Chương 3: Xoay chiều (Alternation)
"Cậu là không có điện thoại hay là không có..." Seongwu dừng một chút, đem ngăn lại hai từ "đầu óc" trong cổ họng nuốt xuống, "Khả năng tự lo liệu được?"
"Anh đang nói gì vậy?" Daniel đói bụng, cảm thấy cơ thể mình đang bị hao tổn khí lực khi nói chuyện thế này, nếu là bình thường, cậu đã sớm cùng người trước mắt này khẩu chiến một phen, "Tôi đang chết đói, anh biết đấy, tôi không tiện..."
Seongwu niệm ba lần chủ nghĩa nhân văn trong lòng, từ túi lấy điện thoại mở ra ứng dụng gọi đồ ăn bên ngoài đưa cho cậu, trước khi Daniel đón lấy còn rụt tay lại.
"Có thể gọi đồ ăn bên ngoài."
"Nhưng cậu có thể ăn mặc..." Seongwu cẩn thận cân nhắc từng câu chữ, "Bình thường một chút không."
Daniel giơ tay OK một cái rồi về nhà đổi quần áo thường ngày đi ra, nhanh chóng đặt món ăn xong, hai tay cung kính trả lại điện thoại. Seongwu ở đại học cùng sinh viên một ngày, chỉ muốn trở về ăn cơm rồi nhanh nghỉ ngơi. Trước mắt phải giải quyết cậu thần tượng không thể tự lo liệu cuộc sống này đã, Seongwu mím chặt môi, tích tự như kim (*) đi vào bên trong. Ngay cả dép cũng chưa thay xong, đại minh tinh ngoài cửa đó đã thò nửa người tới thăm dò.
(*) Tích tự như kim: Vô cùng tiết kiệm, coi trọng như vàng bạc, không muốn tốn nhiều tiền.
"Cái đó, địa chỉ giao hàng là nhà anh."
"Lát nữa tôi đưa qua cho cậu." Seongwu hạ lệnh đuổi khách, không chút nào nhân tình.
"Đồ có hơi nhiều một chút." Daniel đưa tay ra giống như để chứng minh chẳng qua là mình không cẩn thận nhiều lời hơn một chút.
"Một người cậu có thể..." Điện thoại Seongwu vừa vặn nhận được tin nhắn, thờ ơ vuốt màn hình, tiếp tục nói, "Ăn bao nhiêu?"
Thời gian Daniel tính toán không sai biệt lắm, động tác nhanh nhẹn từ trong túi móc ra một tấm thẻ.
"Cậu là heo sao? Một mình mà ăn 130.000 won!"
"Trong thẻ này có tiền, cầm đi, gửi anh!"
Hai người vốn là hai miệng đồng thanh, sau đó trố mắt nhìn nhau. Cuối cùng, cả hai ngồi đối diện trên ghế salon trong nhà Seongwu.
Seongwu đổi một bộ đồ ở nhà, hai chân vắt ngang ngồi trên ghế salon đọc sách, dáng vẻ chớ nói chuyện với tôi, cậu có nói, tôi cũng sẽ không nói với cậu, cậu nhìn ra tâm tình tôi đang không tốt thì ngoan ngoãn ngồi im ở chỗ đó đi. Daniel ngồi ở phía đối diện, tư thế đoan trang, vẻ mặt nghiêm túc, cố gắng hết sức kiềm chế kích động muốn cùng đối phương nói chuyện của mình lại.
Làm người không thể chọc gậy, nhất là lúc này ngay cả nước miến gậy cũng không cho mình uống.
"Có người nhấn chuông cửa kìa." Daniel một mình tâm hoa nộ phóng (*), cao giọng khắc chế bộ dạng vân đạm phong khinh (**), còn mang chút nịnh nọt.
(*) Tâm hoa nộ phóng: Mở cờ trong bụng.
(**) Vân đạm phong khinh: Thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản không màng đến điều gì khác.
Nhưng một khi thức ăn ở trước mặt là có thể khom lưng ngay lập tức.
Seongwu trầm mặc để sách xuống, nhìn lướt qua Daniel đang ngồi ngay ngắn, ánh mắt ấy của anh khiến nội tâm cậu sợ hãi, lộp bộp một tiếng, trong đầu nghĩ lát nữa anh sẽ không mở rộng cửa để người giao hàng bên ngoài nhìn thấy mình chứ.
36 kế, chuồn là thượng sách, Daniel đang chuẩn bị chui vào phòng ngủ của Seongwu, ước chừng đã nửa giờ không nói gì, Seongwu rốt cuộc lên tiếng.
"Biết điều ngồi yên."
Mông mới vừa dịch được một nửa, Daniel lên tiếng đáp lại, sau đó còn vùi sâu hơn vào ghế salon, sống lưng so với vừa rồi càng thẳng đứng, nhất định chính là cây bạch dương nhỏ bảo vệ biên cương.
Seongwu đem cửa mở ra một khe nhỏ, bảo đảm người ngoài không nhìn thấy tình huống bên trong, chỉ thấy hai nhân viên giao hàng bốn tay xách tám cái túi, cười cười, thở dài đưa đồ cho Seongwu, trước khi đi còn hỏi.
"Xin hỏi, như vậy có đủ cho bốn bữa ăn không?"
"Không cần, hai bữa là tốt rồi." Seongwu như có như không quay đầu nhìn phòng khách, hướng về phía nhân viên giao hàng có chút giật mình bên ngoài, kiên nhẫn giải thích, "Nhà tôi nuôi một con heo."
"Thật sự là không cẩn thận nên đặt có hơi nhiều một chút, bình thường sẽ không ăn mạnh như vậy đâu." Daniel rất thức thời dọn đồ ăn ra, mỹ danh kỳ viết (*) mời Seongwu ăn cơm. Seongwu cũng không cùng dạ dày mình khách sáo nữa, rửa tay xong rồi đi ra, liền nghe thấy Daniel đang ở nơi đó biện hộ cho chính mình.
(*) Mỹ danh kỳ viết: Đắc chí, thích thú.
"Đúng, đúng, đúng, thần tượng các cậu đều không ăn như người thường." Bản thân Seongwu không muốn tranh luận thêm cùng cậu, mấy câu nói xuống ít nhiều cũng có vài phần chế giễu.
"Anh dùng cốc uống bia hay là trực tiếp uống?"
Nhìn Daniel đem một két bia dọn ngay ngắn vào phòng bếp, Seongwu rốt cuộc hiểu được tại sao một bữa cơm sẽ tiêu hết 130.000 won, ngoài bàn bày đầy ắp thức ăn ra, còn có bia rượu nữa.
Mối quan hệ của con người thường dễ dàng lại gần nhau hơn trong khi uống rượu, uống xong mấy ly, lời nói liền nhiều hơn so với bình thường.
"Hôm nay anh đến đại học Kyungseok làm gì vậy?" Hai người ăn xong thì uống bia ở phòng khách, ngồi ở trên thảm, một chai lại một chai, bên chân Daniel đã đặt ba, bốn cái chai không.
"Giảng bài cho sinh viên." Seongwu uống bia nên thấy có chút nóng, đem điều khiển điều hòa giảm xuống hai độ.
"Nói về những ngôi sao?" Daniel ngửa đầu uống một ngụm bia cuối cùng, trên cổ lộ ra mạch máu màu xanh hết sức rõ ràng, cổ họng theo bia trượt xuống cũng phát ra chút âm thanh, "Lần này cũng là chòm sao?"
"Không có học thức." Seongwu khẽ cười một tiếng giận cậu một câu, tiện tay lại mở thêm một chai nữa đưa cho cậu, "Là một đề tài đã lâu trong thiên văn học, The Fermi Paradox, Nghịch lý Fermi."
"Đó là cái gì?" Daniel đổi một tư thế thoải mái hơn, phía sau dựa vào ở ghế salon.
"Đơn giản mà nói là khi mọi người thảo luận về sự tồn tại của trí tuệ ngoài trái đất trong hệ ngân hà, họ sẽ đi đến hai kết luận hoàn toàn trái ngược, một là sự sống thông minh có ở khắp mọi nơi ngoài Trái Đất, ý kiến khác là ngoài hành tinh của chúng ta, không hề có sự sống trí tuệ."
"Cái kia, anh cảm thấy thế nào?" Daniel lần đầu tiên nghe đến những chuyện này, ngược lại, bắt đầu thấy hứng thú.
"Tôi nghĩ mọi nơi đều có." Seongwu nói tới thiên văn, giọng cũng ôn nhu hẳn, "Bọn họ sở dĩ không trả lời là bởi họ đang im lặng. Chúng ta thử nghiệm phát ra tín hiệu hữu hảo, có lẽ bọn họ nhận được, có lẽ không nhận được. Nhưng ít nhất trong một khoảnh khắc ở nào đó, khiến chúng ta cảm thấy kính sợ trước vũ trụ mênh mông, khiến chúng ta cảm thấy mình là nhân loại được sinh ra trong cô độc, có thể vì điều này mà vũ trụ càng trở nên đặc biệt quyến rũ mê người."
"Vậy các tinh cầu trong hệ ngân hà chẳng phải đều hết sức cô đơn sao?" Daniel nghe đến mê mẩn.
"Cũng không hẳn." Seongwu thuận tay cầm lên cuốn sách anh đang đọc, lật tới một trang bản đồ, chỉ những ngôi sao ở phía trên nói, "Hơn một nửa tinh cầu đều có sao đồng hành, chúng giữ khoảng cách nhất định, khiến chúng có thể cố định trên một quỹ đạo, năm này qua năm khác, nhưng lại có thể đan xen chiếu sáng lẫn nhau." Seongwu chợt nhớ tới người trước mắt có tinh cầu của mình, đi tới mép giường mở rèm cửa sổ nhìn khí trời một chút, xoay người nói: "Đi với tôi."
Seongwu đưa Daniel tới sân thượng, Daniel mới phát hiện trước mặt có một chiếc kính thiên văn. Seongwu ngắm ống nhòm, bắt đầu điều chỉnh, mở miệng nói: "Cậu biết cậu có một ngôi sao không?"
"Biết." Trước kia Daniel cũng chưa từng thấy qua kính thiên văn, chỉ có một lần từng chạm qua trong quảng cáo, nhưng đó chỉ là mô hình.
"Tới đây." Seongwu ngoắc tay, tỏ ý bảo cậu đến xem, "Bây giờ tôi đang ngắm đến ngôi sao của cậu, ngôi sao Kang Daniel, cách chúng ta 9 vạn năm ánh sáng."
Đi vào trong mắt Daniel là một tinh cầu mờ nhạt, không phải rất rõ, nhưng cũng đủ làm Daniel hưng phấn.
"Rất đẹp."
"Đúng vậy, nó là một ngôi sao xinh đẹp, đáng tiếc rằng tinh cầu chúng ta đang nhìn thấy cách 9 vạn năm ánh sáng, hôm nay nó có hình dáng ra, chúng ta cũng không thể biết được."
"Nó, có bạn đồng hành không?" Daniel nghĩ đến chuyện Seongwu mới vừa nói.
Seongwu có chút đáng tiếc lắc đầu, ngón tay gõ nhẹ lên kính thiên văn: "Nó là một ngôi sao cô độc."
Daniel dựa vào cửa sân thượng, cảm thán: "Xem ra cũng giống tôi vậy, bên cạnh không có một bóng người."
"Tại sao nói như vậy?" Seongwu từ trước tới nay không quan tâm tới giới giải trí, lúc này lại bát quái, "Fan hâm mộ của cậu không phải rất nhiều sao?"
"Nhưng tôi là nghệ sĩ, có một nguyên tắc cơ bản là phải giữ khoảng cách nhất định với các cô ấy, không chỉ là để bảo vệ chính tôi, cũng là bảo vệ các cô ấy." Daniel hơi cúi đầu, khóe miệng rõ ràng là giương lên, nhưng lời nói ra như níu ở tim, khiến người nghe cảm thấy một trận đau lòng, "Giới giải trí mà, người bên ngoài hâm mộ, nhưng người bên trong đang chạy trối chết, chỉ cần anh chạy chậm một chút, nó sẽ giương ra cái miệng lớn nhuốm đầy máu, vồ lấy anh đến ngay cả xương cũng không còn dư lại. Chúng tôi giống như cổ phiếu vậy, bị dán đầy nhãn hiệu, để người xem tới chọn hoặc là mua vào, hoặc là bán ra, giá thành lên xuống sẽ liên quan tới quảng cáo ở đầu đường nơi những tòa nhà đồ sộ vẫn là anh hay đã là đối thủ cạnh tranh của anh."
"Cậu không có bạn bè sao? Không phải hợp tác với rất nhiều nghệ sĩ sao." Seongwu còn nhớ trên Twitter, có thật nhiều ảnh Daniel chụp chung cùng những nghệ sĩ khác.
"Phần lớn đều là diễn trò gặp dịp thì chơi thôi, rời khỏi ống kính thì mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình." Daniel cảm thấy ban đêm trăng sáng mà kể việc đó ở nơi này thì quả thực thật sát phong cảnh, liền ngẩng đầu nói sang chuyện khác, "Không nói đến tôi nữa, tại sao anh muốn nghiên cứu ngôi sao, nga, không phải, là nghiên cứu thiên văn."
"Giải thích bên ngoài mà nói thì là vì nó ra kiếm tiền." Seongwu đùa giỡn.
"Vậy giải thích bên trong thì sao?" Daniel tò mò nhiều cũng thành thạo.
"Giải thích từ bên trong..." Seongwu nhìn lên bầu trời không gió không mưa, những ngôi sao đang lấp lánh ánh đêm, "Thì khi ngẩng mặt lên trời nhìn những vì sao, sẽ cảm thấy không cô đơn nữa."
"Bố mẹ tôi qua đời sớm, tôi được ông nội nuôi lớn, ông đối với tôi mà nói, vừa là trưởng bối, nhưng càng là bạn. Cậu biết Nhóc Maruko không?"
"Dĩ nhiên biết." Daniel có chút hiếu kỳ tại sao bỗng nhiên nhắc tới nhân vật hoạt hình này.
"Cô bé giống như ngôi sao nhỏ của ông nội vậy, nhưng ngôi sao nhỏ vẫn có thể ôm ông nội nói chuyện, còn tôi thì không." Seongwu hít sâu một hơi, "Khi còn sống, ông thường chỉ lên bầu trời đọc cho tôi một câu thơ —— Ta không thể phiền lòng nhìn sang bầu trời của thế giới bên kia, cuộc sống cũng không thể kéo dài như vậy được. Mà sau khi ông qua đời, mọi người cũng nói với tôi, ông nội đã biến thành ngôi sao trên trời. Tôi nghĩ, thời điểm khi nhìn vào bầu trời đêm, ít nhất vào một khoảnh khắc như vậy, có lẽ ông cũng đang nhìn tôi."
"Chắc chắn, sẽ luôn luôn, nhìn anh." Âm thanh Daniel mặc dù nhẹ nhưng rất chắc chắn.
Hồi ức khổ đau thường rất khó mở miệng, nguyên do là bởi khó mà kết thúc, cũng sợ cảm giác người ngoài không tự chủ mà thương hại, nhưng lúc này đây Seongwu đã gặp được người có thể kết thúc nỗi đau này.
"Có lẽ ngôi sao của cậu cũng sẽ tìm được bạn đồng hành, cùng nó đan xen chiếu sáng lẫn nhau."
"Khả năng có lớn không?"
"Chúng ta gọi đó là là kỳ tích." Seongwu giơ bia lên tỏ ý cạn ly.
"Tôi là người khá mê tín, kỳ tích, hai từ này nghe lại quá động lòng người, vậy thì chờ cái gọi là kỳ tích đó đi." Âm thanh va chạm thanh thúy vang vọng trên sân thượng.
Hai người xử sạch một kết bia, Daniel còn duy trì một chút thanh tỉnh cuối cùng, ngã xuống ghế salon trong nhà Seongwu, hỏi một vấn đề.
"Tại sao anh lại quen thuộc với ngôi sao của tôi như vậy? Có phải anh biết hết tất cả những ngôi sao trên trời không?"
"Ngu ngốc. Tôi cũng không phải là bách khoa toàn thư." Seongwu đứng ở một bên thuận tay vỗ vỗ đầu Daniel hai cái, cảm giác không tệ, "Ngôi sao kia của cậu là do tôi phát hiện."
"Nga." Daniel cảm thấy cồn bắt đầu bốc lên, cười ngây ngô nói, "Anh xem, tôi nói là chúng ta có duyên mà."
Seongwu đem chai rỗng dưới nền bỏ trong túi rồi ném vào thùng rác, nhìn người đang ngủ say trên ghế salon.
Giống như bầu trời mỗi đêm làm bạn với mình, bởi vì tốc độ ánh sáng dẫn đến trì trệ khiến cho mọi người chỉ có thể nhìn qua dải ngân hà. Đây chẳng qua chỉ là một góc tảng băng trôi trong vũ trụ mênh mông, bên trong nó, từng micro giây trôi qua đều ngay lập tức vạn biến.
Mỗi một lần làm việc trước kính thiên văn, đều là ký ức rất phức tạp về vũ trụ, mà mỗi khi tiếp xúc với nó, lại tựa đang đọc một câu chuyện mới.
Kang Daniel, dường như có chút không giống so với những gì anh nghĩ trước đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro