Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#6: Simple Mind

Có rất ít người Daniel không thể theo đuổi được. Bất luận nam hay nữ.

Nhưng cũng có rất ít người biết họ được người khác muốn theo đuổi ngay trong ngày đầu tiên nhiều như thế nào. Bất luận nam hay nữ.

Mà hiện giờ người này đang ngồi ở ghế phó lái đây. Bên ngoài trời mưa rất lớn, hai người bên trong chỉ nghe được âm thanh rào rào của mưa hất lên thân xe. Lọn tóc anh ướt sũng, trên đầu đang trùm khăn, mất hồn mất vía mà nghĩ đến người con gái khác.

Daniel đưa tay ra mở nhạc.

*Starry night

Màn đêm huyền bí buông xuống lay động tâm trí anh...

Đối phương từ trong trầm tư bừng tỉnh, "... Bài hát này," nở nụ cười, "Tôi cũng rất thích."

Anh xem, gu âm nhạc cũng tương đồng như vậy. A, loại kẹo đường điềm mật, ngọt ngào này, Daniel che giấu sự hài lòng ẩn giấu bên trong.

(*Lời bài hát Ticket to the Moon – The Solutions)

...

Tới sân bay, "Anh đi trước đi, tôi tìm được chỗ đỗ xe xong sẽ tới tìm anh." Daniel kéo cửa kính xuống, khua tay nói, "Đi đi."

Đã phiền toái người ta như vậy, Seongwu cùng không sĩ diện hão làm phiền người ta như vài phút trước nữa, gật đầu một cái, nghiêng người vọt thẳng vào đại sảnh sân bay. Anna kỳ thật rất dễ tìm, rạng sáng 2 giờ, sân bay căn bản đã không còn mấy ai nữa.

"... Anna."

"Đến rồi?" Anna biểu cảm bình tĩnh không tưởng tượng nổi.

"Thực xin lỗi, hôm nay tạm thời... mới an bài được công việc." Seongwu nhìn sắc mặt đối phương, đột nhiên ngay cả lời giải thích cũng không nói được nữa.

"Ừ." Anna cười cười, chỉ chỉ một người đứng cách đó không xa, "Thấy anh ta không?"

"... Ừ...?"

"Anh ta theo đuổi em, từ Mỹ đuổi tới tận đây." Anna lắc đầu nói, "Em không có đáp ứng, bất quá khi đợi anh 4 giờ liền, em cảm thấy anh ta cũng không có gì không tốt. Ít nhất thời điểm em chờ anh, anh ta một mực không kêu một tiếng mà đợi cùng em."

"Seongwu, anh bận rộn, em cũng bận rộn nhiều việc, cho nên em sớm đã nói cho anh biết hôm nay em trở về, gọi anh tới đón em."

"Vốn là tối nay em cũng có một buổi meeting, nhưng đã hoãn lại, chờ tới bây giờ là vì muốn chính miệng nói cho anh biết, cứ như vậy đi."

"Chia tay thôi."

"..." Seongwu vô thức cắn môi dưới, "Thật sự... Không phải..."

"Đúng, thật sự chia tay đi." Anna nói, "Lần này em trở về vốn là muốn thương lượng với anh vấn đề sau này. Em đoán chừng là sẽ di dân, bố mẹ em cũng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi, chỉ còn anh thôi. Chúng ta vì công việc quá bận rộn mà không thể cùng nhau hảo hảo nói chuyện này, ban đầu em còn ôm một tia hy vọng, suy nghĩ anh có nguyện ý muốn đi với em hay không. Hiện tại xem ra hoàn toàn không thể nào rồi."

"Anh ngay cả thời gian đón em về nhà cũng không có, như thế nào sẽ nguyện ý buông xuống mọi thứ mà cùng em tới Mỹ được."

"Trong nhà nếu như còn có đồ đạc của em, giúp em đóng gói một chút rồi chuyển phát cho bố mẹ em nhé, địa chỉ tối nay em sẽ gửi anh sau."

"Anna," Seongwu cúi đầu, "Thật xin lỗi... Đều là lỗi của anh."

"Đúng," Anna sát lại gần anh, ngẩng đầu nhìn kỹ Seongwu, nói, "Anh vẫn luôn nói là anh sai rồi nhưng anh vẫn không chịu thay đổi. Vậy nên anh sai hay đúng thì có gì khác nhau chứ. Ai, lại đây để em nhìn anh một chút nào, dù sao sau này cũng sẽ không còn cơ hội được ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp này nữa rồi."

"Seongwu, vóc dáng này của anh thật sự lừa người a."

"Từng nghĩ anh có thể chiếu cố em, kết quả anh so với em còn cần được chiếu cố hơn."

...

Daniel vừa đến đại sảnh lại nhìn thấy một màn phim thần tượng 3 xu này.

Mẹ nó, vĩnh biệt.

...

Trong xe.

"Chia tay rồi?" Daniel có chút ác ý hỏi thăm.

"Cậu hôm nay không phải giễu cợt tôi quá nhiều rồi sao?" Seongwu lần đầu không sử dụng kính ngữ với Daniel. Cho dù là ai cũng vậy thôi, thời điểm mặt mũi đều viết rõ hai chữ "thất tình", bị người khác hỏi tới đều muốn nổi giận cả.

"Muốn đi uống rượu không?" Daniel cười nói, tựa hồ càng hưởng thụ dáng vẻ tức giận của người này.

"... Được."

...

Daniel tửu lượng rất tốt, còn vị bằng hữu này thì không, đơn giản hỏng bét.

Hai ly rượu mặt đã phiếm hồng, lôi lôi kéo kéo muốn bảo mình cùng ra sàn nhảy.

Daniel không còn cách nào khác mà ra hiệu để anh đi đi đi, đi thôi đi thôi. Chính anh tự chơi đùa đi.

Một bên nhìn Seongwu bộ dạng ngu ngốc mò mẫm theo âm nhạc, một bên nhâm nhi ly rượu, "Bíp ——!"

Điện thoại Seongwu vang lên.

"Em về đến nhà rồi." Sách, đại khái là tin nhắn của bạn gái cũ.

Thuận tay cầm di động qua, một hồi suy nghĩ thẳng nam thường dùng hình vẽ mật khẩu như thế nào, tùy tiện vẽ lên một hình vuông.

Cư nhiên liền... mở được.

...

Album ảnh trong điện thoại Seongwu đại khái có thể được gọi là điện thoại của nhiếp ảnh gia. Ngoại trừ selfie ngọt như mật của thẳng nam thì các loại cảnh sắc, nhân vật trong mỗi bức ảnh đều đem lại cảm giác kết cấu tương đối hoàn mỹ.

Daniel không hề cảm thấy tội lỗi mà lướt xem album ảnh, thập phần đắm chìm trong đó, lại một lần nữa ngẩng đầu mới phát hiện người nào đó đang uốn qua uốn lại trong âm nhạc kia đã nhanh chóng bị ánh mắt của bọn heo liếc qua mấy lần.

Daniel đặt điện thoại xuống, mãnh liệt xuyên qua đám người như thủy triều, chuẩn bị đem người trở về.

Kết quả người này rõ ràng còn híp mắt cười hì hì muốn mình cùng anh uốn éo một chỗ, "Cái kia... Cùng nhau a... Haha."

"Được rồi, cũng đã muộn, về thôi." Daniel nói xong cũng không nhịn được ngáp một cái.

"Cậu..." Seongwu giống như đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, dừng điệu múa kỳ lạ lại, "Cậu..."

"Cái kia... Cậu gọi là gì nhỉ?"

Daniel quả thực sinh khí nở nụ cười.

-height:M�׫%�9

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro