1.
Seongwu lần cuối cùng nhìn thấy Daniel đã là một tuần trước.
Ngày đó trời cũng mưa, sấm sét vang dội, cuồng phong gào thét, mưa lớn rơi xuống mặt đất không dứt, Seongwu ngồi trong phòng khách xem tivi. Kỳ thật anh xem không chuyên tâm, trong lúc giật mình đột nhiên đứt cầu dao, biệt thự đen kịt một mảnh, anh cũng không muốn đi thắp nến, bất quá lại cô độc làm bạn với bóng tối là được.
Anh nhắm mắt lại nghe tiếng mưa rơi, suy nghĩ miên man. Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, tựa hồ nghe thấy tiếng thắng xe, nhưng nghĩ đến dù sao cũng không thể nào là hắn tìm tới đây, liền không bận tâm trong lòng nữa mà tiếp tục ngủ trong bóng tối. Thẳng đến khi "răng rắc" một tiếng, cửa đóng bị mở ra.
Là đang mơ sao?
Seongwu gắng gượng mở mắt ra, trong tầm nhìn mơ màng đầy sương mù, anh trông thấy một thân ảnh quen thuộc, vì vậy lập tức thanh tỉnh đứng dậy.
"Cậu làm sao lại đến đây?"
"Em không thể đến sao?"
Người vừa tới ngữ khí có chút không kiên nhẫn, hắn đem dù ném sang một bên, đi đến trước mặt Seongwu, đem vùi đầu vào cổ anh, tóc bị mưa thấm ướt một chút, mang theo ẩm ướt cùng hàn khí, có chút lạnh. Seongwu vì lạnh mà khẽ run, thế nhưng hết lần này tới lần khác, trong miệng người kia vẫn luôn nói ra lời ôn hòa ấm áp khiến anh không thể đẩy hắn ra được.
"Em yêu anh."
Tiếng mưa rơi rất lớn, tiếng nói lại rất nhỏ, nhưng Seongwu vẫn nghe rõ. Anh đưa tay vòng qua, làm điểm tựa của hắn.
"Daniel, cậu say rồi."
Editor: Đây đáng lẽ nên là quà ra mắt blog, và đáng lẽ đã được hoàn thành. Nhưng thực sự hoa mắt chóng mặt vì việc nhiều vô kể và thực sự ko có thời gian nên đành đăng nhỏ lẻ (T_T)
Btw, blog của tớ là ON&ON, các cậu lâu lâu hãy lên đó nghía xem nếu có vote gì thì vote giúp tớ nhé ;)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro