Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3.Cho ta gặp nhau

        Hơn mấy tỉ người trên trái đất, thật hay khi chẳng ai thật sự giống ai, tính cách lại càng không có sự lập khuôn, cũng chả một cá thể nào là hoàn thiện, vì đơn giản chúng ta chính là được sinh ra để bù trừ cho nhau, cùng nhau tạo nên những vùng trời nhiều màu sắc, để cuộc đời này không là một mảnh đất trơ trọi, cô độc, nhàm chán như trong suy nghĩ mõi người.

       Mà đôi khi không phải là một hay hai, mà phải là nhiều người thì mới có thể hưởng thụ được hết những sắc màu tươi đẹp cùng nhau gộp nên.

       Giống như ở cái quán nọ, những con người đó không biết vô tình hay cố ý, lại luôn mang đến những chuyện phải bận tâm, dù cho đôi lúc có hỗn loạn, có vui vẻ và lẽ nhiên cũng có buồn bã, chỉ là có thể họ chính là những mảnh ghép còn thiếu trong cái hoàn thiện của mõi người. Nên dù muốn hay không cũng phải chấp nhận con đường mình đang bước không thể thiếu vắng những bóng hình này.

-

        "Ohh! Jeahwan hyung hôm nay lại đến sớm thế!?"

       Đưa mắt nhìn xung quanh, trong quán không có thêm ai khác ngoài cậu cùng cái người đang sắp lại ghế cho ngay ngắn

         "Anh chủ đâu?"
 
         Jihoon còn đang rút người trong cái áo khoác to sụ, bên ngoài đã có mưa phùn, chắc nay mai nữa tuyết sẽ rơi, mùa đông năm nay chưa gì đã lạnh thế này, thiệc chỉ muốn ở nhà làm tổ, mà có thêm mấy hộp mì cay nữa là bá chấy, mặc dù mõi lần ăn xong, mông như bị nổi mụt nhọt, cứ đứng ngồi không yên.

       "Đưa hai cục cưng đi khám rồi. Riết không biết ai mới là chủ quán nữa, nhân viên mà phải đến sớm mở cửa thay chủ, tui hận hận hậnnnnn"
      
       Cứ mõi chữ Jaehwan liền dùng sức đẩy khăn tới lui trên bàn, kêu lên mấy tiếng chói tai, thiếu điều cái khăn nó muốn dính vô mặt bàn luôn. Jihoon thấy có cái áo khoác quen thuộc cũng đang mắc trên giá, không thèm để ý bài ca kêu khổ của Jaehwan

        "Guanlin cũng đến rồi à, mà ẻm đâu rồi?"

       "Đi đổ rác rồi"

        "Sao lại để người yêu em đi đổ rác chứ, thật là~~"

          "Chứ hông lẻ tôi phải đi!? Mà nó ở ngoải phân loại rác luôn hay sao á, đi nãy giờ chưa chịu về để anh mày đây lau bàn có mình, chịu nổi hông"

        "JAEHWAN HYUNH, đến rồi, đến rồi"

          Hú hồn con mọe nó chim én, linh ghê vừa mới nhắc đã thấy thằng nhỏ hớt hải chạy về, phải chi nhắc tiền nhắc bạc mà được dậy đỡ biết nhiêu.
    
         "Đằng kia Mi..h..n"

         "Cái thằng, gì mà ôm một họng rồi nói ai nghe, mày gặp ma ha gì mà cứ lấp ba lấp bấp thế"

          Jihoon để tay lên lưng em người yêu vuốt lấy vuốt để cho em nó dễ thở, thiệc là lần đầu tiên mới nghe tới dụ này, Lai Guanlin với phép màu tình yêu sau một hồi thở như từng được thở, câu chữ phát ra đã rõ ràng

        "Chính là anh Minhyun"

         "Thì làm s... HẢ! Mày nói Minhyunie?"

         Jihoon liếc Jaehwan mà trề môi, khinh bỉ anh một nghìn lần

         "Xúy, mới nảy còn tỏ vẻ không quan tâm, nhắc tới c-rush cái là mắt sáng như nhặt được tiền"

          "Mày không vậy à"

          "Nói xem, nói xem Minhyun bị làm sao?"

        "Thì lúc nãy thấy ổng đứng mua bánh môchi ở cái tiệm cuối hẻm nè, nên mới nán lại nhìn xem có gì vui hông định về kể anh nghe, xong thấy ổng đi về hướng này, chắc là đến đây uống cà phê chứ hổng đâu á"

        Đầu Jaehwan nổ ong ong, Hwang Minhyun đang đến đây, sao lại đến sớm như thế, anh sáng nay bị tên ôn thần Kang Daniel kêu đến sớm mở cửa dùm, còn chưa kịp chảy đầu, mặt mài cũng chưa tỉnh ngủ hẳn mà bây giờ Minhuyn lại đang đến, chính là người cậu đuổi theo gần sáu tháng nay, bảo sao Jaehwan nghe xong liền điến người
       
        "Jaehwan, Jaehwan hyunhhhh! Không mau chuẩn bị đi, còn đứng trời tròng ở đó, người sắp đến rồi kìa"

       "Phải rồi, phải rồi, Chúng mày nhìn xem mắt anh còn dính rèn không, mặt có dính gì hông?"

        "Không không, tất cả đều ok"

        Hấp tấp định đi nhưng lại chéo chân quay lại cái nữa

          "Còn nữa, còn nữa. Tóc? Tóc có ổn không, gọn gàng chưa, anh còn chưa kịp vuốt keo!?"

         "Được rồi, được rồi, tất cả tóc đều chỉa đúng hướng hết"

         Jihoon cùng Guanlin đẩy đẩy Jaehwan đi, cái ông anh này nhắc tới người thương liền thành ra ngớ ngẩn hết sức nói.

         Chưa được bao lâu cánh cửa bị mở ra, Hwang Minhyun thật sự bước vào, Jaehwan nhìn thấy anh, trong long liền có dàn hơp âm đánh loạn xạ

       oaaa~~~đẹp trai chết được
 
         Không tránh khỏi ngượng ngập trước người ta

       "À chào mấy đứa" lại phủi phủi mấy giọt mưa dính trên áo măng - tô, nụ cười tỏa ra đối với người nào đó là tuyệt đối ấm áp "hôm nay lạnh quá, mấy đứa nhớ giữ ấm cho kĩ nha, kẻo lại cảm"

        Nói xong, Minhyun thẳng đến cái bàn quen thuộc sát cửa sổ, đặt túi bánh lên bàn mà thông thả ngồi xuống. Còn cái người ở đây cứ như bị ai điểm nguyệt, bất động chập hai, báo hại hai thằng em phải đứa vỗ đứa lắc, cơ hồ một lúc sao mới tỉnh lại. Kim Jaehwan liền phi thẳng vào quầy pha một ly cà phê theo công thức tình yêu của anh, xong lại cẩn thận bưng ra.

        "Em xem xem, ổng bưng cà phê lại còn tưởng hai tay đang ôm kim cương á, hơisss thiệc là.... mà này, lúc trước anh có ngẩn ngơ đến thế không?"

        Không đợi câu trả lời của Guanlin, chỉ thấy cậu xoa mớ tóc trên đầu anh người yêu. Jihoon chòm người mà nói nhỏ với người đằng trước vẫn còn chưa đi được mấy bước, ta nói có dám bước đường hoàng đâu, cà nhích cà nhích thấy mắc mệt à

        "Jaehwan hyunh, nhất định phải đảo chính vì tương lai sao này, người anh em em ủng hộ anh"

         Nói đến chuyện yêu đương cửa mấy người này, mới thấy nó ngược ngạo. Kim Jaehwan lúc nào cũng tếu táo cái miệng, còn chưa kể mấy lúc nổi hứng cất chất giọng oanh vàng là còn hơn cả cái loa phường. Cộng thêm việc anh có một chút bừa bộn, mà nói quạch toẹt ra là ở dơ đấy các mẹ, mà thôi mặt mài cũng sáng láng, dù giọng có hơi khủng bố nhưng khi hát nghiêm túc thì cũng hay đi, nên việc kia ta liền xí xóa, đẹp là oke hết.

       Tiếp vấn đề lúc nãy, đó là Kim Jaehwan như dậy, nhưng lần đầu tiên thấy anh luật sư hẻm bên cạnh liền móc tim trao trọn cho người ta, lại nói Hwang Minhyun là một người lúc nào cũng nhẹ nhàng, từ tốn, người luôn tươm tất từ a-z, còn về mức độ ở sạch thì theo thông tin mật mua chuộc được từ bè lũ ở văn phòng bên đó cho biết, chính là tuyệt đối của tuyệt đối.

         Đấy, mới nói đời là những sự nghiệt ngã, cũng giống như một Park Jihoon lúc nào cũng tỏ vẻ trưởng thành, chín chắn, lại bại dưới tay em người người yêu nhỏ hơn mình những hai tuổi, vì sự tuột dốc không phanh của mình nên Park Jihoon rất ai oán, nghe được một mối tình cảm của Kim Jaehwan liền nung nóng mối hận, hết sức giúp người anh em mình đảo chính, tránh sự đời bất hạnh như Jihoon.

         Nhưng có lẽ ngay từ đầu, chưa đánh thì Jaehwan đã cầm chắc là thua thảm hại rồi.

-

      Daniel ôm lồng đựng Peter và Rooney, che dù bước ra khỏi phòng khám thú y, vừa cho hai đứa nhỏ truyền nước biển, bị cảm hết rồi, nhìn mà thương hết sức.

       Định bây giờ về lại quán, sợ vắng cậu cái đám đó liền loạn lên, nhưng nghĩ tiện đường nên ghé quán chú Seoho xíu xem có gì hay ho không.

       Nghó nghiêng không thấy bóng dáng người cần tìm, Daniel đi đến hàng ghế ngay quầy pha chế ngồi như đã quen thuộc, hướng anh chàng barista hỏi

        "Hyung, đại ca đâu ?"

         "Ông chú nhà bên rủ sang làm vài ván cờ, chắc cũng sắp về rồi. Quán hết cà phê hả?"

         "Không có, đâu bán đắt dậy, em mới đưa sắp nhỏ đi khám thôi, tiện đường ghé sang ngồi xíu"

          "À, chú vừa chỉ tôi cách pha mới, có muốn thử không"

           "Cho một ly đi, lại còn hỏi"

        Cũng giống như Jaehwan, Yong Guk là đàn anh lớp trên khi học cấp ba của cậu, không ngờ anh lại có thể bỏ tấm bằng đại học danh giá để chạy đến đây tầm sư học đạo, niềm đam với cà phê của anh so với Daniel không khác là bao.

        Đang thích thú với ly cà phê theo công thức mới còn bốc khói nghi ngút trên bàn. Tai cậu liền triền đến âm điệu nhẹ nhàng, chậm rãi, như sực nhớ Daniel quay ra phía sau nơi đặt cây piano cỗ của chú Seoho. Ong Seongwoo ngồi đó, dùng bàn tay thản nhiên ấn từng phím đàn, âm thanh phát ra du dương nhưng lại có chút trầm lặng, mắt cơ hồ như đang nhắm. Có cảm giác Seongwoo là đang đắm chìm trong không gian của chính mình, nơi chẳng có ai khác tồn tại ngoài anh. Ánh nhìn của Daniel như đang dò xét, người anh nhìn hơi gầy, lại càng mỏng manh trong chiếc áo sơ mi sọc ca - rô xanh đen được gài cả nút cổ có phần hơi rộng so với người, nhưng cậu lại có cảm giác nhìn sau cũng thấy rất đầy đặn.

          đầy đặn!?

           Chết tiệt Kang Daniel sao có thể dùng cơ thể phụ nữa đem đi so sánh trên người anh ta được chứ, nhưng dùng từ nào thì mới đúng đây!? Phải rồi, vừa vặn, chính là vừa vặn, cả đường nét trên khuôn mặt Seongwoo qua góc nghiêng lại thấy càng thanh thoát, mái tóc có phần hơn dài khiến cậu không thể nhìn rõ được ánh mắt, chỉ có thể biết là nó đang nhắm, như cách mà mọi người vẫn hay làm khi muốn cảm nhận điều gì đó.

        Lo nhìn mà Kang Daniel quên luôn ý định ban đầu, giờ mới nhớ, tự cười lấy bản thân, lại có thể để một người cùng giới làm cho thành ngẩn ngơ

       "Hyung, không phải đại ca không cho khách đàn cây đàn đó sao, anh ta sao có thể?"

         "Seongwoo hả?, à cậu ấy không phải khách, chú thuê cậu ta về đàn đấy"

        "Thuê á, sao chưa nghe nói bao giờ nhỉ ?"

         "Hình như là người quen của chú"

          Daniel lục lọi trong mớ kí ức, đúng là chưa bao giờ nghe ông nói về một người như thế này, chuyện thuê người về đàn lại càng không nghe được nữa lời, thắc mắc chưa hết đã nghe tiếng giã lã từ phía cửa

        "Kiếm chú à!?"

         Kéo ông lại ngồi cùng, Daniel chỉ trỏ ra phía sau, rất muốn biết ông khi không lại tự nhiên mướn người về đàn làm gì, sau một hồi người hỏi người trả lời, Daniel cũng chỉ biết được là người quen thôi, đang gặp chút khó khăn, còn trước đây làm sao mà quen lại không nghe ông nói, cậu biết không moi móc được gì thêm nên cũng không hỏi nữa, tiện thể lái sang chủ đề khác

          "Haizzzz. Mẹ mấy hôm nay phải về chăm bà, cháu phải chạy qua lại giữa quán với tiệm hoa, bất tiện hết sức"

         "Mấy đứa trong quán không giúp mày canh quán được à?"

          "Canh thì được đi nhưng Jaehwan cũng chỉ làm được mấy loại phổ biến, có mấy cái pha ra uống không đung vị cho lắm"

         Ngồi hồi lâu, chắc cũng cần về rồi, Daniel định đứng lên chào ông, Seoho liền kéo anh ngồi xuống trở lại, ngó ngó phía sau rồi nói nhỏ với anh như kiểu mờ ám lắm, làm Daniel đột nhiên cảm thấy căng thẳng 

       lẽ nào anh ta buôn hàng cấm

       Nói không phải chứ nhìn Seongwoo cậu cảm thấy có chút khó gần, Daniel đúng là mường tượng quá mức đi, cũng tại  suốt ngày cứ hễ rãnh rỗi Park Jihoon lại lôi truyện trinh thám gì đó ra đọc, còn đọc thành tiếng, khiến anh nghe riết đầu óc bị phong phú hẳn ra.

        Chuyện Seoho nói cũng là muốn để Seongwoo đến quán cậu làm, còn bảo đảm tay nghề của anh không tệ, thực đơn trong quán Daniel anh cũng hơn một lần làm qua, mùi vị rất ok. Daniel suy nghĩ lát liền đồng ý, thấy cũng tốt, có người giúp cậu đứng pha chế, không sợ khách uống không ngon sẽ không muốn đến nữa. Với lại trong quán đã có một đám nhắng nhít rồi, có anh biết đâu cái bệnh ồn ào của tụi nó sẽ được hãm lại. Bảo Seoho cứ sắp xếp, xong báo cậu tiếng thì là đươc.

          Lúc đi ngang Daniel có cố tình nán lại nhìn anh, Seongwoo vẫn cứ như nãy say sưa với những phím đàn, ánh mắt tuyệt nhiên vẫn đang nhắm hờ, lại thấy môi người nọ hơi cong lên, Kang Daniel liền đứng hình, không rõ đó là cảm giác gì, chỉ là có chút rộn ràng trong lồng ngực, nhưng rất nhanh đã biến mất.

         Cậu cũng không để ý, càng không hay biết sau 23 năm sống trên cỗi đời này, ông trời đã khéo cho cậu gặp được người mà quãng đời còn lại chắc chắn sẽ luôn tồn tại trong kí ức của cậu. Lại để Kang Daniel nhìn thấy được Ong Seongwoo trong khoảnh khắc này, khoảnh khắc anh với những ngón đàn, dệt thành bức tranh sâu sắc trong lòng Daniel.

~~~~~
   
          Ước gì được mọi người đọc rồi cho ý kiến, chứ có ai như tui hông mới được mấy chap đã bí rồi, huhu~~~~
   
     
       
        

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro