#3: First Touch
Với tư cách là kỷ niệm sinh nhật 20 năm tạp chí thời trang hàng đầu nên bìa báo, người mẫu, stylist, make up, địa điểm chụp đều luôn phải tuân thủ giờ giấc. Vì quy mô gần trăm người cuối cùng mới tập trung đầy đủ được nên khi stand by xong cũng đã là 2 tiếng sau. Thế nhưng cuộc hội thoại giữa Sylvia cùng Seongwu lại không vui vẻ chút nào.
"Tất cả chỗ đứng đều đã được cố định?" Seongwu cảm thấy hết sức bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng nổi).
"Đúng vậy, bọn em đã cân nhắc tất cả đặc điểm của mỗi người mẫu mới có thể đưa ra kết quả chỗ đứng như vậy." Sylvia dáng vẻ tươi cười không thay đổi.
"Không bằng em nói thẳng là xếp theo thứ tự từ cao tới thấp của địa vị đi." Seongwu lắc đầu một cái, "Như vậy khẳng định không được. Ngay cả học sinh tốt nghiệp cấp 3 cũng biết xếp theo chiều cao mới hài hòa, em xem đây là cái gì?"
"Seongwu, anh suy nghĩ như vậy thật làm khó em rồi." Sylvia bất đắc dĩ, "Một số người có địa vị cao, bọn em mời đến đều rất không dễ dàng, không thể không cho bọn họ đãi ngộ xứng đáng. Cái này không phải thích hợp sao?"
Seongwu cười xùy một tiếng, "Nói thật thì chụp ảnh lần này có chút không đứng đắn rồi. Đêm hôm trước, thật ra là 30 tiếng trước, anh vừa mới đồng ý chụp họa báo lần này thôi."
"Đây chính là kế hoạch tạm thời do Sorrenti đứng ra đảm nhiệm, em theo tự nhiên chỉ có thể tìm đến TOP nhiếp ảnh gia trong nước." Sylvia làm nũng nói, "Cũng chỉ có anh mới có thể giúp em thôi. Hơn nữa giống như lúc trước đã nói, nếu như lần này hợp tác tốt, em sẽ đề cử studio của các anh với công ty chính thức ký kết hợp đồng."
"Sylvia, anh vẫn chưa xuống cấp tới trình độ này," Seongwoo liếc mắt, "Có ký hay không tùy các người, một mình anh tạm thời nuôi studio này không có vấn đề gì, nhưng lần này khẳng định không thể phách lối như vậy. Em đây là đang vũ nhục nghề nghiệp của anh."
"Seongwu..."
"Nếu như em muốn chụp như vậy, OK, máy móc cho em mượn," Seongwu quay đầu ra hiệu cho Juno tới lấy cái gì đó, "Ừ, cái này cũng cho các người mượn. Đợi lát nữa, kêu hai, ba quả cà tới, ấn một cái là đã chụp xong rồi. Tự quay tự chụp, không cần tới anh đâu." Lại sờ soạng lấy ra vài tấm danh thiếp, dáng vẻ tươi cười, "Chụp xong thì gửi thiết bị tới nơi này, chúng ta rút lui trước."
Sylvia đưa tay ra bắt người đã không kịp rồi, Seongwu thân cao chân dài đã nhanh chóng chuồn mất, cô đành phải hướng người đang đứng ở cửa ra vào kia hét lên một tiếng, "Daniel! Ngăn anh ấy lại!"
Daniel theo bản năng đưa tay ra, liền đem Seongwu ngạo kiều tới trước mặt mình.
"Giữ chặt! Giữ chặt!" Sylvia vừa hô vừa đạp giày cao gót gấp gáp chạy tới.
"Cậu buông ra." Seongwu bị đem trói vào trong ngực, tư thế hai người lúc này thập phần mờ ám.
"Seongwu ——!" Sylvia vẻ mặt cầu xin, "Có việc gì còn có thể thương lượng mà, đâu cần phải làm ra dạng này chứ!"
"Tôi... Không phải..." Seongwu cố gắng thoát ra khỏi Daniel nhưng không có kết quả, nhỏ giọng lầm bầm nói, "Cậu thả ra được không."
"Không, thả ra anh lại chạy thì làm sao bây giờ." Daniel đại khái đùa giỡn rất vui vẻ, gắt gao ôm lấy đối phương không buông.
"..." Seongwu nổi đóa, "Vậy tôi đây sẽ nói chuyện với tường sao?"
Daniel suy nghĩ một chút, một tay chuyển tới phía dưới của đối phương, một tay đỡ lưng, tư thế ôm cứng nhắc, xoay một vòng để người trong ngực đối diện với Sylvia, "Bây giờ có thể đi."
Juno bên cạnh phù một tiếng bật cười.
"Muốn nói gì thì nói nha." Daniel nghiêng đầu, tựa cằm lên vai anh nói.
"...Tôi..." Cảm giác ngượng ngùng đã lâu không cảm nhận được dần dâng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro