Chương 10
Bọn họ cùng quay về đại trạch, gần như là vừa tiến vào cửa nhà thì Kang Daniel đã không thể nhẫn nại, ngón tay giống như của một người cơ khát gần chết, một phát ấn Seong Wu lên sô pha, tham lam cách áo sơmi cắn lên khoả hồng nhuận nổi lên kia, nước bọt làm ướt áo sơmi tơ tằm.
Cậu rên rỉ, Kang Daniel liền đưa tay thăm dò lửa nóng giữa hai chân, cởi quần cậu, vặn bung hai chân cậu, cậu thì giật tung thắt lưng của Kang Daniel, kéo xuống khoá kéo để bộ vị đã nóng đến khó nhịn bật ra run rẩy trong không khí, chỉ phần đầu tiến vào đã khiến cho cậu nắm chặt sô pha dưới thân, không ngừng phát ra rên rỉ nồng nhiệt khó nhịn.
"Như Yoo Jae Suk nói, tôi là kẻ cặn bã, có lẽ lại sẽ tìm cơ hội đả kích em lần nữa."
Cậu ôm chặt cổ Kang Daniel, để Kang Daniel đỉnh vào chỗ sâu trong, làm cho bên trong cậu run rẩy không ngừng, nội bích vừa nóng vừa ngứa.
"Tựa như ba ba đã sớm dự đoán, ông biết tôi sẽ thương tổn em, khiến em thương tích đầy mình, trả thù cho những thống khổ của mẹ tôi, cho nên mới muốn tôi xuất ngoại du học."
Cậu hôn lên môi Kang Daniel, Kang Daniel cũng cắn nuốt bờ môi cậu, hai chân cậu vòng qua eo Kang Daniel để Kang Daniel kịch liệt trừu sáp, tiếng thân thể kết hợp khăng khít vang lên giữa hai chân theo từng động tác kịch liệt cơ hồ muốn điếc tai, ngọn lửa khoái cảm trong thân thể vượt qua thiên ngôn vạn ngữ.
"Tôi không xứng có được em, Seong Wu, tôi không xứng, tôi nên để em và Jae Hwan cùng một chỗ."
Nhưng y lại không có cách nào ức chế khô nóng điên cuồng trong cơ thể cùng tưởng nhớ kịch liệt, cái mình khao khát suốt cuộc đời này đang ngay tại trước mắt, như thế nào có thể ngăn cản chính mình khát cầu.
"Em chỉ có thể cùng một chỗ với anh, Daniel, em là như vậy mê luyến anh, mỗi tấc thân thể anh em đều thèm khát muốn có."
Cùng với lời nói, Seowng Wu hôn ngón tay y rồi nhẹ nhàng liếm mút từng ngón, nhiệt huyết xông não làm Kang Daniel không còn kiểm soát nổi mình đang làm gì, y cầm lấy bộ vị trướng nhiệt của Seong Wu, chất lỏng ấm nóng liền dính đầy lòng bàn tay y, tiếng ngâm kêu của Seong Wu cũng trở nên quyến rũ hơn.
Y đỉnh thật sâu vào bên trong Seong Wu, tay không quên xoa bóp bộ vị có thể khiến nam nhân mất đi thần trí,Seong Wu tức thì cao trào, lòng bàn tay y liền tràn đầy chất lỏng nóng bỏng, bên trong kia không ngừng co rút, gắt gao giảo trụ bộ vị đồng dạng khó nhịn của y, khiến y điên cuồng gầm lên, bắn ra, rồi ngã lên người Seong Wu.
Rõ ràng đã bắn qua, nhưng là nhiệt hoả trong cơ thể hoàn toàn không có tiêu trừ, lại càng thêm bạo nhiệt, sau cao trào khuôn mặt Seong Wu ửng hồng khiến ngực y nóng lên, một phát ôm Seong Wu lên làm Seong Wu phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp.
"Trong, bên trong ..."
Cậu gắt gao bám vào cánh tay y, thứ còn tại bên trong cậu trước sau lay động, bộ vị còn giữ nguyên hình dạng cùng trọng lượng kia lấp đầy thông đạo của cậu, theo tư thế đi đường mà nhẹ nhàng di động, có khi lại thân mật thúc trái thúc phải vào vách tường thịt mẫn cảm khiến cậu chịu kích thích mà thấp giọng rên rỉ.
Kang Daniel đẩy ra cánh cửa phòng ngủ riêng của y mà cậu chưa bao giờ được tiến vào, hôm nay Kang Daniel mang cậu vào phòng y, liền đại biểu cho y cũng rộng mở cánh cửa tâm hồn cho cậu tiến vào.
Bên trong thiết trí rất đơn giản, mang vài phần phong cách Bắc Âu tối giản, bên trong có vài vật phẩm tư nhân của Kang Daniel nằm rải rác, đợi Kang Daniel vuốt ve hai má cậu, cậu mới biết chính mình đã khóc đến hai má đều ẩm ướt.
Bọn họ mặc dù cùng nhau trải qua trong đại trạch này lâu như vậy, duy nhất chỉ có phòng Kang Daniel cậu chưa từng được đi vào, đó là một đạo giới tuyến, cũng chính là thành luỹ phòng hộ cuối cùng của Kang Daniel.
Hôm nay, cậu đã được tiến vào thành luỹ không thể phá vỡ đó.
"Cùng công ty kia huỷ ước và đền tiền thật là cách xử lý rất tốt."
Seong Wu run lên, khi cậu làm ra quyết định này đều bị mọi người nhạo báng chế giễu, rất nhiều nhân viên nghĩ công ty này đã sắp tận số nên muốn đi, cậu bị cô lập đến vài tháng, tuy rằng tình huống gần đây dần dần chuyển biến tốt đẹp, nhưng vẫn có không ít người tồn tâm xem kịch vui đang chờ đợi cậu thất bại.
"Tôi cũng sẽ xử lý như vậy, tôi không ngốc, sẽ không đầu tư một tỷ hai trên người kẻ ra quyết định sai lầm với công ty."
Y thừa nhận nguồn gốc của tỷ hai kia, một tỷ hai đó không chỉ có giá trị về tiền tài mà chính là mang tới sự trợ giúp cổ vũ vào đúng lúc, cậu cơ hồ kích động hướng Kang Daniel hôn lên, thở gấp cởi bỏ nút áo sơmi của y, khẩn cấp cảm nhận da thịt tràn ngập nhiệt lực cùng co dãn của y.
Phần Kang Daniel chính là cởi bỏ quần áo ở nửa người trên của cậu, ánh sáng xuyên qua kính cửa sổ chiếu lên thân thể gầy gò của cậu, khi mình ở trong đêm đen sẽ không bị Kang Danielrõ ràng mà thấy được thân thể, nhưng là dưới ánh mặt trời...
Cậu đột nhiên nhớ tới vị hôn thê xinh đẹp của Kang Daniel qua hình dung của Kim Jae Hwan, trong một lần tham gia vũ hội, cậu có thấy qua cô ở gần, dáng người yểu điệu kia làm cho cậu tự thấy xấu hổ, dù sao Kang Daniel từng cùng phụ nữ phát sinh quan hệ, cùng cậu chỉ có là trong bóng đêm tăm tối.
"Anh có thất vọng những gì mình đang nhìn thấy không?"
Trả lời của Kang Daniel làm cho cậu mừng rỡ như điên, đồng thời cũng trở nên ngượng ngùng.
"Nam nhân có thể nhanh như vậy lại đến một lần, vừa cứng lại vừa khó nhịn như này, em thật cảm thấy tôi thất vọng sao?"
Cậu ứa lệ hôn lên cái cằm lún phún râu của Kang Daniel, để cho Kang Daniel nằm ở dưới, cậu đã muốn Kang Daniel đến không thể nhịn nổi mà tự đong đưa cái mông,Kang Daniel hơi hơi mị mắt, nặng nề thở ra rồi một phát thúc lên, khiến cho cậu cơ hồ tay run chân nhuyễn, phía trước đã run run mà chảy ra chất lỏng dấp dính.
"Để cho em... để em làm." Cậu bị đỉnh đến suýt không thốt lên lời.
"Lần sau sẽ để em làm, tôi chờ không được."
Ngữ khí Kang Daniel vẫn bá đạo như cũ, cậu bị Kang Daniel lật người lại, bên trong mẫn cảm còn hàm chứa dương cương cực đại của Kang Daniel, bị xô lệch tạo ra tư vị ngọt ngào tiêu hồn, kích thích cậu tiết ra một ít tinh thủy, thẹn thùng rơi trên chăn của Kang Daniel.
Nhưng cậu không thấy ngại ngùng, trước mặt Kang Daniel, mê luyến cùng phản ứng thân thể của cậu không có chỗ nào che giấu!
Đầu của cậu vô lực ngã vào gối của Kang Daniel, hương vị cường hãn liền tràn ngập toàn bộ lồng ngực, bộ vị đang tràn ngập áp lực và phấn khích phía sau hung hăng sáp nhập vào chỗ sâu trong cơ thể cậu, làm cho cậu không thể kiềm chế cất cao giọng, phương thức yêu thương cường liệt như dã thú, làm cho thần kinh cậu giống như bị đâm hỏng, cao giọng kêu ra những câu mà vào lúc thanh tỉnh cậu sẽ thấy rất xấu hổ.
"Sắp, sắp ra, thực muốn... rất muốn..."
Đại lực ở sau truyền đến tiếng cười đè thấp, khiến thính giác của cậu bị mê đảo, Seong Wu chìm đắm mà rên rỉ, bên trong bị quấy đến run rẩy không ngừng, tiết ra tinh thủy làm dơ chăn đơn, đùi cùng bụng, mỗi một lần đều khiến Kang Daniel hưng phấn nhìn gương mặt cậu cao trào, sau đó lại nuốt vào mọi tiếng kêu của cậu, lần nữa thức tỉnh cậu.
Cậu mệt đến không nâng nổi một đầu ngón tay, yết hầu cũng bởi vì kêu to mà khàn đặc không phát nổi ra tiếng, nhưng khi cậu mệt mỏi cuộn lại ngủ trong lòng nam nhân, cùng y hô hấp một bầu không khí lại chính là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời cậu.
Seong Wu chuyển về đại trạch, bởi vì nếu không tự chuyển về, Kang Daniel cũng sẽ đóng gói hành lý tha cậu về, hơn nữa y chỉ buông có một câu đầy tính áp bách "Trở về".
Không có lời ngon tiếng ngọt gì, cũng không một câu giải thích gì, làm cho cậu không đường cự tuyệt, đây là Kang Daniel bình thường —— chuyên quyền độc đoán.
Khi lại lần nữa bước vào gian đại trạch này, cậu có điểm hoài niệm, quản gia đáng lẽ đã tạm rời cương vị công tác lại vào lúc này thần bí bước ra, bưng tới hồng trà cậu thích nhất.
Giống như thời gian vẫn chưa biến hóa, cậu vẫn ở tại đại trạch này chưa từng rời đi, không qua thời gian, công ty cũng không có phát sinh chuyện bất lợi gì, hết thảy cuộc sống hằng ngày vẫn đang bình ổn trôi qua.
"Đại thiếu gia nói hôm nay sẽ về sớm một chút."
Không hề hỏi qua giữa cậu và Kang Daniel đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, trước kia quan hệ như mặt trăng mặt trời, vì sao bây giờ Kang Daniel lại phải chạy về, còn đặc biệt dặn dò ông báo cho Seong Wu biết, nhưng những lời này đã triệu cáo cảm tình của cậu cùng Kang Daniel có biến hóa.
Quản gia vẫn trưng một bộ mặt bình tĩnh, vừa đưa cậu lên lầu, vừa thông báo: "Đại thiếu gia đã phân phó xong xuôi vị trí phòng của cậu."
Seong Wu bị mang vào chính là phòng Kang Daniel, hơn nữa phòng đã đả thông với một gian phòng khác, gian kia là phòng để quần áo, tất cả thùng hộp đựng quần áo của cậu đều đã được chuyển đến đây, mà tủ quần áo chia làm hai phần, một ngăn lớn đã để đầy Kang Daniel y phục, một ngăn lớn còn để trống, hiển nhiên là dành cho cậu.
Cậu hơi đỏ mặt bởi cảm thấy Kang Daniel thể hiện quá rõ ràng, quản gia tuy vẫn là mặt không chút thay đổi, nhưng cậu có thể phát hiện một phần cơ mặt của ông đang co giật, hẳn là nín cười đi.
"Tôi vẫn nên ngủ ở phòng tôi trước kia thôi." Cậu có chút ngại ngùng.
"Đại thiếu gia nói cậu ấy không nghĩ nửa đêm thân mật xong còn phải từ phòng cậu trở về phòng mình, cho nên các cậu ngủ cùng phòng là tốt nhất."
Oa oa, quản gia còn trắng trợn nói huỵch toẹt ra, tuy rằng lời nói ra nho nhã lễ độ, vẫn là thực trắng trợn!
Giờ phút này quản gia vẫn một bộ mặt không chút thay đổi, nhưng lông mày ông cứ giật giật, hiển nhiên đang cuồng tiếu trong lòng, mặt cậu đỏ lên, đang muốn nói cái gì đó để làm dịu đi cục diện thì di động liền vang lên, cậu bắt máy thì là Yoo Jae Suk điện thoại tới.
"Seong Wu, cái thằng nên xuống địa ngục Kang Daniel vừa gọi điện thoại cho ta, nói nó 『 mệnh lệnh 』 con quay về đại trạch ở, còn nói con về sau chính là người của nó, bảo ta tốt nhất đừng ở giữa làm khó dễ, bằng không nó sẽ làm ta chết thật sự khó coi, chẳng qua niệm tình quan hệ ta cùng với cha nó không tồi, đặc biệt báo cho ta một tiếng, đây là cái chuyện vớ vẩn gì, ta nghe mà tức chết."
"Yoo gia gia, con thật là quay về đại trạch ở, con và Daniel đã làm lành." Cậu uyển chuyển nói ra tình huống hiện tại, chính là không còn có gì so với tình hình hiện tại tốt hơn."Daniel chỉ là ăn nói có chút khó nghe, chứ thực sẽ không đối với người làm gì bất lợi hoặc không lễ phép."
Lão lo lắng không phải bản thân, mà là một Seong Wu si mê kẻ cặn bã Kang Daniel đến hết thuốc chữa.
"Con đáp ứng quay về đại trạch? Làm tính nô cả đời cho nó? Seong Wu, con sao lại ngốc đến loại tình trạng này?"
Yoo Jae Suk gào lên xé ruột xé gan, Seong Wu chỉ nhỏ nhẹ đáp: "Không nghiêm trọng như vậy, Yoo gia gia, đúng là giờ con đã quay về đại trạch ở, nhưng quan hệ của con cùng Daniel có cải thiện."
Yoo Jae Suk hoàn toàn không muốn nghe tiếp, lão hận không thể chụp đầu Seong Wu mà lắc mạnh để xem có thể chấn tỉnh cậu một chút không.
Thế giới này nam nhân tốt còn nhiều như vậy, Kang Daniel lại là loại nam nhân tồi tệ đầu bảng, Seong Wu như thế nào cứ mê muội, cứng rắn muốn cùng loại nam nhân này một chỗ.
"Mau mau chạy khỏi đó, Seong Wu, Kang Daniel lang tâm cẩu phế, vô tình vô nghĩa, về sau còn không biết sẽ như thế nào hại ngươi..."
Lão còn đang thao thao bất tuyệt chưa dứt, đã bị vừa về nhà lên lầu Kang Daniel đoạt lấy di động trên tay Seong Wu , trực tiếp đón nghe.
"Yoo Jae Suk ư? Giờ điện thoại đổi người, ta là Kang Daniel, Seong Wu hiện tại không rảnh cùng ông nói chuyện... Ừ, ông mắng chửi người còn rất lớn tiếng, xem ra thân thể còn rất khoẻ mạnh... Phải, đúng vậy, Seong Wu về sau sẽ ở cùng ta, ta sẽ không cho hắn đường cự tuyệt... Ông cảm thấy được lời của ta thúi lắm... Đúng, ta rất hiểu những gì ông nói."
Tiếng Yoo Jae Suk trong điện thoại càng lúc càng lớn, quả thực là đã điên cuồng hét lên, Kang Daniel trả lời lại hết sức lãnh đạm và bình tĩnh, hoàn toàn không có cảm tình gì.
"Ông cảm thấy ta lang tâm cẩu phế, sớm hay muộn sẽ hại chết Seong Wu, ừm, ông nói đúng đấy, ta cũng nghĩ như vậy, cho nên ta khuyên ông khách khí với ta một chút, ít nhất nếu ta muốn hại Seong Wu sẽ thông tri trước cho ông, cho ông có cơ hội cứu Seong Wu. Chỉ có điều là ta với chính mình rất có tự tin, nghĩ ông hẳn là không thể cứu được hắn, nên có lẽ ông đối với ta thân mật hơn chút mới đúng là cách trợ giúp Seong Wu tốt nhất chứ?"
Nghe được cách nói chuyện kiêu ngạo càn rỡ lại xem thường người khác của y, Yoo Jae Suk trong điện thoại đã tức giận đến thở hồng hộc, cơ hồ nói không được.
"Đúng rồi, giờ ta đang muốn cùng Seong Wu đi ăn cơm, ăn xong ta sẽ đưa hắn lên giường, cho nên hắn hiện tại không rảnh cùng ngươi nói chuyện, tạm biệt."
Trong điện thoại vẫn còn mắng chửi không dứt, Kang Daniel không thèm quan tâm trực tiếp ngắt và tắt máy, còn nhổ cả dây điện thoại trong nhà, chụp vai Seong Wunói: "Một tí nữa ông ta hẳn là sẽ trực tiếp chạy lại đây, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi."
"Anh... Anh treo điện thoại của ông ấy?" Seong Wu kinh ngạc.
"Với mức độ khoan dung của tôi, chỉ ngắt điện thoại của ông ta đã coi như là đối xử không tồi, ông ta trong điện thoại mắng thật rất khó nghe, cả đời này tôi còn chưa từng bị mắng tệ như vậy." Với Kang Daniel cao ngạo thì chỉ có ngắt điện thoại đã là thực bao dung.
Seong Wu bị Kang Daniel tha ra cửa, sau đó nhét vào xe, thẳng một đường ra ngoài dùng cơm. Tưởng dùng xong cơm là về nhà, nhưng Kang Daniel lại đem xe chạy vào một khách sạn xa hoa.
"Chúng ta nên về nhà đi, Yoo gia gia hẳn là chờ đến mất kiên nhẫn." Bữa cơm này cậu vừa ăn vừa lo lắng, chỉ e không nhanh trở về, Yoo Jae Suk có thể tức đến chết bất đắc kỳ tử.
"Thế mới tốt, chúng ta hôm nay không trở về nhà, tại khách sạn làm hẳn là có loại tình thú khác." Kang Daniel ôm chặt vai cậu, không cho cậu cơ hội cự tuyệt.
Cậu bị Kang Daniel mang vào khách sạn, vừa tiến vào trong cánh cửa phòng, đã bị Kang Daniel khẩn cấp che phủ môi, mút hết mọi lời lẽ, làm cho cậu như lạc trong mây mù, chờ khi ý nghĩ thoáng hồi phục một chút thì đã bị Kang Daniel đem đặt ở trên giường rồi.
"Từ từ, Yoo gia gia... A ah!"
Kang Daniel còn không đợi cậu nói xong đã liếm mút nhũ tiêm của cậu, đầu v* cậu trải qua Kang Daniel vuốt ve thật sự mẫn cảm, nhất là lúc y vừa mút vừa gặm, liền khiến cho cậu kẹp chặt hai chân, thứ giữa hai chân dần dần bành trướng lên.
"Xin anh, chúng ta mau về nhà, bằng không Yoo..."
Kang Daniel một đường đi xuống tiến công, y thậm chí còn vươn đầu lưỡi trạc trạc rốn cậu, sau đó chậm rãi đi xuống, hôn qua bộ lông mềm mại của cậu, cậu nắm tóc Kang Daniel, giọng đã muốn v*t lên.
"Anh... Anh đang muốn làm gì?"
Kang Daniel ác liệt nhếch miệng cười, liền theo đó là Seong Wu hét lên một tiếng, Kang Daniel thế nhưng hàm trụ chỗ đó của cậu, cậu thẹn đến cả mặt đều đỏ, rồi hồng đến cả người, đến cả chân cũng giống bị đốt mà cong lên.
"Buông, buông ra, anh mau buông ra!"
"Còn có dư lực giãy dụa, đại biểu còn chưa đủ thích đi!"
Ngón tay y dính đầy trơn dịch hướng động khẩu phía sau của cậu chui vào, trước sau đều bị trêu đùa, làm cho cậu phải lấy hai tay chặn môi mình, trừ bỏ thở dốc, căn bản là không thể phát thêm tiếng nào.
Chỉ cần cậu mở miệng một tiếng Yoo, âu yếm của Kang Daniel liền trở nên càng táo bạo bướng bỉnh, làm cho mọi tia lý trí trong đầu cậu đều bị hòa tan thành kẹo đường, chỉ có thể khóc cầu xin tha thứ.
Cái gì cậu cũng đều quên, chỉ lo ôm Kang Daniel cường kiện thân thể, bọn họ ở trên giường làm một lần lại một lần, chờ khi cậu hồi phục lý trí tỉnh lại, đã sắp qua buổi trưa của ngày hôm sau.
Cậu lập tức nhảy dựng lên, thì Kang Daniel đẩy xe thức ăn về phía cậu, "Muốn ăn cơm không?"
"Còn ăn cơm gì nữa? Phải nhanh một chút..."
Kang Daniel kéo cậu lại, làm cho cậu ngoan ngoãn ngồi ở mép giường. Cậu đối với Kang Daniel thúc thủ vô sách, bất kể Kang Daniel uy cậu cái gì, cậu đều một ngụm một ngụm ăn. Tuy rằng vừa vội vừa tức nhưng lại không thể phát hoả vớiKang Daniel.
"Ăn ngon không?"
"A, ăn ngon." Mấy món ăn khẩu vị thanh đạm quả thực không tệ.
"Em không cần phải gấp gáp, từ từ đi."
Bọn họ ăn cơm, lại còn tắm rửa sạch sẽ, Kang Daniel thực là cố ý trì hoãn nên đợi bọn họ về đến nhà đã sắp chiều muộn, Yoo Jae Suk mặt mày xanh mét ngồi trong phòng khách, nhìn thấy bọn họ trở về, lão lập tức chống quải trượng đứng lên rít gào: "Kang Daniel !"
"Yoo gia gia, thực xin lỗi, người chờ thật lâu phải không?" Seong Wu nhanh chóng bước lại bên lão, trong đầu đảo qua tự hỏi, nên thế nào mới có thể ngăn được trận này đại chiến, rốt cục nghĩ ra phương pháp.
"Seong Wu, tên phát rồ Kang Daniel này nhất định lại suy nghĩ làm thế nào hại con, con sao lại không nhìn ra?"
Seong Wu đỡ tay lão, thấp giọng nói: "Một tỷ hai cứu mạng kia là.. tiền của Daniel."
Yoo Jae Suk sửng sốt, quay phắt đầu lại nhìn cậu, trên mặt tràn đầy không thể tin, Kang Daniel thong thả đi lại, sau đó ngồi đối mặt với Yoo Jae Suk, hai chân bắt chéo, phi thường bá đạo.
Yoo Jae Suk không tin vặn: "Như thế nào có thể, nó muốn hại con, như thế nào lại xuất ra nhiều tiền như vậy chứ?"
"Hiện tại ta là cổ đông lớn nhất công ty, Seong Wu tổng giám đốc do ta uỷ thác, hắn làm nhân viên của ta, ta sẽ hảo hảo đối đãi hắn, dù sao công ty kiếm được tiền chính là ta thêm tiền, ta còn chờ mong lại lên sàn chứng khoán, làm cho tài sản của ta mạnh tăng vài lần."
"Ngươi... đầu người rốt cuộc suy nghĩ cái gì, hủy diệt công ty cha mình, sau đó lại..." Yoo Jae Suk choáng váng, như thế nào cũng không thể thông được hành động mâu thuẫn của y.
"Lại đây, Seong Wu."
Y ngạo mạn vỗ vỗ vị trí bên người, Seong Wu nhẹ nhàng bóp bóp vào bàn tay của Yoo Jae Suk để trấn an lão, rồi cậu tiến đến ngồi ở bên người Kang Daniel, bàn tay to của Kang Daniel lập tức choàng qua vai của cậu, giống như ở trước mặt Trịnh Phúc Yến thể hiện Seong Wu chính là người của y.
"Làm như vậy là để ta có thể hảo hảo khống chế Seong Wu mà thôi." Y cuồng ngạo trả lời.
Yoo Jae Suk kiềm chế không nổi tức giận muốn đứng bật dậy, Seong Wu nhẹ nhàng đem tay phủ lên ngón tay Kang Daniel, ý muốn y nói chuyện nhu hòa một chút, làm Kang Daniel liếc nhìn Seong Wu. Chỉ một ánh mắt thoáng qua này, lại khiến Yoo Jae Suk mạnh mẽ cảm thụ loại cảm giác giống như đã từng quen biết.
Kang Daniel bộ dạng cũng không phải rất giống thân sinh phụ thân Kang Ho Dong, nhưng ánh mắt bọn họ rất giống.
Kang Ho Dong trong cuộc hôn nhân đầu, luôn là ánh mắt âm u nặng nề như người đã chết, nhưng khi ông trải qua lần hôn nhân thứ hai, qua nhiều lần vợ chồng họ đến làm khách, lão đều thấy Kang Ho Dong dùng một loại ánh mắt sung sướng bình tĩnh hoàn toàn bất đồng với lúc trước, nhìn về phía người vợ thứ hai của ông, trong đó nồng đậm ôn nhu cùng yêu thương.
Lúc ánh mắt Kang Daniel đưa về phía lão, đã lại biến thành ngạo mạn cùng địch ý, nhưng nhãn thần đã hơi bớt chút cường lực đã muốn thuyết minh hết thảy.
Yoo Jae Suk rốt cục lý giải trước khi chết Kang Ho Dong đến tột cùng suy nghĩ cái gì, tại sao ông lại an bài cái di chúc kỳ quái như vậy, nguyên lai hết thảy đều là vì...
"Kang Daniel, chuyện ngươi làm trước kia, thật sự làm cho ta cảm thấy ngươi là kẻ cặn bã, nhưng Seong Wu lại đối với ngươi không oán không hối, các ngươi người trẻ tuổi nghĩ muốn làm gì, ta một lão già không xen vào, nhưng vẫn khuyên ngươi nên hảo hảo quý trọng này hết thảy." Lão hoà hoãn giọng xuống.
Kang Daniel vô lễ trả lời: "Đây là chuyện ta cùng Seong Wu, khuyên ông cũng đừng tham dự vào nhiều."
Yoo Jae Suk thiếu chút nữa lại bạo phát, Seong Wu cầm tay Kang Daniel khiến y ngừng ba mươi giây mới nói: "Đúng rồi, ta vừa vặn nghĩ đến một sự kiện, bảo con ngươi đừng có ngớ ngẩn, cái công ty hắn muốn bàn làm đại lý kia tài vụ trống rỗng, tuy danh khí lớn, nhưng hiện tại đã muốn dầu hết đèn tắt, thiết kế sư giỏi đã sớm ra đi."
Yoo Jae Suk nhíu mi, mà Kang Daniel nói tới đây lại dừng.
Lão không muốn tin tưởng, nhưng làKang Daniel có thể thần không biết quỷ không hay phá huỷ công ty lớn do Kang Ho Dong để lại, sau đó lại lập tức sáng lập một công ty khác, lập tức chiếm được nửa giang sơn, năng lực Kang Daniel không thể khinh thường.
"Ngươi nói cho ta biết này đó làm gì, muốn thi ân với ta sao?" Yoo Jae Suk cầm lấy quải trượng chỉ vào Kang Daniel.
Kang Daniel cười lạnh, "Vạn nhất con ngươi ngã, ngươi khốn cùng thất vọng than vãn với Seong Wu, biết đâu làm Seong Wu đầu óc mê muội, chỉ một lòng băn khoăn ngươi, lại vô tâm tư kinh doanh công ty, một tỷ hai đầu tư của ta không phải mất trắng. Ta đây là phòng ngừa trường hợp không tốt, ta rất bảo bối tỷ hai của ta, đương nhiên sẽ không để Seong Wu gặp chuyện phiền lòng."
Yoo Jae Suk vừa uất vừa giận, Kang Daniel nói nghe kiêu ngạo như vậy, nhưng chính là y bất tri bất giác trong đó thể hiện ra trọng điểm là "Không muốn Seong Wu phiền lòng", mà ở bên Seong Wu n là lo lắng ra mặt bọn họ có thể ẩu đả.
"Hừ, ta sẽ không nói cám ơn." Lão nể mặt Seong Wu mới buông một câu như vậy.
"Ta hoài nghi ông ngay cả từ cảm ơn viết như thế nào cũng không rõ!"
Yoo Jae Suk không để ý tới y tiêu sái đi ra ngoài, kết cục này rốt cuộc là tốt hay không tốt đây?
Kang Ho Dong khổ tâm an bài, gỡ bỏ ân oán tình cừu của thế hệ trước, có lẽ đây là kết cục tốt nhất.
Ít nhất Seong Wu giờ đầy mặt hồng quang, hoàn toàn mất đi u oán cùng tra tấn trong nửa năm, mà Kang Daniel nhìn qua cũng là thần thái sáng láng, ít nhất ánh mắt y nhìn Seong Wu ánh mắt, tái như thế nào che dấu, cũng che dấu không được mâu trung cảm tình!
Hẳn là xem như kết cục tốt nhất đi! Yoo Jae Suk thở dài một hơi, sống đã quá nửa đời người, cuối cùng có thể nhìn đến Seong Wu hạnh phúc biểu tình, tuy rằng là do theo cái kẻ lão hoàn toàn không đồng ý Kang Daniel.
Yoo Jae Suk ngẩng đầu nhìn không trung, chờ thêm chút thời gian, có thể chân chính tiếp nhận một kiện sự này, có lẽ sẽ mời Seong Wu cùng Kang Daniel đến nhà chơi, đến lúc đó có thể còn phải cảm tạ Kang Daniel lộ ra buôn bán tiên cơ, làm cho con của lão không bị tổn thất quá lớn.
Tiếp qua chút thời gian đi, tiếp qua chút thời gian là lão có thể bình tâm tĩnh khí tiếp nhận rồi.
HOÀN
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro