rất đơn giản, chỉ có một chiếc bàn gỗ lim và hai chiếc ghế da, còn có một tủ sách. Trên tường treo cờ đỏ năm sao vàng và ảnh các lãnh đạo, trong tủ sách bày đầy cúp và sách. Kỷ Kinh Chập mở cửa tủ kính lấy ra một hộp trà đỏ, hắn mở ra ngửi thử rồi không hài lòng nói: "Chậc, đồ giả."

Uất Trì đang dùng điện thoại chụp ảnh, quay đầu lại nói: "Cậu có thể nghiêm túc một chút được không."

"Uất Trì." Cao Cầu Tác gọi.

Uất Trì đi tới bên cạnh Cao Cầu Tác, Cao Cầu Tác đang xem ngăn kéo của hiệu trưởng. Ngăn kéo mở sẵn, rõ ràng đã bị lục lọi.

Uất Trì nói: "Đã có người đến đây."

Kỷ Kinh Chập cũng bước tới: "Người đó rất hoảng loạn."

Tôn Vĩnh hỏi: "Tại sao?"

"Người đó cũng rất chú ý." Kỷ Kinh Chập chỉ vào chiếc bàn sạch sẽ, "Người đó đã sắp xếp tất cả những thứ dễ thấy, nhưng bên trong ngăn kéo, tủ sách lại lộn xộn."

"Còn có nắp bút." Uất Trì cầm bút máy không đậy nắp trên bàn lên, "Người đó đang viết gì đó, chưa kịp đậy nắp bút đã vội vàng bỏ đi."

"Hoặc là hiệu trưởng tự làm thế." Kỷ Kinh Chập nói, "Ông ấy đang viết gì đó nhưng buộc phải rời đi một lát, có thể là đi vệ sinh hoặc bị một giáo viên nào đó gọi đi. Nghĩ rằng sẽ quay lại sớm nhưng cuối cùng không quay lại."

Cao Cầu Tác bắt đầu lật xem cuốn sổ đặt ngay ngắn trên bàn, có lẽ là sổ ghi chép của hiệu trưởng, trang bày trên mặt bàn để trống, còn trang trước đó đã bị xé mất.

"Cái này để tôi." Tôn Vĩnh chen vào, dùng bút chì tô mờ trang trống, nội dung trang bị xé hiện ra.

Chỉ một chữ "楼" (Lâu).

*Để tránh bị spoil chữ này hiểu theo nghĩa là tiệm/nhà/phòng/tầng hay lầu thì tui để nguyên âm Hán Việt nhé.

Tôn Vĩnh: "Nghĩa là sao?"

Kỷ Kinh Chập: "Ai biết."

Quay lại lớp học của Uất Trì, đã có những người khác ở đó, đều là anh em bạn cùng học một thầy với Uất Trì, từng người lần lượt ngẩng lên vẫy chào Uất Trì. Uất Trì đáp lại từng người rồi đi đến chỗ ngồi, bắt đầu nghiên cứu những bức ảnh vừa chụp.

"Em khá quan tâm đến cái này." Kỷ Kinh Chập đứng bên cạnh cùng Uất Trì xem điện thoại, hắn chỉ vào một bức ảnh —— đó là ngăn kéo trên cùng của bàn hiệu trưởng, bên trong có mấy tờ tiền lẻ, bấm móng tay, chùm chìa khóa, khuy măng sét, thuốc trợ tim, đều là những thứ đàn ông trung niên thường dùng, bày bừa tùy tiện dễ lấy. Nhưng ở phần sâu hơn trong tủ có một tờ giấy dán vào vách tủ, trên đó vẽ một hoa văn màu đen phức tạp.

Kỷ Kinh Chập nói: "Có ai biết cái này là gì không?"

"Trông khá giống totem của một tôn giáo nào đó." Cao Cầu Tác đẩy kính, anh ta là sinh viên khoa Lịch sử, các luận văn cử nhân đều liên quan đến nghiên cứu tín ngưỡng dân gian, anh ta có thể sánh được với chuyên gia trong lĩnh vực này. Cao Cầu Tác lại nhìn kỹ hơn, nói: "Kiểu dáng này, nét bút này, có vẻ giống của vùng Tây Bắc... Tôi cần thêm tài liệu để xác minh."

Mọi người quyết định đến thư viện tra cứu tài liệu.

Trên đường đi, Uất Trì đang chú ý lắng nghe Kỷ Kinh Chập và Cao Cầu Tác thảo luận về một số vấn đề tôn giáo dân gian, đột nhiên bị một người cản lại.

Uất Trì nhận ra cô ta, là Cố Giai Giai.

Cố Giai Giai mặc váy trắng, rõ ràng là đã về thay đồ, cầm một chồng sách, còn trang điểm nhẹ, so với hôm qua ở phòng y tế khóc lóc thảm thiết thì trông khá hơn nhiều. Nhưng đây rõ ràng không phải trạng thái bình thường của cô ta, cô ta đứng đối diện Uất Trì và những người khác, biểu cảm không biết nói sao cho đúng, vừa sợ hãi vừa lơ đãng, nếu phải nói rõ ràng, có lẽ trong miệng một số kẻ giang hồ bịp bợm sẽ bị gọi là "Mây đen che đỉnh đầu, ấn đường biến thành màu đen".

Tôn Vĩnh do dự một chút, hỏi: "... Cô làm sao vậy?"

Đồng thời có một nhóm người khác cũng đang hỏi: "Giai Giai, cậu sao thế?"

Cố Giai Giai nuốt nước bọt, gượng cười trả lời nhóm người kia: "Gặp vài người bạn, nói chuyện một chút, các cậu đi trước đi."

Uất Trì và mọi người nhìn qua, thấy đó chính là nhóm người họ gặp ở căn-tin hôm qua, cả Lưu Tri Viễn bị đè nửa người cũng ở đó, rõ ràng tối qua còn rất nguy kịch, bây giờ đã bình thường đứng ở đó. Cả nhóm mặc đồng phục bóng rổ, ôm quả bóng, trang bị đầy đủ, rõ ràng là định đi chơi bóng rổ.

Thấy vậy, biểu cảm của Lưu Tri Viễn có chút khó coi, ánh mắt lướt qua Uất Trì và những người khác, dừng lại vài giây trên mặt Kỷ Kinh Chập: "Giai Giai, tại sao anh chưa bao giờ nghe em nói về những người bạn này?"

*"Điếu cổ chiến trường văn" miêu tả cảnh tượng chiến trường hoang vắng, thê lương, nói lên việc chinh chiến tàn khốc cùng tạo nghiệt cho dân chúng lâm cảnh lầm than.

027

Lưu Tri Viễn: "Giai Giai, tại sao anh chưa bao giờ nghe em nói về những người bạn này?"

Cố Giai Giai run rẩy rất rõ ràng nhưng vẫn cố gắng cười: "Là bạn trong câu lạc bộ của em."

Lưu Tri Viễn: "Câu lạc bộ nào?"

Cố Giai Giai vẫn đang nhìn về phía nhóm Uất Trì, sự hoảng loạn hiện rõ trên khuôn mặt. Cô cắn môi do dự một lúc rồi nhìn về phía họ một lần nữa, nói: "Là... là..."

"Ôi Giai Giai~" Kỷ Kinh Chập đột nhiên lên tiếng, giọng điệu ỏn à ỏn ẻn, chỉ vào Lưu Tri Viễn, "Đây là bạn trai của cô sao? Đẹp trai thế?"

Cố Giai Giai cũng có chút ngẩn người, nhìn hắn với vẻ mặt ngơ ngác.

Kỷ Kinh Chập cũng không dừng lại, uốn éo dựa vào người Uất Trì như không xương, tiếp tục nói: "Nhưng mà không đẹp trai bằng Trì Trì nhà tôi~"

Có người trong nhóm thì thầm: "Bê đê à?", khiến mặt Lưu Tri Viễn dịu đi một chút nhưng vẫn hỏi: "Câu lạc bộ nào?"

"Câu lạc bộ anime đó~" Kỷ Kinh Chập nói, "Cậu không đi cùng Giai Giai, còn muốn quản cô ấy kết bạn với ai, có thấy vô lý không thế?"

Cố Giai Giai thuận thế nói: "Các anh cứ đi chơi trước đi, em nói chuyện với họ một lát, lát nữa sẽ đến sân bóng tìm anh."

Lưu Tri Viễn lại nhìn Uất Trì một lần nữa, rồi nói với Cố Giai Giai: "Được."

Sau khi họ rời đi, Cố Giai Giai rõ ràng thở phào, đứng tại chỗ choáng váng một lúc, Uất Trì đỡ lấy cô.

"Cảm ơn." Cố Giai Giai nói nhỏ.

"Không có gì." Uất Trì nhìn xung quanh, chắc chắn rằng họ đã đi xa mới hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô gặp phải chuyện gì sao?"

Cố Giai Giai cũng nhìn về hướng nhóm người kia rời đi, cô đợi một lúc rồi mới quay lại, vẻ hoảng sợ lại xuất hiện trên mặt cô, gần như muốn khóc: "Tôi... Tôi không biết, tôi không chắc... nhưng tôi cảm thấy, tôi cảm thấy anh ấy đã chết..."

Tôn Vĩnh cũng run lên: "Ai?"

"Lưu Tri Viễn." Môi Cố Giai Giai run rẩy, "Bạn trai tôi."

Tôn Vĩnh: "Mới vừa rồi cậu ta còn đứng đó mà?"

Biểu cảm của Cố Giai Giai trở nên vặn vẹo hơn, vừa sợ hãi vừa bi thương: "Tôi, tôi không biết... nhưng, nhưng... rõ ràng anh ấy đã chết rồi mà..."

Uất Trì dắt cô ra bên đường: "Đừng sợ, từ từ nói."

"Tối qua... sau khi các cậu đưa Mã Ích Tân về, tâm trạng của cậu ta rất kích động, nói, nói rằng Tống Ba chết rồi."

Mã Ích Tân và Tống Ba là hai người đến vườn hoa Thạch Anh Tím để leo tường ra ngoài hôm qua. Mã Ích Tân là người sợ đến ngất xỉu, Tống Ba là người nổ tung.

"Không còn cách nào khác, lúc đó không tìm được giáo viên trong phòng y tế, tâm trạng của Mã Ích Tân cũng rất tồi tệ... Tri Viễn, tình trạng của Lưu Tri Viễn, nhiều người ở đó cũng không giúp gì được, chúng tôi đành sắp xếp cho mấy người bạn cùng phòng của Mã Ích Tân chăm sóc cho cậu ta." Cố Giai Giai nói, "Tri Viễn, Tri Viễn bị thương rất nặng, anh ấy sốt cao, tôi rất sợ... Các anh chị học Y bận rộn giúp đỡ cả ngày, họ nói đã dùng hết mọi biện pháp có thể, không trụ nổi nữa nên phải về nghỉ ngơi... Với tình hình như thế, tôi hiểu mà, dù gì họ chỉ là sinh viên Y, làm sao dám gánh trách nhiệm của một mạng người... Tôi không giữ họ lại, chỉ ở lại phòng y tế với bạn thân của tôi, Bành Tuệ..."

Cố Giai Giai vẫn luôn run rẩy, Uất Trì cởi áo khoác đưa cho cô, cô cứng đờ nhận lấy rồi khoác lên vai, tiếp tục nói: "Một lúc sau, Bành Tuệ cũng dựa vào tôi mà ngủ. Tôi ngồi trên ghế chăm sóc Tri Viễn... Tôi có lơ đãng một lúc. Khi tôi tỉnh lại, tôi phát hiện hơi thở của Tri Viễn không còn nặng nề nữa —— anh ấy cứ sốt mãi, hít thở cũng khó —— Không, thực ra là... trông như không thở nữa."

Buổi tối rất yên tĩnh, sau khi các anh chị học Y rời đi không lâu, trong đầu cô vang lên tiếng Uất Trì dặn cô không nên mở đèn, thế là cô đi tắt đèn. Sau khi đèn tắt, cô không hề ý thức rõ ràng mình đã tắt đèn. Lúc này cô ngồi trong bóng tối, chỉ có thể nương nhờ chút ánh sáng bên ngoài để nhìn đường nét tĩnh lặng của Lưu Tri Viễn. Cô cảm thấy anh ta quá im lặng, có thể nói là hoàn toàn không động đậy. Cánh mũi không động, ngực cũng không động, không có chỗ nào là động đậy.

Cô ngồi đó, trải qua thời gian rất lâu khiến tai ù đi. Sau đó, cô đưa tay ra muốn xác nhận.

Lưu Tri Viễn không còn thở, cũng không còn nhịp tim.

Cô cảm thấy thật hoang đường.

Cô không nghĩ tới, thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện này —— một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh lại có thể chết trong một trường đại học hàng đầu vì thiếu khả năng cứu chữa.

Sống lưng cô cứng còng, ngồi thẳng đơ cho đến ánh sáng ban mai ló dạng.

Bành Tuệ ngả đầu vào vai cô cử động, thức dậy, hỏi cô mấy giờ rồi.

Cô nhìn điện thoại, sáu giờ bốn phút. Bành Tuệ lại hỏi, không có chuyện gì chứ?

Cô nghĩ một lúc rồi nói với Bành Tuệ: "Mình phải về một lát để thay quần áo."

Bành Tuệ đổi tư thế, muốn ngủ tiếp: "Đi đi, mình ở đây đợi cậu."

Cô không nói với Bành Tuệ việc Lưu Tri Viễn đã chết, Bành Tuệ là người thần kinh thô, chắc chắn chắc không phát hiện ra.

Cô quyết định về thay một bộ đồ lịch sự rồi quay lại tiễn Lưu Tri Viễn. Hai người là bạn học từ thời tiểu học, bắt đầu yêu nhau từ trung học, mặc dù có lúc cãi vã nhưng họ đã xác định sẽ bên nhau và có ý định tiến tới tương lai. Vậy nên cô muốn tiễn Lưu Tri Viễn một cách đàng hoàng khi mặt trời mọc, sau đó cô sẽ có nhiều việc phải làm.

Nhưng khi cô gội đầu, thay đồ, trang điểm xong quay lại phòng y tế, Bành Tuệ lại nói rằng Lưu Tri Viễn đã biến mất.

"Mình vừa thức dậy đã không thấy cậu ta đâu nữa." Bành Tuệ nói.

Nói đến đây, Cố Giai Giai dừng lại, Tôn Vĩnh hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó, tôi tìm thấy anh ấy trong lớp học." Cố Giai Giai nói, "Anh ấy, và một nhóm bạn thường chơi với nhau, Mã Ích Tân, Tống Ba cũng ở đó, mọi thứ diễn ra như chưa từng có chuyện xảy ra. Tôi hỏi chân anh ấy thế nào rồi, anh ấy rất ngạc nhiên hỏi tôi tại sao lại hỏi thế, cả nhóm bọn họ không ai nhớ gì về chuyện hôm qua.

Tôi lại hỏi sang Mã Ích Tân về chuyện hôm qua đi leo tường cùng với Tống Ba... họ thậm chí giả vờ không biết bức tường nào có thể leo qua... Tôi tiếp tục hỏi Bành Tuệ có nhớ chuyện hôm qua không, cô ấy nói mình ngủ ở ký túc xá cả ngày hôm qua, đến chiều bị loa thông báo gọi đi, chỉ biết rằng khu Bắc có chuyện, trường cần xử lý khẩn cấp, nhưng không biết cụ thể chuyện gì. Cô ấy cũng nhớ chuyện cùng tôi gác đêm tối hôm qua, nhưng lại tin rằng những chuyện đó là trò đùa cá tháng Tư của Lưu Tri Viễn... Tôi lại hỏi họ về vụ sập nhà ăn khu Bắc, tôi nghĩ tất cả bọn họ đều sẽ nhớ nhưng không một ai biết chuyện này! Như thể mọi chuyện xảy ra hôm qua chỉ là tưởng tượng của một mình tôi!"

"Nhưng! Nhưng!" Ngũ quan của cô co rút, vẻ mặt cực kỳ nghi hoặc gần như sụp đổ, giọng bắt đầu phát run rõ ràng, "Nhưng anh ấy lạnh ngắt... cứng còng... Tôi chắc chắn, khi sờ vào cảm giác hoàn toàn khác với da người sống... cảm giác đó... cái cảm giác đó, đến giờ tôi vẫn cảm nhận được..." Cô nhìn tay mình, chà xát thật mạnh, tiếp tục nói, "Còn có mùi máu... cả đời này tôi chưa từng ngửi thấy mùi máu nồng nặc như thế... Tôi nhớ rõ dáng vẻ máu thịt be bét của anh ấy khi bị kéo ra từ đống đổ nát... làm sao tôi có thể tưởng tượng ra cảnh đó? Cả tiếng hét của Mã Ích Tân, tiếng hét đó... như muốn chấn nát đầu tôi... sao tôi có thể tưởng tượng ra tiếng hét đó?"

"Ban đầu tôi không quen các cậu, nếu không xảy ra chuyện hôm qua, tôi thậm chí không biết các cậu là ai. Nhưng tôi nhớ được cậu nói với tôi "không nên bật đèn", đây cũng là tưởng tượng của tôi sao?" Cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm Uất Trì, hai mắt đỏ ửng, mặt đầy nước mắt, đang bên bờ vực sụp đổ, "Còn các cậu? Các cậu có nhớ chuyện hôm qua không? Có phải tôi điên rồi không?"

"Cô không điên." Uất Trì vỗ vai cô, nói, "Cô không điên, chúng tôi đều nhớ vụ sập nhà ăn. Tôi còn nhớ chính chúng tôi hỗ trợ kéo Lưu Tri Viễn ra ngoài, tôi cũng có nói với cô không nên bật đèn."

Ánh mắt của Cố Giai Giai lấy lại chút ánh sáng, nhưng sau đó lại ảm đạm, do dự một lúc, nói: "Nhưng chúng tôi vừa mới từ nhà ăn khu Bắc về... nhà ăn, không hề sập."

Đó là sự thật chắc như đinh đóng cột, cũng là cọng cỏ cuối cùng gần như đè bẹp Cố Giai Giai, cô nghĩ nói ra điều đó sẽ khiến "người đồng minh" duy nhất của mình kinh ngạc đến mức sắc mặt thay đổi, nhưng Uất Trì chỉ bình tĩnh gật đầu: "Tôi biết."

Cố Giai Giai: "Cậu biết?"

Uất Trì: "Cố Giai Giai, cô đừng sợ, chuyện này dài dòng lắm, mặc dù chúng tôi chưa biết hết mọi chuyện nhưng tôi có thể khẳng định rõ ràng với cô, cô không điên. Cho nên đừng sợ, khi gặp vấn đề chúng ta sẽ giải quyết vấn đề."

Cố Giai Giai: "Tôi không hiểu."

Uất Trì kể cho cô nghe về chuyện ở bệnh viện và những tin tức họ biết, y nhận thấy Tôn Vĩnh cũng lắng nghe rất nghiêm túc, chắc cuối cùng anh ta cũng tin rồi.

Nghe xong, Cố Giai Giai im lặng một lúc lâu, rồi hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta phải đến thư viện tìm tài liệu?"

Uất Trì có chút ngạc nhiên, nghĩ rằng cô ấy thật khá, trả lời: "Đúng."

Cố Giai Giai gật đầu, hỏi: "Tôi có thể đi cùng các cậu không?"

Uất Trì: "Được."

Tôn Vĩnh: "Sao cô ta chấp nhận nhanh vậy?"

Kỷ Kinh Chập: "Người ta gọi là biết điều, không như ai đó."

Tôn Vĩnh: "Này!"

Hai người bắt đầu cãi nhau.

"Vậy..." Cố Giai Giai nhỏ giọng hỏi Uất Trì, "Lưu Tri Viễn... có phải đã chết không?"

Uất Trì thành thật nói: "Tôi không biết. Tôi chỉ có thể nói, những người chết trong thế giới trước, vẫn sống trở lại thực tại."

Cố Giai Giai cúi đầu, không hỏi nữa.

Uất Trì và Cố Giai Giai đi phía trước, một lúc sau, Kỷ Kinh Chập tới gần Uất Trì đòi nước uống, nước để trong ba lô Uất Trì, uống xong, hắn thuận thế đi giữa hai người.

Cố Giai Giai ngẩng đầu hỏi: "Sao cậu biết tôi ở câu lạc bộ anime?"

Kỷ Kinh Chập đưa tay chạm vào móc khóa trên ba lô của cô, là logo của câu lạc bộ anime.

Cố Giai Giai hỏi tiếp: "Sao cậu biết Lưu Tri Viễn không đi cùng tôi đến câu lạc bộ anime?"

Kỷ Kinh Chập nhún vai: "Đoán thôi."

"Vậy các cậu..." Cố Giai Giai cố ý kéo dài giọng, "Rốt cuộc có phải là một cặp không?"

Kỷ Kinh Chập: "Đúng."

Uất Trì: "Đúng cái quần!"

028

Có Cao Cầu Tác ở đây, việc lục soát trong thư viện trở nên chính xác hơn. Anh chàng mọt sách này nắm rõ cấu trúc thư viện như lòng bàn tay, anh ta chỉ đạo mọi người chia thành hai nhóm, một nhóm đến khu vực tôn giáo Tây Bắc trong bộ sưu tập tôn giáo, nhóm còn lại đến khu vực nghiên cứu dân tộc học Tây Bắc. Chẳng mấy chốc đã tìm được một số manh mối.

Cố Giai Giai tìm thấy biểu tượng trong ngăn kéo của hiệu trưởng trong một cuốn tạp chí mỏng về dân tộc học Tây Bắc. Biểu tượng này xuất phát từ một tín ngưỡng dân gian địa phương, phạm vi ảnh hưởng chỉ khoảng một ngôi làng, không quá một nghìn người.

Tôn Vĩnh nói: "Tôi nhớ hiệu trưởng là người ở đó, ông ấy từng giới thiệu món mì pháo* quê nhà trong một hoạt động."

Uất Trì hỏi: "Tín ngưỡng này có gì đặc biệt?"

Sau khi tìm thấy biểu tượng này, mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Cao Cầu Tác nhanh chóng tìm ra tài liệu tương ứng trong khu vực tôn giáo. Đọc nhanh như gió rồi nói: "Không có gì đặc biệt, Trung Quốc vốn dĩ có hệ thống đa thần, những tín ngưỡng dân gian nhỏ như thế này có đến hàng triệu. Tín ngưỡng này... có chút đặc thù."

Tôn Vĩnh hỏi: "Đặc thù thế nào?"

Cao Cầu Tác nói: "Bọn họ cho rằng số 13 là số không may mắn."

"Thế có gì lạ? Cơ đốc giáo cũng không thích số 13 mà?" Tôn Vĩnh, người có nhiều kinh nghiệm du lịch nước ngoài, nói: "Ở bên đó, thậm chí còn không có tầng 13."

"Đúng là phương Tây rất kiêng kỵ số 13. Một lý do bắt nguồn từ câu chuyện trong Kinh Thánh: Môn đồ thứ 13 của Jesus, Judas, đã phản bội Chúa Jesus, và 13 ngày sau khi bị bắt, Chúa Jesus bị đóng đinh trên thập giá. Còn trong thần thoại Na Uy: Trong bữa tiệc của 12 vị thần ở thiên quốc, thần lừa lọc Loki xếp thứ 13 đột nhiên xuất hiện rồi giết chết thần quang minh Balder. Đó là những nguyên nhân liên quan đến truyền thuyết tín ngưỡng." Giọng Cao Cầu Tác êm dịu nhẹ nhàng, "Ngoài ra còn liên quan đến cách phát âm, người Nhật cũng kiêng kỵ số 13 vì họ kiêng kỵ số 4 và số 9, phát âm giống "chết" và "khổ", 4 và 9 cộng lại bằng 13, tức là kết hợp giữa "chết" và "khổ"."

"Nhưng ở Trung Quốc thì hoàn toàn khác." Cao Cầu Tác đẩy kính, nói, "Số 13 ở Trung Quốc là con số đại cát: Phật giáo truyền vào Trung Quốc có 13 tông phái, cung điện Potala có 13 tầng, đại diện cho công đức viên mãn. Nho gia có 13 quyển kinh, Thiếu Lâm có 13 côn, binh pháp có 13 chương. Thắt lưng của hoàng đế có 13 miếng ngọc. Hán Vũ Đế chia cả nước thành 13 Thứ sử; triều Nguyên và Minh có "Thập Tam Bố Chính Sứ Ti", phân chia cả nước thành "Nam bảy tỉnh, Bắc sáu tỉnh" tổng cộng 13 tỉnh; thời Thanh có 13 nha môn... Tóm lại, tín ngưỡng dân gian kiêng kỵ số 13 rất đặc biệt."

"Cũng không phải là không có." Kỷ Kinh Chập nói, "Đừng quên, khu vực Tây Bắc của chúng ta trước đây cũng bị người Đột Quyết xâm lược không ít, có thể có chút tín ngưỡng còn sót lại."

Cao Cầu Tác "Ồ" một tiếng, nói: "Đây cũng là một hướng suy nghĩ."

"Vậy giả sử, hiệu trưởng của chúng ta thực sự tin vào tín ngưỡng này... thì ông ấy đã làm gì?" Cố Giai Giai nói, "Trường của chúng ta vẫn có tầng 13 mà."

Tôn Vĩnh nói: "Ký túc xá của chúng ta là tòa nhà số 13."

"Đừng nghi ngờ, hiệu trưởng của chúng ta chắc chắn là một tín đồ sùng đạo." Kỷ Kinh Chập vừa nói vừa đưa tay trái ra phía trước làm động tác mò mẫm, "Ngày ngày ngồi trên ghế xoay bằng da thật sang trọng, vỗ về đức tin sâu thẳm nhất trong lòng mình... Đừng quên ông ta còn là một đảng viên vinh quang nữa."

"Vì vậy, ông ta không thể công khai tín ngưỡng của mình." Uất Trì nói, "Chắc chắn có điều gì đó không ổn..."

Đột nhiên, bụng của Cố Giai Giai phát ra tiếng kêu " Ục ục ". Cô ngượng ngùng ngẩng đầu lên: "A, đã hơn một ngày tôi không ăn gì rồi."

Cô ấy một ngày không ăn gì, hầu hết mọi người trong trường này cũng chưa ăn gì.

Khi nhóm Uất Trì đi trên đường, họ thấy nhiều người đang kháng nghị trong trường học —— trường đã đóng cửa do sự cố ở khu Bắc, ngắt kết nối mạng, không có tín hiệu, phòng ăn và phòng y tế đều đóng cửa. Một ngày rưỡi thì còn tạm chấp nhận nhưng hôm nay đã đến ngày thứ hai rồi, rất nhiều người bị cắt lương thực.

Các câu lạc bộ cũng tổ chức giăng băng rôn, hô khẩu hiệu, bây giờ họ đang tập trung ở quảng trường cổng Bắc để biểu tình. Uất Trì không muốn dính dáng, liền đi vòng qua con đường nhỏ để đến tòa nhà dạy học, trên đường họ gặp Dương Khả và Đặng Hoan.

Dương Khả vui vẻ chào Uất Trì, còn cố ý chào cả Kỷ Kinh Chập.

Đặng Hoan nói với Tôn Vĩnh: "Ăn xong đi đánh bài nhá!"

"Hả?" Tôn Vĩnh bị gọi đích danh, do dự một lúc, trả lời qua loa lấy lệ: "Được, được thôi."

Uất Trì hỏi: "Phòng ăn đóng cửa, các cậu đi đâu ăn?"

Dương Khả: "Tôi đã nói trong ký túc xá của tôi có mì gói mà, các cậu có muốn cùng đi không?"

Tôn Vĩnh: "Không, không đi đâu..."

Kỷ Kinh Chập nói lớn hơn: "Đi chứ."

Mọi người đều nhìn hắn, Tôn Vĩnh nhỏ tiếng quát: "Cậu điên à?"

Kỷ Kinh Chập ngây thơ: "Nhưng phòng ăn đóng cửa, chúng ta cũng không có gì để ăn mà."

Tôn Vĩnh: "Chẳng phải ở lớp học..."

Kỷ Kinh Chập lại nói lớn hơn, át lời anh ta: "Không có gì để ăn mà."

Tôn Vĩnh lại quay sang Uất Trì: "Uất Trì! Cậu ta, cậu ta..."

Uất Trì nói với Dương Khả: "Vậy làm phiền cậu rồi."

Tôn Vĩnh: "..."

Cố Giai Giai kéo Tôn Vĩnh ra phía sau, nói nhỏ: "Ban ngày là thời gian an toàn! Cậu quên rồi sao?"

Tôn Vĩnh: "Cô nhập vai nhanh thật!"

Cố Giai Giai: "Uất Trì không có lý do gì để lừa tôi."

Lúc này, một tiếng hét lớn vang lên từ cách đó không xa, sau đó là âm thanh hỗn loạn, dường như phát ra từ quảng trường cổng Bắc mà họ vừa đi qua. Trong lòng Uất Trì thắt lại, nghĩ thầm liệu có công trình nào bị sập nữa không? Nhưng hình như bên đó dường như không có công trình nào...

Chợt có người chạy về phía này, Kỷ Kinh Chập bắt lấy người nọ hỏi, người đó kinh hoảng thất thố nói: "Nổ! Người phát nổ!"

Hóa ra bọn họ biểu tình ở đó cả nửa ngày nhưng không ai để ý, đã thế còn không có giáo viên cũng không có bảo vệ, họ chỉ có thể hô khẩu hiệu trước cổng sắt lớn và tượng của hiệu trưởng đương nhiệm. Sau một lúc thì họ thấy chán, thế là có vài người mang thang đến muốn trèo tường.

Thế, điều gì sẽ xảy ra khi trèo tường?

Sinh viên đại học thích cảm giác tạo nghi thức, họ bàn bạc với nhau dùng bốn chiếc thang rồi cùng trèo lên, đại diện cho khoảnh khắc tự do...

Rồi ba người tiên phong cùng nổ tung thành pháo hoa máu, còn một người động tác chậm hơn, sợ đến ngã thẳng xuống, hình như đầu đập xuống đất, không biết tình trạng ra sao.

Cố Giai Giai thở dài: "Trời ơi..."

Dương Khả như không nghe thấy gì: "Đi không? Tôi đói lắm rồi."

Kỷ Kinh Chập: "Đi thôi."

Uất Trì lại liếc nhìn Kỷ Kinh Chập rồi đi theo.

Đi đến dưới tòa ký túc xá, Uất Trì hỏi Dương Khả: "Chúng ta nhiều người như vậy, thật sự không sao chứ?"

Dương Khả: "Không sao đâu, chúng tôi có rất nhiều đồ dự trữ mà."

Uất Trì nhìn đồng hồ, đã gần một giờ. Hôm qua, phòng ăn sập lúc hơn mười hai giờ, bây giờ đã quá thời gian Dương Khả chết hôm qua, nhưng Dương Khả vẫn còn đứng đây bình thường.

Trước đó, theo lời Cố Giai Giai, Lưu Trí Viễn ở phòng y tế cũng biến mất như Lâm Phú Quốc và Hồ Thiên Kỳ, nhưng tại sao Dương Khả không biến mất? Vì cậu ta chưa chết?

Nhưng Kỷ Kinh Chập nói thấy Dương Khả chết rồi mà.

Vậy là Kỷ Kinh Chập nói dối?

Tôn Vĩnh nhỏ giọng hỏi phía sau: "Chúng ta lên được thật sao?"

"Chắc là được." Uất Trì nói, "Ban ngày là thời gian an toàn, chỉ cần xuống trước bảy giờ..."

... Nếu không xuống được thì sao?

Y không nói tiếp.

Nhưng quả thật bọn họ vẫn cần phải vào ký túc xá, đây chắc chắn là địa điểm mấu chốt, đi vào lúc ban ngày cũng là thời gian an toàn chính là sự lựa chọn tốt nhất.

Để vào cửa ký túc xá cần thẻ ra vào, Uất Trì cố ý lùi lại vài bước, những người khác tự nhiên theo sau y. Dương Khả quẹt thẻ vào cửa cùng Đặng Hoan, Uất Trì cố ý không vào ngay mà chờ cửa đóng lại rồi dùng thẻ của mình quẹt, có thể mở được cửa.

Bình thường, nữ sinh vào ký túc xá nam phải đăng ký, nhưng dì quản lý không có ở đây, sổ đăng ký cũng không ai quản, mở ra trên bàn gần cửa, bị gió thổi lật loạt xoạt vài trang.

Dương Khả đứng đợi ở cầu thang, phía trên cầu thang có một cửa sổ nhỏ, gương mặt khó phân nam nữ của Dương Khả dưới ánh ngược sáng trông có vẻ mơ hồ, chỉ thấy rõ hai hàm răng trắng: "Nhanh lên nào."

Uất Trì nghe thấy tiếng nuốt nước bọt sau lưng rất rõ ràng, chỉ có Kỷ Kinh Chập vui vẻ nói: "Đến đây!"

Phòng thí nghiệm của Dương Khả ở bên cạnh phòng của Uất Trì, còn phòng ký túc xá của Dương Khả thì ở trên tầng của Uất Trì, phòng 307. Tầng ba không tính là tầng quá cao, nhìn tình trạng Đặng Hoan phun máu hôm đó có thể chắc chắn không phải rơi từ tầng ba —— chính là phòng 307 của bọn họ.

Cả nhóm lên tầng ba, không phát hiện điều gì bất thường. Rồi nhanh chóng đi đến phòng 307.

Phòng 307 là phòng bốn người, so với ký túc xá nam thì cũng tính là khá sạch sẽ, vị trí của Dương Khả là sạch nhất, còn đặt một bình hoa. Rèm giường bên trái kéo kín, chắc có người đang ngủ.

Dương Khả kéo ra vài thùng mì gói từ dưới gầm giường, đúng thật là dự trữ rất nhiều, mỗi thùng có mùi vị khác nhau. Dương Khả cười với mọi người: "Chọn đi."

Đặng Hoan đi lên trước lấy một hộp mì bò dưa chua Kang sư phụ, Kỷ Kinh Chập cũng lấy một hộp mì bò hầm, rồi lấy thêm một hộp mì gà hầm nấm cho Uất Trì: "Uất Trì, em nhớ anh thích cái này."

Uất Trì nói: "Bây giờ tôi không thích nữa." Rồi cướp lấy hộp mì bò hầm trong tay Kỷ Kinh Chập.

Những người khác thấy họ đã lấy cũng lên lấy một cốc mì. Nước sôi ở bên cạnh phòng vệ sinh, khi lấy nước, Tôn Vĩnh nhỏ giọng hỏi Uất Trì: "Cái này ăn được thật sao?"

Kỷ Kinh Chập bên cạnh Uất Trì: "Cậu không ăn cũng được."

Uất Trì kéo cổ tay Kỷ Kinh Chập, bảo hắn bớt nói đi, rồi nói với Tôn Vĩnh: "Tin tôi, ban ngày an toàn."

Mọi người đều ở lại phòng 307 ăn trưa, không có chuyện gì xảy ra. Giữa chừng người bạn cùng phòng đang ngủ cũng dậy tham gia đội quân ăn mì, người đó là sinh viên khoa Công nghệ Thông tin, tên là Cao Vũ Lương.

Sau khi ăn xong, Đặng Hoan giục Tôn Vĩnh đi lên sân thượng đánh bài, Kỷ Kinh Chập hỏi những người khác có thể tham gia không. Đặng Hoan muốn còn không được, ai đến cũng không từ chối, càng đông càng vui, huống hồ còn có Cố Giai Giai xinh đẹp. Thế là tất cả đều lên sân thượng.

Cả đám lên sân thượng tòa nhà số 13. Đây từ lâu đã là căn cứ của Đặng Hoan và những người khác, đồ ăn vặt bia bọt gì đủ cả, còn kéo một ổ cắm điện lên để nấu lẩu.

Đang đánh bài nửa chừng, Uất Trì viện cớ đi vệ sinh, trở về phòng 207 của cả bọn để dò xét —— khi rời đi như thế nào bây giờ vẫn như vậy, không phát hiện được manh mối hữu ích nào.

Trong lúc y đang đứng bên cửa sổ suy nghĩ, từ đây có thể nhìn thấy sân tập khu Bắc. Đột nhiên vai bị ai đó vỗ một phát.

Tim Uất Trì gần như ngừng đập nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, cứng đờ quay đầu lại.

—— Là Cao Cầu Tác.

"Chết tiệt." Y chửi một tiếng, "Cậu muốn hù chết tôi hả?"

"Uất Trì." Vẻ mặt Cao Cầu Tác nghiêm túc, "Tôi thấy có gì đó không ổn."

"Không ổn còn cần cậu nói sao?" Nhịp tim của Uất Trì vẫn chưa hoàn toàn hạ xuống, bực mình hỏi, "Chỗ nào không ổn?"

Cao Cầu Tác nói: "Kỷ Kinh Chập nói cậu ta tắt đèn, vậy ai mở đèn?"

Uất Trì: "... Vấn đề này tôi cũng đã nghĩ đến rồi."

Cao Cầu Tác: "Cậu ta còn nói cậu ta thấy Dương Khả mở đèn... nhưng chúng ta ở tầng hai, Dương Khả ở tầng ba, làm sao cậu ta thấy được?"

*Mì pháo: Nguyên liệu gồm thịt bò tươi, ớt xanh đỏ, bắp cải, đậu phụ. Khi xào lên sợi mì ngắn lại như pháo nên gọi là mì pháo.

029

Uất Trì híp mắt nhìn Cao Cầu Tác một lần nữa: "Ý cậu là gì?"

Cao Cầu Tác thuộc kiểu người không biết nhìn sắc mặt người khác, nói thẳng: "Tôi nghĩ Kỷ Kinh Chập có vấn đề."

Uất Trì bị nghẹn một chút.

"Ồ." Y hỏi, "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Cao Cầu Tác: "Tôi nghĩ chúng ta nên tách ra hành động riêng lẻ."

Uất Trì: "Chúng ta? Cụ thể là những ai?"

Cao Cầu Tác: "Ngoại trừ Kỷ Kinh Chập."

Uất Trì nhìn thẳng vào Cao Cầu Tác, ánh mắt khiến anh ta cảm nhận được sự lạnh lẽo rõ ràng, anh ta nghe Uất Trì hỏi: "Tại sao tôi phải tin cậu?"

Trong nhất thời, Cao Cầu Tác cảm thấy bị xúc phạm: "Tại sao cậu không tin tôi?"

Giọng điệu của Uất Trì vẫn bình tĩnh mà lạnh nhạt: "Cậu tách ra khỏi chúng tôi một thời gian, đột nhiên chạy về với cơ thể đầy máu, làm sao chứng minh cậu vẫn là người sống?"

Cao Cầu Tác: "Tôi chưa làm bất cứ chuyện gì gây hại đến mọi người!"

Uất Trì: "Thế Kỷ Kinh Chập đã làm gì sao?"

"Cậu ta..." Cao Cầu Tác nói, "Bây giờ cậu ta đang làm gì đó với Dương Khả!"

Uất Trì: "Làm gì? Ăn cơm, đánh bài, làm gì đến cậu? Còn tiết kiệm được một bữa trưa nữa."

Rốt cuộc cũng nhận ra sự tức giận trong lời nói của Uất Trì, Cao Cầu Tác hạ thấp giọng, "Uất Trì, cậu bình tĩnh một chút..."

Uất Trì: "Tôi rất bình tĩnh."

Cao Cầu Tác: "Cậu không thể đùa giỡn với sự an toàn của mọi người."

Uất Trì im lặng một lúc, lau mặt, nói: "Nếu các cậu thấy không yên tâm, vậy tôi và Kỷ Kinh Chập sẽ tách ra hành động riêng."

Cao Cầu Tác: "Tôi không có ý đó, tôi không nghi ngờ cậu, tôi chỉ nói Kỷ Kinh Chập..."

"Tôi sẽ ở cùng hắn." Uất Trì nói, "Cao Cầu Tác, tôi rất bình tĩnh, những gì tôi nói với cậu không có ý khác, thật sự mong cậu suy nghĩ kỹ —— những vấn đề cậu phát hiện, tôi cũng đã nhận ra, nhưng tôi không thể bỏ mặc Kỷ Kinh Chập. Cậu có thể suy nghĩ thêm, hoặc bàn với Tôn Vĩnh xem có muốn tiếp tục hành động cùng chúng tôi hay không... Ban ngày là thời gian an toàn, cậu trả lời tôi trước bảy giờ."

Uất Trì và Cao Cầu Tác một trước một sau trở lại sân thượng. Kỷ Kinh Chập rất tự nhiên nhường nửa chỗ ngồi, Uất Trì cũng rất tự nhiên ngồi cạnh hắn.

Sân thượng bị gió tháng tư bao quanh, thổi bay quần áo mọi người. Trong ánh nắng ấm áp của mùa xuân, Uất Trì nhìn những người ngồi trên sân thượng, đều là những thanh niên trẻ tuổi, tràn đầy hy vọng và tương lai...

"Uất Trì." Kỷ Kinh Chập chạm vào khuỷu tay y, "Rút bài đi."

Uất Trì đang có chuyện suy nghĩ trong đầu, không phản ứng kịp, chỉ nhìn vào đôi mắt nhạt màu của Kỷ Kinh Chập, màu sắc ấy càng nhạt hơn dưới nắng xuân, giống như mật ong.

"Sao lại thất thần thế?" Đôi mắt ấy cong lên mang theo ý cười, tạo thành những đường vân xinh đẹp nơi đuôi mắt, Kỷ Kinh Chập tiếp tục chọc khuỷu tay y, "Nhanh rút bài đi."

Đánh bài đến hơn năm giờ, Cao Vũ Lương nói muốn về lớp lấy sách, mọi người liền chuẩn bị giải tán. Trước khi đi Cao Vũ Lương vừa ngáp vừa nói: "Không phải Miss Dương tự nhiên lên cơn đòi thi giữa kỳ sao? Mọi người không định bật đèn "chiến" qua đêm à?"

Miss Dương là "Mẹ kế sắt đá" của khoa tiếng Anh, nổi tiếng khắp trường với khuôn mặt y như mẹ mìn, chỉ với một mình cô đã nâng tầm quan trọng của môn tiếng Anh lên tận mấy bậc, biến môn học này thành một lớp không ai dám chểnh mảng, cũng không ai dám thi trượt.

Bây giờ chuyện của Miss Dương không phải trọng tâm.

"Cậu nói gì?" Tôn Vĩnh phóng đại vấn đề mà Uất Trì muốn hỏi: "Bật đèn học đêm?"

Cao Vũ Lương nhìn anh ta một cách kỳ quái: "Sao vậy?"

Tôn Vĩnh: "Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng bật đèn buổi tối..."

Uất Trì chú ý thấy, khi Tôn Vĩnh nói đến từ "đèn", Dương Khả lập tức nhìn về phía anh ta, ánh mắt rất khó lường.

Uất Trì giả vờ lơ đãng đưa bộ bài đã xếp gọn cho Dương Khả: "Dương Khả, cậu giữ bộ bài này nhé?"

Đặng Hoan nhận lấy bộ bài, nói: "Để tôi giữ là được rồi."

Sau khi rời đi, hai nhóm người rẽ theo hai hướng khác nhau. Dương Khả cùng nhóm bạn chung ký túc xá đi tới tòa nhà dạy học, còn nhóm Uất Trì đi theo một hướng khác.

Uất Trì định quay lại tiệm tạp hóa xem thử. Bây giờ nhóm của họ đông người hơn, có thể không đủ thức ăn, nên y muốn xem còn gì có thể lấy thêm không. Trên đường đi, Cao Cầu Tác tìm cơ hội nói chuyện với y, quyết định vẫn sẽ hành động cùng nhau.

Đáng tiếc, sau sự việc ở sân tập khu Bắc, tiệm tạp hóa đã bị cướp sạch từ lâu, không còn đồ ăn thức uống, chỉ còn lại một số đồ dùng cá nhân. Cố Giai Giai nhặt vài món.

Uất Trì nhìn đồng hồ, sắp đến bảy giờ rồi. Y suy nghĩ một chút rồi quyết định đi tới sân tập.

Thời gian này, ở sân tập thường có nhiều đôi tình nhân đi dạo sau bữa tối. Hôm nay vẫn có không ít người, thần thái như thường ngày, không có gì khác biệt.

Điều này rất kỳ quái. Ở khu Bắc đã xảy ra vụ người nổ tung, tại sao những người này lại không hề bị ảnh hưởng?

Uất Trì suy đoán, những người không có phản ứng hiện tại có lẽ là những người đã chết như Lâm Phúc Quốc. Trong ký ức của bọn họ không có những sự việc kỳ lạ đó, còn những người còn sống có lẽ đã trốn đi.

Uất Trì bảo những người khác tản ra hoạt động quanh sân tập, đừng tụ tập cùng một chỗ, dễ bị chú ý. Còn y thì chọn đứng giữa sân để quan sát, tầm nhìn ở đây rộng rãi, có thể quan sát toàn cảnh ký túc xá khu Bắc.

Y chụp một bức ảnh của tòa nhà ký túc xá. Hơn 6 giờ, trời bắt đầu tối, khá nhiều phòng ký túc xá đã bật đèn.

Uất Trì chú ý đến thời gian, vừa đúng bảy giờ, tiếng chuông từ tháp đồng hồ tức khắc vang lên. Tiếng chuông cổ xưa trầm thấp vọng trong sân trường hiện đại của thế kỷ hai mươi mốt. Dưới bầu trời xanh đen lúc 7 giờ, tiếng chuông mang lại cảm giác vừa u buồn vừa cô đơn, hoàn toàn không hài hòa.

"Trì Trì!" Kỷ Kinh Chập đột nhiên xuất hiện ngay bên cạnh, nói: "Bên kia hình như có người biến mất, Tôn Vĩnh sợ chết khiếp rồi!"

Hắn thân cao vai rộng, đứng chắn bên cạnh Uất Trì, gần như che kín tầm nhìn của y.

Uất Trì tức giận muốn đánh hắn, đẩy hắn sang một bên rồi tiếp tục nhìn về phía tòa nhà ký túc xá.

Y phát hiện, một phần ba số đèn trong tòa nhà ký túc xá đã sáng lên.

Không có quy luật, như thể ngẫu nhiên bật lên. Uất Trì mở điện thoại, kiểm tra bức ảnh mình chụp tòa nhà ký túc xá trước đó, phát hiện các phòng bật đèn bây giờ không liên quan gì đến các phòng đã bật đèn trước bảy giờ.

Vấn đề quan trọng là y không thấy quá trình chuyển đổi này diễn ra như thế nào, là do người bật tắt đèn, hay là theo cách khác?

Y nhìn Kỷ Kinh Chập, hỏi: "Cậu cố ý?"

Kỷ Kinh Chập mặt vô tội: "Gì cơ?"

Uất Trì: "Cậu không tới sớm cũng không tới trễ, cứ phải chọn đúng bảy giờ đứng chắn trước mặt tôi, cậu còn nói không phải cố ý sao?"

"Không phải mà!" Kỷ Kinh Chập giơ hai tay đầu hàng, "Là Tôn Vĩnh..."

"Uất Trì! Uất Trì!" Nhắc tào tháo tào tháo đến, Tôn Vĩnh như một con chó ngốc chạy đến, "Tôi... tôi thấy có người vừa... vừa trực tiếp biến mất!"

Kỷ Kinh Chập chỉ tay về phía anh ta, hai tay mở ra, bày vẻ mặt kiểu "thấy chưa".

Uất Trì vỗ vai Tôn Vĩnh: "Cậu tỉnh táo một chút! Chẳng phải tôi đã nói với cậu về chuyện trong bệnh viện rồi sao? Là chuyện có người sẽ biến mất đó, cậu không thể chuẩn bị tâm lý được hả?"

"Tôi không nghĩ đó là thật mà!" Mặt Tôn Vĩnh đầy kinh hãi, sắp khóc đến nơi, "Trên đời thực sự có quỷ!"

Uất Trì bị anh ta hét vào tai nên hơi đau một chút, y không kiềm được cơn giận định mắng anh ta vài câu, lúc này Cao Cầu Tác và Cố Giai Giai cũng bước tới. Cao Cầu Tác hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Cảm xúc của Tôn Vĩnh vẫn kích động không thôi: "Vừa rồi, ngay trước mặt tôi, có một đôi tình nhân đang đi dạo. Cô gái đó, tóc rất dài, tóc xoăn, tôi nhìn lâu một chút... rồi, rồi sau đó, cô ta đột nhiên biến mất! Biến mất! Bạn trai cô ta đứng tại chỗ ngơ ngác, không có phản ứng gì cả!"

Kỷ Kinh Chập nói: "Biết đâu cô ta xài áo choàng tàng hình."

Mọi người đều nhìn về phía hắn, hắn nhún vai: "Sao vậy? Chưa ai xem "Harry Potter" à?"

Uất Trì tức cành hông chưa xả xong, đập một cái lên cổ tay hắn, nói: "Cậu không đùa thì chết à? Bộ không thấy tình hình hiện tại như thế nào sao?"

"Tình hình gì?" Kỷ Kinh Chập vừa cười vừa nói, "Chẳng phải chỉ là một kẻ nhát gan sắp tè ra quần thôi sao?"

Tôn Vĩnh: "Cậu!"

Tôn Vĩnh mặt đỏ bừng, mắt trừng to muốn rách cả mí, như thể sẽ nhào vào đấm Kỷ Kinh Chập ngay lập tức. Trì nhìn gương mặt gợi đòn của Kỷ Kinh Chập, do dự không biết có nên can ngăn hay không.

Bỗng nhiên, bên cạnh vang lên một giọng nam vừa trầm vừa tức giận: "Cố Giai Giai!"

Mọi người đều kinh ngạc, nhìn theo tiếng gọi, chỉ thấy Lưu Tri Viễn đang đứng cách họ ba bước, mặt mày còn khó coi hơn cả Tôn Vĩnh, nhìn chằm chằm vào Cố Giai Giai, "Em đang làm gì vậy?!"

Cố Giai Giai vô thức lùi lại hai bước, sắc mặt trắng bệch: "... Làm gì là làm gì?"

Lưu Tri Viễn: "Em nói đến sân bóng tìm anh, đã tìm đến đâu rồi? Còn anh thì tìm em cả buổi chiều!"

"Em... em..." Cố Giai Giai vô thức liếc nhìn Uất Trì, không biết nói gì, "Chúng em đến thư viện..."

Ánh mắt như chọc cho Lưu Tri Viễn tức giận hơn, anh ta quay sang Uất Trì, giơ tay như muốn túm lấy cổ áo y. Uất Trì đang định giơ tay ngăn cản thì Kỷ Kinh Chập bên cạnh đột nhiên nắm lấy cổ tay Lưu Tri Viễn, Uất Trì nghe rõ tiếng xương răng rắc.

Chẳng lẽ Kỷ Kinh Chập đã bẻ gãy cổ tay của Lưu Tri Viễn? Lúc y đang lo lắng thì Lưu Tri Viễn lại vung tay kia đấm vào mặt Kỷ Kinh Chập, Kỷ Kinh Chập tránh ra sau, đạp vào chân Cao Cầu Tác một cú. Cao Cầu Tác và Cố Giai Giai cùng hét lên.

Trong tiếng hét chói tai, Tôn Vĩnh cũng không chịu thua kém lao vào làm loạn, túm lấy một cánh tay của Uất Trì không buông, nói cực nhanh vào tai Uất Trì: "Đây là người chết phải không? Là người chết phải không? Vậy chúng ta đánh thắng cậu ta kiểu gì, chạy mau, chạy mau!"

Uất Trì nhìn Kỷ Kinh Chập và Lưu Tri Viễn đánh nhau, năm năm không gặp, không ngờ kỹ năng đánh đấm của Kỷ Kinh Chập đã tiến bộ đến vậy, cơ bản là hoàn toàn áp đảo, đè Lưu Tri Viễn ra đánh. Khó khăn là mặc dù Lưu Tri Viễn bị đánh nhưng vẫn không rời mắt khỏi Cố Giai Giai, như một con sói chịu nhục, ngay cả Uất Trì cũng rùng mình trước ánh mắt đó.

Y nói với Cố Giai Giai: "Chạy về phòng làm việc đi!"

Cố Giai Giai không động đậy, Uất Trì lại hét thêm lần nữa. Đẩy cả Tôn Vĩnh và Cao Cầu Tác: "Tất cả về phòng làm việc!"

Dù sao đi nữa, lang thang trong trường sau bảy giờ tối cũng quá nguy hiểm.

Cố Giai Giai vừa chạy, Lưu Tri Viễn đột nhiên điên cuồng giãy giụa, Kỷ Kinh Chập không giữ nổi, để anh ta chạy thoát, đuổi theo Cố Giai Giai.

"Má nó!" Kỷ Kinh Chập lau khóe miệng, cùng Uất Trì đuổi theo.

Dọc đường, Uất Trì và Kỷ Kinh Chập đuổi kịp Lưu Tri Viễn hai lần, vật lộn vài lần, nhưng đều không ngăn được. Lưu Tri Viễn không quan tâm mình bị đánh bao nhiêu lần, trong mắt chỉ chăm chăm đuổi theo Cố Giai Giai.

Lưu Tri Viễn bắt được Cố Giai Giai dưới tòa ký túc xá, Uất Trì và Kỷ Kinh Chập cũng đuổi kịp, lao vào kéo. Trong lúc xô đẩy, Uất Trì thoáng nhìn thấy một bóng đen khổng lồ vụt qua tầm mắt mình, đập xuống.

Rồi y nghe thấy Cao Cầu Tác hét lớn phía sau: "Cẩn thận!"

Ngay sau đó là một tiếng va đập rất lớn.

Uất Trì cảm nhận được vật đó gần như sượt qua mũi mình rơi xuống đất, một khắc sau đó là tầm mắt đỏ tươi.

Có người từ trên lầu rớt xuống, đập ngay trước mặt bọn họ.

Là Cao Vũ Lương.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro