#5: Rainy Day
Kết thúc công việc.
Seongwu đã nhanh bị đèn flash nướng tới thần trí không rõ ràng. Sau khi các người mẫu chụp hình xong đã rời đi, anh lại một mực liên tục làm việc với cường độ cao dưới ánh nắng mặt trời. Juno nhìn sắc mặt trắng bệch của anh, lo lắng đưa ra chocolate, "Ăn hai miếng đi."
"...Điện thoại anh đâu." Seongwu ngậm chocolate trong miệng.
"A, em hình như để trong xe không có lấy ra..." Juno vỗ đầu một cái, "Chờ chút nha."
"Được rồi, anh đi chung với em đi, vừa vặn chuyển thiết bị luôn. Tiễn anh về nhà xong thì đưa chúng về studio."
Juno đối với ông chủ mỗi lần nói khoác câu không biết ngượng câu "Tiễn anh về nhà" kia, bốn chữ mặt dày như vậy vẫn có thể nói ra được, thực là phi thường bội phục. Tất nhiên, ông chủ thẳng nam cùng chuyện không biết săn sóc cấp dưới không có quan hệ gì, thuần túy là bởi vị lão bản này, ngài ấy không biết lái xe. Xe rõ là của studio, về sau dần dần biến thành xe của riêng Juno.
Một khắc mở điện thoại lên kia, Seongwu kêu một tiếng hỏng rồi.
24 cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều đến từ tiểu thư Anna theo đúng lịch trình hôm nay về nước.
"Anh lại có thể quên..." Seongwu cũng cảm thấy đại khái không cách nào tha thứ cho chính mình nữa rồi.
"Làm sao vậy?" Juno mặt đầy dấu hỏi.
"Lão bà của ông chủ các cậu hôm nay về nước, anh quên đã nói muốn đi đón cô ấy..."
"... Đại ca, cái này, bây giờ là mấy giờ rồi mà anh mới nhớ tới??"
"Em... em đi về trước đi, không cần tiễn anh nữa, tự anh sẽ tới sân bay." Dứt lời liền mở cửa xe xông ra ngoài.
"Dù!"
...
Chạy vội tới cửa phim trường mới phát hiện xung quanh sân bãi đều hoang vu thấy bà nó luôn, tạm thời muốn gọi được taxi đại khái là đang nằm mơ. Phương tiện duy nhất ngày thường khi đi ra ngoài là Juno cùng xe của cậu cũng đã rời đi.
Con mẹ nó hôm nay như thế nào làm cái gì đều không thuận như vậy!
"Bíp ——!" Sau lưng là một hồi còi dài, Seongwu quay đầu lại đã bị đèn xe sáng chói làm mờ mắt, sau khi thấy rõ người bên trong là ai, tâm trí rối bời sau 7 lần rốt cuộc không muốn làm ra loại thỉnh cầu vô lý này, Seongwu nhanh chóng đưa ra quyết định, "Có thể chở tôi một đoạn không?"
Daniel cười cười, ánh mắt cong lên, "Tất nhiên."
...
"Nhà anh ở đâu?"
"A, tôi không về nhà, muốn tới sân bay." Seongwu sau khi cài dây an toàn, vô thức mà lắc lắc tóc bị mắc mưa, phát hiện đem xe người ta loạn thất bát tao (lộn xộn, lung tung), "A, thực xin lỗi, thực xin lỗi. Thật không có ý tứ... Hiện tại đầu óc tôi có chút không rõ ràng lắm."
Daniel cười cười, quay về phía sau tìm kiếm gì đó, lấy khăn mặt ném tới, "Không cần ngại, cứ thoải mái dùng. Khăn hôm nay vừa mua, anh tự mình lau đi."
"Cảm ơn." Seongwu nhận lấy, bận rộn mà chà lên đầu, "Nếu cậu không tiện, đưa tôi tới chỗ giao thông đường lớn nào tương đối thuận tiện, tôi tự mình đi là được rồi."
"A, không có việc gì." Daniel duỗi ngón tay chỉ vào ba nốt ruồi nhỏ xinh trên mặt anh, "Ở đây cũng có, nước."
"A, được, cảm ơn."
"Hôm nay cậu vất vả rồi. Thật sự phi thường cảm tạ, nếu không có cậu cho quá giang thì tôi không biết phải làm sao nữa."
...
"Không phải hôm nay bị tra tấn mà muốn chuồn mất chứ, muộn như vậy tới sân bay làm gì?"
Seongwu cười khổ, "Không phải, đi đón người."
"... À."
"Cậu xem, dáng vẻ tôi trông cũng không giống là đang muốn đi đón người đi." Seongwu vân vê khăn mặt đang đặt trên đầu, "Tôi quên đi đón người ta."
"Đón ai vậy? Bạn gái?"
"Ừ." Seongwu vô thức mà nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Cứ theo đà này, đoán chừng cũng không thể nhanh tới đó rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro