Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: ...Thật sự là quá xấu hổ.


Đợi đến khi trời hoàn toàn tối xuống, Lệ Chanh mới ôm áo đông phục kia, lén lén lút lút từ trong hẻm nhỏ chui ra ngoài.


Cảnh sát sớm đã bị Tiêu Dĩ Hằng dẫn đi, vị bà ngoại "Nhiệt tình giúp người" kia cũng chạy về nấu cơm cho cháu gái.


Cậu nhìn quanh không thấy một ai ngoài hẻm nhỏ, trong ngực ôm áo khoác Tiêu Dĩ Hằng, đột nhiên cảm thấy vắng vẻ.


Đến bây giờ vẫn không hiểu, vì sao Tiêu Dĩ Hằng ở thời khắc sống còn lại chủ động đứng ra dẫn cảnh sát đi, càng không hiểu bản thân vì sao sau khi ngửi được tin tức tố, đầu óc sẽ trống rỗng.Lệ Chanh lấy điện thoại di động ra, bắt đầu tìm kiếm___


Thuốc mê có mùi vị gì?


Có tin tức tố mùi thuốc mê không?


Ngửi tin tức tố mùi lạnh rét có tác dụng gây mê không?


Vì sao ngửi phải tin tức tố của alpha đầu óc sẽ trống rỗng?


Sau khi đánh nhau ngửi phải tin tức tố alpha sẽ bị ảnh hưởng trí thông minh?


...Mấy vấn đề của cậu đều vô cùng kì quặc, sau khi tìm hiểu hàng tá vấn đề, website báo hỏng.Lệ Chanh: "..."


Được rồi.


Lệ Chanh nghĩ, tất cả vấn đề không giải quyết được đều lấy vận động vượt giới hạn thiếu khí để giải quyết đi.


Cậu cầm điện thoại do dự một hồi, vốn định gửi cho Tiêu Dĩ Hằng một tin nhắn nói cảm ơn, nhưng mở danh bạ ra, cậu mới phát hiện mình không có phương thức liên lạc của Tiêu Dĩ Hằng.Thật ra lấy nhân mạch của cậu, nếu như cậu muốn tìm, có trăm ngàn loại phương pháp liên hệ với Tiêu Dĩ Hằng, nhưng Lệ Chanh vẫn là ép buộc mình nhét điện thoại về trong túi quần.Đường phố lên đèn, cả con đường đều bị người tan tầm tràn ngập đi đường. Lệ Chanh một thân một mình đi ngược lại với đoàn người, mỗi người lướt qua cậu, đều sẽ vô ý thức mà liên tục đặt ánh mắt trên khuôn mặt xinh đẹp của cậu.


Lệ Chanh tới siêu thị mua túi ni lông, nhét áo khoác đồng phục kia vào, xách một bộ đồng phục nặng trĩu trong tay, cực kỳ có cảm giác tồn tại.


Lệ Chanh quay về trường học, lần này cái thang ngoài tường vẫn còn, không ai trộm. Cậu mấy bước liền xông vào rừng cây nhỏ ở bãi tập của trường, thuận theo điểm mù của máy giám sát trở về ký túc xá.


Nhất Trung Hoa Thành dựa theo thuộc tính ABO mà chia làm ba tòa nhà, mỗi tòa bốn tầng, hai tầng dưới của nam, hai tầng trên của nữ.


Lệ Chanh ngựa quen đường cũ chạy về phòng ngủ, bạn cùng phòng của cậu còn ở trên lớp tự học, chưa có trở về.


Hên là chưa về.


Lệ Chanh cầm theo áo khoác kia của Tiêu Dĩ Hằng đi quanh trong phòng hai phòng, giống như một con cún con ngậm xương nghĩ xem nên giấu chiến lợi phẩm của mình ở đâu.Giấu trong tủ treo quần áo?


Cấu tạo của ký túc xá bọn cậu là giường trên bàn dưới (tủ), Lệ Chanh cẩn thẩn kéo cửa tủ quần áo ra một khe, đi đến nhìn thoáng qua, bên trong chất đầy quần áo cùng với chăn mền dùng vào mùa đông, hơi không cẩn thận liền sẽ gây nên núi lở, thực sự nhét không vừa một cái áo khoác đồng phục.


Ném trên mặt đất?


Lệ Chanh cầm cái áo khoác kia lên nhìn thử, chỉ thấy ống tay áo trắng như tuyết, ngay cả cổ áo dễ dàng xuất hiền vết mồ hôi nhất cũng đều sạch sẽ y như mới. Nếu đặt bên cạnh đồng phục của Lệ Chanh mà so sánh, rõ ràng là của cậu tối hơn.


Treo trên ban công?


Cũng được, nhưng mục tiêu quá rõ ràng, bạn cùng phòng khác vừa về đến, liền sẽ phát hiện trên ban công nhiều hơn một cái đồng phục xa lạ, nếu hỏi đến...


Không đợi Lệ Chanh nghĩ kỹ nên xử lí cái áo khoác này thế nào, trong hành lang vang lên một trận tiếng ồn ào, nghe tiếng thì là những học sinh khác trở về sau tự học buổi tối!


Có ba tiếng bước chân đứng bên ngoài cửa ký túc xá, có người móc chìa khóa ra, chuẩn bị mở cửa.


Lệ Chanh đầu óc nóng lên bối rối, không hề nghĩ ngợi, liền ném đồng phục kia lên trên giường mình!


Cùng lúc đó, cửa ký túc xá bị đẩy ra, ba vị omega cùng phòng cậu xuất hiện ngoài cửa.


Nhìn thấy hắn ở đây, ba vị cùng phòng đều có chút kinh ngạc.


"Lệ Chanh, hôm nay sớm như vậy mà cậu đã về rồi?" Trong đó có một omega mập mạp lên tiếng chào hỏi với cậu, trong tay cậu ta còn cầm đồ ăn khuya, là bún thập cẩm cay mà nhà ăn mới ra.Lệ Chanh cứng đờ gật gật đầu: "Ừm, hôm nay về sớm."


"Kỳ quái" Tiểu mập mạp kia kỳ quái mà hít mũi một cái, tàn nhang nhỏ trên mặt cũng nhảy lên theo cùng, "Trong ký túc xá chúng ta làm sao có mùi của alpha hoang dã vậy?


Lệ Chanh: "..."


Chẳng lẽ mũi của kẻ ăn hàng đều linh như vậy sao?


Hai người kia nghe cậu ta nói, cùng tò mò ngửi trái ngửi phải.


"Ui, hình như có thật á..."


"Nhưng mà mùi rất nhạt, không ngửi được cụ thể là mùi vị gì."


"So với alpha khác không giống, có alpha có mùi thum thủm."


Ba người họ giống như ba con chuột chũi ở trong ký túc xá tiến hành ngửi quang ký túc xá, toàn thân Lệ Chanh cứng đờ đứng dưới giường của mình, sợ bọn họ phát hiện ra điều gì không hợp lý.


"Bún thập cẩm cay sắp lạnh rồi kìa!" Lệ Chanh cái khó ló cái khôn nói, "Thứ này ăn nóng mới ngon, lạnh ăn khó chịu!"


Tiểu mập mạp quả nhiên bị cậu dời đi lực chú ý, vừa nhắc tới ăn, lập tức ném cỗ mùi vị alpha thần bí kia ra sau ót.


Phù...Lệ Chanh thở ra một hơi, cũng không biết vì sao mình khẩn trương như vậy.


Ba bạn phòng chia sẽ phần bún thập cẩm cay kia, còn rất nhiệt tình chào hỏi Lệ Chanh, hỏi cậu có ăn không.


Lệ Chanh bị dọa tới muốn no, chỗ nào còn ăn được.


Ba bạn cùng phòng này thật ra không phải cùng lớp với Lệ Chanh, phòng bạn họ có một omega nam chuyển trường nên dư ra một cái giường, Lệ Chanh mới chuyển tới.


Vừa mới bắt đầu, bọn họ nghe quản lý kí túc xá nói muốn chuyển Tiểu Bá Vương nổi danh trường học đến phòng bọn họ, bọn họ đều sợ hãi, bắt đầu bổ não cuộc sống bi thảm của mình bị nô dịch, bị bắt nạt, bị sỉ nhục.


Nào nghĩ tới thực tế sau khi tiếp xúc, mới phát hiện Lệ Chanh đặc biệt dễ nói chuyện, giỏi ăn nói còn không đạo đức giả, mà cậu bởi vì thông thạo lối đi bí mật ra trường học, thường xuyên đem đồ ăn vặt, tạp chí về cho bọn họ.


Ba người ăn xong bún thập cẩm cay, hôm nay đến phiên tiểu mập mạp rửa chén.Tiểu mập mạp làm động tác muốn trèo lên giường.


Giường của cậu ta sát bên giường Lệ Chanh, nếu cậu ta lên giường, tất phải thấy áo đồng phục kia trên giường!


Lệ Chanh hỏi cậu ta: "Cậu rửa chén thì rửa chén, trèo lên giường làm gì?"


Tiểu mập mạp nói: "Tui còn mặc đông phục á, ký túc xá nóng như thế, tui lên thay đồ ngủ mát mẻ!"


Lúc cậu ta nói chuyện, tay chân đều để lên thang.


Lệ Chanh cọ một chút đứng đậy, đoạt lấy bát đũa của bọn họ: "Tôi không nóng, để tôi!"Tiểu mập máp: "...?"


Lệ Chanh giống như là đạp Phong Hỏa Luân, bay vào phòng rửa mặt rửa chén ở bồn nước, lại bay trở về.


Kết quả vừa mới bước vào, liền phát hiện bạn cùng phòng thứ hai cũng đứng trên thang.Bạn cùng phòng thứ hai nói: "Điện thoại tui hết pin, cục sạc ở bên trên."


Lệ Chanh vèo một cái, ném cục sạc mình tới: "Đêm nay tôi không cần, cậu cầm dùng đi!"Bạn cùng phòng thứ hai: "...?"


Vừa giải quyết xong cậu ta, bạn cùng phòng cuối cùng thế mà cũng muốn đi lên!


Lệ Chanh thật là muốn nổ: "Cậu cậu cậu cậu đi lên làm gì?"


Bạn cùng phòng cuối cùng cười hì hì nói: "Không có gì. Tui nhìn cậu khẩn trương như vậy, chết sống ngăn không cho bọn tui lên giường, cho nên tui muốn lên coi thử một chút trên giường cậu cuối cùng có cái gì."


Có thể thi đậu Nhất Trung Hoa Thành đều là người có trí thông minh không thấp, Lệ Chanh khác thường như thế, tất cả mọi người đều phát giác được đều không đúng.


Lệ Chanh: "..."


Lệ Chanh bóp nắm đấm kêu răng rắc, có phải bình thường cậu đối với bọn họ quá tốt phải không, bọn họ thế mà không để đại ca Nhất Trung Hoa Thành cậu vào trong mắt á!


Bốn người trong phòng ký túc xá đuổi đánh nhau náo loạn một trận, bởi vì tiếng động quá lớn, dẫn tới chú ý của quản lý ký túc xá.


Quản lý ký túc xá ở ngoài cửa gõ gõ: "227! Các em yên tĩnh một chút, biết mấy giờ rồi không, ký túc xá phải tắt đèn."


Bọn họ lúc này mới phát hiện đã trễ như vậy rồi, nhanh chóng cướp bồn rửa mặt ở phòng tắm.Lệ Chanh giẫm lên dép lêm là người chạy nhanh nhất trong đám người, lúc về phòng cậu cũng xông vào chỗ đầu tiên.


Lúc những người khác còn thay đổi áo ngủ, cậu đã thoát sạch sẽ hết quần áo trên thân trên, chỉ mặt một quần ngủ dài, thử trượt một chút liền chui lên giường.


Áo khoác Tiêu Dĩ Hằng còn êm đẹp nằm trên giường cậu.


Hai tay cậu tung chăn mền ra, ngón chân giả bộ như không có việc gì kẹp lấy cái áo kia, tìm đúng lúc kéo vào trong chăn___


Lúc tiểu mập mạp thuận theo cái thang trèo lên, chỉ thấy Lệ Chanh đã đàng hoàng nằm trong chăn, chăn mền cuốn thành một cục, chăm chú bọc lấy thân thể cậu. Trừ cái đó ra, trên giường cậu một món đồ dư thừa gì cũng không có.


Lệ Chanh liếc cậu ta một cái, chậm rãi từ dưới gối lấy ra một quyển manga, huýt sáo nhìn lại.Thấy cậu biểu hiện như bình thường, tiểu mập mạp gãi gãi mặt, nghĩ thầm, thật chẳng lẽ là bọn họ suy nghĩ nhiều?


...


Đêm khuya, trong ký túc xá yên tĩnh, từ ba chiếc giường khác truyền ra hơi thở ôn hòa.Nhưng mà tiếng tim đập của Lệ Chanh lại không có cách nào yên tĩnh.


Khác với bạn cùng phòng, từ trước tới nay Lệ Chanh không có thói quen mặc đồ ngủ. Ở một nơi như cô nhi viện kia, có thể mặc quần áo sạch sẽ cũng không tệ rồi, làm gì vải vóc may đồ ngủ? Tất cả bé trai đều chỉ mặc quần đùi đi ngủ, cậu cũng không ngoại lệ.


Về sau mãi đến khi phân hóa, cậu mới đổi quần đùi thành quần dài tới mắt cá chân, có điều nữa người trên luôn có thói quen để trần, cậu mặc quần áo thật sự là ngủ không được.


Thế nhưng buổi tối hôm đó, trong chăn của cậu nhiều hơn một thứ.


Vải của áo khoác đông phục rất thô, ma sát da cậu, khóa kéo lạnh buốt tỳ vào lồng ngực cậu, làm trên người nổi lên một tầng vết hằng.


Cậu có chút không thoải mái giật giật người, lặng lẽ kéo chăn mền ra, vùi đầu chui vào.Nhưng nơi nhỏ hẹp ấm áp như thế, lại có lợi cho tin tức tố tụ hội.


Mùi tuyết nhàn nhạt đập vào mặt, trong thoáng chấp, Lệ Chanh còn tưởng rằng mình chui vào ngực Tiêu Dĩ Hằng.


Thật sự là...thật sự là...


Lệ Chanh kẹp chặt hai chân.


...Thật sự là quá xấu hổ.


...


Đêm nay Lệ Chanh mơ rất nhiều, sau khi tỉnh đại não còn lơ mơ, cũng không nhớ ra được cụ thể là làm gì.


Trong ký túc xá trống rỗng, bạn cùng phòng đều dậy sớm lên lớp tự học, từ trước tới nay cậu là vua tới trễ, ngày nào cũng ngủ nhiều hơn một giờ so với người khác.


Cậu mờ mịt ngồi đậy, dưới nắng ban mai mái tóc vàng hoe hệt như là nửa trong suốt, chỉ cần cậu không nói gì, mọi người nhìn thấy cậu đều sẽ nghĩ rằng cậu là thiên sứ được thượng đế ban cho sủng ái.


Qua hồi lâu, tâm hồn bay xa của Lệ Chanh rốt cục cũng quay về.


Cậu đi ngủ có thói quen đạp lấy chăn mền, sáng sớm thức dậy thường xuyên phát hiện hơn nữa người mình lộ ở bên ngoài, hai chân kẹp lấy một đống chăn cuộn thành đoàn.


Nhưng mà hôm nay, chăn mền của cậu còn êm đẹp đắp trên người, mà hai chân cậu kẹp chính là...


....Móa!


Lệ Chanh hốt hoảng rút món quần áo kia của alpha từ trong chăn ra, giống như khoai lang nóng làm bỏng tay mà vứt ra mặt đất.


Sau khi vứt xong cậu lại hối hận, nhanh chóng nhảy xuống nhặt quần áo lên.


Qua một đêm, mùi vị alpha nhàn nhạt trên quần áo đã biến mất gần như không còn, không biết có phải Lệ Chanh suy nghĩ nhiều hay không, cậu luôn cảm thấy trên chiếc áo này có nhiều thêm mùi của mình.


Cậu vốn định hôm nay trả quần áo cho Tiêu Dĩ Hằng, nhưng lại sợ cáo mũi Tiêu Dĩ Hằng thính, sẽ ngửi ra cái gì.


Cậu chỉ có thể lén lén lút lút cầm bột giặt và thau vào phòng tắm một lần nữa giặt cái áo khoác kia một lần, nữa đường còn suýt gặp phải quản lý ký túc xá.


Thật sự là kỳ lạ, chỉ là giặt một bộ đồ, cậu có làm gì xấu đâu?


Tiêu gia.


Tiêu Dĩ Hằng rửa mặt xong, sửa xong tốt cặp sách ra khỏi phòng.


Cha Tiêu thấy anh chỉ mặc đồng phục ngắn tay mùa hè, nhíu mày hỏi: "Sao hôm nay không mặc áo khoác? Sáng sớm không lạnh à?


Tiêu Dĩ Hằng thản nhiên nói: "Áo khoác để quen ở trường học."


"Coi chừng cảm mạo."


"Vâng."


Đoạn đối thoại này nếu phát sinh ở nhà khác, nhất định là phụ từ tử hiếu, một đoạn đối thoại ấm áp của cha quan tâm thân thể của con trai. Thế nhưng Tiêu Dĩ Hằng hiểu rõ rằng, cha dặn dò anh chỉ là vì không muốn anh bởi vì bệnh mà ảnh hưởng đến việc học.


Điểm tâm đã được bày sẵn trên bàn.


Trên bàn ăn Tiêu gia vĩnh viễn là yên tĩnh im ắng, trạng thái khi ăn không nói đã trở thành quy tắc mà Tiêu Dĩ Hăng phải tuân thủ từ khi đi nhà trẻ nay.


Món ăn thanh đạm trên bàn, mỗi người một ly cafe đen, một lát bánh mỳ kẹp rau quả, chà bông và phomai, một quả trứng gà, đặc biệt đơn giản.


Ở trong mắt cha mẹ Tiêu "Hiệu suất mới quan trọng", "Ăn cơm chỉ để sinh tồn", bữa ăn sáng nhanh chóng lại nhiều dinh dưỡng như vậy, bọn họ có thể ăn liên tục ba tháng, ngay cả mứt hoa quả bên trong bánh mý cũng không đổi loại khác.


Tiêu Dĩ Hằng yên lặng ăn xong phần của mình, mẹ Tiêu lại mang hoa quả đã cắt gọn từ trong phòng bếp ra.


Hôm nay mẹ Tiêu chuẩn bị chính là cam tươi hữu cơ, bà cực kỳ chú ý tới chất lượng cuộc sống, thức ăn rau quả trái cây bán ở chợ cũng không thèm nhìn một chút, nhất định phải là đóng hộp sản xuất trong siêu thị, bên trên dán nhãn hiệu nông trường hữu cơ mới có thể dọn lên bàn ăn của nhà họ.


Dù sao, bọn họ cũng là một nhà toàn alpha! Toàn bộ trong khu dân cư cũng không tìm ra được gia đình thứ hai vừa ưu tú vừa cao quý như gia đình bọn họ!


Qủa cam được cắt thành mấy lát, Tiêu Dĩ Hằng cầm lấy một lát đưa lên miệng, thịt quả và nước vỡ ra giữa răng môi, một cỗ vị ngọt thấm vào đầu lưỡi.


Cái mùi này...


Tiêu Dĩ Hằng sững sờ, không khỏi nhớ tới mùi trái cây ngày hôm qua ngửi thấy trong hẻm nhỏ.Lúc ấy thời gian cấp bách, mùi đó lại cực kì nhạt, chớp mắt là bay đi, Tiêu Dĩ Hằng cũng không quá để ý tới mùi hương đột nhiên xuất hiện rồi biến mất đó.


Nhưng mùi vị đã khảm sâu vào đầu óc của anh, chỉ cần một chút xíu cơ hội liền phun trào ra.Khóe miệng Tiêu Dĩ Hằng nhẹ câu, ngón tay thon dài xinh đẹp lại cầm lên một lát cam.___anh hình như đã biết, tin tức tố của Tiểu Bá Vương vô pháp vô thiên là mùi vị gì rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro