Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3

3 năm trước ở trường đại học Seoul.
"Hôm nay vì đội bóng rổ của chúng ta thắng nên tớ sẽ mời các cậu cà phê."
Kang Daniel hào hứng hô to.
"Cà phê ở đây thực sự rất ngon nó đã làm tớ nghiện đấy."
Với những lời quảng cáo có cánh của Daniel về hương vị cà phê thì mọi người cũng rất mong chờ, hi vọng hôm nay 'đại gia Busan' sẽ dẫn bọn họ tới một quán cà phê nổi tiếng.

"Tới rồi này. Chắc chắn sẽ không làm mọi người thất vọng."

Nơi Daniel dẫn bạn bè tới là một máy bán cà phê tự động trước cổng khoa sư phạm.

"Này Kang Daniel cậu đùa à đây là máy bán cà phê tự động, bọn tớ còn tưởng cậu sẽ dắt bọn tớ tới một quán cà phê nổi tiếng."

"Không phải cái gì mắc tiền đều ngon đâu. Các cậu thử đi."

"Oh, thật sự loại cà phê này rất đặc biệt đó, rất ngon. Đặc biệt là những cô gái ở đây cũng rất xinh xắn đó nha. Nói thật đi Daniel cậu thật sự thích cà phê ở đây hay là ..... thích những cô gái ở khoa này vậy?"

"Không phải, cà phê ở đây ngon nên tớ mới đến. Các cậu nói năng lung tung gì vậy."

"Nếu cậu thích cà phê ở đây tới như vậy sao không thử..... quen người pha chế cho máy này. Lúc đó sẽ có người tình nguyện mang cà phê đến cho cậu mỗi ngày không cần mất công ngày nào cũng phải lết bộ qua đây đâu."

" Ý tưởng của cậu rất hay đó, tớ cũng đang muốn biết ai pha chế cho máy bán tự động này."

Ngày hôm sau Daniel quyết định đóng cọc gần máy tự động để tìm hiểu cho bằng được.

--------------------

Seong Wu được phân công pha chế cà phê để bán ở máy tự động. Hằng ngày vào giờ nghỉ trưa anh thường tới để thực hiện công việc quen thuộc của mình. Trong lúc đang bỏ ly giấy vào máy thì có một bàn tay từ phía sau cầm chồng ly khác lên giúp anh.

"Xin chào, bạn là người phụ trách pha chế cà phê ở máy này à?"

"Đúng vậy, có chuyện gì sao, cà phê ở đây có vấn đề gì à."

"Không phải, cà phê ở đây thực sự rất ngon. Mình muốn hỏi bạn công thức vì mình ở khoa kinh tế đối ngoại mỗi ngày đều qua đây để uống cà phê thì có chút xa."

"À. Nhưng đó là công thức riêng của mình, mình thực sự không thể nói được."

"Tiếc quá. Nhưng không sao đi bộ đến đây để uống cà phê coi như tập thể dục buổi sáng cũng được. Cảm ơn bạn."

Daniel hơi thất vọng cúi đầu chào Seong Wu rồi đi. Nhưng vừa đi được mấy bước thì Seong Wu gọi.

"Này. Nếu cậu thực sự thích cà phê mình pha tới như vậy thì cậu cho mình biết tên, lớp hoặc là chỗ ở của bạn và cả số điện thoại nữa khi nào cậu cần cứ gọi cho mình, mình sẽ mang tới."

"Như vậy có làm phiền cậu quá không."

" Tính thêm phí vận chuyển, như vậy có được không ?"

"Ý kiến rất hay đó."

"Cho mình xin thông tin của bạn đi."

"Mình tên Kang Daniel sinh viên năm 3 khoa kinh tế đối ngoại, đây là địa chỉ và số điện thoại của mình."

" Ong Seong Wu sinh viên năm cuối khoa sư phạm, mình sống cách bạn một tòa nhà, số điện thoại của mình đây khi muốn uống cà phê thì cứ gọi số này."

"Oh vậy thì em phải gọi là anh Seong Wu chứ. Em xin lỗi anh."

"Không có gì đâu."

--------------------

Trở về với thực tại, Daniel đang ngồi ăn cùng Seong Wu và Enny. Thấy Daniel cứ ngồi đó mà chỉ ăn một chút, Seong Wu lên tiếng hỏi. 

"Thức ăn không vừa miệng em sao ?"

"À. Không nó rất ngon nhưng sáng giờ em bận quá chưa uống cà phê nên có chút mệt."

"Vậy để anh pha cho em một ly."

Thấy nãy giờ Enny không hề lên tiếng mà chỉ chăm chú ăn Daniel hỏi.

"Em có muốn muống một ly luôn không."

Enny chưa kịp trả lời vì đồ ăn vẫn còn trong miệng Seong Wu đã lên tiếng giúp cô.

"Em ấy không uống được cà phê."

"Tôi xin lỗi."

Enny lắc đầu tỏ ý không sao. Nhưng thấy Seong Wu quan tâm Enny như vậy trong lòng cậu cũng dâng lên cảm giác khó chịu. Seong Wu vẫn thường quan tâm những người xung quanh anh, nhưng chỉ quan tâm theo kiểu tình bạn. Chỉ có cậu mới được anh quan tâm theo một cách đặc biệt. Bây giờ thấy cô gái ngồi ăn đối diện mình cũng được anh đối xử một cách thân thiết như vậy trong lòng cậu không khỏi ganh tỵ, như mất đi vị thế độc tôn.

Hương vị cà phê anh pha vẫn rất đặc biệt, hương vị này cậu đã tìm kiếm suốt 3 năm, khi trở về đây cậu mới có thể tìm lại được hương vị này. Hương vị cà phê anh pha cũng giống như con người của anh vậy. Một hương vị nhẹ nhàng, thanh tao, mùi hương tự nhiên không hương liệu. Tuy là cà phê nhưng cậu lại không cảm nhận được một chút vị đắng nào mà rất ngọt ngào. Vị ngọt như tâm hồn của anh.

"Anh à. Bây giờ anh đang làm gì vậy?"

"Anh đang dạy học ở một trường cấp 3 gần đây."

"Còn em, em tên gì?"

Lúc này Enny đã ăn xong phần ăn của mình và đang uống nước trái cây. Nghe thấy Daniel hỏi mình thì cô nhanh nhảu trả lời.

"Em tên là Enny. Em là sinh viên năm 2 trường đại học Seoul khoa truyền thông. Sắp tới em phải đi về các tỉnh miền quê nên làm phiền anh chăm sóc anh Seong Wu giùm em. Em cảm ơn anh, anh Seong Wu của em phải làm phiền anh rồi ạ."

"Ya Enny, anh đâu phải con nít đâu chứ, cái gì mà nhờ chăm sóc, anh đây 27 tuổi rồi đấy."

"Ủa anh 27 tuổi rồi ư, em cứ tưởng anh mới 2,7 tuổi thôi chứ. Có ai 27 tuổi rồi mà phải để cho một đứa em gái thua mình 5 tuổi gọi dậy như anh không. Anh là thầy giáo mà ngày nào cũng phải để em gọi dậy, nếu không có em ở đây cùng anh thì anh đã bị đình chỉ vì đi trễ nhiều lần đấy."

Seong Wu và Enny cứ cãi nhau như vậy nhưng Daniel không hề quan tâm. Trong đầu Daniel chỉ có 2 chữ mà Enny vừa nói với Seong Wu.

"Em gái."

Nếu Enny là em gái của Seong Wu thì ai là chủ nhân của chiếc nhẫn còn lại. Câu hỏi này cứ lẩn quẩn trong đầu Daniel.

---------------------------
(Tbc)
Bạn nào đang đọc "Hàng xóm" thì cmt cho mình biết với. Một dấu chấm thôi cũng được để mình lấy thêm động lực chứ dạo này mình bị bí ý tưởng rồi :(((

Enny
♡♡♡

Giờ mình nhìn IG của TSH như Love IG của Ongniel :))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro