3.
Thật nực cười, đêm qua vẫn còn nói yêu cầu yêu, hôm sau trò chuyện đã đanh thép như vậy. Seongwu theo thói quen, tâm bị đâm một nhát có chút đau nhức khó chịu, Daniel trước kia từng đối với anh rất ôn nhu a. Sau khi lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, tâm đã sớm như tường đồng vách sắt. Nhưng ngày trước anh cùng Daniel hạnh phúc như một cái búa ngọt ngào, một chùy đi xuống, tâm bóp méo một nửa, khó có thể hồi phục như xưa.
Seongwu thực sự cảm thấy Daniel thật nực cười, uy hiếp là hắn, nói đóng phim cũng là hắn. Giả sử nếu có thể gặp dịp thì chơi đã tốt rồi, nhưng hết lần này tới lần khác còn thật sự động tới chân tình.
Mọi người luôn nói rằng phải nhìn về phía trước, hướng về tương lai, nhưng nhu tình mật ý làm sao có thể đơn giản dứt bỏ. Seongwu không quên được những lời dịu dàng Daniel từng nói, nói hắn đối với anh vừa gặp đã yêu, nói hắn nhất định sẽ đem anh trở thành đại minh tinh, nói hắn yêu anh.
Trở thành đại minh tinh rồi, tình yêu lại trở nên không dám cân nhắc.
Nhưng ngay từ đầu, anh cũng không trách được Daniel, dù sao mối quan hệ của họ khi mới bắt đầu đã không được định nghĩa rõ ràng, càng lúc càng xa, cũng không quá bình thường. Hơn nữa, sớm muộn gì cũng chia tay, Daniel coi như cũng thuận thủy thôi chu (biết thời biết thế), lần này không phải chứng minh hắn thực sự đã chán ghét sao?
Seongwu không nhớ rõ mình học hút thuốc từ lúc nào, ban đầu anh còn đem gạt tàn cất vào tủ lạnh, hộp thuốc lá chôn trong tủ chén. Càng về sau, anh hận không thể ngày ngày trực tiếp nhả khói thuốc vào mặt Daniel, anh thừa nhận mình làm có chút không được tự nhiên nhưng khi đó chiến tranh lạnh, nhìn đối phương vẻ mặt muốn nói lại thôi, thật sự là thầm thoải mái.
Cho dù quan hệ ngượng ngùng, bạn giường hay chơi đùa, cuộc chiến này đã không còn theo kiểu tình nhân lâu ngày giận dỗi nhau, hai người đã hoàn toàn xem đối phương như quân địch tới nhà thăm hỏi. Bọn họ bắt đầu ra ở riêng.
Seongwu ban đầu còn tưởng rằng Daniel sẽ không trở về, nhưng cách đây nửa tháng 10 ngày, người này cuối cùng sẽ luôn trong tình trạng uống say khướt mà tìm tới cửa, hoàn toàn không thấy bóng dáng ngày thường đối chọi gay gắt với anh nữa.
Tuy nhiên tần suất trở về ngày càng thấp, Seongwu còn hoài nghi hắn ít khi tới nhưng như thế nào mỗi lần đều gặp anh ở nhà, Daniel không sợ cũng có thời điểm ăn bế môn canh (bị cự tuyệt) sao? Sau đó liền ngốc nghếch mà nhớ tới hắn là kim chủ của mình, Daniel đối với lịch trình của anh, so với anh thì hắn còn nắm rõ hơn.
Bất quá Seongwu nghĩ lại, Daniel đối với mình ít nhất còn không hoàn toàn không hỏi qua, trong tay hắn ít nhất còn nắm rõ lịch trình của anh, vì vậy trong lòng còn có thể nổi lên chút cảm xúc vừa chua vừa ngọt.
Thứ đồ vật tình cảm này còn có thể trong khổ mà mua vui, anh cảm giác mình thật không chịu thua kém, nhưng nếu một mực không chịu thua kém thì thôi, đằng này Seongwu hết lần này tới lần khác còn không chịu cúi đầu. Anh lãnh đạm thờ ơ, không quan tâm sự xa cách của Daniel, Daniel càng xa cách, anh càng lãnh đạm. Anh giống như một đóa hồng đã hóa đá trong băng tuyết, toàn thân mang gai, giương nanh múa vuốt. Nhưng kỳ thật, những gai đâm đó đã sớm bị đóng băng tới mức vừa đụng liền rớt xuống.
Seongwu bắt đầu càng ngày càng mẫn cảm, không phải không có nguyên nhân. Hợp đồng của anh và công ty Daniel đã nhanh chóng tới kỳ hạn mới nhưng tất cả mọi người bên cạnh anh đối với chuyện này giữ vững trầm mặc.
Seongwu nhớ tới thời điểm mình vừa ra mắt lúc đó còn chưa có nhiều việc, Daniel là cấp trên nhưng luôn khăng khăng đòi dính cùng một chỗ với anh. Thư ký mặt như táo bón mà không dám nói, bởi anh ta biết rõ, Seongwu là hạnh phúc của Daniel, từ rất lâu rồi.
Phong thủy luân chuyển, anh bóng gió thư ký hỏi giúp, Daniel còn muốn tiếp tục ký hợp đồng với anh hay không. Thư ký vẫn khuôn mặt táo bón giống y như trong trí nhớ, rốt cuộc chọc anh cười.
Có chút buồn cười, anh ta như biến thành chư hầu đợi Chu U Vương ra lệnh khi Bao Tự đứng cười trên Vạn Lý Trường Thành nhưng tới thực lực làm kẻ phản bội cũng không có. Ngày đó thư ký nhẫn nhịn cả buổi, nghẹn ra câu: "Cậu vì sao không trực tiếp hỏi Kang tổng?"
Hỏi cái gì a.
"Kang Daniel, cậu có phải hay không không quan tâm tới tôi nữa?"
Thật con mẹ nó mất mặt.
-----------------------------------
Chu U Vương là vị vua thứ 12 của nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc, cũng là vị vua cuối cùng của thời kỳ Tây Chu. Chu U Vương rất sủng ái Bao Tự vì nàng là mỹ nhân duyên dáng, xinh đẹp tuyệt trần nhưng không bao giờ cười. Điều này khiến Chu U Vương rất đau lòng, tìm mọi cách để khiến nàng cười nhưng đều vô nghĩa. Khi ấy, quanh đất nhà Chu có nhiều tháp dầu để khi có giặc loạn thì đốt lên cho các quân chư hầu xung quanh biết mà kéo đến. Một lần, Chu U Vương được vị quan trong triều mách nước, liền đốt lửa tháp dầu. Quân chư hầu thấy cột lửa cháy, vô cùng sốt ruột mà mang theo binh sĩ đến ứng cứu nhưng khi tới kinh thành thì mọi chuyện vẫn bình thường. Bao Tự được dẫn lên cao nhìn cảnh ấy, nàng bật tiếng cười lớn làm Chu U Vương rất hoan hỉ. Sau này, để mang lại tiếng cười cho người đẹp Chu U Vương thi thoảng lại thắp tháp dầu trêu đùa chư hầu. Không may thay cũng vì việc này mà về sau, khi quân Khuyển Nhung đem quân đến đánh kinh thành, Chu U Vương hoảng sợ thắp lửa gọi ứng cứu thì quân lính xung quanh cứ tưởng đùa vui mà chẳng chút bận tâm, cuối cùng đau đớn mà mất nước. Còn Bao Tự khi nhà Chu sụp đổ, phiến quân nổi loạn đánh vào trong cung, nàng cũng thắt cổ tự tử mà chết.
Fic có khá nhiều so sánh, liên tưởng liên quan tới Trung (TvT) Nếu các cậu không muốn những đoạn giải nghĩa thì nói tớ cắt đi nhé ><
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro