Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

《18》

Sau hơn một tháng, Daniel đã có trở lại bình thường như trước đây. Thay vì ở nhà, Minhyun đã bảo cậu cứ đến L'espoir làm việc, không cần bưng bê nước cho khách nữa, chỉ cần đứng ở quầy nhận order và thu ngân thôi.

Khi Minhyun quyết định như thế, hai đứa nhỏ đã có lần gặp riêng anh thắc mắc.

"Anh Minhyun, anh ấy bệnh như thế, sao anh vẫn để anh ấy làm việc?"

Minhyun im lặng một hồi, sau đó bình thản trả lời.

"Để nó không nghĩ mình vô dụng. Dù cho có làm gì đi nữa, anh cũng nhất quyết không để nó nghĩ như thế."

Hai đứa nhỏ gật đầu, tụi nó cũng vui, vì Daniel có thể ở quán vừa làm vừa tán dốc với bọn nó như trước.

Daniel hôm nay đi làm mặc một chiếc áo sơ mi đen, vừa ra khỏi cửa đã nghe hai đứa nhỏ trầm trồ.

"Ối giồi ôi đẹp trai quá thể đi."

"Nếu em mà ốm bớt thì em có đẹp trai như anh không nhờ?"

"Mày ngủ đi rồi mơ!!"

Sau câu đó, Park Woojin đã ngon lành ăn một đấm của Park Jihoon, trước khi nó kịp nhìn thấy mặt trời.

Vẫn là bốn người cùng nhau đến quán như lúc trước, trước khi đi, Daniel đã quay sang nói với Seongwoo.

"Anh, tí trưa ghé quán với em nhe, nhớ anh quá là em làm việc không được đâu."

Cứ nghĩ là Seongwoo sẽ đồng ý, ai ngờ đâu vừa dứt câu anh ấy đã lập tức lắc đầu.

"Anh bận lắm, không tới đâu."

"Anh không tới là em không đi làm đâu."

"Em không nghe lời thì anh không thương em nữa đâu."

Daniel lập tức im lặng, đến nửa câu cũng không dám cãi lại, mặt mày nũng nịu một hồi cũng quay đi.

"Tối em về sớm, làm mì tương đen cho em đó."

Anh nhìn bóng cậu khuất dần sau cánh cửa rồi phì cười. Thật may, vì Daniel đã không gục ngã.

Lần đầu tiên sau hơn một tháng vắng mặt ở quán, mấy em nữ sinh thân thiết với Daniel đã vô cùng vui mừng. Vừa bước vào quán và thấy Daniel đứng đó, hai cô gái nhỏ đã lập tức cười rạng rỡ mà chạy ngay đến quầy.

Trong khi order, hai cô gái đã tranh thủ bông đùa với Daniel vài câu.

"Hơn tháng nay anh đi đâu đấy? Đừng bảo là bỏ anh Seongwoo một mình ở nhà mà ra ngoài lăng nhăng nha?"

Daniel nghe nói liền cười, lập tức xua tay.

"Thôi cho anh xin đi cô, anh thế này thì lăng nhăng được với ai?"

"Biết đâu đấy."

"Nếu mà anh có ý định lăng nhăng, anh sẽ tìm em đầu tiên, chịu không?"

"Dẻo mỏ."

Hai cô gái nhận nước xong cũng tạm biệt Daniel để đến trường, Minhyun thấy cậu thoải mái như vậy, lòng cũng thấy nhẹ nhõm được một phần.

Thường thì mọi người sẽ ở lại đến tận khi quán đóng cửa, nhưng vì trễ quá nên Minhyun cho Daniel về trước, để còn kịp giờ ăn rồi uống thuốc. Thế là bảy giờ rưỡi tối, Daniel đã có mặt ở nhà.

Vừa mở cửa bước vào, Daniel đã bắt gặp Seongwoo đang loay hoay trong bếp làm thức ăn. Trong khi đang đứng ở kệ cởi giày, Daniel đã tranh thủ hít hà vài lần để ngửi mùi thức ăn, tuyệt, Seongwoo đang làm mỳ tương đen cho mình.

Sau khi cởi giày, Daniel đã đi ngay đến ôm Seongwoo, đầu cứ rúc vào cổ anh ngửi mùi, miệng cứ lầm bầm.

"Em nhớ anh chết mất, ư hư em phải tranh thủ ngửi mùi mới được nhớ chết khiếp chết khiếp chết khiếp luôn."

Seongwoo nghe vậy liền phì cười, mặc cho cậu người yêu cứ đeo bám lấy người anh, anh vẫn bận rộn làm cho xong món mỳ.

"Anh chưa có tắm đó."

"Chuyện, ai chả biết anh chưa tắm."

"Thế mà vẫn đâm đầu vào ngửi à?"

"Thì biết chưa tắm em mới ngửi, chứ tắm rồi toàn mùi sữa tắm chứ có phải mùi anh đâu."

"Mũi thính như Nâu ấy nhờ?!"

Daniel vừa nghe đã lập tức buông anh ra, giãy nảy.

"Ý anh bảo em giống chó ấy hả?"

"Cái đó em nói chứ anh không có nói nha."

Daniel ấm ức, cậu quay lưng ngồi xuống bàn ăn, lầm bầm.

"Em đang là người bệnh đó nha, anh đừng có mà ăn hiếp em à."

"Ơ hay anh đã làm gì em đâu."

"Đấy, vừa xong luôn đấy, bắt bẻ em kia kìa."

Seongwoo cho mì ra tô, sau đó đặt xuống trước mặt Daniel, anh cười cười.

"Ăn đi xong đi tắm rồi uống thuốc. Sao anh cứ thấy anh chăm người yêu như chăm con thế này."

"Anh nên cảm thấy hạnh phúc vì có người yêu đa năng như em đi, vừa là người yêu, vừa là bạn, bây giờ là con, biết đâu vài hôm nữa, em lên chức làm.. daddy của anh thì sao?"

Daniel vừa dứt câu, đã nhận được từ Seongwoo cái lườm sắc lẹm.

Thế là Daniel cười cười, hí hoáy ăn mỳ, trong khi Seongwoo đã tiếp tục ngồi trước laptop làm việc. Thấy Seongwoo mãi vẫn không thèm nói chuyện với mình, Daniel buông đũa, quay sang hỏi.

"Anh, nói chuyện với em đi."

Seongwoo vẫn chăm chú gõ phím.

"Anh, nghe em nói không?"

Seongwoo vẫn tiếp tục gõ phím.

"Anh."

Vẫn không nghe tiếng Seongwoo trả lời.

"Yah Ong Seongwoo."

"Yah! Em trật tự một tí xem nào."

"Ai bảo anh không nói chuyện với em."

"Nhưng anh đang làm việc, em không thấy hả?"

"Nhưng lúc trước anh vẫn nói chuyện với em trong khi làm việc mà."

"Lúc đó khác, bây giờ khác."

"Lúc trước em bình thường, còn bây giờ em là một đứa vô dụng và phiền phức, ý anh là vậy đúng hông?"

Daniel vừa dứt câu, Seongwoo đã lập tức đẩy laptop sang một bên. Anh đứng dậy, đi về phía Daniel đang ngồi, anh vòng tay ôm lấy cậu, nhẹ giọng nói.

"Lại nghĩ linh tinh rồi. Daniel không vô dụng mà, chỉ khi có Daniel bên cạnh anh mới có thể viết bản thảo tốt được. Bản thảo lần này rất quan trọng, anh không thể lơ là."

Daniel chỉ im lặng, anh khẽ cười rồi nói tiếp.

"Ăn xong rồi thì đi tắm, để anh soạn sẵn thuốc rồi ra uống. Anh không làm việc nữa, em tắm xong chúng ta cùng nhau xem phim, được không?"

Daniel khẽ gật đầu, theo lời Seongwoo đứng dậy vào phòng tắm, sau khi uống xong số thuốc anh chuẩn bị, Seongwoo kéo Daniel nằm xuống đùi mình, đưa tay bật TV.

Hai người xem hết một tập phim thì ba người kia về tới. Hai đứa nhỏ vừa về đã lao ngay về phía Daniel.

"Anh, hồi nãy ở quán, anh Minhyun vừa được một bà thím thả thính."

Daniel vừa nghe đã lập tức phá ra cười, không để ý đến sắc mặt Minhyun càng ngày càng xấu, cậu vừa cố nhịn cười vừa hỏi hai đứa nhỏ.

"Thật hả?"

"Thật!! Trời ơi bả đứng order ở quầy bên đây, mà bả cứ nhìn chằm chằm anh Minhyun, nhìn bả 'đá lông nheo' với ảnh mà em mỏi mắt dùm bả luôn á."

Lần này không riêng gì Daniel, cả bốn người cùng nhau phá ra cười. Seongwoo vì cười nhiều quá thành ra bị sặc, vừa ho khù khụ vừa dài giọng trêu Minhyun.

"Aiguuuu Minhyun của chúng ta lớn thật rồi, sắp có người yêu rồi cơ."

Minhyun đang mở tủ lạnh, vừa nghe Seongwoo nói đã không chần chừ bóc ngay quả táo chọi thẳng vào người Seongwoo.

"Câm mồm trước khi tao nhét cả trái táo vào mồm mày nhé."

Hai thằng nhỏ vừa định lên tiếng, đã bị lườm cho một cái chạy mặt, Minhyun lớn giọng.

"Còn hai đứa bây, lanh chanh cái miệng cẩn thận tao cắt sữa chuối."

Hai chữ "sữa chuối" phát ra từ miệng Minhyun một cách ngọt xớt, hai đứa nhỏ bị trúng điểm yếu, lập tức mỗi đứa bấu víu một chân của Minhyun, khóc lóc năn nỉ.

"Huhu anh ơi đừng, chết em thật chứ không đùa anh ơi."

"Anh ơi cuộc đời em mà không có sữa chuối cũng giống như cuộc đời anh không có sữa chua lựu đỏ vậy đó anh ơi anh ơi."

"Huhu anh ơi không có sữa chuối cảm giác sẽ thốn như bị táo bón vậy đó anh ơi anh ơi."

"Không yêu đừng nói lời cay đắng với nhau anh nhé."

"IM MỒM!! ĐI TẮM NHANH TRƯỚC KHI TAO TỐNG CỔ TỤI BÂY RA KHỎI NHÀ."

Hai đứa nhỏ nhanh chóng chạy đi, phòng khách chỉ còn lại cảnh tượng Seongwoo và Daniel ôm nhau cười nghiêng ngả trong khi Minhyun mặt đỏ bừng bừng vì giận.
_________________

Sau khi nhộn nhịp với nhau cả buổi thì Seongwoo kéo tay Daniel về phòng ngủ.

Cả hai nằm đối mặt nhau, hai tay vẫn còn nắm rất chặt. Im lặng một lúc lâu, Daniel mới cất tiếng.

"Yêu một người không chăm lo gì được cho anh, anh hối hận không?"

Seongwoo nhìn thật lâu vào mắt Daniel, rồi anh mỉm cười, khẽ lắc đầu.

"Tại sao phải hối hận trong khi anh vẫn đang rất hạnh phúc?"

"Nhưng mà em chẳng lo gì được cho anh hết."

"Thế ai là người nhắc anh phải ngủ sớm? Ai là người nhất quyết không cho anh bỏ bữa? Là ai cằn nhằn anh về việc để tóc ướt đi ngủ, là ai chịu thức đêm chăm anh lúc anh bệnh?"

Nói rồi anh dừng một lúc, dịch người vào sát Daniel hơn, anh nói tiếp.

"Daniel, chỉ cần em bên anh thế này thôi là anh thấy đủ lắm rồi. Anh không cần em phải làm gì cho anh hết, chỉ cần em vẫn bên anh thôi."

"Seongwoo à.."

"Daniel, hứa với anh, đừng bao giờ nghĩ đến việc xa anh, được không?"

Daniel nhìn anh thật lâu, sau đó kéo anh vào lòng mình, hôn nhẹ lên tóc anh, cậu thì thầm.

"Em hứa."

End chap.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro