Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24: Điều đã quên, điều nên nhớ (1)

Dãy núi Thiên Sơn, trung tâm phía Nam lục địa Aslan.

Ba trăm năm trước.

Trấn Thủy Cư nằm dưới chân núi Thiên Sơn, quanh năm hưởng phúc khí của thần, chưa từng bị ma vật quấy nhiễu. Cuộc sống người dân trải qua hàng ngàn năm bình yên, bởi vậy tâm tính không chỉ chất phác phúc hậu, lại đồng dạng tránh tranh đua với đời.

Cư dân trong trấn đồn rằng Thiên Sơn là núi thiêng, phàm nhân không thể tự tiện xâm phạm, chỉ được phép từ xa tế bái cung phụng.

Tuy nhiên, người trẻ tuổi thường hiếu kỳ, vẫn luôn có nhiều thanh thiếu niên trái lời trưởng bối trốn lên núi tìm hiểu. Nhưng sau cùng kể cả may mắn chiêm ngưỡng hình dáng thật của "thần", tất cả đều sẽ mất ý thức một cách bí ẩn, đến khi trở về nhà, thì chẳng còn nhớ gì nữa.

Vốn dĩ bản chất bảo vệ lãnh thổ của phượng hoàng tương đối cao, chỉ là không xem nhân loại như mối nguy đáng ngại, vậy nên đôi lúc sẽ mặc kệ con người cùng vài giống loài khác tới tận sát địa phận, mới bắt đầu dùng phép đánh lạc hướng bọn họ.

Và quá khứ đã từng kéo dài suốt mấy trăm vạn năm ấy, vào giây phút huyết mạch duy nhất của thượng tôn Phượng Quân Dao - Phượng Ly, bị ma tộc cướp đi một nghìn năm trước, niềm tin rốt cuộc chậm rãi sụp đổ.

"Thế, giải pháp là thiết lập trận đồ này đó hả?"

Đoan Mộc Mạc Ly tò mò, cúi mình định nhặt một viên đá nằm cách đó nửa bước chân. Giây phút ngón tay chạm trên nền đất, không trung yên tĩnh bỗng dưng xuất hiện tiếng rít gió nhè nhẹ, mặt đất thoáng chốc "răng rắc" nứt toạc một khe hở lớn cỡ người trưởng thành. Từ sâu bên dưới vươn ra hàng chục sợi dây leo cứng hơn sắt thép, thần tốc cuốn quanh Đoan Mộc Mạc Ly, điên cuồng kéo y xuống.

Nhãn thần Phượng Thanh Di sắc bén, vệ hồn kiếm trong tay rung chuyển, một nhát chém đứt lìa toàn bộ dây leo, tay còn lại nhanh gọn kéo đối phương lui về phía sau.

"Cẩn thận chút, là trận pháp vừa khởi động." Phượng Thanh Di nhíu mày nhìn y, giữ chặt không cho Đoan Mộc Mạc Ly chạy nhảy lung tung nữa.

Đoan Mộc Mạc Ly cong khoé môi, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, xem chừng hoàn toàn không vì mình suýt bị lôi xuống lòng đất nghiền nát mà sợ hãi, trái lại tia sáng trong mắt càng lớn, rõ ràng là đã bị cơ quan cạm bẫy kia khơi gợi hứng thú.

Còn nhớ một nghìn năm trước, thời điểm khủng hoảng khi quân chủ tương lai của phượng hoàng tộc là Phượng Ly bị bắt cóc, các trưởng lão liền dành tâm huyết hơn sáu mươi năm để thiết kế Chúc Chú trận - một đại trận phòng hộ bao trùm khắp lãnh địa Thiên Sơn. Trận này vô cùng hoàn hảo, chia thành các phần sinh môn và tử địa. Bước lên đường sinh môn sẽ sống, nếu chẳng may chọn nhầm tử địa thì nhất định phải chết.

Từ dưới chân núi tìm kiếm, hoặc cho dù là bay trên cao hướng xuống quan sát, cũng sẽ không thể phân biệt được hai loại đường này, bởi rải rác tại Thiên Sơn còn bố trí vô số thực thể gây ảo giác. Đương nhiên, cũng chỉ thành viên phượng hoàng tộc biết rõ sinh môn nằm ở những vị trí nào.

"Vậy nếu chẳng may có dân thường lên núi thì sao?" Đoan Mộc Mạc Ly không thích bị Phượng Thanh Di giữ chặt như vậy, y hơi nghiêng đầu, cánh tay vòng qua, bắt đầu leo leo lên người hắn.

"Phàm là kẻ không có linh lực sẽ chưa kích động trận pháp, nhưng để phòng rủi ro thuật thức sẽ xoá sạch ký ức bọn họ. Thêm vào đó, bất kể giống loài muốn vào Thiên Sơn trước đấy phải gửi thiệp truyền tin, nếu không..." Phượng Thanh Di nói đến đây chợt ngừng lại, nhăn mặt gỡ đối phương ra rồi quẳng sang một bên.

"Ta hiểu rồi mà." Đoan Mộc Mạc Ly bị Phượng Thanh Di ném qua ném lại đã quen, vẫn vô cùng cao hứng, nheo mắt xa xăm ngước lên đỉnh núi: "Thế giờ chúng ta sẽ vào tử địa hả?"

Trận pháp dù hoàn mỹ đến mấy sau thời gian dài cũng sẽ yếu đi hoặc xuất hiện khuyết điểm. Vì vậy cứ cách mười năm một lần, phượng hoàng tộc sẽ cử hai thành viên có kinh nghiệm và khả năng chiến đấu tốt nhất xuống dưới chân núi, lần lượt kiểm tra kết giới bao quanh Thiên Sơn, cùng tình hình hiện tại các điểm sinh môn và tử địa.

Từ nhiều năm trước sức mạnh của Phượng Thanh Di đã lộ dấu hiệu vượt trội so với các tiểu bối cùng trang lứa, dù chưa trưởng thành lại được phá lệ cùng tộc trưởng Phượng Quân Dao bảo trì hai đường sinh tử của Chúc Chú trận. Có điều sau ngày Đoan Mộc Mạc Ly trở về, vị trí vốn chỉ dành cho mẫu thân bỗng chuyển giao thẳng sang cho y.

Y chẳng nhịn được nghĩ thầm: Các trưởng bối vậy mà cũng tin tưởng ta thật, giao cho một tay mơ làm chuyện trọng đại thế này.

Sau đó vô tình nhìn sang người bên cạnh...

Vẻ mặt kiên nghị mà khiêm tốn, quả nhiên là một hài tử tâm lý cao thượng cùng bất khuất.

Khí thế mạnh mẽ lại áp đảo, cho thấy rõ rất tự tin vào năng lực của mình.

Thắt lưng và thân hình thẳng tắp, chính là ngạo cốt thà gãy không cong trong truyền thuyết!

Trong phút chốc, đáy lòng Đoan Mộc Mạc Ly chảy ra hàng loạt câu văn có vần xếp thành đoạn, cùng các loại nghệ thuật ngôn từ nối đuôi nhau hình thành vô số lời khen ngợi, suýt nữa thốt ra!

Quả nhiên không phải họ tin ta, mà tin Thanh Di có đủ năng lực bảo hộ cái mạng nhỏ kia của ta thì đúng hơn.

Nghĩ tới khả năng cao là thế, Đoan Mộc Mạc Ly liền rầu thối ruột.

"Suốt quá trình nhớ luôn đi sát phía sau ta. Ta đã khảo nghiệm tử địa nhiều lần, biết cách làm sao để vượt qua."

Phượng Thanh Di nhìn cái mặt Đoan Mộc Mạc Ly như đưa đám, bình tĩnh nhấc eo nâng y đứng thẳng dậy, quan tâm nhắc nhở.

Hắn tra lại kiếm vào trong vỏ, sau khi thu về hồn ấn mới bước một chân lên, bắt đầu tiến nhập trận pháp.

Đoan Mộc Mạc Ly vui vẻ lắc lư, chắp tay ngoan ngoãn bước theo Phượng Thanh Di.

Khác hẳn với sinh môn rộng rãi tươi tốt đầy tiếng chim, tử địa lại là vùng đất hoang vu nhờ thuật thức mà mở rộng đến vô hạn. Dưới chân là thềm đá trơn trượt, rêu xanh trải dài, bởi vì không được quét dọn nên lá rụng gần như che kín cả con đường, chồng chất lên nhau, tản ra mùi mục nát thối rữa. Khí độc lượn lờ trên những thân cây màu đen, ánh lên quầng tím nhàn nhạt dưới mặt trời, có thể dọa ngất một đám dược sư hiểu biết về chất độc.

Bởi tính chất địa lý phát triển vô tận, kẻ đã xâm phạm tử địa chỉ còn lựa chọn tiến thẳng phía trước, không có cơ hội quay lại, cũng chẳng thể tẩu thoát theo bất cứ hướng nào khác.

"Này Thanh Di, kiếm của ngươi có phải vệ hồn kiếm không? Nó tên là gì thế?" Đoan Mộc Mạc Ly vốn chẳng chịu nổi nhàm chán, đang thời điểm cần tập trung y vẫn ngứa miệng nói vài câu, chọt chọt đuôi kiếm thiếu niên bên cạnh.

"Đừng quậy nữa." Phượng Thanh Di nghiêm giọng, chỉ sợ lúc bọn họ trò chuyện sẽ vô ý chạm phải cạm bẫy trong trận.

"Đừng Quậy Nữa?" Đoan Mộc Mạc Ly há hốc miệng. Y bỗng liên tưởng đến hình ảnh một mỹ thiếu niên mắt sáng như sao, khinh khỉnh lạnh nhạt rút ra trường kiếm, sau đó chĩa thẳng mặt kẻ thù mà mắng "Đừng Quậy Nữa!".

Má, người đâu mà ngầu đến không dám nhìn thẳng.

Thanh Di hài tử chẳng hề hay biết vệ hồn kiếm quý giá của mình vừa bị nhầm sang cái tên vô cùng dở hơi, vẫn cần mẫn làm một chú ong thợ chăm chỉ vạch lá tìm đường.

Sau khi an toàn đi thêm khoảng tám trăm bước, khắp bốn phía đồng loạt vang vọng âm thanh rít gào thảm thiết như tới từ hàng ngàn oan hồn.

Đồng tử Phượng Thanh Di mở lớn, vội vã xách cổ Đoan Mộc Mạc Ly ngự gió bay lên.

Lúc này, mặt đất xung quanh họ đã nứt toác hàng loạt hố sụt không thấy đáy, cuồn cuộn phun trào dung nham nóng chảy cao hơn mười mét. Mới đây khắp tử địa còn là gió thổi chờn vờn nhẹ bẫng, nay bão tố bùng nổ, biến thành những vòi rồng khổng lồ tích điện, điên cuồng xoáy sang chỗ cả hai. Khí độc cũng đã biến thành màu tím thẫm, nồng độ chất độc trong nháy mắt tăng vọt mấy chục lần.

???

Mặt Phượng Thanh Di tối sầm, tự hỏi hôm nay trận pháp bị kích thích cái gì mà bày ra tấn công khoa trương thế kia, cứ như đôi bên là thù giết cha không bằng.

Đoan Mộc Mạc Ly cũng chẳng hiểu ra làm sao, cạn lời nhìn đống linh khí loạn thất bát tao đang lao vun vút đến đây, nhanh chóng kéo thằng nhóc đứng cạnh chạy bán sống bán chết.

Trước đó mẫu thân y đã căn dặn cấu trúc trận pháp luôn biến hóa dựa theo sức mạnh sinh vật tiến vào. Linh lực càng cao phản ứng càng cuồng bạo. Chỉ có điều dựa trên mô tả về những lần tấn công trong quá khứ của Chúc Chú trận, rõ ràng nó chưa từng khủng khiếp nhường này.

Đoan Mộc Mạc Ly rút từ túi trữ vật một thanh kiếm sắt, đối lưng cùng Phượng Thanh Di phá tan từng đợt công kích liên tiếp tới.

Đất đai đổ vỡ nát vụn, rền vang những âm thanh "ầm ầm" đinh tai nhức óc. Trong phạm vi bầu trời phía trên tử địa, hằng hà sa số thiên thạch to lớn tựa các toà lầu hai tầng ló dạng, thi nhau rơi xuống nghiền nát cây cối xung quanh.

Lông mày Đoan Mộc Mạc Ly nhíu chặt, bấm ngón tay nhẩm tính. Từ khi bước vào trận pháp đến giờ mới chưa đầy nửa tiếng, nếu còn ngoan cố mong chờ các trưởng bối phát hiện thì sẽ muộn mất.

Y lại nghiêm trọng nhìn sang Phượng Thanh Di. Hắn bởi vì không chịu nổi từng luồng sóng xung kích mãnh liệt tràn tới, chèn ép lục phủ ngũ tạng mà khoé môi đã tràn ra tia máu, quả nhiên là khó duy trì chống đỡ được nữa.

Đoan Mộc Mạc Ly cũng biết thể lực mình chẳng chút phù hợp với kiểu chiến đấu kéo dài, chầm chậm ngẩng đầu ngó xa xăm. Đáy lòng y đau khổ hết sức, buồn bã tự nhủ: Mẫu thân sau việc này chắc sẽ không giận ta tội bất hiếu đúng không...

Đương nhiên dù câu trả lời có ra sao, Đoan Mộc Mạc Ly cũng đã quyết định. Y đành phải chấp nhận số phận an bài, khẽ khàng triệu hồi Yên Diệt, cảm nhận làn sóng năng lượng bao la dần áp đảo tất cả.

Giây phút ấy thời gian như bị tua chậm hàng ngàn lần. Sâu trong lòng dãy núi Thiên Sơn, một đạo kiếm khí khủng khiếp tựa thần quân giáng thế phóng thẳng lên cao, cùng tiếng nổ lớn vang xa vạn dặm, chớp mắt xé đôi bầu trời.

Rất rất lâu sau đó, gió lốc cuồn cuộn nặng nề tan đi, hiển lộ hình ảnh mọi thứ xung quanh đều đã biến thành tro bụi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro