Chương 38
Ngọn lửa bùng lên ngày càng dữ dội. Những thanh xà gỗ trần nhà dần bị ngọn lửa đó dần bị ngọn lửa nuốt lấy mà trở nên yếu ớt. Nhiệt độ xung quanh vẫn cứ tăng lên. Ong SeongWoo hoảng hốt khi phát hiện người trong lòng mình lại cứ ngày càng lạnh dần.
"Kang Daniel! Kang Daniel!" Anh cho dù có lay gọi thế nào cậu cũng không chịu tỉnh, hơn nữa thân hình cậu còn đang dần trở nên mờ nhạt hơn.
"Kang Daniel! Em tỉnh lại cho tôi!" Anh tiếp tục gọi lớn một tiếng.
Lần này, cậu hơi nhíu mi, rồi mở mắt. Ong SeongWoo thở phào nhẹ nhõm, nhưng trái tim lại như ngừng đập khi thấy nụ cười của cậu đối với mình, một nụ cười xa lạ, chứa đẩy cảm giác chua xót đau thương khác hẳn với sự hồn nhiên thường ngày của cậu. Thân ảnh cậu vẫn cứ nhạt nhòa dần đi. Ong SeongWoo đưa tay cố gắng ôm chặt lấy thân hình ấy nhưng thất bại.
Anh giật mình mở mắt, nhận ra đây vẫn là phòng ngủ của mình. Có tiếng thở đều đều phát ra từ bên cạnh. Ong SeongWoo ngồi dậy, nhìn sang Kang Daniel đang ngủ say, khẽ đưa tay chạm lên người cậu.
Cậu vẫn còn ấm áp, vẫn còn ở bên cạnh anh.
Chút an tâm khiến anh thở phào nhẹ nhõm. Ngó sang đồng hồ, thấy cũng sắp tới giờ dậy rồi, Ong SeongWoo định quay sang đánh thức cậu, nhưng chợt nhớ ra mấy ngày gần đây cậu có vẻ không được khỏe cho lắm nên lại thôi. Anh cúi người xuống thơm nhẹ lên trán cậu một cái. Kang Daniel hơi nhăn mặt, quay ngoắt sang một bên, tất nhiên là vẫn chưa hề tỉnh, chiếc áo ngủ trễ sang một bên để lộ xương quai xanh quyến rũ.
Ong SeongWoo phì cười. Người yêu của anh, kể cả trong lúc ngủ cũng câu dẫn như vậy. Anh cúi người xuống, nhẹ giọng hỏi cậu: "Thế nào? Hôm nay em có muốn dậy đi làm không?"
Kang Daniel hơi cựa mình, hai mắt vẫn nhắm, nhưng miệng bỗng lên tiếng, giọng nói mang theo phần ngái ngủ: "Không muốn... Muốn ngủ thêm..."
Lần này Ong SeongWoo không nhịn được, cắn lên cổ cậu một cái, "Được rồi, vậy hôm nay cho em ngủ."
Sau đó Ong SeongWoo rời giường. Sau khi sửa soạn xong tất cả, điện thoại bỗng báo có cuộc gọi đến, là của Bae JinYoung. Anh nhấc máy, "Có chuyện gì?"
"Giám đốc, tôi tìm được một thứ rất quan trong liên quan tới ba anh bảy năm trước."
"Vậy sao?" Ong SeongWoo hơi nhíu mày, nhìn tới người đang nằm trong giường, sau đó điều chỉnh giọng điệu nhỏ đi để không làm cậu thức giấc, "Tới văn phòng chờ tôi, tôi sẽ tới ngay."
-------------------------------------------------------------------------------------
Kang Daniel bị tiếng chuông báo thức kéo cho tỉnh lại. Cậu uể oải ngồi dậy, thấy hơi hơi đau ở cổ. Nhìn sang bên cạnh, không có Ong SeongWoo đâu cả. Cậu nhớ rằng sáng nay đang ngủ say, hình như cậu có nghe anh nói sẽ cho cậu nghỉ ngày hôm nay thì phải. Ngáp một cái dài, cậu xoa xoa cổ bước xuống giường. Mùi thức ăn từ trong phòng bếp thơm phức tỏa ra, Kang Daniel nhanh chóng bước tới bàn ăn.
Bữa sáng đã được Ong SeongWoo sắp xếp gọn gang trên bàn. Anh không biết nấu ăn, mấy món này có lẽ anh đã đặt mang tới. Dù nghĩ vậy, nhưng mội Kang Daniel vẫn không nhịn được nhoẻn cười. Đã lâu rồi cậu chưa thấy thoải mái như vậy. Từ sau khi gặp Ong JungSuk cho tới giờ cũng đã được một khoảng thời gian dài, cả ông ta lẫn Lee DaeHwi đều vẫn chưa có động thái gì, nhưng điều này vẫn khiến cho Kang Daniel lo lắng mấy ngày nay. Mà giờ khi thấy Ong SeongWoo lo cho mình như vậy, bỗng dưng cảm thấy đây cũng là một loại hạnh phúc.
Chưa kịp ngồi xuống bàn, tiếng chuông cửa vang lên. Kang Daniel có hơi tò mò, ai có thể tới đây sớm như vậy vào lúc này. Cậu chậm rãi bước ra ngoài phòng khách mở cửa. Người đứng phía trước khiến cậu ngạc nhiên.
"Mẹ?"
Kang Jihyun đứng đó, cười với cậu một cái. Sáng nay bà đã cố tình dậy từ sớm để đi tìm chỗ ở của Kang Daniel. Dù sao con trai bà dọn ra ở riêng đã lâu, bà cũng muốn tới xem cuộc sống của con trai mình như thế nào. Thực sự khi thấy bộ dáng lù xù ngái ngủ khi vừa thức dậy này, trong lòng bỗng nhớ tới khi cậu còn bé, cũng vẫn đáng yêu như vậy, không nhịn được cười một cái.
"Mẹ tới rồi. Không định để mẹ vào sao?" Kang Jihuyn hơi hắng giọng một cái.
Kang Daniel chợt nhớ ra, vội vàng đứng sang một bên. Bà tự nhiên bước vào bên trong, vừa nhìn vừa đánh giá xung quanh. Căn phòng thuê ở khách sạn này cũng vô cùng rộng rãi, thoáng đạt, hơn nữa cũng vô dùng đầy đủ tiện nghi, xem ra bà không cần phải lo lắng gì nhiều về chỗ ở của Kang Daniel nữa.
"Hôm nay con được nghỉ sao?" Kang Jihuyn quay lại hỏi cậu.
"À, vâng. Hôm nay con được nghỉ." Kang Daniel gãi đầu, thực ra hôm nay cậu vẫn phải đi làm, nhưng mà nếu Ong SeongWoo để cho cậu nghỉ, tội gì cậu không tận hưởng nó chứ? "Mẹ ăn sáng chưa? Vào ngồi ăn với con."
"Toàn bộ chỗ này là con mua sao?" Kang Jihuyn nhìn số thức ăn trên bàn, nó thực sự quá nhiều cho một người ăn.
Kang Daniel cười cười nhìn mẹ, vẻ mặt hơi khó xử: "Anh SeongWoo mua ạ... Nhưng mà chắc là anh ấy mua hơi nhiều."
Cứ nghĩ nói xong cậu này, mẹ cậu sẽ mất hứng mà không ăn. Nhưng Kang Jihuyn chỉ ngồi xuống, cầm đũa gắp một miếng bỏ miệng, sau đó giúp Kang Daniel gắp thức ăn vào bát trước con mắt kinh ngạc của cậu. Một lát sau mới ngẩng mặt lên: "Lần sau con nên tự nấu. Đồ ăn mua ngoài sẽ không hợp vệ sinh."
Cậu ngẩn người một lát, sau đó cũng phì cười nhìn mẹ mình. Có lẽ thái độ của bà đối với Ong SeongWoo đã không còn lạnh lùng như trước nữa. Cậu cảm thấy vui vì điều này. Hai người sau khi ăn xong bữa sáng, Kang Daniel tranh đi rửa bát. Kang Jihuyn thì ngồi lại gọt hoa quả mà bà đem tới. Cậu vừa đứng trong bếp vừa nhìn mẹ mình, cảm thấy có chút ấm áp trong lòng. Thực sự cậu chỉ mong rằng, mẹ cậu và cả Ong SeongWoo, hai người quan trọng nhất của mình, có thể sống tốt như vậy là được rồi.
Kang Jihuyn ở lại một lúc nữa, sau đó cũng chuẩn bị để ra về. Cậu cũng tiễn bà ra tới tận ngoài cửa, có chút không nỡ.
"À, quên mất." Kang Jihuyn chợt nhớ ra gì đó, mở túi áo ra lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho Kang Daniel, "Hôm trước mẹ dọn dẹp tìm được cái hộp này."
Cậu nhận lấy, ngắm nghía một hồi, "Đây là gì ạ?" sau đó mở ra, bên trong là vài thứ đồ linh tinh cùng một chiếc điện thoại cũ, hình như không còn dùng được nữa.
Bà cười cười, "Toàn là đồ yêu thích của con từ hồi bé đó. Không biết giờ con còn cần không, nhưng mẹ cứ đem tới cho con."
Cậu cười lại với bà, đóng chiếc hộp lại, sau đó tiến tới ôm mẹ mình một cái.
"Mẹ đi về cẩn thận nhé."
Kang Jihuyng gật đầu, sau đó rời đi. Kang Daniel chờ tới khi mẹ đi khuất tầm nhìn mới quay trở vào. Cậu giở chiếc hộp ra để ở bàn ngắm nghía. Đây là chiếc hộp mà hồi còn nhỏ cậu hay dùng đẻ dấu những thứ mình thích vào trong, đã lâu rồi không nhìn thấy, giờ tìm lại được cũng có chút hoài niệm. Cậu hơi mỉm cười một chút, nhưng khi nhìn tới chiếc điện thoại đen kịt nằm bên trong, trong lòn bỗng dâng lên một cảm giác khác biệt.
Kang Daniel cầm chiếc điện thoại bật lên nhưng không được. Dường như đã bị hỏng. Không biết từ đâu có một loại suy nghĩ thôi thúc cậu tìm cách bật được nó. Cậu loay hoay một hồi, kết quả vẫn hoàn toàn thất bại. Ngoại trừ cái thẻ nhớ duy nhất bên trong điện thoại còn nguyên vẹn, còn lại đều đã trở nên vô dụng. Kang Daniel bỗng cảm thấy tò mò về chiếc thẻ nhớ này, cậu không nhớ ngày xưa vì sao mà mình lại cất chiếc điện thoại vô dụng này vào đây, bèn đứng dậy lấy chiếc máy tính ra. Sau khi thẻ nhớ được đưa vào trong, một tệp video được hiện lên. Kang Daniel nhanh chóng bấm vào đó.
--------------------------------------------------------------------------------
"Nguồn tin này của anh thật sự đúng chứ?" Ong SeongWoo sau khi ngừng đoạn băng phát trên máy tính, quay lại hỏi Bae JinYoung.
"Chắc chắn." Bae JinYoung khẳng định, "Tôi đã tìm đến những người bạn xưa kia của ba anh để điều tra. Mọi người đều nói trước kia, ba anh, Lee HwanChul và Lee Eunji, tức ba và mẹ của Lee DaeHwi, đều là bạn thân của nhau trong suốt thời gian còn là học sinh và sinh viên đại học."
Ong SeongWoo hơi nhíu mày. Anh hầu như chưa bao giờ quan tâm tới những việc này của ba mình. Hiện tại ngẫm lại, nếu như ba người này từng là bạn thân của nhau, vậy điều gì đã khiến họ trở nên như bây giờ? Anh day day trán, tiếp tục cho phát lại đoạn băng mà anh đã xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần. Đây là đoạn băng của camera trước cổng SK vào bảy năm trước. Trong đó có một đoạn, một người phụ nữ giống như Lee Eunji đã đi vào trong SK, nhưng sau đó, dường như anh không hề thấy cô đi ra từ đó nữa, dù có qua bao nhiêu lần quan sát.
Hiện tại trong lòng Ong SeongWoo đang dấy lên một dự cảm không lành. Anh từng chán ghét ba anh, lạnh nhạt ba anh là vậy, nhưng đó là vì những thủ đoạn đê tiện mà ông đã sử dụng để chuộc lợi cho bản thân. Nhưng nếu thật sự ba của anh đã làm ra loại chuyện mà hiện tại anh đang nghĩ tới, Ong SeongWoo thật sự không biết làm sao.
"Bae JinYoung, lần này, anh sẽ toàn tâm toàn ý giúp tôi chứ?" Ong SeongWoo hơi day trán, hỏi người đứng bên cạnh.
"Tất nhiên rồi." Bae JinYoung chắc chắn. Hắn làm việc này, không chỉ vì muốn bù lại những lần hắn đã phản bội SK, làm rò rỉ thông tin của tập đoàn ra ngoài, hắn còn làm việc này, vì người đó nữa.
"Vậy lần này tôi sẽ tin tưởng anh thêm một lần nữa." Ong SeongWoo gật đầu.
"Tôi biết hiện tại điều giám đốc đang nghĩ tới là gì. Trước tiên, chúng ta vẫn là nên cố gắng tìm thêm bằng chứng." Bae JinYoung nói.
Ong SeongWoo sau khi nghe xong cũng hơi cúi đầu ngẫm nghĩ. Nếu nói tới thứ duy nhất có thể dùng làm vật chứng... Trong đầu anh bỗng nhớ tới cái đêm của bảy năm trước, khi Lee HwanChul khống chế anh trong nhà của Kang Daniel. Đôi mắt anh bất chợt mở to ra, anh đứng bật dậy giống như thể vừa phát hiện ra điều gì đó.
Đúng vậy... Khi đó, Lee HwanChul đã luôn miệng đòi Kang Daniel đưa cho hắn... Một chiếc USB...
------------------------------------------------------------------------
Kang Daniel sững người sau khi xem đoạn băng trong máy tính. Đoạn băng đã phát hết từ lâu, nhưng cậu vẫn bất động ngồi ở đó, giống như không tin vào mắt mình. Đầu cậu bắt đầu có chút đau, những hình ảnh cũng lần lượt ùa về, cuối cùng ghép lại thành một thước phim hoàn chỉnh.
Kang Daniel lấy tay bịt miệng ngăn không cho mình phát ra tiếng, cố giữ cho nhịp thở đều. Rốt cuộc, lý do vì sao ngày ấy cả cậu và anh bị giam giữ trong đống lửa, tại sao cậu lại bị tai nạn đến mất trí nhớ, cuối cùng cậu đã nhớ rõ. Điều khiến cậu khó xử hiện tại là... Không biết nên phải nói sao với Ong SeongWoo đây...
Tiếng điện thoại rung lên khiến cho Kang Daniel giật mình. Sau khi nhìn thấy là mẹ mình gọi, cậu cỗ chỉnh lại giọng nói, ngăn không bộc lộ sự sợ hãi ra ngoài, sau đó bắt máy.
"Có chuyện gì vậy mẹ?"
"Cậu là con trai của Kang JiHuyn đúng không?" Từ đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói lạ. Tim Kang Daniel như hẫng đi một nhịp, cậu căng mắt, nói chậm rãi vào điện thoại.
"Vâng, đúng là tôi."
"Cậu hãy tới bệnh viện XXX ngay, mẹ cậu vừa bị tai nạn giao thông rất nghiêm trọng."
-----------------------------------------------------------------
Từ rày tuyên bố chính thức ghét điện lực -.-
Mấy anh ấy thật quá đáng khi ngắt điện từ 3h sáng cho tới tận 10h tối mới hết.... Làm uổng phí mất một ngày được nghỉ của tui...
Đã thế.... còn cho có điện hụt.... Làm chương mới của Dị năng mà tui đánh sắp xong bay đi hết rồi ToT Tuôi đau lòng để đâu cho hết.............................................................
Ai cho tuôi chăm chỉ đây???
Oa oa 😭😭😭😭😭
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro