Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Số mệnh (Fatality)

Daniel mở mắt, hoảng hốt nhìn xung quanh, cậu là ai, cậu ở đâu, cậu đang làm gì. Hậu quả sau khi say rượu khiến cả người Daniel rơi vào thủ túc vô thố (*), cho đến khi một âm thanh từ phòng bếp truyền tới.

(*) Thủ túc vô thố: Lúng túng, không biết làm thế nào.

"Hôm nay cậu không có lịch trình sao?"

Cúi đầu nhìn một cái, cậu đang nằm ở ghế salon, trên người đắp một chiếc chăn màu xám tro, nghiêng đầu lần nữa còn thấy trên cổ có quấn một cái khăn lông. Seongwu bưng mâm từ trong phòng bếp đi ra, thấy dáng vẻ vô thần của Daniel, anh nhìn cậu chằm chằm, hỏi lại một lần nữa.

"Hôm nay không làm việc sao? 8 giờ rồi đó."

Daniel nghe tiếng liền giống như lò xo, nhảy lên từ trên ghế salon, ngay cả giày cũng không đi đã chạy ra ngoài.

"Xong rồi xong rồi xong rồi, hôm nay tôi có lịch trình chụp quảng cáo." Lúc mở miệng, Daniel cảm thấy lỗ mũi mình có chút không thông khí, đoán chắc là do mới vừa thức dậy nên cũng không để trong lòng.

"Hay là ăn cơm xong rồi hãy đi?" Seongwu gọi cậu lại, chỉ vào hai phần bữa sáng trên bàn ăn, "Tôi làm hai phần rồi, nhanh một chút ăn đi, không lâu đâu."

Đang kéo lê chân trái chân phải, Daniel dừng bước, không tới một phút ngắn ngủi đã suy tính xong, trước hết phải đi giày đã, sau đó mở miệng hỏi: "Tôi có thể đi tắm trước được không?" Sau đó giơ lên tay áo ngửi một cái, "Thối quá."

Seongwu chỉ chỉ bên trong phòng tắm, trở về phòng ngủ lại không biết làm gì. Daniel ở trong, đem quần áo cởi ra không còn một mống, theo thói quen ném quần áo bẩn vào sọt, lúc này, trong đầu mới nghĩ đến một vấn đề hết sức quan trọng trước mắt.

Đây không phải nhà cậu, lát nữa đi ra thì mặc cái gì nhỉ?

Vào thời khắc mấu chốt, Daniel đang do dự có nên mặc lại quần áo dơ để về lấy đồ hay không, Seongwu gõ nhẹ cửa hai cái.

"Khăn lông, quần lót, còn có quần áo đều ở bên ngoài, lát nữa tự ra cầm vào nhé." Có lẽ sợ người bên trong ngại, Seongwu lại bổ sung, "Tất cả đều là đồ mới, quần áo là của Viện phát hồi đầu năm, tôi mặc có chút rộng, chắc cậu mặc vừa đấy. Tôi đi làm nước ép trái cây đây."

Một lát sau liền nghe được âm thanh máy làm nước ép vang lên trong phòng bếp, lúc này Daniel mới mở cửa, cầm quần áo được gấp chỉnh chỉnh tề tề vào nhà tắm.

Sau khi tắm xong, Daniel cảm thấy mình thật giống như Seongwu thứ hai, từ trong ra ngoài đều là mùi hương trên người anh.

"Bột giặt của đại lão gia thật thơm." Daniel ngửi mùi hương trên cổ áo, ngữ khí rõ ràng là cười nhạo, nhưng khóe miệng không tự chủ được mà nhếch lên. Cậu nhìn về phía gương hơi nước bao phủ, vuốt vuốt tóc hai cái, cảm thấy hình tượng này của mình cũng có thể vào trường đại học, thuyết trình và giao lưu cùng sinh viên.

"Thật vừa người." Seongwu thấy cậu đi ra thì thuận miệng bình luận.

"Vóc người tôi thế nào cũng là gương mặt đại diện trên trang bìa tạp chí nha." Daniel cầm lên ly nước trái cây bên cạnh bàn, uống một hớp, lông mày trong nháy mắt nhíu lại, lè lưỡi phi phi hai tiếng, "Đây là thứ gì? Sao khó uống như vậy?"

"Bí đao và kiwi." Seongwu mặt không đổi sắc uống một ngụm, "Không phải cậu có buổi chụp ảnh sao, mặt sưng lên rồi kìa, nước này sẽ bớt sưng mặt, uống đi."

Từ trước tới nay, Daniel không bao giờ cự tuyệt hảo ý của người khác, mặc dù cái này có chút đắng, nước mắt lã chã như muốn khóc, uống hết một ly màu xanh lá cây này, cuối cùng lau miệng còn không quên nói cảm ơn.

Mắt thấy sắp đến giờ hẹn cùng người đại diện, bữa cơm này Daniel ăn lang thôn hổ yết (*), nhiều lần bị sặc, Seongwu không nhìn nổi nữa, đưa cho cậu hai lần giấy, nhắc nhở cậu ba lần ăn chậm một chút, cảnh cáo cậu một lần có người đã từng vì ăn cơm quá nhanh mà dẫn đến thực quản bị mắc kẹt, hơn nữa không được chữa trị kịp thời nên nghẹn chết trên bàn cơm.

(*) Lang thôn hổ yết: Ăn như hổ đói.

Tốc độ ăn của Daniel vẫn không chậm lại, chờ nuốt xuống cơm trong miệng, nói: "Dù sao nghẹn chết so với việc để ký giả mắng chết thì nghẹn chết là chuyện trong chớp mắt, còn bị mồm miệng và bút viết của ký giả bút giết chết thì sẽ kéo dài ít nhất là cả đời. Một bên là chết tức thì, một bên là lăng trì, tôi sẽ chọn cái trước."

Seongwu bị chặn lại, một câu cũng không nói được, cuối cùng vẫn chưa từ bỏ ý định, khuyên cậu hơi chậm lại một chút. Daniel tôi làm được thì tôi làm, ăn cho tới khi nào hết thì thôi, trong khay Seongwu vẫn còn lại một nửa.

Đứng dậy, lau miệng, nói cảm ơn, tạm biệt.

"Tóc cậu vẫn còn ướt kìa." Seongwu nhìn bàn và trên sàn nhà còn có chút giọt nước lấp lánh chưa khô, hoài nghi có phải tất cả cuộc sống của thần tượng đều giống như đánh giặc, tranh đoạt từng giây từng phút như vậy không.

"Để khô tự nhiên đi, thật sự không kịp nữa rồi." Daniel ở huyền quan khom người thay giày, "Chắc đại diện sắp tới rồi, tôi phải đi đây, rảnh rỗi thì uống rượu với nhau nhé." Daniel làm một động tác uống rượu, mở cửa liền thấy người đại diện đang gõ cửa đối diện mình.

Người đại diện thấy Daniel từ cửa đối diện đi ra, không thể tin được nhìn số nhà một chút, 1602, không sai a, lại nhìn cách ăn mặc hoàn toàn bất đồng với phong cách bình thường của Daniel, phản ứng đầu tiên là.

"Ong Seongwu phẫu thuật thẩm mỹ em sao?"

Thấy Seongwu chuẩn bị lộ mặt, tay trái Daniel đẩy một cái, đóng cửa lại, kéo người đại diện vào thang máy: "Đầu óc anh nghĩ gì vậy, cái gì mà Seongwu phẫu thuật thẩm mỹ em?! Bộ dạng kia của anh ấy căn bản có thể chỉnh được em sao?"

Trong đầu người đại diện cố hồi tưởng lại gương mặt đó, đặc biệt thành thật gật đầu, "Tỷ lệ vóc dáng người kia so với em cũng không khác biệt lắm."

Daniel vốn đang bực bội, sau khi nghĩ lại một chút, anh không cần phải nói, Seongwu thừa sức gia nhập giới giải trí.

Mà người đang bị thảo luận kia, Seongwu nhanh chóng cầm trong tay một cái khăn khô lại bị ngăn cách ở huyền quan nhà mình, động tác Daniel quá nhanh, vốn định đưa cho cậu một cái khăn lông để lau tóc ướt một chút mà. Seongwu nhún nhún vai lại đem khăn lông thả lại trong phòng tắm, lúc cúi đầu liền thấy quần áo Daniel ném ở nhà mình.

"Chỉ uống một trận bia mà thôi, liền không coi mình là người ngoài nữa rồi."

Seongwu khẩu thị tâm phi, cuối cùng vẫn đem quần áo bỏ vào máy giặt, còn không quên dùng nước xả vải.

"Ai, sáng nay tại sao em lại đi ra từ nhà cậu ta?" Người đại diện xác nhận mọi chuyện rồi mới bắt đầu tán ngẫu cùng Daniel đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

"Bình nóng lạnh ở nhà bị hư." Daniel nghĩ ra lý do này từ buổi sáng sau khi ra cửa đụng phải người đại diện rồi, rốt cuộc đến giờ anh ta mới mở miệng đặt câu hỏi.

"Mới vài ngày mà đã hỏng rồi, xem ra lần này thật sự phải dọn đi thôi. Em chờ một chút, anh tìm danh sách nhà ở cho em xem." Người đại diện mở tablet ra liền bắt đầu tìm kiếm danh sách chung cư mới nhất, Daniel nhanh tay lẹ mắt đoạt lại, trực tiếp thoát khỏi giao diện.

"Quên đi, đừng đi qua đi lại làm gì, ở đây vô cùng tốt rồi."

"Ở đây mà tốt sao? Không an ninh, bình nước nóng cũng không hoạt động được, vạn nhất ngày nào đó điện nước cũng mất luôn thì sao." Người đại diện đứng dậy chê bai không chút do dự, đã quên mất trước đây chính mình cẩn thận lựa chọn ngôi nhà này.

"Ngại phiền toái, trước tiên ở đây đi." Daniel sau khi đoạt lại tablet thì mở ra trang web, quỷ thần xui khiến mở giao diện tìm kiếm, nhập "sao đồng hành".

"Cũng không biết nơi đó tốt thế nào mà làm em quyến luyến không thôi nữa." Người đại diện nhìn trời, liếc mắt rồi bước đi.

Đúng vậy, nơi đó cũng không quá vừa lòng đẹp ý cậu, chỉ có hàng xóm là tốt nhất thôi.

"Nếu như không có chuyện gì làm, giúp tôi nhập phần tài liệu này vào hệ thống nhé." Seongwu đem một xấp tài liệu đặt trước mặt thực tập sinh mới tới, thực tập sinh nghe được âm thanh của anh, tay chân luống cuống đóng trang web lại, Seongwu vừa nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trên tab mà cô gái mới vừa tắt, không ai khác, chính là hàng xóm của anh.

"Thích cậu ta?"

Cô gái nhìn Seongwu không có ý phê bình, gật đầu một cái rất nhẹ.

"Mới xem gì vậy?" Anh tiện tay kéo tới một cái ghế, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh.

"Tin tức ạ." Nhóm Seongwu đang nghiên cứu trong viện cũng coi như trẻ tuổi, bình thường anh đối với người mới bọn họ đều ôn ôn nhu nhu, cho tới giờ chưa từng khiển trách. Sau đó lá gan cô gái lại lớn hơn, "Hôm nay anh ấy chụp quảng cáo ở bờ biển, đây là ảnh fan hâm mộ chụp được." Cô gái đem tab vừa tắt mở ra lần nữa, chuyển màn hình tới Seongwu ở bên cạnh.

Mấy bức ảnh chụp không rõ, chỉ có thể thấy một bóng mơ hồ, nhưng xem qua thì Daniel cả người ướt nhẹp, cũng có thể đoán được là đã xuống nước nhiều lần.

"Lạnh như vậy mà xuống nước?" Seongwu nghĩ đến sáng nay khi Daniel nói chuyện có mang theo giọng mũi mơ hồ. Tối qua hai người uống bia, khi trở về cũng không chỉnh lại nhiệt độ điều hòa, lại nghĩ tới buổi sáng không sấy khô tóc, dù là người sắt thì cũng sẽ cảm mạo thôi.

"Đúng vậy, Daniel của chúng ta vẫn luôn đặc biệt chuyên nghiệp như vậy." Nhắc tới thần tượng mà mình yêu thích, âm thanh của cô gái mang theo chút hưng phấn.

Seongwu đối với điểm này từ chối cho ý kiến, dù sao cậu là một người thà nghẹn chết cũng tuyệt đối không muốn bị trễ.

"Hơn nữa mặc quần áo cũng rất đẹp mắt, nhiều lần đều được ký giả khen ngợi phong cách ăn mặc ngày thường đó."

Seongwu nhíu mày, nghĩ đến lần đầu tiên cùng cậu gặp mặt kia, nếu như trang phục đó cũng coi là mode thời thượng, vậy thì Seongwu thừa nhận mình không hiểu nổi mốt thế giới.

"Daniel của chúng ta khi làm việc còn vô cùng nghiêm túc."

Ngay cả quần áo của mình còn vứt bừa bãi, thật không nhìn ra nghiêm túc chỗ nào.

"Fan của anh ấy thật sự siêu cấp nhiều luôn. Thầy Ong, thầy cũng thích anh ấy sao?"

Nhìn ánh mắt tràn đầy mong chờ của cô gái, Seongwu vội vàng từ chối, đứng lên, đẩy ghế thả lại chỗ cũ, gõ gõ lên tài liệu trên bàn.

"Nhìn đủ ngôi sao dưới đất rồi, cũng đừng quên chuyển tài liệu của sao trên trời đó."

Trở lại chỗ ngồi, Seongwu hiếm thấy mở ra Twitter. Từ khi đăng ký đến nay, anh cơ bản không dùng qua, chỉ gửi retweet vài tin tức của NASA, ngoài ra trang cá nhân gần như trống rỗng. Anh tìm được tài khoản của Daniel, ở phía dưới tweet mới nhất của cậu, để lại một câu nói, sau đó liền đeo kính lên tiếp tục công việc.

Mà Daniel chụp đến tối vẫn chưa kết thúc, ở bờ biển bọc mền hít hít mũi, run lẩy bẩy còn không quên nói với người bên cạnh "Không sao, không lạnh". Daniel cả người uể oải ngồi trên ghế, người đại diện ở bên cạnh cầm nước nóng vừa mua trong tiệm tới, dặn dò cậu nhanh uống, lại xoay người giáo dục trợ lý mới tới, ngày bình thường ít nhất phải chuẩn bị một ít thuốc cảm mạo, thuốc dạ dày, trợ lý hoảng hốt lo sợ, không ngừng nói xin lỗi, Daniel khàn giọng giúp cậu nói mấy câu.

"Không sao, không sao." Lại dặn dò người đại diện đừng hù dọa người mới.

Người đại diện giúp Daniel đặt ghế nằm ngang để cậu có thể nằm một lát. Không có chuyện làm, đầu còn bị choáng, Daniel cầm điện thoại, nhàm chán lên đọc bình luận Twitter. Ngón tay cậu nhanh chóng hoạt động trên màn hình, chỉ là nhắn lại với fan vài lời, cho đến khi nhìn thấy một tài khoản vẫn còn mới, ngón trỏ Daniel rời khỏi màn hình.

"Coi chừng bị lạnh."

Bốn chữ đơn giản, cùng với cái tên kỳ cục, Daniel nhấn vào trang cá nhân tài khoản nọ, chỉ thấy đầu trang trừ vài tin tức liên quan tới vũ trụ, ngay cả một dấu chấm câu cũng không có, Daniel lập tức chắc chắn người này là ai, mở ra khung tin nhắn, gửi qua một đoạn. Điện thoại trong tay không ngừng bị cậu vòng tới vòng lui, chậm rãi không chờ được tin nhắn lại, buồn ngủ tiến đến, Daniel liền gối đầu lên quần áo rồi ngủ thiếp đi.

Buổi tối, Seongwu ở lại Viện nghiên cứu đài thiên văn xử lý chút chuyện vặt vãnh, sau khi kết thúc công việc, anh vốn định tan làm, nhưng trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến cuộc nói chuyện cùng Daniel vào ngày hôm qua, lại xoay người lần nữa điều chỉnh thử ống nhòm, quan sát ngôi sao Kang Daniel cô độc.

Lần này anh đem tầm mắt đặt vào bốn phía xung quanh sao Kang Daniel, thật ra thì xung quanh nó có vài mảnh vụn, mấy năm trước, những mảnh vụn đó liền bị cho rằng là chỉ một khối bụi ngoài không gian, hôm nay vậy mà càng thêm sáng chói. Anh đi tới một bên kính viễn vọng hồng ngoại không gian, định xem lại lần nữa, ngôi sao đã từng không có tín hiệu hồng ngoại, thế nhưng hôm nay lại phát ra tín hiệu của nó.

Seongwu hưng phấn đến độ ngay cả lòng bàn tay cũng mướt mồ hôi, anh ghi chép lại vị trí của tia sáng này, lúc đi ra đài thiên văn, ngay cả áo khoác cũng bởi vì tốc độ bước đi của anh quá nhanh mà bay lên sau lưng.

Anh trở lại bàn làm việc, cầm lên điện thoại muốn chia sẻ tin tức này, nhưng thời điểm nhập vào dãy số, anh dừng lại.

Bởi anh nhận ra, người mà mình muốn chia sẻ, cậu ấy không biết thiên văn, không hiểu ngân hà - Daniel, mà hai người cũng không trao đổi số điện thoại. Chứng nhận của tia sáng đó không đủ để báo cho đồng nghiệp biết, Seongwu sớm đã thành thói quen mà một mình nuốt xuống loại cảm giác cô độc ấy, nhưng vào giờ khắc này lại rất khác so với những lần đó. Lần đầu tiên, trái tim anh khao khát tìm được một người có thể cùng mình dốc bầu tâm sự, muốn cùng một người chia sẻ, dù người này không biết gì cả, anh cũng chỉ muốn nói với cậu.

"Cậu xem, kỳ tích thật sự có thể xảy ra."

Nghĩ tới đây, Seongwu tự cười, thoát khỏi màn hình, thấy Twitter muôn đời không động vào có một chữ số màu đỏ nổi bật, tò mò một chút nhấn vào liền thấy một tin nhắn riêng tư.

"Này, là anh sao? Ong Seongwu! Tên anh tôi không đánh sai đó! Nhìn Twitter của anh, cỏ cũng sắp mọc dài thành bãi chăn nuôi rồi. Có phải không tìm được tôi nên bất đắc dĩ phải vào Twitter không? Hôm qua mải uống rượu mà quên không lưu lại phương thức liên lạc, số điện thoại của tôi là..."

Xin chào, là tôi.

Kang Daniel, có phải cậu có thuật đọc ý nghĩ hay không?

Làm sao mà cách nhau vạn dặm lại có thể tháo gỡ được tâm sự của anh, đồng ý bước vào vũ trụ đơn độc của anh vậy? Nơi đó, từ rất lâu đã tối tăm không ánh mặt trời, vào một ngày nào đó, cậu đột nhiên muốn tiến lên phía trước, thời điểm anh cùng đường bí lối, lại có một người giơ lên một ngọn đèn, vẫy tay về phía anh.

Đó là sự sắp xếp tinh tế nhất của vũ trụ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro