Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Kính vạn hoa (Kaleidoscope)

"Lau một chút đi."

Cũng không có ai tính toán, hai người ngồi ngốc trong phòng bệnh hồi lâu, tới khi Seongwu rút giấy từ trong túi ra đưa cho Daniel mới phá vỡ yên lặng.

"Nga." Daniel cảm thấy cơ mặt mình căng thẳng, không biết bây giờ trên mặt nên biểu hiện cảm xúc gì, duy nhất có thể xác định chính là khẳng định rất khó coi. Cậu cầm khăn giấy lau qua loa một lượt, muốn cùng Seongwu nói chuyện nhưng cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, cảm giác quan hệ của hai người sau một đêm liền trở lại như lúc trước. Daniel cúi đầu không lên tiếng, đem phần cơm còn lại ăn hết, lúc này Seongwu cũng ăn ý mười phần không nói lời nào, chỉ còn dư lại âm thanh chén đũa va chạm, thỉnh thoảng có tiếng nhai thức ăn.

Seongwu ăn chưa được mấy miếng liền đứng lên, cúi đầu cũng không biết nhìn đi đâu, dù sao thấy Daniel như vậy, rõ ràng người này tuyệt đối không muốn đối mặt với mình, tầm mắt không dừng lại trên giày thì cũng chính là sàn nhà màu trắng.

"Vậy tôi đi trước, ngày mai..."

"Không sao, không sao, không sao, anh cứ đi đi. Ngày mai tôi bảo người đại diện tới đón." Daniel nói dối không suy nghĩ, mắt không chớp, mặt không đỏ, tim không đập mạnh, so với quảng cáo mà cậu đóng còn trôi chảy hơn.

"Vậy thì tốt, tôi đi đây. Cậu có chuyện gì thì gọi y tá nhé."

Seongwu từ đầu tới cuối ngay cả mắt cũng không nhấc lên, Daniel liếm liếm môi đã bị khô, cảm thấy có chút bị bong, cậu đưa tay sờ môi một cái, cảm giác như gai đâm, cùng với tâm tình hiện giờ không khác lắm, đặc biệt chát. Daniel nhớ tới lúc nhỏ, cây sung ở sân sau vườn trĩu quả, cậu len lén tìm gậy, lung lay để rớt xuống vài quả. Sung vẫn còn xanh, Daniel cắn xuống một cái, chát đến mức ngay cả mắt cũng phải đóng chặt lại, sau đó mới biết màu tím mới chính là quả ngọt.

Seongwu tựa như trái sung chưa chín của ngày xuân năm ấy, còn cậu thì vẫn vội vã thưởng thức như vậy.

Rõ ràng là ánh mắt mong đợi, nhưng trước khi tạm biệt còn tỏ ra đặc biệt xa cách, thật ra thì trước khi Seongwu rời đi, Daniel còn muốn hỏi một chút.

"Vậy anh có người anh thích sao?"

Daniel cảm thấy trái tim mình như đang treo lư lửng trong lồng ngực, ở vị trí không trên cũng không dưới. Cậu muốn nghe được câu trả lời, lại sợ nghe được câu trả lời. Daniel cuộn tròn trong chăn, dùng khăn có mùi nước khử trùng đặt lại trên trán, trong bóng tối, lắng nghe trái tim mình đập loạn nhịp.

Mới vừa rồi ngắt lời Seongwu cũng là bởi vì như thế chứ, đơn giản chính là sợ nghe được một câu trả lời cự tuyệt, nhưng bây giờ ngẫm lại, cậu cũng có chút tự mình đa tình, vạn nhất Seongwu chưa nói xong câu ngày mai không tới nữa, thì lời nói này phải chặn lại ngay kẻo người ta hiểu lầm cậu muốn đem chuyện của mình làm quá lên.

Seongwu rất tốt với cậu, cậu có thể nhìn thấy điều đó trong mắt anh, nhưng lần đầu tiên Daniel oán trách mình có phải có chút đần hay không, không có biện pháp phân biệt được Seongwu đối với cậu, là yêu hay là có lòng tốt.

Sau khi về đến nhà, Seongwu cầm một ly nước trên sân thượng, bốn phía đen tối, ngay cả một ánh đèn anh cũng không bật, tâm sự nặng nề đứng ở đó. Mùa này nhiệt độ sáng tối chênh lệch khá nhiều, khiến Seongwu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi liền cảm thấy có chút lạnh, nhưng lúc này, cái lạnh vừa có thể khiến anh tỉnh táo. Lúc lái xe trở lại, anh đã bỏ qua hai lần đèn xanh, làm tài xế phía sau không nhịn được mà nhấn còi, Seongwu mới cho xe chạy.

Vốn tưởng rằng chỉ là một khách không mời mà đến, cơ duyên xảo hợp (*) xông vào thế giới của mình, giống như hành tinh chệch đường ray vậy, cũng không để ý quỹ đạo bị bỏ rơi ở sau lưng, xông ngang đánh thẳng chạy tới, mà anh cũng không có ý muốn đẩy cậu ra.

(*) Cơ duyên xảo hợp: Cơ hội và duyên phận.

Lặp lại quan sát, tính toán, sửa đổi, lần nữa quan sát.

Đây là cuộc sống ngày lại một ngày, tuần quy đạo củ của Seongwu trước khi Daniel xuất hiện. Trước kia đồng nghiệp của anh luôn nói anh giống như một tảng đá, không hiểu phong tình, đối với bất kỳ người nào cũng khách khí, vậy nên cho tới giờ, không người nào có thể đoán được nội tâm của anh.

(*) Tuần quy đạo củ: Theo khuôn phép cũ, theo nề nếp cũ.

Nhưng tảng đá này sau khi gặp phải Daniel, tựa hồ đã bị lòng tham không đáy đâm chọt.

Bọn họ từ nghề nghiệp đến tính cách khác nhau một trời một vực, một người mỗi ngày bận bịu với nghiên cứu khoa học thiên văn học giả, một người đem toàn bộ thân thể cùng trái tim mình dâng hiến cho thần tượng đại chúng, nhưng bởi vì một ngôi sao mà liên quan tới nhau. Seongwu hơi cúi đầu, thành thạo điều chỉnh ống nhòm, trong ống kính, anh thấy được một ngôi sao, có thể chắc chắn phương vị (phương hướng và vị trí) anh đang ngắm chính là ngôi sao Kang Daniel.

"Người bình thường như tôi, có lẽ còn chưa đủ tư cách làm sao đồng hành của em."

Thầy Ong Seongwu hông sợ trời không sợ đất, đến nay vẫn còn truyền lưu đến các học đệ niên muội, dám tự mình công khai nghiên cứu khoa học.

Anh không hiểu giới giải trí, nhưng cũng biết ngôi sao sáng giống như Daniel ngày thường sẽ có bao nhiêu người vây quanh cậu, trong thế giới này, cậu nên là ánh sao sáng chói nhất. Lần đầu tiên Seongwu hiểu được hai chữ "hèn mọn", tình cảm ẩn giấu trong biển cảm xúc không thể nói ra, khao khát muốn cùng cậu một lần bình đẳng như nhau.

Seongwu trở lại phòng ngủ, mở đèn, nhìn thấy trên giường một mảnh hỗn độn, đều là dấu vết của Daniel. Seongwu là một Xử Nữ, theo bản năng cúi người muốn đem đổi ga trải giường, nhưng anh chợt dừng lại, nghĩ ngợi không tới ba giây, buông động tác trên tay, trực tiếp nằm lên trên.

Như vậy, có được tính là cùng giường trá hình hay không?

Seongwu cười nhạo một tiếng, sợ là mười năm trước, chính mình cũng chưa từng ngây thơ như vậy.

Cả ngày âm u, rốt cuộc vào ban đêm, mưa cũng rơi xuống lách ta lách tách. Seongwu bị tiếng mưa rơi lay tỉnh, chân trần xuống giường đóng cửa sổ, lại nghĩ tới lúc sắp đi, cửa sổ ở phòng bệnh vẫn còn mở lớn, anh cầm điện thoại lên muốn gửi tin nhắn cho Daniel, viết viết xóa xóa, đến cuối cùng cũng không gửi đi, sau cùng vẫn gửi cho bạn anh một tin nhắn, phiền cậu ta đi xem cửa sổ phòng Daniel có đóng hay không.

Daniel một đêm ngủ không ngon, rạng sáng tỉnh lại nhiều lần, chính là muốn nhìn xem điện thoại có tin nhắn hay không, nhưng mỗi lần như vậy, màn hình đều trống trơn. Sau đó cậu vẫn chưa từ bỏ ý định, nắm tay úp ngược lên trên giường, quay đi quay lại nhiều lần. Cho đến tận khi trời sáng, quầng mắt thâm, đôi mắt cũng đỏ bừng, chuyện thứ nhất sau khi thức dậy lại là nhìn điện thoại, một tin nhắn cũng không có, lần này Daniel thật sự tuyệt vọng. Người bạn thay Seongwu tới trông nom cậu bị dọa sợ hết hồn sau khi trông thấy bộ dáng này của thần tượng, vội vàng móc ra cặp nhiệt độ nhìn một chút có phải hay không thân nhiệt cậu lại bốc cháy, Daniel rụt lại một cái.

"Không sao, không cần đo nữa, có thể làm thủ tục xuất viện chưa?"

"Đi ngay bây giờ?" Bác sĩ đem cặp nhiệt độ đóng lại, một tay tiện ném áo khoác dài màu trắng, anh nhớ Seongwu nói có thể sẽ phải ở lại phòng bệnh hai ngày, còn cố ý qua khu nội trú chào hỏi anh.

"Ừ, ngày hôm qua cảm ơn anh nhé." Daniel xuống giường, đi giày xong, lại đi tới một bên lấy quần áo ra, "Bên ngoài không có người nào chứ?"

"Không có, bây giờ mới 6 giờ hơn thôi, khu nội trú giờ này còn chưa mở cửa đâu. Vậy cậu thay quần áo trước đi, tôi giúp cậu trả lại phòng bệnh." Bác sĩ nhìn Daniel chuẩn bị thay quần áo liền đi ra ngoài, cửa kéo ra được một nửa mới nhớ một chuyện, quay đầu lại hỏi cậu, "Có cần nói với Seongwu một tiếng không?"

"Không cần, anh ấy biết rồi." Âm thanh Daniel cách phòng vệ sinh nghe có chút mơ hồ, bác sĩ dặn dò đôi câu liền đi. Daniel nhìn chính mình lôi thôi trong gương, cũng không biết tức giận cùng ai, nín nửa ngày, ngập ngừng nặn từ trong kẽ răng ra một câu.

"Anh ấy biết cái đếch gì."

Buổi tối, người đại diện đến công ty thiếu chút nữa là kêu bảo an tới, một người ngồi chống cằm trên bàn làm việc với đôi mắt vô thần, cầm trong tay một cây bút vẽ loạn, tờ giấy trên bàn cũng sắp bị cậu vẽ đến hỏng. Người đại diện hướng về phía thân hình quen thuộc nhận ra cậu là ai, liền vội vàng tiến lên đoạt lại cây bút máy mua từ Pháp về, đau lòng nhìn ngòi bút cũng đã tõe ra, nhưng bây giờ bút máy không phải là nhân vật chính. Người đại diện cố nén tâm tình đau thương đem bút thả lại ngăn kéo, bắt đầu phục vụ người trước mắt này.

"Tổ tông, cậu đây là thế nào? Bị bệnh?"

"Tâm bệnh." Trong tay Daniel không có bút để chơi, lại bắt đầu dày vò tờ giấy trên bàn, vo tròn rồi ném vào thùng rác.

Người đại diện nhìn thùng rác sạch sẽ của mình rất nhanh bốn phía phủ đầy cục giấy, trong đầu nghĩ nếu tiếp tục như vậy nữa, đoán chừng Daniel cũng có thể xé rách hết tủ sách mất, vội vàng đem cậu đang ngồi trên ghế của ông chủ đẩy đến bên cạnh chỗ trống trải, chính mình lại dọn dẹp ghế salon ở đối diện cậu, ngồi xuống.

"Trò chuyện một chút nào, tâm bệnh gì a?"

Ánh mắt trống rỗng của Daniel rốt cuộc cố định trên người đại diện: "Anh nói xem thích một người, có nên nói ra hay không?"

"Không nói người ta làm sao biết được? Đương nhiên là nói rồi, anh năm đó đuổi chị dâu cậu, miệng lưỡi cũng sắp bị mài phá, dĩ nhiên ví tiền cũng xẹp." Người đại diện đối với chuyện yêu đương cũng cởi mở, Daniel debut đã lâu, lệnh cấm hẹn hò của công ty đã sớm kết thúc, cậu tự mình tuân thủ nghiêm ngặt nhiều năm như vậy, bây giờ xuân tâm manh động (*) là việc hết sức bình thường,

(*) Xuân tâm manh động: Tình yêu trai gái, xuân tình.

"Sợ rằng sau khi nói xong, ngay cả bạn cũng không làm được nữa." Daniel cảm thấy đến lúc đó thật sự có thể phải dọn nhà.

Người đại diện đặc biệt chê cười ra tiếng: "Em thích người kia, mục tiêu cuối cùng là làm bạn sao? Hẳn là em cũng không muốn làm bạn với người ta đi, nếu không tiến lên, người bị tổn thương chỉ là em mà thôi. Thứ em muốn là tình yêu hay tình bạn, không phải trong lòng đã rất rõ ràng rồi hay sao?"

Daniel cúi đầu hồi lâu không lên tiếng, người đại diện bắt đầu nghĩ lại mình có phải đã nặng lời quá không. Đang chuẩn bị uyển chuyển một chút chuyện tình yêu cháo gà, chỉ thấy Daniel hoắc một tiếng đứng lên.

"Concert mấy ngày nữa còn vé vào cửa không?"

Người đại diện bị Daniel giống như gà con mổ thóc dọa sợ, máy móc gật đầu.

"Để lại cho em một vé." Daniel tiện tay lấy khẩu trang từ trên bàn xong liền đi ra ngoài, còn không chờ người đại diện kịp phản ứng, cậu trở lại như tuấn mã, "Cùng người đứng ra tổ chức nói một tiếng, có thể sẽ đổi một bài hát."

"Đổi thành cái gì a?"

"Em còn chưa có viết xong!"

Vẻ mặt người đại diện buồn thiu, bắt đầu hối hận, biết vậy đã không nên khuyên bảo chuyện tình cảm, toàn bộ cục diện rối rắm về sau cũng là mình tự thu dọn cả.

Seongwu tan việc, trực tiếp mua chút trái cây lái xe đến bệnh viện, kết quả đứng ở trước cửa phòng bệnh không có một bóng người không biết làm sao, vừa vặn bạn anh tới, lúc trông thấy Seongwu thì có chút giật mình.

"Ai? Sao cậu lại đến vậy?" Bác sĩ vội vàng chạy lại.

"Người bên trong đâu?" Giọng Seongwu lộ ra lo âu.

"Sáng nay đã xuất viện a, cậu ấy nói với tôi là đã nói cho cậu rồi mà." Hiện tại bác sĩ đã bị hai người này làm cho đầu óc không rõ ràng.

"Nga, đúng, tôi quên mất." Seongwu đem trái cây đưa đến trong ngực bác sĩ, "Cậu giữ lại ăn đi, tôi đi trước."

"Ai, ai..." Bác sĩ cũng không gọi người lại, cúi đầu gẩy gẩy hai túi trái cây, vui một chút, "Thật chịu xài tiền a, tiểu tử này."

Buổi tối, thời điểm Seongwu xuất hiện ở viện nghiên cứu, khiến cho nữ thực tập sinh đang trực bị dọa giật mình, dập dập đầu hỏi: "Thầy, thầy Ong? Thầy quên thứ gì sao?"

"Không có gì, tôi đến tìm một số dữ liệu, em bận chuyện của em đi, không cần phải để ý đến tôi." Seongwu đem áo khoác treo trên tủ quần áo, thay quần áo xong sau đó đi thẳng lên trên tầng đài thiên văn.

Anh biết nguyên nhân mình chưa về nhà, anh sợ gặp phải Daniel, sợ mình không nhịn được hỏi thăm, không nhịn được quan tâm, tại sao xuất viện trước thời hạn, khi rời đi không nói cho anh, càng sợ hơn là mình không có tư cách để hỏi.

Anh nhu nhược, đến viện làm nơi che chở cho mình.

Đứng trước ống nhòm, anh bỗng nhớ tới hành tinh chết vây quanh ngôi sao Kang Daniel, anh lắc lắc đầu muốn đem chuyện này gạt sang một bên. Lần này qua ống nhòm tỉ mỉ ghi chép xuống hình ảnh, Seongwu càng chắc chắn, điểm sáng này tuyệt đối không phải hạt bụi, sự tồn tại của nó có thể kết thúc lịch sử cô độc của ngôi sao Kang Daniel.

Seongwu đem số liệu bản chính xuống, vội vội vàng vàng trở lại bàn làm việc, bắt đầu tính toán tốc độ vận hành cùng phương hướng của điểm sáng này, mà cô gái ở một bên nghe được từ tiếng chuông luôn luôn vang lên, do dự không biết có nên nói cho Seongwu đang không màng tới mọi thứ xung quanh hay không. Chờ tới khi điện thoại lại lần nữa vang lên, cô gái nhỏ giọng đi tới bên cạnh Seongwu, nhắc anh: "Thầy Ong, điện thoại của anh kêu nãy giờ rồi."

Seongwu cả kinh, theo thói quen muốn lấy điện thoại trong túi từ bên phải ra, cô gái đưa ngón tay hướng về tủ quần áo bên kia, nhắc nhở: "Thầy để điện thoại trong túi áo khoác ngoài, điện thoại đã vang lên cả đêm."

Daniel đang ghi âm ở studio, khoanh chân ôm điện thoại ngồi trên ghế sa lon, thầy thu âm theo phản xạ nhìn qua kính, thấy cậu một hồi cắn răng nghiến lợi, một hồi lại cầm điện thoại giống như đang cầu nguyện, một hồi cắn móng tay, trạng thái này đã kéo dài nửa giờ, làm anh cũng không tiện hỏi còn thu hay không thu bài hát này.

Tâm lực (tâm tư và lao lực) Daniel tiều tụy, nhìn chằm chằm điện thoại, hận không xuyên qua đến nơi đối diện. Cậu hạ xuống bao quyết tâm mới gửi được tin nhắn cho Seongwu, đã hơn một giờ anh đã không nhắn lại, mắt thấy mình sắp thành Phật, chắc cũng không đợi được một tin nhắn hồi âm mất.

Người này không đến mức tuyệt tình đến vậy đi, hay là nhìn thấu suy nghĩ của mình, quyết định đem hy vọng trẻ thơ của cậu bóp chết ngay từ trong trứng luôn?

"Daniel à, bài hát này còn tiếp tục thu âm nữa hay không?"

Thầy thu âm vừa mở miệng, đồng thời điện thoại Daniel đang nắm chặt trong tay bỗng nhiên chấn động.

Seongwu sau khi nói cảm ơn với cô gái, liền đi nhanh đến tủ quần áo trước mặt cầm điện thoại ra, vuốt màn hình liền thấy Daniel gửi tới vài tin nhắn.

"Cái đó, ngày kia tôi có concert, giữ lại cho anh một vé, đã đặt trong hộp thư nhà anh."

"Cái này là vé công ty cho, sau khi gửi cho bạn tôi xong còn dư lại, anh không cần bị áp lực quá lớn, không phải cố ý lưu lại cho anh."

"Nhưng tuyệt đối không phải không ai muốn mới cho anh đâu!"

"Cuối tuần ngày kia anh hẳn không có chuyện gì chứ?"

"Tôi không có ý gì khác, coi như đền bù anh giúp tôi đi xem bệnh thôi."

"Nếu anh không muốn đến cũng được đi, là tôi cân nhắc không chu toàn."

"Anh thật sự không thể tới sao?"

...

Seongwu hướng về phía màn hình, không tự chủ được cười nhẹ ra tiếng, dù là người này không ở trước mặt mình nhưng anh cũng có thể tưởng tượng được nét mặt của Daniel. Do dự một chút, anh gửi tin nhắn đi.

Không thể lui về phía sau nữa, bởi đã có người thay anh bước ra bước đầu tiên.

Đang ghi âm bằng một bộ dạng uể oải không dao động, Daniel bỗng nhiên nhảy cỡn lên từ trên ghế salon, hô: "Thu thu thu, bây giờ liền thu."

Nhưng trạng thái hưng phấn kéo dài không bao lâu, cậu liền mặt mày ủ dột la: "Anh, anh tới giúp em một chút, bắp chân hình như bị chuột rút rồi."

Thầy thu âm vẻ mặt đầy bất đắc dĩ đi tới, đem đỡ cậu đến trên ghế salon, mà trên màn hình điện thoại vẫn sáng, có vài hàng chữ ngắn ngủi.

"Mới rồi vừa bận rộn nên không xem điện thoại."

"Sẽ đi."

"Cảm mạo đã khá hơn chút nào chưa?"

Daniel cảm thấy mình như được ăn một quả sung màu tím, cậu còn nhớ mùi vị kia, đặc biệt là hương vị ngọt ngào sau khi ăn trái sung còn xanh, nước quả tràn ra từ răng phá lệ mê người.

ON&NO: Chương cuối cùng sẽ được đăng vào ngày mai nha <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro