.
Ong Seongwu đưa tay chỉnh nút thắt cà vạt, lông mày nhíu lại biểu lộ rõ vẻ khó chịu. Tay lùa lên vuốt mái tóc đã tiêu tốn của chị Hong stylist ba tiếng đồng hồ, môi bặm chặt, anh bước từng bước có phần khó nhọc trên đôi giày lệch size được tài trợ, liên tục hít thở thật sâu, tự nhủ rằng mọi chuyện sẽ ổn cả thôi, anh sẽ làm tốt, cũng chỉ là một buổi họp báo ra mắt phim mới, mà anh lâu nay đã tham gia hàng chục buổi họp báo rồi. Đi thẳng đến chỗ ngồi được chỉ định, anh trưng lên vẻ mặt điềm nhiên mà nghiêm nghị nhất, rồi nhìn vô hồn về phía trước.
Giữa một đám phóng viên nhốn nháo, giữa những ánh đèn flash chói lòa, Seongwu dường như đã thấy một cặp mắt cong lên như đang cười, đuôi mắt xô lại hằn rõ vài nếp nhăn. Biểu cảm lập tức dãn ra, anh thậm chí còn nở một nụ cười. Cảnh tượng lâu nay không xuất hiện, báo giới cũng không thể nào bỏ lỡ cho được. Đèn flash chớp nháy liên tục, khiến tầm nhìn của Seongwu bỗng chốc trở thành một khoảng mờ nhòa độc một màu trắng lóa. Một tay phóng viên liến thoắng hỏi một câu "Anh Seongwu, xin anh cho biết điều gì đã khiến anh đột ngột hạnh phúc đến vậy?"
Seongwu không đáp, ánh mắt cố gắng nhìn về hướng cũ. Không còn cặp mắt biết cười nọ, càng không thấy bóng dáng của người xưa. Anh tiếc đến ngẩn ngơ, chợt thấy lồng ngực dâng lên một cảm giác đau đến tê tái.
.
.
.
Bộ phim đầu tay của Seongwu đã trở thành một hiện tượng phòng vé. Phim lấy bối cảnh nước Mỹ phồn hoa, và cảnh phim được khán giả yêu thích nhất diễn ra giữa quảng trường Thời Đại, lãng mạn lắm thay, giữa cơ man người qua kẻ lại, nam chính – tức Seongwu – và nữ chính tìm thấy nhau sau bao năm lạc mất, cùng đứng lại, mặc kệ dòng người phía trước không ngừng chuyển động hối hả, nhìn sâu vào mắt nhau, mỉm cười gật đầu đầy mãn nguyện, không ai nói một lời.
Lên phim thì như vậy, nhưng khi đóng lại là một lẽ khác. Máy chưa bấm, Seongwu trơ trọi đứng đó, dáo dác nhìn quanh, toàn những gương mặt lạ lẫm, tim anh nghẹn lại đến ngộp thở. Ngay cả gương mặt của cô diễn viên, của đoàn làm phim đã hợp tác cùng anh suốt mấy tháng nay cũng không thể khiến anh an tâm cho được. Cảm giác của anh khi ấy, có lẽ hai chữ cô đơn sẽ diễn tả được đủ đầy nhất.
Nỗi cô đơn cứ thế vấn vít gắn bó với Seongwu, xiết chặt lấy anh, dìm anh xuống bể sâu của nỗi đau đớn không rõ nguồn cơn, không bao giờ dứt.
.
.
.
Seongwu nhớ về những ngày xưa cũ, anh mệt mỏi sau hàng tiếng đồng hồ luyện tập, người nhễ nhãi mồ hôi vẫn phải cố đứng vững, một lát sau mới dám từ từ hạ mình ngồi xuống mặt sàn.
Còn người nào đó thì bỏ ngoài tai những lời cảnh báo về đột quỵ, nhạc vừa dứt liền thả lưng xuống sàn phòng tập, đến khi anh ngồi xuống thì mon men di di người đến bên ghé đầu lên đùi anh, mái tóc nâu vàng ướt đẫm.
Rồi người ấy sẽ như làm ảo thuật mà lôi đâu ra gói kẹo dẻo đủ màu, hớn hớn hở hở ăn chẳng khác gì đứa trẻ mới lên ba, không quên nghển cổ lên mời anh 'Anh làm miếng đi.'
Anh sẽ cười trừ không đáp, đưa tay véo hai bầu má đang phồng lên vì ngậm kẹo của người kia. Và rồi nếu không ai để ý, anh sẽ dịu dàng áp môi mình lên đôi môi còn vương chút vị ngọt của người ấy, nói rằng làm thế để đóng dấu chứng thực cho tình cảm của anh, hiệu lực vĩnh viễn.
.
.
.
Càng vào những ngày cuối cùng, người ấy càng trở nên lạnh nhạt, như đang tìm cách đẩy anh ra xa. Không còn những khi mặt đối mặt, trao nhau ánh mắt đong đầy thương yêu, rồi chẳng vì lí do gì mà cùng mỉm cười đầy hạnh phúc. Cũng không còn những lần người ấy ôm chầm lấy anh từ phía sau, giụi giụi đầu lên lưng anh mà làm nũng.
Đêm chia tay, người ấy uống đến say mèm, rồi miệng thì cười hềnh hệch mà nước mắt chảy ra giàn giụa, bảo với anh rằng,
"Anh có biết, cái đáng sợ của việc đứng trên đỉnh cao nhất là gì không? Chính là không thể lên cao hơn được nữa. Có bước tiếp, sẽ chỉ khiến bản thân trượt dài. Hoặc tệ hơn, là hụt thẳng xuống vực sâu."
"Seongwu, em thật sự rất sợ. Em không thể tiếp tục được nữa."
"Nhưng nếu không tiếp tục, em biết phải làm gì đây?"
"Có nhiều điều, rất nhiều điều đang dồn dập kéo đến. Như những con sóng, như muốn nhấn chìm em."
"Em sợ lắm, Seongwu à."
Người ấy buông ly rượu trong tay, bưng mặt khóc. Seongwu luống cuống tìm cách vỗ về, kéo người ấy ngả đầu nằm xuống lòng anh, những mong người ấy sẽ lại như trước đây, ngoan ngoãn ngủ trên đùi anh, ngủ một giấc rồi sẽ bình tâm được.
Nhưng người ấy đã đột ngột vùng dậy, nói rằng muốn về nhà với mẹ, rồi rời khỏi quán trong sự ngỡ ngàng của cả đám. Seongwu cũng chỉ biết bất lực nhìn theo từng bước đi liêu xiêu của người nọ, không hề lường trước những chuyện sẽ xảy ra sau này.
.
.
.
Người ấy cuối cùng cũng đến tìm anh, Seongwu đã gặp được người ấy lúc trở vào cánh gà. Bao giá lạnh đã vây chặt lấy anh suốt nhiều năm nay như đã được xua tan đi hết. Seongwu chỉ muốn lao đến ôm chầm lấy cái người cao gầy xanh xao trước mặt, muốn mắng người ấy vì không chịu chăm lo cho bản thân. Nhưng dẫu anh có mắng, người ấy sẽ lại cười ngốc khiến anh mủi lòng; vả lại xa nhau đã lâu, anh không nên nặng lời với người ấy. Anh không tức giận gì, chỉ là thấy xót xa.
"Daniel, thời gian qua em sống thế nào? Tại sao đến bây giờ anh mới lại thấy em?"
"Em bỗng dưng muốn biết anh hiện tại ra sao, nên ghé qua một chút. Được thấy anh thành công, trở thành đại minh tinh tỏa sáng, em yên tâm rồi. Thôi em đi–"
Người ấy chưa kịp nói ra chữ cuối cùng, đã bị Seongwu vội vàng nắm lấy cổ tay, ghì thật chặt.
"Daniel, đừng! Trở về với anh đi. Anh cần em."
"Seongwu, chuyện xảy ra đã năm năm rồi. Anh đã quên, hay cố tình không nhớ? Tỉnh lại đi, Seongwu."
Người ấy nở một nụ cười buồn bã, rồi biến mất vào hư không.
Seongwu choàng tỉnh giấc, anh thấy chỉ còn bản thân ngồi lại trong hội trường của buổi họp báo ban nãy.
.
.
.
Năm mới mang theo một tin tức đầy bi ai. Trận tuyết lớn của ngày cuối năm khiến tuyến quốc lộ từ Seoul về Busan trở nên đặc biệt trơn trượt, một tai nạn thương tâm đã xảy ra trong đêm, nạn nhân không được tiết lộ danh tính, nhưng không ít người đã nắm được là ai.
Người ấy của Seongwu từ năm ấy đã hoàn toàn biến mất khỏi ngành giải trí, cũng là biến mất khỏi cuộc đời anh. Anh cứ nghĩ, người ấy đã nhập ngũ, hoặc đang sống một sống bình lặng ở đâu đó trên đất nước này. Vậy cũng tốt, miễn là người ấy được an yên.
Seongwu với tâm thế của người bị bỏ lại, đã tìm cách bước tiếp, tiếp tục theo đuổi những điều bản thân từng ước ao, nhưng đến khi đạt được thì chẳng lấy gì làm mãn nguyện, chỉ luôn cảm thấy rặt những gánh nặng đang trĩu trên vai. Bị nỗi trống vắng gặm nhấm trái tim, anh luôn đau đáu mong ngóng kiếm tìm bóng hình của người thương năm cũ.
Mãi hai năm sau đó, Seongwu mới hay biết về tin tức nọ. Những người khác đau đớn một, thì anh đau đớn hàng trăm hàng ngàn. Nỗi đau của anh như đã chạm đến tầng đáy, chạm đến giới hạn cùng cực nhất. Đau đến độ không thể khóc lóc, chẳng thể biểu lộ. Đau đến độ từ chối chấp nhận sự thật, cố tỏ ra mặc nhiên, mong sao làm thế sẽ khiến sự thật không phải là sự thật.
Nhưng giờ đây, giấc mộng nhọc nhằn nọ đã buộc Seongwu phải tin, tin rằng người ấy thật sự đã không còn là của anh, không còn ở bên anh, không thể về bên anh.
Người ấy, thật sự đã không còn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro