Chương 32
Ong SeungWoo nặng nề bước xuống khỏi xe rồi đi lên phòng. Anh khẽ thở dài một cái rồi day day trán. Sáng nay anh ra ngoài để gặp mặt chủ đất nhằm thương lượng giá cả. Nếu như có thể thành công cho xây dựng chi nhánh mới ở đó sẽ là một chuyện tốt đối với SK. Thế nhưng chuyện thương lượng lại không hề thành công như anh nghĩ, tên chủ đất trở mặt rất nhanh, nâng giá đất lên cao hơn giá mà trước đó gã đưa ra rất nhiều. Tạm thời anh phải hoãn lại chuyện đó để suy nghĩ thêm. Hơn nữa, cả ngày hôm nay anh đã để Kang Daniel ở nhà, sức khỏe của cậu cũng đang không tốt nên cũng có vài phần lo lắng.
Tiến tới trước của phòng, Ong SeungWoo cảm thấy im ắng lạ thường. Có một chút bất an dâng lên khiến anh không tự chủ mà nhớ tới đêm của bảy năm trước. Anh cảm thấy hoảng hốt, nhưng cố gắng bình tĩnh, cẩn thận mở nhẹ cánh cửa. Đèn trong phòng dù trời đã tối nhưng vẫn không bật lên. Trong đầu cố gắng không nghĩ tới chuyện không hay, anh khẽ bước vào trong và bật đèn lên.
"Daniel à?" Sau khi xác định không có gì bất thường anh bắt đầu lên tiếng. Nhưng đáp lại anh chỉ là sự im lặng.
Ong SeungWoo bắt đầu căng thẳng, anh không thích cảm giác này chút nào. Giống như bảy năm trước, không lẽ cậu sẽ lại rời bỏ anh sao?
Ong SeungWoo chạy xung quanh phòng của mình để tìm kiếm. Anh vui mừng khi thấy một bóng hình quen thuộc nhưng ngay lập tức trở nên hoảng hốt khi thấy Kang Daniel nằm gần như lịm đi dưới sàn bếp lạnh lẽo.
"Kang Daniel! Kang Daniel, cậu sao vậy?" Ong SeungWoo vội vã chạy tới đỡ cậu dậy.
Kang Daniel nhắm chặt hai mắt, đầu lông mày co lại thể hiện sự khó chịu, mặc dù thời tiết có phần chuyển lạnh, nhưng mồ hôi lại lấm tấm trên khuôn mặt kia. Có lẽ cậu cũng nghe thấy tiếng anh nên hơi mở mắt, "Ong SeungWoo, tôi đau..."
Ong SeungWoo không nói gì thêm, nhanh chóng đỡ Kang Daniel bế lên, mang cậu vào trong xe. "Chờ chút, tôi đưa cậu đi bệnh viện."
----------------------------------------------------------------------------
"Cậu ấy trước kia từng bị thương rất nặng ở vùng bụng và phải phẫu thuật có phải không?" Bác sĩ tháo băng khẩu trang ra, quay sang hỏi Ong SeungWoo.
Anh có hơi ngẩn người, nhưng sau đó lập tức nghĩ tới phát đạn mà Kang Daniel đã đỡ cho anh bảy năm trước. Có lẽ sau khi được cứu ra cậu cũng đã phải làm phẫu thuật để lấy viên đạn ra ngoài. Anh gật đầu với bác sĩ.
"Nơi đó vẫn chưa phục hồi hoàn toàn, thi thoảng sẽ bị đau nhói, dẫn đến một vài triệu chứng như sốt cao. Hơn nữa hiện tại thời tiết đang trở lạnh, nên cũng cần giữ gìn cho cậu ấy nhiều hơn." Bác sĩ tiếp tục nói thêm với Ong SeungWoo.
Anh nghe xong, gật đầu, sau đó hỏi thêm: "Vậy giờ cậu ấy..."
"Tình hình khá hơn rồi, ngủ một giấc dậy là ổn." Bác sĩ sau khi cho Ong SeungWoo biết đầy đủ về tình hình của Kang Daniel thì cũng thu dọn đồ rồi đi ra ngoài.
Cánh cửa phòng bệnh đóng lại. Ong SeungWoo đứng đó nhìn Kang Daniel đang nằm ở trên giường. Tuy đang ngủ nhưng vẻ mặt của cậu vẫn hiện lên nét mệt mỏi. Ong SeungWoo kéo ghế ngồi lại gần bên giường, đưa tay vén tóc mái xòa xuống mặt cậu. Anh cảm thấy thật hối hận, đang ra anh không nên để Kang Daniel ở lại nhà một mình sáng nay, hơn nữa đáng ra anh cần phải để ý thấy sức khỏe của cậu đang xấu đi. Ngẫm đi ngẫm lại, từ khi gặp lại Kang Daniel đến giờ, đây đã là lần thứ hai anh đưa cậu tới bệnh viện. Mặc dù anh luôn miệng nói sẽ bảo vệ cậu, nhưng dường như anh chưa bao giờ làm được như thế.
Ong SeungWoo chợt thấy buồn cười. Cho dù là hồi bé, hay là hiện tại, có lẽ người luôn được bảo vệ, phải là anh mới đúng.
Kang Daniel bỗng nhiên cử động một cái khiến anh giật mình, vội quay sang xem xét. Cậu hơi cựa quậy người, sau đó hoàn toàn đem chiếc chăn đắp trên người đạp tung ra, rồi lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ sâu. Ong SeungWoo phì cười khi nhìn thấy điệu bộ của cậu, đứng lên đắp lại chăn cẩn thận. Sau đó cúi người xuống gần mặt của Kang Daniel, hơi thở của cậu đều đều khiến cho anh có phần an tâm. Anh lặng lẽ đặt lên má cậu một nụ hôn nhẹ.
Cái con người này, cả khi ngủ cũng đáng yêu như vậy...
----------------------------------------------------------------------
Kang Daniel ngồi im lặng quan sát người đang tựa ghế ngủ ở bên cạnh. Từ khi tỉnh dậy, cậu đã thấy mình ở trong bệnh viện, và bắt gặp anh đang ngủ bên cạnh. Cậu chợt nhớ ra hôm qua bỗng dưng đau bụng, và vừa lúc đó thì Ong SeungWoo về. Có lẽ lúc đó anh đã mang cậu tới đây, sau đó ở lại trông cậu suốt đêm. Trên khuôn mặt anh có vẻ mệt mỏi. Bình thường khi ngắm Ong SeungWoo lúc ngủ, Kang Daniel sẽ luôn vô thức vẽ lên một nụ cười trên mặt. Nhưng hôm nay thì không, trên nét mặt cậu ẩn hiện một chút lo lắng. Cậu nhớ lại những lời mà hôm qua cậu và Ong JungSuk nói với nhau, trong lòng không khỏi lo nghĩ. Liệu có nên nói với Ong SeungWoo về chuyện này không?
Ong SeungWoo có lẽ là cảm nhận mình đang bị nhìn, tỉnh giấc. Sau khi phát hiện người trên giường đang ngồi đó thì vội tiến tới gần.
"Có ổn không?" Anh nhẹ giọng hỏi.
Cậu cười cười, hơi lắc đầu: "Tôi không sao." Mặt hơi trùng xuống, "Tôi xin lỗi, lại khiến anh lo lắng."
Ong SeungWoo nghe thấy vậy có phần giận, nhưng không làm gì được, đành cốc đầu cậu một cái. "Xin lỗi cái gì? Nếu thấy có lỗi thì mau chóng khỏe đi." Sau đó anh quay người đi lấy nước cho cậu uống.
"À, chuyện khảo giá ra sao rồi?" Kang Daniel bỗng nhiên nhớ ra, hỏi.
Ong SeungWoo đang rót nước từ trong ấm ra thì dừng lại. Anh lắc đầu một cái, "Không khả quan cho lắm." Cầm cốc nước tiến tới phía Kang Daniel, "Có lẽ tôi sẽ sắp xếp để thương lượng lại lần thứ hai."
Kang Daniel nhận lấy cốc nước. Tỉnh dậy đúng là có chút khát, cầm lấy cốc liền uống ực một cái. Sau khi nghe Ong SeungWoo nói vậy, ánh mắt lo lắng nhìn anh: "Vậy có sao không?"
Ong SeungWoo biết cậu lo cho mình, cười: "Yên tâm, nếu như không thể thương lượng được, ta có thể tìm miếng đất khác."
Thật ra, khi thương lượng giá với chủ đất, việc gã tăng giá lên cao đột ngột như vậy khiến anh cảm thấy lạ. Tuy rằng miếng đất đó rất tốt để xây dưng chi nhánh, nhưng thái độ của gã khiến anh không yên tâm. Đối với những việc làm không rõ ràng như vậy, có lẽ không nên quá dính sâu vào thì hơn. Điều đó không chỉ có lợi cho SK, hơn nữa cũng giúp Kang Daniel an toàn hơn. Tuy nhiên, điều này anh chỉ nghĩ trong đầu mà không nói với cậu.
Kang Daniel quả nhiên trầm mặt xuống, cậu khẽ nói: "Xin lỗi." Cậu đang nghĩ rằng có lẽ vì anh lo cho cậu mà không chú tâm vào việc thương lượng, dẫn tới không thành công.
Ong SeungWoo biết rõ cậu đang nghĩ gì, giúp cậu cất cốc nước, rồi đưa tay xoa đầu cậu: "Không phải vì cậu đâu." Sau đó ngồi xuống bên cạnh giường, đùa cậu một cái "Nhưng có lẽ hiện tại việc chăm sóc sức khỏe của cậu là điều cần thiết số một."
Kang Daniel không nói gì, bất chợt quay sang sáp mặt về phía Ong SeungWoo, đưa môi đặt lên môi anh. Ong SeungWoo có phần bất ngờ khi thấy cậu lần đầu tiên chủ động như vậy, nhưng rồi cũng đưa tay ôm, kéo cậu lại gần, tiếp nhận nụ hôn đó. Anh nhanh chóng chuyển từ thế bị động sang chủ động, đầu lưỡi luồn qua hai hàm răng mà tiến vào bên trong nghịch ngợm. Hai người cuốn lấy nhau một hồi, bất chợt tiếng réo từ bụng của cậu vang lên.
Cậu xấu hồ quay mặt vào tường. Ong SeungWoo phì cười nhìn cậu. Mặc dù có hơi tiếc, nhưng dù sao bác sĩ cũng bảo nên giữ gìn cho cậu hơn, nên đành đỡ cậu ngồi ngay ngắn lại, lấy chăn chùm lên chân cậu. Con cún này từ sáng tỉnh dậy đã ăn gì đâu, bảo sao bụng lại réo to như thế.
"Ngồi đây đi, tôi đi mua đồ ăn cho."
Quả nhiên, mặt Kang Daniel tươi hẳn lên. Cậu không nói gì, cười cười, tay bật ngón cái về phía anh. Ong SeungWoo chỉ biết lắc đầu một cái, sau đó cũng quay người bước ra ngoài.
--------------------------------------------------------
Tôi đã quay lại :))))))))))))))))))))))
Và mặt dày preview tác phẩm mới...
Ongniel ạ... Dị năng ạ.... Mong mọi người ủng hộ...............................................
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro