4.Mưa ngập lòng người
Vừa mới bước vào quán, Daniel liền ôm chặt chiếc lồng giật thót tim mà sụt lùi vài bước, Kim Jaehwan làm gì mà mặt mài thất thần, còn ngồi thừ ra đấy, là muốn đuổi khách à.
Còn không biết slogan của quán chính là làm cho khách vui vẻ, bình yên và thoải mái sao, lại còn trưng cái bộ mặt đó ra, đã dậy trong quán đang mở hẳn một list nhạc nghe sầu não nề, gặp người nào đang lâm cảnh gian dỡ mà bước vô đây thế nào cũng phi thẳng ra cầu Mapo.
¤cầu Mapo: là một nơi có thể ngắm hoàng hôn rất đẹp nhưng cũng có rất nhiều người chọn nơi này để tự tử
Khách trong quán dù không biết chuyện gì cũng lén quăng cái nhìn thương cảm về phía Jaehwan, không ai có ý kiến về mấy bản nhạc hay nói năng gì, yên tĩnh đến mức nghi ngờ, chỉ nghe tiếng nhạc phát ra từ cái loa trên gốc hòa với với tiếng mưa vỗ róc rách vô khung cửa sổ.
"Này Kim Jaehwan! Hôm nay ông muốn đình công ha gì, hay là sáng nay ra đường quên mang theo não rồi?"
Hỏi mà không ai trả lời cũng quê, mà thường mấy đứa muốn chữa quê dễ bị khó quề lắm
"Hay là ..... ~há há~ nè nè đừng nói là thất tình rồi nha !? Phải không, phải không?"
Bị nói trúng tim đen, còn bị Kang Daniel cười hô hố, vỗ đành đạch vào vai nhưng mặt Jaehwan vẫn không một chút biến sắc, chứng tỏ đả kích kia là rất lớn, nụ cười của Daniel ngay tức thì liền méo sệch, trông khó coi vô cùng, nhìn là biết đang quê lắm rồi, bình thường không phải Kang Daniel cho mấy đứa này ăn bơ thì thôi, hôm nay cậu lại đích thân được hứng nguyên trái bơ to uỳnh, tưởng không nhục mà nhục khổng tưởng.
Còn đang tính giương cẳng chân hạ cẳng tay với cái tên trước mặt, hai thằng nhóc kia liền kéo cậu vào trong trước khi họa ập đến, Kim Jaehwan mà điên lên thì không biết kinh khủng như thế nào, không chừng sẽ dọa khách trong quán này chạy hết mất.
"Này kéo cái gì mà kéo, có phải thất tì..nh r..ồ.i kh..ô..ng"
Jihoon với Guanlin đúng là một cặp chim chuột với nhau, cậu chưa nói hết câu thì cả hai đã cùng chung chí hướng đưa tay bịt lấy miệng cậu, còn chu chu cái mỏ mà suỵt suỵt, suỵt con mọe các cậu chứ suỵt, đây là hành hung người khác giữa thanh thiên bạch nhật đấy, Kang Daniel chẳng may đánh giấc ngủ ngàn thu thiệc thì các cậu có mà đẻ kịp để đền má Kang. Guanlin là người lên tiếng giải thích trước, mà nghe xong thực sự rất muốn tán
"Anh chủ! Jaehwan hyung sáng nay bị chính miệng người thương nói rằng người thương đã thương người khác rồi đó"
"Nè Park Jihoon, dịch đi, nó đang rống tiếng Đài Loan phải không ?"
Park Jihoon đúng là không nể mặt em người yêu nhỏ chút nào, đưa tay bát đầu cậu một cái rõ đau để giành quyền nói
"Ý là sáng nay á, Jaehwan hyung bị Minhyun người thương nói là ảnh có người thương và Jeahwan hyung không thể thương người thương được nữa"
Kang Daniel vẫn đang ngẩn tò te, không thể nào tiêu hóa được câu nói của hai thằng em, kiểu như tao đã mù mà chúng mày còn bắt t lựa đầu, à mà hình như ví dụ không được hợp lí cho lắm
"Hai bây nói chuyện hại não ghê ta"
"Tóm lại rốt cuộc là cậu ta bị thất tình đúng không?"
Hai cậu chàng nhìn nhau tỏ vẻ đăm chiêu suy nghĩ, rồi cũng quả quyết gật đầu cái rụp
"Đúng!!"
"Bố hai đứa bây, chỉ cần nói cậu ta thất tình là được rồi, chi mà vòng vo tam quốc cho mệt dậy"
Hai đứa ôm lấy trán nhau mà xoa xoa, chúng nó vừa bị đánh vì tội giải thích tưởng không ngu mà ngu không tưởng, Kang Daniel ngẫm nghĩ lại thấy thắc mắc
"Mà hông lẽ Hwang Minhyun khi không đến đây nói ổng thương ai!?"
"Đâu có, anh ấy đến đây uống cà phê"
Lần này không để Guanlin chen vô được nữa câu, Jihoon đích thân thuật lại mọi chuyện, cảm giác một mình độc tôn hả hê vô cùng. Kim Jaehwan không biết moi can đảm ở nơi mô, sau khi đặt cà phê xuống bàn cũng thuận đó mà ngồi đối diện Minhyun, anh có chút bất ngờ với hành động của Jaehwan nhưng cũng không nói gì, chuyên tâm uống cà phê của mình, không biết có phải bị người kia nhìn chăm chăm hay không, mà mắt Minhyun cứ dán chặt vào tách cà phê, còn quên luôn sự hiện diên của túi bánh môchi, bối rối đến nỗi mua rồi quên ăn luôn. Cằm cự được cũng gần nửa giờ mà Kim Jaehwan vẫn duy trì tư thế chống cằm, nhìn Minhyun không chóp mắt.
Là do anh đến quá sớm hay tại thật sự không ai muốn uống cà phê quán này, kì lạ chỉ có mõi mình Minhyun, thành ra thảnh thơi đến nỗi Kim Jaehwan không buồn nhắc chân đi làm gì cả. Minhyun là đến đỉnh điểm của sự chịu đựng liền kiếm chuyện để nói, không ngờ rằng mình nói buâng quơ có mấy câu mà họa liền ập xuống đầu, còn lây lan ra những người vô tội
"Quán hay pha thêm rượu vào cà phê lắm hả?"
"Vâng? À mà không hẳn."
Jaehwan là đặc biệt pha riêng cho Hwang Minhyun, vì rất thích uống rượu nên mới thử pha chung với cà phê, không ngờ mùi vị đậm đà, còn rất kích thích nên mới để nó thành thức uống tình yêu của mình, muốn làm cho người thương bị thu phục bởi hương vị đê mê này, ý tứ dù có chút xấu xa nhưng cũng kệ đi
"Anh không uống được rượu hả?"
Nếu không uống được thì đã phản ứng ngay từ đầu rồi, còn đằng này mõi lần Minhyun đều uống hết sạch, cũng không đổi món bao giờ nên hễ anh đến Jaehwan liền pha ngay thức uống này mang ra
"Ừm. Anh không thích mùi rượu, nhưng mà người anh thích cũng hay thêm rượu vào cà phê lắm nên anh mới tập uống"
"À à là người an.. Hả?"
"Người anh thích". Choang~ có ai nghe được tiếng lòng của Kim Jaehwan đang vỡ vụn không!? Lại nhìn đến khuôn mặt người khi nhắc đến ba từ đó lại có ý cười nhẹ, nhưng cũng đủ thấy ảnh đối với cái-người-ngang-nhiên-giành-người-thương-của -Jaehwan là thập phần dịu dàng, không biết điều đó làm Jaehwan khổ sở đến đâu.
"Jaehwanie, em không sao chứ?"
Một giây trước còn cười cười nói nói vui vẻ, dậy mà một giây sau mặt mài lại đam chiêu vô hồn khiến Hwang Minhyun thật sự lo lắng, dù có bệnh cũng đâu cần chuyển biến nhanh như thế, đúng là trở tay không kịp nha
"Jihoon-Guanlin à, tiễn khách đi"
Hai đứa trong kia cũng ráng rình mò nghe lén, nghe đến câu chuyện bi thương kia, mắt miệng còn đang căn hết cỡ liền nghe thấy tiếng Jaehwan vọng đến, âm giọng rất đều không lên không xuống, mà điều đó chứng tỏ với một người như Jaehwan thì rất bất bình thường. Hwang Minhyun cũng đơ người, gì mà tiễn khách, anh còn chưa định về mà, Park Jihoon và Lai Guanlin đâu dám chậm trễ, chạy đến lôi lôi kéo kéo Minhyun ra cửa, anh ú ớ chưa hiểu chuyện gì thì cũng đã thấy bị đẩy ra tới thềm cửa, Jihoon lại lần nữa nhảy vào ngồi trong họng em người yêu, đúng là muốn một mình độc tôn mà
"Hyunh thật xin lỗi, bây giờ anh nên về, mấy hôm nữa hãy ghé. À mà em nghĩ anh đừng nên ghé nữa thì tốt hơn, mắc công uống cà phê xong lại đống quân trong toilet thì khổ anh lại mang tiếng quán em, vậy đi nhé"
Nói xong liền rất đồng đều cuối gập người 90 độ trước Minhyun, hô dõng dạc rõ to
"Cảm ơn quý khách đã ghé quán chúng tôi"
Sau đó cong đích đi vào, mà Minhyun bị một màng trước mắt làm cho ngẩn ngơ, rốt cuộc không biết mình đã nói sai cái gì.
Kang Daniel nghe câu chuyện lâm li bi đát đó mà nhịn cười đến run người, "người anh thích" của Hwang Minhyun chẳng phải là cái người nãy giờ vẫn ngồi với khuôn mặt không bất cần đời đó sao. Ai cũng biết chuyện Jaehwan chết mê chết mệt Hwang Minhyun, nhưng chỉ có mình Daniel là nhìn ra anh cũng đã say đắm cái người có giọng hát bức trời kia, chỉ là Hwang Minhyun da mặt mỏng không dám thổ lộ, Daniel cũng không có ý giúp, chuyện tình cảm vẫn là tự nhau nói ra thì tốt hơn, vậy là đành để quán chìm trong sự não nề này một vài ngày.
Mà đó cũng không phải lí do duy nhất khiến anh nhịn cười đến dị tật, hai đứa này đúng rõ ngây thơ, cả gan đuổi khách còn háo hức kể như mình vừa lặp công gì to tác lắm, được rồi để Kang Daniel đây nhất định dọa hai cậu sợ chết khiếp mới thôi
"Nội quy của quán có ghi rất rõ nếu thái độ phục vụ khách không tốt thì sẽ bị trừ 10% lương, hai cậu dám đuổi luôn khách, tội chồng thêm tội, dậy nên mõi người sẽ bị trừ 20% lương"
"Hả? 20...% lương!!!"
Có nhầm không, nhiêu đó tiền có thể mua được rất nhiều gà dìm chết Jihoon đi, thôi rồi tiền của cậu gà của cậu, cái này chính là cái miệng hại cái thân, là tự vả 7749 lần vô trông mặt, là mồm nhanh hơn não đó huhu.
"ANH CHỦ AAAAAH"
Daniel cười khổ với hai tên này, tay cậu cứng ngắc vì bị hai đứa kia bám chặt như gấu trức bám tre, còn muốn đùa thêm mà tình hình nếu không ân xá thì chắc chắn hai tên này sẽ bám dính lấy cậu không thôi. Đúng lúc chuông điện thoại reo lên, Jihoon với Guanlin mới nỡ buông tay Daniel vì cậu dọa nếu không buông sẽ trừ thêm lương bởi tội cản trở anh chủ nghe điện thoại. Màng hình hiện hai chữ Đại Ca chình ình, có chút bất ngờ, ông nhanh như thế đã gọi
"À Daniel, Seongwoo đang đến đấy nhá, chú vừa bảo nó xong nên nó đến làm luôn bây giờ, chú giao nó cho mày liệu mà đối xử với thằng bé tử tế một chút. Dậy nha."
Nói xong cúp máy cái rụp, chẳng để cậu nói tiếng nào, ông chú này thật là, cái gì mà đối xử tử tế, nghe cứ như cậu sắp cưới vợ về dậy, sao không phải là kêu người kia làm việc chăm chỉ đi chứ.
"Gì nữa?"
Park Jihoon và Lai Guanlin vẫn còn đứng đấy nắm quần nắm áo nươm nớp lo sợ tiền lương của mình, mà mặt anh chủ giờ nhìn lại cau có thế, muốn nói càng sợ nó thâm thụt hơn nên cứ ấp a ấp úng. Daniel nhìn một cái đã biết là đang giở trò nước mắt tình thâm, à không là nước mắt tình thương để mà dụ cậu mềm lòng
"Được rồi được rồi, không trừ nữa, nhưng không có lần sau đấy, mau đi làm việc đi."
"Em ơi gà/Anh ơi tiền- thật sự ở lại với chúng mình òi?"
Nếu có cuộc thi lật mặt nhanh nhất liền cho hai người này đi, sẽ giựt giải nhất cho xem. Nghe phán quyết từ anh chủ liền hí hửng ôm nhau nhảy cẫng cẫng lên, cười như được mùa, Kang Daniel nhìn mà muốn đá phăn hai đứa lật mặt như lật bánh trán này đi.
-
3..2..1..0
Hình người màu đỏ nhấp nháy mấy cái liền chuyển sang xanh, Ong Seongwoo che dù bước qua hàng dài vạch kẻ đường, đầu cuối gập chẳng nhìn phía trước nhưng cũng không va phải ai
quán đó như thế nào, những người trong đó có dễ chịu không, có ồn ào không, mình sẽ làm được việc chứ,...
Và 101 điều nữa làm Seongwoo có chút lo lắng, chú Seoho vừa bảo đã tìm cho anh một công việc tốt hơn và cũng ổn định hơn, là chỗ cháu ông nên bảo anh cứ yên tâm, nghe thế anh liền thuận theo mặc dù có chút không muốn, Seongwoo đã làm ở đây hơn một tháng, cũng đã có chút quen thuộc, anh lại được đàn - đó cũng là điều anh thích nhất, giờ lại phải đi, không nỡ lại không đành lòng. Còn Seoho không biết có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác hay không, nhìn Seongwoo im lặng một lát lại bảo nếu anh rãnh nhớ đến đây đàn vài bản, bảo rằng ông đã nghiện những âm điệu nhẹ tênh từ những ngón đàn của anh rồi.
Gặp được ông Seongwoo cảm thấy mình rất may mắn, không hẳn như người đuối nước vớ được chiếc phao, mà chỉ là anh đang cố vùi đầu trong chậu nước đấu tranh về điều gì không rõ nhưng đã có người thẳng tay kéo anh ra khỏi, cuối cùng thượng đế cũng đã nhìn thấy anh chứ không phải mãi mãi để anh ở rìa mắt.
Ong Seongwoo không bi quan, dù đôi lúc có cảm thấy chán chường nhưng anh vẫn không có ý định từ bỏ, nếu năm đó thượng đế cho anh một cơ hội sống, cho người mang anh ra khỏi tối tăm, thì giờ đây anh không có lí do gì để buông xuôi cả.
Không nhất thiết sống là phải nhìn lên, cứ như thế đôi khi chẳng giúp ít gì mà càng khiến chúng ta thêm tự ti với người tốt hơn, nếu chịu khó nhìn xuống một chút sẽ nhìn thấy được có rất nhiều người còn khổ hơn mình, nhưng họ vẫn đập lên đấy mà vui vẻ sống, anh ngẫm lại thì mới thấy mình dù không trọn vẹn nhưng cũng tốt hơn rất nhiều người, vậy nên trừ khi thượng đế muốn anh dừng lại, không thì Seongwoo sẽ tiếp tục đi, không vì gì mà chùng bước nữa, dù anh vẫn biết cái bóng của quá khứ thật sự rất lớn, muốn tống nó đi không phải là điều dễ dàng gì.
-
Đi qua hai chuyến xe buýt, vừa bước xuống đã nhận ra ngay cái quán chú Seoho nói đến, không phải vì nó nổi bật gì mà trông khá lạc quẻ giữa những ngôi nhà hay tòa nhà sơn màu sáng, bức tường màu nâu sẫm, nóc ngói cũng được sơn nâu, mọi thứ còn lại đều làm từ gỗ và kiếng trong suốt, những khung cửa sổ hình chữ nhật dài chạy dọc theo cả bức tường được kê thấp ngang tầm khuỷa tay
giống như....
Có cảm giác như một khối gỗ nằm lọt thỏm dưới tán cây phong đỏ rực.
Cánh cửa gỗ mà phần trên là kính có treo một tấm gỗ hình mèo ngồi thẳng. Những tia nắng mang hơi ấm cũng đã chạy đi hết khi vừa giao mùa, thay vào là những cơn mưa rả rích mãi chưa dứt, nên dù đang là trưa nhưng bên trong vẫn khá tối, không gian được thấp sáng bởi những ngọn đèn vàng ấm áp, lối đi thẳng chia quán làm hai phần - một là quầy, một là nơi đặt bàn ghế cho khách, màu sắc đơn điệu nhưng không nhạt nhẽo, vừa đủ để trông dễ chịu, và giống như Ong Seongwoo nghĩ nếu ngồi ở các băng ghế gần cửa sổ sẽ rất giống như đang ngồi trên tàu lửa, đúng rồi chính là như vậy.
"Dạ xin chào"
Kim Jaehwan vì tình cảm dan dở nên không thể dùng khuôn mặt thê thảm đó ra chào khách được, Daniel liền quăng Park Jihoon ra thay thế, không phải vì đẹp trai hơn em người yêu, nhưng trông Jihoon kiểu nào cũng thấy thuận mắt hơn Lai Guanlin với nụ cười hở lợi trứ danh kia.
Ong Seongwoo nghe câu chào cũng không thể đưa mắt quan sát nữa, hấp tấp giới thiệu
"Tôi là Ong Seongwoo"
"Dạ? Sao ạ ...."
Cậu đâu hỏi, người kia không dưng nói ra tên làm gì, không lẽ là muốn làm quen với cậu
ế gì đây, tui có bồ rồi nha nha
Đặt tay lên ngực ngả người ra sau như sợ người-nhìn-hiền-lành-mà-có-vẻ-nguy-hiểm trước mặt sẽ nuốt sống mình, mà cho xin đi ngoài Lai Guanlin mù quáng ra chẳng ai dám hốt cậu nữa đâu.
Không phải chú Seoho nói đã bảo với cháu ông rồi à, mà người này sao còn bày ra thái độ ấy với anh, không phải cậu mới đó quên rồi chứ
Daniel mải mê lắc shake, mặc kệ là thể loại nào chỉ cần là nhạc cậu đều chơi trất. Ngó thấy Jihoon đứng đó mãi với người nào, định bảo với Guanlin để đốt nhà đôi chim én, nhưng lia mắt qua lần nữa liền nhận ra, không phải hình ảnh quen thuộc gì nhưng cái góc nghiêng cùng đôi mắt nhắm hờ trên những ngón đàn kia đến bây giờ não bộ của Kang Daniel vẫn ghi nhận rõ ràng.
Đến rồi
Đẩy "nhẹ" Jihoon một cái mà thằng nhỏ muốn dính luôn vào tường, cái đếch gì đây anh chủ, thấy trai là không thèm nhìn mặt anh em bạn bè luôn hả, tưởng đâu tốt lành, ai dè cũng chung tàu chung hội với bè lũ, đánh ánh mắt xéo sắc về cậu, Jihoon phỉ nhổ một ngàn lần
Cái đồ dại trai, dại trai, dại traiiiiii
"À anh đến rồi"
"Cậu là.....?"
"Kang Daniel, tôi đã nghe chú Seoho nói rồi. Anh có muốn bắt đầu luôn không?
"Umh, được"
Đúng là lầm người thật, khi không lại trực tiếp giới thiệu
Mà.... cậu ta sao nhìn có chút quen, đã gặp đâu đó...
~~~~~~
Giờ này chắc ai cũng ngủ rồi, thôi thì mình cũng đi ngủ luôn
Goodnight các mem, yêu nhắm☆♡
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro