Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3




Bọn họ tắm rửa một cái, tẩy đi mùi rượu đầy người mới đến nhà ăn phía dưới, còn chưa đi vào nhà ăn, đã nghe mùi cà phê, hồng trà, bánh mì trứng thơm lừng.

Kim Jae Hwan tìm ghế dựa ngồi xuống, cà phê nóng liền lập tức được đặt trước mặt y, cà phê còn thực nóng, nhưng hơi bốc lên khiến cho đầu óc y khôi phục thanh tỉnh. Lúc người ngồi ở đầu kia bàn lễ phép mỉm cười đem giỏ bánh mì đưa cho y, khoé miệng của y cũng không tự chủ được lộ ra tươi cười.
"Hôm nay thời tiết tốt thật!"

Kim Jae Hwan cắn miếng bánh mì, mồm miệng nhanh nhảu bắt chuyện. Nhưng khi y mang khuôn mặt đang tươi cười chuyển hướng Kang Daniel, lại thấy Kang Daniel vẻ mặt hàn khốc tọa lạc tại vị trí của gã, vừa uống cà phê, vừa lạnh lùng buông lời: "Thời tiết rất tốt? Cậu suy nghĩ gì vậy, bên ngoài trời đang âm u."

Kim Jae Hwan cũng chẳng phật lòng, tuy rằng Kang Daniel ngày thường rất trầm mặc ít lời, cũng đủ cổ quái, nhưng dù sao, y sớm quen với cá tính quái dị đó. Y lại chuyển hướng Seong Wu tán: "Tôi là bằng hữu tốt của Kang Daniel khi đang du học, tôi gọi là Kim Jae Hwan, tôi là di dân đời thứ hai rồi, cho nên tiếng Hàn nói không tốt lắm."

"Không đâu, tiếng Hàn của anh nói phi thường lưu loát." Seong Wu khen ngợi.

Kim Jae Hwan mặt mày hớn hở, "Thật không? Tôi ở Seoul còn chưa có bằng hữu, em nhất định phải dạy thêm tôi tiếng Hàn, như vậy tôi nói tiếng Hàn càng lưu loát."

Seong Wu hỏi: "Anh sẽ ở Seoul chơi bao lâu?"

Kim Jae Hwan không chút suy nghĩ nói ra sự thật, "Tôi trở về Seoul không phải để chơi, Daniel bảo tôi đến Seoul."

"Đủ rồi, nơi này không phải quán bar, hắn cũng không phải cô bé tóc vàng, Jae Hwan, cậu tốt nhất lo ăn bữa sáng của cậu, đừng có tiếp cận hắn."

Kang Daniel thanh âm lạnh lẽo, gã đối với việc người khác thân thiết Seong Wu xem không vừa mắt, ngay cả hiểu được cá tính Kim Jae Hwan là thân thiện, hoạt bát, nhưng gã vẫn không muốn y thể hiện loại thái độ mê đắm Seong Wu. Ý muốn kiểu này đích xác có chút dị thường, nhưng gã hiện tại nghĩ không được nhiều như vậy.

Kim Jae Hwan hướng Seong Wu nhỏ giọng thì thầm: "Hắn luôn luôn đều kỳ quái như vậy, nếu không phải tôi khoan hồng độ lượng, đại khái hắn cũng không có ai làm bằng hữu."

Seong Wu bật cười, Kim Jae Hwan còn cười to hơn. Kang Daniel đứng lên, bắt được cánh tay Kim Jae Hwan, nếu không có cách nào làm cho Kim Jae Hwan im miệng, cũng chỉ có thể nhằm vào Seong Wu, gã buông lời lạnh nhạt.

"Chúng ta đã ăn no, hơn nữa hiện tại là thời gian đi làm của ngươi, vì cái gì ngươi còn chưa tới công ty báo danh?"

Seong Wu ngừng cười, thản nhiên nói: "Em xin nghỉ một ngày."

Kim Jae Hwan cụt hứng nói: "Cậu làm gì vậy, không khí đang tốt đẹp, cậu nói những lời đó làm gì? Giống như có ý định phá ngang vậy, tớ với em cậu còn chưa nói xong."

"Hắn không phải em của tôi, tôi cùng hắn không có quan hệ huyết thống."

Kang Daniel nói thập phần đả thương người, hơn nữa không lưu tình chút nào, cũng không chút kiêng kỵ hướng ra sân gọi người hầu dọn bữa sáng đi, Seong Wu lại trầm mặc gảy trứng cuốn trên bàn.

Kim Jae Hwan có điểm sinh khí, "Cậu làm gì phải biểu hiện hỗn đản như vậy, Kang Daniel."

"Tôi với cậu là có ký hiệp định giữ bí mật, cậu không thể đối người ngoài nói chuyện liên quan đến công việc, như vậy đủ rõ ràng chưa?" Kang Daniel hạ giọng nói.

"Cậu có bệnh thần kinh sao? Đây cũng không phải chuyện công việc, cái gì mà nói với không nói, để cho tớ hảo hảo ngồi ăn xong bữa sáng này được không? Tớ còn đói bụng, là rất đói bụng." Kim Jae Hwan cảm thấy gã quả thực vô lý.

Kang Daniel thả lỏng cánh tay y, "Còn có, đừng nói nhiều với hắn, mẫu tử bọn họ đều cùng một dạng, bề ngoài thanh thuần nhưng thực tế tâm cơ ngoan độc."

"Cậu cũng quá đa nghi đi, cho dù mẹ kế cậu với cậu không hợp, nhưng đó là việc của đời cha mẹ cậu, với em cậu không liên quan."

Kim Jae Hwan tuy chỉ mới gặp qua Seong Wu, nhưng cậu chàng đã nhịn không được muốn ra mặt giúp cậu, bởi vì cậu chàng có ấn tượng mạnh mẽ là mĩ nhân như vậy, sẽ có cả thể xác và tinh thần giai mĩ.

Kang Daniel lạnh giọng nói, "Cậu cho là không liên quan, nhưng cha tôi cơ hồ đem tất cả di sản đều để lại cho cái người trên danh nghĩa là em tôi, tôi chỉ bất quá là tôi tớ cho hắn, mặc kệ tôi làm tốt ra sao, vĩ đại thế nào, gia tăng chính là tài phú của hắn, không phải của tôi, ba tôi căn bản là không quản chết sống của tôi, trong mắt ông chỉ có Seong Wu mà thôi."

Kim Jae Hwan do dự nhìn về phía Seong Wu, y cho tới bây giờ cũng không nghĩ Kang Daniel sẽ nói dối, bất luận Kang Daniel cá tính có như thế nào quái gở, nhưng đối y phi thường thành thực.

"Thật là như vậy?" Cậu chàng cần Kang Daniel tái cam đoan, bởi vì nhìn người trước mắt, y cảm thấy rất khó tin tưởng lời Kang Daniel.

"Loại sự tình này tôi cần phải nói dối sao? Jae Hwan, chúng ta giao tình đã lâu, tôi muốn cậu đề phòng hắn, là thật tình mới nói."

Kim Jae Hwan lại nhìn thoáng qua người ngồi ở bàn ăn phía trước, cậu ta bề ngoài sạch sẽ và động tác ôn nhu, cậu ta không có nhìn về phía bọn họ, chỉ nhìn chăm chú vào thức ăn trong chén của mình, nhưng lại có thể nhìn ra, cậu ta hiểu được Kang Daniel ở đây với y nói cái gì, bởi vì cậu ta chưa ăn hết thức ăn đã đứng lên.

"Tôi đột nhiên nhớ tới có chuyện, cần ra khỏi nhà một chuyến, Kim tiên sinh, anh có thể từ từ ngồi xuống ăn, tôi đi trước."

Cậu ta đi khỏi nhà ăn, bóng dáng cô đơn làm cho Kim Jae Hwan trong lòng vừa động, y bỗng nhiên lý giải, Seong Wu không muốn cùng Kang Daniel phát sinh xung đột trực diện, cho nên cậu ta rời đi, bởi vì chỉ cần cậu ta rời đi, Kang Daniel sẽ lại hoà hoãn xuống, bọn họ mới có thời gian hảo hảo ăn bữa sáng, cậu ta ẩn nhẫn để tránh một trận khắc khẩu có thể phát sinh.

"Rốt cục đi rồi."

Kang Danie; lại ngồi xuống ăn bữa sáng, hơn nữa ý bảo Kim Jae Hwan ngồi xuống.

Đột nhiên, Kim Jae Hwan nhìn đồ ăn mỹ vị trước mắt nhưng cơn thèm ăn hoàn toàn biến mất, lại nhìn liếc mắt cái bóng dáng đã muốn biến mất kia, trong lòng nhịn không được tràn ngập nghi vấn, sự thật thật sự giống Kang Daniel đã kể sao?

Cha gã cho Seong Wu tất cả, lại với gã thập phần hà khắc, cũng bởi vậy chôn xuống mầm mống oán hận giữa hai người, nhưng nếu như vậy, vì sao ở thế thượng phong Seong Wu lại ẩn nhẫn nhượng bộ như thế?

Nhưng nếu không phải sự thật, vì sao một Kang Daniel từ trước đến nay sẽ không nói dối y, lại đầy lòng phẫn hận?

Seong Wu đạt được quyền chủ đạo lễ động thổ, bởi công ty vừa mua một khối đất, kế hoạch xây một cao ốc thương mại để làm trụ sở hoạt động của công ty, hơn nữa sau khi toà nhà xây hảo, còn có thể đem tầng trệt cho công ty khác thuê, thu về tiền thuê.

Đó là một khối đất nằm ở đoạn đường của các toà nhà thương mại loại A, Seong Wu một tay lo liệu tất cả chi tiết, Kang Daniel ngay cả xem cũng không xem qua tư liệu cậu báo cáo lại, cho nên khi Kang Daniel đi tới buổi lễ vào ngày động thổ, căn bản là không nghĩ tới ở đó lại có người nhiều như vậy, có cả truyền thông không ngừng chụp ảnh, gã vẫn nghĩ đến này chỉ là lễ động thổ nho nhỏ, không thể tưởng được Seong Wu lại làm long trọng đến như vậy.

"Nghe nói quý công ty sang năm sẽ cùng công ty M hợp tác phải không?"

Phóng viên ào vào hỏi đến nghiêng trời lệch đất (từ gốc: bài sơn đảo hải), Kang Daniel sắc mặt khẽ biến, công ty bọn họ còn đang tranh thủ thảo luận việc sát nhập với đối phương, nhưng đối phương nêu điều kiện rất cao, bất quá nếu sát nhập được, công ty liền có khả năng chiếm giữ một nửa thị trường, chẳng qua một kiện sự này hiện còn là bí mật không tuyên cáo với bên ngoài, chỉ sợ tập đoàn đối địch YMC cũng sẽ tham gia mặc cả.

"Lễ động thổ chỉ đàm chuyện về mảnh đất này thôi được không?"

Seong Wu thân là chủ sự, lập tức bước đến đỡ mũi giáo, hắn một thân anh tuấn tây trang, khóe miệng mỉm cười giống như xuân phong nhẹ thổi, nhưng câu hỏi của phóng viên lại càng độc địa, như chỉ e thiên hạ bất loạn.

"Nghe nói các ngài huynh đệ không hợp nhau, đến mức như mặt trăng với mặt trời." Phóng viên chuyển hướng Seong Wu hỏi càng ngoa ngoắt, "Thậm chí còn có đồn đãi, mẹ ngài chính là nguyên nhân vợ trước của dưỡng phụ ngài tự sát, nghe nói vợ trước của dưỡng phụ ngài có mắc chứng tâm thần (*) phải không?"
(*) Từ gốc ở đây là 躁郁症 (Bipolar disorder): Rối loạn lưỡng cực là một bệnh có 2 biểu chứng xuất hiện cùng lúc ở người bệnh: một là trầm cảm (depression) hai là hưng cảm (mania). Cụ thể các bạn google nhé.

Kang Daniel lập tức biến sắc mặt, gã tối không thể chịu đựng được chính là chuyện có liên quan mẹ gã, lời đồn đãi bay đầy trời, cuối cùng còn chửi bới nhân cách mẹ gã, hơn nữa trạng thái tinh thần mẹ gã luôn bị bới móc ra, đúng lúc gã đang muốn chửi ầm lên, một đạo thanh âm nhu hoà nhẹ nhàng cắt ngang.

"Nếu là mặt trăng mặt trời, vì cái gì Daniel giờ lại xuất hiện ở lễ động thổ do ta chủ sự chứ? Ngươi cẩn thận ngẫm lại xem, người thông minh không tin lời đồn thổi (*), hiện thực sẽ làm lời đồn tự sụp đổ."
(*) Thành ngữ: dao ngôn chỉ vu trí giả - 谣言止于智者

Phóng viên bị khéo léo chặn họng, vẫn còn muốn hỏi lại, Seong Wu lập tức trưng ra tươi cười xã giao nói: "Mời các vị tiến vào bên trong dùng chút đồ uống, điểm tâm, xin cám ơn."

Mọi người nối đuôi nhau tiến vào, âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, Seong Wu đã mời chuyên gia ẩm thực đến trổ tài, ở một bên nướng các món điểm tâm nhỏ xinh, nhận được rất nhiều vỗ tay, Kang Daniel đi ở sau cùng, Seong Wu liền đi theo bên người gã.

"Đem tên phóng viên kia đuổi ra!" Kang Daniel không thể chịu được cả giận nói.

"Em đã phân công xuống, lần sau không chào đón loại phóng viên này lại đây phỏng vấn, em sẽ trực tiếp liên lạc với tổng biên của tòa soạn báo bọn họ."

Kang Daniel sắc mặt hơi cứng lại, nếu Seong Wu là thủ hạ của gã, gã đã sớm khen ngợi cậu hết lời, nhưng Seong Wu lại không phải, cho nên gã trầm mặc mất một lúc, đợi cho gã nhìn đến một người mà gã đang muốn gặp lại xuất hiện ở đây, gã có chút sửng sốt.

Tổng giám đốc công ty M mà gã muốn sát nhập có lòng tự hào dân tộc rất cao, Châu Á từ trước đến nay rất khó làm sinh ý với ông ta, duy nhất có thể qua ải, cũng chỉ một vị lão giả (*) đã từng du học ở Mỹ khi còn trẻ, nhưng lão giờ tuổi lớn, không thích cùng người giao tế, hơn nữa cá tính cổ quái, mấy năm nay cơ hồ đóng cửa ở nhà chơi rông, căn bản là không gặp được lão.
(*) Từ gốc ở đây là "kỉ lão" - 耆老: chỉ người tuổi cao, lịch thiệp lại nhiều kinh nghiệm.

Gã kinh ngạc nhìn phía Seong Wu, không thể tin hắn có thể thuyết phục vị lão giả này tham dự, Seong Wu thấy ánh mắt gã, đã biết tâm sự của gã, bèn giải thích: "Ba ba khi còn trẻ có trợ giúp quá ông ấy, cho nên vận dụng một chút giao tình, mời ông ấy tới."

Tuyệt đối không thể chỉ có như vậy, gã là con thân sinh của Kang Ho Dong, nhưng mỗi lần gã gọi điện thoại đến, người hầu đều nói lão nhân không ở, gã ngay cả nói với lão một câu đều không có cơ hội, mà Seong Wu bất quá là con riêng Kang Ho Dong mà thôi, nhưng cố nhân của cha thế mà chỉ lo gặp Seong Wu, lại không chịu gặp gã.

"Ngươi dùng phương pháp gì?" Thanh âm gã lãnh trầm xuống.

Còn chưa hỏi xong, lão nhân thấy được Seong Wu, gương mặt tràn đầy nếp nhăn của lão liền hiện một cái mỉm cười hiền lành. "Seong Wu, ta còn đang nghĩ ngươi ở nơi nào đấy."

Seong Wu đi hướng lão, thần tình tươi cười nói: "Yoo gia gia ngài đã tới, ngài tự mình đến, cho con mặt mũi lớn như vậy, thật sự là cám ơn ngài."

"Nói cái gì ngốc nghếch, chính là bởi vì con lần đầu tiên chủ sự, ta nhất định phải tới. Đúng rồi, đợi toà cao ốc này kiến hảo, cũng lưu cho ta vài chỗ trống, ta bảo con ta mở chi nhánh công ty ở trong này."

"Yoo gia gia, muốn kiến hảo còn đợi một thời gian nữa, ngài nóng vội như vậy." Một bên cười, một bên đem đề tài xảo diệu chuyển hướng về Kang Daniel, hắn giới thiệu Kang Daniel, "Yoo gia gia, đây là anh trai của con Kang Daniel, mới trước đây ngài gặp qua anh ấy, anh vẫn muốn bái phỏng người, chính là không có cơ hội, hôm nay rốt cục gặp được ngài."

Yoo Jae Suk đánh giá Kang Daniel, làm Kang Daniel có cái cảm giác không thoải mái vì bị xem kỹ từ đầu tới đuôi, gã mới trước đây có thể thật sự gặp qua Yoo Jae Suk, nhưng là ấn tượng không sâu, gần nhất một lần gặp mặt, lão chính là nhân chứng di chúc của phụ thân, nhưng này cũng đã là chuyện nhiều năm trước.

Không thể tưởng được Yoo Jae Suk lại chủ động cùng hắn bắt chuyện "Ngươi đã trưởng thành, Daniel, ta nghe rất nhiều chuyện về ngươi, ba ba ngươi và ta có giao tình từ xưa, ta là trưởng bối tuy chưa tiếp xúc với ngươi, nhưng ba ngươi kể với ta rất nhiều chuyện."

"Nghe có vẻ cũng không phải chuyện tốt đi!"

Kang Daniel đáp trả đầy cuồng vọng, gã nhìn ra được, lão nhân họ Yoo căn bản là không muốn nói chuyện cùng gã, cha không có khả năng khen ngợi gã, gã hận mẹ ruột, cũng hận cả cha ruột, cho dù tới khi ông chết, hai người bọn họ trong lòng đều biết rõ ràng giữa họ không có thân tình, chỉ có cừu hận.

"Bệnh của ngươi đã khá lên chưa? Daniel?" Yoo Jae Sukkhông có sinh khí gã đường đột, ngược lại hỏi một sự kiện khác.

Kang Daniel sắc mặt bao phủ một đoàn hắc khí, gã không hiểu sao cha lại đối bạn bè bịa đặt gã sinh bệnh.

"Cha tôi nói với ngài tôi mắc phải bệnh nan y gì sao?"

Yoo Jae Suk sửng sốt một chút, "Nguyên lai ba ngươi không đề cập qua, hắn phi thường lo lắng ngươi, làm phụ mẫu không ai không thương tiểu hài tử, nhưng là ngươi quả thật quá gắn bó với mẹ, sau khi mẹ ngươi mất, ba ngươi nội tâm cũng thực dằn vặt. Nói những lời này giờ có lẽ đã vô ích, nhưng ngươi là tiểu hài tử khó tiếp cận, ba ngươi cũng không giỏi biểu đạt cảm tình, dù hắn thật sự đối với ngươi rất quan tâm."

Thấy không khí hết sức căng thẳng, Seong Wu ôn nhu chuyển đề tài, "Yoo gia gia, anh Daniel vẫn muốn gặp trực tiếp ngài một lần, nếu ngài có rảnh, có thể bớt chút thời gian được hay không..."

Seong Wu nói thêm vài câu, Yoo Jae Suk liền nhanh chóng biết nguyên nhân lúc trước Kang Daniel gọi điện thoại tới.

"Ta hiểu rồi, Daniel, ngươi an bài thời gian đi, ta sẽ giúp ngươi, đây là nể mặt ba ngươi, tiểu bối ngươi muốn ta hỗ trợ, ta cũng không thể không giúp, nhưng là ta không đảm bảo có thể thành công, ta sẽ từ giữa giật dây, cho ngươi cùng đối phương nói chuyện xem."

Nói tới đây, Yoo Jae Suk liền không tiếp tục cùng gã nói nữa, lão nắm tay Seong Wu, một đường đi ra cửa, không thường ra ngoài như lão, tới đây đã là cho Seong Wu mặt mũi rất lớn, nhưng chán ghét ở giữa đám đông nên lão muốn đi về.

Kang Daniel trong lòng trào lên cảm xúc không thể diễn tả bằng lời, nhìn bóng dáng Yoo Jae Suk, gã dần dần nhớ tới chuyện cũ. Cha gã khi xưa vào lễ mừng năm mới, sẽ dẫn gã đi nhà Yoo Jae Suk chúc tết nhận hồng bao (phong bao tiền lì xì), khi đó cha đã muốn bề bộn nhiều việc, cơ hồ ngày nào đến hết ngày cũng đều không thấy mặt ông, chỉ có vào lễ mừng năm mới, ông mới hảo hảo ở cùng gã.

Giống như đang hiển hiện trước mắt cảnh Kang Ho Dong nắm bàn tay nhỏ bé của gã, mẹ gã ăn diện thập phần xinh đẹp, biểu tình lại không rất cao hứng, bởi vì nàng muốn đi dạo phố, nhưng cha kiên trì muốn đi thăm thân bằng hảo hữu, chỉ điểm này thôi đã manh nha cho thấy sự không hoà hợp giữa hai người.

" Niel muốn hồng bao nhiều bao nhiêu?"

Gã ngây thơ liền vung hai tay làm tư thế lớn rất lớn, Kang Ho Dong liền phá lên cười, tiếng cười như vậy rất ít, nhất là càng về sau này, ông cùng với mẹ gã chiến tranh lạnh thời gian dài, thời gian cha ở lại thư phòng, văn phòng càng ngày càng dài, cơ hồ đã tới nông nỗi trắng đêm không trở về nhà, mà gã rốt cuộc hầu như không nghe qua cha cười -- trừ bỏ sau khi mẹ con Seong Wu tới ở.

Mạch máu ở thái dương bỗng giật nảy lên ong ong như tiếng sét đánh, trái tim cũng bỗng nhiên đập dồn trong lồng ngực, vừa rồi Yoo Jae Suk hỏi gã hết bệnh chưa, giống như gã mắc phải bệnh tật quỷ quái gì, nhưng là gã từ nhỏ đến lớn không hề sinh ra bệnh nặng gì, vì cái gì Yoo Jae Suk hỏi như vậy?

Hoặc là gã để tay lên ngực tự hỏi, nếu Yoo Jae Suk không có nói sai, vậy sao cha lại đối hảo hữu rất thân của mình nói dối, nói gã bị bệnh?

Chẳng lẽ chỉ là vì muốn đuổi gã ra khỏi nhà sao? Báo cho tất cả bạn tốt biết, con ông có bệnh, cho nên ông mới bất đắc dĩ, khi gã đang học cao trung, khiến cho gã ra nước ngoài học tập, mà nguyên nhân làm việc này, chỉ để che dấu việc ông độc sủng Seong Wu.

Tiếng mạch máu đập vang đến đinh tai nhức óc, gã bắt đầu nhìn thấy đám đông có quá nửa là vặn vẹo lắc lư kì dị, hai chân gã giống như dẫm trên một bong bóng bập bềnh giữa không trung, hoàn toàn không có điểm tựa.

Tựa như hoàn cảnh gã trong cái nhà kia, Seong Wu đoạt đi sủng ái của cha, mẹSeong Wu chiếm cứ địa vị vốn là của mẹ gã, mà gã thân cô thế cô, đã không có mẹ, cũng mất cả cha, gã sống trên đời, như thế cô đơn, rét lạnh, giống trên người không mảnh vải, lẻ loi một mình đi chân trần giữa trời băng tuyết âm bốn mươi độ.

Xa xa truyền đến tiếng Seong Wu cười, mỗi khi hắn cười, cha sẽ từ ái nhìn hắn, mà cái nữ nhân kia cũng bởi vì con mình làm Kang Ho Dong vui như thế mà mỉm cười hạnh phúc.

Gã hận nữ nhân kia, cũng hận người cha bị nữ nhân kia mê đến đánh mất bản thân, càng hận kẻ có được tất cả sủng ái Seong Wu, hắn làm cho chính mình không còn cái gì, thậm chí cô đơn đến không chịu nổi.

Đôi bàn tay to kia của cha, người được nó nắm không bao giờ... nữa là gã.

"Niel, ngươi không thoải mái sao?" Thanh âm vang lên, gã lại phân không rõ là thanh âm của ai, là theo phương nào truyền đến.

Gã muốn trả thù bọn họ, thế nào cũng có một ngày!

Bên cạnh có người bám lấy gã, mùi hương mê người chui vào lỗ mũi gã, khuấy động cảm quan gã, trong phòng một mảnh hắc ám, tối đen đến giơ tay không nhìn được ngón, nhưng lại mang đến cho gã cảm giác an toàn sâu sắc.

Gã ngẩng đầu lên, mồ hôi túa ra từ huyệt thái dương, mang đi tiếng mạch máu đập thình thịch, nhưng là mồ hôi không chỉ túa ra từ trán gã mà thôi, gã toàn thân đẫm mồ hôi, nhớ không rõ chính mình như thế nào lại ở trên giường, nhưng là hiện tại gã thực đang ở trên giường.

Người ở dưới thân gã, tiếng rên rỉ vút cao xuyên sâu lẩn quẩn trong tai gã, làm gã theo bản năng giống đực, không ngừng đẩy hông về phía trước, dương cương đang bạo trướng của gã liền tới đỉnh, hai tay bàn tay tựa như muốn đem tinh lực dư thừa phát tiết hết ra, bóp chặt cái mông của người bên dưới, xúc cảm cho thấy cũng không phải thập phần đầy đặn có thịt, nhưng những thớ thịt tràn ngập co dãn trong tay gã nảy nảy lên giống như đang hân hoan khiêu vũ, mỗi một chỗ da thịt đều tản ra hương vị ngọt ngào động lòng người, làm người ta đói khát vô cùng.

Tri giác toàn thân gã đều chạy tới chỗ bộ vị nam tính, gã kịch liệt tiến vào nội vách tường ấm áp, cảm giác tê dại như điện giật cuồn cuộn không dứt giống một dòng điện lưu, chạy theo phần eo hướng lên trên, làm tê rần toàn bộ lưng gã, nhiệt liệt thiêu đốt não bộ giờ đây đã cái gì cũng không thể nghĩ của gã.

Gã mồ hôi đầm đìa, cuồng mãnh trừu sáp, một đường thẳng tiến càn quấy trong địa phương ấm ướt tiêu hồn, thẳng đến khi gã và người dưới thân cùng nhau phát ra tiếng thở hổn hển mới thôi.

Gã không biết chính mình như thế nào lại ở chỗ này, cũng không biết người dưới thân mình là ai, này phảng phất như một hồi ảo ảnh, như lạc vào mộng xuân, vách tường thịt ẩm ướt gấp gáp co rút lại hàm trụ gã, gã sảng khoái đến gầm lên, đối phương dâng lên đôi môi thơm, gã tựa như dã thú đói khát giữa thảo nguyên hoang dã đánh hơi thấy mùi thịt, ngấu nghiến môi lưỡi ngát hương.

Hai người đôi môi giao triền, nhưng là còn chưa đủ, gã cắn lên cổ người kia, nghe thấy đối phương phát ra tiếng ngâm khẽ vì đau, gã liền dùng lực hút, dùng đầu lưỡi lướt qua, nếm được tư vị ngọt ngào dấp dính của lớp mồ hôi phiếm ra trên thân đối phương, nhưng là này vẫn không đủ, trong lòng gã có một khối cơ khát, giống như quỷ đói ngự trị, làm thế nào cũng đều không thể thoả mãn cái cảm giác cơ khát như hố sâu không đáy kia.

Cái khối cơ khát này làm thế nào đều không thể tiêu trừ, thẳng đến khi bàn tay đối phương gắt gao hoàn trụ gáy gã, lại tại trên mặt hắn âu yếm hôn môi, mỗi một chỗ trên thân thể gã được bàn tay kia mơn trớn, lại làm con quỷ đói vĩnh viễn không biết thỏa mãn trong lòng gã dường như được nhẹ nhàng vỗ về an ủi, yêu thương dịu dàng dường như hoá thành độ ấm trên từng tấc da thịt gã, giống như đang chậm rãi lấp đầy hố sâu không đáy u ám ở đáy lòng gã.

Gã đẩy mạnh eo về phía trước, cường đại điện lưu làm tê dại cả thể xác và tinh thần, gã ưỡn thẳng lưng, trút ra toàn bộ nhiệt tình cuồng nhiệt trong cơ thể, nhưng là vẫn chưa đủ, thế nào cũng không đủ.

Gã không biết chính mình ở nơi nào, hắc ám che đậy hết ánh sáng, hương vị tình dục tràn ngập phòng, người dưới thân sờ nắn vuốt ve cho cảm giác thực mềm mại.

"Ta ở nơi nào?" Gã khàn khàn giọng hỏi, giống như thể ảo mộng chân thực này, đem tới cho gã an ủi cùng cảm giác bình an rất có thể sẽ có đáp án.

Loáng một cái, bức màn đột nhiên bị mở ra, một luồng sáng từ đèn pha xe con rọi tới khiến gã phải nheo hai mắt lại, gã nhìn người dưới thân, đường cong lả lướt, lại có vẻ mơ mơ hồ hồ, gã nghĩ muốn đưa tay ra chạm vào, đối phương lại gắt gao ôm cổ gã, làm gã nhìn không được đối phương, nhưng khi hai thân thể tiếp xúc, gã không tự chủ được lại cứng rắn.

Cảm giác hưng phấn phi thường mãnh liệt, giống như gã ở đây lấy được thứ mà gã một lòng thế nào cũng phải có mà lại không thể có được, càng giống gã phạm vào điều cấm kỵ, đạp vỡ rào cản, đi hủy hoại giới tuyến không nên hủy hoại.

Dưới rên rỉ đứt quãng, thêm vào thịt huyệt mềm mại ẩm ướt lại chặt khít đến tiêu hồn, làm cho gã không thể không đầu nhập, bị người dưới thân đoạt đi lý trí và tự chủ, thân thể theo quy luật vận động qua lại, gã đắm chìm trong khoái cảm tình ái vô biên, người dưới thân giống như con rối không xương, mặc gã lật tới lật lui.

Lại một luồng sáng đèn xe chiếu vào, đồng tử gã nháy mắt trợn to, sau đó gã tỉnh lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro