Chương 4
Gã tỉnh lại bởi vì ánh mặt trời sáng chiếu vào mí mắt, gã lại mộng cái mộng xuân hương diễm kia, mỗi lần chỉ cần gã tâm tình phiền muộn, hoặc là nhu cầu phi thường lớn, gã sẽ gặp cái loại giấc mơ quái dị này.
Nhưng không thể không nói, chỉ cần mỗi lần làm xong loại vận động trong mơ này, cách nhật gã sẽ phi thường thần thanh khí sảng, cả người tươi mới hẳn lên. Gã xuống giường, tranh thủ sáng sớm tắm rửa, rồi thay quần áo.
Khi gã xuống lầu ăn bữa sáng, vẫn nhớ không nổi chính mình ngày hôm qua như thế nào về nhà, gã hỏi quản gia: "Ta ngày hôm qua như thế nào trở về?"
Quản gia thấp giọng trả lời: "Đại thiếu gia ngài trong lúc tham gia động thổ điển lễ, bỗng nhiên thân thể không quá thoải mái, Nhị thiếu gia lập tức liền phái xe đưa ngài về. Tôi nghĩ có thể là bởi vì gần đây ngài quá mệt mỏi, công sự làm lụng rất vất vả, cần nghỉ ngơi nhiều hơn."
"Seong Wu đưa ta trở về?"
Quản gia ngừng một hồi mới nói: "Nhị thiếu gia phái xe đưa ngài trở về."
"Ừm." Nghe được tên Seong Wu , làm cho gã cũng không nghĩ muốn hỏi tiếp.
Kang Daniel ăn xong bữa sáng liền lái xe đi làm, tới buổi chiều, gã đi vào văn phòng Seong Wu.
Gã chưa bao giờ tiến vào gian phòng này, tuy rằng bàn ghế vẫn là một kiểu, giống với văn phòng gã như đúc, nhưng Seong Wu thêm một ít bài trí cá nhân, hắn dùng rất nhiều vật thủy lam sắc này nọ để trang trí, có lẽ thủy lam sắc chính là màu Seong Wu yêu nhất.
"Daniel ca?"
Âm điệu run rẩy bởi vì quá mức kinh ngạc, còn trở nên có chút khàn khàn, Kang Daniel hơi mỉm cười, hiển nhiên chính mình đến văn phòng hắn tạo thành khiếp sợ rất lớn, bất quá cũng đúng thế thôi, tuy câu hỏi của phóng viên hôm qua đầy châm chọc, nhưng huynh đệ bọn họ đích xác giống như mặt trăng mặt trời, đây là sự thật, gã cũng rất ít tận mắt nhìn qua Seong Wu.
Seong Wu lo lắng đứng lên, dưới kích động còn đẩy đổ ghế dựa, đang lúc hắn luống cuống tay chân muốn đem ghế dựa nâng dậy, Kang Daniel đã cúi người, tay dài chụp tới, liền đem ghế dựa dựng thẳng.
"Cám ơn anh, Daniel ca." Hắn cơ hồ nói không ra lời.
"Không cần khách khí, ta còn muốn cám ơn ngươi."
Bọn họ trước nay chưa bao giờ có cuộc nói chuyện hòa bình, kể cả khi còn nhỏ, Kang Daniel cũng không theo chân bọn họ nói chuyện, cho dù hắn cùng mẹ có hiện diện, Kang Daniel cũng sẽ làm như không thấy.
Kang Ho Dong từng thực phẫn nộ thái độ của gã, mẹ hắn cũng có thử hóa giải hiềm khích giữa đôi bên, nhưng là này đó với Kang Daniel mà nói đều không có tác dụng, gã vẫn cứ u mê không tỉnh, cùng bọn họ trường kỳ đối đầu.
"Cảm tạ cái gì?" Hắn vì nhìn đến Kang Daniel mà tinh thần đại loạn, lời nói ra run rẩy không thôi.
"Ngươi giúp ta hẹn Yoo Jae Suk, rõ ràng là, ông ta đối với ngươi ấn tượng tốt lắm, ông ta là nể mặt ngươi, mới giúp lần này."
Seong Wu lắc đầu, "Không phải như thế, ông là lão bằng hữu của ba ba."
Kang Daniel từ chối cho ý kiến, ngày ấy ở hội trường, Yoo Jae Suk thực rõ ràng với chính mình khách sáo, với Seong Wu lại phần nhiều là từ ái, gã nói ra lý do gã tới nơi này.
"Ta muốn ngươi theo ta cùng đi bái phỏng Yoo Jae Suk, chuyện này với công ty rất trọng yếu, có ngươi ở đây, hẳn là cuộc gặp mặt sẽ hoàn hảo hơn."
"Gì cơ?"
"Ngươi chiều nay có việc sao?" Gã không để ý tới thái độ khiếp sợ của hắn, chỉ tập trung vào việc gã muốn đạt được.
"Không, không có việc gì."
Với tình huống chuyển biến đột ngột có chút ngạc nhiên, nhưng Seong Wu không có biểu hiện ra ngoài, hắn chưa bao giờ tưởng tượng có một ngày được cùng Kang Daniel sóng vai mà đi, cho nên khi bọn hắn hai người cùng nhau đi ở hành lang công ty, tuy rằng không đến nỗi mỗi người đều thì thầm bàn luận, nhưng cũng đủ kinh thế hãi tục, mỗi người đều trợn mắt nhìn chằm chằm bọn họ, giống như đến vườn bách thú gặp sư tử ăn thịt, voi ăn cỏ đi dạo với nhau ở giữa khu trung tâm náo nhiệt.
Tới tầng hầm ngầm, Kang Daniel mở cửa xe cho hắn vào, bọn họ dọc theo đường đi cũng không có nói chuyện nhiều lắm, nhưng sau khi bái phỏng Yoo Jae Suk xong, bọn họ cùng nhau ngồi xe trở về, Kang Daniel hỏi: "Muốn cùng ăn cơm tối bên ngoài không? Dù sao đã sắp đến giờ ăn."
"Anh muốn mời em ăn cơm?"
Hắn nhẹ cười rộ lên, Kang Daniel nhìn phía hắn nói: "Rất kỳ lạ sao?"
"Vâng, rất kỳ lạ, em vẫn cho rằng anh thực chán ghét em."
Seong Wu nói thật lòng, Kang Daniel hận mẹ hắn đến mức phô thiên cái địa (chỉ thái độ đến mức cực đoan), hơn nữa thực dễ dàng liền nhìn ra được sau khi mẹ hắn qua đời, ngần ấy hận ý không chỗ có thể phát tiết, hắn liền trở thành tiêu điểm của oán hận.
"Tựa như ngươi cũng chán ghét ta sâu sắc, không phải sao?" Kang Daniel trả lời không mang theo chút cảm tình, bởi vì đó là sự thật, bọn họ chỉ là anh em trên danh nghĩa.
"Em không có chán ghét anh."
Seong Wu thả lỏng lưng dựa vào trong xe, hai anh em có thể nói ra lời trong lòng như vậy, cơ hội phi thường khó kiếm, hơn nữa trong không gian xe đóng cửa kín, khiến cho những lời hai người nói này, vang vọng quanh quẩn trong xe, thật lâu không tiêu tán, bọn họ cho tới bây giờ cũng chưa từng có chân chính đối thoại như vậy —— thản nhiên đối mặt đào tâm oạt phế (ở đây hiểu là dốc hết ruột gan) nói ra lời trong lòng.
"Đó không phải lời thật lòng, chúng ta đều biết, ta chán ghét các ngươi, các ngươi cũng chán ghét ta, cho nên ta là người không được sủng ái nhất trong nhà."
Seong Wu trầm mặc một lúc lâu, quay đầu nhìn sườn mặt tuấn dật của Kang Daniel, có người nói Kang Daniel lớn lên trông tuyệt không thô tục mà mang nét tuấn tú hơi ẻo lả, nhưng theo hắn hình dung Kang Daniel thoạt nhìn chính là thông minh, kiên nhẫn, hơn nữa là loại người có tiềm lực để chiến thắng (*), tựa như con báo đen, rong ruổi trong bóng đêm, nháy mắt cắn yết hầu con mồi, gã có một loại hương vị nam nhân rất manly, có thể làm người say mê không thôi.
(*) Từ gốc 势在必得 (thế tại tất đắc): được quyết định để chiến thắng
Hắn nhẹ giọng nói: "Điều đó không đúng đâu, ba ba yêu anh nhiều hơn nhiều so với anh tưởng tượng đó, anh mới là con thân sinh của ông, em không phải."
"Cho nên ông ấy yêu nhất ta, khi ta học trung học, liền khẩn cấp bức bách ta xuất ngoại đọc sách, hạn ta chỉ có nghỉ đông và nghỉ hè mới có thể về nhà? Tuy rằng đây đã là chuyện xưa, nhắc lại cũng chỉ cho thấy ta là nam nhân lòng dạ không rộng rãi, nhưng nói thật lòng, sau khi trải qua việc đó, ta phi thường lý giải cha ta có bao nhiêu yêu ta." Gã trào phúng.
"Sự tình không phải như bề ngoài của nó đâu!" Seong Wu nhìn ra ngoài cửa sổ, cửa kính phản chiếu bộ dáng hắn, lại chỉ hiện ra mơ hồ không rõ, giống như hiện tại ngồi ở chỗ này không phải một con người thật, chỉ là cái bóng hư ảo để ngụy trang mà thôi.
"Không phải như bề ngoài thể hiện ra, vậy ngươi nói cho ta biết, còn có thể giải thích như thế nào? Ông ta yêu ngươi với mẹ ngươi, cho nên đem kẻ vướng bận là ta đá đi, đuổi càng xa càng tốt, nghĩ đủ mọi biện pháp không cho ta bước vào cửa nhà, liền ngay cả di thư còn muốn luật sư mở ra riêng với ngươi, công bố với một mình ngươi trước, sau khi ngươi đồng ý, ta mới được nhìn đến nội dung di thư, này đại biểu di thư có hai bản, đúng không?"
Seong Wu giờ phút này lại im lặng không nói, Kang Daniel lãnh ngạo cười nói: "Có hai bản, một cái là sau khi ngươi đồng ý, di thư chính mới có thể công bố, còn nếu ngươi không đồng ý điều khoản di thư kia, bản di thư còn lại mới có thể công bố."
Seong Wu quay sang phía Kang Daniel, không hề nao núng nhìn thẳng gã, nói ra lời đầy khiêu khích, tuyệt không sợ hãi chút nào. "Rốt cục anh muốn nghe cái đáp án gì? Không bằng anh hiện tại nói cho em biết đi."
"Ngươi là đứa con ngoan của lão ba, ta không phải, cho nên ông đối với ngươi và ta khác biệt rất lớn."
Seong Wu cười tự giễu, đáp án thật sự hắn vĩnh viễn không thể trả lời, hắn có thể làm chính là chọc giận Kang Daniel, làm cho Kang Daniel không đàm luận vấn đề này nữa.
"Kang Daniel, vì cái gì những lời này anh không tại khi ba còn sống nói với ông? Em tin tưởng anh nhất định có thể được đáp án làm anh hài lòng, có lẽ chính là bởi vì anh kỳ quái, khó ở chung, hơn nữa cá tính tự suy diễn tự làm tổn thương mình rồi tự cô lập, mới làm cho ba vô cùng bất đắc dĩ đuổi anh đi."
"Câm miệng!"
Kang Daniel phanh xe đột ngột, làm Seong Wu thiếu chút nữa bay đầu vào kính xe phía trước, Kang Daniel đem xe dừng lại bên đường, sắc mặt lạnh lẽo, thanh âm càng thêm âm trầm.
"Đồ hạ tiện..."
Seong Wu đẩy mấy sợi tóc vương trên hai má mình ra, loại lời nói khó nghe này hắn đã sớm nghe quen.
"Nếu anh muốn tự tạo cừu hận, đó là chuyện của anh, nếu anh muốn hối tiếc, cũng là chuyện của anh, không cần đem em kéo vào, di thư đích xác có hai bản." Hắn lựa chọn định nói ra sự thật, "Nhưng hai bản đều là đối với anh có lợi, ba ba không có từ bỏ anh, ông yêu anh, so với anh tưởng tượng càng yêu anh hơn."
"Cho nên ông ấy cho ngươi được đại bộ phận tài sản, làm cho ta cả đời đều thay ngươi làm việc, đây là kiểu yêu gì? Ngươi nói cho ta biết đi!" Kang Daniel căn bản không tin lời hắn, sự thật xảy ra trước mắt, phụ thân yêu Seong Wu, nên cha lựa chọn trục xuất gã ra khỏi gia đình.
"Nếu anh để ý tiền, em tùy thời đều có thể đem tiền trả cho anh."
Kang Daniel một tay đánh lên vô lăng, ánh mắt gã như phát hỏa nhìn phía Seong Wu, "Ngươi có biết tiền không phải vấn đề, là ông ấy tư tâm đối với ngươi quá tốt, đem ta trở thành nô tài cho ngươi, ta cả đời đều ở đây thay ngươi kiếm tiền, ta ở trong lòng ông ta là cái gì, ta bất mãn chính là chuyện này."
Seong Wu thùy hạ ánh mắt, "Anh cho là điều khoản của di thư với em là tốt sao? Tuyệt đối không phải như anh nghĩ đâu, Daniel, này đó điều khoản chỉ có có lợi cho anh thôi."
"Vậy nói cho ta biết là cái điều khoản gì, nếu ta cả đời không biết đó là gì, ta chỉ có thể cả đời oán hận ngươi. Nói đi. Ngươi nói ngươi không chán ghét ta, cho ta một cái lý do ngươi không chán ghét ta, cũng là cho ta lý do để không chán ghét ngươi."
Seong Wu mở miệng, lại cái gì cũng chưa nói ra, cuối cùng hít một hơi nói: "Em ký thoả thuận giữ bí mật, không thể lộ ra điều này."
"Bullshit! Nói mau, ba vì cái gì đem đại bộ phận tài sản đều cho ngươi, ta muốn không phải tiền, mà là một đáp án, làm cho ta có thể không hận ba người các ngươi."
Kang Daniel túm áo cậu, khí tức giữa hai người như muốn đốt cháy bầu không khí trong xe, Seong Wu đôi môi run rẩy, nhưng cậu kiên định lắc đầu, đây là câu trả lời của cậu, cậu có chết cũng không thể nói ra chân tướng chuyện này, Kang Daniel tức giận đẩy cậu ra, làm cho cậu ngã mạnh vào ghế ngồi.
Kang Daniel nắm chặt nắm tay, nhưng gã rất nhanh liền khống chế được tính tình. "Chỉnh trang lại y phục tối màu của ngươi cho tốt, còn có bảo bạn gái ngươi đừng tạo loại ô mai kia tại địa phương lộ liễu như vậy, ta nhìn thấy cũng ngượng ngùng."
Seong Wu sửng sốt, lập tức thần tình đỏ bừng, liền đưa tay che khuất chỗ dưới cổ, địa phương kia bị in lại hồng ngân thật đậm, cậu hít sâu, đem quần áo vừa rồi lộng loạn chỉnh ngay ngắn.
Seong Wu cụp mắt né tránh, Kang Daniel vô cùng mẫn tuệ phát hiện, vừa rồi khi nói tới di thư, Seong Wu còn mồm năm miệng mười, nhưng là giảng đến ô mai yêu ngân, cậu ngược lại toàn thân không được tự nhiên, thậm chí cả khuôn mặt đều đỏ, cậu lùi sát về hướng cửa xe, hai chân chụm lại, giống như muốn nhảy ra khỏi xe.
"Nữ nhân kia bộ dáng ra sao?"
Gã bỗng nhiên cảm thấy không hài lòng, nữ nhân có thể làm Seong Wu mê đắm như thế là ai? Gã cho tới bây giờ chưa từng nghe qua Seong Wu có chuyện tình lãng mạn, nhưng chưa từng nghe qua, cũng không đại biểu là không có.
Seong Wu thanh âm cũng lãnh trầm xuống, nhưng ánh mắt cậu lóe lên, giống như cực không muốn bàn luận đề tài này.
"Với anh... Với anh không có quan hệ gì."
"Ta về sau không phải là đại bá của nàng sao, tương lai tất rất có quan hệ, ít nhất khi ngươi kết hôn, cũng sẽ phát thiếp cưới cho ta đi." Gã dùng lời nhử cậu.
"Em sẽ không kết hôn." Seong Wu đáp một câu chặn họng.
Kang Daniel không từ bỏ việc đoán nguyên nhân cậu giữ kín như thế, "Là vợ người sao? Thực nhìn không ra ngươi bề ngoài thanh thuần, nguyên lai cũng là kẻ chơi bời."
"Em nói không phải, anh cũng sẽ không tin tưởng đi."
"Hửm? Không muốn cùng ca ca đàm luận đời sống tình cảm của mình sao?" Seong Wu càng không chịu nói ra sự thật, gã lại càng nóng lòng muốn biết đáp án.
"Ca ca gì cơ? Anh căn bản chưa bao giờ cho rằng anh là ca ca của em, hơn nữa chính anh cũng chưa từng yêu, đàm với anh có ích lợi gì." Nhịn không được, Seong Wu cũng phản pháo, nhưng lại nói được đúng lý hợp tình, không khí bỗng nhiên không còn ngưng trọng, lại chuyển biến thành có chút khôi hài.
"Ngươi nghĩ rằng ta khi ở nước ngoài không kết giao bạn gái? Ngươi nghĩ rằng ta sau khi thành niên, ở trong nước không tìm nữ nhân? Ha ha, ta cũng không phải đồng tính luyến ái."
Seong Wu trên mặt bắt đầu nhiễm thượng một tầng đỏ ửng, "Em mới không tin anh có bạn gái, anh chính là nói gạt em."
"Ta chỉ không mang về nhà, lại không có nghĩa là không có." Cậu bướng bỉnh giữ niềm tin làm cho Kang Daniel cảm thấy thú vị hẳn lên.
"Anh bề bộn nhiều việc, không có khả năng có!" Seong Wu kiên trì.
"Hừ, có thể ta chỉ giả vờ bận rộn, ở bên ngoài dưỡng vài người, ngươi có biết với tài lực của ta, cho dù bao dưỡng nữ nhân cũng không có gì khó khăn, hơn nữa việc này, ta cũng không cần hướng ngươi báo cáo."
"Sẽ không, tuyệt đối không có khả năng." Khuôn mặt trẻ con của Seong Wu bỗng nhiên hiện ra nét giận giữ, hơn nữa lần nữa kiên định cho rằng gã không có bạn gái.
"Vậy có muốn thử xem không?" Kang Daniel đưa ra đề nghị.
"Thử cái gì?" Seong Wu đã có điểm không rõ ràng lắm về trọng điểm gã muốn đề cập.
"Có lẽ chúng ta có thể đến hôn một chút, cho ngươi biết ca ca là có từng kết giao qua bạn gái."
Đề nghị bỉ ổi như thế hẳn là có thể khiến bất luận kẻ nào giận tím mặt, liền ngay cả Kang Daniel cũng hiểu được chính mình nói quá tầm xàm, cũng thật quá đà, Seong Wu đích xác bề ngoài có chút mềm mại đáng yêu cùng xinh đẹp quyến rũ, nhưng là nói như vậy, hẳn là hơi quá đáng.
Bất quá Seong Wu không sinh khí, cậu lại nắm chặt dây an toàn, bất an nhìn ra ngoài cửa kính xe, toàn bộ khuôn mặt đều đỏ bừng. Từ hướng nhìn của Kan Daniel, sườn mặt kia phi thường xinh đẹp, gã bỗng nhiên có thể hiểu tại sao Kim Jae Hwan vừa thấy Seong Wu liền nói về hắn như một đại mỹ nhân.
Trên cổ dấu vết hồng diễm giống bị người hảo hảo cắn duyện, vết hồng sắc in trên da thịt tuyết trắng phấn nộn thật thập phần mê người, đến ngay cả chính Kang Daniel cũng nhịn không được nhìn chăm chăm vào mĩ cảnh như tranh này, sau đó gã kìm lòng không đậu vươn tay ra —— mà chính gã cũng không biết mình vì sao lại làm như vậy.
Có lẽ là bản năng của con người, nhìn thấy thứ gì tuyệt mỹ, thế gian khó gặp, là muốn vươn tay ra đụng chạm, nghiệm chứng đến tột cùng là thật, hay là hư ảo.
Seong Wu thân thể hơi hơi căng lên, hô hấp như ngừng lại, Kang Daniel vuốt ve yêu ngân kia, cảm nhận làn da dưới ngón tay phi thường non mịn, giống như chạm vào tơ lụa thượng đẳng, càng giống như chạm vào một nắm bông tuyết xinh đẹp hư ảo, chỉ thoáng dùng sức, chỗ tuyết xinh đẹp này sẽ tan biến không còn dấu vết.
"Thế mà lại cắn ở chỗ như này, còn cắn ra dấu vết rõ ràng như vậy, người này nhìn sơ là biết có tính chiếm hữu mãnh liệt, bất quá với ngoại hình của Seong Wu ngươi, đích xác sẽ làm người muốn hảo hảo có được ngươi."
Seong Wu rốt cục phản kháng, cậu dùng lực đẩy tay gã ra, ngữ khí có điểm hờn dỗi, nghe qua cũng không giống như sinh khí, ngược lại phi thường đáng yêu.
"Đừng sờ loạn, như vậy thật không thoải mái."
Kang Daniel thu hồi tay, từ đó dọc theo đường đi Seong Wu không hề quay đầu lại nhìn gã, gã im lặng lái xe, Seong Wu cũng trầm mặc nhìn ra ngoài xe, sau đó Kang Daniel nói.
"Ta hiện tại có thể lý giải cảm giác của cha ta."
"Có ý tứ gì?" Seong Wu rốt cục nghiêng đầu nhìn gã.
Kang Daniel liếc cậu một cái, "Nếu mẹ ngươi xinh đẹp bằng một phần mười của ngươi, cũng không lạ là cha ta bị bà ta làm điên đảo." Gã trầm giọng nói tiếp, "Thậm chí vì bà ta, bỏ rơi mẹ ta."
Seong Wu há miệng muốn nói, rồi lại ngậm miệng, cuối cùng mới nói: "Anh hẳn là đã biết, mẹ anh trạng huống không được tốt lắm, ba ba tuy không muốn nói về chuyện trong đoạn thời gian đó, nhưng mẹ anh quả thật không phải người dễ ở chung."
"Có lẽ bà không phải lão bà tốt nhất trong lý tưởng của bậc trượng phu, nhưng là bà là thê tử danh chính ngôn thuận của cha ta, ông phải có trách nhiệm với bà."
"Nếu không có tình yêu, chỉ có trách nhiệm, không phải rất đau khổ sao?" Seong Wu trả lời.
"Nếu ngay cả trách nhiệm đều làm không xong, còn nói gì đến yêu với đương!" Kang Daniel phản bác.
Một đoạn ăn miếng trả miếng này, làm cho không khí lại lần nữa yên lặng, Seong Wu thanh thanh yết hầu, thấp giọng nói, lúc cất tiếng còn có chút do dự.
"Em cũng biết Daniel ca lớn lên rất đẹp trai, phi thường đẹp trai."
Hắn nói câu này làm cho luôn luôn âm trầm Kang Daniel phá lên cười, "Chắc không cần ta phải ca ngợi ngươi đẹp trai nhỉ, ngươi chắc cũng không phải thật tâm muốn ca ngợi ta, Seong Wu, giữa chúng ta đích xác có rất nhiều khác biệt, ta đối với ngươi không có hảo cảm, nhưng loại lời khách sáo này là không cần thiết."
"Em không chán ghét anh, cũng không hận anh, đây là sự thật, Daniel ca, bất luận anh nghĩ như thế nào, em cũng không hề nghĩ có một ngày em sẽ hận anh." Seong Wu cố nói rõ ràng, có lẽ việc hôm nay anh em có thể hảo hảo nói chuyện, chính là cơ hội duy nhất có thể nói rõ ra, mà loại cơ hội này cũng không nhiều.
"Ngươi nói không phải quá sớm đi, Seong Wu, thế sự khó có thể đoán trước, ta không phải người tốt, với ta mà nói, ngươi chính là người xa lạ ở cùng dưới một mái nhà." Kang Daniel cảnh cáo, mà đây cũng là lời tâm huyết.
"Anh luôn hung tợn dọa người như vậy sao? Daniel ca!"
Seong Wu đổi sắc mặt, khóe miệng câu lên ngọt ngào tươi cười, nét cười thoáng qua đó tựa như áng mây chiều đỏ rực đang dần tiêu thất nơi chân trời, nhẹ nhàng trôi đi, muốn lấy tay giữ lại, mới phát hiện mình giữ không được đám mây kia, chỉ lưu lại một khoảng không hư ảo.
"Ngươi luôn cười ngọt đến như vậy sao? Seong Wu, cẩn thận cười đến lệch miệng, lại phải đi chỉnh hình." Lời gã nói dẫn theo một chút cay độc cùng châm chọc, ngay cả gã cũng không nghĩ tới mình thế nhưng sẽ phát ra loại ngữ điệu châm chọc này.
"Đó là bởi vì Daniel ca không bao giờ cười, người không cười giống anh rất nhanh liền có nếp nhăn, đến lúc đó phải chỉnh hình chính là anh." Seong Wu cũng bắt đầu phản kích, Kang Daniel thế nhưng nói được như vậy cay độc, thật sự là quá đáng.
"Thế gian này không có nhiều chuyện có thể cười như vậy, là ngươi quá thích cười thôi."
"Anh thích lạnh lùng là việc của anh, em chỉ không nghĩ là anh quá cứng nhắc như vậy."
Cậu cãi leo lẻo (*) như vậy đáng lẽ phải khiến Kang Daniel nổi trận lôi đình, nhưng là Kang Daniel phát hiện miệng mình cong lên, gã hiện tại có thể lý giải mị lực của Seong Wu, trách không được trong môi trường nhân sự phức tạp như công ty, mà không một ai nói xấu Seong Wu, cùng cậu nói chuyện, cho dù là loại tranh luận giống như cãi nhau này, cũng trở nên phi thường thú vị.
(*) từ gốc 伶牙俐嘴 (linh nha lị chuỷ): ngụ ý là miệng lưỡi linh hoạt, dẻo quẹo.
Gã đưa xe vào bãi đỗ xe nhà hàng, Seong Wu lại yêu cầu gã quay ra, kèm theo nụ cười ngọt ngào như mật, hiển nhiên là để kháng nghị lời gã vừa nói.
"Em không thích ăn cơm ở đây, anh đã mời khách, em đây hẳn là có thể chính mình lựa chọn nơi thích ăn đi?"
Tựa như việc không ngó ngàng đến Seong Wu, dù bọn họ sinh hoạt dưới cùng một mái nhà, nhưng gã chưa từng hảo hảo quan sát dung mạo của Seong Wu, gã cũng không có hảo hảo hiểu biết về người này, gã từ trước tới nay không biết Seong Wu có thể muốn đi nhà hàng này nọ, thậm chí còn rất có chủ kiến của mình.
Rồi nghĩ đến, lúc ấy cậu cầm bản kế hoạch tiến vào văn phòng gã diễu võ dương oai với thái độ kiên quyết, nam nhân này có lẽ không yếu đuối vô năng như gã nghĩ, cũng không phải dễ dàng đánh bại như gã nghĩ vậy, gã trong lòng trầm ngâm, có lẽ gã sẽ còn cần thêm thời gian thực hiện kế hoạch của mình.
"Bạn gái ngươi rốt cuộc là ai?" Kang Daniel bướng bỉnh quay lại đề tài này.
"Anh thực phiền a, luôn hỏi việc tư người khác, chẳng lẽ em hỏi việc tư của anh, anh sẽ không cảm thấy phiền nhiễu hoặc sinh khí sao?" Seong Wu chịu không nổi truy hỏi tới cùng của gã phải trợn trắng mắt.
Kang Daniel chiếu theo lời cậu chỉ thị mà lái xe, mắt gã nhìn về phía trước, nhưng khoé mắt lại ngắm hướng Seong Wu, Seong Wu giống một con mèo nhỏ biếng nhác, ngồi co co ở ghế phó lái, ánh mắt cậu nhìn về hướng của mình, hai gò má ửng, lấy tay cuốn cuốn đuôi tóc mình giống như cảm thấy rất không tự tại, động tác như vậy phi thường đáng yêu, đáng yêu đến muốn mê chết người, nếu Kim Jae Hwan đang ở trong này, nhất định sẽ bị cậu làm mê mẩn đến thất vựng bát tố (điên đảo đầu óc), ngay cả tên mình đều quên.
"Ta hoan nghênh ngươi hỏi bất luận việc tư gì, ta bắt đầu có kinh nghiệm lúc ta học trung học, đối phương là một cô bé tóc vàng trong trường ngoại quốc."
"Em mới không muốn biết mấy việc này." Seong Wu mím môi, thậm chí khóe miệng hơi hơi cong lên phụng phịu, giống như đang sinh hờn dỗi. "Anh nói chuyện đó chỉ thấy ghê người."
"Vậy ngươi muốn biết cái gì?"
"Tỷ như Daniel ca thích làm việc gì, thích loại nhạc nào, thích đọc sách gì."
"Nói mấy cái đó rất nhàm chán đi, ngươi với sở thích của ta có lẽ căn bản một chút hứng thú đều không có."
Seong Wu ngắt lời gã, "Em rất có hứng thú, anh chỉ cần nói thì tốt rồi."
Kang Daniel bắt đầu nói về sở thích này đó của mình, âm nhạc, sách báo, chỉ vài ba câu đã nói xong toàn bộ, Seong Wu tiếp tục đặt câu hỏi, gã từng cái trả lời, nói được càng ngày càng rõ ràng chi tiết, bọn họ còn chưa nói xong, đã tới chỗ Seong Wu muốn dùng cơm, gã xuống xe mở cửa cho Seong Wu.
Seong Wu từ trong xe đi ra, lướt qua gã ngửi được trên tóc cậu một mùi hương không biết nên hình dung thế nào, có điểm giống mùi hoa hồng, cũng có chút giống mê điệp hương (*), bất luận đó là hương vị gì, nó làm lồng ngực gã bỗng nhiên phập phồng dữ dội, tham lam hít thêm vài ngụm, giống như hít mãi cũng hít không thoả hương khí này.
(*)Tên một loài cây có thể dùng làm thuốc, phụ nữ ngày xưa hay dùng để chống lão hóa.
Nơi bọn họ ăn cơm tối là một nhà hàng nhỏ xinh xắn, đồ ăn phi thường tươi ngon, cạnh bên là thảm cỏ xanh tươi tản ra hương cỏ dìu dịu thoải mái, nơi này cách xa đô thị huyên náo, gã thậm chí còn thấy được sao trên trời, nơi này quả thật đẹp, gã không muốn thừa nhận, nhưng tự sâu trong đáy lòng gã hiểu rõ, nhà hàng này đích xác tuyệt hơn lựa chọn của gã gấp mấy lần.
Bọn họ ăn xong cơm chiều, gã mở cửa xe cho Seong Wu ngồi vào trong, khi thấy đuôi tóc mềm mại của cậu nhẹ nhàng phất qua hai gò má giống như vuốt ve dịu dàng của người yêu, giống như yêu thương nhẹ thơm rồi nhỏ giọng thì thầm, làm gã thiếu chút nữa đã xúc động mà chạm vào, may mắn là gã kịp ngăn lại xúc động lạ kỳ khó hiểu này.
"Làm sao vậy? Daniel ca, nếu anh mệt, em lái xe cũng được." Gã khác thường làm cho Seong Wu nghĩ gã mệt mỏi.
"Không có việc gì, ta khởi hành đây."
Gã ngồi vào ghế lái, nhưng cỗ mùi vị ngọt dịu tựa hoa hồng, nhẹ nhàng khoan khoái như mê điệp hương, cứ mãi vấn vít trong chóp mũi cùng lồng ngực gã, thật lâu không tiêu tan.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro