Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

8.

Ngày biểu diễn ở trung tâm ung thư đáng ra sẽ rất vui vẻ, nếu không có sự kiện ông già Noel Kang Daniel tìm mãi mà không thấy một cậu bé tên là Kim Sejoon. Sejoon là bệnh nhi mắc ung thư xương, lần đầu tiên gặp cậu Daniel đã cố gắng hết sức mà không thể nở ra một nụ cười dù là giả tạo để đáp lại nụ cười thật tươi của cậu bé. Ở bên dưới bộ đồ bệnh nhân màu xanh nhạt là hai ống quần xẹp lép, đôi chân Sejoon đã không còn từ đợt phẫu thuật trước đây.

Bất chấp việc Sejoon không thể đi lại, cậu bé vẫn là người theo dõi mấy tiết mục của ban nhạc nhiệt tình nhất. Sejoon cũng đặc biệt quý mến Daniel. Seongwoo nhiều khi không biết đó là vì cậu thực sự thấy thích Daniel hay bởi vì ngưỡng mộ đôi chân Daniel đi khắp nơi nhảy nhót chơi đùa.

Từ lúc đêm nhạc bắt đầu, Daniel đã bắt đầu ngóng tìm Sejoon nhưng không thấy. Cứ tưởng cậu bị mệt sau một đợt truyền hóa chất, Daniel phát xong quà cho đám trẻ còn quây tròn nghe Jaehwan và Seonho hát mấy bài hát Giáng Sinh liền ôm hộp quà to nhất đi thẳng đến phòng bệnh của Sejoon. Lâu thật lâu cũng không thấy Daniel quay lại, Seongwoo bỏ dàn trống đi tìm thì phát hiện Daniel lại đang ngồi ở hàng cây chỗ lần đầu anh bị cậu hôn liên tiếp, mắt Daniel chăm chăm nhìn xuống hộp quà.

Chỉ cần nhìn Daniel như thế, Seongwoo liền biết chuyện gì đã xảy ra. Chắc chắn là Sejoon cũng như nhiều người hâm mộ nhỏ khác của ban nhạc, cậu bé đó đã đi rồi. Bọn họ đã quen với những cuộc chia tay đột ngột như vậy hơn hai năm nay, có khi vừa qua một tuần đã có đến năm bảy đứa nhỏ bỏ đi. Daniel không khóc nhiều như lần đầu tiên nữa, cậu chỉ dùng mấy ngón tay nghịch chiếc nơ đỏ rực trên hộp quà được gói tỉ mẩn. Seongwoo đi tới nhẹ nhàng vỗ vai Daniel không nói gì, Daniel nhận ra bàn tay quen thuộc thì cầm lấy đặt lên trán mình rồi ngồi yên lặng rất lâu. Cho tới khi giọt nước mắt duy nhất rơi xuống hộp quà bọc giấy bóng kính rồi lăn tròn không chịu thấm xuống, Daniel đứng dậy nắm tay Seongwoo đi vào. Ở nơi nào đó khác chắc chắn không có đau đớn nữa, Seongwoo nói với Daniel như vậy. Cậu cũng tự biết điều đó, chỉ là vẫn cảm thấy cuộc đời bất công quá nhiều.

Sau khi tổ chức Giáng Sinh cho bệnh nhi xong thì đến lượt ban nhạc ngồi cùng với nhân viên bệnh viện, quá nửa đêm Daniel mới chở Seongwoo ra về. Tuyết đã bắt đầu lất phất rơi trong không khí, Daniel đi chậm lại. Seongwoo cho hai tay vào túi áo của cậu, anh ngước nhìn mấy bông tuyết bay xung quanh mình, trong lòng chẳng suy nghĩ được gì. Yêu đương tưởng như lâu lắm nhưng cũng mới chỉ từ mùa thu sang mùa đông, sao chẳng phải là lâu hơn một chút nữa. Mấy lần cãi nhau linh tinh rồi lại đem chuyện chia tay ra đùa giỡn, Seongwoo thường nghĩ ít nhất cũng nên chờ qua mùa tuyết rơi rồi muốn chia tay hay gì lúc đó mới tính tiếp, vì lồng ngực và cả bàn tay lẫn đôi môi của Daniel đều ấm hơn người thường. Nhưng ngay sau khi nghe câu chuyện buổi chiều, Seongwoo đã sợ rằng tất cả những quan tâm chăm sóc, tất cả nụ hôn cùng cái ôm của cậu đều là dành cho người khác, không phải cho anh. Chỉ nghĩ đến đó thôi, chạm vào Daniel mà Seongwoo cũng đã thấy hơi e ngại.

Cổng nhà quen thuộc đã phủ một lớp tuyết trắng mờ. Seongwoo đi xuống ngay khi xe dừng, anh không còn ngồi sau lưng ôm cứng lấy Daniel như mọi lần nữa. Đá mấy bông tuyết dưới chân rồi dựng chân chống xuống, Daniel cởi mũ, nghiêng đầu nhìn Seongwoo.

"Liệu cứ như thế này thì em có ghét anh không nhỉ?"

"Không dưng nói chuyện ghét là sao?"

"Thì lần nào gặp em, anh cũng trưng ra bộ dạng không ngốc nghếch cũng ghen tuông, lại còn yếu đuối khóc lóc."

Seongwoo cười. Thích chính là thích những điều đó, ghét là ghét vì điều khác kia.

"Daniel, từ nay không cần tới bệnh viện nữa đâu."

Daniel nhìn Seongwoo ngơ ngác:

"Vì anh khóc một lần mà không cho anh đến?"

Seongwoo không trả lời được. Anh nhìn chăm vào bàn tay đã được giấu trong chiếc găng bằng da đen bóng của Daniel, đột ngột nói:

"Giáng Sinh này có quà lớn cho anh đấy."

Daniel chống khuỷu tay lên đầu xe, vừa miết tay lên môi vừa cười gian:

"Anh có cần chuẩn bị gì để nhận quà không?"

Seongwoo nhắm mắt lại một chút rồi mới trả lời:

"Có. Chuẩn bị ngạc nhiên."

Anh mở cổng vào nhà. Đến khi cánh cổng khép lại, Seongwoo mới nghe Daniel í ới một câu rằng hôm nay Seongwoo còn chưa hôn tạm biệt. Không biết nên làm gì tiếp theo, Seongwoo cứ ngẩn ngơ hướng về cửa mà bước tới. Phòng bếp còn sáng đèn, ông Ong đang mặc áo khoác dài đứng tựa người vào bếp, mùi chocolate bốc lên ấm sực cả gian nhà. Seongwoo vừa cởi giày đặt lên giá đã nghe giọng mát mẻ đón chào:

"Hẹn hò với bạn trai về đấy sao?"

"Con đi bệnh viện."

Hớp một ngụm chocolate nóng rồi thỏa mãn lim dim mắt, ông nhìn đứa con trai ủ rũ của mình:

"Có nghe Seongjoo kể về thằng nhóc đó rồi. Yêu đương làm sao mà mặt mũi như bị chó đuổi thế kia?"

Seongwoo cầm một chiếc cốc chìa ra trước mặt, ông Ong lắc đầu đưa ngón cái chỉ vào bếp sau lưng mình. Anh thở dài lục lọi trong tủ đồ ra một gói cà phê rồi đổ nước nóng vào pha.

"Bố, Kang Daniel cái gì cũng tốt. Cao to đẹp trai, nhỏ tuổi hơn con nhưng cũng tự lập được công ty. Làm ăn với cái công ty đó thì điên cuồng hơn cái quán bar của con rất nhiều, nói năng có hơi linh tinh nhưng tính tình rất tốt." Seongwoo đếm không hết số lần Daniel rơm rớm nước mắt ở bệnh viện, đến tối nay lại còn nghe được chuyện cậu lặng lẽ đi nộp bớt viện phí cho mấy bệnh nhi nghèo. "Còn gì nữa nhỉ, có phải con yêu nhiều quá không mà cái gì con cũng đều thấy tốt."

Giả vờ sặc chocolate trong cốc của mình nhưng sau đó lại thành một cơn sặc thật sự, ông Ong vừa vuốt cổ vừa nói:

"Khó hiểu nhất là người như vậy lại đi thích anh, cái gì anh cũng tốt nhưng không có cái gì quá tốt."

Seongwoo đưa cốc nước lọc cho bố, trả lời tỉnh bơ:

"Vì con giống bạn gái cũ của cậu ta."

Ngụm nước lọc trong miệng ông Ong lại sặc thêm lần nữa, ông ho ầm ĩ rồi rất lâu sau mới lại ngẩng đầu lên:

"Nói thế mà cũng nói được?"

"Sự thật mà. Mặt mũi đều giống, chỉ khác giống."

Ông Ong thở dài rồi làm như vô tình vỗ mạnh vào vai Seongwoo. Cốc cà phê anh đưa lên miệng chao nghiêng rồi xộc thẳng vào mũi, Seongwoo vừa nhăn mặt vừa ôm mũi chạy quanh giật vội mấy tờ khăn giấy để trên bàn. Trả thù xong rồi, ông Ong mới tiếp tục quay về câu chuyện của con trai:

"Thôi, một phiếu chia tay."

"Hai phiếu."

Trên cầu thang, Seongjoo vừa vỗ nhẹ vào mặt nạ của mình vừa nói. Nghe tiếng ồn ào dưới nhà bếp, cô đi xuống hóng chuyện vui nhưng nghe mấy câu Seongwoo vừa kể thì máu nóng đã bốc lên tận đầu.

"Yêu hai người giống nhau như đúc thì bảo cậu ta mua búp bê về mà chơi."

Lòng Seongwoo chùng hẳn xuống. Chính bản thân mình cũng nghĩ như thế, nhưng nghe người khác nói mấy câu tương tự về Daniel, anh vẫn không vui chút nào.

"Cũng không biết được mà, lỡ như không phải vì chuyện mặt tiền giống nhau nên mới..."

Seongwoo vừa bào chữa vài câu thì dừng hẳn. Không cần dùng não anh cũng tự cân nhắc được, hai người mặt mũi hoàn toàn giống nhau nhưng một người thì dịu dàng hiền thục giỏi giang và như Daniel thường nói, " cộng thêm một trăm tính từ tốt đẹp khác", người còn lại chẳng có gì trong tay, chắc chắn một đứa trẻ lên năm cũng biết nên chọn điều gì. Seongwoo đổ cốc cà phê còn hơn nửa vào bồn rửa, dúi chiếc cốc bẩn vào tay Seongjoo rồi bước lên lầu. Ông Ong và Seongjoo nhìn theo mấy bước chân cậu, hai bố con cùng nhau thở dài rồi sau đó Seongjoo trịnh trọng đặt cốc cà phê bẩn của Seongwoo vào tay bố, cũng rời đi theo bước Seongwoo. Ông Ong đứng nhìn hai chiếc cốc trong tay mình, gào vang lên khắp nhà:

"Ong Seongwoo, chia tay thằng kia đi nếu không ngày mai bố dẹp công ty của nó!"

Từ trong phòng đối diện phòng Seongwoo lại có tiếng gào đáp trả của Seongjoo:

"Con đã nghiên cứu rồi, công ty của Kang Daniel đăng kí kinh doanh ở nước ngoài, một mình bố không dẹp được đâu."

Seongwoo ngồi trong phòng mình, im lặng nghe hai bố con nhà nọ gào lên gào xuống chuyện luật kinh doanh. Bần thần mở quyển nhạc phổ ra rồi cầm mấy tờ giấy nhắn "hẹn hò đi" cùng "anh xin lỗi" của Daniel, đột nhiên Seongwoo nghĩ đến chuyện một ngày xa xôi nào đó trong quá khứ, Daniel chắc cũng đã lúi húi treo gói đồ ăn sáng trước cửa nhà rồi rời đi trước khi Eunjoo tỉnh dậy. Rồi có thể, hoặc là chắc chắn, cậu sẽ ngồi ở trong một khán phòng sang trọng đầy những người thanh lịch, dùng ánh mắt tự hào nhìn người yêu tỏa sáng cùng dàn nhạc giao hưởng bên dưới sân khấu lộng lẫy hơn sân khấu trung tâm trị liệu ung thư rất nhiều. Hai người bọn họ hẳn nhiên đã cùng nhau ở trên motor đi rong ruổi khắp thành phố hoặc xa hơn nữa. Hẳn là đã từng có nhiều đêm ngồi bên nhau ở ngay con đường trên vịnh nhỏ, Daniel cũng ôm chặt cô gái đó trong lòng rồi âu yếm nói với cô rằng anh chở em đuổi theo mặt trời.

Không thể nghĩ thêm được nữa, Seongwoo vo tròn mấy tờ giấy nhắn ném vào thùng rác, kéo chăn lên kín đầu. Hai bố con ở chung nhà với anh từ cãi nhau đã chuyển qua chỉ trích cơ chế mở cửa thu hút nhà đầu tư của chính phủ, Seongwoo tìm điện thoại định mở nhạc át đi mấy lời đao to búa lớn đó thì đụng phải tin nhắn của Daniel. Nhìn dòng chữ "Người yêu anh đã ngủ chưa" trên màn hình, Seongwoo không biết nên trả lời như thế nào liền tắt máy. Người yêu anh đã ngủ chưa thì Seongwoo không biết, còn Ong Seongwoo vẫn chưa ngủ. Anh lăn qua lăn lại trên giường, tự mỉa mai mình khi nghĩ mấy hành động bình thường vô tư Daniel làm ngày hôm nay bỗng nhiên thành ra một loại công kích nực cười nào đó. Trên mạng vẫn hay có mấy dòng kiểu như cảm giác thỏa mãn nhất là mình biết được sự thật khi người khác đang nói dối. Seongwoo không thấy thỏa mãn chút nào, chỉ thấy như có thứ gì đó đang cào nát tim mình.

--

(còn tiếp)

DP: Cây gia đình của Ong Seongwoo cho bạn dễ hình dung:

Bố: Ong Seungwon, nghề nghiệp: kinh doanh.

Con gái: Ong Seongjoo, nghề nghiệp: con gái của bố.

Con trai: Ong Seongwoo, nghề nghiệp: con trai của bố.

Con rể: Kang Daniel, nghề nghiệp: bạn trai của con trai của bố.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro