Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#9: X File

Ở studio tất nhiên có phòng nghỉ ngơi của Seongwu. Thức đêm quá muộn, không thể để Juno mạo hiểm tính mạng lái xe tới. Từng người một gọi xe taxi, anh rốt cuộc cũng buông tha tất cả, tinh thần lười biếng mà di chuyển tới giường mềm mại, ỉu xìu bẹp dí mà ngã xuống.

...

Buổi sáng bị ánh mặt trời chiếu vào mà thức giấc, Seongwu từ trên giường rất không có hình tượng mà xoay người ngồi dậy, rốt cuộc cũng nhớ tới điện thoại đã bị chính mình lãng quên gần 20 tiếng đồng hồ.

Nhìn tin nhắn, cũng xem thời gian hiện tại, ừ, có thể gọi. Trực tiếp nhấn nút call.

Lúc này Daniel đang nghỉ uống trà giữa hội nghị, không yên lòng mà ngậm bánh bích quy. Thời điểm chuông điện thoại vang lên, thiếu chút nữa thì sặc chết, người đợi tới 2 giờ sáng hôm qua cũng không trả lời lại một chữ, hôm nay trực tiếp gọi điện hỏi thăm?

Ong Seongwu tiên sinh, xin hỏi thời gian của ngài đáng giá như vậy sao.

Cam chịu số phận mà kéo nút nghe, tận lực đè thấp tiếng nói, "Uy?"

"Uy, cậu khỏe không, tôi là Ong Seongwu."

"À, khỏe, tôi là Kang Daniel."

"..."

"..."

"Thật có lỗi, tối nay có rảnh không? Xế chiều tôi sẽ đưa quần áo đã giặt của cậu qua nhé, thuận tiện mời cậu một bữa. Hai ngày trước thật sự là quá ngượng ngùng."

Daniel điên cuồng phất tay cho gọi trợ lý Frank tới kiểm tra đối chiếu lịch trình, rất tốt, chỉ cần kết thúc hội nghị này xong thì tốt rồi, "Tôi OK a, địa chỉ sẽ gửi anh sau, tầm 7 giờ tới là được rồi."

"Ừ..." Bên kia kéo dài âm thanh, tựa hồ cũng đang xác nhận gì đó, "Tốt, đến lúc đó tôi tới tìm cậu."

...

Vậy mà hội nghị so với tưởng tượng kéo dài hơn nhiều, tập san kỷ niệm 20 năm có quá nhiều việc cần sửa đổi, một đám người miệng lưỡi sắc bén tranh luận nửa ngày, thu dọn một chút đã gần 9 giờ tối.

Sylvia cùng Daniel sóng vai bước ra, liếc nhìn Seongwu đang nghiêng đầu ngủ bất tỉnh nhân sự bên ngoài ghế salon.

"Ài, anh Seongwu thế nào lại ở nơi này?"

Daniel ngăn cản âm thanh như ném bom của cô, ý bảo chớ quấy rầy đánh thức đối phương, "Chờ tôi rồi."

"Chờ cậu?" Sylvia đột nhiên phúc chí tâm linh (khi vận may đến thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn) mà nghĩ đến ngày chụp họa báo đó, ý vị thâm trường (thích thú) mà lắc đầu với Daniel, "... Ra là mục tiêu đối tượng ở chỗ này a."

Daniel từ chối cho ý kiến.

"Đoán chừng hôm qua quá mệt mỏi rồi, nên mới ngủ thành như vậy." Sylvia vừa nói vừa đưa tay chọt chọt má anh, "Studio bọn họ bận rộn đến 5 giờ sáng nay, đẩy nhanh tốc độ gửi ảnh chụp cho tôi để hôm nay có cái để thảo luận. Bất quá, anh ấy cũng thật là trâu bò, một ngày làm việc tới độ này. Ách. Tôi cũng đã nói chuyện với phòng quản lý nhân sự rồi, không nhanh đem hợp đồng tới ký với người này, chúng ta mới thật sự là khờ."

"Lúc trước anh ấy ký với công ty nào?" Đối với ngành tạp chí, Daniel hoàn toàn chưa hiểu rõ.

"Đối thủ cũ của chúng ta." Sylvia giải thích nói, "Cơ bản chúng ta khi đó cùng X chiến tranh, mà anh ấy kỳ thực đúng là lúc ấy khai quật tài nguyên nhiều từ X, cho nên vẫn đối với bọn họ trung thành và tận tâm, thêm nữa cũng chụp ảnh bìa cho họ được một hoặc hai lần mỗi năm gì đó. Bất quá đoạn thời gian trước, nghe nói cãi nhau mà trở mặt rồi, hơn nữa lý do còn cực kỳ đặc sắc."

"A?"

"Nghe nói, chỉ là nghe nói thôi." Sylvia thần thần bí bí mà ghé bên tai Daniel nói, "Biên tập chính mới nhậm chức của X là một nam nhân tên Alex Shen vừa ý anh ấy, điên cuồng theo đuổi một tuần lễ khiến anh ấy nóng nảy, trực tiếp ầm ĩ muốn giải trừ hợp đồng."

"... Nhìn không ra." Tính tình người này lại nóng nảy như vậy.

"Người như anh ấy trong ngành chúng ta đã là quá best-seller rồi. Dù sao thì thứ không thiếu nhất trong ngành người mẫu chính là mỹ nữ và gay, a, cậu cũng sẽ rất best-seller đấy, Kang giám đốc." Sylvia cười hì hì đạp giày cao gót đi qua.

Daniel đứng lặng yên trong chốc lát, đèn cảm ứng cũng đã tắt, chỉ còn lại ánh trăng xuyên qua cửa phản chiếu trên gương mặt đang say ngủ của người nọ. Ánh sáng đó càng làm sắc nét góc cạnh gương mặt anh càng khiến người khác rung động mười phần, phảng phất mê hoặc lòng người.

"Này, dậy đi."

Seongwu nửa tỉnh nửa mơ thức dậy, nháy mắt mấy cái nhìn thấy người trước mắt, "A, xin chào."

"Thật có lỗi, để anh chờ lâu." Daniel thuận lý thành chương (thuận theo tự nhiên) mà ngồi xuống bên cạnh, hướng đối phương cười cười.

"A, không có việc gì..." Seongwu nhìn điện thoại, "Oa, đã 9 giờ? Đã quá giờ nhà hàng tôi đặt rồi..."

"Vậy không bằng tôi đem anh tới nhà hàng phụ cận ăn một chút đi."

"Cũng được ㅇㅅㅇ "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro