Chương 7: Vũ trụ (Macrocosm) - Hoàn
"Thầy Ong, gửi tin nhắn cho bạn gái sao?" Cô gái một mực ở bên cạnh nhìn biến hóa trên mặt Seongwu, thấy từ khóe miệng của anh cả buổi tối tới giờ rốt cuộc cũng hơi giơ lên, liền bất cẩu ngôn tiếu (*), lo sợ bất an trong lòng cô sinh viên này mới buông xuống, dẫu sao lúc trực buổi tối, cũng ai không muốn đối mặt với một cấp trên không nói một lời nha.
(*) Bất cẩu ngôn tiếu: Nói năng thận trọng
Seongwu đem điện thoại nhanh chóng tắt đi: "Chưa thể coi là vậy."
Cô gái thấy giọng anh nhu hòa, chưa từ bỏ ý định truy hỏi: "Là giai đoạn mập mờ sao?"
Seongwu đối với từ này không có định nghĩa quá mức chính xác, bỗng nhiên bị cô gái hỏi ngược, lại không biết đáp như thế nào, nhưng anh cười không nói, định buông tha giải thích, đáng tiếc cô gái lại không có ý định buông tha anh, trực từ trước đến giờ không có gì chuyện làm, thần tượng nhà mình lại đang chuẩn bị concert, bên trong bên ngoài bị an ninh vây quanh nghiêm nghiêm thật thật, ngay cả một bức ảnh cũng không có, mà muốn đi xem concert, đầu tiên là không tranh được vé, sau đó là không có tiền mua nổi vé chợ đen. Bách liêu vô lại (*), cô gái đi theo Seongwu tới một bên, ở phía sau nói lải nhải.
(*) Bách liêu vô lại: Vô cùng buồn chán.
"Thầy Ong, thầy Ong, vậy tại sao anh không mở lời với người kia?"
Seongwu có chút kinh ngạc với nữ sinh mới vừa tốt nghiệp đã hoành hành không cố kỵ này, đoán chừng cũng bởi vì bận bịu đến sau nửa đêm khiến đầu óc anh dần dần không nhạy bén, Seongwu phá thiên hoang địa (*) trả lời.
(*) Phá thiên hoang địa: Lần đầu tiên, chưa nay chưa từng thấy.
"Cảm thấy không xứng đi."
Cô gái nghe được câu trả lời này, không hài lòng lắm lắc lắc đầu, cô đi tới phòng trà đem rót nước vừa đun xong, lại cầm mấy túi quà vặt đi ra ngồi bên cạnh anh.
"Thầy Ong, thầy nói đùa sao? Thế nào lại lấy loại lý do này a." Cô gái xé ra một bọc khoai tây chiên, hả giận cắn một cái, "Loại lý do này đều là những người như tép diu bọn em dùng thôi."
"Xứng a, không xứng a, những từ ngữ tương tự như vậy bản thân nó đã không tồn tại trên thực tế rồi. Không xứng, loại chuyện này cũng không phải một mình thầy có thể nói được." Cô gái nhét đầy miệng, nói chuyện có chút không để ý, thường ngày, những thứ này đều là tiền bối hướng dẫn cho cô, hôm nay cứ như vậy coi như lên lớp Seongwu một lần. Nữ sinh quyết định tạm thời quên đi dạ dày đang gào khóc đòi ăn, vỗ tay một cái phủi vụn thức ăn, bắt đầu giảng giải cho người trước mắt, "Tình cảm cho dù là thầm mến đều là liên lạc song phương, quan trọng hơn chính là, đối phương có cảm nhận được không?"
"Hẳn là, không để ý đi." Điện thoại trong tay Seongwu còn hơi nóng, vừa rồi Daniel mới ngừng một lát, không gửi tin nhắn liên hoàn nữa.
"Thầy, đôi khi em cảm thấy thầy sống quá lý trí, dĩ nhiên, đặt trong hoàn cảnh là công việc của viện chúng ta nhất định là rất tốt." Cô gái đặc biệt hiểu đạo lý —— muốn tâng bốc đối phương trước hết phải cho họ táo ngọt, "Nhưng trong tình cảm, có người sẽ nguyện ý hồ đồ một chút, chỉ sợ người khôn ngoan giống như thầy vậy, có thể nhìn thấu tất cả những tâm tư bí mật, nếu như có thể đối mặt với người giống thầy, dưới tình huống này, đối phương phải bằng lòng từng bước từng bước đến gần về phía thầy, đoán chừng là chuẩn bị phá phủ trầm châu (*) đi."
(*) Phá phủ trầm châu: Đập nồi dìm thuyền, quyết đánh đến cùng.
"Tình yêu không phải chuyện đúng sai, cũng không phải chuyện lựa chọn, mà là chuyện vấn đáp, hỏi và trả lời a. Thầy, nếu như đối phương cũng đem vấn đề ném cho thầy thì dù sao thầy cũng phải đem câu trả lời viết ra mới phải."
"Thầy luôn cùng chúng em nói về ngân hà, nói về bầu trời sao, giống như trong vũ trụ có hằng tinh, có vệ tinh, có hành tinh, có sao chổi, còn có thật nhiều, thật nhiều nữa. Nếu như dựa theo phân loại của nhân loại chúng ta, bọn chúng bất bình đẳng, giống như hành tinh vĩnh viễn chỉ biết xoay tròn quanh hằng tinh, mà trong mắt người bình thường, hằng tinh mới là do ngôi sao tạo thành. Nhưng đối với bọn chúng tự mình tới mà nói, trong vũ trụ cùng nhau sinh tồn, không có nhất đẳng nhị đẳng tam đẳng, tất cả đều bình đẳng, giống như chúng ta không thấy được vật chất ngầm của chúng, bọn chúng gắn kết, ràng buộc với nhau bởi lực hấp dẫn, sự tồn tại của bọn chúng chính là ý nghĩa xứng đôi của vũ trụ."
"Thầy, lý do không xứng này, rốt cuộc chỉ có hai nguyên nhân mà thôi." Cô gái thần bí đưa ra hai ngón tay quơ quơ trước mắt Seongwu, "Thứ nhất, là thầy còn không hiểu lắm rốt cuộc đó là tình cảm gì. Thứ hai, là thầy không thích người kia, tìm lý do để phát thẻ người tốt."
Cô gái thấy ổn rồi, thu tay lại, đem rác trên bàn ném vào thùng, cầm bình nước sôi trước mặt Seongwu, lần nữa rót một ly.
"Thầy, đôi khi hồ đồ một chút sẽ tốt vô cùng."
Seongwu ngồi chỗ đó hồi lâu không trả lời, cô gái yên lặng trở lại vị trí của mình, tự phê bình mình không nên xen vào việc của người khác. Kết quả đợi rất lâu, chờ đến khi cô nâng lên mí mắt nặng như thái sơn nhìn về phía Seongwu, anh đã ngồi ở trước bàn làm việc của mình, đeo kính tiếp tục làm việc, trong lòng cô một nửa cảm thấy may mắn, một nửa nhụt chí.
Đã từng nghe qua đàn ông trong khoa kỹ thuật vô tâm, cũng chưa từng thấy qua người vô tâm như vậy. Cô tận tình khuyên bảo một phen, cảm giác đối phương giống như đã trải qua một lần trầm tư suy nghĩ, một lần trống rỗng, đem cô trở thành thần phật Ấn Độ, hay là mục sư phương Tây gì đó, sau khi tới cầu khấn xong, có phải cô nên nói với anh ấy một câu "Hallelujah" hay không.
Mười ngón tay cô gái bay lượn, tố cáo với người bạn nhỏ của mình chuyện thầy giáo hôm nay, nói anh như vậy đáng đời độc thân lắm. Seongwu đi tới bên cạnh, cô thiếu chút nữa muốn lật bàn.
"Tiếng Anh của em như thế nào?"
"Cái đó, IELTS 6.5 ạ." Cô gái cảm thấy móng tay mình đều run rẩy.
"Trong này là tài liệu liên quan, em giúp tôi viết một email." Seongwu đưa ổ cứng cho cô.
"Vâng." Cô gái thở phào nhẹ nhõm, nhận lấy ổ cứng màu bạc trên bàn cắm vào trong máy tính, đem tài liệu bản chính ra, liền bắt đầu mã bất đình đề (*) biên soạn email.
(*) Mã bất đình đề: Tiến tới không ngừng.
"Còn có một việc."
"Dạ?"
"Những lời nói ban nãy rất hữu ích, cảm ơn em."
Cô gái quyết định thu hồi tất cả những oán thầm mới vừa rồi đối với thầy Seongwu, anh vẫn mãi là nam thần trong lòng cô từ đại học đến thạc sĩ, cho tới công việc hiện tại.
Email Seongwu để cô gái viết có liên quan tới hành tinh chết không rõ kia, anh muốn viện nghiên cứu nước ngoài hỗ trợ để chắc chắn suy nghĩ của mình có chính xác hay không. Trong quá trình chờ đợi câu trả lời, Seongwu cũng không rảnh rỗi, anh không ngừng so sánh, sửa đổi số liệu. Đến sáng, đồng nghiệp tới quẹt thẻ, nhìn thấy anh thì giật nảy mình, nói Seongwu lại bắt đầu âm thầm tham công tiếc việc.
Sắp diễn ra concert, Daniel ở sau cánh gà cũng không ngừng ra sức chuẩn bị, diễn tập, kiểm tra âm thanh, mỗi chi tiết vũ đạo, cậu đều phải nhìn kỹ lại một lần. Daniel ngồi ở phía sau hậu trường trang điểm, điện thoại nắm trong tay không nhịn được lại soạn cho Seongwu một tin nhắn.
"Anh đừng quên, concert của tôi diễn ra vào hôm nay."
Daniel trái lo phải nghĩ, cuối cùng vẫn là xóa đi, đem điện thoại ném ở bên cạnh, đã như vậy rồi, muốn tới thì sẽ tới sớm, không muốn đến thì cũng sẽ không đến. Cậu ngồi ở phía sau đã nghe được tiếng gào thét truyền tới từ fan hâm mộ, người đại diện cũng đúng lúc bước vào, nhắc nhở cậu đã đến lúc lên sân khấu.
Daniel đem điện thoại bỏ vào trong ngăn kéo, đứng dậy thở sâu một hơi, cùng vũ đoàn hướng về phía trước sân khấu. Khi cậu xuất hiện, fan hâm mộ đồng loạt giơ lightstick gào thét, lớn tiếng kêu tên cậu. Daniel dọc theo khán đài đi về phía trước, trong miệng hát ca khúc đã tập luyện đến trăm lần, nhưng ánh mắt luôn hướng về phía bên trái.
Trống không.
Đó là nơi cậu lưu lại cho Seongwu.
Động tác Daniel vẫn tự nhiên như cũ, biểu tình không chút biến hóa, có fan hâm mộ dưới khán đài cổ động, nhưng cậu cảm thấy tim mình thật sự rất đau, đau đến mức nếu như hiện tại không ở trên sân khấu, cậu rất muốn khụy xuống ôm lấy tim mình.
Thì ra đau lòng là một loại phản ứng sinh lý như vậy.
Không chờ được viện nghiên cứu nước ngoài trả lời, Seongwu đang tính toán thời gian chuẩn bị tới concert của Daniel, một đồng nghiệp bỗng nhiên hùng hùng hổ hổ từ trên tầng lao xuống, ngăn lại Seongwu mới vừa muốn rời đi, hai tay khoác lên vai anh, thở hồng hộc nói với anh.
"Cái đó, hành tinh mà cậu bảo tôi xem qua, đã hồi sinh rồi, 100% hồi sinh rồi."
Mà cô gái ngồi trước màn hình máy tính cũng đi theo hô lên: "Thầy, thầy, bên đó đã trả lời rồi, hành tinh mà thầy phát hiện này, chính là sao đồng hành của ngôi sao Kang Daniel!"
Seongwu vội vã chạy đến máy tính trước mặt, đọc lên từng câu từng chữ đối phương gửi mail lại, anh đã quan sát qua rất nhiều ngôi sao, vậy mà lần này hướng về phía màn hình, vành mắt lại có chút ửng đỏ.
"Thầy, thầy không sao chứ?" Cô gái cùng đồng nghiệp đều có điểm bó tay luống cuống, cho tới giờ chưa từng thấy qua Seongwu như vậy, nhìn dáng vẻ kích động này, đoán chừng cùng với Armstrong lần đầu tiên bước lên mặt trăng năm đó không sai biệt lắm.
"Em có thể giúp tôi in ra hai quang phổ đó không?"
"Em lập tức làm ngay." Cô gái nhập vào số liệu IGOR, đem DATA chọn toàn bộ các mục, chuẩn bị xong xuôi liền bắt đầu nhập vào các chỉ mục màu.
Seongwu gấp gáp ở phòng làm việc, tới tới lui lui, đi đi lại lại, cắn môi dưới đến trắng bệch, không ngừng giơ tay lên xem giờ. Cô gái mang theo hai tờ giấy từ phòng in lao ra, đưa đồ vật giao cho Seongwu, Seongwu luôn miệng nói cảm ơn.
Lúc sắp đi, cô gái nháy mắt ra hiệu hỏi: "Thầy, có phải thầy muốn đi gặp người kia không a?"
Cũng không chờ Seongwu trả lời, miệng cô gái cũng không dừng lại: "Nhìn trạng thái này của thầy là biết, bất quá lần sau thầy có thể không lấy công việc làm đầu không, in quang phổ này lúc nào cũng làm được mà. Thầy cũng nhìn đồng hồ không dưới mười lần rồi, đi nhanh lên đi."
Seongwu cười một tiếng liền đi ra ngoài, thời điểm cô gái ngâm nga trở lại bàn làm việc mới nhớ tới một chuyện.
Anh cầm một tập quang phổ đến cuộc hẹn để làm gì? Định cho nói với đối phương một chút kỳ tích của giới thiên văn sao?
Cô gái bi phẫn lấy tay che mặt, thở dài một hơi, nam đồng nghiệp quay đầu thấy có người đang đối mắt với mình, chỉ thấy cô rống lên một câu: "Đàn ông các người đều hết thuốc chữa rồi."
Nam đồng nghiệp lần đầu tiên bị choáng váng trước nỗi muộn phiền bấy lâu của Seongwu, lần này lại bị một thực tập sinh nhỏ khiển trách, anh bắt đầu nghĩ lại năm nay mình có nên mặc quần lót màu đỏ để may mắn hơn không.
Người thật sự xui xẻo mới chính là Seongwu, anh lái xe đến nửa đường mới nhớ hôm nay đổi áo khoác, mà vé vào cửa lại để ở nhà, Seongwu muốn quay đầu trở về, nhìn con đường đối diện chen lấn đông đúc, nước chảy cũng không lọt thì đành phải buông xuôi. Chờ tới khi anh chạy tới sân vận động, ngoài cửa chỉ còn lại một vài người bán hàng chuẩn bị dẹp quầy, anh đứng ở bên ngoài có thể nghe được tiếng gào thét bên trong, còn có âm thanh của Daniel.
Bỗng nhiên, một người đàn ông xuất hiện sau lưng, nói giọng nặng tiếng địa phương.
"Chàng trai trẻ này, ở đây tôi có một vé, chỉ một thôi. Tất nhiên là không thể nào như giá ban đầu rồi, nhưng tôi có thể bán cho cậu rẻ một chút, cậu thấy thế nào?"
Lần đầu tiên trong đời, Seongwu tới xem concert, phải mua vé bán lại, xài nửa tháng tiền lương của anh, ngồi ở vị trí xa nhất.
An ổn vào được chỗ ngồi, vừa vặn đúng lúc Daniel vừa thay đồ xong, mặc một bộ trang phục đơn giản đứng ở trên sân khấu.
"Cảm ơn mọi người, đây là bài hát cuối cùng của tối nay."
Nếu như bây giờ Seongwu ngồi ở bên trong, mà không phải là ngồi ở nơi xa xa nào đó, anh nhất định sẽ phát hiện, Daniel đang đứng ở chỗ ngồi đối diện mà cậu dành cho anh.
"Sinh nhật năm nay, nhờ có các bạn, tôi nhận được một món quà rất tuyệt vời, là một ngôi sao. Sau đó có người nói cho tôi, ngôi sao này là một ngôi sao cô độc, người ấy đã lưu lạc trong vũ trụ từ rất lâu, anh ấy còn nói cho tôi, trừ khi có kỳ tích, ngôi sao này mới có thể tìm được sao đồng hành của mình." Daniel cảm thấy chua xót trong lòng không ngừng dâng lên, cổ họng như bị chặn, âm thanh của cậu cũng nghẹn lại, "Tôi cảm thấy ngôi sao này quá đáng thương, tâm huyết lai triều (*) viết một bài hát, hy vọng có thể có người giống tôi, cùng tôi tin tưởng trên thế giới này thật sự có kỳ tích."
(*) Tâm huyết lai triều: Chợt có linh cảm, ý nghĩ, tâm huyết dâng trào.
Sân khấu dần dần biến tối lại, nhạc đệm từ bốn phương tám hướng chậm rãi vang lên, Daniel cầm mic đi tới trung tâm sâu khấu.
"Câu chuyện thường bởi vì tình cờ, khi anh vô tình xuất hiện."
"Giống như thời niên thiếu, lộ ra tất cả khía cạnh đáng xấu hổ của mình."
"Đi qua phố cũ, đi qua bến đỗ, nhìn bóng đêm xa dần, có ánh sao rơi trên vai trái anh."
"Trong thế giới của anh, anh vẽ nên tinh hà xa xôi, cũng ôn nhu như vậy với thế giới của em."
Ánh đèn trên sân khấu rất tối, không ai thấy Daniel đang hát với đôi mắt ửng đỏ, mà Seongwu nghe lời bài hát, lòng bàn tay bị móng tay bấm đến đau nhói. Anh nhớ tới lần đầu tiên họ gặp nhau, hai người nhắm mắt làm ngơ, tranh cãi với đối phương. Anh nhớ họ khi ở trên sân thượng, hai người nói trời nói đất, nói tới chính mình. Anh nhớ họ trong bệnh viện, trong lòng hai người phát sinh một loại tình cảm khác biệt. Anh nhớ hiện giờ họ bị ngăn cản bởi biển người tấp nập, mỗi người không tự chủ được mà kích thích tuyến lệ.
"Muốn biến thành một ngôi sao, để em hiểu được vũ trụ trong lời nói của anh."
"Nhưng có thể nói cho em biết tình cảm đã định trước là bất công không, khiến em cô đơn mất trọng lực."
"Muốn nắm tay anh thật chặt, đi vòng quanh quỹ đạo dù là nhàm chán."
"90 ngàn năm ánh sáng nghe thật nặng nề, nhưng em càng sợ hơn là tình yêu rơi vào tan vỡ."
Daniel dựa vào ánh sáng không thấy rõ còn dư lại trên sân khấu, ngẩng đầu lên, cũng không biết nhìn chăm chú vào nơi nào đó, cuối cùng không tự chủ được nhìn về chỗ ngồi trống không. Cậu đem tất cả nghẹn ngào trong cổ họng đều nuốt trở về, kiềm chế hát xong bài hát này, trong lòng hối hận tại sao đang yên ổn mà tự làm bậy đổi thành ca khúc khiến mình khó coi như vậy.
"Muốn trở lại như khi còn nhỏ giả bộ hồ đồ, để có thể bắt chước dũng khí lúc ấy."
"Vũ trụ mênh mông không không phân rõ ngày hay đêm, chỉ có mắt em còn hiện lên sắc đỏ."
"Giữa tình bạn cùng tình yêu rốt cuộc cách nhau bao xa, vì sao câu chuyện lại giả dối như vậy."
"Muốn mượn miệng người khác, muốn mượn bóng đêm ôn nhu, nhưng chỉ là tinh cầu cô đơn, giấc mộng vọng tưởng."
"Nếu bài hát này đủ rung động, xin hãy để lần gặp mặt này có bắt đầu và kết thúc."
Nhạc đệm hơi ngừng lại, tất cả mọi người đều cho là kết thúc, thời điểm đang chuẩn bị vỗ tay, Daniel quay lưng, hát một câu cuối cùng.
"Dù em sẽ bị tổn thương, sẽ bị vứt bỏ trong vũ trụ không người."
Dưới khán đài, có fan hâm mộ bị lời bài hát cuối cùng này làm khóc bù lu bù loa, không ai ý thức được đây là bài hát thần tượng nhà mình bị thất tình mà sáng tác nên. (Hành: Trời má, đang sụt sùi sắp khóc, đọc đến đây trớt cười =))) Trên sân khấu, Daniel gắng gượng đem nước mắt trở về, hướng bọn họ cúi người, cuối cùng hạ màn, quay lại phía sau.
Người đại diện vừa nói chuyện điện thoại cùng chủ nhà hàng để tổ chức tiệc ăn mừng xong đã nhìn thấy Daniel ngồi trên ghế ngẩn ngơ, người đại diện để điện thoại xuống vỗ cậu một cái.
"Ngồi ở đây làm gì? Thay quần áo chuẩn bị đi ăn mừng."
"Ừ." Daniel ngoài miệng đáp ứng, nhưng cả người không cử động, "Giúp em tìm nhà, dọn nhà đi."
"Tại sao lại định dọn nhà?" Người đại diện nhức đầu, tổ tông này mỗi ngày lại thay đổi chủ ý.
"Chữ bát không hợp." Daniel khô miệng khô lưỡi không muốn nói chuyện, cảm giác nói hơn hai câu nữa là có thể khóc nức lên, cậu lấy bông tẩy trang lau mặt được một nửa, điện thoại đặt trong ngăn kéo bỗng nhiên vang lên, Daniel nhìn tên hiện trên màn hình, bông tẩy trang rơi xuống nền, cậu cũng không đoái hoài tới nhiều như vậy, đi ra nhận điện thoại.
Hai người ai cũng không lên tiếng, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở rõ ràng của Seongwu truyền vào tai Daniel.
"Em vẫn còn ở sân vận động sao?"
Daniel không nói gì, Seongwu tiếp tục tự mình độc thoại.
"Tôi ở trên sân thượng, có một cái cửa nhỏ có thể đi vào."
"Tôi muốn cho chúng ta có bắt đầu và kết thúc."
"Tốt hay xấu?" Daniel cảm thấy mình tim như sắp nhảy ra, mỗi một tiếng tim đập cũng khiến lồng ngực cậu đau nhói.
"Em tới liền tốt, không tới chính là xấu."
Daniel tránh staff, lẻn ra ngoài, thời điểm chạy đến sân thượng, Seongwu đã đứng ở cửa chờ cậu. Daniel đóng cửa lại, không đi về phía trước, đứng tại chỗ nhìn anh.
"Tôi quên mang theo vé, phải mua vé bán lại để đi vào, ngồi ở phía trên cùng. Bài hát rất êm tai, thấy được một người không giống em." Seongwu đoán được lời Daniel muốn hỏi, trực tiếp trả lời nghi ngờ của cậu.
"Còn gì nữa không?" Trên mặt Daniel vẫn chưa tẩy trang hết, quanh mắt còn có màu đỏ rượu, phối hợp với đôi mắt ửng đỏ kia, dưới ánh trăng này khiến cho người khác không nhịn được muốn yêu thương.
"Còn có cái này." Seongwu lấy ra hai tấm quang phổ đưa cho cậu.
"Đây là cái gì? Điện tâm đồ?" Daniel nhìn bức ảnh kỳ quái trong tay anh.
"Là quang phổ của ngôi sao mang tên em, còn có một cái, là sao đồng hành của nó." Seongwu nhìn Daniel kinh ngạc ngẩng đầu, "Tôi có thể cùng em đi vòng quanh vũ trụ không?"
"Lấy phương thức gì? Là bạn, hay là..." Daniel cảm thấy hai chữ sau đặc biệt khó nói ra, ấp a ấp úng giữa môi, đầu lưỡi cũng để ở cằm, nhưng hết lần này tới lần khác đọc không ra được.
"Ở trước mặt tôi, em thật giống như luôn bày ra tất cả vẻ mặt khó chịu thì phải." Seongwu nghĩ đến hiểu lầm khi bọn họ lần đầu chạm mặt, cùng với những chuyện không tốt diễn ra sau đó, anh từ từ đi tới trước mặt Daniel, mỉm cười nói với cậu, "Nhưng tôi vẫn muốn ôm em, hẳn là thích em đi."
Tình cảm thường có xu hướng phát sáng, giống như sao đồng hành, tự thân nó sẽ không sáng lên, nhưng lại cố gắng hướng đến gần hằng tinh, để hằng tinh không còn cô đơn nữa, còn hằng tinh lại khiến nó cảm nhận được ngân hà lãng mạn.
Có thể vì bạn lo được lo mất, cũng có thể vì bạn dốc toàn lực, có thể vì bạn trở nên tự ti, càng có thể vì bạn không gì không thể, học cách yêu thương.
Daniel cảm thấy tuy mình gần 30 tuổi nhưng đã phải trải qua rất khổ cực. Cậu đưa một Daniel hoàn mỹ nhất bày ra trước mặt tất cả mọi người, nhưng không ai có thể nhìn thấy một Daniel là chính mình, vậy mà ngay sau khi gặp được Seongwu, cậu nguyện ý đem những điều tốt xấu kia của mình, toàn bộ những điều giữ trong lòng đều nói cho anh nghe, muốn anh hiểu được quá khứ của cậu khi vắng mặt anh.
"Anh có biết tình cảm không hoàn mỹ nhất là gì không?" Mũi Daniel có chút chua.
"Bây giờ vẫn chưa biết." EQ của Seongwu trước giờ vẫn luôn thấp hơn IQ.
"Là anh có thể tiếp nhận em không hoàn mỹ." Daniel cảm thấy mình như đang được ở nhà.
Daniel đem tiệc ăn mừng ném ra sau đầu, chờ người đại diện liên lạc được với cậu, hai người bọn họ đã uống bia trên sân thượng nhà Seongwu. Người đại diện thở hổn hển, cuối cùng cũng cạn lời. Daniel sau khi cúp điện thoại liền trực tiếp tắt máy.
Seongwu cầm một lon bia đi lên, hai tay chạm phản, hỏi: "OBAFGKM, em đã nghe qua chưa?"
Daniel lắc đầu một cái: "Em không hiểu mấy từ ngữ đó của các anh."
"Em đến đây, anh nói cho em." Seongwu hướng cậu ngoắc ngoắc tay, Daniel nhìn anh uống một ngụm bia rồi đi tới. Seongwu ngọt ngào nhìn cậu, "Oh be a fine guy."
"Ô, làm một người tốt." Daniel phiên dịch, chưa nhận ra có gì đó bất thường, còn không chờ cậu phản ứng lại, Seongwu lấy tay che ánh mắt Daniel, sau đó ở bên tai cậu, thở ra một hơi ấm áp, còn mang theo vị cồn nhàn nhạt.
"Kiss me."
Trước khi môi Seongwu chạm vào môi cậu, Daniel còn muốn nhéo mình một cái, để chắc chắn xem đây có phải là một giấc mộng hay không, và cảm xúc mềm mại đã nói cho cậu biết, thiên chân vạn xác (*), một nụ hôn đồng tẩu vô khi (**).
(*) Thiên chân vạn xác: Vô cùng chân thật.
(**) Đồng tẩu vô khi: Không lừa dối trẻ thơ và người già.
Chờ hai người tách ra, Daniel nhìn Seongwu vẻ mặt đầy men say, hỏi anh: "Anh biết em là ai không?"
"Biết." Seongwu mỉm cười như một bông hoa nở rộ, "Kang Daniel, cho nên anh mới đem lời tỏ tình của thiên văn đều nói cho em."
Daniel hoàn toàn phát điên, cười đến khóe mắt cũng chất đống nếp nhăn.
Cậu phải may mắn nhiều thế nào, mới gặp được một Ong Seongwu không chỉ thích Kang Daniel, mà còn thích Kang Euigeon hơn cả.
Sau đó Daniel tweet một bức ảnh trên Twitter, là hai bức hình quang phổ của hai ngôi sao, viết một câu —— Từ nay về sau, đã có người đi cùng tôi.
Seongwu ngồi ở bên cạnh cậu nhắc nhở: "Em chụp ngược rồi."
"Không ngược anh là được." Daniel tiến tới bên cạnh Seongwu, anh thấy nốt ruồi nơi khóe mắt cậu, "Anh mới phát hiện nốt ruồi ở nơi này của em giống như một ngôi sao nhỏ."
"Giống như ngôi sao của anh và em." Seongwu rốt cuộc cũng nói lời ngon tiếng ngọt.
Vũ trụ rất ôn nhu, đáng giá khiến mọi người quyến luyến suốt đêm dài, nhưng bởi vì có em, tựa hồ là hiện tại anh càng thích nhân gian có em hơn. Trong vũ trụ có rất nhiều tồn tại giống như em vậy, nhưng trong vũ trụ của anh chỉ có một người là em, hằng tinh cùng sao đồng hành, cuối cùng sẽ chiếu rọi, soi sáng lẫn nhau.
OBAFGKM
—— "Bạn biết không? Ngôi sao đồng hành đó có tên là Ong0825."
HOÀN
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro